41. Giao Kèo Được Đặt Ra
Hắc Vĩ Thiết Lãng định chồm người đến kéo cậu lại ôm nhưng Nguyệt Đảo Huỳnh đột nhiên tránh né. Hắn liền nhíu mày.Cậu chỉ lẳng lặng nhìn hắn. "Anh ngồi yên đi."Nguyệt Đảo Huỳnh bây giờ mới dịch người tới gần hắn. Bàn tay chạm vào lồng ngực rắn chắc. Bắt đầu gỡ miếng băng quấn quanh cơ thể hắn. Ánh mắt đau lòng nhìn những vết thương trên người. Hắc Vĩ Thiết Lãng bị đánh đến mức tay trái thì gãy phải bó bột, chân tay đầy những vết bầm tím, cây gậy giáng xuống mạnh đến mức tạo thành những vết thương rách sâu phải khâu lại.Hắc Vĩ Thiết Lãng ngay lập tức vòng tay phải ôm eo kéo cậu lại lại gần. Nguyệt Đảo Huỳnh không phản ứng gì chỉ tập trung rửa vết thương để thay băng cho hắn."Nguyệt nhi..." Hắn khẽ gọi tên cậu.Cậu vẫn giữ sự im lặng, ánh mắt vẫn chỉ nhìn vết thương, không hề nhìn hắn. Ngày hôm qua, sau khi Hôi Vũ Liệt Phu và Sơn Bản Mãnh Hổ xông vào cứu bọn cậu, ngay lập tức phải đưa Hắc Vĩ Thiết Lãng về nhà gọi bác sĩ riêng đến cấp cứu. Lúc đó, hắn đã mê man bất tỉnh, còn Nguyệt Đảo Huỳnh vì thế mà khóc suốt một đêm. Cũng may chất thuốc được đưa vào người hắn chỉ tác dụng trong một thời gian nhưng mà trên người Hắc Vĩ Thiết Lãng còn phải khâu rất nhiều mũi.Hắc Vĩ Thiết Lãng khó hiểu chăm chú quan sát gương mặt tuấn mỹ. Cậu làm sao vậy? Cậu giận hắn chuyện gì sao?"Nguyệt nhi..." Hắc Vĩ Thiết Lãng lại gọi tên cậu một lần nữa.Cậu vẫn không phản ứng, đôi mắt lãnh đạm, hai tay chỉ thận trọng băng bó lại vết thương cho hắn.Hắc Vĩ Thiết Lãng chăm chăm nhìn cậu. Hắn còn nhớ mười năm trước, cậu cũng đã từng xử lý vết thương cho hắn. Hai người cũng ngồi với khoảng cách gần nhau như thế này trong một chiếc xe.Vẫn là đôi mắt to tròn này, vẫn là hàng mi dày rợp bóng như cánh quạt. Vẫn là đôi môi anh đào căng mọng hình trái tim lúc nào cũng khiến hắn chỉ cần nhìn thấy là khó khăn nuốt nước bọt. Vẫn là gương mặt tuấn mỹ, khôi ngô động lòng người. Chỉ cần cậu nở nụ cười thôi thì đã làm cả ngàn người khuynh đảo, làm hắn xao xuyên không thôi. Hắn đã bị cậu làm mê hoặc, Hắc Vĩ Thiết Lãng hắn chỉ muốn độc chiếm tất cả, tất cả của cậu đều phải thuộc về hắn, chỉ là của riêng một mình hắn. Hắn không muốn ai nhìn thấy cũng không muốn ai được phép có được cậu.Lúc nghe tin cậu bị bắt cóc hắn đã gần như phát điên. Hắc Vĩ Thiết Lãng hắn nhất định sẽ không tha cho bọn người đó, từng kẻ, từng kẻ một, chúng đều phải tan xương nát thịt.Nguyệt Đảo Huỳnh thay băng xong thì đột nhiên cánh tay to lớn ôm chầm lấy cậu. Chóp mũi xuyên qua làn tóc mây, hít hà hương thơm ngọt ngào. Hắc Vĩ Thiết Lãng giọng trầm khàn lên tiếng. "Nguyệt nhi, anh yêu em..."Bỗng hắn khẽ giật mình, hơi buông cậu ra. "Em đang khóc sao?"Không biết từ lúc nào, nước mắt đã chảy dài trên gò má cậu. Nguyệt Đảo Huỳnh đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, từng giọt lệ lấp lánh trào ra từ hốc mắt. Cậu ngước mặt lên nhìn hắn."Đừng khóc, em đừng khóc, anh không thích nhìn thấy em khóc." Hắc Vĩ Thiết Lãng ôm chặt lấy cậu dỗ dành.Bỗng dưng, Nguyệt Đảo Huỳnh giẫy giụa khẽ nổi giận đẩy hắn ra. "Buông em ra, em ghét anh lắm... Buông em ra."Cậu vừa khóc nức nở vừa nói. Hắn có biết cậu đã sợ hãi đến mức nào không? Cậu sợ rằng sẽ không còn gặp lại được hắn, sẽ mãi mãi đánh mất hắn. Nguyệt Đảo Huỳnh chợt nhận ra hắn đối với cậu quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời. Cậu càng sợ hãi lại càng rất giận hắn."Đừng hòng, cả đời này anh cũng không buông em ra. Cho dù em có muốn rời đi, anh cũng sẽ dùng mọi quyền lực của mình để giam giữ em lại. Em là của một mình anh." Hắc Vĩ Thiết Lãng gầm gừ nói càng ôm chặt cậu hơn, kìm hãm cậu trong vòng tay của hắn.Nguyệt Đảo Huỳnh vẫn tiếp tục đẩy hắn ra lại vô tình chạm đến vết thương của hắn. Hắc Vĩ Thiết Lãng khẽ rên trong cổ họng, đôi môi mỏng mím chặt kìm nén đau đớn. Cậu giật mình, ngay lập tức dừng động tác.Hắn bất thình lình chộp lấy môi cậu, cuồng dã hôn, nhấp nháp vị ngọt trong miệng cậu. Khuôn miệng nhỏ nhắn bị đôi môi mỏng đoạt giữ, sít sao áp bức, đến một khe hở cũng không chừa ra. Khoang miệng bị hắn dùng lưỡi khuấy đảo, chiếc lưỡi mềm mại quấn chặt lấy lưỡi cậu, ma sát cuồng nhiệt.Nguyệt Đảo Huỳnh chống tay lên ngực hắn, khó khăn tiếp nhận sự siết chặt của hắn. Hô hấp cậu gấp gáp, gần như không thể thở nổi. Hơi thở nam tính nóng bỏng giam giữ cậu, chiếm hết không gian hít thở của cậu. Cả người cậu bị hắn ôm lấy, dán chặt vào người hắn. Hai cơ thể khăn khít khao khát lẫn nhau.Hắc Vĩ Thiết Lãng hận không thể đem cậu hòa nhập thành một thể. Để cậu trở thành là một phần trong cơ thể của hắn. Để cả đời này ngoài hắn ra cũng không ai khác được phép đến gần cậu. Bản thân rất muốn hòa nhập cùng máu thịt cậu, cùng cậu tan chảy trong sự khát khao cháy bỏng này.Một lúc sau, khi cậu thật sự hô hấp gần như không thông. Hắc Vĩ Thiết Lãng mới quyến luyến rời khỏi đôi môi anh đào nhưng hai cánh tay hắn vẫn giam giữ cậu."Nếu đã đau thì phải buông ra, vì sao cứ ôm em như vậy. Anh ngốc vừa thôi chứ?" Đôi mắt ươn ướt nhìn hắn. Nguyệt Đảo Huỳnh khẽ lên tiếng trách móc, vừa trách móc chuyện vừa rồi lại như trách móc chuyện của ngày hôm qua.Hắc Vĩ Thiết Lãng thâm tình nhìn cậu. Ngón tay vén sợi tóc bên tai cậu, giọng trầm thấp nói: "Vì em, anh có thể chịu đựng tất cả."Lòng cậu xao xuyên bởi lời nói của hắn. Người đàn ông này yêu cậu đến như vậy, cậu còn có thể đòi hỏi thêm gì nữa đây. Nguyệt Đảo Huỳnh chủ động vòng tay ôm ngang thắt lưng hắn, gương mặt xinh đẹp dán vào lồng ngực rắn chắc."Em không muốn, không muốn nhìn thấy anh vì em mà phải chịu đau đớn. Vì nếu như thế trái tim em càng đau đớn hơn gấp vạn lần. Em đã sợ rằng cả đời này sẽ không còn được gặp lại anh nữa." Cậu nghẹn ngào nói.Hắc Vĩ Thiết Lãng trong lòng một tràn rung động, cánh tay ôm chặt lấy cậu, đôi môi mỏng chạm vào vầng trán thanh tú, hôn sâu lên đó. "Ngốc quá, sao lại nói những lời như vậy. Mạng sống cả đời này của anh đều dành cho em. Anh làm sao có thể bỏ rơi em? Em là của anh vì thế anh phải sống thật lâu để giữ chặt em bên người. Cả đời này em cũng không được phép rời xa anh."
Trái tim cậu theo lời nói hắn mà cảm giác ngọt ngào không tả xiết."Tại sao lại đối tốt với em như vậy? Vì em mà chịu đựng đau đớn như vậy? Em không đáng, em từ trước đến giờ chỉ toàn làm cho anh đau lòng thôi." Nguyệt Đảo Huỳnh lại nức nở trong lòng hắn."Đã bảo em đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó nữa. Tất cả mọi chuyện đều là vì... anh quá yêu em, Nguyệt Đảo Huỳnh." Hắc Vĩ Thiết Lãng cúi xuống hút hết nước mắt của cậu. Lại di chuyển xuống, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn. Bá đạo chiếm giữ, mang theo sự rung động cùng triền miên trong đó."Thiết Lãng... Em cũng rất yêu anh." Cậu vòng tay ôm lấy cổ hắn, cùng hắn chìm đắm vào nụ hôn ngọt ngào. Giờ phút này cậu mới có thể hoàn toàn buông lỏng, thành thật với trái tim mình.Hắn khóe miệng cong lên hài lòng. Tiếp tục chiếm đóng môi cậu. Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên."Thiết Lãng..." Nguyệt Đảo Huỳnh giật mình muốn đẩy hắn ra.Hắc Vĩ Thiết Lãng đành miễn cưỡng buông cậu ra. Đôi lông mày nhíu chặt. Thật là, hắn lại bắt đầu không vui với người quản gia này rồi."Có chuyện gì?" Cậu nói vọng ra cửa."Thưa thiếu gia, có Nguyệt chủ tịch đến." Giọng của quản gia vang lên từ sau cánh cửa."Cha?" Nguyệt Đảo Huỳnh kinh ngạc nhưng chưa kịp phản ứng gì thì cánh cửa đã bị đẩy ra.Nguyệt Đảo Minh chống gậy bước vào, thấy cậu và Hắc Vĩ Thiết Lãng ngồi trên giường còn đang ôm nhau, ông bị làm cho sửng sốt cứng ngắc nhìn hai người. "Hai đứa...""Cha, sao cha lại đến đây ? Chẳng phải cha đang ở London sao?" Cậu có chút mất tự nhiên đẩy hắn ra, đứng dậy khỏi giường nhìn người đứng ngay cửa.Nguyệt Đảo Minh sống lâu năm như vậy, đầu cũng đã hai thứ tóc tất nhiên nhạy cảm nhận ra chuyện gì xảy ra giữa hai người. Ông nheo mắt nhìn cậu. "Là tối hôm qua đột nhiên Khẩu Trung gọi điện cho ta, thằng bé khóc lóc nói con đã bị bắt cóc. Ta đã sốt ruột chạy về đây nhưng về đến đây ta lại nghe tin con đã được cứu nên ta cũng bớt lo lắng phần nào."Hắc Vĩ Thiết Lãng muốn bước xuống giường nhưng ông đã nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng ngăn lại: "Cậu cứ nằm yên đó đi, không cần phải đứng lên chào hỏi.""Vết thương không sao chứ?" Nguyệt Đảo Minh giọng ôn tồn hỏi.Hắn nằm trên giường thấp giọng trả lời: "Không có gì nghiêm trọng, cám ơn chủ tịch đã quan tâm.""Không cần cám ơn. Cậu đã cứu Nguyệt nhi, người nên nói lời cám ơn là ta mới phải phép." Ông nghiêm túc trả lời.Không để Hắc Vĩ Thiết Lãng kịp lên tiếng, Nguyệt Đảo Minh một lần nữa mở miệng: "Nhưng cho dù cậu có cứu con trai ta thì cậu cũng nên biết ta vẫn sẽ không chấp nhận cậu và con trai ta ở cạnh nhau. Nguyệt gia chỉ chấp nhận hôn ước với người thừa kế."Ngay lập tức, Hắc Vĩ Thiết Lãng lại định lên tiếng nhưng lần này là cậu cướp lời."Cha, con yêu anh ấy." Nguyệt Đảo Huỳnh ánh mắt kiên định nhìn cha. Vừa nói, bàn tay cậu nắm lấy tay hắn.Nguyệt Đảo Minh không nghĩ lại nghe chính miệng con trai mình thừa nhận như vậy. Ông nhíu mày nhìn cậu. "Ta đã từng nói với con thứ tình cảm đó không được phép tồn tại trong thế giới của chúng ta. Vì vậy ta vẫn sẽ không chấp nhận chuyện này.""Nếu như cháu trở thành người thừa kế, trở thành người sở hữu tương lai của tập đoàn Hắc thị. Vậy thì Nguyệt chủ tịch sẽ chấp nhận?" Hắc Vĩ Thiết Lãng đột ngột cất giọng.Nguyệt Đảo Minh nghiêm nghị đáp: "Phải, nếu như cậu là người thừa kế thì ta sẽ chấp nhận. Nhưng cậu hiện tại đã mất đi quyền thừa kế.""Được, sau khi vết thương lành hẳn, chủ tịch hãy cho cháu ba tháng. Sau ba tháng, cháu nhất định sẽ ngồi lên vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hắc thị, điều hành tổng công ty." Hắn nghiêm túc nói."Sao cậu chắc là mình làm được? Hắc Vĩ Thiết Mạn chưa chắc sẽ chấp nhận cho cậu bước chân trở về.""Cháu chắc chắn làm được. Nếu cháu làm được, đến lúc đó nhất định chủ tịch sẽ phải đồng ý cho cháu cùng Đảo Huỳnh kết hôn."Nguyệt Đảo Minh khẽ nhíu mày suy ngẫm. Gương mặt có chút nhăn lại. "Được, giao kèo này sẽ được đặt ra. Ta cho cậu thời hạn ba tháng sau khi trị lành vết thương. Nếu cậu làm được, ta sẽ chấp nhận cho Nguyệt nhi cùng cậu kết hôn.""Thôi, ta có công việc phải đi trước, con ở lại đây chăm sóc cho cậu ta đi." Ông thấp giọng nói, sau đó cất bước ra ngoài.Cánh cửa từ từ khép lại, Hắc Vĩ Thiết Lãng ngay lập tức kéo cậu ngồi xuống, vòng tay ôm lấy cậu."Sao anh lại làm như vậy?" Nguyệt Đảo Huỳnh khó xử nhìn hắn."Làm gì cơ?""Anh đã nói không thích kinh doanh mà. Sao bây giờ lại...""Nguyệt nhi, anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Chuyện thích hay không thích đối với anh không còn quan trọng nữa. Đối với anh, bây giờ em là quan trọng nhất. Anh muốn đường hoàng lấy em về làm "vợ" của anh, muốn mọi người phải công nhận em là người của anh, tất cả đều phải chúc phúc cho chúng ta." Hắc Vĩ Thiết Lãng hôn hôn lên chóp mũi cậu, yêu chiều nói.Cậu lo lắng nhìn hắn, nhỏ nhẹ hỏi: "Nhưng anh chắc mình sẽ làm được chứ? Thứ mà bản thân ghét sợ rằng sẽ không thể miễn cưỡng làm được."Hắn bật cười trước bộ dạng của cậu, lại đưa tay nhéo má phúng phính của cậu. "Nguyệt nhi, đúng là anh ghét kinh doanh nhưng không có nghĩa là anh không biết kinh doanh.""Thật chứ?" Nguyệt Đảo Huỳnh tròn mắt nhìn hắn."Tin anh đi... Vả lại anh còn có em là "thiên tài trong thương giới" ở bên cạnh, sợ gì không làm được." Hắn nhếch miệng ranh mãnh nói."Lẻo mép." Cậu bất mãn nhìn hắn.Hắc Vĩ Thiết Lãng đột nhiên ôm lấy cậu, gương mặt anh tuấn vùi vào hõm cổ trắng mịn, hít lấy hương thơm dịu nhẹ ngọt ngào. Hắn khàn giọng lên tiếng."Nguyệt nhi , để có được em cho dù bất cứ điều gì anh cũng sẽ đánh đổi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz