ZingTruyen.Xyz

Day Dau Gai Hemp Rose

Chuông báo từ điện thoại di động vang lên.

Trước khi bài hát được dùng làm âm báo thức vang lên, chủ nhân của nó đã đưa tay tắt đi.

Team xoay người nằm ngửa.

Cậu đang giả vờ ốm, cũng không có kế hoạch gì ngoài việc nằm dài. Cậu không thể đi bơi và việc ôn lại bài học không phải là việc cậu muốn làm. Cậu quá lười biếng để đi ra ngoài trung tâm mua sắm. 

Team định đi ngủ trong ngày, nhưng sau nửa tiếng lật đật, cuối cùng cậu cũng phải đứng dậy đi tắm, kiếm gì đó ăn rồi quay lại giường chơi game trên điện thoại di động.

Đối với Team, chơi game trực tuyến hay trên Nintendo không thực sự là điều mà cậu yêu thích, cậu thích những thứ năng động như thể thao hơn là mải mê chơi game trên điện thoại di động. Nhưng do không có việc gì khác để làm nên cậu đành phải chơi game thôi.

Nhạc nền hiệu ứng âm thanh của trò chơi vang lên, chúc mừng chủ nhân đã giành được điểm số mới, nhưng khi nhìn lên màn hình điểm số của trò chơi, cậu phát hiện ra mình chỉ đứng thứ hai. Cậu liếc mắt nhìn bảng điểm số và rồi nhăn mặt lại.

Winnie đã thắng 7.420.700, sau đó cậu liếc nhìn điểm số của chính mình
(* *) 4.870.950

Làm thế nào để chơi được đến con số bảy triệu? Không có việc cậu sẽ lãng phí thời gian và tiền bạc để mua thứ hạng từ Line chỉ để đạt top trong game.

Chàng trai bực bội ném điện thoại di động xuống giường, nhắm mắt lại.  Cậu nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước. 

Cậu phát điên khi theo Phi vào phòng riêng, cậu lúc ấy hoàn toàn hiểu mục đích lời mời anh ta là gì, nhưng lúc đó sự tò mò và sự nóng nảy đã chiến thắng lẽ thường, cậu cần phải giải tỏa. 

Team chưa bao giờ có bất cứ điều gì với một người đàn ông trước đây, vì vậy việc cho rằng cậu ấy sẽ nằm trên Ai'win là điều đương nhiên. 

Vậy thì sao ... Nhưng khi vừa bước vào phòng, cậu đã bị tóm lấy, đẩy vào tường và ngay lập tức bị nuốt chửng ngay trước cửa.

"Shia eyyyy!"  cậu chửi thề và nắm lấy gối của mình. 

Đồ khốn! Vậy mà cậu lại bị ăn thịt trên giường cho đến khi cậu nghĩ rằng mình không thể sống sót. 

Team đứng dậy và nắm lấy đầu cậu ấy,  không thể làm gì được nữa về những chuyện đã xảy ra. 

"Thật là chết tiệt ..." cậu thì thầm với chính mình. Từ khi còn nhỏ, Team luôn là người thích quyết định cho đến thời điểm hiện tại, cậu chưa bao giờ hối hận về bất kỳ quyết định nào của mình vì ít nhất cậu đã trải qua điều đó. 

Cậu muốn quay lại ngủ nhưng với những suy nghĩ đang chạy trong đầu làm cậu không thể. Cậu không thể để cái bụng rỗng làm cho phân tâm được.

Team vội vàng nhảy ra khỏi giường, lấy một túi khoai tây chiên từ hộp đựng thức ăn, bật TV và xem một bộ phim mới mua. 

Khi nào cậu sẽ nhảy vào học? Cậu ấy cũng không biết, cậu sẽ thư giãn thôi. Quyết định rồi. 

"Cậu ta bị cảm lạnh?"  Chàng trai có vẻ ngoài tử tế và đeo kính đang mỉm cười dịu dàng với cô gái mà anh nhớ tên là ManNow. 

Cô gái đã bất ngờ xuất hiện tại bể bơi vào sáng sớm để thông báo rằng Team, bạn của cô ấy, muốn nghỉ việc ở câu lạc bộ vì anh ấy bị ốm. 

"Chuyện gì vậy P'Prug?"

Phó chủ tịch câu lạc bộ xuất hiện và khoác tay lên vai tiền bối. Prug đang nhìn vào mặt cô gái với vẻ thích thú. 

"Team bị cảm lạnh" Prug cho biết, anh là thành viên năm 4 của câu lạc bộ, cầm tập tài liệu trên tay và dùng nó đánh vào đầu học sinh. 

"Ay da Team? Có cần dữ tới thế không, cậu ấy bị cảm lạnh sao?"  Win nhướng mày. 

"Đúng vậy" cô gái mỉm cười và cố gắng kéo người bạn khác của mình lên phía trước. 

Chàng trai tên Pharm giật bắn người, tức giận với người bạn của mình vì đã đẩy cậu ra ngoài.  "Team đã gửi cho Line vào đêm qua, nói rằng hôm nay cậu ấy sẽ vắng mặt ở cả lớp học và câu lạc bộ."

Ừm, dù sao cũng không sao. Hôm nay chúng tôi không tập luyện vì các đàn em vẫn còn mệt. Cảm ơn các bạn đã nói với chúng tôi, Nong ManNow, Nong Pharm", Win gửi một nụ cười rạng rỡ cho cả hai người dù không ai nở một nụ cười đáp lại.  Chủ tịch câu lạc bộ, Dean bước vào và tham gia cuộc trò chuyện với vẻ mặt nghi ngờ. 

"Ai vắng mặt? ..." Dean hỏi. Chủ tịch chưa nói hết câu nhưng hai tên đàn em đã nhanh chóng biến mất, ba thanh niên đứng sững sờ. Chuyện thật sự đã xảy ra, ManNow đã bị Pharm nắm cổ tay và kéo lê ngay cả khi họ chưa kịp biết ai sẽ đến. Nhanh quá đấy!

"Nếu họ chạy nhanh thêm tí nữa nói không chừng tham gia vào câu lạc bộ thể thao được luôn đấy." Win cười như một chủ tịch câu lạc bộ đang giả vờ bận rộn. Đôi mắt xanh xám kia lướt nhanh, thật buồn nếu như anh không có cơ hội nói chuyện với họ lần nữa.

Prug chỉ lắc đầu. 

"Vậy thì P 'sẽ đi tập trước. Còn chưa nhảy mà tập đi". Cậu bí mật kéo vị phó chủ tịch đang giật mình vì chìm đắm trong dòng suy nghĩ, "Buổi tập khó thế sao?" Bởi vì hàng ngày cậu ấy vẫn tốt, luôn đến tập, luôn đến gặp phó chủ tịch, đây là lần đầu tiên cậu vắng mặt.

Trong khi lén nhìn đàn anh, người đàn ông bối rối quay sang bạn mình ngay lập tức. 

"Ơ, Dean, chúng ta thường giữ thông tin của thành viên ở đâu vậy?"

"Mày định sử dụng nó để làm gì?"  Dean trả lời bằng một giọng hoài nghi. Tuy nhiên, dù sao thì hắn ta cũng sẽ nói cho Win biết nơi lưu trữ các tài liệu. 

Đáng ngạc nhiên là thông thường, vị phó chủ tịch này không bao giờ quan tâm đến thông tin của bất kỳ ai ở câu lạc bộ. 

“Tao có một số việc nhỏ phải làm. Tao sẽ không sử dụng nó cho bất cứ điều gì kỳ lạ đâu,” Win trả lời. 

"Nói như vậy chỉ khiến ngươi càng thêm nghi ngờ." 

“Uầy, lo quá đi”, chàng trai cầm tập tài liệu lên, lật ra lật lại để tìm đơn xin việc của một ai đó, cuối cùng thì anh ta cũng ngạc nhiên.

Aww, họ sống trong cùng một ký túc xá.

Anh đóng tập tài liệu lại và cất vào chỗ cũ, anh rất biết ơn vì trí nhớ tốt của mình, anh có thể dễ dàng ghi nhớ điện thoại và số phòng. 

"Tao sẽ bỏ qua buổi học chiều nay". Win buột miệng. 

"Ờ ..." Dean chỉ gật đầu, anh không quan tâm đến việc Ai Win sẽ trượt vì anh phát hiện ra rằng dù không học thì dù sao anh cũng sẽ đạt điểm A.  Giảng viên cũng sẽ thoải mái mà không cần phải nghe những lời trêu chọc của anh ta. 

Ký túc xá mà Win ở không quá xa trường đại học T, 90% khách thuê là sinh viên cùng trường, giá thuê cao nhưng đi kèm với đó là sự an toàn, thoải mái và có bãi đậu xe rộng.

Khi kim đồng hồ điểm mười giờ sáng, một chiếc xe to màu đen chạy vào bãi đậu xe, chủ nhân của chiếc xe đạp cởi mũ bảo hiểm, vò mái tóc vàng óng rồi lấy đồ.  Lầu 9, mặc dù phòng riêng của hắn ở lầu 10. 

“Phòng 919,” anh lẩm bẩm khi đi dọc hành lang đến dãy số mình đang tìm và dừng lại khi đến phòng đích của mình. 

Người thanh niên gõ cửa phòng. 

Đôi mắt xảo quyệt của anh ta thể hiện sự phấn khích và háo hức muốn xem phản ứng của cậu bé keo kiệt ra sao, một lúc sau, người trong phòng hét lên chờ một lát. 

"Vâng?"  Team hỏi nhưng đột nhiên mắt anh ta trố ra khi anh ta đột ngột dừng lại.

"Làm sao...em bị bệnh?"  Win gặng hỏi, thấy rằng đàn em vẫn ổn.

Bang !! 

Người chủ phòng đóng cửa lại trước mặt người đàn anh, đôi mắt của Win trở nên to tròn trước khi đập cửa một lần nữa. 

"Mở ra!!" 

"Phi, anh tại sao lại ở chỗ này?" 

"Bạn của em nói rằng em bị cảm lạnh, phải không? Vì vậy tôi đến thăm", anh ta vẫn đập cửa. 

"Ooyy, em không ốm, em chỉ muốn lười biếng và ngủ thôi, anh hiểu không?" 

Anh ta đang tranh cãi và không muốn nhượng bộ, anh ta đưa sợi dây xích ra cửa. 

Đội đột nhiên toát mồ hôi, vừa ngại ngùng vừa mệt mỏi. 

"Shiaaaa Ai'phi tại sao anh lại đến?"

"Em có phải hay không lười đi học?"

P' chết tiệt bắt đầu nói một cách khiêu khích: "Ờ... hay là đêm đó tôi quá mạnh mẽ khiến cô không thể."

Bang! 

Cửa phòng vừa mở, chủ phòng xuất hiện bất ngờ kéo tay vị khách vào ngay trong. 

"Im đi! Tại sao anh lại đến đây?" Chàng trai cau mày nhìn vị khách, khoanh tay xoa đầu, vẻ mặt khó chịu. 

“Nè” Win đưa một túi nhựa cho chủ phòng. 

Team cau mày, không muốn tin làm sao mà người đó có thể hiểu được thứ mình muốn, đó là ... một gói cơm.

"Anh mang cơm trưa cho em, anh tưởng em ốm nên ăn nhiều", nong không nhận túi đồ ăn, quay lại đặt đồ ăn xuống chiếc bàn Nhật rồi quay lại.  tìm kiếm các tấm. 

"Đợi đã, đợi đã ... Anh đang làm gì thế? Nếu vừa mới đến thăm, chỉ cần đặt đồ ăn xuống là có thể biến khỏi đây."  Team ré lên. 

"Nực cười," Win bưng lên hai cái đĩa.

"Anh cũng đói! Đây cũng là đồ ăn của anh!"  Chủ phòng đã ngơ ngác trước sự trơ tráo của vị khách không mời này. 

"Vậy thì sao anh không quay lại ăn trong phòng riêng của mình đi ..."

Vị tiền bối chết tiệt chỉ nhún vai, xúc cơm ra đĩa và lấy thìa, anh ta không chờ.

Team bực bội nhưng cuối cùng nghĩ rằng anh đã chán chiến đấu với mình nên cậu lê chân nhặt 2 cái ly trong tủ ra đổ đầy nước lạnh vào, ăn xong nôn nóng ăn xong để mọi chuyện ổn hơn. 

"... khoan đã" cậu bé cầm thìa xúc tương ớt.

Làm sao anh ấy có thể biết rằng anh ấy đã phát cuồng vì món cà ri cay và rau tươi?  "Làm sao Phi có thể biết em sống ở đây?" 

Win nhún vai:

"Đơn đăng ký câu lạc bộ của em." 

"Này! Sao anh có thể? Sử dụng quyền lực sai cách như thế !"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz