Dau That Thay Hon Dm Edit
Chương 3 - Phòng học ( 3 )Edit: Cresent Munn
Chỉ đăng tại Wattpad và Wordpress, còn lại đều là trang reup.
Dương Tri Trừng đại não trống rỗng trong một khoảnh khắc.Cậu theo bản năng lùi lại một bước, nhưng không cẩn thận vướng phải chiếc án thư vừa đẩy, ngã xuống ghế dựa, dưới chân trượt mạnh, cả người mất kiểm soát ngã ngửa về phía sau, cái ót nặng nề đập xuống đất.Dương Tri Trừng đau đến hoa cả mắt. Cơn đau xé rách đầu óc, dù cậu nhớ rõ cái vật đáng sợ đó, nhưng cơ thể bản năng lại không thể nhúc nhích.Không...Cậu không muốn chết...Ý thức sinh tồn khiến cậu mở mắt, cố gắng ngồi dậy, chống tay lên gạch men lạnh lẽo.Nhưng ngoài cửa sổ lại không có một bóng người.Chỉ có màn đêm, không gì cả.Cái vật đó lại bắt đầu đâm vào cửa phòng học. Từ Gia Nhiên cố gắng đưa tay lên bàn học, hét lên với Dương Tri Trừng: "Cậu có thể giúp tôi không? Tôi chịu không nổi nữa!"Dương Tri Trừng đầu óc vẫn còn ong ong. Cậu cố gắng đứng dậy, rồi đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa và một cú va chạm mạnh khiến cửa gỗ bị đẩy bật ra.Cậu vội vàng lao đến, cùng Từ Gia Nhiên miễn cưỡng chống đỡ cánh cửa."Nó muốn vào!" Chu Dương hoảng hốt la lên, "Làm sao bây giờ, nó muốn vào thật rồi!"Đông!Lại là một cú va chạm mạnh. Dương Tri Trừng cố gắng dùng cánh tay mạnh mẽ chống đỡ, chậm rãi nhớ lại tình huống kỳ lạ vừa rồi.Tại sao nó rõ ràng nhìn thấy cậu, nhưng lại không làm gì?Và tại sao..."Làm sao bây giờ!" Chu Dương hét lên, "Chúng ta sẽ không thật sự chết ở đây chứ?"Ngoài cửa lực đột ngột tăng lên. Dương Tri Trừng trong khoảnh khắc đột nhiên nhanh trí, hét lên với Chu Dương: "Im miệng! Trốn vào sau bục giảng!"Đông!Cái vật đó lại một lần nữa đập mạnh vào cửa. Chu Dương bị Dương Tri Trừng dọa, lập tức im bặt, luống cuống ngồi xổm xuống bục giảng.Trong phòng học chỉ còn lại tiếng va chạm nặng nề, và âm thanh cơ thể dính vào cánh cửa.Dương Tri Trừng nghiến răng, cùng Từ Gia Nhiên kiên trì. Lực va chạm dần yếu đi, không biết bao lâu sau, cuối cùng cũng từ từ dừng lại.Chu Dương như có chút hưng phấn, vừa định thăm dò, Dương Tri Trừng liền trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn.Lúc này, tiếng bước chân dính nhầy mới xuyên qua ván cửa truyền đến.Tiếng bước chân đó như dừng lại một lúc rồi từ từ xa dần, cuối cùng biến mất vào đêm tối.Chu Dương sắc mặt tái nhợt ngồi phịch xuống đất.Từ Gia Nhiên cũng đổ mồ hôi lạnh."Nó đi rồi," hắn nói, "Nó thật sự đi rồi!"Dương Tri Trừng chậm rãi ngồi xuống đất. Cơn căng thẳng vừa qua, đầu óc cậu lại bắt đầu đau nhức dữ dội, không thể thốt ra một lời."Nó, nó vừa rồi là sao vậy?" Chu Dương run rẩy hỏi từ bục giảng.Từ Gia Nhiên thấy Dương Tri Trừng không nói gì, liền mở miệng: "Hình như nó có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện.""Thế thì nó biết trong phòng có người?" Chu Dương mắt mở to ngạc nhiên, "Vậy cái đống máu me đó, có cả tai sao?!""Có thể nó cũng nhìn thấy chúng ta..." Từ Gia Nhiên đáp, "Nhưng tôi cũng không chắc.""Đúng rồi, Chu Dương, lúc cậu gần nó như vậy, có thấy gì không?"Chu Dương ngẩn người, rồi lắc đầu: "Lúc đó sợ chết khiếp, nhìn thấy cái thứ đó, tôi không nhìn thấy gì cả."Từ Gia Nhiên có vẻ thất vọng, nhưng không nói gì, chỉ nói: "Coi như không sao... Chúng ta cũng không biết những người khác sao rồi."Dương Tri Trừng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cậu tựa vào góc bàn lạnh lẽo, rồi mở miệng: "Nó đã nhìn thấy tôi từ cửa sổ.""Sau đó thì sao?" Từ Gia Nhiên ngồi thẳng dậy."Sau đó tôi ngã." Dương Tri Trừng nói, "Nó không thấy tôi... rồi nó không làm gì nữa.""À, ra thế." Từ Gia Nhiên thở phào, "Thật là trong bất hạnh lại có chút may mắn, chúng ta vừa mới sống sót."Nói tới đây, không khí vừa trở nên nhẹ nhàng một chút lại bỗng chốc trầm trọng. Chu Dương lo lắng vò tóc: "Ai biết cái này rốt cuộc là sao, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, làm sao chúng ta lại bị nhốt ở đây như vậy?"Không ai trả lời, Chu Dương lại tiếp tục lải nhải: "Trên thế giới này thật sự có quỷ sao? Chuyện đó có thật không?""Tôi không biết." Từ Gia Nhiên trả lời, "Tôi không biết."Dương Tri Trừng quay đầu, trán dựa vào góc bàn, cuối cùng giảm bớt cơn đau nhức.Trong đầu cậu hiện lên những mảnh kí ức rời rạc. Mấy năm trước, cậu từng hỏi bạn trai cũ Tống Quan Nam về chuyện này.Lúc đó, cậu ở lại phòng Tống Quan Nam thuê, thấy có một bàn thờ nhỏ trong góc.Trên bàn thờ đó dường như có một cái gì đó mà cậu không nhớ rõ, chỉ nhớ là khói trầm bay lên rồi dần tan mất."Thế giới này có quỷ không?" Cậu dựa vào bậu cửa, trêu đùa, "Tống Quan Nam, cậu nói đi."Tống Quan Nam chỉ lặng lẽ liếc nhìn Dương Tri Trừng, mặt không biểu cảm.Anh không giải thích, chỉ nói: "Tốt nhất đừng tin."Đến bây giờ, Dương Tri Trừng mới hiểu được ý của Tống Quan Nam.Trừ khi tận mắt chứng kiến, nếu không sẽ không bao giờ nghi ngờ sự thật đó.Cậu day trán, rồi từ từ nói: "Để tôi ra ngoài xem thử.""Ừ." Từ Gia Nhiên thở dài, "Nếu không thì giờ giải thích sao?"Ba người lại im lặng.Không biết đã bao lâu, Dương Tri Trừng cuối cùng đứng dậy: "Tôi đi ra ngoài xem thử."Từ Gia Nhiên cũng đứng dậy: "Tôi đi với cậu, tôi muốn xem thử dưới lầu có thể rời đi không.""Ừ," Dương Tri Trừng thở ra, "Đi thôi."Chu Dương nhìn quanh, rồi lại lùi về bục giảng."Các cậu đi đi," hắn ủ rũ nói, "Tôi chân còn chưa khỏe, đừng làm phiền các cậu thêm."Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhớ đóng cửa lại."......Sau khi dàn xếp cho Chu Dương xong, Dương Tri Trừng cùng Từ Gia Nhiên đi xuống lầu.Ra khỏi cửa, Dương Tri Trừng thấy dấu chân còn đọng lại trên mặt đất. Đi qua một đoạn thời gian, dấu chân đã chuyển thành màu đen cháy, hỗn độn đan xen vào nhau, giống như cái vật kia đã đứng ở đó rất lâu, hồi lâu không chịu đi.Phòng học ở lầu sáu, trước đó bọn họ đã chạy như điên và trốn vào một phòng học ở lầu ba. Hiện nay, chỉ còn một nửa chặng đường từ đại sảnh, Dương Tri Trừng cúi người, bước đi nhẹ nhàng, thật cẩn thận đi xuống cầu thang.Dù là nhìn ra hành lang hay qua cửa sổ của cầu thang, chỉ thấy một mảnh đen tối. Mỗi bước đi, tâm trạng của Dương Tri Trừng lại càng thêm nặng nề.Rời đi, hy vọng dần dần mờ nhạt.Khi tới lầu một, đột nhiên có một giọng nói từ nơi không xa truyền đến."Dương Tri Trừng, Từ Gia Nhiên!" Là Từ Tịnh, cô ấy gọi tên hai người, "Thật tốt quá, các ngươi còn sống!"Cô ấy ló đầu ra từ phía sau cột đá hành lang: "Các ngươi có thấy Vương Hân Vũ và Trịnh Vũ Hàng không?""Thật tốt quá." Từ Gia Nhiên có vẻ vui mừng, "Tôi không thấy bọn họ, nhưng Chu Dương còn sống.""Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Từ Tịnh thở phào nhẹ nhõm, "Cái vật kia đã đi qua... tôi núp vào, nó có vẻ không thấy tôi, nên đi luôn.""Cô đã xuống dưới xem đại môn chưa?" Từ Gia Nhiên hỏi.Từ Tịnh thở dài."Đã xuống xem rồi, nhưng..." Cô nói, "Cửa bị khóa.""Khóa?" Dương Tri Trừng nhíu mày."Ừ, dùng một sợi xích sắt lớn để khóa lại." Từ Tịnh trầm giọng nói, "Tôi dẫn các cậu đi xem.""Được." Từ Gia Nhiên gật đầu, "Vậy... phiền cô rồi."Lầu một ngoài mấy phòng học còn lại, phần lớn không gian đã bị đại sảnh chiếm. Trung tâm đại sảnh là một đống san hô khô, bị lớp bụi dày phủ kín, màu đỏ thẫm vốn có bị che khuất, làm cho không gian này nhìn giống như khu vực học tập đã mục nát, âm u quái dị.Bọn họ đi qua hành lang, lướt qua đống san hô, chỉ một cái nhìn là thấy cửa đại môn đã bị khóa chặt.Không có gì ngoài ý muốn, hai cánh cửa kính sau đó vẫn đen sì.Một sợi xích sắt rỉ sét bị quấn quanh chốt cửa, treo một chiếc khóa lớn, đóng chặt cửa kính, không còn cách nào cứu vãn.Phá cửa?Dương Tri Trừng nhíu mày.Nhưng ngoài cửa rốt cuộc là cái gì, ai cũng không biết.Hắn không muốn mạo hiểm.Đang lúc suy nghĩ, Từ Tịnh đột nhiên kéo hai người lại.Cô ấy mặt tái nhợt, thì thầm: "Các cậu nghe."Dương Tri Trừng dừng lại.Trong không gian tĩnh lặng, âm thanh từ xa bỗng trở nên rõ ràng.Vèo, vèo...Âm thanh nhỏ bé, tiếng bước chân dính nhớp từ xa truyền tới.Chính là cái vật kia!Dương Tri Trừng co rụt con ngươi lại. Ba người phản ứng rất nhanh, quay người định chạy.Nhưng đã muộn.Cái sinh vật toàn thân đầy máu và thịt thối thối, đúng lúc xuất hiện ngay ở đầu cầu thang.Cả đại sảnh rộng lớn không hề bỏ sót gì.Dương Tri Trừng nhìn thấy nó vặn vẹo khuôn mặt, và đôi mắt lạnh lẽo ẩn khuất dưới lớp thịt thối.Sau lưng nó là những dấu chân máu đỏ tươi.Những dấu chân đỏ rực lóa mắt, thậm chí còn có những vết máu mới chảy xuống từ cơ thể nó, rơi xuống đất.Chạy!Dương Tri Trừng không chút do dự lao về phía cầu thang bên kia.Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa kính màu đen ngoài kia đột ngột lóe sáng.Ánh sáng nháy mắt như xoay tròn, rồi đột ngột rọi vào trong.Trời đã sáng.
Chỉ đăng tại Wattpad và Wordpress, còn lại đều là trang reup.
Dương Tri Trừng đại não trống rỗng trong một khoảnh khắc.Cậu theo bản năng lùi lại một bước, nhưng không cẩn thận vướng phải chiếc án thư vừa đẩy, ngã xuống ghế dựa, dưới chân trượt mạnh, cả người mất kiểm soát ngã ngửa về phía sau, cái ót nặng nề đập xuống đất.Dương Tri Trừng đau đến hoa cả mắt. Cơn đau xé rách đầu óc, dù cậu nhớ rõ cái vật đáng sợ đó, nhưng cơ thể bản năng lại không thể nhúc nhích.Không...Cậu không muốn chết...Ý thức sinh tồn khiến cậu mở mắt, cố gắng ngồi dậy, chống tay lên gạch men lạnh lẽo.Nhưng ngoài cửa sổ lại không có một bóng người.Chỉ có màn đêm, không gì cả.Cái vật đó lại bắt đầu đâm vào cửa phòng học. Từ Gia Nhiên cố gắng đưa tay lên bàn học, hét lên với Dương Tri Trừng: "Cậu có thể giúp tôi không? Tôi chịu không nổi nữa!"Dương Tri Trừng đầu óc vẫn còn ong ong. Cậu cố gắng đứng dậy, rồi đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa và một cú va chạm mạnh khiến cửa gỗ bị đẩy bật ra.Cậu vội vàng lao đến, cùng Từ Gia Nhiên miễn cưỡng chống đỡ cánh cửa."Nó muốn vào!" Chu Dương hoảng hốt la lên, "Làm sao bây giờ, nó muốn vào thật rồi!"Đông!Lại là một cú va chạm mạnh. Dương Tri Trừng cố gắng dùng cánh tay mạnh mẽ chống đỡ, chậm rãi nhớ lại tình huống kỳ lạ vừa rồi.Tại sao nó rõ ràng nhìn thấy cậu, nhưng lại không làm gì?Và tại sao..."Làm sao bây giờ!" Chu Dương hét lên, "Chúng ta sẽ không thật sự chết ở đây chứ?"Ngoài cửa lực đột ngột tăng lên. Dương Tri Trừng trong khoảnh khắc đột nhiên nhanh trí, hét lên với Chu Dương: "Im miệng! Trốn vào sau bục giảng!"Đông!Cái vật đó lại một lần nữa đập mạnh vào cửa. Chu Dương bị Dương Tri Trừng dọa, lập tức im bặt, luống cuống ngồi xổm xuống bục giảng.Trong phòng học chỉ còn lại tiếng va chạm nặng nề, và âm thanh cơ thể dính vào cánh cửa.Dương Tri Trừng nghiến răng, cùng Từ Gia Nhiên kiên trì. Lực va chạm dần yếu đi, không biết bao lâu sau, cuối cùng cũng từ từ dừng lại.Chu Dương như có chút hưng phấn, vừa định thăm dò, Dương Tri Trừng liền trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn.Lúc này, tiếng bước chân dính nhầy mới xuyên qua ván cửa truyền đến.Tiếng bước chân đó như dừng lại một lúc rồi từ từ xa dần, cuối cùng biến mất vào đêm tối.Chu Dương sắc mặt tái nhợt ngồi phịch xuống đất.Từ Gia Nhiên cũng đổ mồ hôi lạnh."Nó đi rồi," hắn nói, "Nó thật sự đi rồi!"Dương Tri Trừng chậm rãi ngồi xuống đất. Cơn căng thẳng vừa qua, đầu óc cậu lại bắt đầu đau nhức dữ dội, không thể thốt ra một lời."Nó, nó vừa rồi là sao vậy?" Chu Dương run rẩy hỏi từ bục giảng.Từ Gia Nhiên thấy Dương Tri Trừng không nói gì, liền mở miệng: "Hình như nó có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện.""Thế thì nó biết trong phòng có người?" Chu Dương mắt mở to ngạc nhiên, "Vậy cái đống máu me đó, có cả tai sao?!""Có thể nó cũng nhìn thấy chúng ta..." Từ Gia Nhiên đáp, "Nhưng tôi cũng không chắc.""Đúng rồi, Chu Dương, lúc cậu gần nó như vậy, có thấy gì không?"Chu Dương ngẩn người, rồi lắc đầu: "Lúc đó sợ chết khiếp, nhìn thấy cái thứ đó, tôi không nhìn thấy gì cả."Từ Gia Nhiên có vẻ thất vọng, nhưng không nói gì, chỉ nói: "Coi như không sao... Chúng ta cũng không biết những người khác sao rồi."Dương Tri Trừng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cậu tựa vào góc bàn lạnh lẽo, rồi mở miệng: "Nó đã nhìn thấy tôi từ cửa sổ.""Sau đó thì sao?" Từ Gia Nhiên ngồi thẳng dậy."Sau đó tôi ngã." Dương Tri Trừng nói, "Nó không thấy tôi... rồi nó không làm gì nữa.""À, ra thế." Từ Gia Nhiên thở phào, "Thật là trong bất hạnh lại có chút may mắn, chúng ta vừa mới sống sót."Nói tới đây, không khí vừa trở nên nhẹ nhàng một chút lại bỗng chốc trầm trọng. Chu Dương lo lắng vò tóc: "Ai biết cái này rốt cuộc là sao, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, làm sao chúng ta lại bị nhốt ở đây như vậy?"Không ai trả lời, Chu Dương lại tiếp tục lải nhải: "Trên thế giới này thật sự có quỷ sao? Chuyện đó có thật không?""Tôi không biết." Từ Gia Nhiên trả lời, "Tôi không biết."Dương Tri Trừng quay đầu, trán dựa vào góc bàn, cuối cùng giảm bớt cơn đau nhức.Trong đầu cậu hiện lên những mảnh kí ức rời rạc. Mấy năm trước, cậu từng hỏi bạn trai cũ Tống Quan Nam về chuyện này.Lúc đó, cậu ở lại phòng Tống Quan Nam thuê, thấy có một bàn thờ nhỏ trong góc.Trên bàn thờ đó dường như có một cái gì đó mà cậu không nhớ rõ, chỉ nhớ là khói trầm bay lên rồi dần tan mất."Thế giới này có quỷ không?" Cậu dựa vào bậu cửa, trêu đùa, "Tống Quan Nam, cậu nói đi."Tống Quan Nam chỉ lặng lẽ liếc nhìn Dương Tri Trừng, mặt không biểu cảm.Anh không giải thích, chỉ nói: "Tốt nhất đừng tin."Đến bây giờ, Dương Tri Trừng mới hiểu được ý của Tống Quan Nam.Trừ khi tận mắt chứng kiến, nếu không sẽ không bao giờ nghi ngờ sự thật đó.Cậu day trán, rồi từ từ nói: "Để tôi ra ngoài xem thử.""Ừ." Từ Gia Nhiên thở dài, "Nếu không thì giờ giải thích sao?"Ba người lại im lặng.Không biết đã bao lâu, Dương Tri Trừng cuối cùng đứng dậy: "Tôi đi ra ngoài xem thử."Từ Gia Nhiên cũng đứng dậy: "Tôi đi với cậu, tôi muốn xem thử dưới lầu có thể rời đi không.""Ừ," Dương Tri Trừng thở ra, "Đi thôi."Chu Dương nhìn quanh, rồi lại lùi về bục giảng."Các cậu đi đi," hắn ủ rũ nói, "Tôi chân còn chưa khỏe, đừng làm phiền các cậu thêm."Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhớ đóng cửa lại."......Sau khi dàn xếp cho Chu Dương xong, Dương Tri Trừng cùng Từ Gia Nhiên đi xuống lầu.Ra khỏi cửa, Dương Tri Trừng thấy dấu chân còn đọng lại trên mặt đất. Đi qua một đoạn thời gian, dấu chân đã chuyển thành màu đen cháy, hỗn độn đan xen vào nhau, giống như cái vật kia đã đứng ở đó rất lâu, hồi lâu không chịu đi.Phòng học ở lầu sáu, trước đó bọn họ đã chạy như điên và trốn vào một phòng học ở lầu ba. Hiện nay, chỉ còn một nửa chặng đường từ đại sảnh, Dương Tri Trừng cúi người, bước đi nhẹ nhàng, thật cẩn thận đi xuống cầu thang.Dù là nhìn ra hành lang hay qua cửa sổ của cầu thang, chỉ thấy một mảnh đen tối. Mỗi bước đi, tâm trạng của Dương Tri Trừng lại càng thêm nặng nề.Rời đi, hy vọng dần dần mờ nhạt.Khi tới lầu một, đột nhiên có một giọng nói từ nơi không xa truyền đến."Dương Tri Trừng, Từ Gia Nhiên!" Là Từ Tịnh, cô ấy gọi tên hai người, "Thật tốt quá, các ngươi còn sống!"Cô ấy ló đầu ra từ phía sau cột đá hành lang: "Các ngươi có thấy Vương Hân Vũ và Trịnh Vũ Hàng không?""Thật tốt quá." Từ Gia Nhiên có vẻ vui mừng, "Tôi không thấy bọn họ, nhưng Chu Dương còn sống.""Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Từ Tịnh thở phào nhẹ nhõm, "Cái vật kia đã đi qua... tôi núp vào, nó có vẻ không thấy tôi, nên đi luôn.""Cô đã xuống dưới xem đại môn chưa?" Từ Gia Nhiên hỏi.Từ Tịnh thở dài."Đã xuống xem rồi, nhưng..." Cô nói, "Cửa bị khóa.""Khóa?" Dương Tri Trừng nhíu mày."Ừ, dùng một sợi xích sắt lớn để khóa lại." Từ Tịnh trầm giọng nói, "Tôi dẫn các cậu đi xem.""Được." Từ Gia Nhiên gật đầu, "Vậy... phiền cô rồi."Lầu một ngoài mấy phòng học còn lại, phần lớn không gian đã bị đại sảnh chiếm. Trung tâm đại sảnh là một đống san hô khô, bị lớp bụi dày phủ kín, màu đỏ thẫm vốn có bị che khuất, làm cho không gian này nhìn giống như khu vực học tập đã mục nát, âm u quái dị.Bọn họ đi qua hành lang, lướt qua đống san hô, chỉ một cái nhìn là thấy cửa đại môn đã bị khóa chặt.Không có gì ngoài ý muốn, hai cánh cửa kính sau đó vẫn đen sì.Một sợi xích sắt rỉ sét bị quấn quanh chốt cửa, treo một chiếc khóa lớn, đóng chặt cửa kính, không còn cách nào cứu vãn.Phá cửa?Dương Tri Trừng nhíu mày.Nhưng ngoài cửa rốt cuộc là cái gì, ai cũng không biết.Hắn không muốn mạo hiểm.Đang lúc suy nghĩ, Từ Tịnh đột nhiên kéo hai người lại.Cô ấy mặt tái nhợt, thì thầm: "Các cậu nghe."Dương Tri Trừng dừng lại.Trong không gian tĩnh lặng, âm thanh từ xa bỗng trở nên rõ ràng.Vèo, vèo...Âm thanh nhỏ bé, tiếng bước chân dính nhớp từ xa truyền tới.Chính là cái vật kia!Dương Tri Trừng co rụt con ngươi lại. Ba người phản ứng rất nhanh, quay người định chạy.Nhưng đã muộn.Cái sinh vật toàn thân đầy máu và thịt thối thối, đúng lúc xuất hiện ngay ở đầu cầu thang.Cả đại sảnh rộng lớn không hề bỏ sót gì.Dương Tri Trừng nhìn thấy nó vặn vẹo khuôn mặt, và đôi mắt lạnh lẽo ẩn khuất dưới lớp thịt thối.Sau lưng nó là những dấu chân máu đỏ tươi.Những dấu chân đỏ rực lóa mắt, thậm chí còn có những vết máu mới chảy xuống từ cơ thể nó, rơi xuống đất.Chạy!Dương Tri Trừng không chút do dự lao về phía cầu thang bên kia.Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa kính màu đen ngoài kia đột ngột lóe sáng.Ánh sáng nháy mắt như xoay tròn, rồi đột ngột rọi vào trong.Trời đã sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz