Dau La Kiem Tam Song Duong Tay Trang
(Hình minh họa được tự chụp bằng phần mềm Movie Editor của game Kiếm Tam, vui lòng không tự ý lấy đi.)Từ Sử Lai Khắc học viện tới Tác Thác thành cũng không xa, lúc nhìn thấy cửa Nam của Tác Thác thành, tốc độ Phất Lan Đức mới chậm lại, làm khoảng cách giữa ông và sáu đệ tử gần lại.Mặc dù bây giờ trời đã tối, nhưng Tác Thác thành lại như là vừa mới tỉnh ngủ, thậm chí so với ban ngày càng thêm náo nhiệt. Đường phố hai bên, tất cả cửa hàng đều sáng trưng, thương nhân chỉ buổi tối mới đi ra buôn bán cộng với khách nhân quen thuộc cũng sôi nổi tự mình tìm được địa phương mua bán một chút thức ăn hay hàng hóa nào đó.Phất Lan Đức đột nhiên dừng bước, nhìn lên sắc trời, tự nhủ: "Còn có chút thời gian, các ngươi theo ta lại đây."Nói xong, Phất Lan Đức mang theo sáu người đi vào một tiệm trà tại ngã tư đường, bảy người vây quanh hắn ngồi xuống, Phất Lan Đức rót đầy nước trà ra chung.Tiểu Vũ nhìn trước mặt tràn đầy lá trà cùng nước trà, cau mày nói: "Viện trưởng, khóa đầu tiên của chúng ta sẽ không ở tại chỗ này chứ?"Phất Lan Đức nói: "Đương nhiên không phải, địa phương tập huấn của các ngươi là ở phía này." Vừa nói, ông giơ ngón tay ra phía ngoài chỉ.Cách tiệm trà không xa, có một mảng kiến trúc cao lớn, từ góc độ này của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy kiến trúc cao khỏang trăm thước, to lớn vô cùng, dưới màn đêm có cảm giác hùng vĩ thâm trầm. Từ kiến trúc to lớn nọ, mơ hồ có ánh sang lóe ra từ bên trong.Đái Mộc Bạch biến sắc, thấp giọng nói: "Viện trưởng, ngày đầu tiên cũng để cho bọn họ đi tới chỗ đó sao?"Phất Lan Đức thản nhiên đích nói: "Nhớ kỹ, các ngươi đều là quái vật, không phải người bình thường. Nếu đã là quái vật thì sẽ có phương thức tu luyện dành cho quái vật."Mắt Phất Lan Đức lóng lánh hẳn lên: "Cấp bậc Võ Hồn là mục tiêu của một Hồ Sư dù mạnh hay yếu, Hồn Hoàn càng tốt là phương pháp biểu đạt, nhưng lại không thể đại biểu cho năng lực chính thức của một Hồn Sư, chỉ có thông qua tự thân cố gắng tại đại đấu hồn giữa sân mà xưng hào mới gọi là tự thân thể hiện thực lực tốt nhất a.""Cho dù Hồn Sư ở cấp bậc nào một khi bước vào đại đấu hồn tràng đều chỉ dụng hai chữ đại biểu 'đấu hồn', thu được trận đấu thắng lợi nhận một huy chương. Mỗi thu được một hồi thắng lợi, sẽ có điểm nhất định. Tích phân – số điểm - đạt tới trình độ nhất định, cấp bậc huy chương tăng lên, Mai huy chương chính là đại biểu cho cấp bậc tại đại đấu hồn tràng, hơn nữa cũng là hình thức đại diện thông dụng ở tất cả các thành trên toàn đại lục. Huy chương cấp bậc cao thì có chỗ tốt rất nhiều. Ta không cần giải thích rõ. Huy chương là cấp bậc, dựa theo loại khoáng vật mà phân ra, thấp nhất là Thiết (sắt) huy chương, cũng chính là Thiết đấu hồn, hướng thượng theo thứ tự là Đồng, Ngân, Kim, Tử kim, Lam bảo thạch, Hồng bảo thạch, Toản thạch (Kim Cương), tổng cộng tám cấp bậc."Nói đến nơi đây, Phất Lan Đức đưa ánh mắt theo thứ tự từ trước mặt sáu người đảo qua: "Ta cho các ngươi nhiệm vụ, chính là trước khi tốt nghiệp, ít nhất đạt được huy chương ngân đấu hồn, hiểu được chưa?""Đừng tưởng rằng thu được ngân đấu hồn huy chương là rất dễ dàng, Mộc Bạch và Hồng Tuấn đã ở chỗ này tham dự trận chiến hơn một năm. Mộc bạch, ngươi nói cho ba người bọn họ, ở chỗ này yêu cầu cấp bậc huy chương tăng lên là cái gì, còn nói chiến tích của các ngươi nữa."Đái Mộc Bạch nói: "Ta bắt đầu tham gia Tác Thác đại đấu hồn tràng là lúc cấp hai hai mươi chín, tổng cộng tiến hành năm mươi sáu trận chiến, trước mắt chiến tích là hai mươi chín thắng hai mươi bảy thua, chiến tích chia làm hai. Từ thiết đấu hồn tăng lên tới đồng đấu hồn cần một trăm tích phân, mỗi thu được một hồi chiến đấu địa thắng lợi, tích phân được thêm một tích phân. Nhưng là, nếu thua một trận chiến, cũng sẽ tương ứng bị khấu trừ một tích phân. Nếu liên tiếp thắng năm tràng, vậy, tích phân sẽ gia tăng thêm mười. Liên tiếp thắng mười trận, sẽ tăng thêm một trăm. Cho dù là tích phân đạt tới đồng đấu hồn thành công, nhưng chỉ cần tích phân bị hạ dưới một trăm, cũng tương ứng bị hủy bỏ tư cách đồng đấu hồn. Đồng đấu hồn tăng lên tới ngân đấu hồn, phải có một ngàn tích phân, trong giai đoạn đồng đấu hồn mà chiến đấu, mỗi chiến thắng một trận, thu được mười cái tích phân. Thua một trận cũng bị giảm đi mười cái tích phân. Liên thắng thì cũng giống như Thiết đấu hồn thu hoạch."Đại Đấu Hồn Tràng không phải là nơi tốt đẹp, nơi này có ba loại phương thức, một loại tên là Bác Dịch, là luận bàn tính chất, cũng chính là ta quy tắc ta mới nói, dựa theo đẳng cấp phân tổ tiến hành, hoặc là nói là dựa theo hồn hoàn bao nhiêu cấp tiến hành phân tổ. Một khi ngươi chỉ có một cái Hồn Hoàn, vậy chỉ có thể tham gia hạ tổ bác dịch. Lúc ta cấp hai mươi chín, liên thắng bốn trận. mắt thấy có thể bắt đầu bắt được liên thắng thêm mười tích phân thì thực lực cũng tăng lên tới cấp ba mươi, thu được hồn hoàn thứ ba, sau đó ta liền liên tiếp bại mười trận. Vì tích chia bảng đấu, ta có đồng dạng là ba hồn hoàn, ta cấp ba mươi đối phó với đối thủ cấp ba mươi tám, ba mươi chín, như thế nào có khẳ năng thắng lợi? Muốn ở chỗ này thu được thắng liên tiếp, trừ phi tại cấp hai mươi chín tham gia một đoạn thời gian địa bác dịch, lúc tới ba mươi cấp, tạm đình tham dự, đạt tới cấp ba mươi chín lại tiến hành bác dịch, mới có có thể có khả năng. Nhưng mục đích của chúng ta là thực chiến, tự nhiên không thể làm như vậy, chiến tích của ta có vẻ kém chút. Tích phân còn không bằng mập mạp."Mã Hồng Tuấn tiếp lời nói: "Ta đến bây giờ chiến ba mươi ba thắng hai mươi mốt, thua mười hai, chín tích phân."Phất Lan Đức nhìn sắc trời bên ngoài một lúc: "Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta nên đi thôi, tình huống chính tới hiện trường ta sẽ nói cho các ngươi."Trả xong tiền trà, nhóm sáu người đi ra khỏi tiệm. Hướng Tác Thác đại đấu hồn tràng đi đến.Tác Thác Đại Đấu Hồn tràng nhìn qua có hình trứng, cao một trăm hai mươi thước, bên trong chia thành một đấu hồn tràng chính và hai mươi bốn đấu hồn tràng phụ. Có thể đồng thời dung nạp sáu vạn người xem. Trong đó kể cả một trăm gian khán phòng cho khách quý. Nơi này chẳng những là nơi Hồn Sư luận bàn trao đổi, mà cũng là chỗ để thể hiện, phô bày thực lực của cá nhân.Đi về một bên của Tác Thác Đại Đấu Hồn Tràng, Phất Lan Đức nói một chút quy tắc, tình huống đơn giản của Đấu Hồn Tràng cho bọn Đường Tam.Ở chỗ này, Đấu Hồn chia làm ba loại, một loại là Bác Dịch, cũng chính là cùng nhau luận bàn, cấm hạ thủ giết người, một loại khác là Sinh Tử đấu, dùng để giải quyết điều không thể và là tranh đoạt đích thực. Cuối cùng là Đúng Đổ Đấu, do người của Đại Đấu Hồn Tràng làm trọng tài, đổ đấu song phương bỏ ra cùng số lượng tiền, cùng số lượng Hồn Sư tiến hành trận đấu, cuối cùng kẻ chiến thắng lấy hết. Đổ đấu đầu tiên chính là sinh tử đấu. Rất nhiều quý tộc, tông tộc gây ra mâu thuẫn, thù hằn với nhau khi sử dụng phương pháp thi đấu này.Mà hình thức, quy tắc của trận đấu cũng chia ra làm ba loại, một chọi một, hai chọi hai và quần chiến. Trong đó, quần chiến hai bên thượng ghị số lượng người thi đấu, dựa theo quy củ của đại đấu hồn tràng, bình thường đều là bảy đến mười người một đội.Ở chỗ này tiến hành báo danh hết sức đơn giản, chỉ cần nói ra tên, tuổi, nơi sinh, kiểu Võ Hồn là có thể lĩnh huy chương khởi điểm là thiết đấu hồn huy chương, đương nhiên, lệ phí cho mỗi người là mười kim tệ.Đồng thời, cùng lúc tiến vào Võ Hồn điện để kiểm tra Võ Hồn lực, nhằm xác định cấp bậc. Đái Mộc Bạch nói cho mọi người, mỗi lần đến đây tham gia thi đấu, hắn đều tới nơi này kiểm tra lại hồn lực, chủ đích là có thể xác định được đối thủ của mình.Phất Lan Đức tự nhiên sẽ không đề nghị như thế, ông để Đường Mặc, Đường Tam, Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh tự hoàn thành phương thức của mình.Sau kiểm tra liền tiến hành phân loại thi đấu, Phất Lan Đức mang bọn họ đi tới khu vực đấu hồn loại bác dịch, đơn giản phân phó cho Đái Mộc Bạch vài câu rồi tự mình đi về phía trong của đấu hồn tràng.Đái Mộc Bạch nói cho Đường Tam và những người khác biết, tại Đại Đấu Hồn Tràng, chỉ có liên tiếp thắng năm trận, hoặc có cấp bậc cao đấu hồn huy chương và trình độ nhất định hoặc là Hồn Sư cấp bậc cực cao, mới có thể tại Đấu Hồn Tràng chính tiến hành thi đấu. Tân thủ như bọn họ, chỉ có thể tiến hành thi đấu tại phân đấu hồn tràng. Thiết đấu hồn mà chiến thắng có thể nhận được mười kim tệ thưởng, thua đương nhiên là không có.Đường Tam kéo tay Đường Mặc đứng kế bên mình, mỉm cười có chút như lấy lòng nói: "Tiểu Mặc, chút nữa ta muốn tham gia hai đấu hai, chúng ta tổ đội đi?""Không muốn." Đáng tiếc cho hắn, người kia lại chém như đinh chặt sắt dứt khoát phũ phàng, hoàn toàn không để ý thấy Đường Tam có chút cứng ngắc mà nói: "Tổ đội với ngươi rồi thì sao mà đối mặt nhau được nữa, ta muốn trên sân đấu gặp được ngươi kìa."Nói xong còn như sợ bản thân chưa thể hiện đủ chiến ý, lập tức tháo tay hắn ra rời đi.Một đám nhìn Đường Tam làm mặt đáng thương lại không được người ta để ý, lập tức không kiên nể gì cười thật to."Đại ca, ha ha ha, con đường truy đuổi của ngươi vẫn còn dài lắm, không bằng ngươi tổ đội với ta đi." Tiểu Vũ vừa ôm bụng cười vừa nói.Hắn thực sự khóc không ra nước mắt. 'Chính vì ta không muốn gặp ngươi trên sân đấu nên mới tổ đội với ngươi đó!'Trong lòng nghĩ vậy, Đường Tam vẫn gật đầu với Tiểu Vũ. Tổ đội Tam Ngũ cũng từ đây được hình thành.Rất nhanh, năm người đã chuẩn bị xong, bởi vì bọn họ cùng nhau đến, nên bị phân chia vào khu bác dịch thứ mười bốn tiến hành thi đấu. Chỉ riêng Đái Mộc Bạch có đối thủ cấp bậc là Hồn Tôn, bọn Đường Tam năm người còn lại đối thủ đều là Đại Hồn Sư mà thôi.Sau một lúc, hôm nay có thể nói là cực đại vui mừng, ngoại trừ Chu Trúc Thanh thua dưới Đường Tam, những người khác đều đạt được thắng lợi Đấu Hồn.Trên đường tụ tập, đột nhiên Đường Mặc nhìn về sân đấu nói với Đường Tam: "Rốt cuộc hôm nay chúng ta cũng không đụng phải nhau. Ta với ngươi chưa từng chân chính đấu với nhau bao giờ, Tam ca, theo ngươi nếu chúng ta thực sự chạm mặt nhau thì ai sẽ thắng?" Hai người hiểu nhau rất rõ, không chỉ là tính cách hay hồn kỹ, mỗi buổi sáng dậy sớm không chỉ rèn luyện thân thể bình thường, võ công cũng là một thứ không thể bỏ qua. Có thể nói hai người vừa là bằng hữu tốt nhất vừa là đối thủ mạnh nhất, nếu thật sự đánh nhau, bên nào ăn nhiều hơn bên nào thật sự không nói trước được."Cái này còn phải nói sao? Đương nhiên là ngươi thắng, bởi đại ca không dám làm người bị thương nha." Tiểu Vũ cười hì hì chen lời.Đường Mặc nhướng mày nhìn hắn."Khụ, ta đương nhiên sẽ không ra tay với đồng đội của mình." Đường Tam dùng một lý do không thể hợp lý hơn thoái thác, trả lời bĩu môi từ Đường Mặc không biết là không bằng lòng hay xem lời giải thích ấy như không có. Chỉ có Tiểu Vũ đứng một bên nghĩ cái gì mà cứ che miệng cười nhìn bọn họ.Lúc bọn người Đường Tam vừa về tới Sử Khắc Lai học viện, bất chợt trông thấy hai bóng nhân ảnh.Đêm nay trăng rất sáng, mượn dùng ánh trăng bọn họ liền nhận ra đó là Ninh Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp.Ninh Vinh Vinh nhìn qua cảm xúc đã khôi phục bình thường, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lại treo lên nụ cười ôn nhu. Nàng ngồi trên tảng đá to trước cửa học viện, đong đưa hai chân, một bộ dáng suy tư.Còn Áo Tư Tạp nét mặt có chút khó coi, lông mày nhíu lại, thỉnh thoảng liếc trộm về Ninh Vinh Vinh, trong ánh mắt lộ vẻ vài phần không cam lòng.Chu Trúc Thanh như không nhìn thấy hai người, bước thẳng vào trong học viện, không thèm quay lại nhìn về phía kí túc xá của mình.Đái Mộc Bạch nhíu mày, hàn ý trong mắt càng nhiều thêm vài phần, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi đã nghĩ thông suốt? Ở lại hay là rời đi?"Ninh Vinh Vinh không chút do dự đáp: "Đương nhiên là ở lại, chỗ tốt như thế này ta sao nỡ bỏ đi chứ, thái độ của ngươi như vậy là sao, y như xác chết vậy? Ha ha, vậy mà Áo Tư Tạp còn dám nói ngươi là một gã tình thánh, ngay cả một tiểu cô nương cũng không trị được."Ninh Vinh Vinh sau khi bộc lộ hết bản tính, vốn từ nhỏ nàng đã tuyệt đỉnh thông minh, từ sắc mặt của Đái Mộng Bạch đã đoán ra rất nhiều việc, liền không chút tỵ hiềm mà châm chọc gã.Tà mâu Đái Mộng Bạch hàn quang đại thịnh: "Ninh Vinh Vinh, ngươi không nên khiêu khích sự nhẫn nại của ta. Nơi này là Sử Khắc Lai học viện, không phải nhà của ngươi. người khác sợ Thât Bảo Lưu Ly Tông, nhưng ta, Đái Mộng Bạch thì không. Dám chọc giận ta. Tiểu tâm ta đem ngươi giết."Ninh Vinh Vinh cười hì hì, nói: "Ta sợ quá cơ! Đến đi. Để ta nhìn xem ngươi làm sao giết ta.""Ngươi...." Đái Mộng Bạch không ngừng đè nén cơn giận dữ trong lòng. Bạch Hổ không uy, ngươi đúng là đem ta nhìn thành mèo. Hồn lực nháy mắt bùng nổ, cơ thể Ninh Vinh Vinh gần như trong nháy mắt đi đánh bay ra ngoài.Áo Tư Tạp cuống quýt bước tới đỡ lấy thân hình của Ninh Vinh Vinh, dư lực làm hắn té bệt xuống đất."Mộc Bạch." Đường Tam bước tới chắn ngang trước người Ninh Vinh Vinh, hai tay dùng thủ pháp Khống Hạc Cầm Long xuất ra, đem hồn lực của Đái Mộng Bạch dạt ra hai bên. "Bỏ đi, chúng ta là đồng môn cả mà".Mặc dù là hồn lực của Đái Mộng Bạch chỉ tuỳ ý phát ra, còn chưa phát động công kích, nhưng cũng khiến cho khí huyết trong người Đường Tam cuồn cuộn một trận.Ninh Vinh Vinh từ nhỏ đã quen được nuông chiều, không nghĩ tới Đái Mộng Bạch thực sự dám động thủ với mình. Mặc dù là chưa có bị thương nhưng toàn thân cũng cảm thấy đau nhức. Trong lúc nhất thời không kìm được nước mắt chảy dài trên gò má. Trừng mắt nhìn Đái Mộng Bạch không nói một tiếng nào.Đái Mộng Bạch nhìn thẳng Đường Tam, chậm rãi thở ra một hơi dài rồi thu lại hồn lực: "Thôi được, tiều Tam, ta nể mặt ngươi." Mắt lạnh lùng liếc sang Ninh Vinh Vinh một cái: "Ngươi nên nhớ cho kỹ, nơi này không phải nhà của ngươi, đừng nên trêu chọc vào ta, nếu không ta mặc kệ ngươi là ai."Ném xuống những lời này, hắn cất bước đi thẳng vào trong học viện."Đường Tam." Ninh Vinh Vinh khuôn mặt đầm đìa nước mặt, đột nhiên cất tiếng gọi.Đường Tam xoay người nhìn về phía nàng.Ninh Vinh Vinh hung hăng bảo: "Giúp ta giết hắn, dùng độc môn ám khí của ngươi giúp ta giết hắn. Chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ cho ngươi một vạn hồn kim tệ, ngươi sẽ trở thành khách quý của Thất Bảo Lưu Ly Tông, thế nào? Sau này Thất Bảo Lưu Ly Tông sẽ ủng hộ ngươi một cách vô điều kiện."Đường Tam chậm rãi bước tới đối diện Ninh Vinh Vinh, nhìn sâu trong mắt nàng: "Ninh Vinh Vinh à, trên đời này không phải cái gì cũng có thể mua được bằng tiền. Nơi này là học viện, chúng ta là bạn học với nhau, nếu ngươi cứ tiếp tục giữ mãi thái độ ngạo mạn như vậy, ta khuyên ngươi vẫn nên rời đi thì hơn.""Ngươi..., ngươi có biết Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta cường đại cỡ nào không?" Ninh Vinh Vinh không cam lòng trừng hắn.Đường Tam cười lạnh nhạt, trải qua hai kiếp, hắn như thế nào không hiểu tâm lý của một cô gái mới mười hai tuổi: "Biết thì sao mà không biết thì sao? Cái đó đối với ta có quan hệ gì đâu?"Lắc đầu một cách ngao ngán, Đường Tam, Đường Mặc cùng Tiểu Vũ cũng đi vào học viện.Chứng kiến bọn họ rời đi, Ninh Vinh Vinh cả người như chết trân tại chỗ. Nếu nói Đái Mộng Bạch làm nàng căm tức thì ánh mắt Đường Tam lúc bỏ đi lại khiến nàng bị đả kích thật nhiều.Từ nhỏ đến lớn, quen sống trong vòng tay nuông chiều của đại trưởng lão Thât Bảo Lưu Ly Tông, tánh tình nàng sớm trở nên cao ngạo. Nhưng hôm nay, trước sau phải chịu ba lần đã kích làm nàng cảm thấy vô cùng phân vân. Tại sao họ lại đối xử với mình như vậy? Ta đã làm sai thật sao?"Áo Tư Tạp." Ninh Vinh Vinh dẫu chết cũng không tin mình sai, quay đầu ngoái nhìn Áo Tư Tạp vừa mới ngồi dậy trên mặt đất hỏi: "Ngươi có đồng ý giúp ta không?"Trong cặp mắt si tình của Áo Tư Tạp toát ra vài phần mất mát nhàn nhạt, nói: "Lúc đầu mới nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy được một nét đẹp trong sáng. Ta tin tưởng rằng, khi lớn lên ngươi nhất định là một tuyệt sắc mỹ nữ. Hơn nữa, khi đó ta thích nhất là vẻ ôn nhu của ngươi. Cho nên ta quyết định không để ý hết thảy, một lòng theo đổi ngươi, ta mặc kệ mình xuất thân dân dã, còn ngươi là Thất Bảo Lưu Ly Tông đệ tử, ta cung không quan tâm. Nhưng bây giờ, ta phát hiện ra mình lầm, mà còn lầm to nữa "."Ngươi lầm? Là sao? " Ninh Vinh Vinh mơ hồ nhìn hắn.Áo Tư Tạp hơi mỉm cười đáp: "Bởi vì ngươi không phải thần tượng trong lòng ta nữa, ta không thể vì một người như vậy mà rũ bỏ tất cả. Ta cho dù có đồng ý giúp ngươi thì cũng không xứng với tiểu công chúa của Thất Bảo Lưu Ly Tông? Ngươi cho ta là ai? Bất quá cũng chỉ như người hầu mà thôi. Ta không có nghĩ vậy, ta đối với bản thân mình luôn hài lòng. Ta nghĩ rất có nhiều người tình nguyện ra sức cho Thất Bảo Lưu Ly Tông, cũng không thiếu một kẻ như ta."Hắn suy nghĩ kỹ rồi, trước khi bọn Đường Tam trờ về, Áo Tư Tạp đã hiểu rõ bản tính của Ninh Vinh Vinh mà trước đây cố giấu diếm. Mặc dù tuổi còn nhỏ, Áo Tư Tạp đã có không ít bạn gái. Đường Tam và kể cả mọi người ai cũng không biết, Áo Tư Tạp ngoại trừ sở hữu đặc thù vũ hồn còn là một gã có đầu óc hết sức sâu sắc. Là một kẻ thông minh lẽ nào hắn không biết khó có thể thực hiện được, vì sao hắn vẫn lựa chọn đối mặt với thử thách?Không, hắn cũng không phải là người cố chấp, cũng phải có lúc buông ra mới là lựa chọn tốt nhất.Mắt thấy Áo Tư Tạp bỏ vào trong học viện, Ninh Vinh Vinh không cam lòng la lớn: "Không phải là ngươi thích ta sao? Ngay cả ngươi cũng không chịu giúp ta hả?"Áo Tư Tạp dừng lại, cũng không thèm quay đầu thốt: "Vừa rồi Đường Tam nói đúng, nếu ngươi vẫn còn giữ tính cách đó thì nên rời khỏi nơi này đi. Nơi này không thích hợp với ngươi. Có lẽ đối với ngươi, hai chữ bằng hữu là một khái niệm gì đó quá xa vời. "Áo Tư Tạp đã đi, một loạt các loại cảm giác cô độc, bất lực, mất mát, thống khổ không ngừng đánh sâu vào tâm trạng của Ninh Vinh Vinh,cô gái mới mười hai tuổi. Nước mắt lặng lẽ chảy dài, nàng bất chợt nhận ra rằng, có lẽ mình thật sự sai rồi. Mình đã từng có bằng hữu sao? Tại tông phái, những đứa trẻ đồng trang cùng lứa khi thấy mình đều e dè khép nép, lẩn trốn từ xa. Bọn nó sau lưng đều kêu mình là tiểu ma nữ.Ngày hôm sau, một hồi chuông vang lên, mọi người đều đi tới sân luyện tập.Viện trưởng và lão sư còn chưa đến, nhưng tại sân tập đã đứng sẵn một người, là Ninh Vinh Vinh. Trên khuôn mạt trắng trẻo xinh đẹp có chút ẩn hiện nét tiều tụy, cặp mắt đỏ hoe, tinh thần hồ như thất thần.Hôm nay phụ trách dạy bọn hắn giống như hôm trước là Phát Lan Đức viện trưởng. Đường Tam sáu người đợi mười lăm phút thì viện trưởng mới đủng đỉnh đi tới.Phất Lan Đức đầu tiên rơi trên người Ninh Vinh Vinh, nhưng hắn cũng không nói gì hết: "Hôm nay là khóa thứ hai. Áo Tư Tạp đâu rồi? Hắn còn đang nướng à? Còn Đường Mặc đâu? Sao cũng không thấy y?"Đường Mặc vẫn thường theo sau Đường Tam hôm nay đúng thật cũng không thấy đâu, trái lại quanh người hắn lại bao thêm một phần lãnh ý. Mọi người đã quen nhìn Đường Tam ôn hòa hay cười rồi, hôm nay dù cũng cười đấy, nhưng nụ cười này như ẩn ý đến gần là không yên với tôi khiến người xung quanh phải cách xa thêm một bước.Mã Hồng Tuấn gấp rút lên tiếng: "Lúc sáng ta đi ra ngoài thì hắn còn đang tu luyện, chắc là đang nhập định nên không kịp thời tỉnh dậy thôi." Hai người họ đã ghép lại chung phòng nhường cho Đường Mặc và Đường Tam."Tam đệ biến mất rồi." Người lên tiếng không phải Đường Tam mà là Tiểu Vũ, lời nàng vừa ra lập tức khiến người ở đây phải giật mình: "Nhưng đừng lo, mỗi lần tam đệ tấn cấp đều như thế. Có thể là sư huynh y lại dẫn đi thu thập Hồn Hoàn rồi."Nếu câu đầu khiến mọi người ngạc nhiên rồi lo lắng thì câu sau khiến họ phải kinh hãi. Đi tìm Hồn Hoàn chứng tỏ người đó đã đột phá lên một danh hào mới. Đường Mặc mới bao nhiêu tuổi? Mười hai, vậy mà đã đột phá lên cấp ba mươi rồi!Những người ở đây ngạc nhiên một, Phất Lan Đức càng là kinh ngạc mười. Đường Mặc bị đưa đi mà ông hoàn toàn không biết gì hết, chứng tỏ người kia ít nhất phải là Hồn Đấu La, hoặc có thể là Phong Hào Đấu La! Hơn nữa Tiểu Vũ vừa nói người kia là gì của Đường Mặc? Sư huynh?? Tức là bên trên phải còn sự thúc sư tổ gì khác?? Rốt cuộc sau lưng y có chống lưng to đến thế nào vậy???Lúc mọi người còn đang bổ não thì Áo Tư Tạp từ kí túc xá chạy vội tới. Bất quá, trên mặt hắn không có vẽ sợ sệt mà ngược lại còn tràn ngập hưng phấn."Áo Tư Tạp, không phải ngươi muốn bị phạt chạy vài chục vòng chứ?" Phất Lan Đức viện trưởng miễn cưỡng xốc lại uy nghiêm trợn mắt nhìn hắn.Áo Tư Tạp vội vã lắc đầu nói: "Không, viện trưởng xin ngài nghe ta giải thích đi. Ta vừa đột phá cấp ba mươi.""Cái gì?" Không những là Phất Lan Đức, mọi người đồng thời kinh ngạc nhìn Áo Tư Tạp, cả Ninh Vinh Vinh cũng vậy.Hai tin cực tốt trong một buổi sáng. Áo Tư Tạp cũng mới mười bốn tuổi đã hồn lực cấp ba mươi, quan trọng nhất là Áo Tư Tạp là Hồn Sư hệ Thực Phẩm, Võ Hồn tu luyện thuộc loại khó khăn nhất. Thực sự có thể nói, hắn đạt cấp ba mươi so với Chiến Hồn Sư cấp ba mươi khó khăn hơn nhiều. Mà Hồn Sư hệ Thực Phẩm, mỗi khi tấn giai, tác dụng phụ trợ tăng lên có hiệu quả thật lớn.Phất Lan Đức sáng rỡ hai mắt: "Thật tốt quá, quá tốt, Áo Tư Tạp ngươi quả thật không làm ta thất vọng. Hiện giờ ngươi là đệ tử thứ ba đạt tới cấp ba mươi, ta đại diện cho học viện chúc mừng ngươi.""Thứ ba? Vừa có ai đạt cấp ba mươi trước ta sao?" Áo Tư Tạp nhìn quanh, quả nhiên thấy thiếu một người: "Tiểu Mặc đâu rồi? Người đạt cấp ba mươi trước ta không phải là y chứ?""Kêu ta hả?" Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau lưng, Áo Tư Tạp giật bắn mình suýt chút nữa đã văng tục, vội vã tránh qua một bên để lộ ra thân ảnh đồ đen, tóc nửa cột cao mái hất xéo về ngược hướng nửa gương mặt được mặt nạ che lại. Y đã đổi sang một bộ đơn giản hơn rất nhiều, vẫn là màu đen viền xanh làm chủ đạo nhưng đã lượt bớt các phần giáp bạc, bao tay hở ngón, vạt áo hở rộng.Đường Tam không nói một lời bước lên, vươn tay kéo áo lại, chỉ là chẳng tác dụng gì mấy. Đầu Đường Mặc đầy dấu chấm hỏi. Bộ Đoạt Dạ này thiết kế như vậy, Tam ca ngươi kéo cái chi mô???Hắn đen mặt nói: "Lần sau không cho mặc đồ kiểu này nữa.""Tại sao?? Trời nóng như thế cơ mà???" "Không cãi."Mọi người: Có thể đừng mới sáng sớm đã thồn cẩu lương không?? Cẩu độc thân bọn tôi biết cắn á.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz