ZingTruyen.Xyz

Đấu La Đại Lục Đồng Nhân [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng

Chương 11

thuthu2021st


----

"Ta đã từng nghiên cứu hơn 647 người sở hữu Võ Hồn là Lam Ngân Thảo, trong đó chỉ có 16 người có hồn lực, tỷ lệ chưa đến 3%. Hơn nữa, trong 16 người đó, không một ai có hồn lực vượt qua cấp 1. Vậy mà Đường Tam lại sở hữu Tiên Thiên mãn hồn lực cấp 10." Đại Sư nhìn hai người,  "Dựa trên nghiên cứu của ta về 10 yếu tố cốt lõi quyết định sức mạnh Võ Hồn, bẩm sinh hồn lực nhiều hay ít có liên quan trực tiếp đến chất lượng Võ Hồn. Lam Ngân Thảo rõ ràng không đủ khả năng đạt đến mức đó, vì vậy, ta có thể khẳng định rằng Đường Tam hẳn phải sở hữu một Võ Hồn khác, và Võ Hồn đó rất mạnh mẽ. Và con , Đường Ngân, cũng có khả năng rất cao là sở hữu song sinh Võ Hồn."

Đường Ngân gật đầu, Số liệu không biết nói dối, nên điều này cũng dễ hiểu.

Rốt cuộc, chân lý thường xuất hiện khi số liệu đủ lớn và được phân tích, từ đó tính toán ra kết quả hợp lý.

Ánh mắt Đường Tam dần bình tĩnh trở lại rồi phản bác: “Mọi thứ đều có ngoại lệ, tại sao con lại không thể là một trường hợp đặc biệt?”

Đại Sư nghiêm túc gật đầu, nói: “Không sai, mọi việc đều có ngoại lệ, nhưng với Võ Hồn là Lam Ngân Thảo, con rõ ràng không phải ngoại lệ đó. Trong một trăm năm gần đây, tại Thiên Đấu Đế Quốc và Tinh La Đế Quốc, song sinh Võ Hồn chỉ xuất hiện hai lần. Tuy nhiên, những người trời sinh có Mãn Hồn Lực lại xuất hiện tới mười chín người. Ta đã nghiên cứu cẩn thận Võ Hồn của từng người trong số họ, và tất cả đều là những tồn tại cực kỳ cường đại. Người trẻ tuổi nhất trong số đó hiện tại đã đạt tới cấp bậc Đại Hồn Sư. Từ bỏ mười bốn người nhận được Võ Hồn mạnh mẽ nhờ vào huyết thống gia tộc, chỉ còn lại năm người là trường hợp ngoại lệ.”

“Những người đó xuất thân không cao quý, nhưng vẫn có được Tiên Thiên Mãn Hồn Lực. Điều ngoài ý muốn này là kết quả của Võ Hồn biến dị. Theo nghiên cứu của ta trong nhiều năm về Võ Hồn biến dị, không có bất kỳ loại Võ Hồn nào kết hợp với Lam Ngân Thảo lại có thể sinh ra biến dị. Lam Ngân Thảo Võ Hồn của con cũng chỉ là một Lam Ngân Thảo bình thường, vì vậy ta có thể khẳng định phán đoán của mình là đúng.”

“Biến dị Võ Hồn là gì?” Đường Tam hỏi.

Đại Sư kiên nhẫn giải thích

“Để hiểu về biến dị Võ Hồn, trước tiên phải nói đến cách Võ Hồn được truyền thừa. Võ Hồn của một người có mối liên hệ trực tiếp với Võ Hồn của cha mẹ. Trong trường hợp bình thường, Võ Hồn được truyền từ cha hoặc mẹ – đây gọi là truyền thừa Võ Hồn gia tộc. Tuy nhiên, có một số ngoại lệ, và đó chính là cái gọi là biến dị Võ Hồn.

Biến dị Võ Hồn cũng xuất phát từ Võ Hồn của cha mẹ, nhiều khi trong Võ Hồn của người cha và mẹ ấy có tính chất biến dị nhất định , nên khi kết hợp có thể tạo ra một biến dị. Biến dị này dẫn đến sự xuất hiện của một Võ Hồn mới khác hẳn với Võ Hồn gốc.

Biến dị Võ Hồn có thể trở nên cực kỳ cường đại, thậm chí có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực. Nhưng đa phần, các Võ Hồn biến dị lại trở nên nhỏ yếu . Biến dị Võ Hồn giống như việc kết hôn cận huyết, tỷ lệ sinh ra những cá thể bất thường rất cao. Tuy nhiên, đôi khi cũng có trường hợp đặc biệt, sinh ra những cá thể vượt trội hơn người thường."

Đường Tam gật đầu, đột nhiên, anh lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách của mình với Đại Sư. Sau đó, bất ngờ quỳ xuống, hai đầu gối chạm đất, rồi cúi người dập đầu ba lần một cách vô cùng cung kính.

Hành động bất ngờ này khiến Đại Sư ngỡ ngàng

“con đang làm gì vậy?”

"Thưa thầy" Đường Tam cung kính nói
“xin hãy thu nhận con làm học trò của thầy.”

Đại Sư bật cười, một nụ cười hài lòng. Ông cúi người, đỡ Đường Tam đứng dậy

“Tiểu tử ngốc, bái sư thì cần gì phải quỳ lạy? Con không biết sao, đó là lễ chỉ dành cho vua và cha mẹ. Chỉ cần cúi người là đủ rồi.”

Nhưng Đường Tam không hề nghĩ mình đã làm quá. Anh trịnh trọng nói

“Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Ngài xứng đáng nhận lễ này từ con.”

Đại Sư nhìn Đường Tam, trong lòng không khỏi xúc động.

“Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Tốt, rất tốt! Xem ra, ta quả thật đã không chọn sai người.”

Người ta thường nói "nhìn mầm biết cây, chi tiết quyết định thành bại". Tuy thời gian tiếp xúc giữa thầy trò hai người chưa lâu, nhưng Đại Sư đã nhìn thấy ở Đường Tam một phẩm chất đặc biệt .

“Đi thôi, ta sẽ đưa con đến Phòng Giáo Vụ để đăng ký.” Đại Sư kéo tay Đường Tam, bàn tay vốn khô ráo của hắn vì xúc động mà hơi rịn mồ hôi.

May thay Đường Tam còn chưa quên mất thằng em trai của mình, anh vội vàng kéo tay Đại Sư lại “Thầy ơi , còn em trai của con nữa.”

Đại Sư ngẩn ra, rồi vỗ nhẹ lên trán, ông kích động quá nên quên mất luôn người còn lại .”

Sau khi nhận được một đồ đệ xuất sắc như Đường Tam, tâm trạng của Đại Sư vô cùng tốt. Ông lập tức quay sang nhìn Đường Ngân, ánh mắt mang theo một chút chờ mong

“Còn con thì sao, đứa trẻ? Con có nguyện ý bái ta làm thầy không?”

Đường Ngân cảm thấy mình giống như trở thành một người vô hình .

Thật ra, nếu nói đến chuyện bái sư… cậu hoàn toàn không có ý định đó.

Vì vậy, Đường Ngân dứt khoát lắc đầu, giọng điệu bình thản: “Ngài quả thật là một người học thức uyên thâm, nhưng con không phải song sinh Võ Hồn, có lẽ không phù hợp với kỳ vọng của ngài.”

Lời nói của Đường Ngân khiến Đại Sư thật sự bất ngờ “Con không có Võ Hồn thứ hai sao?”

“Đúng vậy, Võ Hồn của con chỉ là Lam Ngân Thảo mà thôi.” Đường Ngân dường như cảm thấy lời mình nói chưa đủ sức thuyết phục, liền phóng thích Võ Hồn của mình.

Một nhành Lam Ngân Thảo yếu ớt hiện lên trên tay cậu “Hơn nữa, có vẻ như con cũng không hề có dấu hiệu của Võ Hồn biến dị mà ngài nói.”

“Ừm… Nếu nhìn từ vẻ ngoài, có lẽ là do Võ Hồn của cha hoặc mẹ con quá mức cường đại, truyền lại khiến con có bẩm sinh hồn lực. Hoặc có thể là do hai con là song sinh...” Nói đến đây, Đại Sư như đã nghĩ đến điều gì, ánh mắt vẫn tràn đầy sự hứng thú, không hề giảm sút chút nào.

“Nếu nói một cách nghiêm túc, con thật sự không có chấp niệm gì với việc trở nên mạnh mẽ. Ngài muốn nhận ca ca con làm đồ đệ, hẳn là để bồi dưỡng một Hồn Sư cường đại. Dù xét ở bất cứ khía cạnh nào, con cũng không phù hợp với tiêu chuẩn của ngài, nên con nghĩ không nên làm phiền ngài.”

Đại Sư thần sắc thoáng trở nên cổ quái. Hắn vừa ngạc nhiên trước sự thông minh của đứa trẻ này, vừa cảm thấy chút thất bại. Chính mình không muốn nhận thì là một chuyện, nhưng bị từ chối thẳng thừng lại là chuyện khác.

Ông khẽ ngồi xổm xuống, nhìn Đường Ngân với vẻ trêu chọc: “Sao thế? Tiểu tử, có phải con cảm thấy ta không đủ tư cách để làm thầy của con hay không?”

Đường Ngân nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi tung ra một cái vấn đề “Con muốn trở thành bác sĩ chu du tứ phương, ngài có biết y thuật không?”

Đại Sư nghe vậy càng thêm hứng thú “Tại sao con lại muốn làm bác sĩ hơn là Hồn Sư?”

Đường Ngân mỉm cười, thản nhiên đáp: “Vì Hồn Sư suốt ngày đánh đánh giết giết, dễ bị thương, con cảm thấy làm bác sĩ thì có thể kiếm tiền từ việc đó.”

Câu trả lời khiến Đường Tam đứng bên cạnh chỉ muốn che mặt.

Đại Sư cố nén cười, “Hồn Sư kiếm tiền nhiều hơn bác sĩ rất nhiều.”

“Nhưng con có thể kiếm tiền từ Hồn Sư, nên con vẫn lợi hại hơn Hồn Sư.”

“Cách nói này thật đúng là lần đầu nghe thấy…” Đại Sư lắc đầu cười, “Được rồi, hy vọng con có thể trở thành một bác sĩ tài giỏi. Ta cũng không ép buộc con, nhưng sau này nếu rảnh, con có thể cùng Đường Tam đến học tập. Xem như ta đầu tư vào tương lai của con.”

“Cảm ơn Đại Sư.” Đường Ngân nói, giọng điệu tràn đầy thoải mái.

Đường Tam mang vẻ mặt cạn lời

Đại Sư bật cười, sau đó dẫn hai người rời đi, “Đi thôi.”

Nặc Đinh Sơ cấp Hồn Sư Học viện không lớn như vẻ bề ngoài, nhưng được chia thành nhiều khu vực chính, gồm tòa nhà chính dành cho giảng dạy, sân thể dục, và ký túc xá nằm ở phía đông sân thể dục.

Dù chỉ là một học viện sơ cấp, nơi này lại đặt ra yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với học viên. Dù nhà có ở ngay cạnh học viện, học viên vẫn bắt buộc phải ở nội trú để đảm bảo kỷ luật và quản lý thống nhất.

Phòng Giáo Vụ nằm ở tầng một của tòa nhà chính, chuyên phụ trách tiếp nhận tân sinh. Trong phòng, người chịu trách nhiệm chính là một thầy giáo đã ngoài 60 tuổi, bên cạnh có hai thầy giáo trẻ khoảng 30 tuổi đang hỗ trợ.

Đại Sư đặt giấy chứng nhận lên bàn, lịch sự nói với vị thầy lớn tuổi: “Chủ nhiệm Tô, đây là học viên vừa làm vừa học năm nay từ Thánh Hồn Thôn, phiền thầy giúp các em ấy làm thủ tục đăng ký.”

Chủ nhiệm Tô nở nụ cười niềm nở, nói: “Đại Sư, sao hôm nay ngài lại đến? Thật hiếm khi thấy ngài ghé qua. Ngồi chơi một lát đi.”

Đại Sư lắc đầu, quay sang nói với hai người: “Các ngươi tự mình làm thủ tục ở đây, các thầy cô sẽ hướng dẫn các ngươi cách làm. Ta đi trước, sau khi quay lại ta sẽ tự tìm ngươi.”

Câu sau là nói với Đường Tam.

Đường Tam gật đầu cung kính: “hẹn gặp lại , thưa thầy .”

Đường Ngân cũng vẫy tay: “Đại Sư , hẹn gặp lại .”

Đại Sư mỉm cười sờ đầu hai người, rồi xoay người rời đi.

Tô chủ nhiệm nghe Đường Tam gọi Đại Sư là thầy thì cảm thấy rất thú vị, ông hỏi: “cậu bé , con gọi Đại Sư là thầy à? Ông ấy không phải là thầy của học viện chúng ta đâu.”

Đường Tam đáp: “Nhưng ngài ấy là thầy của con.”

Tô chủ nhiệm sửng sốt, “Cậu bái Đại Sư làm thầy sao?”thần sắc của ông có chút cổ quái rồi lại lộ ra khuôn mặt muốn cười nhưng lại cố kiềm nén.

Đường Tam trả lời: “Có gì sai sao, thầy?”

Tô chủ nhiệm lắc đầu cười nói: “Không có, không có. Không ngờ Đại Sư cũng nhận đệ tử. Nhưng dù sao, con vẫn là học viên của học viện này, sau này cũng phải tuân thủ quy định của học viện, hiểu chưa?”

Đường Tam gật đầu.

Tô chủ nhiệm quay sang hai thầy giáo trẻ bên cạnh, họ không sự hàm dưỡng như ông. Một người cầm chứng minh của Võ Hồn Điện nhìn qua, cười nói: “Là Đường Tam và Đường Ngân phải không?”

Là giáo viên của học viện, tôi cần nhắc nhở các cậu một chút. Việc nhận thầy trò không phải là chuyện đơn giản.

Bất kể là Hồn Sư nào, dù có tốt nghiệp từ học viện hay không, cũng chỉ được phép nhận một sư phụ (thầy) mà thôi. Nếu không, sẽ bị xã hội nhìn nhận là không đúng. Các cậu thật sự nghĩ Đại Sư là người thích hợp sao? Hừm,  cậu chính là tiên thiên mãn hồn lực. Người còn lại cũng đã đạt cấp tám , nhưng đáng tiếc, Võ Hồn chỉ là Lam Ngân Thảo thôi.

Nhìn thấy chứng minh ghi rõ hồn lực của hai người, các lão sư ở đây đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Tuy nhiên, khi thấy Lam Ngân Thảo, sự ngạc nhiên của họ đã chuyển thành tiếc nuối.

Đường Tam cảm thấy hơi kỳ lạ, nhìn ba lão sư trước mặt, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Tô chủ nhiệm trừng mắt liếc nhìn thầy giáo trẻ bên cạnh một cái, rồi nói: “Đại Sư tuy tính cách có chút kỳ lạ, nhưng xét về mặt Võ Hồn, ông ấy lại là một bậc thầy. Dù sao, Võ Hồn của các ngươi chỉ là Lam Ngân Thảo, việc bái ông ấy làm thầy cũng không có gì lạ. Được rồi, cứ như vậy đi. Đây là các đồ dùng của các ngươi, học viện sẽ cấp phát miễn phí. Các ngươi sẽ ở ký túc xá số bảy. Người phụ trách ở đó sẽ bố trí công việc cho các ngươi. Đi đi.”

“Cảm ơn ngài.” Hai người nhận đồ, hành lễ rồi quay người rời khỏi Phòng Giáo Vụ.

Tô chủ nhiệm đưa cho họ bộ đồng phục tiêi chuẩn của học viện sơ cấp Hồn Sư Nặc Đinh, màu trắng trông rất sạch sẽ. Vừa rời khỏi Phòng Giáo Vụ, hai người nghe thấy tiếng nói chuyện của các thầy giáo trẻ từ trong phòng vang ra.

“Đại Sư quả thật là vô địch, nhưng đó chỉ là trong lý thuyết. Dĩ nhiên, lý thuyết của ông ấy phải được thực tiễn chứng minh mới được. Chủ nhiệm, tôi còn nhớ Đại Sư từng nói về một cái gì đó liên quan đến mười đại Võ Hồn trung tâm cạnh tranh, mà nghe ra quả thực rất buồn cười.”

“Đủ rồi, Đại Sư là viện trưởng bằng hữu, không được tự ý đánh giá. Mặc dù không có ai chứng minh lý thuyết của ông ấy là chính xác, nhưng cũng chẳng ai chứng minh là sai. Trong giới Võ Hồn, Đại Sư chính là một nhân vật nổi tiếng.”

“Không đúng đâu, chủ nhiệm, hẳn là nhân vật nổi tiếng với vai trò kẻ hề mới đúng. Ai cũng chỉ coi ông ấy là một trò cười mà thôi.”

------

Tác giả có lời muốn nói: Tôi cảm thấy Đại Sư thực sự có tâm lý rất tốt... Rõ ràng xuất thân từ một gia tộc lớn, nhưng Võ Hồn lại có biến dị, bị cả giới Hồn Sư phê bình. Sau khi rời gia tộc, vất vả tìm được nơi ẩn náu tâm hồn thì lại bị cướp đi. Đã nản lòng, gặp được bạn tốt, tái ngộ với người có thể an ủi trái tim, lại phát hiện người yêu hóa thành huynh muội... Cuối cùng, ông vẫn phải quyết liệt đối mặt với tình yêu, thậm chí đưa người mình yêu lên đường... Nếu không phải cuối cùng gặp được Đường Tam và được Đường Tam giúp đỡ... Ai ơi...

Edit : có 2 người , cảm giác Đường Tam không quá cô đơn , nhấn mạnh lần nữa  ,hiệu ứng cánh bướm mà Đường Ngân mang tới rất lớn đó , tuy hiện giờ chưa quá rõ ràng , ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz