ZingTruyen.Xyz

Dao Mo But Ky Trung Khoi Hoan Ban Chua Chinh Sua


Chương 21Bùnlầy

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Dưới ánh sáng đạn tín hiệu, chúng tôi nhìn thấy đằng xa của bãi bùn, bùn lầy đùn lên như một ngọn núi nhỏ kéo về phía chúng tôi, cũng không nhìn thấy bên dưới bùn lầy là cái gì, tốc độ nhanh vô cùng, bùn lầy dâng lên phun cao ngang một người. Bốn người chúng tôi nhanh chân bỏ chạy, Bàn Tử chạy được mấy bước phản ứng lại được, liền mắng: "Mụ nội nó cái chân, dưới bùn có gì, chúng ta chạy gì chứ? Đ*t mẹ."

Tôi mắng to, bãi bùn xốp vô cùng, trạng thái thế này thân thủ tốt hơn nữa cũng vô dụng, không thể nhảy không thể trốn. Hắn xông ra thêm mười mấy bước đã hiểu ngay. Chân đã nhấc không lên. Muộn Du Bình xách tôi và Bàn Tử, cố gắng kéo chúng tôi tiến lên, sức lực y rất lớn, mỗi lần chúng tôi lọt xuống, y một tay cũng có thể kéo chúng tôi ra, nhưng không có điểm chịu lực, dùng hết sức lực toàn thân, chúng tôi cũng chỉ xông ra được ba bốn chục thước trong bóng tối một phía.

Lưu Tang bò phía sau bị chúng tôi bỏ lại, tựa như nửa người đã sa vào bùn, kinh hãi kêu to: "Thần tượng, cứu tôi."

Muộn Du Bình quay lại tóm cổ gã, lôi gã đến bên cạnh chúng tôi, đạp ba cái vào sau đầu gối chúng tôi, nháy mắt đẩy ngã chúng tôi, ấn vào trong bùn nhão, "Đừng nhúc nhích." y nói, sau đó nhặt đèn pin của chúng tôi lên, cả người cong thành một độ cong thật lớn, vung tay ném sang một phương hướng.

Đèn pin chuyển động trong không trung, rơi xuống nơi rất xa, rơi vào trong bùn lắng, cái nào đầu cũng hướng lên, y ném liền ba cái, quầng sáng trải một dải sáng xoắn ốc trên không trung. Rơi xuống đằng xa hình thành ba điểm sáng.

Ném xong y cũng ngồi xổm xuống. Chúng tôi lập tức hiểu ra ý đồ của y, Bàn Tử và tôi dùng bùn trét đầy lên mặt, chỉ lộ ra hai mắt và lỗ mũi. Tôi thấy Bàn Tử còn ngậm thuốc, vả một phát dập tắt.

Núi bùn lầy nháy mắt đã đến nơi, trong bóng tối chúng tôi không nhìn thấy trong bùn lầy rốt cuộc là gì, chỉ cảm giác một mùi tanh tưởi, tôi thầm nghĩ trước đây có ghi chép huyện từng nói, hải thị là một loại hải thú khổng lồ, dùng lời nói thu hút người ta đến bên bờ biển, sau đó cắn nuốt. Lẽ nào là thật?

Đột nhiên phát hiện không đúng, cả khoảng bùn chúng tôi đang nằm, lại bắt đầu động đậy. Chảy về phía trước chúng tôi.

Mọi người lật người lại, lập tức bò về phía đối diện, không mảy may tác dụng, chúng tôi vẫn bị đưa cả người về phía trước, Bàn Tử mắng to bắt đầu nổ súng về hướng chúng tôi bị kéo tới. Viên đạn kéo thành một vệt sáng trong bóng tối, trước mặt không chút phản ứng.

Phản ứng của tôi vẫn coi như nhanh, lăn đến bên cạnh Bàn Tử, rút đạn tín hiệu của hắn lần nữa bắn lên bầu trời, thoáng cái chúng tôi đã nhìn thấy trước mặt là cái gì.

Đó không phả là cự thú trong bùn gì cả, trong bùn lắng trước mặt xuất hiện một cái khe, khe này không lớn, nhưng rất dài rất sâu, bãi bùn giống như nứt ra cái miệng dài mấy cây số.

"Tôi hiểu rồi!" Bàn Tử hô lên, có thể là nham thạch bên dưới bãi bùn xảy ra sụt lở, núi bùn lầy vừa nãy là khí ở bên dưới vì thân núi sụt lở xông lên bề mặt hình thành, bây giờ toàn bộ nước bùn đang trôi xuống cái khe này, hình thành từng thác bùn lầy.

Chúng tôi liều mạng bò về phía ngược lại không có tác dụng, Bàn Tử hô lớn: "Thiên Chân, Tiểu Ca, ba chúng ta toi ở đây mất! Bàn gia tôi có câu này bây giờ phải hỏi các cậu."

Lưu Tang kêu to: "Nghe nghe nghe nghe!!!"

Chúng tôi cùng lúc đều nghe thấy, từ bên dưới khe hở, truyền tới vô số tiếng nói chuyện, vô cùng rõ ràng, vô cùng gần. Tiếp đó bên dưới chúng tôi liền hổng, cuốn đầy bùn lầy bị trôi vào trong khe. Tiếp theo, chính là rơi tự do. Không quá mười mấy giây, tôi đã đáp xuống vũng bùn bên dưới, loại cảm giác đó giống như đập vào một tấn phân. Phía dưới tối đen một vùng, trong không khí tràn ngập mùi tanh.

"Không chết được!" tôi mắng to vào bóng tối, toàn bộ bùn phía trên nện xuống đầu tôi, tôi nhanh chóng lăn sang bên cạnh, vùng vẫy để không bị chôn sống, nhìn thấy đèn pin của chúng tôi ở một bên khác cũng bị bùn lầy đưa xuống dưới, may phước là bùn của bãi bùn này sệt hơn tôi tưởng, rất nhanh thác nước đã dừng lại, nhưng nước bắt đầu tụ lại phần đáy khe, "Bàn Tử, các người đang ở đâu?"

Bàn Tử ở một bên châm một quả pháo lạnh, chiếu ra một khu vực phần đáy khe, hắn ở cách tôi hơn một trăm mét, bị bùn lầy đẩy đến, tôi nhìn về phía hắn, liền trông thấy cả phần đáy khe hở giờ là một dòng sông bùn, bên cạnh chỗ hắn đứng, hai bên khe hở là nham thạch, chúng tôi ngã xuống sâu tối thiểu sáu bảy chục thước, đã rơi đến độ sâu của tầng biển sâu nhất của bãi bùn, trên những nham thạch đó bám đầy bùn nhão, có thể mơ hồ nhìn thấy trên tảng đá khảm đầy vại nước, chằng chịt lít nhít, hàng ngàn hàng vạn.

Hiện tại đều bị phủ đầy bùn nhão.

Dòng sông bùn vẫn đang chảy, khe hở dưới đất này rõ ràng còn kéo dài sâu hơn, Lưu Tang ở một bên cũng châm pháo lạnh, tôi nhìn thấy trên vách núi bên chỗ gã, xuất hiện vô số thuyền gỗ mục nát. Từng lớp từng lớp khảm vào nham thạch.

===========

Tình hình là hôm nay mị lên ca hội nghe được chút thông tin về Hạ Tuế Thiên 2017 – Mộ Mù (Manh Trủng). Thúc bảo Mộ Mù là thiên thứ 3 của series Đạo Mộ Trùng Khởi này (như mọi người đã biết phần này tên là "Nam Kinh thiên"), cho nên thúc phải hoàn thành thiên này, thêm một thiên nữa, mới viết tiếp Mộ Mù :"> okay! mài đít mà đợi đi các cháu~~~

Chương 22Tìmcửa mộ

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Pháo lạnh của Muộn Du Bình được châm ở một nơi xa hơn, tôi thở phào. Nhìn nhìn đồng hồ trên tay mình, dự đoán xem hình thế hiện giờ.

Tốc độ đi xuống của bùn nhão rõ ràng đang chậm lại, nước dưới chân chúng tôi càng lúc càng nhiều. Tôi ngẩng đầu nhìn, chúng tôi cách bề mặt bãi bùn đại khái khoảng cách hơn 60 mét, gần bằng độ cao 20 tầng lầu, từ dưới đáy nhìn lên, đúng là cao vô cùng.

Bùn nhão trút xuống hai bên hình thành sườn dốc giống như đất đá trôi, hình thành một chữ V, chúng tôi ở điểm thấp nhất của chữ V. Trong bùn nhão có thể nhìn thấy nham thạch nhô lên, đây chính là móng kết tinh(1) ở phần đáy bãi bùn.

Khe hở này cũng không phải đặc biệt rộng, nếu không có những bùn nhơ này, đại khái cũng chỉ rộng 25 mét, không biết nguyên nhân gì, bùn nhão của bãi bùn phía trên không trút xuống lấp đầy khe hở này ngay, tôi phân tích, khe hẹp chữ V này thực ra là một sơn động hình ống khổng lồ trong móng kết tinh dưới bãi bùn, chúng tôi đánh ngòi nổ xuống dưới, nổ vụn phần đỉnh sơn động này. Giây lát toàn bộ bùn nhão phía trên đều đổ vào sơ động bên dưới, kéo theo chúng tôi cũng bị cuốn xuống.

Vại nước và thuyền trên vách động, dường như là hố bồi táng, sơn động này rất có khả năng là một bộ phận của vương mộ Nam Hải. Có khả năng là đâu đó xung quanh hố bồi táng.

Nhưng cho dù tốc độ bùn nhão chậm như vậy, không quá hai tiếng, khe nứt này cũng sẽ bị bùn nhão lấp đầy lần nữa, nhìn từ trên mặt đất, chưa từng xảy ra chuyện gì. Một phút cũng không được lãng phí.

Tôi lớn tiếng hỏi Bàn Tử: "Làm sao đây?"

Lưu Tang đã phản ứng lại được, gã bắt đầu thử đạp lên sườn dốc đất đá trôi bò trở lên bãi bùn, bùn nhão chảy xuống sức mạnh kinh người, gã đạp lên sườn dốc gian nan cất bước, chỉ cần vừa dừng lại đã bị kéo xuống dưới. Quyết sách của Bàn Tử trong những lúc thế này là chuẩn nhất, hô lớn: "Không lên được đâu!" hắn chỉ chỉ dòng sông bùn đang chảy xuôi dưới chân. Phần đáy khe hẹp này, tập trung bùn nhão xuống đây đang chảy về một phương hướng.

"Thì ra đây chính là sơn động, một bộ phận đã sụp rồi, chắc chắn có không gian liên kết động khác. Xuôi theo hướng dòng chảy bùn, chắc chúng ta có thể tìm được nơi an toàn chống chọi một thời gian." Bàn Tử cố gắng lội nước, chỉ vào bùn nhão bên cạnh Lưu Tang, "Có thuyền!"

Chúng tôi vỗ rớt gián biển theo xuống, bò về phía Lưu Tang, bùn nhão lúc này đã sắp dưới đùi, tôi biết nếu lên đến đùi, vậy cơ bản đi cũng không được nữa. Mỗi bước đi đều phải hao phí thể lực cực lớn.

Tôi và Bàn Tử đến bên cạnh gã, Bàn Tử chẳng quan tâm gã, dùng tay gạt bùn nhão ra, vun súng của mình lên, dùng sức vẫy hết bùn trong ống súng, tôi kéo hắn lại: "Sẽ téc nòng đấy!"

"Hội chơi súng chất lượng tốt, con này là súng tự chế, đạn bắt ra có thể sẽ rơi xuống đất, nhưng nòng tuyệt đối sẽ không téc, cược tôn nghiêm Nhị Cẩu Hắc ở Xương Bình!" Bàn Tử bắn quét một cái, bắn lên phần đệm của một chiếc thuyền độc mộc trên vách đá, mấy cái đệm gỗ này đều cố định thuyền lên một cái giá trong vách đá, đạn theo nước bùn bắn xuống, đệm gỗ bị bắn nát.

Hắn bắn quét một mạch, bắn nát tất cả đệm gỗ, hai chúng tôi dùng báng súng nạy thuyền độc mộc từ trong vách đá ra.

Loại thuyền độc mộc nhỏ này từng phết dầu đồng, tuy đã mục rữa nhưng thân thuyền vẫn nguyên vẹn, chúng tôi bò lên, Bàn Tử hô lên với Lưu Tang: "Tên ngốc, ba giây, quá giờ không đợi."

Lưu Tang quay đầu lại nhìn, lập tức nhào lên thuyền, chúng tôi một chân quỳ gối trên thuyền, một chân làm mái chèo, giống như hải mã trượt thuyền độc mộc xuống hạ lưu, ngang qua Muộn Du Bình, Muộn Du Bình không biết đang nhìn gì, Bàn Tử hô to: "Tiểu Ca!"

Muộn Du Bình trở mình một cái, bay lên mang theo hoa bùn đầy trời, rơi xống đầu thuyền chúng tôi, đầu thuyền nặng thêm, tốc độ thoắt cái tăng nhanh, vừa hay độ dốc dòng sông bùn lớn thêm, chúng tôi rút lên thuyền, trong nháy mắt hai sự chênh lệch rơi xuống thuyền, thân thuyền xoay vòng, suýt nữa lật úp.

Không dễ gì mới ổn định, thuyền đã xoay mấy vòng lớn, tôi thấy Muộn Du Bình một tay tóm dây lưng tôi và Bàn Tử, Lưu Tang ôm lấy một bên thuyền độc mộc, nháy mắt đó tôi phát hiện ánh mắt Muộn Du Bình từ đầu đến cuối đang tìm gì đó.

"Anh đang nhìn gì vậy? Bàn Tử mắt tỏ, chúng ta cùng tìm!" tôi kêu lớn.

Đột nhiên độ dốc trong nháy mắt lớn thêm, từ khoảng 60 độ lúc đầu thoắt cái gần như biến thành 45 độ, bùn nhão ở đây vẫn chưa hoàn toàn phủ kín phần đáy sơn cốc này, rất nhiều nham thạch như mũi nhọn vẫn lộ ra ngoài bùn, tuy trong nước bùn tốc độ không chảy xiết như ở trong nước, nhưng va vào những nham thạch này vẫn sẽ khiến thuyền độc mộc xoay vòng điên cuồng. Pháo lạnh của chúng tôi toàn bộ đều rơi đến đâu không biết, châm thêm cũng không có thời gian. Chúng tôi không nhìn thấy gì cả, tôi đầu váng mắt hoa, nếu không phải có người níu tôi tôi chắc chắn đã văng lên.

Lưu Tang kêu to trong bóng tối: "Các vị tiền bối, tôi buồn nôn quá!"

Tôi la lớn: "Nuốt xuống!"

Bàn Tử kêu lớn: "Tiểu Ca đang tìm cửa mộ! Cậu ấy bận tay rồi! Bật đèn cho cậu ấy!" nói rồi một viên đạn tín hiệu bắn lên không, nháy mắt chiếu sáng cả khe hẹp, Bàn Tử cắn răng bắn ra, chúng tôi phát hiện mình đang cấp tốc xoay vòng trượt về phía một vực sâu, mà trên vách đá hai bên chúng tôi, đã không còn bùn lầy, mà là vô số mái cong và bậc cổng đá.

Nhìn kỹ lại, đình đài lầu các đầy trên vách đá đều là phù điêu, giống như những cây bonsai thật lớn, trong đó — chúng tôi có thể nhìn thấy, phía trước có một đại điện khổng lồ được khảm lên vách đá, đó hẳn chính là cửa mộ. Tôi nhìn mà thầm nghĩ không hay, đã thấy Muộn Du Bình nhìn tôi một thoáng, tôi kêu to: "Không được vứt tôi! Bàn Tử! Thổ háo tử!"

Bàn Tử bên hông vứt Thổ háo tử cho tôi, tôi dùng miệng kẹp, rút Phách tử liêu ra, dùng miệng cắm Thổ háo tử vào lỗ súng, Bàn Tử một bên rút thừng leo núi móc lên Thổ háo tử, tôi cố chịu đưng cơn váng đầu kịch liệt, bắn một phát vào vách đá, Phách tử liêu nháy mắt téc nòng, Thổ háo tử bị bắn ra, mang theo thừng leo núi bên hông Bàn Tử liền móc lên vách đá, chạm đến rồi không neo lại mà rơi thẳng xuống, trong nháy mắt Bàn Tử mắng tôi ngốc, không biết Thổ háo tử móc được cái gì, dây thừng lập tức căng lên kéo hông Bàn Tử, Bàn Tử hô to một tiếng, một tay kéo tôi, một tay bám siết thuyền độc mộc, Muộn Du Bình kéo hông tôi, ba người trực tiếp bị văng lên, thuyền trực tiếp bị kéo ngừng. Lưu Tang bay ra khỏi thuyền, lúc ngang qua Muộn Du Bình, Muộn Du Bình tóm tóc gã, ném gã lên vách đá. Gã đụng phải vách đá, lăn xuống dưới mười mấy vòng, cuối cùng một tay níu được một chỗ nhô lên dừng lại.

Bàn Tử ha ha cười lớn, đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới tiếng vang như sấm rền, ngẩng đầu nhìn lên, đạn tín hiệu chiếu sáng cảnh tượng phía trước chúng tôi, bùn nhão như thủy triều ùn ùn tuôn xuống dưới.

Chú thích:

(1) Trong địa chất học, thuật ngữ móng hay móng kết tinh được sử dụng để định nghĩa các lớp đá phía dưới nền trầm tích hay vỏ bọc, hoặc nói tổng quát hơn là bất kỳ loại đá nào dưới đá trầm tích hay bồn trầm tích mà nó là đá biến chất hay đá lửa về nguồn gốc. Tương tự, các loại trầm tích và/hoặc đá trầm tích trên đỉnh của móng có thể được gọi là "vỏ bọc" hay "vỏ bọc trầm tích".

(2) Dầu đồng: Dầu của quả du đồng, chống thấm (chắc vậy)

===========

Muộn Du Bình trong lòng một dòng sông nước mắt: "Tao khộ quá mà! Đi đổ đấu lại còn tay đùm nách kẹp thêm ba cái bị thịt!!"

Mà này Bình Tà vừa đá lông nheo kìa các mẹ!!! "Không được vứt tôi" "không được vứt tôi"... — 3 —

Chương 23~25NamHải vương chức

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Trong nháy mắt thừng leo núi bên hông Bàn Tử bị kéo chặt, thừng leo núi có tính đàn hồi, nháy mắt dây thừng kéo móc vào thịt Bàn Tử, Bàn Tử nhìn bùn nhão từ phía trên trút xuống, mắng to: "Kéo bụng rồi! Mau nấp đi!" tôi gọi lớn với Lưu Tang: "Duỗi tay!"

Lưu Tang ở đó ói điên cuồng, đã hoàn toàn mất đi ý thức, gần như không tóm nổi vách đá, càng đừng nói là duỗi tay, Muộn Du Bình thấp giọng nói: "Đi!"

Tôi cắn răng, cố gắng giữ sức, một chân vung lên đạp xuống vai Bàn Tử liền nhảy lên vách đá, duỗi tay tóm lấy một mảng phù điêu, gáy đập một phát, thất điên bát đảo suýt nữa cũng ngã xuống.

Tiếp đó là Muộn Du Bình lăng không nhảy lên theo, xoay mình 180 độ trên không trung đáp xuống dưới người tôi, Bàn Tử ném đầu còn lại của dây thừng ra, Muộn Du Bình bắt lấy, hai người kéo hắn lại, hắn nhảy vào nước bùn, thuyền độc mộc nháy mắt bị đẩy đi.

Hai chúng tôi sống chết kéo hắn, kéo hắn đến bên bờ, cả quá trình thời gian không tới 3 phút, đạn tín hiệu vừa hay rơi vào trong nước bùn, xung quanh nháy mắt tối đen một vùng, Bàn Tử hô to: "Dán sát vào!" tôi dùng sức áp sát vách đá, ngay sau đó bùn nhão mịt trời mịt đất trút xuống, trong bóng tối bị một sức mạnh khổng lồ chèn lên vách đá. Trong mũi miệng nháy mắt toàn là bùn.

Tôi dùng hết tất cả sức lực trở mình, tìm thấy một khe hở giữa mặt mình và vách đá sau lưng, nhét mặt vào, một giây đầu tiên có thể hít hai ba hơi, sau đó cả phổi bị sức mạnh khổng lồ phía sau ép đến căn bản không hít hơi vào được. Đừng nói nói chuyện, động đậy cũng không động đậy nổi.

Hoàn toàn khác với nước, áp lực bùn nhão ấn riết tôi lên vách đá, sức mạnh lớn khiến tôi có thể cảm giác xương sườn mình đang bị ép vào phổi, loại đau nhức này không thể thông qua kêu gào mà thoát ra được. Tôi cảm thấy nội tạng mình toàn bộ sắp bị chèn ép ra ngoài.

Tiếp sau, mọi thứ biến thành tịch mịch vô cùng, tôi đột nhiên chỉ có thể nghe thấy tiếng trong cơ thể mình, tiếng ma sát xương cốt, tiếng đập của tim tôi, và tiếng bùn chèn vào lỗ tai tôi, tôi biết bùn nhão đã xối cả vào trong tai mình.

Phổi tôi không ngừng run rẩy, đầu óc trống rỗng. Khủng hoảng vô tận bùng nổ như hố đen vũ trụ.

Loại khủng hoảng chân thực này thay thế mọi thong dong trước đó, tôi nghĩ đến tất cả chuyện mình trải qua trước đây, sau khi trải qua nhiều mạo hiểm như vậy, sau khi bản thân tôi một mình trải qua nhiều như vậy, tôi không biết từ lúc nào, đã không còn sợ những cảnh tượng này nữa, tôi có thể chuyện trò vui vẻ, có thể vào lúc nguy hiểm, đi làm chuyện nên làm một cách chuẩn xác.

Nhưng tôi nhớ trong bút ký ông nội tôi từng viết, đây có thể là bất thường.

Tôi dần dần quên đi dòng này có ý vị gì, tôi tưởng mình có thể xử lý tất cả vấn đề, cho đến khoảnh khắc này, tôi đột nhiên lần nữa nhận ra thứ tôi đối mặt là gì. Bao nhiêu năm rồi không có, trong đầu tôi đột nhiên đều là cảnh tượng lần đầu tiên xuống mộ. Trước khi chết, người mới và người cũ, sợ hãi đều không mảy may khác biệt.

Tất cả tựa như chỉ xảy ra trong ba bốn giây, tiếp đó tôi đột nhiên có cảm giác áp lực lỏng đi, vách đá dưới người tôi thoắt cái vỡ vụn, áp lực khổng lồ kéo theo bùn và tôi cùng chèn vào trong vách đá. Tôi ngã chổng mông trên đất, lập tức phát hiện bên trong vách đá trống không, xung lực không chậm trễ ùa vào, bên trong là một đường dốc, tôi bị cuốn lấy lăn một mạch vào trong.

Tôi ngẩng đầu hít một hơi, đến bùn mang không khí cũng hít vào phổi, sau đó ho khan dữ dội, cả người co rúm vẩy bùn trong lỗ tai tôi ra ngoài. Cũng không biết bị đẩy đi bao lâu, cuối cùng bùn dừng lại, tôi lập tức dùng hết sức đứng dậy, bắt đầu nôn mửa, nôn ra toàn là bùn.

Sờ sờ thắt lưng, còn bốn cây pháo lạnh, không thể dùng hao thêm nữa, lấy bật lửa từ trong túi đeo hông, tôi bật lên. Ánh lửa yếu ớt chiếu ra một khu vực cực nhỏ, tôi phát hiện mình đang ở trong một mộ đạo, khắp mộ đạo toàn bộ đều là gián biển, ánh lửa vừa sáng lên tất cả gián biển chạy tán loạn như điên.

Tôi nhìn nhìn đồng hồ, quy củ dưỡng thành bao nhiêu năm, trong vòng 30 giây, tôi nhanh chóng kiểm kê tất cả vật phẩm trên người, 4 cây pháo lạnh, 17 cây gậy huỳnh quang, bốn hộp diêm đa năng, sáu bao lương khô nén, Phách tử liêu mất rồi, nhưng còn hơn 30 viên đạn, dao quắm vẫn còn, những thứ khác đều mất hết.

Quay đầu nhìn, lối vào toàn bộ đã bị bùn bịt lại, tôi vặn chuôi dao quắm ra, lấy ở trong một cái còi, vừa định thổi một cái, đã nghe thấy từ nơi sâu trong mộ đạo, truyền ra âm thanh ồn ào vô cùng rõ ràng, giống như có một cái chợt ngầm ở phía trước, nhưng phía trước thực ra tối đen một mảng, không có bất kì ánh sáng nào.

Tôi nghĩ nghĩ, bỏ còi xuống.

Tôi bắt đầu đi về phía trước, đi được mấy bước, tôi nhìn thấy chính giữa mộ đạo, có một thứ đang đứng, phía trên bám theo một vật, chỉnh thể trông rất không bình thường.  

                                          Chương 24                          Tượng Lôi công

                                                              Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

                                                               Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Ánh sáng bật lửa chiếu ra chính giữa mộ đạo, có một pho tượng kỳ quái, tia sáng bật lửa tù mù, chiếu không hết toàn cảnh, nhưng đại thể tôi đã biết, đây là một pho tượng Lôi công.

Màu sắc của Lôi công đã bong tróc toàn bộ, chỉ còn lại một vài mảng màu, bề mặt tô ráp, là đồ gốm, tay trái Lôi công giơ cao, tay phải chống nạnh, phần mặt đã bị hủy. Tôi biết đây là pho tượng Lôi thần, chủ yếu là giữa hông nó có hai cái trống.

Pho tượng này vô cùng tàn tạ, có khả năng lúc nung gốm là nung từng lớp từng lớp, vỏ gốm bên ngoài đều vỡ vụn và bong tróc, nom như xác khô. Sở dĩ tôi cảm thấy nó có hơi không giống bình thường, là vì pho tượng này đặc biệt sạch sẽ, như thể pho tượng có ma lực gì đó, trên đó một con gián biển cũng không có.

Mà trên vách tường mộ đạo, gần như bò đầy gián, lít nha lít nhít không ngừng rớt xuống người tôi, theo cảm giác của tôi dần dần khôi phục, tôi có thể cảm nhận được mũi chân thứ sâu này móc đau da mình. Thực ra khắp người tôi sớm đã đều là nó.

Tôi không ngừng vỗ đánh lên người, không dám đến tiếp xúc với pho tượng, tiếng huyên náo ồn ào từ trong bóng tối phía sau pho tượng không ngừng truyền tới, thoạt nghe vô cùng quỷ dị.

Vừa nãy Muộn Du Bình ở vị trí bên dưới tôi, bùn nhão xông tới phá tan vách đá không phải ngẫu nhiên, nhìn từ cảm giác cơ thể tôi, những phù điêu này đều là dùng gốm nung dán lên vách đá, Bàn Tử và Muộn Du Bình nếu chưa bị sặc chết, bọn họ dùng bộ phận cứng trên người tùy tiện đánh một cái là có thể đánh vỡ phù điêu, nếu khu vực chỗ bọn họ sau lưng cũng giấu mộ đạo như tôi, vị trí của bọn họ hẳn ở không xa ngay dưới chân tôi.

Tình cảnh bọn họ chết đi như thế, tuy rằng tôi kinh ngạc mình lại có phần nghĩ mà sợ, nhưng tôi cảm thấy loại khủng bố đột nhiên kéo tới này hẳn chỉ thuộc về người có tính cách như tôi thôi.

Tôi không khỏi hơi lo cho Lưu Tang, vị trí vừa nãy của gã vô cùng không tốt, chúng tôi không kịp quan tâm gã, nếu gã bị bùn chôn vùi, bây giờ hẳn đang trong mấy phút cuối cùng của cuộc đời.

Tôi đặt bật lửa xuống đất, dùng sống dao quắm gõ gõ mặt đất.

Truyền âm nơi đây tốt vô cùng, âm thanh vang vọng rõ ràng trong cả mộ đạo, tôi sở dĩ không dùng còi, là vì tiếng còi quá chói tai, tôi không biết sâu trong mộ đạo có cái gì, sợ động tĩnh quá kịch liệt sẽ dẫn đến nguy hiểm.

Rất nhanh từ nơi nào đó dưới chân tôi, đã vọng lại tiếng kim loại gõ lên mặt đất.

Tôi và Bàn Tử có phương thức giao tiếp tiếng gõ chuyên nghiệp của hai người, không phải mã Morse vì tiếng Anh của Bàn Tử thực sự quá kém, tôi nghe một lát, xác định là Bàn Tử trả lời, tiết tấu gõ tôi rất quen thuộc.

Tỉ mỉ lắng nghe ý Bàn Tử, nghe một lúc, lòng tôi sinh buồn bực.

Ý gõ của Bàn Tử rất kỳ quái, Bàn Tử đang nói: "Dập lửa."

Dập mất ánh sáng, không phải sẽ không nhìn thấy gì nữa sao? Tôi thầm nghĩ. Tại sao?

Tác giả:

Hôm nay phải lên máy bay, không kịp viết, tranh thủ ở trên may báy viết thêm chút

                                          Chương 25                             Tương ngộ

                                                         Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

                                                          Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Tôi hít sâu một hơi, đầy mũi là mùi biển tanh và khí ẩm, yết hầu không khỏi phát ngứa Bàn Tử gõ vô cùng dồn dập, tôi kiềm chế cơn khủng hoảng trong lòng, chầm chậm đóng nắp bật lửa.

Mộ đạo lần nữa tối tăm trở lại, tôi chà xát cánh tay đỡ lạnh, liền chầm chậm nghe thấy, âm thanh ồn ào như cái chợ sâu trong mộ đạo kia, đang từ từ rõ ràng lên. Vậy mà giống như một đám đông đang đi về phía tôi.

Loại âm thanh đó càng lúc càng rõ ràng, phát âm từa tựa tiếng địa phương, tôi nghe không hiểu nổi. Có tranh cãi, có rao hàng, có cười lớn.

Da gà tôi bắt đầu dựng lên, cũng không biết là lạnh hay là sợ, tiếng gõ của Bàn Tử xen lẫn trong những âm thanh đó, tiếp tục truyền tới: "Đi về phía âm thanh, nhất định đừng mở đèn."

Khoảng cách bây giờ của tôi và hắn đại khái độ rộng ba bốn tầng lầu, hắn lại cũng có thể nghe được thứ âm thanh nọ, chứng tỏ đầu nguồn thông nhau.

Lúc hắn gõ, tôi nghe thấy ở nơi sâu khác, lại có tiếng gõ mới gia nhập, gõ không có trình tự, nhưng rất thong thả, hẳn là Muộn Du Bình đang trả lời chúng tôi.

Tôi lắng tay nghe hô ứng hai lần, trong lòng chắc chắn là Muộn Du Bình không sai được, cùng với Bàn Tử gõ đáp lại, lúc này hy vọng nghe được tiếng gõ của người thứ tư, nhưng đáp lại cũng chỉ là hai tiếng này.

Tôi gõ cho Bàn Tử: "Lưu Tang thế nào rồi?"

Bàn Tử trả lời tôi: "Không biết tình hình gì, chúng ta hội hợp trước."

Tôi thầm than trong lòng, hy vọng Lưu Tang mạng lớn. Vì vậy hỏi: "Tại sao không được chiếu sáng?"

Biết bọn họ đều vẫn sống khiến tôi đôi phần thả lỏng một chút, lần nữa hít sâu một hơi khiến cái tay bắt đầu phát run yên ổn lại, tôi cảm thấy càng lạnh hơn.

Bàn Tử cách rất lâu mới trả lời, rõ ràng câu trả lời này quá mức phức tạp hắn phải nghĩ xem thể hiện thế nào, hắn gõ rất hỗn loạn, tôi đại khái đoán được ý hắn: "Trên vách mộ đạo có đồ, sẽ nhìn thấy chúng ta."

Vách mộ đạo? Tôi nhíu mày, trên vách mộ đạo toàn bộ đều là gián biển, vừa nãy tôi không chú ý phía trên có cái gì. "Sẽ nhìn thấy chúng ta"... lẽ nào bên dưới gián biển còn có thứ gì đó. Nghĩ vậy tôi không dám lại gần vách mộ đạo, lập tức cảm thấy trong bóng tối đứng đầy cái gì đó.

Bàn Tử tiếp tục gõ: "Tôi còn có mười tám kíp mìn, nếu không thể hội hợp, tìm nơi gần nhất tôi nổ qua. Duy trì gõ, tự làm quen chỗ của mình."

Tôi thầm nói cũng chỉ có thể như thế, vì vậy đứng lên nhắc nhở Bàn Tử: "Tượng Lôi công có vấn đề, đừng động vào." rồi đi về phía trước.

Bàn Tử hơi ngừng rồi gõ đáp: "Cậu nghiêm túc chứ? Tôi vừa đóng gói xong. Cái của tôi là lưu kim(1) đấy."

Trong lòng tôi thầm mắng tên mắc dịch này càng già càng không sợ chết, vừa im lặng di chuyển về phía trước trong bóng tối, mỗi lần đi mười mấy bước, tôi sẽ gõ thông báo với Bàn Tử vị trí của mình, Muộn Du Bình sẽ tùy cơ tham gia vào trong lúc chúng tôi giao lưu. Dần dần, tôi phát hiện tốc độ di chuyển của mình nhanh hơn Bàn Tử rất nhiều. Tôi nhận ra Bàn Tử có thể thật sự đang cõng cái tượng Lôi công kia mà đi, không khỏi đỡ trán.

Càng tiến tới, tiếng ồn ào của cái chợ kia càng lúc càng rõ ràng, tôi nghe thấy tiếng gõ của Bàn Tử cũng càng lúc càng gần, tôi phát hiện âm thanh vì cộng hưởng đường ống, ùa tới từ bốn phương tám hướng, bắt đầu không thể phân biệt phương hướng, đi đến khoảng cách nhất định, âm thanh quá rõ ràng tưởng chừng ở ngay bên cạnh tôi, tôi có hơi không dám đi tới nữa.

Bàn Tử cũng đã ngừng lại, tôi nói với Bàn Tử: "Âm thanh đó hình như ở xung quanh tôi. Tôi phải làm rõ là cái gì đã rồi đi tiếp."

Lần này Bàn Tử không gõ đáp, tôi lại chầm chậm gõ một lần. Bàn Tử mới chầm chậm đáp lại, từng lần một, một đoạn thông tin gõ từ từ ít nhất ba phút.

"Tôi đang ở trong bọn chúng." Bàn Tử nói.

Trong ngôn ngữ gõ, truyền đạt thông tin vẻn vẹn tập trung trong ý nghĩa hữu hạn, tôi không cách nào tán gẫu cổ phiếu và Broadway với Bàn Tử được, nhưng phần lớn tình huống trong mộ đạo chúng tôi đều đã cân nhắc đến, cho nên cái "bọn chúng" này, chúng tôi thiết kế tỉ mỉ, ý là không phải người, là thứ Bàn Tử không thể hình dung được.

Tôi túa mồ hôi lạnh, nhoài ra đất, gián biển ở đây dường như không nhiều, tôi dán tai xuống đất, lắng nghe động tĩnh bên dưới.

Âm thanh như cái chợ rõ ràng từ bên dưới truyền lên, tựa như ở ngay dưới chỗ tôi. Tôi gõ vô cùng vô cùng nhẹ: "Rốt cuộc là thứ gì?"

Bàn Tử chầm chậm đáp lại: "Không – biết, ông – đây – nổ – bọn – nó – trước – bà – mẹ – cũng – không – quen – bọn – nó."

Tôi ngây ra một lúc, liền nghe thấy Bàn Tử gõ một tiếng "3", dự cảm xấu trong lòng dâng lên, Bàn Tử gõ một tiếng "2", tôi đột nhiên hiểu là chuyện gì, bò dậy dán vào vách tường, đồng thời điên cuồng chạy về hướng tới, một tiếng vang lớn, mặt đất đã nổ ra, ánh lửa nháy mắt biến mất, cả mặt đất sụp xuống, dưới chân tôi trống không đến đá vụn trên mặt đất cũng cuốn xuống. Đầu lập tức đập vào nơi sắc nhọn, trở mình muốn lập tức đứng lên, đầu váng mắt hoa, choáng không biết mấy lần, trong mũi trong miệng toàn là mùi máu.

Tôi sờ thử, máu trên đầu từ tóc mai từ mũi đều chảy xuống, lỗ tai ong ong cái gì cũng không nghe được.

Đang hoảng hốt, trước mắt tôi không tới hai mét, kíp mìn thứ hai đã nổ tung, lần này ánh lửa xộc lên trời, thoáng cái tôi nhìn thấy tình hình trong mộ đạo. Tôi thấy trên vách mộ đạo xung quanh, toàn là các loại "tiểu nhân" bằng gốm, mỗi cái đại khái cao bằng đầu gối tôi, hình thành một cảnh tượng chợ trên biển trên vách mộ đạo, Bàn Tử ở chỗ rất xa, trong chớp lóe nháy mắt tôi nhìn thấy cổ hắn bò một "thứ", thế mà là cái tượng Lôi công đó.

Thứ đó đã hoàn toàn biến hình, lại giống như đang sống, nằm trên lưng hắn, hai tay bịt lỗ tai hắn.

Tôi ngây ra giây lát, lập tức sờ cổ mình, tôi liền sờ đến làn da thô ráp, bò trên lưng tôi.

Chú thích:

(1) Lưu kim: một công nghệ trang trí đồ đồng, dùng thêm một lớp vàng ở mặt ngoài đồ kim loại. Lưu kim khác với mạ vàng và thiếp vàng. Lưu kim dùng bền hơn, dày hơn, mượt mà hơn thiếp vàng, mà mạ vàng cũng có thủ pháp chế tạo độc nhứt nào. Khuyết điểm là quá trình lưu kim có độc. Dùng phương pháp tương tự có thể lưu ngân.

Chương 26Sấmbịt tai

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Tôi biết thứ kia chính là tượng Lôi công nhìn thấy trước đó, lúc tôi ngang qua nó, nó đã im hơi lặng tiếng bò lên lưng tôi.

Tôi tóm lấy thứ trên lưng, muốn lôi nó xuống, tay thứ này cứng như thép, trong bóng tối đen kịt, nháy mắt mặt đất lại sụp đổ, tôi bị thổi bay ra hai ba mét, đụng vào vách mộ đạo, cả nền mộ đạo sụp xuống, hai tay tôi quơ quào nửa ngày, không bắt trúng cái gì, lần nữa ngã xuống tầng mộ đạo tiếp theo. Tầng mộ đạo sau đó rất cao, tôi nghiêng người chạm đất, rơi vào bùn, đá vụn đầy đầu rơi xuống mặt tôi, bò dậy đã phát hiện phần đáy mộ đạo có bùn nhão chưa đến bắp đùi.

Tôi bò dậy ói bùn trong miệng, hô lớn với Bàn Tử: "Bàn Tử, mẹ nó trên lưng anh!" cùng lúc nghe thấy bên cạnh tôi vô số tiếng ồn ào, tuy không nhìn thấy gì, nhưng tựa như ở trong một cái chợ khổng lồ. Tôi dùng tay sờ lỗ tai, lập tức phát hiện thứ trên lưng mình cũng bịt chặt tai tôi. Những âm thanh này không biết là chỗ tôi ở quả thực có tiếng, hay là thứ trên lưng tôi phát ra.

Tóc gáy tôi dựng hết cả lên, trở tay cầm dao quắm chém vào thứ trên lưng. Đốm lửa tung tóe.

Bàn Tử không có phản ứng gì, không biết có phải té xỉu không, giữa điên cuồng một chân tôi hẫng đi, chợt phát hiện phần đáy mộ đạo dưới bùn không bằng phẳng, giống như có một cái hố sâu, nháy mắt tôi đạp hố thì bắt đầu không vào bùn nữa.

Ở trong bùn căn bản không thể phản kháng, nước bùn quả thực có một luồn lực hút, chỉ hút tôi xuống. Tôi bì bõm nửa ngày, đợi chân tôi đạp xuống đáy cứng bên dưới, chỉ còn lại phần ngực lộ ra ngoài, sờ lại phía sau, liền phát hiện thứ sau lưng mất rồi.

Gần như cùng lúc, thứ âm thanh ồn ào đó đã biến mất bên cạnh tôi, tựa hồ trong nháy mát, âm thanh này từ bên cạnh tôi liền trở về nơi xa tít trong mộ đạo. Lại biến thành xa xôi mà biến ảo.

Tôi thở phào, không biết chuyện gì, như thể Lôi công bịt tai tôi, là có thể trực tiếp truyền âm thanh xa trong mộ đạo vào tai tôi. Tôi gọi lớn Bàn Tử, không có bất kỳ hồi đáp nào, nhưng tôi nghe thấy tiếng gọi của mình có tiếng vọng. Nơi này rất lớn, không phải mộ đạo nhỏ lúc trước.

Tôi hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh, móc pháo lạnh ra từ trong bùn, tôi không thể gọi Bàn Tử nữa, châm sáng pháo lạnh.

Ánh sáng mạnh màu vỏ quýt nháy mắt chiếu sáng mộ đạo này, tôi lập tức phát hiện đây đã không thể tính là mộ đạo nữa, đây là một không gian khổng lồ, đại khái có thể lái song song tám chiếc xe tải giải phóng. Là một thần đạo chính, dùng để vận chuyển đá và đưa quan tài chủ vào.

Cả thần đạo đã bị bùn nhão chôn vùi, trông như bãi bùn, tất cả đồ trong thần đạo, toàn bộ bị bùn nhão bao phủ, chỉ lộ ra một hàng đầu như của người nộm ra ngoài bùn.

Tôi không nhìn rõ là cái gì, những hàng người nộm giống như hình nộm binh mã này, chỉ còn lại từng cái đầu, tôi đang ở giữa bọn chúng. Bàn Tử không biết đang ở đâu, đỉnh đầu chúng tôi một cái hố lớn, có phải hắn vẫn chưa rơi xuống không.

Tôi không thể di chuyển, đến nhấc chân cũng khó khăn, ở trong bùn chỉ có thể kéo mình ra trước, bốn bề nhìn đi đâu cũng không có chỗ có thể mượn lực, tôi nhìn thấy bên cạnh có một đầu người nộm, liền cố gắng duỗi tay qua, tóm lấy cái đầu đó. Sau đùng dùng sứng kéo mình sang.

Kéo mình ra ngoài rồi, tôi bò trên bùn, chậm chạp lại không đi tiếp, trước khi bị ngập hoàn toàn, tôi dùng hai chân kẹp lấy thân hình người nộm nọ ở dưới bùn.

Bằng cảm giác lại phát hiện không đúng, dưới bùn đó không phải là một người nộm, là một tượng Lôi công kỳ quái, mà tượng Lôi công đang ôm lấy thứ gì đó. Tôi cắm pháo lạnh vào trong bùn, duỗi tay xuống sờ, liền sờ thấy thứ Lôi công đang ôm, hẳn là một khối nhu thi(1).

Đây là hố bồi táng, không phải thần đạo.

Tôi rút tay ra khỏi bùn, liền nhìn thấy trong móng tay có một một ít tóc, tóc của nhu thi dưới sự bảo vệ của bùn vẫn không mục rữa.

Đang nghĩ Bàn Tử vì sao không cho tôi chiếu sáng, tôi nhìn về phía vách tường hố bồi táng, lại phát hiện trên vách tường vẽ đầy bích họa hình con mắt, tất cả sao đều đang nhìn mình chằm chằm.

Tiếng gõ của Muộn Du Bình từ một bên truyền tới, gần hơn trước đó rất nhiều. Bàn Tử không trả lời.

Chú thích:

(1) Nhu thi: Là một loại hiện tượng thi thể đặc thù. Phương pháp chế biến cụ thể là ngâm trong vật thể có tính axit đặc thù giống như thuộc da, thành phẩm có phần sáng bóng, tương tự giai đoạn da thuộc chưa nhuộm màu, phải chú ý phơi gió. Phương pháp này có chỗ khác với những thi thể loại xác ướp, bởi vì sau khi xử lý xong có độ sáng bóng nhất định; ngược lại, bởi vì thi thể biến thành da thuộc, sẽ dễ dàng bị ẩm hơn các phương pháp bảo tồn khác


Ờ thì túm lại là xác chết bị thuộc :))) người hồi xưa đúng là cái gì cũng nghĩ ra được~  

Chương 27Tườngmắt

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi 

Phong cách bích họa hoàn toàn khác với trong mồ tổ Dương Đại Quảng, quả thực như chú hai nói, đồ trong mồ tổ đó, đến từ hai cái cổ mộ không cùng triều đại. Nhưng đều có liên quan đến Tây Hải Lạc Vân Quốc, cũng chính là cổ quốc Nam Hải. Bích họa ở đây phần nhiều là thời Hán mang phong cách phương Nam, có rất nhiều phù hiệu sừng thú, đường nét đơn giản, bởi vì niên đại càng xa xưa, cho nên oxy hóa rất dữ dội, gần như chỉ có thể nhìn thấy một ít màu đỏ, còn lại đều đã biến thành màu xám.

Bùn nhão trong hố bồi táng không biết lắng đọng lại đây bao lâu rồi, bề mặt bùn đều kết một tầng vảy, xem bộ không phải vì kết cấu bị chúng tôi phá hoại gây ra. Mộ thất ở đây rất có thể có một bộ phận rất lớn đều sớm đã bị bùn thấm đi mất.

Nếu không phải tầng vảy này của bùn, oxy hóa bích họa sẽ càng nghiêm trọng hơn, hơi nước bị khóa kín bên dưới vảy, cho dù như vậy, phần đồng tử của con mắt trên bích họa đã phai màu hết cả, mắt trên khắp tường đều là màu xám, trông giống như người chết.

Kinh nghiệm ngày trước khiến tôi cảnh giác, hố bồi táng thực ra là phương thức tuyên cáo tài sản của chính mình, bích họa trong hố bồi táng, chắc chắn phải liên quan đến chủ đề này, hoặc ca tụng sự nhiều sự rộng của tài lực chủ mộ, kiểu vẽ con mắt lại không có lý chút nào. Vừa nãy Bàn Tử nói, đồ trên vách tường sẽ nhìn thấy tôi. Pháo lạnh của tôi quét qua bức tường, trừ những con mắt này, tôi không nhìn thấy thứ gì khác nhìn mình cả.

Trong lòng không khỏi buồn bực, nhưng con mắt đầy tường, cảm giác vẫn là tương đối không thoải mái.

Sờ sờ sau lưng mình, không khỏi vẫn sợ hãi trong lòng, Mân Việt khi ấy tuy có giao lưu lượng lớn văn hóa Hán truyền, nhưng ở bờ biển rất nhiều tư dân vẫn tin theo quỷ thuật, những tư dân này còn gọi là Du Đĩnh tử, Bạch Thủy nhân, Bạch Thủy tiên, Bạch Thủy lang, Bạch Thủy bà, Canh Đĩnh tử, Lư Đình tử, Bạc Thủy đẳng, phần lớn người đều giữ lại một vài văn hóa thủy thần từ thời kỳ bộ lạc.

Bọn họ sinh sống trên nước, quy luật tự nhiên của thần thoại và đức tin này đều khác nhau. Lại không có công văn ghi lại, cho nên không thể khảo chứng. Trong đó rất nhiều truyền thuyết kỳ quái, đủ dạng đủ kiểu, khó mà tưởng tượng. "Lôi công" vừa nãy đó không biết là gì, tôi hoàn toàn không có manh mối. Nhưng thứ đó cũng chưa bị tôi xử lý, nó chắc chắn vẫn còn trong bùn.

Tôi lại hô hai tiếng Bàn Tử, trên kia không có phản ứng, quyết định đến ven bờ hố bồi táng trước, nhưng như thế phải nhảy vào trong bùn lần nữa, một khi bị vây thì vô cùng phiền phức.

Đi rọi trước sau, tôi cũng có thể đạp người nộm đi từng bước một. Dưới pháo lạnh, những "Lôi công" này nhìn như pho tượng, nhưng quỷ mới biết rốt cuộc là gì. Tuy rằng hai chân tôi kẹp lấy một cái, nhưng gần như không dám đụng bậy. Nghĩ nửa ngày, tôi lại phát hiện mình bị vây rồi.

Hít sâu một hơi, tôi móc điện thoại của mình ra, trước đây chúng tôi từng có giao hẹn, nếu gặp phải khốn cảnh, có thể lợi dụng bluetooth của di động tra tìm vị trí đối phương.

Tôi mở bluetooth di động, tìm kiếm một lát, đã phát hiện tên bluetooth điện thoại của Muộn Du Bình, nhưng không thấy của Bàn Tử. Tôi thở phào, khoảng cách của y tới tôi không xa, lập tức giơ di động lên, chĩa vào mình, kèm theo cả hố bồi táng chụp một tấm ảnh, gửi qua.

Mấy giây sau, một tấm ảnh gửi trở lại, tôi nhìn thấy y và Lưu Tang đang ở một nơi trong mộ đạo, Lưu Tang ở sau lưng y làm dấu tay "Yeah", ánh sáng ảnh chụp là đèn flash di động, phơi sáng không đồng đều, chứng tỏ bọn họ không có vật soi sáng nào khác.

Trong hình của bọn họ, tôi phát hiện, trên bích họa mộ đạo chỗ bọn họ cũng toàn là con mắt, nhưng những con mắt đó khép lại.

Tôi nhìn nhìn bích họa xung quanh mình, lại phát hiện không đúng, con mắt trên bích họa không biết từ khi nào, biến thành màu sắc sặc sỡ.

=============

Lưu Tang có phải đang ảo tưởng thần tượng muốn tự sướng với mình không cưng =))))))))

Chương 28Lưuquang

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Cả bích họa hố bồi táng đều rực rỡ hẳn lên, con mắt trong đó biến thành màu đỏ, các loại màu sắc những chỗ khác không biết khi nào trở nên chói lọi vô cùng. Nếu không phải trên đó bong tróc, tôi sẽ tưởng rằng bích họa mới vẽ trong mười mấy năm nay. Tôi lẳng lặng giơ điện thoại lên, chụp tấm hình gửi đi. Chẳng mấy chốc, có hình ảnh gửi về, là một tệp văn bản, trong đó viết chữ, xem thì thấy là Lưu Tang nhập: "Thần tượng nói, đồ ngốc đừng động đậy, trong bích họa giấu đồ, mau dập pháo sáng đi!"

Tôi nheo mắt nhìn bích họa trên tường, trên đỉnh đầu cũng có rất nhiều, tôi giơ cây đuốc lên, lại gần những bích họa đó, tôi liền thấy con mắt trên bích họa từ đỏ bắt đầu biến đen. Vốn tôi cho rằng là một thứ gì đó như bướm đêm, nhưng lại không có gì bay đi. Trái lại tôi nhìn rõ hơn, quả thực là bích họa, nhưng đằng sau bích họa những con mắt này, đúng là có thứ đang rịn ra.

Tôi dúi đuốc vào bùn dập đi, lập tức xung quanh tối sầm cả lại.

Tôi chỉnh ánh sáng điện thoại thành tối nhất, định nhắn lại hỏi bọn họ: "Trong bích họa là cái gì?" đột nhiên một giọt gì đó từ trên đỉnh đầu giọt xuống, rơi lên màn hình điện thoại tôi.

Tôi ngửi thấy một mùi tanh rình, ngẩng đầu dùng màn hình điện thoại soi lên, liền trông thấy mắt ở một khoảng bích họa trên đỉnh đầu tôi, đã lồi ra, bề mặt rạn nứt, đang rỏ xuống rất nhiều chất dịch tanh hôi.

Ánh sáng điện thoại chiếu qua, nhìn thấy đằng sau khe hở bích họa, hình như có không gian nào đó. Tôi dùng dao gõ mấy cái lên bích họa, bích họa liền rụng ra, lộ ra một cái động lớn.

Đằng sau bích họa thế mà rỗng? Tôi thầm nghĩ.

Ánh sáng điện thoại rất yếu, tôi không chiếu vào được quá sâu trong động, tôi dùng dao vừa chĩa vào cửa động sợ có gì đó đột ngột xông ra, vừa dùng điện thoại lại gần cửa động, bấm đèn flash một cái. Trong động chẳng có cái gì, nhưng có thể nhìn thấy hướng vào trong động có rất nhiều động xiên. Trong vách tường lại có thứ càn khôn khác.

Tôi dè dặt đứng dậy, một tay vịn bích họa phía trên ổn định thân hình, một tay duỗi bàn tay vào trong động, chụp những động xiên bên trong đó.

Chụp sáu bảy tấm cũng không có gì. Những động này vô cùng thâm sâu, không biết dẫn đến đâu.

Tôi hít sâu một hơi, mở chụp ảnh bằng giọng nói, sau đó dùng dao kẹp điện thoại vói vào động xiên ở chỗ sâu nhất trong động, hô một tiếng: "Chụp ảnh!"

Đèn flash lóe lên, nháy mắt tôi liền nghe thấy một tiếng kêu the thé, tay tôi lập tức bị một thứ gì đó tóm lấy.

Tôi sợ són đái, kêu to liều mạng giãy ra, lại nghe thấy có người mắng: "Mẹ nó ai chớp tao!"

Giọng này vô cùng quen thuộc, thế mà là Bàn Tử. Tôi nghe kỹ lại một lần, quả nhiên là hắn.

Tôi cáu điên: "Mẹ nó sao anh lại ở trong tường!" hắn kêu lên: "Bớt phí lời, kéo kéo kéo kéo kéo kéo – tôi – "

Tôi tiếp lời: "Là người bán báo dạo." nói rồi tôi kéo hắn ra.

Một cái mặt từ sâu trong cái động vỡ chui ra ngoài, quả nhiên là Bàn Tử, khắp mặt hắn là nước thối, ỉu xìu nói: "Cái đệt mẹ nó, ông đây từ trong bụng mẹ ra tới giờ chưa từng lao lực như vậy!"

Tôi tóm tay Bàn Tử, dùng sức lôi hắn, kéo cả người hắn phá vỡ bích họa, từ đỉnh đầu kéo xuống, hắn rơi vào trong bùn lầy, tôi kéo hắn đến vị trí của mình, hắn ôm lên, nhìn đầu pho tượng Lôi công kia, mắng một tiếng, vung dao của tôi ra không ngừng dùng chuôi dao mà đánh, đến khi đầu pho tượng vỡ nát.

Tôi thấy pho tượng quả thực là đồ gốm, bên trong rỗng, Bàn Tử lấy điện thoại tôi chiếu vào trong, thở phào: "Cái này rỗng."

Tôi hỏi hắn sao thế, hắn nhìn xung quanh, hổn hển mắng: "Chó má, cả dãy núi ngầm này đều là chạm rỗng, trong nham thạch toàn là hầm, lúc bọn họ mở mộ đạo xây mộ vẽ bích họa ở đây, dùng vôi bịt lại những cái hầm ấy, sau đó dùng con mắt đánh dấu lên tất cả những nơi có lỗ trên các vách tường. Cho nên chỉ cần là phía sau con mắt, đều là động, chỗ nào cũng thông, thứ chó này đúng là công trình bã đậu. Nhưng chúng ta không được mở đèn, trong những cái hầm này có đồ. Vừa thấy ánh sáng sẽ tập hợp lại đây.

"Sao anh biết?" tôi hỏi.

Bàn Tử ói ra mấy mồm nước thối nói: "Đây hoàn toàn là ưu thế tính cách, con người Bàn gia tôi đặc biệt không thích người khác nhìn mình đắm đuối, tôi vừa thấy con mắt trên bích họa, tôi liền đâm mù nó, không ngờ đâm thủng một lỗ. Tôi còn tưởng là đạo động chứ, tôi mới bò vào xem thử."

Bàn Tử nói những cái động này là một loại đặc trưng địa chất đặc thù ở bờ biển, những thứ này đều là năm đó bị nước xói mòn, sau đó bị chôn vùi dưới đáy bãi bùn, hắn bò vào trong phát hiện bên trong toàn là cua, liền muốn chụp tấm hình cho tôi xem thử, kết quả đèn flash nháng lên, hắn lại chụp được một thứ kỳ quái.

Tôi hỏi hắn là cái gì, hắn lắc đầu nói điện thoại mình rơi trong đấy rồi, hình dung không ra được. Nói xong hắn hơi dừng lại, chúng tôi đều nghe thấy tiếng gõ của Muộn Du Bình, đã cách chút tôi rất gần.

Tôi chụp cho Bàn Tử một tấm hình, định báo bình an. Chụp xong nhìn thử, liền nhìn thấy bối cảnh ảnh chụp dưới ánh đèn flash, khu vực tối đen phía trước ánh chớp, ở trong góc kia, có thứ đang từ trong động của một con mắt khác trên trần treo ngược đầu xuống.

Vô cùng mơ hồ, rất xa nhìn không rõ.

Tiếp đó chúng tôi nghe thấy hướng kia có tiếng thứ gì rơi xuống bùn, tôi chụp hình lần nữa, bên đó không có gì hết.

Chương 29

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

"Chụp một tấm được rồi." Bàn Tử bị tôi chớp đèn khó chịu, tôi không ngừng chụp ảnh, nhưng đã không nhìn thấy thứ đó nữa. "Có vấn đề, cái thứ đó." tôi la lên.

Bàn Tử quay đầu ra một khoảng tối đen đằng sau, hắn nghiêng tai lắng nghe, nói với tôi: "Có phải là thứ trên lưng tôi?"

Tôi nhìn nhìn ảnh chụp trong điệ thoại, quá mơ hồ. Nói với hắn: "Có lẽ là thứ trên lưng tôi."

Vừa nãy trên lưng hai chúng tôi đều có đồ, thứ trên lưng tôi rơi vào đây thì không thấy nữa, có khả năng vẫn nấp trong bóng tối trong góc. Lâu lắm rồi tôi không ở dưới áp lực như vậy, thời gian mấy phút vừa nãy, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì, nếu là trước kia, có lẽ chết từ sớm rồi.

Nghĩ lại mà sợ, nhưng tình trạng ở đây không có cách nào phòng ngự, nhìn thấy Bàn Tử móc ba cây súng lục tự chế, chuyền cho tôi một cây, tôi mới hơi an tâm một chút.

Loại súng tự chế này đều dùng súng hiệu lệnh sửa lại, đạn bắn ra từng phát một, tôi tách đạn ra xem, đạn sửa từ đạn không nạp chì của súng trường, đầu đạn hẳn là vụn sắt, thầm nghĩ loại súng này ngoài bốn mét thì bắn không chuẩn nữa, trong vòng bốn mét có thể bắn thành sợi dưa chuột, nhưng vì là đạn súng trường, người có cơ tay yếu nhất định sẽ trật khớp.

"Rốt cuộc là cái gì?" một tay tôi cầm điện thoại, một tay giơ súng, vừa hỏi hắn, Bàn Tử nhổ một tiếng: "Cậu thấy những tượng Lôi công này chưa? Đều rỗng ruột, loại pho tượng này cậu nhìn kỹ, không phải là nung thành."

"Vậy làm sao mà ra?" tôi với hắn lưng tựa lưng, lưng Bàn Tử đặc biệt rắn chắc, khiến cảm giác an toàn của tôi tăng vụt. Hắn liền hỏi tôi: "Cậu từng nghe nói thi san hô chưa?"

Thi san hô là một loại san hô, trông rất giống hình dạng con người, hình dạng khác nhau, sống động như thật, loại san hô này rỗng ruột, truyền rằng vì bên trong vốn dĩ có thi thể cổ nhân, san hô thuận theo đó sinh trưởng hình thành hình dạng người, sau đó vì đáng giá mà tuyệt chủng, nay hết sức hiếm có, trong số truyền thuyết người vét biển có một cách nói, san hô biết sinh "thi", thi thể trong thi san hô phần lớn đều mang bảo vật, vì Hải công sợ sau khi xác chìm bảo vật sẽ mục rữa, để loại san hô này bao bọc thi thể, cho nên nếu tìm được loại san hô này, bên trong thường sẽ có bảo bối.

Nhưng tôi rất hiểu đây là giả, vì đây là do hồi trước lúc tôi thiếu cơm ăn phịa bừa ra, để bán một vài hạt ngọc san hô. Có điều nói rất nhiều lời của kẻ lừa đảo rồi chúng tôi cũng sẽ không phân rõ thật giả nữa. Bàn Tử còn tham dự vào phần sau của câu chuyện này, tôi đột nhiên cảm thấy hắn có phải bị bệnh Parkinson(1) rồi không.

"Nghe qua giống chuyện bịa của lão Kim." tôi lẳng lặng vứt nồi(2).

"Lão Kim là bịa chuyện, tôi nói không phải." Bàn Tử nói: "San hô sinh xác là chuyện thật. Quan trọng nhất là, những tượng Lôi công này, đúng là khắc ra từ san hô. Hơn nữa những san hô này, vốn nó chính là hình dạng người."

Tôi nhìn nhìn Lôi công bị đập bể, trước đó còn tưởng đây là đồ gốm. Bây giờ xem ra, thứ tôi nhìn thấy đều là màu sắc bằng đất nung, nhưng nhìn kỹ lại, tôi nhìn thấy hoa văn san hô, mới nhận ra mình sơ sót.

"Trước đó người ở đây hái những san hô này, điêu khắc thành hình dạng Lôi công dùng để bồi táng, cho nên sau khi cậu gõ bể, bên trong là từng tầng vân sinh trưởng." Bàn Tử nói. "Bên trong có phải có thi thể không thì không biết. Nhưng cậu không cảm thấy, những pho tượng này rất giống cái vỏ sao?"

Tôi hiểu ý của hắn: "Anh là nói, trong pho tượng là vật sống, có người điêu khắc pho tượng thành Lôi công. Lôi công là vỏ của vật sống, cho nên Lôi công mới sẽ bò lên lưng chúng ta."

Bàn Tử gật đầu nói: "Nói chuyện với cậu mẹ nó thật hao hơi, Thiên Chân cậu về phải kiểm tra não đi nhé."

"Cho nên ý anh là, thứ bây giờ chúng ta phải đối phó là một con hàu sống cỡ lớn." tôi cười nhạo nói, nhìn từng cái đầu Lôi công điện thoại có thể chiếu tới, thầm nghĩ nơi này nhiều như vậy, nước Nam Hải quả nhiên là quốc gia trên biển, đều là vớt lên đem cống chăng.

Nếu đúng là thi thể hình thành, nhiều như vậy chắc chắn không phải thiên tạo, tôi nghĩ đến bộ dạng Lôi công đó, tư thế vặn vẹo không tự nhiên, quả nhiên bên trong có thi thể, chắc chắn là chết trong đau khổ cực độ, chiếu theo kinh nghiệm trước đây, những pho tượng Lôi công này, có thể đều là ngư nô nước Nam Hải khi đó sau khi bị giết, thi thể đã qua xử lý đặc biệt dìm xuống biển, dần dần để san hô bao trùm lên mà thành. Sau đó điêu khắc thành hình dáng những Lôi công này.

Vì tử trạng của thi thể bị cố định, mới có loại hình thái tứ chi quỷ dị kỳ lạ đó. Trước đây tôi còn cảm thấy tư thế như thế rốt cuộc là ai có thể điêu khắc ra được chứ.

"Vậy đúng là báo ứng." Bàn Tử lầm bầm nói, trước đây chúng tôi quả thực ăn không ít, Bàn Tử có hơi rụng tóc, nghe nói ăn thứ này có thể mọc tóc.

Tiếng gõ của Muộn Du Bình càng gần hơn, trong bùn không có bất kỳ động tĩnh gì, tôi nín thở bắt đầu đứng lên, thầm nghĩ mặc niệm hàu sống đến đây, đột nhiên trong nháy mắt đó, tôi phát hiện trong tiếng gõ của Muộn Du Bình, lại xuất hiện tin tức.

Nhưng Muộn Du Bình không biết thông tin ám hiệu của chúng tôi mà.

Tiếng gõ đó có thông tin, tôi nghe một lát, y gõ là: Chuẩn bị bộc phá.

Tôi ngây một lúc, đối mắt với Bàn Tử, chúng tôi liền gõ qua đó: "Anh là ai?"

"Tôi là Lưu Tang." đối phương trả lời.

"Sao cậu lại hiểu lời tiếng gõ?" tôi gõ sang hỏi.

"Đơn giản mà, nghe chút thì hiểu." Lưu Tang trả lời, nói xong đột nhiên phía dưới chúng tôi chấn động, phun lên một cái bọt khí lớn, tiếp đó bùn lõm mạnh xuống, đáy dường như bị nổ thủng, bùn bắt đầu xối xuống tầng dưới. Rất nhanh đã nghe thấy bên dưới Lưu Tang nói: "Mau mau xuống đây, chúng tôi tìm được mộ thất chính rồi." vừa nói xong, tôi đã nhìn thấy trong bùn đổ vào, có một "thứ" bị cuốn xuống theo, Lưu Tang liền kêu to: "Đệt cha cái gì kia, đi đâu đấy?"

Tôi và Bàn Tử nhảy vào bùn trượt xuống, thoáng cái trượt đến tầng dưới, tôi mở đèn điện thoại, liền trông thấy Lưu Tang tìm đồ trong bùn, "Vừa nãy có đồ."

Nhưng chúng tôi đều nhìn thấy một thứ bò trên lưng gã, lại là một cái mặt dài, ngũ quan đủ cả.

Chú thích:

(1) Bệnh Parkinson (hay còn gọi là PD) là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân.

(2) Vứt nồi: Một tiếng lóng trong game, đặc biệt là LOL, chỉ việc để người khác gánh team (gánh hoàn toàn luôn, còn lại hoặc treo máy hoặc chết hoặc đểu nhất là vào trận out ra, người gánh team thì gọi là cõng nồi). Ở đây chỉ Ngô Tà "gắp lửa bỏ tay" lão Kim =)))))

========

Ài... đúng là bãi bể nương dâu, Thiên Chân cũng đã biết lừa lọc rồi, chỉ có Bàn Tử là không ốm đi nổi. Đã mập lại còn hói, bảo sao chẳng ở mãi với hai thằng đực kia không gả đi được

Chương 30

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Khi đó, mộ đạo chỉ có ánh sáng lạnh của màn hình điện thoại soi rọi, tầm nhìn hết sức bất tiện, chúng tôi đương hoảng hốt chỉ nhìn thấy một cái mặt dài màu xanh gớm ghiếc, bò sau gáy Lưu Tang, thoạt nhìn giống như Lưu Tang mọc ra hai cái đầu vậy.

Nhìn kỹ một chút, chúng tôi phát hiện đó là đầu của pho tượng Lôi công, đã vỡ nát chỉ còn một nửa. Trông như chỉ có mặt.

Bàn Tử và tôi mỗi người một bên, đi lên đạp Lưu Tang ngã xuống đất. Lưu Tang sợ suýt chết, mắng ầm lên sao chúng tôi lại đánh người. Bàn Tử ấn Lưu Tang lại, chúng tôi nhìn kỹ, thì nhìn thấy đầu Lôi công này rỗng ruột, bên trong ký sinh thứ gì đó. Thứ đó cắn vào cổ Lưu Tang, Lưu Tang lại hồn nhiên không biết.

Bàn Tử châm thuốc dùng đầu gối đè xương bả vai Lưu Tang, nói với Lưu Tang: "Đừng động đậy, Long Vương gia lệnh cậu giờ Mão, bảo cậu tiến cung làm thái giám, tôi cắt cho cậu chúng ta quay về Hoa Quả Sơn." Lưu Tang cũng nháy mắt đã hiểu, liền không dám nhúc nhích nữa. Bàn Tử đánh mắt cho tôi bảo tôi tóm đầu Lôi công, vừa móc rượu trắng ra, uống một ngụm, phun lên dao đốt lên. Giơ dao đến ủi.

Lưu Tang bị ủi đến vỗ đất, cái mặt dài kia lại căn bản không nhổ ra được, đốt đến tôi cũng có thể ngửi thấy mùi cánh gà Orleans.

Tôi cảm thấy kỳ quái, Bàn Tử tức giận rút súng, bị tôi cản lại, gần như vậy mà bắn Lưu Tang có thể cũng sẽ bị vụn sắt bắn trúng, tuy tôi không thích gã, nhưng cũng không thể coi rẻ mạng người. Bàn Tử dùng báng súng trực tiếp gõ cái "đầu Lôi công" kia, gõ mười mấy cái, cuối cùng cũng gõ nát đầu.

Chúng tôi tưởng bên trong sẽ là thứ gì đáng sợ, lập tức giơ súng rút dao. Tôi dùng điện thoại rọi tới, liền ngây ra.

Sau khi đầu Lôi công đó bị gõ bể, bê trong là một đống tóc.

Chúng tôi lùi lại một bước, lại nhìn thấy trong tóc là một cái mặt người, lại cũng là mặt Lưu Tang.

Lưu Tang ngồi dậy, sau cổ hoàn toàn là một cái mặt người.

Một đầu tỉnh táo, nhìn chúng tôi, cái mặt từ trong đầu Lôi công đập ra kia, đờ đẫn giống như thi thể.

"Bàn Tử, chúng ta có phải đang mơ không." tôi hỏi Bàn Tử.

Bàn Tử không trả lời tôi, tôi quay đầu lại nhìn, lại thấy Bàn Tử hoàn toàn bị dọa phát ngốc, ngay lúc này, tôi phát hiện trong áo Bàn Tử lồi lồi phồng phồng.

"Bàn Tử!" tôi nhè nhẹ chỉ vào áo hắn, hắn lập tức nghiêng người, lại lấp liếm đi: "Sao thế?"

"Trên lưng anh cũng có đồ." tôi nói.

"Không có." Bàn Tử lắc đầu, xoay người đi: "Trên lưng tôi không có đồ."

Tôi nhìn Bàn Tử chằm chằm, len lén sờ lưng mình, trên lưng tôi không có gì, Bàn Tử u ám đi hẳn, nhìn Lưu Tang nói: "Chúng ta phải cắt một cái."

Tôi nhìn Lưu Tang bên này, đột nhiên cảm thấy hình thể Lưu Tang khác thường, tôi từng học vẽ một thời gian rất dài, đối với kiến trúc và lực học cũng có chú ý, chỉ nhìn thoáng một chút, tôi đã phát hiện, gương mặt nhìn chúng tôi kinh sợ của Lưu Tang, vị trí độ cao của cổ không đúng, ngược lại khuôn mặt sau gáy kia, nhìn độ cong xương cổ, lại đúng.

Đầu của gã luôn luôn nghiêng, hơn nữa độ cong khi nghiêng không thoải mái.

Trong nháy mắt vô số suy nghĩ dâng lên, tôi đột nhiên nghĩ đến Bàn Tử là tôi kéo ra từ trong vách tường, sau khi kéo từ trong vách tường ra, tôi vẫn luôn cảm thấy xảy ra vấn đề ở đâu đó, Bàn Tử nói rất nhiều câu rõ ràng là không khớp. Râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Hơn nữa mọi chuyện xảy ra, tôi luôn cảm thấy như đã từng quen, hình như trước đây cũng từng trải qua. Thông đạo trong những bức tường này, gương mặt sau đầu người.

"Bàn Tử, cho tôi xem thử lưng anh." tôi lạnh mặt nhìn Bàn Tử, Bàn Tử sững một lát: "Làm gì?"

Tôi mở cò súng, Bàn Tử nhìn tôi, tôi nói: "Tôi cảm thấy tình hình chúng ta không ổn lắm."

Biểu cảm của Bàn Tử dần dần biến đổi, hắn lành lạnh nhìn tôi, biểu cảm sợ hãi của Lưu Tang cũng biến đổi, sắc mặt gã càng lúc càng âm u, hai người đột nhiên biến thành một biểu cảm, nhìn tôi chằm chằm.

Quả nhiên có vấn đề.

Mồ hôi lạnh tôi túa ra, một thứ lạnh lẽo cực độ từ đầu ngón tay bắt đầu lan ra, tôi dùng sức cảm giác đầu lưỡi của mình, phát hiện toàn thân không biết từ khi nào, đã tê liệt.

Tôi dùng sức lực toàn thân khống chế đầu lưỡi mình, sau đó dùng răng cắn xuống, một cơn đau nhức nháy mắt tràn ra từ đầu lưỡi của tôi, Bàn Tử và Lưu Tang trước mắt cũng biến mất. Tôi lập tức phát hiện trước mặt mình là một con mắt khổng lồ.

Tôi vẫn ở trong hố bồi táng, pháo lạnh của tôi vẫn cháy, con mắt trên bích họa biến thành to lớn vô cùng, nhìn chằm chằm vào tôi, tôi vẫn duy trì động tác cuối cùng khi thò đầu nhìn bích họa.

Tôi đã biết là ảo giác. Trong không khí rõ ràng có thể cảm nhận được tia sáng méo mó, bích họa dưới ánh sáng, giống như đang phóng ra chất khí nào đó.

Tôi cười lạnh trong lòng, theo mùi máu tươi trong miệng càng nặng, tê liệt toàn thân tôi bắt đầu giảm dần, dần dần tôi có thể hoạt động cái cổ, tôi cúi đầu thì phát hiện, tất cả pho tượng trong bùn, không biết từ khi nào đã tập hợp lại hết bên cạnh tôi, để lại trong bùn từng đường quỹ tích dài dài.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz