ZingTruyen.Xyz

Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải III

Chương 29: Bạn Học Nữ

XiaoYing0820

今天的课程结束了,因为黎簇无法再集中注意力,中年人布置了作业,是让黎簇自己解析周穆王整个计划的细节,想办法把计划的骨架反推出来,据说自己如果能反推出来,对于后面关于命运和布局的课程会有很大的帮助。

Tiết học kết thúc sau đó, cũng bởi Lê Thốc không thể tập trung chú ý được nữa. Người trung niên giao bài tập cho nó, yêu cầu nó tự phân tích toàn bộ chi tiết kế hoạch của Chu Mục Vương, nghĩ biện pháp phá vỡ bố cục của kế hoạch kinh thiên này. Nghe đâu nếu nó có thể tự mình phá vỡ được sẽ có tác dụng rất lớn đối với vận mệnh sau này và toàn bộ chương trình học.

明天的课程是关于这批黑衣人自己的历史,中年人留了一个谜题,他告诉黎簇,他们并不是开启那只盒子的那批人,却见证了之后的一切。

Buổi học ngày mai sẽ nói về lịch sử của nhóm người áo đen kia, người trung niên trước khi đi hãy còn để lại cho Lê Thốc một cái đề mục bí ẩn. Ông ta nói với nó, bọn họ cũng không phải nhóm người đã mở cái hộp kia ra, nhưng lại chứng kiến tất cả sự việc xảy ra sau đó.

黎簇在他离开之后,费力的爬上轮椅,转动轮子来到了病房外面,外面就是操场,操场上没有人在踢球,只有他刚才他看到的那个女孩,在和另一个男孩子打羽毛球。

Sau khi ông ta rời đi, Lê Thốc cố sức bò lên trên xe lăn, chuyển động bánh xe đi tới bên ngoài phòng bệnh. Phía ngoài là một bãi tập, nơi đó không có ai đang đá cầu, chỉ cô bé nó vừa nhìn thấy kia, đang cùng một cậu trai khác đánh cầu lông.

他们在操场的对面,他看不清楚,黎簇不由自主的摸了摸自己的脸,脸上的伤痕还在,自己现在恐怖得像个鬼吧,本来就不好看。

Bọn họ ở bãi tập phía đối diện, nó thấy không rõ lắm. Lê Thốc vô thức sờ lên mặt mình, vết thương vẫn còn trên mặt, bản thân bây giờ nhất định là xấu như quỷ, ngay từ đầu cũng đã chẳng dễ nhìn gì rồi.

他在屋檐下,看着远处两个人,青草,阳光,微风,清新的空气。他沉溺在自己刚才的奇怪情绪中,觉得非常压抑。

Nó ở dưới mái hiên mà nhìn về hai người phía xa. Thảm cỏ xanh non, ánh nắng vàng, gió nhẹ, không khí mát mẻ. Nó mải chìm đắm trong mớ tâm tình kỳ quái của bản thân, bỗng thấy cực kỳ áp lực.

他相信中年人的话,虽然一切有些过于神奇,但是他相信,他相信命运会安排某些人进入到某些不可思议的命运里。

Nó tin tưởng lời nói của người trung niên, tuy rằng tất cả đều quá mức kỳ bí. Thế nhưng nó vẫn tin tưởng, nó tin số phận sẽ an bài một số người vào những số mệnh kỳ lạ không thể tưởng tượng nổi.

等他回过神来,那个女孩子已经来到了他的面前,她显然运动得很激烈,额头上全是汗,和他对打的男孩背着装备朝另一边好像教学楼的地方走去了。

Chờ nó phục hồi lại tinh thần, cô bé kia đã đi tới trước mặt nó, cô chắc chắn đã vận động rất mạnh, trên vầng trán đầy mồ hôi, còn cậu trai vừa đánh cầu với cô thì đang khoác trang bị lên lưng, đi đến một nơi giống như là phòng học.

"你感觉好点了吗?"女孩子问他:"他们放你出来晒太阳了?"

"Cậu đã khỏe hơn chưa?" Cô bé hỏi nó: "Bọn họ cho phép cậu ra ngoài phơi nắng rồi à?"

"他们说阳光对我有好处。"黎簇说道,事实上没有人说过,只是有人放了张轮椅在他床边上,让他可以自己去上厕所。

"Họ nói ánh mặt trời rất có lợi đối với tôi." Lê Thốc nói, cho dù sự thực thì không ai nói vậy cả, chỉ có người đẩy xe lăn đến bên mép giường, cho nó có thể tự mình đi tới nhà vệ sinh.

被人伺候用尿壶不是很愉快的体验。

Được người hầu hạ xách bô cho tiểu tiện cũng chẳng phải thể nghiệm vui vẻ gì.

"你躺了很长时间。"女孩子说道:"我一开始还以为你已经死了。"

"Cậu đã nằm rất lâu." Cô bé nói: "Lúc đầu tôi còn tưởng cậu đã chết rồi."

黎簇看了看四周,他不知道日子,这让他有些焦虑,就问女孩子道:"他们允许你和我说话,或者说,你见到我之类的事情吗?"

Lê Thốc nhìn chung quanh, việc không biết rõ thời gian khiến nó khá lo âu, bèn hỏi cô bé: "Bọn họ cho phép cậu nói chuyện với tôi, hay là nói cậu tới để quan sát tôi đây?"

"什么意思?"女孩问道:"你是在提醒我,我在犯规吗?然后,如果我因此受到惩罚,就和你没关系了。"

"Có ý gì vậy chứ?" Cô bé hỏi: "Cậu đang nhắc tôi đã làm trái quy định sao? Sau này nếu vì việc này mà tôi bị phạt thì cậu sẽ coi như chẳng liên quan gì chứ gì."

这话有些敌意,看女孩的表情,有点挑衅的意思,黎簇觉得这女孩子似乎对自己很感兴趣。

Lời này của cô mang theo vài phần địch ý, nhìn đến vẻ mặt lại có chút khiêu khích, Lê Thốc thầm nghĩ cô bé này dường như rất hứng thú với nó.

"好吧,你告诉我现在是什么时候,几号?"

"Được rồi, cậu có thể nói cho tôi biết bây giờ là ngày mấy rồi không?"

"你问的是公历的时间,还是指这儿的计时方法?"女孩子问他。

"Cậu hỏi là dương lịch, hay là hỏi theo phương pháp tính ngày giờ ở nơi này?" Cô bé hỏi hắn.

黎簇愣了一下,心说什么是这儿的计时方法?这儿不是公历,难道是用农历的?

Lê Thốc hơi sửng sốt, lòng thầm nói cái gì là phương thức tính thời gian ở nơi này? Chỗ này không dùng dương lịch, chẳng lẽ là vẫn dùng âm lịch.

"你还没上到这一课吧,这里的外来人不多,一般人都不用理解这些。我们有自己的时间计算方式,不过不是什么奇幻的,就是历法不一样,我们的历法是倒的。"女孩子说道。"其实我们也不常用,因为不实用,不过这里需要懂这个,这可以算出最后还有多少时间。"

"Cậu còn chưa học sao. Ở đây không có mấy người ngoài đến, chúng tôi bình thường cũng không cần giải thích mấy thứ này. Chúng tôi có phương thức tính toán thời gian của riêng mình, có điều cũng chẳng phải thứ gì đặc sắc hay huyền ảo gì. Lịch của chúng tôi không giống như những loại lịch pháp khác, mà nó là lịch đếm ngược." Cô bé lại nói tiếp."Có điều thực ra chính chúng tôi cũng không thường dùng, bởi vì nó cũng không thực tế, có điều nơi này vẫn cần loại lịch này, nó có thể tính được còn có bao nhiêu thời gian."

"什么时间?"黎簇越来越疑惑,女孩子就走到他身后,开始推着他的轮椅往操场上走,"我不是老师,我教不了你这些,反正你明天大概就会学到了。我带你去走走,那边风景比较好。"

"Thời gian gì?" Lê Thốc càng ngày càng nghi hoặc. Cô bé đi tới phía sau nó, bắt đầu đẩy xe lăn của nó tới bãi tập, "Tôi không phải giáo viên, lại càng không dạy được cho cậu những thứ này, dù sao thì cậu có lẽ ngày mai cũng sẽ được học thôi. Tôi đưa cậu đi thăm thú một lát, phong cảnh bên kia khá được đấy."

轮椅上了操场的跑道,阳光全方位的洒到了黎簇身上,他觉得暖暖的,女孩子又说了一个日期,这是今天的日子。

Xe lăn trên con đường đến bãi tập, ánh nắng vàng phủ lên trên người Lê Thốc, nó cảm thấy thật ấm áp, cô bé lại nói ra một ngày, đó là ngày hôm nay.

时间已经过去很久了,他记得进沙漠的日子,在地底的时间有些模糊,到现在,也将近有半个多月了,不知道其他人怎么样了。

Thời gian đã trôi qua đã được rất lâu, nó nhớ kỹ cái ngày mà nó tiến vào sa mạc, thời gian trong lòng đất có phần mơ hồ, đến giờ cũng được khoảng hơn nửa tháng rồi, không biết những người khác thế nào.

他内心隐隐约约有些对杨好说的话感到抱歉,他的理智告诉自己其实自己也无能为力,但是他觉得似乎自己处理得不对。

Trong lòng nó thoáng qua cảm giác có lỗi với Dương Hảo, lý trí của nó tự nói với bản thân rằng kỳ thực nó cũng bất lực, thế nhưng vẫn cảm thấy dường như nó đã làm sai.

不管怎么说,自己至少没有珍惜和杨好的关系。这是一种恶果,冷静下来思考,他心里很不舒服。

Cho dù nói như thế nào, nó ít ra đã không có quý trọng mối quan hệ với Dương Hảo. Đây là một loại kết cục thảm hại, tỉnh táo mà suy xét lại, trong lòng nó rất khó chịu.

他努力甩开这些念头,他想问这个女孩子关于他刚才听到的课程的一些问题,但是他不知道是否应该问出来。

Nó nỗ lực bỏ qua những suy nghĩ này, nó muốn hỏi cô bé một vài vấn đề trong chương trình học mà nó mới được dạy, nhưng lại không biết có nên khỏi hay không.

但是那个中年人并没有告诉他应该保密,他想了想,还没开口,女孩子就问他:"你的名字叫做黎簇对吧。"

Thế nhưng người trung niên kia cũng không nói nó cần phải giữ kín chuyện này, nó suy nghĩ một chút, nhưng còn chưa mở miệng, cô bé đã hỏi hắn: "Tên của cậu là Lê Thốc đúng không."

黎簇点头,女孩就问他:"有什么特殊的含义吗?"

Lê Thốc gật đầu, cô bé lại hỏi hắn: "Còn có ý nghĩa đặc biệt sâu xa gì sao?"

"那是一种乐器,我父亲下乡的时候学会的一种黎族的乐器,因为姓黎,生我的时候就觉得很巧,就用了这个字当名字。那东西挺冷门的,你也许不知道。"

"Đó là một loại nhạc khí, thời gian cha tôi về nông thôn đã học được một loại nhạc khí của dân tộc Lê, bởi vì ông họ Lê, lúc sinh tôi cảm thấy rất đúng dịp, bèn dùng chữ đó làm tên. Thứ kia rất ít được biết đến, cậu có biết hay không."

"知道,那东西的别名叫低音咕噜,你小名该不会叫咕噜吧。"

"Biết, nhạc khí đó kêu ra tiếng trầm đùng đục, nhũ danh của cậu lẽ nào cũng là đùng đục chăng."

"叫鸭梨。"黎簇笑道,忽然想起了自己的父亲。

"Gọi là Áp Lê." Lê Thốc cười nói, chợt nhớ tới cha của mình.

他惊讶,第一惊讶他竟然现在才开始想起他,第二惊讶他终究开始想起来了。

Nó kinh ngạc, điều kinh ngạc thứ nhất là nó vậy mà giờ mới nhớ tới ông, điều kinh ngạc thứ hai là nó cuối cùng cũng đã bắt đầu nhớ đến rồi.

"你是这里的学生?"黎簇就问道,他这个年纪的男孩子,对于漂亮姑娘没有什么抵抗力。但是他现在有些矛盾,一方面,刚才的课程让他的心境非常混乱,一方面,他挺喜欢忽然被一个陌生女孩推着轮椅走在操场上的感觉。

"Cậu là học sinh ở đây?" Lê Thốc lại hỏi, nó ở cái tuổi của những cậu thanh niên vốn dĩ không hế có chút sức khác cự đối với những cô nàng xinh đẹp. Thế nhưng hiện giờ nó lại có đôi chút mâu thuẫn, một mặt, chương trình vừa mới được học khiến tâm tình của nó vô cùng rối loạn, một mặt khác, nó thật sự rất thích cảm giác bỗng được một cô bé xa lạ đẩy xe lăn trên bãi tập.

"学生?这里不是一个学校。"女孩子说道:"这里只是运动场而已,有运动场的地方可不一定是学校呢。真正的本事不是在学校里学的。"

"Học sinh? Ở đây đâu phải một trường học." Cô bé nói: "Đây chỉ là sân vận động mà thôi, nơi có sân vận động cũng đâu nhất định phải là trường học. Bản lĩnh chân chính cũng đâu thể học được trong nhà trường chứ."

"那这里是哪里?"黎簇再次抛出这个问题。

"Vậy đây là nơi nào?" Lê Thốc hỏi đến vấn đề này lần thứ hai.

"这是'家'。"女孩子回答。"我住在这里,然后,我每次跑步都会在你的病房前面跑过去,每次这里的窗帘都是拉上的,这里的窗帘很少拉上。如果拉上了,我想里面肯定有人了。"

"Đây là 'Nhà' ." Cô bé trả lời."Tôi ở chỗ này, mỗi một lần chạy bộ cũng đều sẽ chạy qua trước phòng bệnh của cậu, lần nào chạy qua cũng thấy rèm của sổ trong phòng được kéo lên, rèm cửa sổ nơi này rất ít khi kéo lên. Nếu như đã được kéo lên, vậy bên trong chắc chắn có người."

"哦。"黎簇点了点头,他们就到了操场的另一边,黎簇之前看不到的角度,那里竟然有一个大湖在一片小树林后面。

"Ồ." Lê Thốc gật đầu, bọn họ đã đến phía bên kia bãi tập, Lê Thốc trước đây không thấy được góc khuất này, nơi đây không ngờ lại có một cái hồ lớn phía sau rừng cây nho nhỏ.

黎簇看到了之前的黑衣人首领站在湖边,女孩子似乎不怕他,把黎簇推到了离他不远的地方,就继续问道:"鸭梨,你到这里来干什么?我觉得他们似乎都挺重视你。"

Lê Thốc nhìn thấy thủ lĩnh đám người áo đen trước kia đang ở bên hồ, cô bé dường như không hề sợ hắn, đẩy Lê Thốc tới một chỗ cách hắn không xa, vẫn tiếp tục hỏi: "Áp Lê, cậu tới nơi này để làm gì? Tôi nghĩ có lẽ bọn họ rất xem trọng cậu."

黎簇看到黑衣人回过头来看着他们,就有些紧张,对方已经换掉了黑色的衣服,穿着休闲的T恤,正在湖边钓鱼。不过他没有太过在意,似乎黎簇和这个女孩子并没有那么多禁忌。

Lê Thốc vừa thấy người áo đen quay đầu nhìn bọn họ, lập tức có phần căng thẳng, đối phương đã đã thay ra trang phục màu đen, mặc một chiếc áo phông đơn giản, đứng ở bên hồ câu cá. Có điều nếu hắn đã không để ý quá mức thì dường như Lê Thốc và cô bé này cũng không bị ngăn cấm gì nhiều.

黎簇在湖边告诉那个女孩,他不知道自己为什么来这里,但是他讲了一些自己觉得无关紧要的事情,把自己到这里来之前的一些事情非常模糊的讲了一下,女孩子似乎有些不信,她把黎簇推到湖边,自己坐到他边上的护堤上,把脚垂下去,"你在戒备我哎,我知道你是因为你的鼻子到这儿来的。你真的可以感觉到那些东西?"

Lê Thốc ở bên hồ nói cho cô bé kia, rằng nó cũng không biết tại sao mình lại tới nơi này, thế nhưng nó cũng nói ra một chút sự tình mà nó nghĩ là không quan trọng, một vài chuyện mờ nhạt mà nó trải qua trước khi bị đem tới đây nói ra, cô bé có lẽ không tin cho lắm, cô để Lê Thốc ngồi bên bờ, còn mình thì ngồi lên bờ đê bên cạnh nó, thả chân buông xuống, "Cậu đang đề phòng tôi đấy hả, tôi biết cậu cũng vì cái mũi của mình mà phải đến đây. Cậu thực sự có thể cảm giác được những thứ kia sao?"

黎簇刚想说话,女孩子忽然摸了摸黎簇的断腿,然后把一卷东西,塞进了他的袜子里。

Lê Thốc vừa định nói chuyện, cô bé bỗng sờ sờ cái chân gãy của Lê Thốc, sau đó nhét một mảnh giấy gì đó vào trong bít tất của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz