Dao Mo But Ky Quyen 7
Trải nghiệm cuối cùng ở chỗ Tây Vương Mẫu là thứ mà tôi rất không muốn nhớ tới, cảm giác bài xích từ trong tâm khảm, cho nên khi tôi liên hệ cảnh tượng trước mắt với cảnh tượng ở chỗ Tây Vương Mẫu, tự dưng tôi cảm thấy vách đá này trở nên méo mó ghê tởm hẳn lên, màu xanh đen của bề mặt đá cùng với những lỗ hang chi chít khiến cả quả núi nom cứ như cái xác bị đâm thủng lỗ chỗ của một con thú khổng lồ đang thối rữa, cỏ và rêu màu xanh lục bám trên đá trông như dịch mủ và nấm mốc bám trên xác con thú. Mà mới lúc trước tôi còn chưa có cảm giác đấy.Cũng may, cảm giác này chỉ xảy ra trong nháy mắt, tên thủ hạ người Tứ Xuyên của Tiểu Hoa đã cắt đứt suy nghĩ lệch lạc này của tôi. Mấy người dân địa phương dỡ hết các cuộn thừng buộc trên lưng la xuống, dưới sự chỉ dẫn của tên thủ hạ người Tứ Xuyên, bọn họ buộc thừng vào các móc leo núi, đó là một loại trang bị nhỏ dùng để chốt cố định vào giữa những khe hở trên vách đá.Chúng tôi có cả bộ dụng cụ leo núi, thắt lưng an toàn, bộ hãm rơi, móc khóa an toàn, dây thừng, mũ bảo hiểm, giày leo núi, phấn magie và túi phấn, hiệp hội leo núi đầu tiên trên thế giới vốn đến từ Liên Xô, nhưng những thứ trang bị đều do Thụy Sĩ sản xuất. Trông mà thấy vô cùng yên tâm.Thế nhưng, Tiểu Hoa lại không hoàn toàn làm theo quy tắc, hắn cởi áo khoác ngoài, kéo sợi thừng xuống móc vào hông, chỉ mặc mỗi cái áo may-ô rồi bắt đầu tay không leo núi. Tên này rất gầy, cũng không có cơ bắp nổi lên rõ ràng, nhưng không hiểu vì sao, hắn ta trèo lên vách núi mà trông cứ như đang biểu diễn xiếc, bày ra nhiều động tác mà tôi thậm chí còn chẳng dám nghĩ đến, ví dụ như, một tay bám trên phiến đá gồ lên trên vách núi, chỉ dùng đúng lực của phần hông eo để với được chân sang một cành cây ở tít phía xa, sau đó dùng mu bàn chân ngoắc vào cành cây đó, tay thả lỏng một cái, thế là cả người hắn lộn ngược xuống, vắt vẻo trên cây. Khi không với tới phiến đá gồ lên ở phía trên, hắn ta liền lộn mình một cái rất nhanh ở ngay giữa không trung như thế: vốn là đầu ở dưới chân ở trên, thế mà hắn dùng mu bàn chân bám chắc vào cành cây, sau đó dùng lực, thoắt cái đã lộn được lên trên rồi. Mỗi động tác đều trôi chảy cực kỳ, thậm chí còn có một vẻ đẹp rất đặc thù.Khâm phục nhất là tốc độ của hắn, đến lúc này tôi mới thực sự hiểu được cái gì gọi là "phi diêm tẩu bích", trừ phi thi thoảng gặp phải những chỗ khó leo, còn lại, tốc độ leo trèo của hắn cứ nhanh thoăn thoắt, thậm chí đôi khi còn nhanh hơn cả bước đi trên đất bằng. Cho dù như thế, để trèo lên được tận đỉnh vách núi thì hắn cũng phải mất những bốn tiếng đồng hồ, khi hắn leo lên được đến đỉnh, tôi gần như không nhìn rõ được vị trí của hắn nữa, phải cho đến khi hắn thả sợi thừng xuống, thì mọi người mới xác nhận được là hắn đã leo lên đến đỉnh rồi.Mấy người phía dưới ai nấy đều vỗ tay thán phục, tôi cũng không thể không thể hiện sự khâm phục của mình được, nghĩ bụng cái thằng cha này hồi đi học hát tuồng chắc cũng học luôn cả "Tây Du Ký" rồi.Sử dụng cuộn thừng mà hắn mang lên, chúng tôi làm một cái ròng rọc đơn giản, treo hết toàn bộ số trang bị đưa lên trên đỉnh. Có cả thảy bảy sợi dây được thả từ phía trên xuống, tạo thành bảy "cái thang" trợ giúp leo núi, thực ra tôi không biết phải dùng mấy sợi thừng này như thế nào, nhưng khi nghĩ đến thân thủ của Tiểu Hoa, tôi tự dưng nhận ra, có lẽ những sợi thừng này là để chuẩn bị cho tôi.Tôi chẳng cảm thấy xấu hổ cái gì cả, mà chỉ thấy sợ khiếp vía. Nếu chỉ bắt tôi trèo lên đó chờ thôi thì chắc tôi vẫn chịu được, nhưng nếu bắt tôi không ngừng qua lại giữa những sợi thừng này như con thoi, đệt mịa, tôi thực sự không dám cam đoan mình có thể kiên trì được lâu như thế mà không ngã chết tươi.Sau đó, mấy tên thủ hạ người Tứ Xuyên bắt đầu dựng cái gọi là "tổ" kia, đó là một thứ làm bằng thép, trông cứ như cái vuốt, có thể chứa được một chiếc túi ngủ, trên túi ngủ và cái vuốt đó có rất nhiều móc cố định, dùng sáu cái móc kim loại để treo cái tổ hợp này lơ lửng trên vách núi.Bấy giờ tôi mới hiểu định nghĩa của cái "tổ", đây là chỗ ngủ trên vách đá của chúng tôi, quả nhiên, chỉ có thể gọi là tổ.Thủ hạ của Tiểu Hoa nói, đây là phát minh của người Phần Lan, là dụng cụ để các nhiếp ảnh gia chim muông có thể ngắm chụp được một loài chim ưng sống trên vách núi, loài ưng này sống giữa vách đá cheo leo, rất khó để quan sát. Bởi vậy, người ta đã chế ra loại móng vuốt này, ghép thêm một cái túi ngủ nữa là có thể ngồi yên trên vách đá đến vài tháng mà không bị rơi ngã xuống dưới. Trên vách đá có quá nhiều hang động, chúng tôi phải lục soát hết tất cả các hang động này một lượt mới được, như vậy ít nhất cũng phải tốn đến hai tuần lễ, mà vách đá này thực sự quá cao, một người bình thường muốn leo lên cũng phải mất cả ngày trời, cho nên chỉ còn mỗi cách treo mình lên đó.Chiếc tổ được bố trí ở ngay trên đỉnh vách núi, ở đó ánh nắng chiếu đến nhiều, ít rêu xanh, không ẩm ướt, bây giờ bước cuối cùng chính là kéo tôi lên trên đó.Tôi có kinh nghiệm leo núi, nên lần này cũng không quá mất mặt, chỉ là khi đến giữa lưng chừng vách đá, khi nhìn xuống chỉ thấy tán cây xanh biếc ngút tầm mắt, tự dưng cảm giác hơi hoảng hốt, nhớ đến đoạn đứt gãy địa tầng nơi đầm rắn, trong đầu bỗng có vô số hình ảnh xẹt qua. Tôi không khỏi kinh ngạc trước sự thay đổi của chính mình, nếu là trước đây, đến một nơi như thế này chắc chắn là tay chân tôi mềm oặt ra rồi, thế mà bây giờ lại có thể bình tĩnh đến thế.Khi leo được lên đến trên đỉnh cũng là lúc mặt trời ngả về Tây, đây đúng là đỉnh núi chóp núi thực sự, gần như không có mấy chỗ có thể đặt chân lên được, trên này có một vài loại cây thấp lùn và cây bụi mọc, dưới ánh nắng chiều ảm đạm, núi tuyết nguy nga mà dịu dàng bao bọc khắp bốn bề ở phía xa xa kia trở nên huyền bí lạ thường, mà vách đá dựng đứng khắp xung quanh cùng thung lũng phía dưới ôm trọn làn sương mờ bồng bềnh ẩn hiện. Dưới ánh hoàng hôn, bóng núi đổ đã hóa màu đen kịt cùng khói bếp bốc lên từ xóm núi ở phương xa, tất cả những hình ảnh này, cùng chen vai thích cánh tạo thành một cảnh tượng rực rỡ đến lạ kỳ.Tiểu Hoa ngồi trên một tảng đá, hai chân thả xuống đung đưa giữa không trung, bên dưới là vực sâu vạn trượng. Hắn ngắm nhìn núi tuyết, ánh mắt đầy vẻ nghiêm trang vô cùng.Giữa tôi và Tiểu Hoa có một sự ăn ý hết sức đặc biệt, có lẽ là vì hoàn cảnh gia đình quá giống nhau, hoặc là, giữa nhà họ Giải và nhà họ Ngô vốn đã có một mối ràng buộc không thể giải thích được, cho nên, điều này khiến tôi không có bất kỳ cảm giác ngại ngùng hay tẻ nhạt nào. Ngược lại, tôi có thể hiểu được cảm giác của hắn bây giờ, cho nên cũng lặng lẽ ngồi xuống.Dưới ánh chiều tà, gió đã bắt đầu mang chút hơi mát, ở đây hoàn toàn là một thế giới khác, chỉ khi anh ngồi đây mới có thể hiểu, anh không có bất kỳ đường nào để xuống nữa, cũng không có bất kỳ đường nào để đi đến nơi khác, tất cả những gì anh có chỉ là mấy cục đá dưới chân mà thôi, xung quanh anh lại toàn là vực sâu hun hút, sương mù thong thả đọng lại dưới chân anh. Tôi ngồi đó, trên một đỉnh núi lẻ loi cao hàng trăm mét nhìn ra khắp bốn phía, nơi xa xa kia dường như còn có những đỉnh núi trơ trọi khác nữa, hết đỉnh này đến đỉnh khác, đột nhiên có một ảo giác rất kỳ lạ: tôi cứ như một tiên nhân, chỉ cần nhún chân một cái là có thể bay vút lên khỏi đỉnh núi này, chân đạp biển mây, giẫm lên những phiến đá cô độc trên hàng ngàn đỉnh núi, bay về phía rặng núi tuyết.Bỗng dưng tôi thấu hiểu cảm giác cũng những kẻ tu tiên, vào những năm tháng đó, bọn họ leo lên đỉnh núi này, thấy cảnh sắc trước mặt, trước sự quyến rũ của khung cảnh thần tiên cực độ như vậy, quả thực rất có thể sẽ sẵn lòng cắt đứt sợi dây duy nhất kia, tự vây khốn chính mình cho đến chết trên vách núi chót vót này.Màn đêm lặng lẽ buông xuống, vì thời gian rất gấp nên chỉ kịp đặt mua được hai bộ trang bị, đồng thời cũng không muốn làm phô trương quá mức trong lúc hành động, Tiểu Hoa nói tạm thời chỉ cần hai người bọn tôi là đủ rồi, chúng tôi có hai ngày để kiểm tra sơ qua một lượt, đợi đến khi nhóm của lão thái bà bên kia đến được hồ nước ở Ba Nãi, chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi mới bắt đầu tiến hành bước tiếp theo.Hoắc lão bà tin chắc phần còn lại của Trương gia lâu được chôn sâu dưới đáy hồ, dưới đáy tòa lầu đó chôn giấu thi hài của tổ tiên nhà họ Trương. Để che giấu thân phận, những người này đều bị chặt phăng bàn tay phải trước khi nhập liệm, sau đó phong kín quan tài bằng nước thép, nhà họ Trương này bí ẩn như vậy, trong hàng trăm năm qua vừa liên tục truyền thừa xuống dưới mà lại vừa như không có bất kỳ sự lưu truyền nào, rốt cuộc bọn họ từ đâu tới, bọn họ tồn tại trên thế gian này để làm gì? Vì sao bọn họ phải dùng nước thép phong kín quan tài? Chẳng lẽ lại giống như lời Hoắc lão bà nói, bọn họ vốn là yêu quái, sau khi chết, thi thể sẽ có sự biến đổi dị thường cực kỳ nguy hiểm?Không ai biết. Mấy trăm năm trước, Dạng thức Lôi đã thiết kế và xây dựng cho bọn họ tòa Trương gia lâu hoàn toàn kỵ sáng này để cất giữ di hài, vì sao? Bọn họ đã đạt được một thỏa thuận chung nào đó với hoàng đế thời ấy như thế nào?Tôi nhớ trong bản vẽ Dạng thức Lôi đó, ngay chính giữa trung tâm của tầng lầu cuối cùng chỉ có độc một cỗ áo quan khổng lồ, tầng đó chắc hẳn là vị trí của tổ tiên đầu tiên của nhà họ Trương. Cuối thập niên 70 của thế kỷ 20, mục tiêu nhiệm vụ đầu tiên của đội khảo cổ chính là nơi đó, rốt cuộc nhóm người Muộn Du Bình đã nhìn thấy gì ở đó?Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ bị lòng hiếu kỳ mãnh liệt nhấn chìm, nhưng bây giờ, tôi lại có cảm giác thứ trong đó chắc chắn là thứ tôi không muốn nhìn thấy. Nhất định không phải thứ tốt đẹp gì.Đêm hôm đó, tôi treo mình trên cái “tổ” móng vuốt lơ lửng trên vách đá, buộc thật chặt dây thừng an toàn vào hông mình rồi rơi vào giấc ngủ, một ngọn đèn măng-sông cỡ nhỏ treo lơ lửng ngay phía trên tôi, soi sáng được cả một vùng hình rẻ quạt xung quanh. Tiểu Hoa đã ngủ từ lâu, dưới vực sâu mấy trăm mét có thể nhìn thấy ánh lửa của mấy người bên dưới, tiếng động từ dưới thốc lên trên bị gió gạt phăng đi, nghe như tiếng ma tru quỷ khóc, chẳng nghe rõ được cái gì. Ngủ kiểu này làm tôi thấy rất hoa mắt, lúc trước có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được là tôi sẽ rơi vào tình huống như thế này. Thế nhưng, chẳng trằn trọc được bao lâu, tôi liền thiếp đi mất.Thản nhiên đến mức ngay chính bản thân tôi cũng phát sợ. Trước khi thiếp đi, tôi bỗng dưng nhận ra, tôi thực sự đã thay đổi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz