Dao Mo But Ky Dong Nhan Tong Hop Dong Nhan
Phần cuối của "Quang", siêu dài :D
Rating: M (18+)~~~~~~~~~~~~Lão bối già nua tựa khuỷu tay lên bàn, day day mi tâm. Mọi việc xảy ra quá mức chóng vánh. Chỉ trong một đêm, nơi ẩn cư của Uông gia đột nhiên bốc cháy, đem hơn chục người thiêu chết. Trong số đó có cả người đứng đầu Uông gia - Uông Tàng Hải và tên chuyên ngoại giao Uông Báo.Đại Trương Ca đứng trước mặt lão, vẫn toàn thân hắc tuyền một màu, chiếc khăn choàng che kín mặt, chỉ để hở một đôi mắt đen thâm thúy lãnh khốc."Ngươi có quan hệ tới không?" Lão bối cất tiếng hỏi.Đại Trương Ca nhìn lão bối một lúc, rồi chậm rãi nói, "Ta chỉ nhận nhiệm vụ diệt khẩu, không có nghĩa vụ bảo vệ." Lão bối nhìn chăm chú người trước mắt, nhìn muốn lọt tròng mắt ra ngoài đều như cũ không thấy được gì. Lão thở dài, "Người ra lệnh đã chết, lời ủy thác bị hủy, không cần tiếp tục.""Được." Có câu trả lời, y lập tức quay người bước ra khỏi cửa. ***Vụ cháy nhà Uông gia đương nhiên gây chấn động khắp nơi, trong mọi ngóc ngách người người đều bàn ra tán vào sự kiện này. Nghe đồn là do nha hoàn nữ ngủ gật quên không tắt bếp lò, gió mạnh, lửa liền bén vào thùng dầu chưa đậy kín nắp. Họ Uông là một gia tộc quan trọng, dù không còn được như trước, ít nhiều gì quyền lực vẫn rất lớn, ngay cả Hoàng Đế cũng không thể ngồi yên, điều tra dồn dập. Nhưng ngoài kết luận như lời đồn, bằng chứng khác đều tìm không ra. Uông gia như rắn mất đầu, lập tức bát nháo. Người cầm đầu tạm thời lên nắm quyền tộc trưởng, nhưng trong họ chia năm xẻ bảy, nhiều khả năng không thể xây dựng lại chi dòng hùng mạnh như trước nữa.Ngược lại, triều đình và Lão Cửu Môn cơ hồ lại thở phào nhẹ nhõm, mối nguy coi như bị diệt trừ. Chỉ có Hoắc gia nơm nớp lo lắng, lại càng năng đến chơi ở biệt phủ riêng của Cẩu Ngũ Gia.Trong căn phòng nhỏ, không khí hoàn toàn tịch mịch, tựa như mọi biến động bên ngoài đều không liên quan tới nơi này. Có một nam nhân, trường sam trắng bạch, khuôn mặt thanh tú yêu kiều, đôi mắt trong sáng chân thành, ngồi sau bàn nhỏ viết thư pháp. Một nam nhân khác ngồi bên cạnh, toàn thân đen tuyền một màu, đường nét góc cạnh, soái khí ngời ngời, đang dùng khăn miết nhẹ thanh cổ đao lớn. Vô cùng yên bình.Trông không liên quan, kỳ thực họ là những người biết rõ nhất. Ngô Tà đối với mọi việc xảy ra đều không mảy may lộ ra tia cảm xúc nào. Y đã chuẩn bị từ rất lâu, bày mưu tính kế cẩn thận, từ trong nội bộ Uông gia đào rỗng ra ngoài. Chỉ có một chướng ngại duy nhất, là Uông Tàng Hải quá mạnh, đối với mọt rỗng bên trong đều có thể dứt khoát xử lý phần ngọn, khiến lòng người không phục vẫn phải khuất phục. Uông Tàng Hải chết rồi, lẽ đương nhiên vỏ ngoài cứng cáp bị hủy, thân cây chỉ còn xác xơ.Kỳ thực y không biết rốt cuộc ai đã trực tiếp ra tay trên người Uông Tàng Hải, hoặc có khi đơn giản cũng chỉ là trùng hợp, số phận không muốn Uông gia tồn tại nữa, liền phái thiên địa tới tuyệt diệt. Đối với mấy sự kiện quá hợp thời này, Ngô Tà không cho là do mệnh trời. Y không nghĩ sẽ giết Uông Tàng Hải, nhưng là, thành đạt được mục đích, cũng cảm ơn người xa lạ đã ra tay tương trợ. Lão Cửu Môn đương nhiên không ngốc, nghi ngờ cũng lan tới Trương gia, đặc biệt là Đệ nhất Huyền thoại Sát thủ, luôn thoắt ẩn thoắt hiện. Uông Tàng Hải thân thể cực tốt, người đứng đầu Lão Cửu Môn đã từng giao đấu, xác nhận đánh không lại, người trong tộc lại càng không, bởi vậy dù có bất mãn đều không thể lật đổ. Người có thể đánh ngang cơ với gã chắc chỉ có tên Sát thủ kia. Nhưng ngoại trừ Uông gia, không ai có khả năng chi trả để thuê hắn. Họ vẫn chưa muốn đánh mất cả cơ nghiệp để đổi lấy một cái đầu người họ Uông. Huống chi, Ngô Tà biết Uông gia vẫn luôn thuê Đệ nhất sát thủ trong một vài công việc đặc biệt quan trọng. Tỉ như, diệt khẩu y. Giữa bọn họ hẳn cũng đã phát sinh mối thâm giao.Uông Tàng Hải chết, nhưng động tĩnh của Đại Trương Ca một chút không thấy. Trương Khởi Linh như cũ cực kỳ bình tĩnh thực hiện giao kèo, đem cả người hàng ngày đều dính chặt lấy Ngô Tà, một bước không rời.Ngô gia từ trước quan hệ hữu nghị khá tốt với Trương gia, bên trong thôn bọn họ có việc gì gấp gáp, biệt phủ lãnh chúa Ngũ Gia vẫn luôn mở rộng cửa chào đón, đối với việc bầu bạn giữa hai người đều đã sớm biết, không mấy để tâm đến. Hơn nữa, tính mạng Ngô Tà bị đe dọa, kết bạn với một kẻ mạnh lại càng tiện cho bọn họ.Chỉ là Ngô Tà cảm thấy hắn bảo hộ có phần hơi quá đáng. Từ trước đến giờ bọn họ gặp nhau tuy thường xuyên, thời gian ở chung mỗi lần gặp đều không quá một ngày. Bây giờ ngày nào cũng kề cận bảo vệ, cậu mới biết thì ra nhóc Trương cực kỳ dính người. Từ sáng đến tối, đi đâu làm gì, Trương Khởi Linh đều không cách xa Ngô Tà quá nửa mét, vậy cũng tạm coi như bình thường. Có điều đi cầu cũng đòi đi chung, thì thật sự hơi không ổn lắm, lần đó Ngô Tà không nói nhiều lập tức đá hắn ra ngoài. Đêm ngủ hắn liền nhất nhất vòng tay ôm ghì lấy cậu, nói chỉ có thế này mới hoàn toàn chắc chắn. Ngô Tà cơ bản đều chiều theo ý hắn, cậu cũng không thấy có gì phiền hà vượt mức chịu đựng, thậm chí còn có điểm vui vẻ. Ban đêm nghe tiếng tim đập và tiếng hô hấp nhẹ nhẹ của hắn, trong lòng cậu luôn dâng lên một cảm giác an toàn và ấm áp. Hắn sẽ luôn bảo hộ tốt cho cậu.Chẳng mấy chốc liền vài tháng trôi qua. Đại Trương Ca không ló mặt, mà Trương Khởi Linh cũng không rời đi. Sáng sáng, hắn sẽ dậy thật sớm luyện võ. Ngô Tà dậy muộn hơn một chút, nhưng đều đúng giờ mang nước ấm và khăn lau tới sân rộng, ngồi xuống ngắm nhìn đường nét cơ thể cùng động tác phức tạp mềm dẻo mà dứt khoát của hắn. Luyện xong, dưới ánh sáng ban ngày, hắn sẽ dừng lại điều chỉnh nhịp thở, đôi mắt đen láy nhìn về Ngô Tà mang theo ý cười ẩn hiện, mà Ngô Tà sẽ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hắn, khuôn mặt cũng bất giác cười lên sáng lạn, gọi hắn tới uống nước lau người. Tựa như Trương Khởi Linh chưa từng nhuốm chàm, tựa như Ngô Tà chưa từng phải tính mưu sâu kế hiểm. Cuộc sống mỗi ngày đều bình bình đạm đạm trôi qua như thế, thật là tốt.***"Lão bối nói Đại Trương Ca sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa," Trương Khởi Linh nói, "Ta phải đi một thời gian."Ngô Tà xoa xoa trán, rời mắt khỏi trang giấy, ngước lên."Nhiệm vụ?""Ừ." Ngô Tà di tay xuống mắt, day day, lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, "Không thể bỏ được sao? Cùng ta sống an ổn như mấy tháng vừa rồi không tốt?" "Rất tốt," Trương Khởi Linh nói, "Nhưng ta vẫn còn việc phải làm.""Ta không thể giúp nhóc?" Ngô Tà ngước lên, ánh mắt tối lại, trĩu nặng tâm tư. Trương Khởi Linh không đáp vội. Hắn nhìn Ngô Tà một lát, rồi tiến lại gần, hai ngón tay phát khâu thô ráp chạm vào môi cậu, dịu dàng vuốt nhẹ. Lần này Ngô Tà không tránh đi."Không quan trọng," Hắn trầm thấp nói, "Ngươi đã giúp ta đủ rồi."Khuôn mặt hắn sát lại gần, nhìn đôi mắt trong veo mở to của Ngô Tà. Môi hắn thật khẽ chạm vào môi cậu, hôn nhẹ đầy dò hỏi, hai bờ môi hắn mở ra mút mút phần môi dưới căng mọng. Ngô Tà vẫn yên lặng, không chống cự, cũng không đáp lại. Trương Khởi Linh duy trì nụ hôn, thật lâu sau đó, hắn tách ra, môi dịch từ khóe miệng Ngô Tà sang vành tai, khẽ cắn cắn, "Đợi ta về. Nốt lần này rồi sẽ ở chung với ngươi.""Được," Ngô Tà đáp ngay không do dự, giọng khàn khàn, "Ta đợi ngươi về. Ta còn nợ ngươi, khẳng định phải trả đủ.""Tốt," Trương Khởi Linh cười cười, nụ cười rất nhạt. Hắn quay người phóng ra ngoài cửa sổ, thân ảnh biến mất nhanh chóng. Hắn không nói câu 'tạm biệt', mỗi lần rời đi đều như vậy. Ngô Tà biết rõ hắn còn quay lại. Chỉ là thời gian sẽ hơi dài.***"Giang cô nương?" Ngô Tà một mặt đầy chán ghét nhìn người thiếu nữ như hoa như ngọc. Ngô gia đối với người cháu đích tôn vẫn giục cưới vợ loạn cả lên. Đúng thật là tầm tuổi y, đã có người sắp sửa có cháu, trong khi Ngô Tà vẫn vò võ một mình đơn hoa bóng chiếc."Bao nhiêu đám tốt tên hỗn đản nhà ngươi đều từ chối!" Ngô Tam Tỉnh nghiến răng nghiến lợi mắng, "Phải thế nào mới vừa lòng?""Tam thúc à," Ngô Tà rên rỉ, "Không phải dì Văn Cẩm đã có hai nam tỳ rồi sao? Cháu không cưới vợ không được?""Ngươi... ngươi..." Ngô Tam Tỉnh muốn tức lộn ruột với đứa cháu trai này. Bao nhiêu cô nương mơ ước tới y đến thế, vậy mà y từ chối sạch sẽ, luôn miệng nói không hợp. Ngô Nhất Cùng phụ thân y vẫn luôn muốn được bế bồng một đứa cháu, có điều, coi bộ chuyện đó không bao giờ có thể xảy đến. Nhưng Ngô Tà quả thật cũng không có mấy áp lực phải truyền thừa giọt máu Ngô gia. Hai nam tỳ nhà Ngô Tam Tỉnh đều khỏe mạnh đáng yêu, chẳng cần quá lo lắng. Đối với việc không bị ép buộc, y cũng không muốn đẩy nhanh tiến độ. Y không biết tại sao bản thân chẳng mấy hứng thú với nữ nhân, chỉ đơn giản là, nhìn không thích. Bọn họ đều ẻo lả yếu ớt một bộ dáng, không thể nào an toàn mạnh mẽ như nhóc Trương được. Trương Khởi Linh một lần từ biệt này liền nửa năm không thấy bóng dáng. Ngô Tà vẫn luôn khó chịu bứt rứt đến cực độ, cả người sinh ra chán nản. Y không biết tại sao, đúng hơn là không muốn giải thích lí do, y sợ phải đối diện với sự thật. Y chỉ biết dáng người cô độc của hắn giây phút nào cũng hiện lên trong đầu y.Biết tính tình cổ quái của Ngô thiếu gia, nhiều cô nương đành chấp nhận sự thật mỹ nam tốt trong truyền thuyết chỉ có thể ngắm, không có khả năng chạm tới. Nhưng vẫn có người bằng mọi cách muốn y cho bằng được. Mịt mờ tỉnh lại từ trong giấc mộng sau bàn tiệc khuya, Ngô Tà ngồi dậy, nghe tiếng khóc rấm rứt bên tai. Hoắc Dung một bộ quần áo nhăn nhúm ngồi co ro trong góc phòng, nước mắt đầy mặt. Ngô Tà thở dài mệt mỏi, cũng chẳng thèm hỏi nàng ta đã có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hết sức phiền phức.Hai người rất nhanh ngồi quỳ trước mặt hai gia đình. Hoắc Dung vẫn một dạng đau khổ khóc lóc kể lể, rằng hôm qua nàng cùng Hoắc lão thái đến dự tiệc, nào ngờ bị Ngô thiếu gia bắt lại kéo vào trong phòng kín, khống chế nàng làm chuyện càn bậy. Hoắc lão thái nhìn y chằm chằm, khuôn mặt Ngô Tà vẫn thờ ơ. "Việc này rốt cuộc là thế nào?" Ngô Lão Cẩu nghiêm khắc nhìn Ngô Tà.Ngô Tà đứng dậy, lạnh lùng nhìn lão gia tổ, "Gia gia xử thế nào nhi tử đều nghe."Hoắc gia mất chỗ dựa, bây giờ đối với Ngô gia chẳng còn bao nhiêu uy hiếp, về mặt lợi ích Ngô Tà không mấy lo lắng. Hơn nữa dù y có bao biện không muốn cưới, Ngô Lão Cẩu vẫn ngấm ngầm bằng lòng với hôn sự. Dẫu sao Ngô gia cũng từng nợ Hoắc gia vài mối ân tình, y cũng đã đến lúc yên bề gia thất. Về vụ việc lần này y không có chứng cớ, lại chả ai chứng kiến hiểu rõ thực hư, mà y đối phụ nữ ai nấy đều như vậy cả, cứ thuận theo thế này cũng tốt, cho cả hai nhà cùng vui vẻ. Lòng đầy chán ghét, y phất tay áo bước ra ngoài. Trong đầu bất giác nhớ tới thân ảnh đen tuyền cô độc.Trương Khởi Linh, ta thật sự nhớ ngươi. Khi nào ngươi mới trở về?***Trương Khởi Linh như cũ đi thẳng vào trong phòng bằng đường cửa sổ. Ngô Tà vẫn ngồi đó, nhưng bên cạnh cậu còn một người khác. Một nữ nhân yểu điệu."Ai!?" Hoắc Dung đứng bật dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn bóng người trầm lặng.Trương Khởi Linh không đáp, đôi mắt đen láy dày thêm một tầng lạnh lẽo chú mục vào nữ nhân trước mặt. Trước ánh nhìn tĩnh lặng nhưng dữ dội của người không mời mà đến, thân ảnh mảnh mai bất giác run lên cầm cập. Hoắc Dung vội vã lùi ra đằng sau Ngô Tà, len lén đưa mắt đánh giá người thanh niên bí ẩn. "Đã lâu không gặp." Ngô Tà nở nụ cười chào đón như mọi lần, một nụ cười chua xót chán nản. "Lần đầu tiên ngươi đi lâu như vậy đấy. Hơn một năm rồi nhỉ.""Mọi việc đều đã xong," Trương Khởi Linh trầm tĩnh đáp. "Ngô Tà, đã lâu không gặp.""Vị huynh đài đây là... nghĩa huynh của chàng?" Hoắc Dung chớp chớp mắt, thiện cảm nháy mắt dâng lên. Dùng quỷ kế vào Ngô gia cũng thật đáng, có thể gặp được nhiều mỹ nam như vậy. "Xin chào, ta là hôn thê của Ngô Tà, từ sau huynh có thể gọi ta là Hoắc Dung."Trương Khởi Linh một cái liếc cho nàng cũng lười liếc, chỉ một mực chú mục vào nam nhân đang an tĩnh ngồi sau bàn, cười một nụ cười mà hắn cực ghét."Ra ngoài đi," Ngô Tà thản nhiên nói, "Mọi việc trong này không khiến cô lo."Hoắc Dung bĩu môi muốn nũng nịu lèo nhèo, nhưng nhận thấy không khí có mấy phần không thích hợp, đành thức thời rút lui, trước khi đóng cửa lại, ánh mắt lưu luyến còn đọng trên người Trương Khởi Linh một chút."Bao giờ cưới?" Trương Khởi Linh trực tiếp vào thẳng vấn đề, đôi mắt đen đặc.Trước ánh mắt u uẩn của hắn, Ngô Tà thu lại nụ cười gượng gạo, cúi mặt xuống.
"Hai ngày nữa.""Tại sao?"Đối với Trương Khởi Linh, Ngô Tà không cách nào giấu giếm được gì. Hơn nữa, cậu không muốn giấu. Chỉ có trước mặt hắn, cậu mới lộ ra được một con người bình thường không ai có khả năng thấy. Trong vòng vài phút, cậu tóm tắt lại mọi chuyện xảy ra."Ngươi có muốn đám cưới này?" Trương Khởi Linh tiếp tục hỏi."Muốn với không muốn có khác nhau sao?" Ngô Tà chua chát hỏi lại.Trương Khởi Linh tiến lại gần Ngô Tà, bàn tay đưa ra nắm lấy cằm cậu, ép khuôn mặt thanh tú ngẩng lên đối mặt với hắn. Hắn lập tức nhận ra mắt cậu đã hơi phiếm hồng. Ngón tay cái thô ráp ôn nhu vuốt nhẹ khóe mắt xinh đẹp. "Đối với ta, rất khác."Ngô Tà nhắm mắt lại, cảm nhận độ ấm của những đầu ngón tay quen thuộc trên mặt."Ta nhớ ngươi." Cậu thì thào, "Ta muốn ở cùng ngươi hàng ngày." "Nhưng ta sẽ không từ bỏ gia đình."Trương Khởi Linh cau mày, khuôn mặt lãnh đạm hiếm khi toát ra vẻ bức bối, "Ngươi sẽ không đào hôn?""Sẽ không." Hắn đem tay thu lại, tia ôn nhu trong mắt đều sớm lãnh khốc thành một mảnh."Gia đình quan trọng vậy sao?""Phải.""Kể cả khi họ tước đi hạnh phúc của ngươi?" Mi mắt Ngô Tà khẽ run, cậu chậm rãi đáp, "Đúng."Trương Khởi Linh không nói nữa, hắn quay lưng lại, hướng cửa sổ đi tới. Lọt giữa màn đêm dày đặc bên ngoài khung cửa, bóng lưng hắn càng thê lương đến bi ai. Ngô Tà thấy cổ họng mình nghẹn lại, khóe mắt cay xè."Trương Khởi Linh..."Hắn quay người lại, nhưng trên vẻ mặt chỉ còn đêm đen. Tia sáng đã biến mất. "Ngô Tà," Hắn cất tiếng nói, giọng bình thản nhưng khàn khàn, "Ta yêu ngươi."Ngô Tà không kìm được, từ đầu đến chân đều run lên bần bật. Cậu đã biết điều đó từ rất lâu, có lẽ là từ lần gặp trước, huynh đệ tốt đến mấy cũng không thể hôn nhau như thế, nhưng cậu không muốn thừa nhận. Ngô Tà sợ tình cảm này, lại cũng không thể chối bỏ nó. Bởi một khi chối bỏ, tâm cậu sẽ đau đớn đến chết. "Đối với ngươi ta rốt cuộc có vị trí gì?"Ngô Tà không đáp, cúi đầu tránh đi ánh mắt cô tịch của Trương Khởi Linh. Hắn đứng yên lặng một lát, xác thực cậu sẽ không trả lời, bèn không tiếng động rời đi.Đến khi Ngô Tà ngẩng đầu lên, cánh cửa sổ vẫn mở, đêm vẫn đen đặc, dáng người quen thuộc đã không còn.Cổ họng khô đắng, nghẹn ngào, một giọt nước lăn khẽ trên má.Ngô Tà hối hận rồi. Cậu ước thời gian có thể quay lại, để cậu nói rõ cho hắn. Cậu cũng yêu hắn.Đã quá muộn. Chiếu theo tính cách của Trương Khởi Linh, đây có thể là lần cuối cậu gặp hắn.***Biệt phủ nghiêm trang ngày thường thoáng chốc trở nên vui tươi sáng sủa. Người người truyền nhau cái tin mới nhất: Ngô thiếu gia sắp cưới Hoắc tiểu thư! Khắp nơi màu đỏ đẹp đẽ tràn lan, đèn kết hoa treo đầy cổng, chữ Hỷ dán trên mọi góc tường. Ai ai cũng mừng cho đôi tân lang tân nương nam thanh nữ tú, tài sắc vẹn toàn. Không hẳn là tất cả mọi người, nhiều cô nương muốn đỏ mắt ghen tị, nhưng còn có thể làm gì đây?Ngô Tà ngồi trong phòng, hỉ phục đỏ chói trên người. Ngô Nhất Cùng và phu nhân đều ở bên cạnh nhi tử độc nhất, khuôn mặt hạnh phúc, khóe mắt rưng rưng, mừng rỡ khôn nguôi khi cuối cùng y cũng có thể yên bề gia thất. Người nhà chạy đi chạy lại vui vẻ, Ngô Lão Cẩu cũng hiếm khi trưng ra vẻ mặt tươi tắn đến vậy, Ngô Tam Tỉnh khịt mũi bĩu môi, còn Ngô Nhị Bạch thần sắc vẫn như thường. Trái với cảnh nhộn nhịp đang diễn ra, khuôn mặt Ngô Tà vẫn lạnh lẽo một mảnh. E rằng đây sẽ là khuôn mặt theo y suốt phần đời còn lại. Kiệu hoa tân nương sắp đến, theo yêu cầu của Ngô Tà, mọi người đều lên nhà chính trước, để y ở một mình điều chỉnh tâm thái.Hoắc Dung cầm tay Hoắc lão thái bước xuống xe. Trong bộ y phục tân nương, trông nàng càng xinh đẹp động lòng người. Chiếc khăn voan mỏng đỏ sẫm trùm lên đầu che đi nụ cười vui sướng hạnh phúc. Tân nương đã đứng trước cửa chờ đợi mà bóng dáng tân lang vẫn chưa thấy đâu. Mọi người xì xào bàn tán, trong khi Ngô Tam Tỉnh phải chạy vội xuống phòng Ngô Tà, thầm mắng tên nhóc hỗn đản. Nhưng khi cửa phòng mở ra, căn phòng tĩnh lặng chẳng còn ai.Gia môn thoáng chốc nháo thành một đoàn. Từng cái bàn chiếc tủ trong căn nhà đều bị lật lên dò xét kỹ càng. Tân lang một dấu vết đều không thấy. Người người ai nấy đều mang vẻ mặt trầm trọng và tức giận, riêng Ngô phu nhân khóc nức nở. Tân nương đứng chờ ngoài cửa cả một buổi chiều, rốt cuộc đành phải thất thểu ra về. Hôn lễ coi như hủy bỏ. Cánh cửa sổ căn phòng nhỏ vẫn mở, cơn gió chiều tà vi vu thổi qua như reo mừng.***Khi Ngô Tà lơ mơ tỉnh dậy, trời đã vào đêm. Y ngồi dậy, nhận ra bản thân đang nằm ở nơi xa lạ - một căn phòng rộng rãi chỉ có chiếc giường lớn phủ nệm mềm y đang ngồi, chiếc bàn nhỏ sát đầu giường có đặt một chản đèn, tia sáng vàng ấm soi tới cái tủ rộng đặt trong góc phòng. Hai cánh tay y bị trói quặt ra đằng sau, cố định trên thanh gỗ đầu giường, vô phương nhúc nhích. Ngô Tà cười khổ một cái. Trong lúc không để ý, một lực đạo mạnh mẽ đánh thẳng vào gáy y khiến y bất tỉnh nhân sự, đến khi lấy lại ý thức thì thấy mình ở một nơi có trời mới biết là đâu.Y tự hỏi ai có gan đến vậy, ngang nhiên bắt cóc y giữa thanh thiên bạch nhật ngay tại Ngô biệt phủ không chút đắn đo. Trong đầu y nhanh chóng lờ mờ hiện lên câu trả lời. Y thở dài một cái, dựa lưng vào đầu giường."Tỉnh rồi?"Ngô Tà giật mình, nhìn về góc tối của căn phòng. Bấy giờ y mới để ý đến một chiếc ghế dài đang kê ở đó, một bóng người đang ngồi yên tĩnh bắt đầu chuyển động, đứng lên tiến lại gần y.Khi bóng người tiến vào vùng sáng của chiếc chản đèn, Ngô Tà bất giác hít sâu một hơi, không rõ là sợ hãi hay nhẹ nhõm."Nhóc Trương... À không... Phải gọi là Đại Trương Ca." Y chậm rãi nói.Trương Khởi Linh khuôn mặt vẫn lạnh nhạt ngàn năm không đổi, đôi mắt đen lãnh đạm di chuyển xuống người đang bị trói trên giường, bộ hỉ phục chói lọi đến nhức mắt. Hắn không nói thêm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Tà."Người đã giết Uông Tàng Hải là ngươi phải không?" Ngô Tà đều đều nói, đôi mắt hướng lên trần nhà, y hiểu rõ cái nhìn của Trương khởi Linh, "Nội gián của ta biết bọn chúng đã giao dịch với Đại Trương Ca nhằm lấy mạng ta, mà bọn chúng cũng cố tình để nội gián của ta biết, như một lễ vật cuối cùng trước khi chết thì phải," Ngô Tà cười khan, "Có điều ta không chết, người chết là bọn chúng.""Trương Khởi Linh, ngươi chính là Đại Trương Ca, đúng chứ?" "Đúng." Rốt cuộc Trương Khởi Linh cũng mở miệng nói một tiếng. Hắn leo lên giường, ngồi đối mặt với Ngô Tà, bàn tay phải nhẹ nhàng ép cằm y xuống, buộc y nhìn vào đôi mắt đen sâu hút của mình. Hai ngón tay Phát khâu vuốt ve bờ môi dưới căng mọng."Ta nợ ngươi một ân tình," Ngô Tà thở dài, y thực sự không hiểu, người Trương gia bao giờ cũng đặt giá trị lên hàng đầu, y rốt cuộc có kham nổi cái giá mà y nợ hắn? "Ta... phải trả ngươi bao nhiêu?"Trương Khởi Linh thu hẹp ánh mắt lại, ngón tay đang dịu dàng vuốt ve bờ môi rất đột ngột thọc hẳn vào miệng Ngô Tà cuốn lấy lưỡi y. Ngô Tà bất ngờ, lưỡi bị đè ép tàn bạo, một tiếng cũng không nói nổi, cổ họng phát ra vài thanh âm rời rạc, nước bọt trong suốt không kịp nuốt theo khóe miệng chảy ra ngoài. Trương Khởi Linh hai chân quỳ hai bên hông y, hơi rướn người tới, khóe môi kề sát vành tai Ngô Tà."Cả đời." Dứt lời, hai ngón tay từ trong miệng Ngô Tà rút ra. Giữa không gian tĩnh lặng, tiếng xé vải vang lên rõ mồn một. Hỉ phục tinh xảo bị Trương Khởi Linh xẻ thành chục mảnh vứt xuống đất, hắn rướn người lại gần, đem bờ môi lành lạnh áp lên môi Ngô Tà, đầu lưỡi mạnh bạo chen vào giữa kẽ môi của y. Trái với dự đoán, Ngô Tà tự động mở miệng, để lưỡi hắn vói vào trong. Cả hai người đều không có bao nhiêu kỹ thuật hôn, rốt cuộc răng môi va chạm như muốn xâu xé cắn nát đối phương ra. Bàn tay Trương Khởi Linh không ngừng lại, giật mạnh hàng cúc của chiếc áo mỏng trắng bạch mặc bên trong. Đến khi hô hấp của người ngồi trên giường có dấu hiệu bị đình trệ, hắn mới tách ra, nhìn một Ngô Tà thở hổn hển, nửa thân trên trần trụi, lồng ngực phập phồng, bờ môi sưng lên đỏ mọng mang theo bao nhiêu mị hoặc.Ngô Tà nhìn lên, ánh mắt vẫn luôn bình thản hiện giờ lại hơi lấp loáng ánh nước, tình mê ý loạn mịt mờ.Cổ họng Trương Khởi Linh gầm khẽ một tiếng, hắn cúi đầu, áp vào ngực y, ngậm lấy một hạt đậu đỏ, ra sức dùng răng gặm cắn, cơ hồ muốn nghiến đứt. Vệt răng vừa in xuống, đầu lưỡi lại lướt qua liếm liếm đầy an ủi. Đến khi hắn ngẩng đầu lên, quầng vú nở to thêm một chút, đỏ thẫm một màu, Trương Khởi Linh lại quay sang tấn công điểm bên kia, bàn tay đưa lên ấn ấn nhéo nhéo hạt nhỏ hắn vừa nhả ra. Ngô Tà thở gấp, đầu ngửa ra sau, há miệng rên rỉ, bên dưới bắt đầu ngành ngạnh khó chịu. Sau một hồi chơi đùa hạt nhỏ chán chê, Trương Khởi Linh nắm lấy eo nhỏ trắng nõn, dịch nụ hôn xuống, mỗi nơi môi hắn đi qua đều để lại vệt ửng đỏ chi chít. Thẳng đến rốn Ngô Tà, hắn dừng lại, đầu lưỡi lần nữa mạnh bạo xoáy sâu vào bên trong. Ngô Tà kêu to một tiếng, hông hơi giật lên, Trương Khởi Linh liền luồn một tay ra đằng sau, tay còn lại tháo dây lưng quần y, kéo hoàn toàn xuống. Cả người Ngô Tà liền trần trụi, tính khí đã sớm hiên ngang đứng thẳng. Trương Khởi Linh nuốt khan, bên dưới của hắn cũng phồng lên thành một đống từ lúc nào, nhưng hắn cố nhịn, cúi xuống mút lấy âm hành Ngô Tà, dùng răng cọ nhẹ lên lỗ nhỏ trên đỉnh. Ngô Tà nghiến răng, cổ họng phát ra tiếng ư ử đấy kiềm nén, hai bàn tay bị trói nổi lên gân xanh, muốn thoát ra khỏi sợi dây chết tiệt đều lại không thể. "Ngô Tà..." Trương Khởi Linh trầm thấp gọi, một bên tay nhấc chân y lên, gác qua bên vai, hai cánh mông trắng nõn rộng mở, để lộ hậu huyệt nho nhỏ hồng hồng. Ngô Tà bất giác co rúm người lại, nơi tư mật chính y còn chưa từng nhìn qua chốc lát lộ ra ngoài khiến y có vài điểm ngượng ngùng. "Cởi... cởi trói," Ngô Tà thở hổn hển, lưng dựa sát vào đầu giường, "Ta sẽ không đi."Trương Khởi Linh không đáp. Lỗ hậu bên dưới đột nhiên truyền lên cảm giác ẩm ướt âm ấm, Ngô Tà rên rỉ, ngón chân bất giác cuộn chặt lại, cả người gồng lên khó chịu. Đầu lưỡi nóng bỏng vẫn không dừng, trực tiếp chen vào bên trong lỗ nhỏ, liếm láp, cọ sát mở rộng vách tràng. Ngô Tà ưỡn thẳng người, không chịu được, quát vài tiếng, "Aaaaa... Không được, chỗ đó.... con mợ nó mau dừng lại!"Khóe mắt nhanh chóng hồng lên, theo tốc độ đẩy ra rút vào của chiếc lưỡi mà nước mắt tràn ra, gò má đỏ ửng. Ngô Tà vặn vẹo người khó chịu, muốn thoát ra, nhưng là, càng chống cự, lưỡi càng hoạt động mạnh. Âm hành càng lúc càng cứng rắn, lại không có chỗ phát tiết, hết sức bức bối.Tên nhóc hỗn đản! Ai dạy mi cái chiêu trò đáng xấu hổ này vậy!Sau một hồi, Trương Khởi Linh rút lưỡi ra, liếm đi lên một chút, tỉ mỉ mút nhẹ hai quả trứng nhỏ, Ngô Tà rùng mình, cổ họng không kìm nổi ngân lên vài tiếng. Đầu lưỡi lại liếm liếm phần lông rầm rậm bên trên tính khí, rồi hướng đỉnh đầu âm hành tiếp tục mút tới. Đôi mắt nâu trầm mờ mịt nhìn xuống khuôn mặt góc cạnh bên dưới, rút cục không nhịn được, bao nhiêu tinh lực liền bắn ra ngoài, chất nhầy màu trắng dính đầy trên miệng Trương Khởi Linh. "Ngươi... hỗn đản..." Ngô Tà thì thào, hơi thở dồn dập. Y thấy Trương Khởi Linh ngồi thẳng dậy, hơi mỉm cười, đầu lưỡi đem toàn bộ tinh dịch trên miệng đưa hết vào trong, nuốt xuống, hầu kết lăn lộn, ra chiều rất thưởng thức.Con mợ nó... Thế này cũng quá câu hồn...Trương Khởi Linh đứng dậy, bắt đầu thoát quần áo, chỉ một chốc, thân người hoàn hảo của hắn lộ rõ trước mắt Ngô Tà, tính khí vĩ đại tím đỏ hùng dũng đứng thẳng. Khuôn mặt Ngô Tà thiếu chút nữa nổ tung. Dù đã từng nhìn thấy hắn khỏa thân, nhưng được nhìn trực tiếp rõ ràng như thế này vẫn quá tuyệt...Kỳ Lân hùng dũng in đậm trên vai hắn, lan mạnh từ cổ xuống đến tận hông. Trương Khởi Linh cúi người, đem đầu khấc nhẹ nhàng cạ cạ vào kẽ mông ướt sũng của Ngô Tà, y ngứa ngáy hơi rụt người lại muốn né tránh, lại bị bàn tay mạnh mẽ đặt trên mông nắm chặt không cho chạy trốn. Ngô Tà nuốt khan một cái, không phải Trương Khởi Linh muốn đút cả cái thứ vĩ đại kia vào cái lỗ bé xíu dưới mông y chứ? Sẽ hỏng mất! "Trương Khởi Linh... ngươi... tuyệt đối không được... á!"Hai ngón tay Phát khâu cùng lúc chen vào lỗ huyệt ướt át, cọ sát mở rộng. Ngô Tà ưỡn lưng lên, cố đem bên dưới thu lại, rốt cuộc thành ra giúp hai ngón tay tiến vào dễ dàng hơn. Y xấu hổ đỏ bừng mặt, đành ngồi yên, cắn chặt môi dưới, để yên cho Trương Khởi Linh thích làm gì thì làm. Y chống cự hoàn toàn vô ích.Rất nhanh hai ngón tay liền rút ra, đỉnh cây gậy lớn đặt lên lỗ hậu, bắt đầu chen vào. Ngô Tà thét lên một tiếng, cảm giác có thứ nóng bỏng cực lớn ở bên trong thật không dễ chịu gì cho cam. Trương Khởi Linh hết sức nhẫn nại, liên tục xoa bóp mông y, dùng sức mạnh bạo đưa vào, cho đến khi toàn bộ cây thịt vĩ đại đều nằm trong người Ngô Tà, cả hai đều dừng lại, thở gấp. Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, con ngươi đen nhánh vẫn vô cùng tỉnh táo, trong lòng lại có thứ gì đó gầm lên hết sức thỏa mãn. Cuối cùng cái con người khó nắm bắt, luôn ở ngoài tầm với kia cũng ở cùng một chỗ liên kết với hắn, một cách mật thiết nhất, không kẽ hở.Bàn tay hắn đưa xuống bên dưới, dùng sức giật mạnh nút thắt dây thừng, hai bàn tay của Ngô Tà liền được tự do. Ngô Tà đã hoàn toàn thuộc về hắn, không sợ chạy đi lung tung, cũng không cần phải trói lại một chỗ."Ngô Tà..."Ngô Tà thở mạnh, nhìn Trương Khởi Linh, khóe miệng bất giác cười một chút, "Ha... Nhóc lớn rồi..."Trương Khởi Linh dựa sát người vào thân trên của Ngô Tà, ôn nhu hôn hôn môi y, "Ngô Tà, ta yêu ngươi."Ngô Tà gục đầu vào hõm vai hắn, hai tay vòng qua tấm lưng mềm dẻo nhưng vững chắc ôm thật chặt. Tiếng y rất nhỏ, nhưng hắn nghe rõ không bỏ lỡ từ nào, "Ta cũng yêu ngươi."Trương Khởi Linh bắt đầu đẩy hông, nhẹ nhàng lên xuống, sợ Ngô Tà sẽ đau. Cổ họng Ngô Tà thoát ra vài tiếng rên nhỏ vụn, đợi đến khi đã hoàn toàn thích ứng với dị vật trong cơ thể, y ôm lấy hắn thật chặt, nhỏ giọng nói, "Mau động, ta chịu được."Tốc độ đẩy nhanh dần, mỗi lần rút ra đều rút tới đỉnh, đâm vào lại sâu đến tận gốc, khỏa cầu vỗ vào bờ mông trắng trẻo bạch bạch liên tục. Trong một lúc, căn phòng nhỏ chỉ tràn ngập âm thanh hoan ái khiến con người ta mặt đỏ tim đập."Ư... Aaaaaaaaaa!" Cự vật đột nhiên đỉnh vào một điểm cực sâu bên trong, khiến cả người Ngô Tà ưỡn lên vặn vẹo, âm hành đáng thương mềm nhũn sau lần bắn đầu ngay tức khắc đứng thẳng, run rẩy. "Không... không được... chỗ đó... sâu quá! Nhóc hỗn đản... a... Trương Khởi Linh... ngừng... a!"Trương Khởi Linh ngay lập tức xác định được điểm mẫn cảm, mặc kệ sự phản đối của Ngô Tà, rất khốn nạn nhắm thẳng hướng đó mà mạnh mẽ đẩy tới. Ngô thiếu gia đáng thương một câu hoàn chỉnh cũng chẳng thể nói, từng tiếng vỡ vụn thoát khỏi bờ môi sưng mọng. Cả người y mềm nhũn, hai cánh tay lỏng lẻo choàng qua cổ Trương Khởi Linh, lơ mơ cảm nhận từng đợt khoái cảm chảy dọc châu thân. Thẳng đến khi tính khí y chuẩn bị bắn ra, đầu ngón tay thô ráp lại vân vê đỉnh quy đầu, kiên quyết chặn lỗ nhỏ lại, không cho bắn. Ngô Tà khó chịu uốn hông, đem cự vật bên trong siết rất chặt. Trương Khởi Linh bật ra tiếng rên nhỏ nơi cổ họng, hông đột ngột phát lực mạnh đâm thật sâu đụng vào điểm kia, tính khí trướng lớn bất thường. Ngón tay hắn rốt cuộc buông lỗ nhỏ ra, cả hai đồng thời bắn một lúc, quang đạo trắng lóa.Ngô Tà mê man nằm liệt ra giường, chỉ cảm thấy bụng dưới trướng trướng thật khó chịu, cả cơ thể mệt mỏi rã rời. Đôi mắt mờ mịt nhìn khuôn mặt tinh tế quen thuộc đầy yêu thương, khóe môi cong lên một chút, rồi hoàn toàn mất ý thức.***Ngô Tà tỉnh lại khi mặt trời đã lên cao. Dưới tia nắng chói chang, y nheo nheo mắt khó chịu, toàn thân nhừ mỏi. Một lát sau, thích nghi được với ánh sáng, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động, y chậm rãi hồi tưởng lại mọi chuyện ngày hôm qua. Tất cả tựa như một giấc mơ không thật.Trương Khởi Linh cũng đã tỉnh. Trái với thường ngày, đến giờ hắn vẫn còn nằm trên giường, cánh tay trần săn chắc ôm ngang qua ngực Ngô Tà, khuôn mặt với mèo giống nhau nhẹ nhàng cọ trên má y đầy thân ái. Ngô Tà một chút cũng không khó chịu, thậm chí còn cảm thấy đặc biệt an toàn. Y biết chỉ cần nằm gọn trong lồng ngực hắn như thế này, y sẽ được bảo hộ tuyệt đối. Ngô Tà thả lòng cơ người, nép sát hơn nữa vào ngực Trương Khởi Linh. Da thịt trơn nhẵn trần trụi dán vào nhau khiến y rất thoải mái. Trương Khởi Linh quay đầu hôn hôn má Ngô Tà, rốt cuộc lại chuyển sang gặm cắn. Làn da Ngô Tà rất mịn màng, chạm vào thích vô cùng."Nhóc tính, ta nên nói với phụ thân mẫu thân ta thế nào?" Cuối cùng, Ngô Tà thở dài đề cập đến vấn đề quan trọng, "Hai người khẳng định đang rất lo lắng.""Bây giờ hẳn là biết rồi," Trương Khởi Linh trầm thấp đáp, "Ta có để lại lời nhắn dưới gối Ngô Nhị Bạch."Ngô Tà nhăn mũi. Nói về Ngô Nhị Bạch, trong Ngô gia, sau Ngô Lão Cẩu, là người không nên đụng vào nhất, "Ngươi từng giao thiệp với Nhị thúc của ta?""Đã từng," Trương Khởi Linh đáp ngắn gọn, "Hắn nợ ta, bây giờ cũng nên thu xếp mọi việc cho tốt. Ngươi chỉ cần ở với ta một thời gian sẽ ổn."Ngô Tà không hỏi nhiều, hài lòng nhìn căn phòng ngập nắng. Y thích như thế này."Đây là nhà nhóc?" Trương Khởi Linh vẫn cặm cụi thưởng thức má Ngô Tà, tùy tiện 'Ừm' một tiếng."Trong thôn Trương gia?""Không, Phúc huyện." Ngô Tà đã từng nghe qua về cái huyện nhỏ này, nhưng chưa từng ghé tới đây bao giờ. "Một năm qua ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy?""Thu xếp nốt việc của Trương gia," Trương Khởi Linh lại nói, "Ta bây giờ coi như hoàn toàn thoát ly khỏi đó, cũng không cần làm nhiệm vụ nữa."Hắn không muốn nói kỹ, rằng số tiền thu được từ các nhiệm vụ oái oăm kia đủ cho hắn sống ba đời cũng chưa hết. Ngô Tà cười một chút, nụ cười tươi sáng, rất lâu rồi y chưa cười như thế này. Y biết câu chuyện đằng sau không đơn giản, nhưng mọi thứ đều đã qua rồi. Chỉ cần tận hưởng hạnh phúc của hiện tại là được.
Rating: M (18+)~~~~~~~~~~~~Lão bối già nua tựa khuỷu tay lên bàn, day day mi tâm. Mọi việc xảy ra quá mức chóng vánh. Chỉ trong một đêm, nơi ẩn cư của Uông gia đột nhiên bốc cháy, đem hơn chục người thiêu chết. Trong số đó có cả người đứng đầu Uông gia - Uông Tàng Hải và tên chuyên ngoại giao Uông Báo.Đại Trương Ca đứng trước mặt lão, vẫn toàn thân hắc tuyền một màu, chiếc khăn choàng che kín mặt, chỉ để hở một đôi mắt đen thâm thúy lãnh khốc."Ngươi có quan hệ tới không?" Lão bối cất tiếng hỏi.Đại Trương Ca nhìn lão bối một lúc, rồi chậm rãi nói, "Ta chỉ nhận nhiệm vụ diệt khẩu, không có nghĩa vụ bảo vệ." Lão bối nhìn chăm chú người trước mắt, nhìn muốn lọt tròng mắt ra ngoài đều như cũ không thấy được gì. Lão thở dài, "Người ra lệnh đã chết, lời ủy thác bị hủy, không cần tiếp tục.""Được." Có câu trả lời, y lập tức quay người bước ra khỏi cửa. ***Vụ cháy nhà Uông gia đương nhiên gây chấn động khắp nơi, trong mọi ngóc ngách người người đều bàn ra tán vào sự kiện này. Nghe đồn là do nha hoàn nữ ngủ gật quên không tắt bếp lò, gió mạnh, lửa liền bén vào thùng dầu chưa đậy kín nắp. Họ Uông là một gia tộc quan trọng, dù không còn được như trước, ít nhiều gì quyền lực vẫn rất lớn, ngay cả Hoàng Đế cũng không thể ngồi yên, điều tra dồn dập. Nhưng ngoài kết luận như lời đồn, bằng chứng khác đều tìm không ra. Uông gia như rắn mất đầu, lập tức bát nháo. Người cầm đầu tạm thời lên nắm quyền tộc trưởng, nhưng trong họ chia năm xẻ bảy, nhiều khả năng không thể xây dựng lại chi dòng hùng mạnh như trước nữa.Ngược lại, triều đình và Lão Cửu Môn cơ hồ lại thở phào nhẹ nhõm, mối nguy coi như bị diệt trừ. Chỉ có Hoắc gia nơm nớp lo lắng, lại càng năng đến chơi ở biệt phủ riêng của Cẩu Ngũ Gia.Trong căn phòng nhỏ, không khí hoàn toàn tịch mịch, tựa như mọi biến động bên ngoài đều không liên quan tới nơi này. Có một nam nhân, trường sam trắng bạch, khuôn mặt thanh tú yêu kiều, đôi mắt trong sáng chân thành, ngồi sau bàn nhỏ viết thư pháp. Một nam nhân khác ngồi bên cạnh, toàn thân đen tuyền một màu, đường nét góc cạnh, soái khí ngời ngời, đang dùng khăn miết nhẹ thanh cổ đao lớn. Vô cùng yên bình.Trông không liên quan, kỳ thực họ là những người biết rõ nhất. Ngô Tà đối với mọi việc xảy ra đều không mảy may lộ ra tia cảm xúc nào. Y đã chuẩn bị từ rất lâu, bày mưu tính kế cẩn thận, từ trong nội bộ Uông gia đào rỗng ra ngoài. Chỉ có một chướng ngại duy nhất, là Uông Tàng Hải quá mạnh, đối với mọt rỗng bên trong đều có thể dứt khoát xử lý phần ngọn, khiến lòng người không phục vẫn phải khuất phục. Uông Tàng Hải chết rồi, lẽ đương nhiên vỏ ngoài cứng cáp bị hủy, thân cây chỉ còn xác xơ.Kỳ thực y không biết rốt cuộc ai đã trực tiếp ra tay trên người Uông Tàng Hải, hoặc có khi đơn giản cũng chỉ là trùng hợp, số phận không muốn Uông gia tồn tại nữa, liền phái thiên địa tới tuyệt diệt. Đối với mấy sự kiện quá hợp thời này, Ngô Tà không cho là do mệnh trời. Y không nghĩ sẽ giết Uông Tàng Hải, nhưng là, thành đạt được mục đích, cũng cảm ơn người xa lạ đã ra tay tương trợ. Lão Cửu Môn đương nhiên không ngốc, nghi ngờ cũng lan tới Trương gia, đặc biệt là Đệ nhất Huyền thoại Sát thủ, luôn thoắt ẩn thoắt hiện. Uông Tàng Hải thân thể cực tốt, người đứng đầu Lão Cửu Môn đã từng giao đấu, xác nhận đánh không lại, người trong tộc lại càng không, bởi vậy dù có bất mãn đều không thể lật đổ. Người có thể đánh ngang cơ với gã chắc chỉ có tên Sát thủ kia. Nhưng ngoại trừ Uông gia, không ai có khả năng chi trả để thuê hắn. Họ vẫn chưa muốn đánh mất cả cơ nghiệp để đổi lấy một cái đầu người họ Uông. Huống chi, Ngô Tà biết Uông gia vẫn luôn thuê Đệ nhất sát thủ trong một vài công việc đặc biệt quan trọng. Tỉ như, diệt khẩu y. Giữa bọn họ hẳn cũng đã phát sinh mối thâm giao.Uông Tàng Hải chết, nhưng động tĩnh của Đại Trương Ca một chút không thấy. Trương Khởi Linh như cũ cực kỳ bình tĩnh thực hiện giao kèo, đem cả người hàng ngày đều dính chặt lấy Ngô Tà, một bước không rời.Ngô gia từ trước quan hệ hữu nghị khá tốt với Trương gia, bên trong thôn bọn họ có việc gì gấp gáp, biệt phủ lãnh chúa Ngũ Gia vẫn luôn mở rộng cửa chào đón, đối với việc bầu bạn giữa hai người đều đã sớm biết, không mấy để tâm đến. Hơn nữa, tính mạng Ngô Tà bị đe dọa, kết bạn với một kẻ mạnh lại càng tiện cho bọn họ.Chỉ là Ngô Tà cảm thấy hắn bảo hộ có phần hơi quá đáng. Từ trước đến giờ bọn họ gặp nhau tuy thường xuyên, thời gian ở chung mỗi lần gặp đều không quá một ngày. Bây giờ ngày nào cũng kề cận bảo vệ, cậu mới biết thì ra nhóc Trương cực kỳ dính người. Từ sáng đến tối, đi đâu làm gì, Trương Khởi Linh đều không cách xa Ngô Tà quá nửa mét, vậy cũng tạm coi như bình thường. Có điều đi cầu cũng đòi đi chung, thì thật sự hơi không ổn lắm, lần đó Ngô Tà không nói nhiều lập tức đá hắn ra ngoài. Đêm ngủ hắn liền nhất nhất vòng tay ôm ghì lấy cậu, nói chỉ có thế này mới hoàn toàn chắc chắn. Ngô Tà cơ bản đều chiều theo ý hắn, cậu cũng không thấy có gì phiền hà vượt mức chịu đựng, thậm chí còn có điểm vui vẻ. Ban đêm nghe tiếng tim đập và tiếng hô hấp nhẹ nhẹ của hắn, trong lòng cậu luôn dâng lên một cảm giác an toàn và ấm áp. Hắn sẽ luôn bảo hộ tốt cho cậu.Chẳng mấy chốc liền vài tháng trôi qua. Đại Trương Ca không ló mặt, mà Trương Khởi Linh cũng không rời đi. Sáng sáng, hắn sẽ dậy thật sớm luyện võ. Ngô Tà dậy muộn hơn một chút, nhưng đều đúng giờ mang nước ấm và khăn lau tới sân rộng, ngồi xuống ngắm nhìn đường nét cơ thể cùng động tác phức tạp mềm dẻo mà dứt khoát của hắn. Luyện xong, dưới ánh sáng ban ngày, hắn sẽ dừng lại điều chỉnh nhịp thở, đôi mắt đen láy nhìn về Ngô Tà mang theo ý cười ẩn hiện, mà Ngô Tà sẽ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hắn, khuôn mặt cũng bất giác cười lên sáng lạn, gọi hắn tới uống nước lau người. Tựa như Trương Khởi Linh chưa từng nhuốm chàm, tựa như Ngô Tà chưa từng phải tính mưu sâu kế hiểm. Cuộc sống mỗi ngày đều bình bình đạm đạm trôi qua như thế, thật là tốt.***"Lão bối nói Đại Trương Ca sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa," Trương Khởi Linh nói, "Ta phải đi một thời gian."Ngô Tà xoa xoa trán, rời mắt khỏi trang giấy, ngước lên."Nhiệm vụ?""Ừ." Ngô Tà di tay xuống mắt, day day, lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, "Không thể bỏ được sao? Cùng ta sống an ổn như mấy tháng vừa rồi không tốt?" "Rất tốt," Trương Khởi Linh nói, "Nhưng ta vẫn còn việc phải làm.""Ta không thể giúp nhóc?" Ngô Tà ngước lên, ánh mắt tối lại, trĩu nặng tâm tư. Trương Khởi Linh không đáp vội. Hắn nhìn Ngô Tà một lát, rồi tiến lại gần, hai ngón tay phát khâu thô ráp chạm vào môi cậu, dịu dàng vuốt nhẹ. Lần này Ngô Tà không tránh đi."Không quan trọng," Hắn trầm thấp nói, "Ngươi đã giúp ta đủ rồi."Khuôn mặt hắn sát lại gần, nhìn đôi mắt trong veo mở to của Ngô Tà. Môi hắn thật khẽ chạm vào môi cậu, hôn nhẹ đầy dò hỏi, hai bờ môi hắn mở ra mút mút phần môi dưới căng mọng. Ngô Tà vẫn yên lặng, không chống cự, cũng không đáp lại. Trương Khởi Linh duy trì nụ hôn, thật lâu sau đó, hắn tách ra, môi dịch từ khóe miệng Ngô Tà sang vành tai, khẽ cắn cắn, "Đợi ta về. Nốt lần này rồi sẽ ở chung với ngươi.""Được," Ngô Tà đáp ngay không do dự, giọng khàn khàn, "Ta đợi ngươi về. Ta còn nợ ngươi, khẳng định phải trả đủ.""Tốt," Trương Khởi Linh cười cười, nụ cười rất nhạt. Hắn quay người phóng ra ngoài cửa sổ, thân ảnh biến mất nhanh chóng. Hắn không nói câu 'tạm biệt', mỗi lần rời đi đều như vậy. Ngô Tà biết rõ hắn còn quay lại. Chỉ là thời gian sẽ hơi dài.***"Giang cô nương?" Ngô Tà một mặt đầy chán ghét nhìn người thiếu nữ như hoa như ngọc. Ngô gia đối với người cháu đích tôn vẫn giục cưới vợ loạn cả lên. Đúng thật là tầm tuổi y, đã có người sắp sửa có cháu, trong khi Ngô Tà vẫn vò võ một mình đơn hoa bóng chiếc."Bao nhiêu đám tốt tên hỗn đản nhà ngươi đều từ chối!" Ngô Tam Tỉnh nghiến răng nghiến lợi mắng, "Phải thế nào mới vừa lòng?""Tam thúc à," Ngô Tà rên rỉ, "Không phải dì Văn Cẩm đã có hai nam tỳ rồi sao? Cháu không cưới vợ không được?""Ngươi... ngươi..." Ngô Tam Tỉnh muốn tức lộn ruột với đứa cháu trai này. Bao nhiêu cô nương mơ ước tới y đến thế, vậy mà y từ chối sạch sẽ, luôn miệng nói không hợp. Ngô Nhất Cùng phụ thân y vẫn luôn muốn được bế bồng một đứa cháu, có điều, coi bộ chuyện đó không bao giờ có thể xảy đến. Nhưng Ngô Tà quả thật cũng không có mấy áp lực phải truyền thừa giọt máu Ngô gia. Hai nam tỳ nhà Ngô Tam Tỉnh đều khỏe mạnh đáng yêu, chẳng cần quá lo lắng. Đối với việc không bị ép buộc, y cũng không muốn đẩy nhanh tiến độ. Y không biết tại sao bản thân chẳng mấy hứng thú với nữ nhân, chỉ đơn giản là, nhìn không thích. Bọn họ đều ẻo lả yếu ớt một bộ dáng, không thể nào an toàn mạnh mẽ như nhóc Trương được. Trương Khởi Linh một lần từ biệt này liền nửa năm không thấy bóng dáng. Ngô Tà vẫn luôn khó chịu bứt rứt đến cực độ, cả người sinh ra chán nản. Y không biết tại sao, đúng hơn là không muốn giải thích lí do, y sợ phải đối diện với sự thật. Y chỉ biết dáng người cô độc của hắn giây phút nào cũng hiện lên trong đầu y.Biết tính tình cổ quái của Ngô thiếu gia, nhiều cô nương đành chấp nhận sự thật mỹ nam tốt trong truyền thuyết chỉ có thể ngắm, không có khả năng chạm tới. Nhưng vẫn có người bằng mọi cách muốn y cho bằng được. Mịt mờ tỉnh lại từ trong giấc mộng sau bàn tiệc khuya, Ngô Tà ngồi dậy, nghe tiếng khóc rấm rứt bên tai. Hoắc Dung một bộ quần áo nhăn nhúm ngồi co ro trong góc phòng, nước mắt đầy mặt. Ngô Tà thở dài mệt mỏi, cũng chẳng thèm hỏi nàng ta đã có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hết sức phiền phức.Hai người rất nhanh ngồi quỳ trước mặt hai gia đình. Hoắc Dung vẫn một dạng đau khổ khóc lóc kể lể, rằng hôm qua nàng cùng Hoắc lão thái đến dự tiệc, nào ngờ bị Ngô thiếu gia bắt lại kéo vào trong phòng kín, khống chế nàng làm chuyện càn bậy. Hoắc lão thái nhìn y chằm chằm, khuôn mặt Ngô Tà vẫn thờ ơ. "Việc này rốt cuộc là thế nào?" Ngô Lão Cẩu nghiêm khắc nhìn Ngô Tà.Ngô Tà đứng dậy, lạnh lùng nhìn lão gia tổ, "Gia gia xử thế nào nhi tử đều nghe."Hoắc gia mất chỗ dựa, bây giờ đối với Ngô gia chẳng còn bao nhiêu uy hiếp, về mặt lợi ích Ngô Tà không mấy lo lắng. Hơn nữa dù y có bao biện không muốn cưới, Ngô Lão Cẩu vẫn ngấm ngầm bằng lòng với hôn sự. Dẫu sao Ngô gia cũng từng nợ Hoắc gia vài mối ân tình, y cũng đã đến lúc yên bề gia thất. Về vụ việc lần này y không có chứng cớ, lại chả ai chứng kiến hiểu rõ thực hư, mà y đối phụ nữ ai nấy đều như vậy cả, cứ thuận theo thế này cũng tốt, cho cả hai nhà cùng vui vẻ. Lòng đầy chán ghét, y phất tay áo bước ra ngoài. Trong đầu bất giác nhớ tới thân ảnh đen tuyền cô độc.Trương Khởi Linh, ta thật sự nhớ ngươi. Khi nào ngươi mới trở về?***Trương Khởi Linh như cũ đi thẳng vào trong phòng bằng đường cửa sổ. Ngô Tà vẫn ngồi đó, nhưng bên cạnh cậu còn một người khác. Một nữ nhân yểu điệu."Ai!?" Hoắc Dung đứng bật dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn bóng người trầm lặng.Trương Khởi Linh không đáp, đôi mắt đen láy dày thêm một tầng lạnh lẽo chú mục vào nữ nhân trước mặt. Trước ánh nhìn tĩnh lặng nhưng dữ dội của người không mời mà đến, thân ảnh mảnh mai bất giác run lên cầm cập. Hoắc Dung vội vã lùi ra đằng sau Ngô Tà, len lén đưa mắt đánh giá người thanh niên bí ẩn. "Đã lâu không gặp." Ngô Tà nở nụ cười chào đón như mọi lần, một nụ cười chua xót chán nản. "Lần đầu tiên ngươi đi lâu như vậy đấy. Hơn một năm rồi nhỉ.""Mọi việc đều đã xong," Trương Khởi Linh trầm tĩnh đáp. "Ngô Tà, đã lâu không gặp.""Vị huynh đài đây là... nghĩa huynh của chàng?" Hoắc Dung chớp chớp mắt, thiện cảm nháy mắt dâng lên. Dùng quỷ kế vào Ngô gia cũng thật đáng, có thể gặp được nhiều mỹ nam như vậy. "Xin chào, ta là hôn thê của Ngô Tà, từ sau huynh có thể gọi ta là Hoắc Dung."Trương Khởi Linh một cái liếc cho nàng cũng lười liếc, chỉ một mực chú mục vào nam nhân đang an tĩnh ngồi sau bàn, cười một nụ cười mà hắn cực ghét."Ra ngoài đi," Ngô Tà thản nhiên nói, "Mọi việc trong này không khiến cô lo."Hoắc Dung bĩu môi muốn nũng nịu lèo nhèo, nhưng nhận thấy không khí có mấy phần không thích hợp, đành thức thời rút lui, trước khi đóng cửa lại, ánh mắt lưu luyến còn đọng trên người Trương Khởi Linh một chút."Bao giờ cưới?" Trương Khởi Linh trực tiếp vào thẳng vấn đề, đôi mắt đen đặc.Trước ánh mắt u uẩn của hắn, Ngô Tà thu lại nụ cười gượng gạo, cúi mặt xuống.
"Hai ngày nữa.""Tại sao?"Đối với Trương Khởi Linh, Ngô Tà không cách nào giấu giếm được gì. Hơn nữa, cậu không muốn giấu. Chỉ có trước mặt hắn, cậu mới lộ ra được một con người bình thường không ai có khả năng thấy. Trong vòng vài phút, cậu tóm tắt lại mọi chuyện xảy ra."Ngươi có muốn đám cưới này?" Trương Khởi Linh tiếp tục hỏi."Muốn với không muốn có khác nhau sao?" Ngô Tà chua chát hỏi lại.Trương Khởi Linh tiến lại gần Ngô Tà, bàn tay đưa ra nắm lấy cằm cậu, ép khuôn mặt thanh tú ngẩng lên đối mặt với hắn. Hắn lập tức nhận ra mắt cậu đã hơi phiếm hồng. Ngón tay cái thô ráp ôn nhu vuốt nhẹ khóe mắt xinh đẹp. "Đối với ta, rất khác."Ngô Tà nhắm mắt lại, cảm nhận độ ấm của những đầu ngón tay quen thuộc trên mặt."Ta nhớ ngươi." Cậu thì thào, "Ta muốn ở cùng ngươi hàng ngày." "Nhưng ta sẽ không từ bỏ gia đình."Trương Khởi Linh cau mày, khuôn mặt lãnh đạm hiếm khi toát ra vẻ bức bối, "Ngươi sẽ không đào hôn?""Sẽ không." Hắn đem tay thu lại, tia ôn nhu trong mắt đều sớm lãnh khốc thành một mảnh."Gia đình quan trọng vậy sao?""Phải.""Kể cả khi họ tước đi hạnh phúc của ngươi?" Mi mắt Ngô Tà khẽ run, cậu chậm rãi đáp, "Đúng."Trương Khởi Linh không nói nữa, hắn quay lưng lại, hướng cửa sổ đi tới. Lọt giữa màn đêm dày đặc bên ngoài khung cửa, bóng lưng hắn càng thê lương đến bi ai. Ngô Tà thấy cổ họng mình nghẹn lại, khóe mắt cay xè."Trương Khởi Linh..."Hắn quay người lại, nhưng trên vẻ mặt chỉ còn đêm đen. Tia sáng đã biến mất. "Ngô Tà," Hắn cất tiếng nói, giọng bình thản nhưng khàn khàn, "Ta yêu ngươi."Ngô Tà không kìm được, từ đầu đến chân đều run lên bần bật. Cậu đã biết điều đó từ rất lâu, có lẽ là từ lần gặp trước, huynh đệ tốt đến mấy cũng không thể hôn nhau như thế, nhưng cậu không muốn thừa nhận. Ngô Tà sợ tình cảm này, lại cũng không thể chối bỏ nó. Bởi một khi chối bỏ, tâm cậu sẽ đau đớn đến chết. "Đối với ngươi ta rốt cuộc có vị trí gì?"Ngô Tà không đáp, cúi đầu tránh đi ánh mắt cô tịch của Trương Khởi Linh. Hắn đứng yên lặng một lát, xác thực cậu sẽ không trả lời, bèn không tiếng động rời đi.Đến khi Ngô Tà ngẩng đầu lên, cánh cửa sổ vẫn mở, đêm vẫn đen đặc, dáng người quen thuộc đã không còn.Cổ họng khô đắng, nghẹn ngào, một giọt nước lăn khẽ trên má.Ngô Tà hối hận rồi. Cậu ước thời gian có thể quay lại, để cậu nói rõ cho hắn. Cậu cũng yêu hắn.Đã quá muộn. Chiếu theo tính cách của Trương Khởi Linh, đây có thể là lần cuối cậu gặp hắn.***Biệt phủ nghiêm trang ngày thường thoáng chốc trở nên vui tươi sáng sủa. Người người truyền nhau cái tin mới nhất: Ngô thiếu gia sắp cưới Hoắc tiểu thư! Khắp nơi màu đỏ đẹp đẽ tràn lan, đèn kết hoa treo đầy cổng, chữ Hỷ dán trên mọi góc tường. Ai ai cũng mừng cho đôi tân lang tân nương nam thanh nữ tú, tài sắc vẹn toàn. Không hẳn là tất cả mọi người, nhiều cô nương muốn đỏ mắt ghen tị, nhưng còn có thể làm gì đây?Ngô Tà ngồi trong phòng, hỉ phục đỏ chói trên người. Ngô Nhất Cùng và phu nhân đều ở bên cạnh nhi tử độc nhất, khuôn mặt hạnh phúc, khóe mắt rưng rưng, mừng rỡ khôn nguôi khi cuối cùng y cũng có thể yên bề gia thất. Người nhà chạy đi chạy lại vui vẻ, Ngô Lão Cẩu cũng hiếm khi trưng ra vẻ mặt tươi tắn đến vậy, Ngô Tam Tỉnh khịt mũi bĩu môi, còn Ngô Nhị Bạch thần sắc vẫn như thường. Trái với cảnh nhộn nhịp đang diễn ra, khuôn mặt Ngô Tà vẫn lạnh lẽo một mảnh. E rằng đây sẽ là khuôn mặt theo y suốt phần đời còn lại. Kiệu hoa tân nương sắp đến, theo yêu cầu của Ngô Tà, mọi người đều lên nhà chính trước, để y ở một mình điều chỉnh tâm thái.Hoắc Dung cầm tay Hoắc lão thái bước xuống xe. Trong bộ y phục tân nương, trông nàng càng xinh đẹp động lòng người. Chiếc khăn voan mỏng đỏ sẫm trùm lên đầu che đi nụ cười vui sướng hạnh phúc. Tân nương đã đứng trước cửa chờ đợi mà bóng dáng tân lang vẫn chưa thấy đâu. Mọi người xì xào bàn tán, trong khi Ngô Tam Tỉnh phải chạy vội xuống phòng Ngô Tà, thầm mắng tên nhóc hỗn đản. Nhưng khi cửa phòng mở ra, căn phòng tĩnh lặng chẳng còn ai.Gia môn thoáng chốc nháo thành một đoàn. Từng cái bàn chiếc tủ trong căn nhà đều bị lật lên dò xét kỹ càng. Tân lang một dấu vết đều không thấy. Người người ai nấy đều mang vẻ mặt trầm trọng và tức giận, riêng Ngô phu nhân khóc nức nở. Tân nương đứng chờ ngoài cửa cả một buổi chiều, rốt cuộc đành phải thất thểu ra về. Hôn lễ coi như hủy bỏ. Cánh cửa sổ căn phòng nhỏ vẫn mở, cơn gió chiều tà vi vu thổi qua như reo mừng.***Khi Ngô Tà lơ mơ tỉnh dậy, trời đã vào đêm. Y ngồi dậy, nhận ra bản thân đang nằm ở nơi xa lạ - một căn phòng rộng rãi chỉ có chiếc giường lớn phủ nệm mềm y đang ngồi, chiếc bàn nhỏ sát đầu giường có đặt một chản đèn, tia sáng vàng ấm soi tới cái tủ rộng đặt trong góc phòng. Hai cánh tay y bị trói quặt ra đằng sau, cố định trên thanh gỗ đầu giường, vô phương nhúc nhích. Ngô Tà cười khổ một cái. Trong lúc không để ý, một lực đạo mạnh mẽ đánh thẳng vào gáy y khiến y bất tỉnh nhân sự, đến khi lấy lại ý thức thì thấy mình ở một nơi có trời mới biết là đâu.Y tự hỏi ai có gan đến vậy, ngang nhiên bắt cóc y giữa thanh thiên bạch nhật ngay tại Ngô biệt phủ không chút đắn đo. Trong đầu y nhanh chóng lờ mờ hiện lên câu trả lời. Y thở dài một cái, dựa lưng vào đầu giường."Tỉnh rồi?"Ngô Tà giật mình, nhìn về góc tối của căn phòng. Bấy giờ y mới để ý đến một chiếc ghế dài đang kê ở đó, một bóng người đang ngồi yên tĩnh bắt đầu chuyển động, đứng lên tiến lại gần y.Khi bóng người tiến vào vùng sáng của chiếc chản đèn, Ngô Tà bất giác hít sâu một hơi, không rõ là sợ hãi hay nhẹ nhõm."Nhóc Trương... À không... Phải gọi là Đại Trương Ca." Y chậm rãi nói.Trương Khởi Linh khuôn mặt vẫn lạnh nhạt ngàn năm không đổi, đôi mắt đen lãnh đạm di chuyển xuống người đang bị trói trên giường, bộ hỉ phục chói lọi đến nhức mắt. Hắn không nói thêm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Tà."Người đã giết Uông Tàng Hải là ngươi phải không?" Ngô Tà đều đều nói, đôi mắt hướng lên trần nhà, y hiểu rõ cái nhìn của Trương khởi Linh, "Nội gián của ta biết bọn chúng đã giao dịch với Đại Trương Ca nhằm lấy mạng ta, mà bọn chúng cũng cố tình để nội gián của ta biết, như một lễ vật cuối cùng trước khi chết thì phải," Ngô Tà cười khan, "Có điều ta không chết, người chết là bọn chúng.""Trương Khởi Linh, ngươi chính là Đại Trương Ca, đúng chứ?" "Đúng." Rốt cuộc Trương Khởi Linh cũng mở miệng nói một tiếng. Hắn leo lên giường, ngồi đối mặt với Ngô Tà, bàn tay phải nhẹ nhàng ép cằm y xuống, buộc y nhìn vào đôi mắt đen sâu hút của mình. Hai ngón tay Phát khâu vuốt ve bờ môi dưới căng mọng."Ta nợ ngươi một ân tình," Ngô Tà thở dài, y thực sự không hiểu, người Trương gia bao giờ cũng đặt giá trị lên hàng đầu, y rốt cuộc có kham nổi cái giá mà y nợ hắn? "Ta... phải trả ngươi bao nhiêu?"Trương Khởi Linh thu hẹp ánh mắt lại, ngón tay đang dịu dàng vuốt ve bờ môi rất đột ngột thọc hẳn vào miệng Ngô Tà cuốn lấy lưỡi y. Ngô Tà bất ngờ, lưỡi bị đè ép tàn bạo, một tiếng cũng không nói nổi, cổ họng phát ra vài thanh âm rời rạc, nước bọt trong suốt không kịp nuốt theo khóe miệng chảy ra ngoài. Trương Khởi Linh hai chân quỳ hai bên hông y, hơi rướn người tới, khóe môi kề sát vành tai Ngô Tà."Cả đời." Dứt lời, hai ngón tay từ trong miệng Ngô Tà rút ra. Giữa không gian tĩnh lặng, tiếng xé vải vang lên rõ mồn một. Hỉ phục tinh xảo bị Trương Khởi Linh xẻ thành chục mảnh vứt xuống đất, hắn rướn người lại gần, đem bờ môi lành lạnh áp lên môi Ngô Tà, đầu lưỡi mạnh bạo chen vào giữa kẽ môi của y. Trái với dự đoán, Ngô Tà tự động mở miệng, để lưỡi hắn vói vào trong. Cả hai người đều không có bao nhiêu kỹ thuật hôn, rốt cuộc răng môi va chạm như muốn xâu xé cắn nát đối phương ra. Bàn tay Trương Khởi Linh không ngừng lại, giật mạnh hàng cúc của chiếc áo mỏng trắng bạch mặc bên trong. Đến khi hô hấp của người ngồi trên giường có dấu hiệu bị đình trệ, hắn mới tách ra, nhìn một Ngô Tà thở hổn hển, nửa thân trên trần trụi, lồng ngực phập phồng, bờ môi sưng lên đỏ mọng mang theo bao nhiêu mị hoặc.Ngô Tà nhìn lên, ánh mắt vẫn luôn bình thản hiện giờ lại hơi lấp loáng ánh nước, tình mê ý loạn mịt mờ.Cổ họng Trương Khởi Linh gầm khẽ một tiếng, hắn cúi đầu, áp vào ngực y, ngậm lấy một hạt đậu đỏ, ra sức dùng răng gặm cắn, cơ hồ muốn nghiến đứt. Vệt răng vừa in xuống, đầu lưỡi lại lướt qua liếm liếm đầy an ủi. Đến khi hắn ngẩng đầu lên, quầng vú nở to thêm một chút, đỏ thẫm một màu, Trương Khởi Linh lại quay sang tấn công điểm bên kia, bàn tay đưa lên ấn ấn nhéo nhéo hạt nhỏ hắn vừa nhả ra. Ngô Tà thở gấp, đầu ngửa ra sau, há miệng rên rỉ, bên dưới bắt đầu ngành ngạnh khó chịu. Sau một hồi chơi đùa hạt nhỏ chán chê, Trương Khởi Linh nắm lấy eo nhỏ trắng nõn, dịch nụ hôn xuống, mỗi nơi môi hắn đi qua đều để lại vệt ửng đỏ chi chít. Thẳng đến rốn Ngô Tà, hắn dừng lại, đầu lưỡi lần nữa mạnh bạo xoáy sâu vào bên trong. Ngô Tà kêu to một tiếng, hông hơi giật lên, Trương Khởi Linh liền luồn một tay ra đằng sau, tay còn lại tháo dây lưng quần y, kéo hoàn toàn xuống. Cả người Ngô Tà liền trần trụi, tính khí đã sớm hiên ngang đứng thẳng. Trương Khởi Linh nuốt khan, bên dưới của hắn cũng phồng lên thành một đống từ lúc nào, nhưng hắn cố nhịn, cúi xuống mút lấy âm hành Ngô Tà, dùng răng cọ nhẹ lên lỗ nhỏ trên đỉnh. Ngô Tà nghiến răng, cổ họng phát ra tiếng ư ử đấy kiềm nén, hai bàn tay bị trói nổi lên gân xanh, muốn thoát ra khỏi sợi dây chết tiệt đều lại không thể. "Ngô Tà..." Trương Khởi Linh trầm thấp gọi, một bên tay nhấc chân y lên, gác qua bên vai, hai cánh mông trắng nõn rộng mở, để lộ hậu huyệt nho nhỏ hồng hồng. Ngô Tà bất giác co rúm người lại, nơi tư mật chính y còn chưa từng nhìn qua chốc lát lộ ra ngoài khiến y có vài điểm ngượng ngùng. "Cởi... cởi trói," Ngô Tà thở hổn hển, lưng dựa sát vào đầu giường, "Ta sẽ không đi."Trương Khởi Linh không đáp. Lỗ hậu bên dưới đột nhiên truyền lên cảm giác ẩm ướt âm ấm, Ngô Tà rên rỉ, ngón chân bất giác cuộn chặt lại, cả người gồng lên khó chịu. Đầu lưỡi nóng bỏng vẫn không dừng, trực tiếp chen vào bên trong lỗ nhỏ, liếm láp, cọ sát mở rộng vách tràng. Ngô Tà ưỡn thẳng người, không chịu được, quát vài tiếng, "Aaaaa... Không được, chỗ đó.... con mợ nó mau dừng lại!"Khóe mắt nhanh chóng hồng lên, theo tốc độ đẩy ra rút vào của chiếc lưỡi mà nước mắt tràn ra, gò má đỏ ửng. Ngô Tà vặn vẹo người khó chịu, muốn thoát ra, nhưng là, càng chống cự, lưỡi càng hoạt động mạnh. Âm hành càng lúc càng cứng rắn, lại không có chỗ phát tiết, hết sức bức bối.Tên nhóc hỗn đản! Ai dạy mi cái chiêu trò đáng xấu hổ này vậy!Sau một hồi, Trương Khởi Linh rút lưỡi ra, liếm đi lên một chút, tỉ mỉ mút nhẹ hai quả trứng nhỏ, Ngô Tà rùng mình, cổ họng không kìm nổi ngân lên vài tiếng. Đầu lưỡi lại liếm liếm phần lông rầm rậm bên trên tính khí, rồi hướng đỉnh đầu âm hành tiếp tục mút tới. Đôi mắt nâu trầm mờ mịt nhìn xuống khuôn mặt góc cạnh bên dưới, rút cục không nhịn được, bao nhiêu tinh lực liền bắn ra ngoài, chất nhầy màu trắng dính đầy trên miệng Trương Khởi Linh. "Ngươi... hỗn đản..." Ngô Tà thì thào, hơi thở dồn dập. Y thấy Trương Khởi Linh ngồi thẳng dậy, hơi mỉm cười, đầu lưỡi đem toàn bộ tinh dịch trên miệng đưa hết vào trong, nuốt xuống, hầu kết lăn lộn, ra chiều rất thưởng thức.Con mợ nó... Thế này cũng quá câu hồn...Trương Khởi Linh đứng dậy, bắt đầu thoát quần áo, chỉ một chốc, thân người hoàn hảo của hắn lộ rõ trước mắt Ngô Tà, tính khí vĩ đại tím đỏ hùng dũng đứng thẳng. Khuôn mặt Ngô Tà thiếu chút nữa nổ tung. Dù đã từng nhìn thấy hắn khỏa thân, nhưng được nhìn trực tiếp rõ ràng như thế này vẫn quá tuyệt...Kỳ Lân hùng dũng in đậm trên vai hắn, lan mạnh từ cổ xuống đến tận hông. Trương Khởi Linh cúi người, đem đầu khấc nhẹ nhàng cạ cạ vào kẽ mông ướt sũng của Ngô Tà, y ngứa ngáy hơi rụt người lại muốn né tránh, lại bị bàn tay mạnh mẽ đặt trên mông nắm chặt không cho chạy trốn. Ngô Tà nuốt khan một cái, không phải Trương Khởi Linh muốn đút cả cái thứ vĩ đại kia vào cái lỗ bé xíu dưới mông y chứ? Sẽ hỏng mất! "Trương Khởi Linh... ngươi... tuyệt đối không được... á!"Hai ngón tay Phát khâu cùng lúc chen vào lỗ huyệt ướt át, cọ sát mở rộng. Ngô Tà ưỡn lưng lên, cố đem bên dưới thu lại, rốt cuộc thành ra giúp hai ngón tay tiến vào dễ dàng hơn. Y xấu hổ đỏ bừng mặt, đành ngồi yên, cắn chặt môi dưới, để yên cho Trương Khởi Linh thích làm gì thì làm. Y chống cự hoàn toàn vô ích.Rất nhanh hai ngón tay liền rút ra, đỉnh cây gậy lớn đặt lên lỗ hậu, bắt đầu chen vào. Ngô Tà thét lên một tiếng, cảm giác có thứ nóng bỏng cực lớn ở bên trong thật không dễ chịu gì cho cam. Trương Khởi Linh hết sức nhẫn nại, liên tục xoa bóp mông y, dùng sức mạnh bạo đưa vào, cho đến khi toàn bộ cây thịt vĩ đại đều nằm trong người Ngô Tà, cả hai đều dừng lại, thở gấp. Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, con ngươi đen nhánh vẫn vô cùng tỉnh táo, trong lòng lại có thứ gì đó gầm lên hết sức thỏa mãn. Cuối cùng cái con người khó nắm bắt, luôn ở ngoài tầm với kia cũng ở cùng một chỗ liên kết với hắn, một cách mật thiết nhất, không kẽ hở.Bàn tay hắn đưa xuống bên dưới, dùng sức giật mạnh nút thắt dây thừng, hai bàn tay của Ngô Tà liền được tự do. Ngô Tà đã hoàn toàn thuộc về hắn, không sợ chạy đi lung tung, cũng không cần phải trói lại một chỗ."Ngô Tà..."Ngô Tà thở mạnh, nhìn Trương Khởi Linh, khóe miệng bất giác cười một chút, "Ha... Nhóc lớn rồi..."Trương Khởi Linh dựa sát người vào thân trên của Ngô Tà, ôn nhu hôn hôn môi y, "Ngô Tà, ta yêu ngươi."Ngô Tà gục đầu vào hõm vai hắn, hai tay vòng qua tấm lưng mềm dẻo nhưng vững chắc ôm thật chặt. Tiếng y rất nhỏ, nhưng hắn nghe rõ không bỏ lỡ từ nào, "Ta cũng yêu ngươi."Trương Khởi Linh bắt đầu đẩy hông, nhẹ nhàng lên xuống, sợ Ngô Tà sẽ đau. Cổ họng Ngô Tà thoát ra vài tiếng rên nhỏ vụn, đợi đến khi đã hoàn toàn thích ứng với dị vật trong cơ thể, y ôm lấy hắn thật chặt, nhỏ giọng nói, "Mau động, ta chịu được."Tốc độ đẩy nhanh dần, mỗi lần rút ra đều rút tới đỉnh, đâm vào lại sâu đến tận gốc, khỏa cầu vỗ vào bờ mông trắng trẻo bạch bạch liên tục. Trong một lúc, căn phòng nhỏ chỉ tràn ngập âm thanh hoan ái khiến con người ta mặt đỏ tim đập."Ư... Aaaaaaaaaa!" Cự vật đột nhiên đỉnh vào một điểm cực sâu bên trong, khiến cả người Ngô Tà ưỡn lên vặn vẹo, âm hành đáng thương mềm nhũn sau lần bắn đầu ngay tức khắc đứng thẳng, run rẩy. "Không... không được... chỗ đó... sâu quá! Nhóc hỗn đản... a... Trương Khởi Linh... ngừng... a!"Trương Khởi Linh ngay lập tức xác định được điểm mẫn cảm, mặc kệ sự phản đối của Ngô Tà, rất khốn nạn nhắm thẳng hướng đó mà mạnh mẽ đẩy tới. Ngô thiếu gia đáng thương một câu hoàn chỉnh cũng chẳng thể nói, từng tiếng vỡ vụn thoát khỏi bờ môi sưng mọng. Cả người y mềm nhũn, hai cánh tay lỏng lẻo choàng qua cổ Trương Khởi Linh, lơ mơ cảm nhận từng đợt khoái cảm chảy dọc châu thân. Thẳng đến khi tính khí y chuẩn bị bắn ra, đầu ngón tay thô ráp lại vân vê đỉnh quy đầu, kiên quyết chặn lỗ nhỏ lại, không cho bắn. Ngô Tà khó chịu uốn hông, đem cự vật bên trong siết rất chặt. Trương Khởi Linh bật ra tiếng rên nhỏ nơi cổ họng, hông đột ngột phát lực mạnh đâm thật sâu đụng vào điểm kia, tính khí trướng lớn bất thường. Ngón tay hắn rốt cuộc buông lỗ nhỏ ra, cả hai đồng thời bắn một lúc, quang đạo trắng lóa.Ngô Tà mê man nằm liệt ra giường, chỉ cảm thấy bụng dưới trướng trướng thật khó chịu, cả cơ thể mệt mỏi rã rời. Đôi mắt mờ mịt nhìn khuôn mặt tinh tế quen thuộc đầy yêu thương, khóe môi cong lên một chút, rồi hoàn toàn mất ý thức.***Ngô Tà tỉnh lại khi mặt trời đã lên cao. Dưới tia nắng chói chang, y nheo nheo mắt khó chịu, toàn thân nhừ mỏi. Một lát sau, thích nghi được với ánh sáng, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động, y chậm rãi hồi tưởng lại mọi chuyện ngày hôm qua. Tất cả tựa như một giấc mơ không thật.Trương Khởi Linh cũng đã tỉnh. Trái với thường ngày, đến giờ hắn vẫn còn nằm trên giường, cánh tay trần săn chắc ôm ngang qua ngực Ngô Tà, khuôn mặt với mèo giống nhau nhẹ nhàng cọ trên má y đầy thân ái. Ngô Tà một chút cũng không khó chịu, thậm chí còn cảm thấy đặc biệt an toàn. Y biết chỉ cần nằm gọn trong lồng ngực hắn như thế này, y sẽ được bảo hộ tuyệt đối. Ngô Tà thả lòng cơ người, nép sát hơn nữa vào ngực Trương Khởi Linh. Da thịt trơn nhẵn trần trụi dán vào nhau khiến y rất thoải mái. Trương Khởi Linh quay đầu hôn hôn má Ngô Tà, rốt cuộc lại chuyển sang gặm cắn. Làn da Ngô Tà rất mịn màng, chạm vào thích vô cùng."Nhóc tính, ta nên nói với phụ thân mẫu thân ta thế nào?" Cuối cùng, Ngô Tà thở dài đề cập đến vấn đề quan trọng, "Hai người khẳng định đang rất lo lắng.""Bây giờ hẳn là biết rồi," Trương Khởi Linh trầm thấp đáp, "Ta có để lại lời nhắn dưới gối Ngô Nhị Bạch."Ngô Tà nhăn mũi. Nói về Ngô Nhị Bạch, trong Ngô gia, sau Ngô Lão Cẩu, là người không nên đụng vào nhất, "Ngươi từng giao thiệp với Nhị thúc của ta?""Đã từng," Trương Khởi Linh đáp ngắn gọn, "Hắn nợ ta, bây giờ cũng nên thu xếp mọi việc cho tốt. Ngươi chỉ cần ở với ta một thời gian sẽ ổn."Ngô Tà không hỏi nhiều, hài lòng nhìn căn phòng ngập nắng. Y thích như thế này."Đây là nhà nhóc?" Trương Khởi Linh vẫn cặm cụi thưởng thức má Ngô Tà, tùy tiện 'Ừm' một tiếng."Trong thôn Trương gia?""Không, Phúc huyện." Ngô Tà đã từng nghe qua về cái huyện nhỏ này, nhưng chưa từng ghé tới đây bao giờ. "Một năm qua ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy?""Thu xếp nốt việc của Trương gia," Trương Khởi Linh lại nói, "Ta bây giờ coi như hoàn toàn thoát ly khỏi đó, cũng không cần làm nhiệm vụ nữa."Hắn không muốn nói kỹ, rằng số tiền thu được từ các nhiệm vụ oái oăm kia đủ cho hắn sống ba đời cũng chưa hết. Ngô Tà cười một chút, nụ cười tươi sáng, rất lâu rồi y chưa cười như thế này. Y biết câu chuyện đằng sau không đơn giản, nhưng mọi thứ đều đã qua rồi. Chỉ cần tận hưởng hạnh phúc của hiện tại là được.
End
Mysticwriter
05/02/2023
Vậy là hết rồi đó. Vừa bật ý tưởng một cái là tôi cắm cúi viết liền một mạch, hoàn tác phẩm trong vòng một tuần, sau đó mới nhâm nhi thong thả ngồi beta lại, do sự nhây lầy của tôi mà thời gian đăng cách tới nửa tháng dù đã xong cách đó vài tháng... Má :D Mặc dù idea ổn nhưng triển khai thì không ổn lắm, nên có thể coi là sản phẩm lỗi. Cũng hơi oải, nhưng mà thôi, tất cả vì Bình Tà. Bây giờ có thể coi như là tôi hết ý tưởng viết rồi. Nếu vẫn đủ yêu Bình Tà thì tôi sẽ edit thêm vài cái doujin hoặc đồng nhân nữa. Hiu hiu, tôi vẫn mong sẽ có thêm câu chuyện nào đó tự đập vào não để tiếp tục viết, tại tôi khá thích cái style Bình Tà yêu lệch tuổi.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz