Danh Rieng Minh Em
Một cuộc sống êm đềm nhưng đầy rủi ro lại bắt đầu. Nuengdiao và Palm sống ở Surat Thani như thể không có gì nguy hiểm đang chờ đợi, nhưng sâu thẳm bên trong, cả hai luôn trong tâm trạng lo lắng. Nuengdiao nghĩ về mẹ mình, tự hỏi giờ bà thế nào. Palm cũng lo lắng cho cha mình, tự hỏi liệu ông có được tại ngoại không. "Có quá chật không?" Palm nói, chỉnh lại trang phục cho Nuengdiao. Sau khi có một ít tiền, cậu mua một bộ vest để chơi nhạc. Mặc dù nhà hàng không quá khắt khe về trang phục, nhưng cậu nghĩ vẫn nên ăn mặc lịch sự. "Anh định nói chuyện với em bằng kính ngữ như vậy đến bao giờ?" Nuengdiao nhìn người đàn ông trước mặt. Mặc dù đã dành lần đầu tiên cho người đó, anh vẫn cư xử như một người có địa vị thấp kém. Đôi tay mạnh mẽ đưa lên vuốt ve mái tóc che khuất khuôn mặt Neungdiao, đầy vẻ nghiêm nghị. "Tôi vẫn chưa quen!" Palm ngại ngùng tránh ánh mắt. Nuengdiao chỉ cười nhẹ: "Cùng nhau xuống thôi." Cậu nhận ra đã đến lúc phải biểu diễn "Palm". Khi họ xuống đến tầng trệt, một giọng nói nặng nề vang lên rõ ràng. Không phải của Nuengdiao, của Meam hay của Palm mà là của chiếc TV gần quầy lễ tân."Tôi biết Nuengdiao đang ở chỗ cậu. Nếu cậu không muốn bố ở tù mãi mãi, hãy trả cậu ấy lại cho tôi. Cậu nên biết mình làm vậy có đúng hay không?" Gương mặt Supakit hiện rõ vẻ lo lắng trên TV. Nhưng cũng ẩn chứa đầy sự đe dọa. Nuengdiao vô thức siết chặt tay Palm. Anh không giấu được vẻ đau đớn khi nhìn vào màn hình chiếu cảnh bố mình đang ngồi trong tù. "Để tôi chọn. Một là Nuengdiao, hai là bố cậu." Bản tin kết thúc bằng những lời cuối cùng của Supakit. Nuengdiao lúc này như một đứa con kiệt sức với cảm giác tội lỗi và phức tạp giằng xé bên trong. Nhưng trước khi cậu kịp làm gì, một giọng nói quen thuộc vang lên "Palm, Nuengdiao, tìm chỗ trốn đi." "Mẹ sao vậy?" "Đừng hỏi nhiều. Nhanh trốn đi." Trước khi cậu kịp suy nghĩ, Palm đã nắm tay cậu và đi thẳng đến phòng giặt ủi cách đó không xa. Nhìn từ bên ngoài, có vẻ như không đủ để nấp, nhưng nếu biết cách thu gọn người lại, nó sẽ tạo ra đủ không gian cho họ. "Nhanh lên!" Palm đẩy Nuengdiao vào, rồi tự mình bước vào. Anh từ từ đóng cửa lại và đẩy đống quần áo che kín lối ra vào để không ai có thể dễ dàng tìm thấy. Nuengdiao nắm chặt tay Palm, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. "Không được phép mang súng vào khách sạn." Sau khi tiếng chuông gió trên cửa báo hiệu có người vào, giọng Maem vang lên. "Nengdiao có ở đây không?""Nuengdiao là ai? Tôi không biết." "Đừng nói dối!" Tiếng hét khiến Nuengdiao run rẩy khi cậu nhớ lại ký ức khi mình 10 tuổi. Cậu cũng khóc trong tủ quần áo chật chội. Nuengdiao cảm thấy hơi buồn nôn vì những hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại. Khi có người mở tủ quần áo và bóp cò "Có người nói nó làm việc ở đây. Nghe lời không tao sẽ bắn." Lần này, lòng bàn tay chuyển từ nắm tay sang ôm, không biết là lo lắng hay sợ cậu sẽ liều lĩnh lao ra ngoài. Khuôn mặt Nuengdiao vô hồn, cằm tựa vào bờ vai dày của đối phương và khóc. Những gì hiện tại xảy ra, dường như không còn hạnh phúc trên thế giới này nữa "Tôi gọi cảnh sát" "Nuengdiao... nó ở đâu?" "Giết tôi đi, tôi sẽ không nói cho anh biết!"
Mày là đứa trẻ bị nguyền rủa. Nuengdiao vô thức đưa tay về phía tủ quần áo nhưng không thể thoát ra được. Đoàng! Trái tim cậu tan vỡ thành từng mảnh. Mắt cậu mở to, miệng muốn hét lên nhưng ngay lập tức bị Palm bịt lại. Palm ôm chặt cậu, biết cậu đang suy sụp đến nhường nào. Anh cũng vậy, mắt đỏ ngầu khi nghe tiếng mẹ mình hét lên khi tiếng súng nổ. Những kẻ vừa bóp cò lặng lẽ bỏ chạy vì ít nhiều chúng đã thu hút cảnh sát đến. Palm nói gì đó nhưng Nueng không nghe thấy, mọi lý trí đã dần biến mất . Cậu đáng lẽ phải chết... khi vừa lên 10! Biết được tình hình bên ngoài, Palm đã đưa Nuengdiao trốn thoát qua cửa sau trong khi những kẻ thủ ác rời khỏi khách sạn. Anh lấy chìa khóa xe Maem, ví và một vài đồ lặt vặt khác rồi chạy xuống con đường hẹp, băng qua con đường nối với ngôi đền ở phía bên kia, và vòng quanh bãi đậu xe. Neugndiao chỉ bất động lên xe mà không hỏi anh đang đi đâu .Mẹ của Palm vẫn là người phụ nữ mà cậu không bao giờ quên trong vài tháng qua Giống như quá khứ tồi tệ khi Chanon đưa cậu vào xe để bỏ trốn. Cậu nhìn thấy thi thể của cha mình, dù chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, nhưng không thể rửa trôi được. Và lần này không phải Chanon mà là con trai ông ấy Vậy lần tới, ai sẽ chết. Nếu được lựa chọn, bạn có thể yêu cầu đó là chính mình không? Mọi chuyện sẽ kết thúc. "Nuengdiao sao vậy?" Palm cầm lấy chai nước đưa cho cậu. Ban đầu, anh định xuống cửa hàng tiện lợi mua gì đó, nhưng cậu chỉ hờ hững nắm tay anh. Đối phương hiểu ý, ngồi lùi lại rồi quay đi tìm thứ gì đó. Trong xe chỉ còn một chai sữa. "Không sao." Tâm trạng cậu rất tệ. Cậu biết người kia cũng đau khổ như mình khi mẹ anh vừa mất ngay trước mắt anh. Palm chắc hẳn đã phải chịu đựng nhiều hơn cậu. Nuengdiao không muốn trở thành gánh nặng cho Palm, ngay cả về mặt tinh thần. "Chúng ta đi đâu vậy?"Nuengdiao lấy lại tinh thần, nước mắt ngừng rơi và lấy lại được sự tỉnh táo. "Tìm một nhà trọ nào đó ở Ranong." Palm khởi động lại xe và nói. "Tôi đang cố tìm đường ra khỏi Surat Thani. Mấy gã đó chắc không biết chúng ta có xe, và có thể đang chặn ở trạm trung chuyển. Vậy nên quay xe lại đó là an toàn nhất." "Ở đó có thực sự an toàn không?" "Ít nhất thì cũng có thể trụ được lâu hơn một chút." Cậu kiểm tra đồ đạc, vẫn còn dư 100.000 bath. Rồi cậu quay lại cửa, nghĩ đến người phụ nữ kia. Nếu cậu không đến, bà ấy đã không chết. "Vậy khi nào chúng ta có thể quay lại?" "Cho đến khi khun Tanya bình phục. Tôi đoán bà ấy không thể giúp bố tôi ngay bây giờ. Nhưng ông ấy chắc chắn sẽ nghĩ ra cách để làm sáng tỏ mọi chuyện và tống Supakit vào tù." "Sao chúng ta không quay lại ngay bây giờ?" "Không an toàn. Họ sẽ giết tôi và đổ hết tội lỗi lên đầu tôi giống như họ đã làm với bố tôi." "Chú Supakit không thể giết em. Và nếu mae em chết, tài sản sẽ do em quản lý. Nhưng nếu em chết, ông ấy sẽ không được gì cả." "Nhưng Supakit cũng là gia đình em. Và vẫn sẽ được thừa kế." Nuengdiao lắc đầu quả quyết. "Mae em đã lập di chúc từ lâu rồi. Bà ấy chắc hẳn biết chú đứng sau mọi chuyện. Nếu luật pháp được áp dụng, sẽ không còn một xu nào nữa." Palm quay lại nhìn cậu, không biết phải phản bác thế nào."Nếu em quay lại, hắn ta cùng lắm cũng chỉ cho người vào đó bắt em giao nộp hết tài sản. Vậy nên trong lúc đó, hắn ta không thể giết em. Nếu hắn làm vậy, trò chơi sẽ kết thúc." Nuengdiao nói như thể cậu không còn sợ hãi gì nữa. Palm đưa tay ra nắm lấy tay cậu, mỉm cười nhẹ "Để em về, Palm." "Em sẽ bảo hắn thả cha anh ra. Hai người nên bắt đầu một cuộc sống mới mà không gặp vấn đề gì." "Tôi đọc được vài bài đánh giá, có một quán Dim sum ở Ranong nghe có vẻ rất ngon. Tôi sẽ dẫn em đi thử." "Palm" "Có vài quán cà phê view đẹp nữa." "Palm" Nuengdiao không mắng anh , mà nhẹ nhàng kéo anh trở về thế giới thực. Nếu không giải quyết, mọi chuyện sẽ không bao giờ kết thúc và sự mất mát sẽ tái diễn. Palm không thể cứ thế bỏ trốn cùng cậu mãi được. "Tôi sẽ không để em đi." Đây có lẽ là khoảnh khắc kiên trì nhất trong cuộc đời Palm. Ánh mắt hung tợn dường như không hề đồng ý "Thả tôi ra. Tôi là cậu chủ, anh là vệ sĩ. Tôi ra lệnh cho anh buông ra, anh có nghe thấy không?" Đối phương giả vờ không nghe thấy, vẫn cố gắng hết sức giữ cậu lại, bất chấp lời người trước mặt nói"Anh thật sự muốn chết sao?" Cậu hét lên giận dữ."Anh muốn giống như họ sao? Por mae tôi, bố mẹ anh, chẳng ai có kết thúc có hậu cả." "Anh ở bên tôi, với ý nghĩa là người yêu, người bảo vệ tôi sao?" Nueng nghẹn ngào không nói. Nước mắt cứ thế tuôn rơi. Dù là tình yêu hay tình dục, nghĩa vụ của người yêu, chỉ là anh. Khi đến Ranong, trời đã tối. Palm chọn một nhà nghỉ nhỏ để dừng chân. Khách sạn ở đây không cần giấy tờ tùy thân, chỉ cần trả tiền đầy đủ. Hai người xuống xe mua chút đồ ăn tối. "Chỗ này gần miền Nam Myanmar, chắc chẳng ai để ý đâu." Vừa nói anh vừa dọn dẹp đồ ăn vừa mua. Nuengdiao không nói gì, chỉ đưa chai nước cho đối phương. Hai người im lặng ăn, tắm rửa rồi đi ngủ. "Em đi tắm trước đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút." "Được rồi." Nói xong, Nuengdiao nhẹ nhàng lấy quần áo rồi vào phòng tắm. Cậu ở trong đó lâu hơn bình thường. Mười phút trôi qua, cậu trở về phòng. "Palm" Nuengdiao bước ra, tay cầm khăn tắm, gọi anh, nhưng không có tiếng trả lời. Cậu chậm rãi mặc quần áo vào và đứng trước gương. Lòng cậu dâng lên bao cảm xúc khó tả. "Palm" Cậu ngồi xuống cạnh giường, cố gắng đánh thức người kia dậy nhưng không có phản ứng. Palm đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Nuengdiao mỉm cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt điển trai và mái tóc rối của anh. Đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy anh ngủ say như vậy. Trước mặt cậu, anh là một nơi vững chắc để cậu dựa vào. Dòng đời hối hả nhưng anh chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối với cậu. Nuengdiao chỉnh lại tư thế ngủ của Palm, đắp chăn cho anh và đặt một nụ hôn lên trán anh, bộc lộ những cảm xúc chất chứa trong lồng ngực. Thuốc ngủ không có tác dụng phụ. "Cảm ơn Palm". Cậu yêu người trước mặt mình đến tận cùng. Hết lần này đến lần khác, cậu kiềm chế bản thân không dám bước tiếp vì rủi ro quá lớn. Cậu biết mối quan hệ này nguy hiểm đến mức nào. Vậy mà nó lại lặng lẽ tan vỡ để cậu có thể mở lòng đón nhận người đó. Điều đó khiến cậu hạnh phúc, nhưng cũng khiến mình tổn thương sâu sắc. Palm không yêu cậu. Cậu biết rõ mà Palm là một người đàn ông thích phụ nữ. Nuengdiao không phải là người anh muốn. Cậu biết Palm có một mối liên kết khiến anh phải ở lại bên cậu. Nhưng thật tàn nhẫn khi anh không thể sống đúng với con người thật của mình. Nuengdiao viết thư cho anh và bước ra khỏi phòng. Trên đường đi, cậu nhớ đường rất rõ, và với số tiền trong tay, việc quay về sẽ không khó khăn gì. Nuengdiao để lại 100.000 bath còn lại cho Palm và chỉ giữ lại một ít đủ để bắt xe buýt về Bangkok. Dù đã khuya nhưng cậu vẫn không ngủ được. Nuengdiao biết rằng sẽ có người thức dậy bất cứ lúc nào để bảo vệ cậu. Lúc này, cậu chỉ còn lại một mình trong sợ hãi khi trái tim trống rỗng nghĩ về người kia. Cầu mong Palm sẽ làm theo những gì cậu viết trong thư.
Hãy buông tay và thoát khỏi cuộc sống hỗn loạn của người thừa kế gia đình Kiattakulmaetee Gửi vệ sĩ của tôi. Bức thư này là một mệnh lệnh, và tôi ra lệnh cho anh với cương vị cậu chủ.Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi và gia đình tôi. Những gì gia đình chúng ta làm cho nhau đã được đền đáp xứng đáng. Anh và cha anh không còn nợ nần gì nữa. Mọi chuyện sẽ như thế này cho đến hết đời tôi. Đây là chuyện mae và tôi phải tự giải quyết. Xin hãy chấp nhận quyết định của tôi.Tôi sẽ về nhà một mình và đưa bố anh ra khỏi tù với tư cách là nhân chứng. Ở đó cho đến khi chú Chanon được tự do. Mẹ tôi và tôi sẽ chuyển một ít tiền làm vốn để bắt đầu một cuộc sống mới. Đừng lo cho tôi, ông ấy sẽ không giết tôi cho đến khi tôi đồng ý lập di chúc chuyển nhượng toàn bộ tài sản của mình. Tôi sẽ tiếp tục trì hoãn thời gian, một năm, hai năm, và có thể nhiều năm nữa. Trong khi đó, tôi sẽ cố gắng tống ông ta vào tù bằng tiền bạc và quyền lực.Xin lỗi vì những gì anh đã phải hy sinh vì tôi. Anh không cần phải ràng buộc cuộc đời mình với tôi suốt như vậy. Hãy đợi mọi chuyện lắng xuống, rồi cả hai sẽ được tự do. Đừng quay lại làm gia đình tôi xáo trộn nữa. Hy vọng anh sẽ không can thiệp và làm mọi chuyện tệ hơn nữa.Hơn nữa, anh không cần phải ép buộc bản thân nói rằng anh yêu tôi. Tôi rất biết ơn những gì anh đã làm cho tôi suốt thời gian qua. Và tôi sẽ coi đó là một kỷ niệm đẹp. Hy vọng trong tương lai anh sẽ tìm được một người bạn đời chung thủy để sống trọn đời. Nếu một ngày nào đó mọi chuyện được giải quyết êm đẹp và tôi vẫn còn sống, tôi sẽ đến thăm anh và người yêu. Chúc anh có một gia đình hạnh phúc. Đừng lo lắng về những gì đã xảy ra với chúng ta nhé? Tôi sẽ coi đó là một bí mật.Từ cậu chủ không có bạn bè.
Mày là đứa trẻ bị nguyền rủa. Nuengdiao vô thức đưa tay về phía tủ quần áo nhưng không thể thoát ra được. Đoàng! Trái tim cậu tan vỡ thành từng mảnh. Mắt cậu mở to, miệng muốn hét lên nhưng ngay lập tức bị Palm bịt lại. Palm ôm chặt cậu, biết cậu đang suy sụp đến nhường nào. Anh cũng vậy, mắt đỏ ngầu khi nghe tiếng mẹ mình hét lên khi tiếng súng nổ. Những kẻ vừa bóp cò lặng lẽ bỏ chạy vì ít nhiều chúng đã thu hút cảnh sát đến. Palm nói gì đó nhưng Nueng không nghe thấy, mọi lý trí đã dần biến mất . Cậu đáng lẽ phải chết... khi vừa lên 10! Biết được tình hình bên ngoài, Palm đã đưa Nuengdiao trốn thoát qua cửa sau trong khi những kẻ thủ ác rời khỏi khách sạn. Anh lấy chìa khóa xe Maem, ví và một vài đồ lặt vặt khác rồi chạy xuống con đường hẹp, băng qua con đường nối với ngôi đền ở phía bên kia, và vòng quanh bãi đậu xe. Neugndiao chỉ bất động lên xe mà không hỏi anh đang đi đâu .Mẹ của Palm vẫn là người phụ nữ mà cậu không bao giờ quên trong vài tháng qua Giống như quá khứ tồi tệ khi Chanon đưa cậu vào xe để bỏ trốn. Cậu nhìn thấy thi thể của cha mình, dù chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, nhưng không thể rửa trôi được. Và lần này không phải Chanon mà là con trai ông ấy Vậy lần tới, ai sẽ chết. Nếu được lựa chọn, bạn có thể yêu cầu đó là chính mình không? Mọi chuyện sẽ kết thúc. "Nuengdiao sao vậy?" Palm cầm lấy chai nước đưa cho cậu. Ban đầu, anh định xuống cửa hàng tiện lợi mua gì đó, nhưng cậu chỉ hờ hững nắm tay anh. Đối phương hiểu ý, ngồi lùi lại rồi quay đi tìm thứ gì đó. Trong xe chỉ còn một chai sữa. "Không sao." Tâm trạng cậu rất tệ. Cậu biết người kia cũng đau khổ như mình khi mẹ anh vừa mất ngay trước mắt anh. Palm chắc hẳn đã phải chịu đựng nhiều hơn cậu. Nuengdiao không muốn trở thành gánh nặng cho Palm, ngay cả về mặt tinh thần. "Chúng ta đi đâu vậy?"Nuengdiao lấy lại tinh thần, nước mắt ngừng rơi và lấy lại được sự tỉnh táo. "Tìm một nhà trọ nào đó ở Ranong." Palm khởi động lại xe và nói. "Tôi đang cố tìm đường ra khỏi Surat Thani. Mấy gã đó chắc không biết chúng ta có xe, và có thể đang chặn ở trạm trung chuyển. Vậy nên quay xe lại đó là an toàn nhất." "Ở đó có thực sự an toàn không?" "Ít nhất thì cũng có thể trụ được lâu hơn một chút." Cậu kiểm tra đồ đạc, vẫn còn dư 100.000 bath. Rồi cậu quay lại cửa, nghĩ đến người phụ nữ kia. Nếu cậu không đến, bà ấy đã không chết. "Vậy khi nào chúng ta có thể quay lại?" "Cho đến khi khun Tanya bình phục. Tôi đoán bà ấy không thể giúp bố tôi ngay bây giờ. Nhưng ông ấy chắc chắn sẽ nghĩ ra cách để làm sáng tỏ mọi chuyện và tống Supakit vào tù." "Sao chúng ta không quay lại ngay bây giờ?" "Không an toàn. Họ sẽ giết tôi và đổ hết tội lỗi lên đầu tôi giống như họ đã làm với bố tôi." "Chú Supakit không thể giết em. Và nếu mae em chết, tài sản sẽ do em quản lý. Nhưng nếu em chết, ông ấy sẽ không được gì cả." "Nhưng Supakit cũng là gia đình em. Và vẫn sẽ được thừa kế." Nuengdiao lắc đầu quả quyết. "Mae em đã lập di chúc từ lâu rồi. Bà ấy chắc hẳn biết chú đứng sau mọi chuyện. Nếu luật pháp được áp dụng, sẽ không còn một xu nào nữa." Palm quay lại nhìn cậu, không biết phải phản bác thế nào."Nếu em quay lại, hắn ta cùng lắm cũng chỉ cho người vào đó bắt em giao nộp hết tài sản. Vậy nên trong lúc đó, hắn ta không thể giết em. Nếu hắn làm vậy, trò chơi sẽ kết thúc." Nuengdiao nói như thể cậu không còn sợ hãi gì nữa. Palm đưa tay ra nắm lấy tay cậu, mỉm cười nhẹ "Để em về, Palm." "Em sẽ bảo hắn thả cha anh ra. Hai người nên bắt đầu một cuộc sống mới mà không gặp vấn đề gì." "Tôi đọc được vài bài đánh giá, có một quán Dim sum ở Ranong nghe có vẻ rất ngon. Tôi sẽ dẫn em đi thử." "Palm" "Có vài quán cà phê view đẹp nữa." "Palm" Nuengdiao không mắng anh , mà nhẹ nhàng kéo anh trở về thế giới thực. Nếu không giải quyết, mọi chuyện sẽ không bao giờ kết thúc và sự mất mát sẽ tái diễn. Palm không thể cứ thế bỏ trốn cùng cậu mãi được. "Tôi sẽ không để em đi." Đây có lẽ là khoảnh khắc kiên trì nhất trong cuộc đời Palm. Ánh mắt hung tợn dường như không hề đồng ý "Thả tôi ra. Tôi là cậu chủ, anh là vệ sĩ. Tôi ra lệnh cho anh buông ra, anh có nghe thấy không?" Đối phương giả vờ không nghe thấy, vẫn cố gắng hết sức giữ cậu lại, bất chấp lời người trước mặt nói"Anh thật sự muốn chết sao?" Cậu hét lên giận dữ."Anh muốn giống như họ sao? Por mae tôi, bố mẹ anh, chẳng ai có kết thúc có hậu cả." "Anh ở bên tôi, với ý nghĩa là người yêu, người bảo vệ tôi sao?" Nueng nghẹn ngào không nói. Nước mắt cứ thế tuôn rơi. Dù là tình yêu hay tình dục, nghĩa vụ của người yêu, chỉ là anh. Khi đến Ranong, trời đã tối. Palm chọn một nhà nghỉ nhỏ để dừng chân. Khách sạn ở đây không cần giấy tờ tùy thân, chỉ cần trả tiền đầy đủ. Hai người xuống xe mua chút đồ ăn tối. "Chỗ này gần miền Nam Myanmar, chắc chẳng ai để ý đâu." Vừa nói anh vừa dọn dẹp đồ ăn vừa mua. Nuengdiao không nói gì, chỉ đưa chai nước cho đối phương. Hai người im lặng ăn, tắm rửa rồi đi ngủ. "Em đi tắm trước đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút." "Được rồi." Nói xong, Nuengdiao nhẹ nhàng lấy quần áo rồi vào phòng tắm. Cậu ở trong đó lâu hơn bình thường. Mười phút trôi qua, cậu trở về phòng. "Palm" Nuengdiao bước ra, tay cầm khăn tắm, gọi anh, nhưng không có tiếng trả lời. Cậu chậm rãi mặc quần áo vào và đứng trước gương. Lòng cậu dâng lên bao cảm xúc khó tả. "Palm" Cậu ngồi xuống cạnh giường, cố gắng đánh thức người kia dậy nhưng không có phản ứng. Palm đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Nuengdiao mỉm cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt điển trai và mái tóc rối của anh. Đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy anh ngủ say như vậy. Trước mặt cậu, anh là một nơi vững chắc để cậu dựa vào. Dòng đời hối hả nhưng anh chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối với cậu. Nuengdiao chỉnh lại tư thế ngủ của Palm, đắp chăn cho anh và đặt một nụ hôn lên trán anh, bộc lộ những cảm xúc chất chứa trong lồng ngực. Thuốc ngủ không có tác dụng phụ. "Cảm ơn Palm". Cậu yêu người trước mặt mình đến tận cùng. Hết lần này đến lần khác, cậu kiềm chế bản thân không dám bước tiếp vì rủi ro quá lớn. Cậu biết mối quan hệ này nguy hiểm đến mức nào. Vậy mà nó lại lặng lẽ tan vỡ để cậu có thể mở lòng đón nhận người đó. Điều đó khiến cậu hạnh phúc, nhưng cũng khiến mình tổn thương sâu sắc. Palm không yêu cậu. Cậu biết rõ mà Palm là một người đàn ông thích phụ nữ. Nuengdiao không phải là người anh muốn. Cậu biết Palm có một mối liên kết khiến anh phải ở lại bên cậu. Nhưng thật tàn nhẫn khi anh không thể sống đúng với con người thật của mình. Nuengdiao viết thư cho anh và bước ra khỏi phòng. Trên đường đi, cậu nhớ đường rất rõ, và với số tiền trong tay, việc quay về sẽ không khó khăn gì. Nuengdiao để lại 100.000 bath còn lại cho Palm và chỉ giữ lại một ít đủ để bắt xe buýt về Bangkok. Dù đã khuya nhưng cậu vẫn không ngủ được. Nuengdiao biết rằng sẽ có người thức dậy bất cứ lúc nào để bảo vệ cậu. Lúc này, cậu chỉ còn lại một mình trong sợ hãi khi trái tim trống rỗng nghĩ về người kia. Cầu mong Palm sẽ làm theo những gì cậu viết trong thư.
Hãy buông tay và thoát khỏi cuộc sống hỗn loạn của người thừa kế gia đình Kiattakulmaetee Gửi vệ sĩ của tôi. Bức thư này là một mệnh lệnh, và tôi ra lệnh cho anh với cương vị cậu chủ.Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi và gia đình tôi. Những gì gia đình chúng ta làm cho nhau đã được đền đáp xứng đáng. Anh và cha anh không còn nợ nần gì nữa. Mọi chuyện sẽ như thế này cho đến hết đời tôi. Đây là chuyện mae và tôi phải tự giải quyết. Xin hãy chấp nhận quyết định của tôi.Tôi sẽ về nhà một mình và đưa bố anh ra khỏi tù với tư cách là nhân chứng. Ở đó cho đến khi chú Chanon được tự do. Mẹ tôi và tôi sẽ chuyển một ít tiền làm vốn để bắt đầu một cuộc sống mới. Đừng lo cho tôi, ông ấy sẽ không giết tôi cho đến khi tôi đồng ý lập di chúc chuyển nhượng toàn bộ tài sản của mình. Tôi sẽ tiếp tục trì hoãn thời gian, một năm, hai năm, và có thể nhiều năm nữa. Trong khi đó, tôi sẽ cố gắng tống ông ta vào tù bằng tiền bạc và quyền lực.Xin lỗi vì những gì anh đã phải hy sinh vì tôi. Anh không cần phải ràng buộc cuộc đời mình với tôi suốt như vậy. Hãy đợi mọi chuyện lắng xuống, rồi cả hai sẽ được tự do. Đừng quay lại làm gia đình tôi xáo trộn nữa. Hy vọng anh sẽ không can thiệp và làm mọi chuyện tệ hơn nữa.Hơn nữa, anh không cần phải ép buộc bản thân nói rằng anh yêu tôi. Tôi rất biết ơn những gì anh đã làm cho tôi suốt thời gian qua. Và tôi sẽ coi đó là một kỷ niệm đẹp. Hy vọng trong tương lai anh sẽ tìm được một người bạn đời chung thủy để sống trọn đời. Nếu một ngày nào đó mọi chuyện được giải quyết êm đẹp và tôi vẫn còn sống, tôi sẽ đến thăm anh và người yêu. Chúc anh có một gia đình hạnh phúc. Đừng lo lắng về những gì đã xảy ra với chúng ta nhé? Tôi sẽ coi đó là một bí mật.Từ cậu chủ không có bạn bè.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz