Dang Tien Hanh De Vuong Me Hoang Hau Ga Cho Tram Lan Nua
Editor: Tử Y Đằng
Tần Mộc Dao bị sặc rồi, trong lòng bốc hoả, nghiêng mắt nhìn thấy khoé miệng hai tỷ muội Hứa gia cười chế nhạo, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Hơi đảo mắt một chút, cười nhẹ nhàng nói: "Tướng công, Mộc Dao chỉ lo nói chuyện với người, thậm chí đã quên còn có hai vị tiểu thư Hứa gia ở đây, thật là thất lễ! Nguyệt Nhi tiêu thư, thương thể của cô tốt hơn chưa? Mộc Dao hại cô bị thương, trong lòng rất áy náy, phải bồi lễ với cô mới đúng!''Nói xong, định phúc thân thi lễ, Tiêu Lạc Phong nhíu chặt mặt lông mày, môi mỏng nhẹ nói: "Bồi lễ cái gì?''
Tần Mộc Dao chớp chớp mắt, đứng thẳng người, mê mang nhìn Tiêu Lạc Phong, "Tướng công, không cần bồi lễ sao? Vậy rốt cuộc, Mộc Dao có lỗi hay không?''
"Mộc Dao, không được làm loạn!'' Con ngươi Tiêu Lạc Phong thâm thuý nhìn Tần Mộc Dao, mở miệng.
"Ha ha, Tướng công là trời, tướng công nói gì thì chính là cái đó. Nhưng lễ này Mộc Dao vẫn phải bồi thôi! Nếu không trong lòng Nguyệt Nhi tiểu thư sẽ trách Mộc Dao đó!'' Tần Mộc Dao cười nhẹ nhàng như nước chảy. Lạnh lùng nhìn Tiêu Lạc Phong rồi quét mắt dừng lại trên người Hứa Nguyệt Nhi.
Hứa Nguyệt Nhi thấy thế vội đứng lên, thoải mái cười nói: "Vương phi tỷ tỷ, là Nguyệt Nhi không cẩn thận, không oán trách tỷ tỷ. Hôm đó, đau đớn cùng kinh sợ nên nhất thời hồ đồ, trách lầm tỷ tỷ. Nguyệt Nhi phải xin lỗi tỷ tỷ mới đúng!''
Nói xong, bưng ly rượu trên bàn lên, đi tới trước mặt, "Nguyệt Nhi kính tỷ tỷ một ly, hi vọng tỷ tỷ có thể tha thứ!''
Tần Mộc Dao nhận lấy ly rượu, khẽ lay, như có điều suy nghĩ nói: "A? Tỷ tỷ? Ừ, có lẽ ngày mai Mộc Dao thật sự phải xưng hô với Nguyệt Nhi là tỷ muội. Vậy Mộc Dao chúc mừng muội muội!'' Nói xong, uống một hơi.
Hứa Vân Nhi cũng đứng lên, phúc thân với Tần Mộc Dao, nói: "Vân Nhi khấu kiến Vương phi tỷ tỷ!''
"Ha ha, tướng công thật có phúc khí nha! Xem ra Mộc Dao lại có thêm muội muội rồi!'' Tần Mộc Dao cười sáng lạn. Liếc nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Tiêu Lạc Phong. Chỉ thấy con ngươi thâm thuý kia càng thêm thâm trầm nhìn nàng, Mộc Dao cũng không sợ hãi mà nhìn lại.
Tần Mộc Dao thật sự muốn cười to, đáng tiếc tuồng vui này chưa thể kết thúc được, cố gắng nén cười, tiếp tục ra vẻ cực kỳ e ngại, áy náy nói: "Hai vị muội muội, Mộc Dao mấy ngày nay không gặp tướng công rồi, trong lòng cực kỳ tưởng niệm nha! Vốn nghĩ rằng tướng công chỉ có một mình ở đây, nên mới mạo muội tới, quầy rầy hai vị muội muội bồi tướng công dùng bữa. Mộc Dao rất áy náy, kinh xin hai vị muội muội đừng để bụng!''
Nói xong, nhẹ nhàng bước về phía Tiêu Lạc Phong, đôi tay thân mật ôm lấy cổ Tiêu Lạc Phong, nói "Chỉ là, đã đến rồi, Mộc Dao muốn nói vài lời với tướng công, không biết hai vị muội muội có thể hay không. . . . .'' Cố ý dừng lại, cúi đầu dán vào gò má Tiêu Lạc Phong, hít sâu một hơi, nháy mắt hỏi: "Trên người tướng công thơm quá nha. Ha ha, có hai vị mỹ nhân kề bên, mùi thơm này đến tận chân rồi nha! Bất quá. . . . .Mộc Dao vẫn thích mùi Long Tiên hương hơn!''
Trên mặt Hứa Nguyệt Nhi cùng Hứa Vân Nhi mặc dù vẫn cười nhưng chiếc khăn trong tay đã biến dạng, sống lưng cũng cứng ngắc, nhưng nhất thời không nói được lời nào!
Gương mặt của Tiêu Lạc Phong vẫn bí hiểm như vậy, thản nhiên nói: "Nguyệt Nhi, Vân Nhi, các muội về phòng trước đi! Gọi trù phòng chuẩn bị thêm một phần nữa!''
Hứa Nguyệt Nhi hoàn hồn trước, cười ngọt ngào nói: "Lạc Phong ca ca, tỷ muội Nguyệt Nhi cáo lui trước!'' Nói xong nhìn Tần Mộc Dao, "Tỷ tỷ, làm phiền tỷ hầu hạ Lạc Phong ca ca dùng bữa! Nguyệt Nhi xin lỗi không thể bồi được!''
"Ha ha, Mộc Dao cảm ơn muội muội có lòng săn sóc tướng công!" Tần Mộc Dao hơi nâng cằm lên, không nhanh không chậm trả lời.
Đợi hai tỷ muội kia ra ngoài, trong phòng cũng không còn ai nữa, Tiêu Lạc Phong vòng tay kéo nữ nhân đang đứng sau lưng vào trong ngực, ngồi trên đùi hắn, cau mày nói: "Ngươi đang làm gì vậy?''
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz