Dang Tien Hanh De Vuong Me Hoang Hau Ga Cho Tram Lan Nua
Editor: Tử Y Đằng
Tiêu Lạc Phong nhìn quản gia đang quỳ dưới đất, một bộ dạng run lẩy bẩy, có chút phiền não, khoát khoát tay, "Bây giờ truyền thiện lên đi""Dạ!"
Quản gia vội vàng lui xuống.
Tiêu lạc Thiên ưu nhã đứng dậy, mỉm cười nói: "Tam hoàng huynh, Tam Hoàng tẩu thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?"
"Ừ, không chết được!" Trả lời nhưng không có bất cứ tâm tình gì, dắt Kỷ Ninh Tâm đi về phía phòng ăn, thanh âm lại ôn nhu như cũ, "Tâm Nhi, về sau không thể tùy hứng như vậy! Nếu để mình quá đói bụng thì sao bây giờ?"
"Phong ca ca rất thiên vị nha. Vương phi của huynh quan trọng vậy Tâm Nhi không quan trọng sao?" Kỷ Ninh Tâm ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Tiêu Lạc Phong hơi nhíu mày, "Bảo bối nói gì vậy, muội ở trong lòng Phong ca ca là độc nhất vô nhị, sao có thể không quan trọng đây? Mà nếu thật sự Tần Mộc Dao gặp nguy hiểm. Nếu ta không quan tâm, không hỏi han, nếu thật sự nàng chết thì sao có thể ăn nói với Phụ hoàng đây?"
"Nàng ta bây giờ không sao rồi vậy Phong ca ca cũng nên bồi Tâm Nhi chứ?"
"Ha ha, muội thử nói xem?"
Tiêu Lạc Thiên đứng ngây ngốc tại chỗ một lát, thấy thái độ của Tiêu Lạc Phong với hai nữ tử cực kỳ khác biệt, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần. Hắn nên thở dài hay nên cảm thấy may mắn đây?
Cất bước đuổi theo, biết nàng không sao, tâm của hắn cũng được thả lòng rồi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chiêm Ninh cư.
Tiêu Lạc Phong mệt mỏi tựa trên ghế, nhắm hai mắt nói: "Lý Hàn, tăng cường cao thủ bảo vệ Ninh Tâm. Tối nay ngươi cũng đến Mai Vũ các, không thể để xảy ra tình huống gì, hiểu chưa?"
"Chủ tử, vậy tối nay chủ tử ở tại chỗ nào ạ? Nếu chủ tử muốn đi Thủy Thượng cư thì có Trương Trung ở đó, nô tài cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nếu đi chỗ khác, ngộ nhỡ. . ." Lý Hàn lo lắng hỏi.
Tiêu Lạc Phong không mở mắt, thản nhiên nói: "Không có chuyện gì, ngươi đi đi. Bọn chúng sẽ không ngu xuẩn đến mức lẻn vào trong vương phủ hành thích Bổn vương đâu! Huống chi, trên cõi đời này người có thể làm Bổn vương bị thương thì liệu có mấy người chứ? An nguy của Ninh Tâm quan trọng hơn, nếu nàng có chuyện gì thì Bổn vương sẽ hỏi tội ngươi!"
Lý Hàn hơi giật mình một chút, khom người lui ra.
"Tam Cửu, tìm Mai Lan tới đây, Bổn vương có chuyện muốn hỏi nàng!"
"Dạ, chủ tử!"
"Đợi chút, sai người đi Hương Nghi viện gọi Yên Hồng đến đây!"
"Dạ, nô tài phái người đi làm ngay ạ!"
Một khắc đồng hồ sau, Yên Hồng cùng Mai Lan dường như đến Chiêm Ninh cư cùng một lúc, chờ ở ngoài cửa đợi Tam Cửu đi thông báo.
Mai Lan được truyền vào trước, hành lễ theo quy củ, vui sướng nói: "Vương gia, vương phi vừa tỉnh lại ạ!"
Tiêu Lạc Phong nhíu mày, nâng chén trà lên nhẹ nhàng hớp một ngụm, thanh âm không có chút nào phập phồng nói: "Vậy sao? Thái y nói như thế nào?"
"Hồi vương gia, Trần thái y vừa chẩn mạch, nói là Vương phi chỉ cần điều dưỡng một thời gian thân thể sẽ khôi phục. Còn có phân phó lại, ngoài tiếp tục uống thuốc, phải bồi bổ nhiều hơn nhưng không được ăn đồ có dầu mỡ."
Tiêu Lạc Phong ngước mắt lên. "Vương phi nói gì rồi sao?"
Mai Lan vừa nghe thấy vậy sắc mặt hơn biến, còn chút ửng đỏ, ấp úng nói: "Vương phi nói. . .Nói. . ."
"Nói gì?" Không kiên nhẫn ngắt lời, hơi nhíu lông mày.
"Vương phi hỏi tụi nô tỳ, Vương gia đã thấy thân thể của nàng chưa? Còn nói. . ."
Mai Lan cẩn thận người nhìn Tiêu Lạc Phong, thấy sắc mặt hắn không có gì bất thường, nhưng vẫn dùng thanh âm nhỏ nhất có thể: "Còn nói Vương gia là khốn kiếp, sao lại tát nàng ạ!"
Tiêu Lạc Phong nhìn chằm chằm chén trà trong tay, tức giận nhưng vẫn không nói nên lời, nữ nhân này vẫn còn có bản lĩnh, can đảm để chọc giận hắn, nắm chặt mười ngón tay, hỏi: "Các ngươi trả lời như thế nào?"
"Nô tỳ nói không biết ạ!"
Hớp một ngụm trà, không nhanh không chậm mà nói: "Trở về nói cho nàng biết, thân thể của nàng Bổn vương đều thấy hết rồi. Về phần tại sao lại đánh nàng, là nàng đáng bị đánh!"
"Dạ, nô tỳ nhớ kỹ!"
"Ừ, lui ra đi."
Sau khi Mai Lan đi ra, Tiêu Lạc Phong ngây người mất hai giây, rồi phân phó với quản gia đang đứng một bên, "Phân phó với thiện phòng, chuẩn bị thức ăn cho Vương phi. Lời thái y nói đều nghe thấy rồi đó, không thể có dầu mỡ mà còn phải tốt cho thân thể. Cứ làm theo như đồ ăn của Bổn vương vậy. Uhm, một tháng nay đều làm như vậy đi. Vương phi cũng kén ăn, nhắc nhở bọn họ cố gắng thay đổi món, đừng để Vương phi chán ăn."
"Dạ, nô tài lập tức đi làm!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz