ZingTruyen.Xyz

Dang Tien Hanh De Vuong Me Hoang Hau Ga Cho Tram Lan Nua


Editor: Tử Y Đằng

Tần Mộc Dao kinh ngạc trừng lớn mắt, Tiêu Lạc Phong trong bộ cẩm y màu lam bảo thạch, thân mình cao lớn đứng thẳng dưới bậc tam cấp, đang nhìn nàng không chớp mắt, trong đôi mắt thâm thúy kia trần đầy lo âu. Tần Mộc Dao dùng sức cắn môi dưới, không khỏi than thở cảnh ngộ bi kịch của nàng! Vội né tráng ánh mắt khiếp người của ai kia, bất ngờ nhìn hai người bên cạnh!

Màu lam bảo thạch nha !

Nhưng nàng còn chưa kịp nhìn kỹ càng, thì một thanh âm trong trẻo xen lẫn kinh hỉ vang lên, "Là cô!''


Tiêu Lạc Thiên bước hai bước xuống bậc thang, đứng trước mặt Tần Mộc Dao, trên mặt không che giấu vui sướng chút nào, nụ cười nồng đậm, nói: "Thật sự là cô! Sao hôm nay không mặc tử y nữa hả?''


Tần Mộc Dao chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm Tiêu Lạc Thiên vài giây, rồi mới phản ứng được nam nhân trước mặt là ai! Nam nhân đáng chết này! Chính vì hắn tố cáo mới hại nàng bị Tiêu Lạc Phong trừng phạt. Nghĩ đến việc này không khỏi nghiến răng "Ken két'', cố gắng nặn ra nụ cười cứng ngắc, không mặn không nhạt nói: "Bởi vì bộ tử y đó khiến bổn tiểu thư rất xui xẻo gặp một nam nhân, sau đó lại xui xẻo bị mắng, cho nên không mặc nữa!''


"Cô!'' Niêm vui sướng của Tiêu Lạc Thiên bị sặc rồi, đang định mở miệng, chợt nhớ lại thân phận của nữ nhân trước mặt, đành phải che giấu cảm giác mất mát trong lòng. Khuôn mặt nở nụ cười như ánh mặt trời xoay người chậm rãi đi lên bậc tam cấp, nói với Tiêu Lạc Phong: "Tam hoàng huynh, hôm nay Tam hoàng tẩu lại trưng ra bộ mặt khó coi cho đệ xem kìa!''


Vừa nói lại cười với nữ nhân cao quý xinh đẹp đứng bên Tiêu Lạc Phong: "Ninh Tâm, muội xem đi, ta cũng không lừa muội nha!''


Đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Lạc Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Mộc Dao, nghe được câu hỏi của Tiêu Lạc Thiên, miễn cưỡng cười một tiếng, "Tứ đệ, đừng cảm thấy lạ! Hôm nay, Tam hoàng tẩu của đệ còn có tiến bộ đó, không còn mắng người thô tục nữa, đệ nên cao hứng mới phải!''


"Ha ha, Phong ca ca, Tam hoàng tẩu đúng là thú vị nha, hôm nay Ninh tâm cuối cùng cũng gặp được rồi!" Ninh Tâm quân chúa mặc một bộ cung trang màu hồng đào, hơi nâng cằm, chỉ liếc qua Tần Mộc Dao rồi khinh thường quay mặt đi, khóe môi nở nụ cười kiều diễm nhìn về phía Tiêu Lạc Phong.


Tần Mộc Dao không kiên nhẫn bĩu môi, tại sao lại thêm một nữ nhân nữa nha? Nhìn dáng dấp nàng ta cũng chẳng phải hiền lành gì. Nhìn cách nàng ta nhìn nàng giống như nàng đã đoạt thứ gì của nàng ta nha! Cút mẹ ả đi chứ! Có ai rảnh rỗi mà quan tâm tới nàng ta chứ!


Vậy mà động tác rất nhỏ này lại lọt vào tầm mắt của Tiêu Lạc Phong, đôi mắt lạnh lẽo híp lại, thản nhiên nói: "Mộc Dao, tính tình Tứ đệ ngay thẳng, có thể không so đo, nhưng không thể không đúng mực!''


Nói xong, không đợi Tần Mộc Dao kịp phản ứng, nghiêng người nói: "Tứ đệ, Ninh Tâm, chúng ta vào đi thôi!''


"Được!'' Tiêu Lạc Thiên khoái trá đáp, ánh mắt không nhìn Tần Mộc Dao nữa, kêu Ninh Tâm quận chúa sải bước đi vào trong.


Tần Mộc Dao đờ đẫn đứng tại chỗ, nhìn một đám thị vệ vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, trong lòng đang tính toán, nàng có nên thừa dịp Tiêu Lạc Phong đi vào mà len lén chạy đi không?


Lan Nhi quỳ gối gần cửa chính nhất, sợ đến mức đầu cũng muốn chôn dưới đất rồi. Thân thể không ngừng run rẩy, nghe tiếng bước chân xa dần lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên. Thân thể run run đứng lên, vừa định mở miệng gọi Tần Mộc Dao, lại nghe được tiếng động phía sau, run một cái, thân thể mềm nhũn lại quỳ xuống đất.


Tần Mộc Dao vẫn suy nghĩ, ánh mắt không ngừng lóe lên, nhìn đường cái bên ngoài Duệ Vương phủ, trong lòng có một cỗ xúc động, nhưng vừa mới đặt được nửa bước ra ngoài, bên hông có một bàn tay mạnh mẽ dùng lực cưỡng bách nàng quay người lại. Đối diện với nàng là con ngươi lạnh lẽo tựa như có thể nhìn thấu lòng người, hơi bối rối, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tướng công!''

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz