Dang Edit Thap Nien 90 Xuyen Thanh Co Vo Nghien Mua Sam
Editor: Frenalis Anh ấy là Lục Huấn, đối tượng của em.Đây là lần đầu tiên Lê Tinh chính thức giới thiệu Lục Huấn với người khác như vậy.Lục Huấn cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy ngón út của mình, vẻ lạnh lùng trong mắt dịu đi, khóe môi anh khẽ nhếch lên, bàn tay to lớn lật lại nắm lấy cả bàn tay cô, ngẩng đầu chào hỏi Quý Lâm một cách ôn hòa lịch sự:
"Xin chào."Quý Lâm làm như không nghe thấy lời chào, cả người anh như hóa đá, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của Lê Tinh và Lục Huấn. Trước khi về, anh đã nghĩ đến việc khi đột ngột xuất hiện trước mặt Lê Tinh, cô sẽ ngạc nhiên nhiều hơn hay vui mừng nhiều hơn, nghĩ đến việc cô sẽ giận anh vì ba năm nay anh không liên lạc nhiều với cô, nghĩ đến việc anh sẽ dỗ dành cô như thế nào, nghĩ đến việc sau khi anh dỗ dành cô xong, cô biết anh đã trở về bên cô, cô sẽ vui mừng biết bao nhiêu... Anh chỉ không ngờ rằng, anh trở về rồi mà Lê Tinh lại có đối tượng."Tinh Tinh, em nói đối tượng? Đối tượng gì?"Quý Lâm dường như cười, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Lê Tinh, bàn tay buông thõng bên người siết chặt."Khi nào thì em có đối tượng? Sao em lại có đối tượng? Sao em có thể có đối tượng? Sao em lại có thể có đối tượng?""Chuyện này bác Lê biết không? Bác ấy đồng ý sao?""Em biết chúng ta...""Chuyện này bác Lê đương nhiên biết, tôi và Tinh Tinh được người quen chính thức giới thiệu cho nhau."Quý Lâm hỏi dồn dập, giọng điệu lạnh lùng dần trở nên bức bách, khiến Lục Huấn nhíu mày, anh mỉm cười ngắt lời Quý Lâm, nụ cười không chạm đến đáy mắt."Cậu Quý đến đây ăn cơm à? Bàn số mấy, tôi mời cậu, chúng tôi còn có việc nên hôm nay không tiếp được."Quý Lâm lúc này mới nhìn về phía Lục Huấn, hai người cao ngang nhau, khí chất cũng tương tự, chỉ là anh ta có vẻ thư sinh nho nhã hơn, còn Lục Huấn trông cao lớn hơn, có phần mạnh mẽ cứng rắn.Hai người đàn ông ngang tài ngang sức, chỉ cần một ánh mắt chạm nhau, khí thế đã bùng nổ không ai nhường ai, bầu không khí tại hiện trường bỗng chốc trở nên căng thẳng, những người qua lại xung quanh và tiếng nói cười dường như trở thành phông nền."Cái đó, anh Quý Lâm, em và anh Lục Huấn..."Lê Tinh đã nhận ra có điều gì đó không ổn từ khi Quý Lâm liên tục chất vấn cô, nhìn tình hình trước mắt, trong lòng cô không khỏi hoảng hốt, cô siết chặt lòng bàn tay, vừa định lên tiếng thì lúc này, từ trên lầu đi xuống một người đàn ông trung niên nhìn về phía họ gọi:"Chủ nhiệm Quý, cậu ở đây à, chủ nhiệm Ngô đang tìm cậu, sắp kết thúc rồi, muốn mời cậu lên nói vài lời.""Tôi biết rồi, tôi lên ngay."Mấy năm nay, Quý Lâm từ một thư ký thực tập bình thường ở văn phòng, đến trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh lãnh đạo, cùng ông ta đi công tác ở Thiên Tân rồi trở về Bắc Kinh, đã tôi luyện được bản lĩnh bình tĩnh. Chỉ trong chốc lát, anh ta đã thu xếp lại mọi cảm xúc hỗn loạn, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, mỉm cười bình tĩnh và ôn hòa đáp lại, rồi quay sang Lê Tinh:"Tinh Tinh, bây giờ anh có chút việc, em tìm chỗ ngồi ở dưới lầu uống trà đợi anh, chúng ta cùng về."Giọng điệu của Quý Lâm nhẹ nhàng, giống như khi hai người ở bên nhau trước đây, anh ta tùy ý sắp xếp, nhưng họ đã không còn là những đứa trẻ chưa trưởng thành chưa hiểu chuyện năm xưa, lại còn xảy ra chuyện vừa rồi, Lê Tinh gần như không cần suy nghĩ, lập tức từ chối: "Không cần đâu.""Anh Quý Lâm, anh cứ lo việc của anh đi, anh Lục Huấn sẽ đưa em về, chúng em đi đây, trước đó đã gọi điện báo với nhà rồi."Sắc mặt Quý Lâm sa sầm, anh ta mở miệng định nói gì đó, liếc nhìn người bên cạnh đang tò mò nhìn mình, anh ta siết chặt tay, chỉ nói: "Vậy đợi anh về rồi đến tìm em." Sau đó lạnh lùng liếc nhìn Lục Huấn, quay người bỏ đi.Bước chân anh ta sải dài vội vã, nhanh chóng lên lầu, người đàn ông trung niên đi bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng đang nói gì đó với anh ta.Lê Tinh im lặng nhìn, cảm thấy có chút xa lạ."Chúng ta cũng đi thôi?" Lục Huấn thản nhiên thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn Lê Tinh hỏi.Lê Tinh hoàn hồn, mỉm cười: "Ừm, được."Xe đậu ngay bên ngoài nhà hàng, chào ông chủ Thái xong, hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, nhưng vì màn xen ngang của Quý Lâm vừa rồi, cả hai đều có chút im lặng.Từ khi quen biết đến giờ, hai người luôn hòa thuận, trước đây Lê Tinh có giận dỗi cũng chưa từng im lặng như vậy, Lê Tinh không quen với bầu không khí này.Hiện giờ đầu óc cô cũng rối bời, cô không ngờ tối nay lại gặp Quý Lâm, càng không ngờ Quý Lâm khi nghe cô có đối tượng lại phản ứng mạnh như vậy, rõ ràng trước đây anh ấy....Lê Tinh đan mười ngón tay vào nhau, không biết phải làm sao, càng không biết nên nói với Lục Huấn thế nào. Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisHai người ở bên nhau, sự thành thật rất quan trọng, những vấn đề nam nữ thế này càng không thể giấu giếm, nếu không sẽ giống như bao thuốc nổ dính tia lửa, càng muốn che giấu thì cuối cùng sẽ càng nổ tung nhanh hơn, cô hiểu đạo lý này, cô không định giấu giếm.Chỉ là, nếu muốn nói về Quý Lâm, chắc chắn phải kể từ đầu, sẽ là một câu chuyện rất dài, thậm chí sẽ nhắc lại rất nhiều chuyện trước đây của cô.Hơn nữa, cô và Quý Lâm lớn lên cùng nhau, hơn mười năm trước bên cạnh cô chỉ có Quý Lâm là bạn, họ từng thân thiết vô cùng, như hình với bóng, nếu Lục Huấn biết được liệu có để tâm không?Liệu có nghi ngờ cô, cho rằng cô còn tình cảm với Quý Lâm không?"Anh có gì muốn hỏi em không?" Đi được nửa đường, Lê Tinh dừng bước, nghiêng đầu nhìn Lục Huấn.Bước chân Lục Huấn khựng lại, anh có gì muốn hỏi cô sao?Đương nhiên là có.Người đàn ông kia sau khi nghe anh là đối tượng của cô, đã chất vấn với giọng điệu như vậy, thậm chí còn nhắc đến gia đình cô. Đủ thấy, cậu ta đã sớm coi cô là của mình, người nhà họ Lê có khi cũng biết, thậm chí còn từng ủng hộ.Vậy còn cô thì sao?Thái độ của cô trước đây như thế nào?Lúc anh nói chuyện với ông chủ Thái, khóe mắt vẫn luôn chú ý đến cô, anh nhìn thấy tất cả những thay đổi trên nét mặt cô khi người đàn ông kia tiến về phía cô, anh có thể nhận ra, người đàn ông kia đối với cô không hề bình thường.Anh không chắc họ đã từng đến mức nào, cô có từng dùng đôi mắt long lanh ấy nhìn người đàn ông kia với vẻ trìu mến không, có từng dành cho người đàn ông kia sự dịu dàng, quan tâm mà cô dành cho anh không...Nhưng sau khi hỏi rồi thì sao?
Anh sẽ nhận được câu trả lời gì?Chỉ cần nghĩ đến những điều đó, cảm giác ghen tị như một chiếc cưa điện được cắm điện, sắp sửa xé nát con người ta, cổ họng nghẹn đắng khó thở, một khi cô thừa nhận, anh nên đối mặt và tự xử lý như thế nào?Buông tay sao?Họ mới quen nhau được hai tuần, gặp mặt vỏn vẹn bốn lần. Nhưng thực tế, anh đã biết cô hai năm rồi.Bầu không khí gia đình nhà họ Lục không tốt, Lục Kim Xảo tính tình nóng nảy hay cáu gắt nhỏ nhen, không chịu thiệt một chút nào, bà ta coi đồ của ông nội là của mình, sau khi ly hôn thì về nhà ông nội, ngày nào cũng so bì với mẹ nuôi, dù chỉ là cây kim sợi chỉ cũng phải tranh giành.Phát hiện ra một chút bất công, hoặc cảm thấy bản thân bị ủy khuất, bà ta sẽ cãi nhau, làm ầm ĩ, khiến cả nhà không được yên ổn.Mẹ nuôi Hách Lệ Hoa thì thâm sâu khó lường, gặp những chuyện này bà ta chưa từng trực tiếp đối mặt với Lục Kim Xảo, chỉ tỏ vẻ khó chịu, mắt đỏ hoe. Lục Hân thương mẹ, lại là đứa con gái đanh đá, không có khái niệm tôn ti trật tự, Lục Kim Xảo cãi nhau, nó sẽ mở toang cửa nhà, bê ghế ra ngồi đối đáp, chửi bới ầm ĩ đến mức cả khu tập thể đều nghe thấy.Ông nội ngày nào cũng bị làm phiền, không ai nói ra, chỉ biết trút hết nỗi khổ tâm lên anh, chỉ cần anh về nhà hoặc nhận được điện thoại, bên tai đều là những chuyện này.Sau khi quen Lê Vạn Sơn, ông nội có một thói quen là rất thích kể lể chuyện nhà họ Lê như thế nào, như thế nọ.Khi than thở trước mặt anh rằng Lục Kim Xảo và Lục Hân không hiểu chuyện, ông nội luôn nhắc đến nhà họ Lê, mà cái tên được ông nhắc đến nhiều nhất chính là Lê Tinh. Con gái nhà họ Lê - Tinh Tinh ấy thật hiếu thảo với bố, mua cho ông Lê một bộ quần áo trông thật bảnh bao.Tinh Tinh nhà họ Lê thật sự là người tài giỏi, biểu diễn ba lê đoạt giải, khiến ông Lê vui mừng ra mặt, hôm nay cá đều là ông ấy mời.Hoặc là, "hôm nay Xảo Xảo và Lục Hân lại cãi nhau, suýt nữa thì đánh nhau, đời này ông đã tạo nghiệt gì, nuôi con gái là súng thần công, cháu gái là pháo, ông thật là không bằng ông Lê. Mấy đứa con nhà người ta đều được dạy dỗ nên người, con gái út ngoan ngoãn nghe lời, ba ngày hai bữa lại mua đồ cho ông Lê, ông Lê bị viêm khớp, con bé còn làm ngải cứu, pha nước ngâm chân cho ông ấy. Nghe mà ông thấy khó chịu trong lòng, Xảo Xảo không chọc tức ông là tốt lắm rồi, làm gì mà có nước ngâm chân.""Con bé Tinh Tinh ấy, hôm nay ông nhìn thấy từ xa, xinh đẹp vô cùng, cả đời ông chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, thảo nào ông Lê lại cưng chiều như thế..."Hai năm, gần như cứ cách ba đến năm ngày anh lại nghe thấy tên cô, có lẽ nghe quá nhiều, hình ảnh của cô trong đầu anh trở nên rõ ràng.Vì vậy, khi ông nội hào hứng đưa ảnh cô cho anh xem, bảo anh xem mắt, tay anh nhanh hơn não nhận lấy bức ảnh. Một bức ảnh màu chụp tại nhà, chất liệu cũ kỹ ngả vàng, cô mặc chiếc váy trắng, tóc xoăn buộc nửa đầu, đang hái hoa hồng trong sân dỗ dành đứa trẻ.Bàn tay thon thả, dung mạo xinh đẹp, chiếc cổ trắng nõn giống như thiên nga. Anh không khỏi nhìn thêm hai giây, khi hoàn hồn, đã gật đầu đồng ý xem mắt.Trước đó ông nội vì chuyện xem mắt cho anh mà ốm nặng, anh đã đồng ý rồi nên không tiện nuốt lời.Cứ coi như là dỗ dành ông nội, lúc đó anh nghĩ vậy.Sau khi gặp ở toà nhà bách hóa số sáu, anh nghĩ, quả đúng như ông nội nói: xinh đẹp, tốt bụng.Đến bây giờ, dường như anh không thể tìm ra một điểm nào không tốt ở cô.Anh ngu ngốc mới buông tay.Cô xinh đẹp, tính cách lại phóng khoáng thú vị, bản thân đã là một sự tồn tại thu hút, có người thích là chuyện bình thường. Họ lớn lên cùng nhau trong một khu tập thể, người đàn ông kia cũng ưu tú, cho dù hai người từng có chuyện gì, anh cũng không nên ngạc nhiên.Đều là chuyện quá khứ, nếu anh truy cứu để ý, chẳng khác nào đẩy cô về phía người khác.Một khi đã đẩy cô ra ngoài, chắc chắn anh có hối hận cũng không kịp nữa. Cô có thể thản nhiên giới thiệu anh với người khác, đã thể hiện rõ thái độ, anh không cần phải tỏ ra nhỏ nhen như vậy."Bây giờ em muốn nói không?" Lục Huấn quay đầu nhìn vào đôi mắt đen láy, trong veo của cô."Muốn nói thì muốn nói, chỉ là..." Lê Tinh khẽ nhíu mày liếc nhìn Lục Huấn, thành thật nói: "Chỉ là em vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói với anh..."Lục Huấn lập tức nói: "Vậy thì đợi em nghĩ xong rồi hãy nói."Anh trả lời quá nhanh, dường như không hề để tâm đến chuyện này, Lê Tinh không khỏi liếc nhìn anh: "Hình như anh chẳng để ý gì cả?"Tuy mới gặp nhau vài lần, chưa đến mức yêu sâu đậm, nhưng thái độ hờ hững này của anh khiến Lê Tinh ít nhiều cảm thấy không thoải mái, giọng nói cũng mang theo chút cảm xúc.Lục Huấn vừa buồn cười vừa tức giận, anh đã nhẫn nhịn bấy lâu, khó khăn lắm mới rộng lượng một lần, kết quả cô lại không biết điều.Nhưng điều này cũng chứng minh, cô không hề chột dạ về chuyện này, nên mới có thể đường hoàng như vậy. Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisAnh nhìn cô chăm chú, họ đã ra ngoài, cách bờ sông khoảng trăm mét, gió đêm lớn thổi tung mái tóc xoăn bồng bềnh của cô, anh đưa tay vén những sợi tóc bay tán loạn bên má cô ra sau tai, mỉm cười nói: "Chuyện trước kia anh thật sự không để ý lắm, vì đó đều là quá khứ của em, cho dù hai người có từng yêu nhau, chỉ cần tương lai sau này của em thuộc về anh, những chuyện khác đều không quan trọng. Tất nhiên, tối nay anh cũng có chút không vui, dù sao người ta cũng nói muốn đến nhà tìm em rồi."Cho dù có che giấu, kìm nén cảm xúc đến đâu, thì nó vẫn tồn tại, chỉ cần lộ ra một chút khe hở sẽ có dấu hiệu bùng phát. Khi Lục Huấn nói những lời này, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng nói cũng trầm xuống.Lê Tinh bỗng cảm thấy chột dạ, không còn giận dỗi được nữa, càng không biết nên giải quyết chuyện này thế nào, bởi vì Quý Lâm nói sẽ đến tìm cô, chắc chắn sẽ đến."Chúng em không có gì, nếu có gì thì em cũng không thể gặp anh được, lời anh ấy nói, có lẽ chỉ là vì quá bất ngờ thôi, anh ấy luôn coi em như em gái, em có bạn trai mà không nói với anh ấy..." Lê Tinh nhỏ giọng giải thích.Nhưng lời này nói ra không có sức thuyết phục lắm, phản ứng lúc đó của Quý Lâm không giống phản ứng của anh trai đối với em gái.Lục Huấn im lặng, Lê Tinh cũng thấy chột dạ.Cô khẽ liếc nhìn bờ sông xa xa, mùa hè nóng nực, mọi người ngủ muộn, những nhà gần đây thường ra bờ sông đi dạo, dưới ánh đèn đường, người đi dạo lác đác từng nhóm, thỉnh thoảng còn có vài người bán hàng rong, trông cũng có chút náo nhiệt.Lúc này, đi dạo quả là thích hợp.Lê Tinh khẽ động tâm, cô liếc nhìn Lục Huấn, "Bờ sông khá náo nhiệt, hay là em về muộn một chút? Em gọi điện về nhà, chúng ta đi dạo nhé?"Lê Tinh lại cúi đầu, khẽ liếm môi: "Buổi tối dù sao cũng phải tránh hiềm nghi, ngày mai em sẽ tìm thời gian nói rõ ràng với anh ấy, anh là đối tượng của em, em không có ý định ba lòng hai dạ, anh không cần phải buồn."Lục Huấn hơi sững sờ, anh không ngờ cô sẽ cho anh một câu trả lời rõ ràng như vậy, còn bày tỏ tâm ý, lòng anh như mặt hồ bị ném một viên đá, gợn sóng lăn tăn, anh không khỏi bật cười: "Phong cảnh ở đây đẹp thật, nên đi dạo một chút."Một tuần không gặp, sau ngày mai anh sẽ rất bận, có lẽ ngoài thời gian đưa đón cô đi làm sáng tối thì sẽ không có thời gian nào khác để ở bên cô, lúc này anh thật sự không muốn đưa cô về sớm như vậy, anh trực tiếp đưa chiếc điện thoại di động trong tay cho cô."Em nói chuyện với bác Lê đi, trước chín giờ nhất định sẽ đưa em về nhà.""Chỉ đi dạo thôi mà, đâu cần đến chín giờ."Tiếng cười của anh vang lên, tâm trạng vui vẻ rõ ràng, Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm, cũng cong môi cười theo, cô đưa tay nhận lấy điện thoại, gọi về nhà.Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lê Hà Dương nghe máy.Lê Tinh đang lo lắng nếu mẹ hoặc chị dâu nghe máy thì phải nói thế nào, nghe thấy giọng Lê Hà Dương, cô mừng rỡ, vội vàng nói rõ sự tình.Đây là lần đầu tiên Lê Tinh xin về muộn, lại còn đi cùng một người đàn ông, dù Lê Hà Dương hiện giờ không còn phản cảm với Lục Huấn nữa, nhưng cậu cũng ngẩn người, sau khi hoàn hồn liền kêu lên: "Cái gì? Chín giờ mới về? Không phải chứ, cô...""Đúng vậy, chính là như vậy, con nói với ông nội giúp cô nhé."Giọng vịt đực của Lê Hà Dương chói tai, Lê Tinh đưa điện thoại ra xa, nói xong liền cúp máy. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy, vừa chột dạ vừa thấy có chút kích thích, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Lục Huấn đang mỉm cười nhìn mình, mặt cô lại đỏ bừng, cô cúi đầu ho nhẹ một tiếng, trả điện thoại cho anh."Xong rồi, chúng ta đi thôi."Cô rất dễ xấu hổ, đôi má trắng nõn ửng hồng khiến người ta muốn véo một cái, Lục Huấn mỉm cười nhìn cô, đưa tay ra nhận lấy điện thoại rồi tự nhiên nắm lấy tay cô: "Ừm, đi thôi."Phong cảnh ven sông quả thực rất đẹp, đêm hè, trên trời đầy sao lấp lánh, trăng khuyết hiện ra, ánh trăng thanh khiết chiếu sáng con đường lát đá cũ kỹ, những đường vân đều hiện rõ, nơi này còn có một nhà thờ cổ, bên trong có nhiều cây xanh, kiến trúc cũng nhiều.Một bên là mặt sông rộng lớn, một bên là những tòa nhà cổ kính rợp bóng cây xanh, nắm tay nhau đi dạo ở đây, thật yên bình và thư thái.Điều duy nhất hơi tệ là, đôi giày cô đi hôm nay, lúc mua vì ham rẻ đẹp mắt nhưng lại không thoải mái lắm, hơi cọ vào chân, đi được khoảng mười phút cô đã cảm thấy chỗ dây buộc bắt đầu đau rát.Cô là người đề nghị đi dạo, mới đi được một đoạn ngắn như vậy, khu vực nhà thờ còn chưa đi hết, Lê Tinh không muốn mất hứng nên cố nhịn không nói, nhưng hai người đi cùng nhau, Lục Huấn dồn hết sự chú ý lên người Lê Tinh, gần như ngay khi bước chân cô chậm lại, anh đã nhận ra."Chân em sao vậy?" Lục Huấn dừng bước nhìn Lê Tinh."Không sao, chỉ là giày hơi cọ vào chân." Bị phát hiện, Lê Tinh hơi xấu hổ, cô khẽ rụt chân lại, suy nghĩ một chút rồi cúi xuống nới lỏng dây buộc ở mắt cá chân.Dây buộc được nới lỏng, gót chân dễ chịu hơn nhiều, chỉ là phần mu bàn chân và lòng bàn chân vẫn còn hơi khó chịu, nhưng Lê Tinh thử cử động, cảm thấy vẫn có thể chịu đựng được, cô đứng dậy mỉm cười: "Được rồi, giờ thì ổn rồi, tiếp tục đi thôi."Lục Huấn lại không nhúc nhích, anh nhíu mày nhìn chân cô, rồi nhìn xung quanh, chú ý đến một tảng đá lớn bên cạnh bụi cây vừa đủ để ngồi, liền nói: "Qua đó nghỉ một lát.""Ồ."Lê Tinh bình thường lười biếng, không thích đi bộ, chân bị cọ xát cô càng không muốn đi, anh đã nói vậy, cô cũng muốn nghỉ ngơi một chút nên không phản đối, cùng anh đi qua đó.Tảng đá nhẵn bóng, trông không bẩn, chỉ là bên cạnh là bụi cây và cỏ dại, Lê Tinh nhìn có vẻ không dám ngồi."Liệu có rắn không?"Có rắn hay không thì khó nói, nơi này ở trong nhà thờ, là nơi tương đối hẻo lánh yên tĩnh, cây cối và bãi cỏ lại nhiều, rất dễ sinh ra côn trùng rắn rết, nên buổi tối không có nhiều người đến đây.Nhưng chắc chắn không thể nói với cô điều này, sẽ dọa cô sợ chết khiếp, Lục Huấn bình tĩnh nhìn xung quanh, xác định tương đối an toàn mới trả lời cô: "Không đâu, bãi cỏ này không ẩm ướt, rắn sẽ không đến đây.""Chúng ta ngồi một lát, anh xem chân em rồi đi."Vừa nói, Lục Huấn vừa lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay trải ra, chú ý đến ánh mắt Lê Tinh nhìn xung quanh với vẻ sợ hãi, anh đột nhiên do dự.Anh chắc chắn sẽ không để cô gặp chuyện, cho dù có rắn, anh cũng có thể xử lý ngay lập tức, anh từng sống trong rừng núi hoang dã một tháng trời, xử lý những việc này rất dễ dàng, nhưng anh sợ cô sợ hãi."Sợ lắm sao? Hay là anh cõng em về xe luôn?"Cõng cô.Tim Lê Tinh đập thình thịch, hai người ngoài lần trước vô tình ôm nhau ở rạp chiếu phim, thì bây giờ hành động thân mật nhất chỉ là nắm tay, nếu cõng chắc chắn sẽ phải dựa sát vào nhau... Lê Tinh nhìn xung quanh, nơi này vắng vẻ gần như không thấy ai, nhưng đi ra khỏi đây sẽ có nhiều người hơn.Nghĩ đến cảnh mọi người nhìn anh cõng mình, mặt Lê Tinh nóng bừng. "Không cần đâu, chân em không sao, nghỉ một lát là được rồi." Lê Tinh nói, rồi từ từ ngồi xuống.Cô ngồi, anh đứng, dáng người anh cao lớn che mất một nửa ánh sáng, cả bóng hình đều phủ lên người cô, xung quanh chỉ có hai người, nhịp tim Lê Tinh đập nhanh hơn, cô nhìn tảng đá lớn bên dưới, còn có thể ngồi thêm một người, cô khẽ mím môi nắm chặt túi vải bố trong tay, hơi dịch sang một bên, nhường cho anh một nửa chỗ ngồi: "Anh cũng ngồi đi.""Ừm."Lục Huấn nhận ra cô không thoải mái, anh khẽ đáp một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.Anh vừa ngồi xuống, cả tảng đá dường như đột nhiên nhỏ lại, không đủ chỗ nên hai người ngồi sát vào nhau, cánh tay mảnh khảnh của cô chạm vào cánh tay anh, rõ ràng là cánh tay đàn ông và phụ nữ khác nhau, nóng bỏng và mạnh mẽ, như đang cổ vũ, khiến trái tim cô cũng đập liên hồi."Để anh xem chân em?" Im lặng một lát, Lục Huấn lên tiếng."Chắc không nghiêm trọng đâu, em ngồi xuống đã không còn thấy đau nữa rồi." Lê Tinh đáp, ngẩng đầu thấy anh đang chờ đợi, cô dừng lại một chút, cuối cùng cũng cởi giày, đưa đôi chân ra.Quả thật không nghiêm trọng lắm, chỉ có vài chỗ bị cọ xát đỏ ửng, nhưng chân cô trắng nên trông hơi chướng mắt.Lục Huấn nhíu mày, anh liếc nhìn đôi giày cao gần mười phân của cô trên mặt đất: "Đôi giày này không tốt lắm, vừa cọ xát vừa dễ ngã, lần sau nên đổi đôi khác đi."Lê Tinh luôn rất quý đôi giày của mình, nghe vậy cô theo bản năng nói: "Cũng được mà, giày cao gót vốn dĩ là như vậy, không đi được nhiều."Cô nói vậy, Lục Huấn đột nhiên nhớ ra, dường như cô luôn đi giày cao gót, lần trước đi dạo ở toà nhà bách hóa số hai cũng vậy, suýt nữa thì ngã."Giày của em đều là giày cao gót sao?""Ừm," Lê Tinh có chút ngượng ngùng, mắt nhìn về phía hàng cây xa xa: "Em thấp mà, không đi giày cao gót thì không có khí chất.""Sao em lại thấp?"Lục Huấn không hiểu lắm, Lê Tinh cao gần một mét sáu ba, Lục Kim Xảo chỉ cao hơn một mét rưỡi một chút; Hách Lệ Hoa cũng không cao, khoảng một mét năm lăm; Lục Hân cao giống mẹ cũng chưa đến một mét sáu, có lẽ nhìn mấy người phụ nữ trong nhà quen rồi, xung quanh cũng không có mấy người phụ nữ cao, mà Lê Tinh dáng người thướt tha cân đối, Lục Huấn nhìn Lê Tinh luôn cảm thấy cô khá cao, chưa từng liên tưởng cô với chữ "thấp"."Em không thấp sao?" Lê Tinh chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Lục Huấn.Cô học múa từ nhỏ, đến năm mười bốn tuổi bắt đầu có tiêu chuẩn về chiều cao, giáo viên của cô luôn lo lắng về chiều cao của cô, luôn thở dài trước mặt và sau lưng cô: "Sao con bé này lại thấp thế nhỉ, cao thêm chút nữa thì tốt rồi, múa mà thấp quá thì không được."Giáo viên nhắc nhiều, những bạn học múa cũng biết, ngoài việc gọi cô là "Bé nói lắp" ra, lại thêm cho cô một biệt danh là "Tiểu Lùn".Lúc đó, đoàn trưởng đoàn kịch Đông Phương đến gặp giáo viên, khi nói về cô, ngoài việc nói về vấn đề nói lắp của cô, cũng có nhắc đến chiều cao. Lúc đó cô cảm thấy xấu hổ, cũng sợ người nhà lo lắng, nên không nói ra chuyện này, chỉ âm thầm hỏi người nhà và Quý Lâm, có phải cô cao thêm chút nữa thì tốt hơn không, họ không nói rõ về vấn đề cao thấp của cô, chỉ là sau đó bữa sáng của cô đều có một cốc sữa, chị dâu còn đặc biệt đi tìm hiểu một loạt bài thuốc dân gian giúp tăng chiều cao, Quý Lâm cũng thường xuyên kéo cô ra đo chiều cao.Chỉ tiếc là không có tác dụng gì, sau mười sáu tuổi, chiều cao của cô không tăng thêm nữa, nhưng lúc đó cô đã từ bỏ con đường múa chuyên nghiệp, nên cũng không để tâm lắm.Tất nhiên, cũng không phải hoàn toàn không để tâm, cô đã học cách đi giày cao gót, dần dần quen với cảm giác đi cà kheo, dường như chỉ cần đi giày càng cao cô càng tự tin.Đi lâu rồi, đột nhiên có một ngày cô xuất hiện trước mặt người khác với đôi giày bệt, người ta sẽ nói: "Ơ, sao hôm nay cô không đi giày cao gót vậy? Cô vẫn nên đi giày cao gót thì đẹp hơn, có khí chất hơn."Lục Huấn là người đầu tiên nhíu mày, không đồng tình khi cô nói mình thấp, Lê Tinh cảm thấy có chút mới mẻ, cô ngồi thẳng dậy, đối mặt với Lục Huấn: "Anh không thấy em cao thêm chút nữa sẽ đẹp hơn sao? Có khí chất hơn sao? Em thấp hơn anh cả một cái đầu, gần hai cái đầu đấy."Hai mươi bảy năm trước, Lục Huấn chưa từng tiếp xúc nhiều với phụ nữ, Lục Kim Xảo là người phụ nữ anh gặp nhiều nhất, nhưng Lục Kim Xảo là người phụ nữ đặc biệt tự tin, luôn cho rằng mình là người đẹp nhất, dáng người chuẩn nhất, khí chất tuyệt vời nhất.Bà ta dù chỉ mua một đôi tất cũng sẽ hỏi người nhà xem có đẹp không. Nếu có ai dám nói không đẹp, bà ta nhất định sẽ bảo người đó là không có mắt thẩm mỹ.Gặp qua tính cách của Lục Kim Xảo, Lục Huấn không tài nào hiểu được suy nghĩ của Lê Tinh, nên anh hỏi ngược lại: "Em cảm thấy khí chất của mình vẫn chưa đủ tốt, hay là chưa đủ xinh đẹp? Phụ nữ miền Nam chiều cao trung bình vốn không cao lắm, chỉ khoảng 1m55, cao trên 1m60 là đã được xem là cao rồi. Anh cũng luôn thấy em rất cao."Anh ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Trong nhà họ Lục, cô của anh chỉ cao 1m50, nhưng bà ấy lại rất hài lòng với chiều cao của mình. Sau này nếu gặp bà ấy, tốt nhất em đừng nói mình quá thấp trước mặt bà ấy, nếu không bà ấy sẽ nổi cáu với em.""Ơ..." Lê Tinh ngẩn ra: "Anh nói thật sao?""Nhìn anh giống đang đùa không?" Lục Huấn nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày một cái."Bảo là nổi cáu còn nhẹ đấy. Khi bà ấy bực lên, bà ấy sẽ chắp tay lại niệm một câu 'Nam Mô A Di Đà Phật', rồi bắt đầu lầm bầm không dứt, sau đó chửi mắng om sòm, kéo dài mãi cho đến khi em nhận lỗi và hối hận mới thôi."Lục Huấn mô tả với vẻ nghiêm túc, không một chút ý tứ đùa cợt, nhưng trong lời nói của anh vẫn phảng phất chút phóng đại và không tán thành, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thoáng qua nét hài hước.Lê Tinh nhìn anh, tự dưng cảm thấy buồn cười. Cô mím môi cố nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Từ tiếng cười nhỏ ban đầu, đến việc phải lấy tay che miệng mà vẫn không ngăn được tiếng cười lớn."Anh nói thật à? Cô anh thật sự sẽ như vậy sao? Ha ha! Niệm xong A Di Đà Phật rồi mắng người sao?"Lê Tinh đã khổ sở vì chiều cao của mình quá lâu rồi. Ngay cả khi chọn bạn đời, điều đầu tiên cô nghĩ đến cũng là chiều cao, chỉ sợ sau này con cái sẽ thấp bé và trách mình.Nghe Lục Huấn miêu tả về Lục Kim Xảo, cô cảm thấy quá thú vị. Cô không thể tưởng tượng nổi cảnh một người niệm Nam Mô A Di Đà Phật rồi chắp tay lại mà chửi mắng người khác ngay trước mặt.Càng nghĩ càng thấy buồn cười. Lê Tinh vốn dễ khóc mà cũng dễ cười, giờ thì không thể kiềm lại được nữa, cuối cùng vừa cười đến rơi cả nước mắt, vừa lấy tay che mặt, vai run lên đến nỗi không ngồi vững. Lục Huấn lo cô ngã khỏi tảng đá, liền đưa tay ra giữ lấy vai cô.Thấy cô cười mãi không ngừng, trên mặt anh cũng lộ ra ý cười: "Buồn cười đến thế sao?""Ha ha, cũng không hẳn."Lê Tinh bỏ tay khỏi mặt, lại bật cười. Một lúc sau cô mới ngừng lại được, khóe môi khẽ nhếch lên: "Chủ yếu là từ nhỏ đến giờ em luôn mong mình cao hơn, nhưng mãi không cao lên được. Bây giờ nghe anh nói, em cảm thấy đầu óc mình hơi có vấn đề. Có lẽ thật ra em đâu có thấp.""Đương nhiên em không thấp. Anh cảm thấy em như thế này là rất tốt, hoàn hảo, không có chỗ nào không tốt cả." Lục Huấn khẳng định chắc nịch.Khi nói những lời này, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào Lê Tinh. Đôi mắt đen như mực, sâu thẳm và trong sáng.Anh cảm thấy cô không có một điểm nào không tốt.Lê Tinh cảm thấy tim mình chợt rung lên. Cô không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn anh. Khoảng cách giữa hai người lúc này vô cùng gần. Tảng đá nhỏ bé khiến chân cô chạm vào chân anh, tay anh vòng qua vai cô, gần như ôm trọn cô vào lòng.Xung quanh nhà thờ yên tĩnh không một bóng người, chỉ có bầu trời đầy sao và một vầng trăng cong cong. Thỉnh thoảng trên cây gần đó vang lên vài tiếng ve. Không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của nhau.Khoảng cách quá gần, gần đến nỗi hơi thở của hai người quyện vào nhau. Bàn tay đang đặt trên vai cô dần trở nên nóng rực. Không biết là ai truyền cho ai, mà nhịp tim trong lồng ngực cũng đập càng lúc càng mạnh mẽ."Thình, thịch, thình thịch, thình thịch thình thịch..."Từng nhịp, từng nhịp, dồn dập không ngừng.Bốn mắt giao nhau, trong đôi mắt đen như mực ấy bừng lên một ngọn lửa, nóng rực đến mức ánh nhìn như muốn thiêu cháy người khác.Lê Tinh bị ánh mắt ấy nhìn đến khô cả miệng, cổ họng nghẹn lại. Cô vô thức cắn nhẹ phần thịt bên trong môi dưới, đôi môi đỏ mỏng manh khẽ lõm xuống, như mời gọi người ta muốn chạm vào và nếm thử.Đôi mắt Lục Huấn càng thêm thâm trầm. Bàn tay to lớn của anh đột ngột di chuyển lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má mềm mại của cô.Lòng bàn tay nóng hổi, thô ráp, mang theo cảm giác tê tê khiến Lê Tinh khẽ run lên, định né tránh, nhưng lại bị cánh tay anh giữ chặt."Em..." Lê Tinh mở miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn cứng, không phát ra được âm thanh nào."Anh làm sao? Em muốn nói gì?" Lục Huấn chủ động lên tiếng, giọng anh khàn khàn như có một lớp cát mịn, khiến người nghe cảm thấy ngứa ngáy trong tai.Lê Tinh vô thức nghiêng đầu tránh né. Cô muốn nói rằng khoảng cách giữa họ lúc này quá gần, khiến cô cảm thấy hoảng hốt. Nhưng họ là đối tượng của nhau, những cử chỉ thân mật riêng tư thế này chẳng có gì là không bình thường. Họ có thể nắm tay, ôm, thậm chí... hôn.Hôn.Anh sẽ hôn cô sao?Tim Lê Tinh đập mạnh một cái, ngước mắt nhìn anh. Trong ánh trăng như nước, cô thấy rõ yết hầu của anh đang chuyển động lên xuống, đường viền quai hàm sắc nét, gương mặt đẹp trai hoàn hảo, đôi môi của anh...Anh rất đẹp, điều này cô luôn biết. Đôi môi của anh cũng đẹp hơn hẳn đàn ông bình thường, viền môi rõ ràng tạo cảm giác sắc sảo, màu sắc cũng vừa vặn.Hôn... sẽ là cảm giác thế nào?Lần trước, Lê Tinh từng nói với Lục Huấn rằng ngoài đi mua sắm nhảy múa, cô còn hay đọc sách. Nhưng cô không nói rằng những cuốn sách cô đọc đều là tiểu thuyết. Những năm gần đây, cùng với sự cởi mở trong xã hội, không chỉ có thêm nhiều rạp chiếu phim và video đưa các tác phẩm điện ảnh Hong Kong hay nước ngoài vào, mà cả các hiệu sách mới cũng mọc lên không ít. Những đầu sách ở đó ngày càng đa dạng, từ các thể loại từng bị cấm như Kim Bình Mai, đến các tiểu thuyết kiếm hiệp hay ngôn tình Đài Loan...Những cuốn sách đó chính là bạn đồng hành trước giờ ngủ của cô trong vài năm qua. Các đoạn mô tả mờ ám hay cảnh thân mật trong đó thường khiến cô đỏ mặt, tim đập liên hồi. Thỉnh thoảng, vào ban đêm cô còn mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, sáng hôm sau thức dậy chỉ cảm thấy như mình bị rút cạn sức lực.Mỗi lần như vậy, cô đều xấu hổ đến mức trùm chăn kín mặt, nhưng đôi khi vẫn không nhịn được mà tò mò nghĩ, những cảnh thân mật trong truyện như hôn môi, liệu có thực sự giống như vậy không? Liệu có khiến người ta bối rối, run rẩy, trái tim loạn nhịp và... kích thích như thế?Ánh mắt Lê Tinh lại bất giác dừng trên đôi môi của Lục Huấn. Một đôi môi thực sự đẹp, đẹp theo cách hoàn toàn khác với cô. Nếu anh định hôn cô, cô nên đẩy anh ra sao?Nếu không đẩy, cô phải làm gì?Phản ứng thế nào?Nên e ấp ngại ngùng một chút?Hay táo bạo hơn?"Em muốn nói gì vậy, Tinh Tinh?" Lục Huấn cúi đầu nhìn đôi tai đỏ ửng của cô, bàn tay to lớn xoa nhẹ má cô, ngón cái chầm chậm vuốt ve làn da mịn màng rồi lại hỏi.Ánh mắt Lê Tinh đờ đẫn nhìn đôi môi anh khẽ mấp máy. Trong cơn hoang mang, đầu óc cô trống rỗng, rồi chính cô nghe bản thân mình thốt lên:
"Anh muốn hôn em sao?"Không gian đột ngột tĩnh lặng. Ngay cả tiếng ve kêu từ tán cây xa cũng ngừng bặt."Em... em không có ý đó! Ý em là, anh có định hôn em không? À không, ý em muốn nói là..."Lê Tinh đỏ bừng cả mặt, vội vàng mở lời giải thích nhưng phát hiện càng nói càng không đúng. Cô luống cuống đến mức chỉ muốn tự cắn vào lưỡi mình. Cuối cùng, cô cúi đầu buông thõng giọng: "Chắc là ý em cũng đại khái như thế... Chỉ là, em cảm giác, có lẽ...""Ừ, anh muốn."Lời Lê Tinh còn chưa dứt, giọng nói trầm ấm của Lục Huấn đã xen vào. Chỉ hai từ khàn khàn pha chút ý cười. Ngay giây sau, bàn tay thô ráp nhưng nóng rực của anh luồn ra sau gáy cô, giữ chặt lại rồi cúi người hôn xuống đôi môi đỏ thắm. Hơi thở nóng bỏng của anh cuộn trào như ngọn lửa, nhấn chìm cô hoàn toàn.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
"Xin chào."Quý Lâm làm như không nghe thấy lời chào, cả người anh như hóa đá, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của Lê Tinh và Lục Huấn. Trước khi về, anh đã nghĩ đến việc khi đột ngột xuất hiện trước mặt Lê Tinh, cô sẽ ngạc nhiên nhiều hơn hay vui mừng nhiều hơn, nghĩ đến việc cô sẽ giận anh vì ba năm nay anh không liên lạc nhiều với cô, nghĩ đến việc anh sẽ dỗ dành cô như thế nào, nghĩ đến việc sau khi anh dỗ dành cô xong, cô biết anh đã trở về bên cô, cô sẽ vui mừng biết bao nhiêu... Anh chỉ không ngờ rằng, anh trở về rồi mà Lê Tinh lại có đối tượng."Tinh Tinh, em nói đối tượng? Đối tượng gì?"Quý Lâm dường như cười, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Lê Tinh, bàn tay buông thõng bên người siết chặt."Khi nào thì em có đối tượng? Sao em lại có đối tượng? Sao em có thể có đối tượng? Sao em lại có thể có đối tượng?""Chuyện này bác Lê biết không? Bác ấy đồng ý sao?""Em biết chúng ta...""Chuyện này bác Lê đương nhiên biết, tôi và Tinh Tinh được người quen chính thức giới thiệu cho nhau."Quý Lâm hỏi dồn dập, giọng điệu lạnh lùng dần trở nên bức bách, khiến Lục Huấn nhíu mày, anh mỉm cười ngắt lời Quý Lâm, nụ cười không chạm đến đáy mắt."Cậu Quý đến đây ăn cơm à? Bàn số mấy, tôi mời cậu, chúng tôi còn có việc nên hôm nay không tiếp được."Quý Lâm lúc này mới nhìn về phía Lục Huấn, hai người cao ngang nhau, khí chất cũng tương tự, chỉ là anh ta có vẻ thư sinh nho nhã hơn, còn Lục Huấn trông cao lớn hơn, có phần mạnh mẽ cứng rắn.Hai người đàn ông ngang tài ngang sức, chỉ cần một ánh mắt chạm nhau, khí thế đã bùng nổ không ai nhường ai, bầu không khí tại hiện trường bỗng chốc trở nên căng thẳng, những người qua lại xung quanh và tiếng nói cười dường như trở thành phông nền."Cái đó, anh Quý Lâm, em và anh Lục Huấn..."Lê Tinh đã nhận ra có điều gì đó không ổn từ khi Quý Lâm liên tục chất vấn cô, nhìn tình hình trước mắt, trong lòng cô không khỏi hoảng hốt, cô siết chặt lòng bàn tay, vừa định lên tiếng thì lúc này, từ trên lầu đi xuống một người đàn ông trung niên nhìn về phía họ gọi:"Chủ nhiệm Quý, cậu ở đây à, chủ nhiệm Ngô đang tìm cậu, sắp kết thúc rồi, muốn mời cậu lên nói vài lời.""Tôi biết rồi, tôi lên ngay."Mấy năm nay, Quý Lâm từ một thư ký thực tập bình thường ở văn phòng, đến trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh lãnh đạo, cùng ông ta đi công tác ở Thiên Tân rồi trở về Bắc Kinh, đã tôi luyện được bản lĩnh bình tĩnh. Chỉ trong chốc lát, anh ta đã thu xếp lại mọi cảm xúc hỗn loạn, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, mỉm cười bình tĩnh và ôn hòa đáp lại, rồi quay sang Lê Tinh:"Tinh Tinh, bây giờ anh có chút việc, em tìm chỗ ngồi ở dưới lầu uống trà đợi anh, chúng ta cùng về."Giọng điệu của Quý Lâm nhẹ nhàng, giống như khi hai người ở bên nhau trước đây, anh ta tùy ý sắp xếp, nhưng họ đã không còn là những đứa trẻ chưa trưởng thành chưa hiểu chuyện năm xưa, lại còn xảy ra chuyện vừa rồi, Lê Tinh gần như không cần suy nghĩ, lập tức từ chối: "Không cần đâu.""Anh Quý Lâm, anh cứ lo việc của anh đi, anh Lục Huấn sẽ đưa em về, chúng em đi đây, trước đó đã gọi điện báo với nhà rồi."Sắc mặt Quý Lâm sa sầm, anh ta mở miệng định nói gì đó, liếc nhìn người bên cạnh đang tò mò nhìn mình, anh ta siết chặt tay, chỉ nói: "Vậy đợi anh về rồi đến tìm em." Sau đó lạnh lùng liếc nhìn Lục Huấn, quay người bỏ đi.Bước chân anh ta sải dài vội vã, nhanh chóng lên lầu, người đàn ông trung niên đi bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng đang nói gì đó với anh ta.Lê Tinh im lặng nhìn, cảm thấy có chút xa lạ."Chúng ta cũng đi thôi?" Lục Huấn thản nhiên thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn Lê Tinh hỏi.Lê Tinh hoàn hồn, mỉm cười: "Ừm, được."Xe đậu ngay bên ngoài nhà hàng, chào ông chủ Thái xong, hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, nhưng vì màn xen ngang của Quý Lâm vừa rồi, cả hai đều có chút im lặng.Từ khi quen biết đến giờ, hai người luôn hòa thuận, trước đây Lê Tinh có giận dỗi cũng chưa từng im lặng như vậy, Lê Tinh không quen với bầu không khí này.Hiện giờ đầu óc cô cũng rối bời, cô không ngờ tối nay lại gặp Quý Lâm, càng không ngờ Quý Lâm khi nghe cô có đối tượng lại phản ứng mạnh như vậy, rõ ràng trước đây anh ấy....Lê Tinh đan mười ngón tay vào nhau, không biết phải làm sao, càng không biết nên nói với Lục Huấn thế nào. Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisHai người ở bên nhau, sự thành thật rất quan trọng, những vấn đề nam nữ thế này càng không thể giấu giếm, nếu không sẽ giống như bao thuốc nổ dính tia lửa, càng muốn che giấu thì cuối cùng sẽ càng nổ tung nhanh hơn, cô hiểu đạo lý này, cô không định giấu giếm.Chỉ là, nếu muốn nói về Quý Lâm, chắc chắn phải kể từ đầu, sẽ là một câu chuyện rất dài, thậm chí sẽ nhắc lại rất nhiều chuyện trước đây của cô.Hơn nữa, cô và Quý Lâm lớn lên cùng nhau, hơn mười năm trước bên cạnh cô chỉ có Quý Lâm là bạn, họ từng thân thiết vô cùng, như hình với bóng, nếu Lục Huấn biết được liệu có để tâm không?Liệu có nghi ngờ cô, cho rằng cô còn tình cảm với Quý Lâm không?"Anh có gì muốn hỏi em không?" Đi được nửa đường, Lê Tinh dừng bước, nghiêng đầu nhìn Lục Huấn.Bước chân Lục Huấn khựng lại, anh có gì muốn hỏi cô sao?Đương nhiên là có.Người đàn ông kia sau khi nghe anh là đối tượng của cô, đã chất vấn với giọng điệu như vậy, thậm chí còn nhắc đến gia đình cô. Đủ thấy, cậu ta đã sớm coi cô là của mình, người nhà họ Lê có khi cũng biết, thậm chí còn từng ủng hộ.Vậy còn cô thì sao?Thái độ của cô trước đây như thế nào?Lúc anh nói chuyện với ông chủ Thái, khóe mắt vẫn luôn chú ý đến cô, anh nhìn thấy tất cả những thay đổi trên nét mặt cô khi người đàn ông kia tiến về phía cô, anh có thể nhận ra, người đàn ông kia đối với cô không hề bình thường.Anh không chắc họ đã từng đến mức nào, cô có từng dùng đôi mắt long lanh ấy nhìn người đàn ông kia với vẻ trìu mến không, có từng dành cho người đàn ông kia sự dịu dàng, quan tâm mà cô dành cho anh không...Nhưng sau khi hỏi rồi thì sao?
Anh sẽ nhận được câu trả lời gì?Chỉ cần nghĩ đến những điều đó, cảm giác ghen tị như một chiếc cưa điện được cắm điện, sắp sửa xé nát con người ta, cổ họng nghẹn đắng khó thở, một khi cô thừa nhận, anh nên đối mặt và tự xử lý như thế nào?Buông tay sao?Họ mới quen nhau được hai tuần, gặp mặt vỏn vẹn bốn lần. Nhưng thực tế, anh đã biết cô hai năm rồi.Bầu không khí gia đình nhà họ Lục không tốt, Lục Kim Xảo tính tình nóng nảy hay cáu gắt nhỏ nhen, không chịu thiệt một chút nào, bà ta coi đồ của ông nội là của mình, sau khi ly hôn thì về nhà ông nội, ngày nào cũng so bì với mẹ nuôi, dù chỉ là cây kim sợi chỉ cũng phải tranh giành.Phát hiện ra một chút bất công, hoặc cảm thấy bản thân bị ủy khuất, bà ta sẽ cãi nhau, làm ầm ĩ, khiến cả nhà không được yên ổn.Mẹ nuôi Hách Lệ Hoa thì thâm sâu khó lường, gặp những chuyện này bà ta chưa từng trực tiếp đối mặt với Lục Kim Xảo, chỉ tỏ vẻ khó chịu, mắt đỏ hoe. Lục Hân thương mẹ, lại là đứa con gái đanh đá, không có khái niệm tôn ti trật tự, Lục Kim Xảo cãi nhau, nó sẽ mở toang cửa nhà, bê ghế ra ngồi đối đáp, chửi bới ầm ĩ đến mức cả khu tập thể đều nghe thấy.Ông nội ngày nào cũng bị làm phiền, không ai nói ra, chỉ biết trút hết nỗi khổ tâm lên anh, chỉ cần anh về nhà hoặc nhận được điện thoại, bên tai đều là những chuyện này.Sau khi quen Lê Vạn Sơn, ông nội có một thói quen là rất thích kể lể chuyện nhà họ Lê như thế nào, như thế nọ.Khi than thở trước mặt anh rằng Lục Kim Xảo và Lục Hân không hiểu chuyện, ông nội luôn nhắc đến nhà họ Lê, mà cái tên được ông nhắc đến nhiều nhất chính là Lê Tinh. Con gái nhà họ Lê - Tinh Tinh ấy thật hiếu thảo với bố, mua cho ông Lê một bộ quần áo trông thật bảnh bao.Tinh Tinh nhà họ Lê thật sự là người tài giỏi, biểu diễn ba lê đoạt giải, khiến ông Lê vui mừng ra mặt, hôm nay cá đều là ông ấy mời.Hoặc là, "hôm nay Xảo Xảo và Lục Hân lại cãi nhau, suýt nữa thì đánh nhau, đời này ông đã tạo nghiệt gì, nuôi con gái là súng thần công, cháu gái là pháo, ông thật là không bằng ông Lê. Mấy đứa con nhà người ta đều được dạy dỗ nên người, con gái út ngoan ngoãn nghe lời, ba ngày hai bữa lại mua đồ cho ông Lê, ông Lê bị viêm khớp, con bé còn làm ngải cứu, pha nước ngâm chân cho ông ấy. Nghe mà ông thấy khó chịu trong lòng, Xảo Xảo không chọc tức ông là tốt lắm rồi, làm gì mà có nước ngâm chân.""Con bé Tinh Tinh ấy, hôm nay ông nhìn thấy từ xa, xinh đẹp vô cùng, cả đời ông chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, thảo nào ông Lê lại cưng chiều như thế..."Hai năm, gần như cứ cách ba đến năm ngày anh lại nghe thấy tên cô, có lẽ nghe quá nhiều, hình ảnh của cô trong đầu anh trở nên rõ ràng.Vì vậy, khi ông nội hào hứng đưa ảnh cô cho anh xem, bảo anh xem mắt, tay anh nhanh hơn não nhận lấy bức ảnh. Một bức ảnh màu chụp tại nhà, chất liệu cũ kỹ ngả vàng, cô mặc chiếc váy trắng, tóc xoăn buộc nửa đầu, đang hái hoa hồng trong sân dỗ dành đứa trẻ.Bàn tay thon thả, dung mạo xinh đẹp, chiếc cổ trắng nõn giống như thiên nga. Anh không khỏi nhìn thêm hai giây, khi hoàn hồn, đã gật đầu đồng ý xem mắt.Trước đó ông nội vì chuyện xem mắt cho anh mà ốm nặng, anh đã đồng ý rồi nên không tiện nuốt lời.Cứ coi như là dỗ dành ông nội, lúc đó anh nghĩ vậy.Sau khi gặp ở toà nhà bách hóa số sáu, anh nghĩ, quả đúng như ông nội nói: xinh đẹp, tốt bụng.Đến bây giờ, dường như anh không thể tìm ra một điểm nào không tốt ở cô.Anh ngu ngốc mới buông tay.Cô xinh đẹp, tính cách lại phóng khoáng thú vị, bản thân đã là một sự tồn tại thu hút, có người thích là chuyện bình thường. Họ lớn lên cùng nhau trong một khu tập thể, người đàn ông kia cũng ưu tú, cho dù hai người từng có chuyện gì, anh cũng không nên ngạc nhiên.Đều là chuyện quá khứ, nếu anh truy cứu để ý, chẳng khác nào đẩy cô về phía người khác.Một khi đã đẩy cô ra ngoài, chắc chắn anh có hối hận cũng không kịp nữa. Cô có thể thản nhiên giới thiệu anh với người khác, đã thể hiện rõ thái độ, anh không cần phải tỏ ra nhỏ nhen như vậy."Bây giờ em muốn nói không?" Lục Huấn quay đầu nhìn vào đôi mắt đen láy, trong veo của cô."Muốn nói thì muốn nói, chỉ là..." Lê Tinh khẽ nhíu mày liếc nhìn Lục Huấn, thành thật nói: "Chỉ là em vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói với anh..."Lục Huấn lập tức nói: "Vậy thì đợi em nghĩ xong rồi hãy nói."Anh trả lời quá nhanh, dường như không hề để tâm đến chuyện này, Lê Tinh không khỏi liếc nhìn anh: "Hình như anh chẳng để ý gì cả?"Tuy mới gặp nhau vài lần, chưa đến mức yêu sâu đậm, nhưng thái độ hờ hững này của anh khiến Lê Tinh ít nhiều cảm thấy không thoải mái, giọng nói cũng mang theo chút cảm xúc.Lục Huấn vừa buồn cười vừa tức giận, anh đã nhẫn nhịn bấy lâu, khó khăn lắm mới rộng lượng một lần, kết quả cô lại không biết điều.Nhưng điều này cũng chứng minh, cô không hề chột dạ về chuyện này, nên mới có thể đường hoàng như vậy. Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisAnh nhìn cô chăm chú, họ đã ra ngoài, cách bờ sông khoảng trăm mét, gió đêm lớn thổi tung mái tóc xoăn bồng bềnh của cô, anh đưa tay vén những sợi tóc bay tán loạn bên má cô ra sau tai, mỉm cười nói: "Chuyện trước kia anh thật sự không để ý lắm, vì đó đều là quá khứ của em, cho dù hai người có từng yêu nhau, chỉ cần tương lai sau này của em thuộc về anh, những chuyện khác đều không quan trọng. Tất nhiên, tối nay anh cũng có chút không vui, dù sao người ta cũng nói muốn đến nhà tìm em rồi."Cho dù có che giấu, kìm nén cảm xúc đến đâu, thì nó vẫn tồn tại, chỉ cần lộ ra một chút khe hở sẽ có dấu hiệu bùng phát. Khi Lục Huấn nói những lời này, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng nói cũng trầm xuống.Lê Tinh bỗng cảm thấy chột dạ, không còn giận dỗi được nữa, càng không biết nên giải quyết chuyện này thế nào, bởi vì Quý Lâm nói sẽ đến tìm cô, chắc chắn sẽ đến."Chúng em không có gì, nếu có gì thì em cũng không thể gặp anh được, lời anh ấy nói, có lẽ chỉ là vì quá bất ngờ thôi, anh ấy luôn coi em như em gái, em có bạn trai mà không nói với anh ấy..." Lê Tinh nhỏ giọng giải thích.Nhưng lời này nói ra không có sức thuyết phục lắm, phản ứng lúc đó của Quý Lâm không giống phản ứng của anh trai đối với em gái.Lục Huấn im lặng, Lê Tinh cũng thấy chột dạ.Cô khẽ liếc nhìn bờ sông xa xa, mùa hè nóng nực, mọi người ngủ muộn, những nhà gần đây thường ra bờ sông đi dạo, dưới ánh đèn đường, người đi dạo lác đác từng nhóm, thỉnh thoảng còn có vài người bán hàng rong, trông cũng có chút náo nhiệt.Lúc này, đi dạo quả là thích hợp.Lê Tinh khẽ động tâm, cô liếc nhìn Lục Huấn, "Bờ sông khá náo nhiệt, hay là em về muộn một chút? Em gọi điện về nhà, chúng ta đi dạo nhé?"Lê Tinh lại cúi đầu, khẽ liếm môi: "Buổi tối dù sao cũng phải tránh hiềm nghi, ngày mai em sẽ tìm thời gian nói rõ ràng với anh ấy, anh là đối tượng của em, em không có ý định ba lòng hai dạ, anh không cần phải buồn."Lục Huấn hơi sững sờ, anh không ngờ cô sẽ cho anh một câu trả lời rõ ràng như vậy, còn bày tỏ tâm ý, lòng anh như mặt hồ bị ném một viên đá, gợn sóng lăn tăn, anh không khỏi bật cười: "Phong cảnh ở đây đẹp thật, nên đi dạo một chút."Một tuần không gặp, sau ngày mai anh sẽ rất bận, có lẽ ngoài thời gian đưa đón cô đi làm sáng tối thì sẽ không có thời gian nào khác để ở bên cô, lúc này anh thật sự không muốn đưa cô về sớm như vậy, anh trực tiếp đưa chiếc điện thoại di động trong tay cho cô."Em nói chuyện với bác Lê đi, trước chín giờ nhất định sẽ đưa em về nhà.""Chỉ đi dạo thôi mà, đâu cần đến chín giờ."Tiếng cười của anh vang lên, tâm trạng vui vẻ rõ ràng, Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm, cũng cong môi cười theo, cô đưa tay nhận lấy điện thoại, gọi về nhà.Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lê Hà Dương nghe máy.Lê Tinh đang lo lắng nếu mẹ hoặc chị dâu nghe máy thì phải nói thế nào, nghe thấy giọng Lê Hà Dương, cô mừng rỡ, vội vàng nói rõ sự tình.Đây là lần đầu tiên Lê Tinh xin về muộn, lại còn đi cùng một người đàn ông, dù Lê Hà Dương hiện giờ không còn phản cảm với Lục Huấn nữa, nhưng cậu cũng ngẩn người, sau khi hoàn hồn liền kêu lên: "Cái gì? Chín giờ mới về? Không phải chứ, cô...""Đúng vậy, chính là như vậy, con nói với ông nội giúp cô nhé."Giọng vịt đực của Lê Hà Dương chói tai, Lê Tinh đưa điện thoại ra xa, nói xong liền cúp máy. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy, vừa chột dạ vừa thấy có chút kích thích, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Lục Huấn đang mỉm cười nhìn mình, mặt cô lại đỏ bừng, cô cúi đầu ho nhẹ một tiếng, trả điện thoại cho anh."Xong rồi, chúng ta đi thôi."Cô rất dễ xấu hổ, đôi má trắng nõn ửng hồng khiến người ta muốn véo một cái, Lục Huấn mỉm cười nhìn cô, đưa tay ra nhận lấy điện thoại rồi tự nhiên nắm lấy tay cô: "Ừm, đi thôi."Phong cảnh ven sông quả thực rất đẹp, đêm hè, trên trời đầy sao lấp lánh, trăng khuyết hiện ra, ánh trăng thanh khiết chiếu sáng con đường lát đá cũ kỹ, những đường vân đều hiện rõ, nơi này còn có một nhà thờ cổ, bên trong có nhiều cây xanh, kiến trúc cũng nhiều.Một bên là mặt sông rộng lớn, một bên là những tòa nhà cổ kính rợp bóng cây xanh, nắm tay nhau đi dạo ở đây, thật yên bình và thư thái.Điều duy nhất hơi tệ là, đôi giày cô đi hôm nay, lúc mua vì ham rẻ đẹp mắt nhưng lại không thoải mái lắm, hơi cọ vào chân, đi được khoảng mười phút cô đã cảm thấy chỗ dây buộc bắt đầu đau rát.Cô là người đề nghị đi dạo, mới đi được một đoạn ngắn như vậy, khu vực nhà thờ còn chưa đi hết, Lê Tinh không muốn mất hứng nên cố nhịn không nói, nhưng hai người đi cùng nhau, Lục Huấn dồn hết sự chú ý lên người Lê Tinh, gần như ngay khi bước chân cô chậm lại, anh đã nhận ra."Chân em sao vậy?" Lục Huấn dừng bước nhìn Lê Tinh."Không sao, chỉ là giày hơi cọ vào chân." Bị phát hiện, Lê Tinh hơi xấu hổ, cô khẽ rụt chân lại, suy nghĩ một chút rồi cúi xuống nới lỏng dây buộc ở mắt cá chân.Dây buộc được nới lỏng, gót chân dễ chịu hơn nhiều, chỉ là phần mu bàn chân và lòng bàn chân vẫn còn hơi khó chịu, nhưng Lê Tinh thử cử động, cảm thấy vẫn có thể chịu đựng được, cô đứng dậy mỉm cười: "Được rồi, giờ thì ổn rồi, tiếp tục đi thôi."Lục Huấn lại không nhúc nhích, anh nhíu mày nhìn chân cô, rồi nhìn xung quanh, chú ý đến một tảng đá lớn bên cạnh bụi cây vừa đủ để ngồi, liền nói: "Qua đó nghỉ một lát.""Ồ."Lê Tinh bình thường lười biếng, không thích đi bộ, chân bị cọ xát cô càng không muốn đi, anh đã nói vậy, cô cũng muốn nghỉ ngơi một chút nên không phản đối, cùng anh đi qua đó.Tảng đá nhẵn bóng, trông không bẩn, chỉ là bên cạnh là bụi cây và cỏ dại, Lê Tinh nhìn có vẻ không dám ngồi."Liệu có rắn không?"Có rắn hay không thì khó nói, nơi này ở trong nhà thờ, là nơi tương đối hẻo lánh yên tĩnh, cây cối và bãi cỏ lại nhiều, rất dễ sinh ra côn trùng rắn rết, nên buổi tối không có nhiều người đến đây.Nhưng chắc chắn không thể nói với cô điều này, sẽ dọa cô sợ chết khiếp, Lục Huấn bình tĩnh nhìn xung quanh, xác định tương đối an toàn mới trả lời cô: "Không đâu, bãi cỏ này không ẩm ướt, rắn sẽ không đến đây.""Chúng ta ngồi một lát, anh xem chân em rồi đi."Vừa nói, Lục Huấn vừa lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay trải ra, chú ý đến ánh mắt Lê Tinh nhìn xung quanh với vẻ sợ hãi, anh đột nhiên do dự.Anh chắc chắn sẽ không để cô gặp chuyện, cho dù có rắn, anh cũng có thể xử lý ngay lập tức, anh từng sống trong rừng núi hoang dã một tháng trời, xử lý những việc này rất dễ dàng, nhưng anh sợ cô sợ hãi."Sợ lắm sao? Hay là anh cõng em về xe luôn?"Cõng cô.Tim Lê Tinh đập thình thịch, hai người ngoài lần trước vô tình ôm nhau ở rạp chiếu phim, thì bây giờ hành động thân mật nhất chỉ là nắm tay, nếu cõng chắc chắn sẽ phải dựa sát vào nhau... Lê Tinh nhìn xung quanh, nơi này vắng vẻ gần như không thấy ai, nhưng đi ra khỏi đây sẽ có nhiều người hơn.Nghĩ đến cảnh mọi người nhìn anh cõng mình, mặt Lê Tinh nóng bừng. "Không cần đâu, chân em không sao, nghỉ một lát là được rồi." Lê Tinh nói, rồi từ từ ngồi xuống.Cô ngồi, anh đứng, dáng người anh cao lớn che mất một nửa ánh sáng, cả bóng hình đều phủ lên người cô, xung quanh chỉ có hai người, nhịp tim Lê Tinh đập nhanh hơn, cô nhìn tảng đá lớn bên dưới, còn có thể ngồi thêm một người, cô khẽ mím môi nắm chặt túi vải bố trong tay, hơi dịch sang một bên, nhường cho anh một nửa chỗ ngồi: "Anh cũng ngồi đi.""Ừm."Lục Huấn nhận ra cô không thoải mái, anh khẽ đáp một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.Anh vừa ngồi xuống, cả tảng đá dường như đột nhiên nhỏ lại, không đủ chỗ nên hai người ngồi sát vào nhau, cánh tay mảnh khảnh của cô chạm vào cánh tay anh, rõ ràng là cánh tay đàn ông và phụ nữ khác nhau, nóng bỏng và mạnh mẽ, như đang cổ vũ, khiến trái tim cô cũng đập liên hồi."Để anh xem chân em?" Im lặng một lát, Lục Huấn lên tiếng."Chắc không nghiêm trọng đâu, em ngồi xuống đã không còn thấy đau nữa rồi." Lê Tinh đáp, ngẩng đầu thấy anh đang chờ đợi, cô dừng lại một chút, cuối cùng cũng cởi giày, đưa đôi chân ra.Quả thật không nghiêm trọng lắm, chỉ có vài chỗ bị cọ xát đỏ ửng, nhưng chân cô trắng nên trông hơi chướng mắt.Lục Huấn nhíu mày, anh liếc nhìn đôi giày cao gần mười phân của cô trên mặt đất: "Đôi giày này không tốt lắm, vừa cọ xát vừa dễ ngã, lần sau nên đổi đôi khác đi."Lê Tinh luôn rất quý đôi giày của mình, nghe vậy cô theo bản năng nói: "Cũng được mà, giày cao gót vốn dĩ là như vậy, không đi được nhiều."Cô nói vậy, Lục Huấn đột nhiên nhớ ra, dường như cô luôn đi giày cao gót, lần trước đi dạo ở toà nhà bách hóa số hai cũng vậy, suýt nữa thì ngã."Giày của em đều là giày cao gót sao?""Ừm," Lê Tinh có chút ngượng ngùng, mắt nhìn về phía hàng cây xa xa: "Em thấp mà, không đi giày cao gót thì không có khí chất.""Sao em lại thấp?"Lục Huấn không hiểu lắm, Lê Tinh cao gần một mét sáu ba, Lục Kim Xảo chỉ cao hơn một mét rưỡi một chút; Hách Lệ Hoa cũng không cao, khoảng một mét năm lăm; Lục Hân cao giống mẹ cũng chưa đến một mét sáu, có lẽ nhìn mấy người phụ nữ trong nhà quen rồi, xung quanh cũng không có mấy người phụ nữ cao, mà Lê Tinh dáng người thướt tha cân đối, Lục Huấn nhìn Lê Tinh luôn cảm thấy cô khá cao, chưa từng liên tưởng cô với chữ "thấp"."Em không thấp sao?" Lê Tinh chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Lục Huấn.Cô học múa từ nhỏ, đến năm mười bốn tuổi bắt đầu có tiêu chuẩn về chiều cao, giáo viên của cô luôn lo lắng về chiều cao của cô, luôn thở dài trước mặt và sau lưng cô: "Sao con bé này lại thấp thế nhỉ, cao thêm chút nữa thì tốt rồi, múa mà thấp quá thì không được."Giáo viên nhắc nhiều, những bạn học múa cũng biết, ngoài việc gọi cô là "Bé nói lắp" ra, lại thêm cho cô một biệt danh là "Tiểu Lùn".Lúc đó, đoàn trưởng đoàn kịch Đông Phương đến gặp giáo viên, khi nói về cô, ngoài việc nói về vấn đề nói lắp của cô, cũng có nhắc đến chiều cao. Lúc đó cô cảm thấy xấu hổ, cũng sợ người nhà lo lắng, nên không nói ra chuyện này, chỉ âm thầm hỏi người nhà và Quý Lâm, có phải cô cao thêm chút nữa thì tốt hơn không, họ không nói rõ về vấn đề cao thấp của cô, chỉ là sau đó bữa sáng của cô đều có một cốc sữa, chị dâu còn đặc biệt đi tìm hiểu một loạt bài thuốc dân gian giúp tăng chiều cao, Quý Lâm cũng thường xuyên kéo cô ra đo chiều cao.Chỉ tiếc là không có tác dụng gì, sau mười sáu tuổi, chiều cao của cô không tăng thêm nữa, nhưng lúc đó cô đã từ bỏ con đường múa chuyên nghiệp, nên cũng không để tâm lắm.Tất nhiên, cũng không phải hoàn toàn không để tâm, cô đã học cách đi giày cao gót, dần dần quen với cảm giác đi cà kheo, dường như chỉ cần đi giày càng cao cô càng tự tin.Đi lâu rồi, đột nhiên có một ngày cô xuất hiện trước mặt người khác với đôi giày bệt, người ta sẽ nói: "Ơ, sao hôm nay cô không đi giày cao gót vậy? Cô vẫn nên đi giày cao gót thì đẹp hơn, có khí chất hơn."Lục Huấn là người đầu tiên nhíu mày, không đồng tình khi cô nói mình thấp, Lê Tinh cảm thấy có chút mới mẻ, cô ngồi thẳng dậy, đối mặt với Lục Huấn: "Anh không thấy em cao thêm chút nữa sẽ đẹp hơn sao? Có khí chất hơn sao? Em thấp hơn anh cả một cái đầu, gần hai cái đầu đấy."Hai mươi bảy năm trước, Lục Huấn chưa từng tiếp xúc nhiều với phụ nữ, Lục Kim Xảo là người phụ nữ anh gặp nhiều nhất, nhưng Lục Kim Xảo là người phụ nữ đặc biệt tự tin, luôn cho rằng mình là người đẹp nhất, dáng người chuẩn nhất, khí chất tuyệt vời nhất.Bà ta dù chỉ mua một đôi tất cũng sẽ hỏi người nhà xem có đẹp không. Nếu có ai dám nói không đẹp, bà ta nhất định sẽ bảo người đó là không có mắt thẩm mỹ.Gặp qua tính cách của Lục Kim Xảo, Lục Huấn không tài nào hiểu được suy nghĩ của Lê Tinh, nên anh hỏi ngược lại: "Em cảm thấy khí chất của mình vẫn chưa đủ tốt, hay là chưa đủ xinh đẹp? Phụ nữ miền Nam chiều cao trung bình vốn không cao lắm, chỉ khoảng 1m55, cao trên 1m60 là đã được xem là cao rồi. Anh cũng luôn thấy em rất cao."Anh ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Trong nhà họ Lục, cô của anh chỉ cao 1m50, nhưng bà ấy lại rất hài lòng với chiều cao của mình. Sau này nếu gặp bà ấy, tốt nhất em đừng nói mình quá thấp trước mặt bà ấy, nếu không bà ấy sẽ nổi cáu với em.""Ơ..." Lê Tinh ngẩn ra: "Anh nói thật sao?""Nhìn anh giống đang đùa không?" Lục Huấn nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày một cái."Bảo là nổi cáu còn nhẹ đấy. Khi bà ấy bực lên, bà ấy sẽ chắp tay lại niệm một câu 'Nam Mô A Di Đà Phật', rồi bắt đầu lầm bầm không dứt, sau đó chửi mắng om sòm, kéo dài mãi cho đến khi em nhận lỗi và hối hận mới thôi."Lục Huấn mô tả với vẻ nghiêm túc, không một chút ý tứ đùa cợt, nhưng trong lời nói của anh vẫn phảng phất chút phóng đại và không tán thành, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thoáng qua nét hài hước.Lê Tinh nhìn anh, tự dưng cảm thấy buồn cười. Cô mím môi cố nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Từ tiếng cười nhỏ ban đầu, đến việc phải lấy tay che miệng mà vẫn không ngăn được tiếng cười lớn."Anh nói thật à? Cô anh thật sự sẽ như vậy sao? Ha ha! Niệm xong A Di Đà Phật rồi mắng người sao?"Lê Tinh đã khổ sở vì chiều cao của mình quá lâu rồi. Ngay cả khi chọn bạn đời, điều đầu tiên cô nghĩ đến cũng là chiều cao, chỉ sợ sau này con cái sẽ thấp bé và trách mình.Nghe Lục Huấn miêu tả về Lục Kim Xảo, cô cảm thấy quá thú vị. Cô không thể tưởng tượng nổi cảnh một người niệm Nam Mô A Di Đà Phật rồi chắp tay lại mà chửi mắng người khác ngay trước mặt.Càng nghĩ càng thấy buồn cười. Lê Tinh vốn dễ khóc mà cũng dễ cười, giờ thì không thể kiềm lại được nữa, cuối cùng vừa cười đến rơi cả nước mắt, vừa lấy tay che mặt, vai run lên đến nỗi không ngồi vững. Lục Huấn lo cô ngã khỏi tảng đá, liền đưa tay ra giữ lấy vai cô.Thấy cô cười mãi không ngừng, trên mặt anh cũng lộ ra ý cười: "Buồn cười đến thế sao?""Ha ha, cũng không hẳn."Lê Tinh bỏ tay khỏi mặt, lại bật cười. Một lúc sau cô mới ngừng lại được, khóe môi khẽ nhếch lên: "Chủ yếu là từ nhỏ đến giờ em luôn mong mình cao hơn, nhưng mãi không cao lên được. Bây giờ nghe anh nói, em cảm thấy đầu óc mình hơi có vấn đề. Có lẽ thật ra em đâu có thấp.""Đương nhiên em không thấp. Anh cảm thấy em như thế này là rất tốt, hoàn hảo, không có chỗ nào không tốt cả." Lục Huấn khẳng định chắc nịch.Khi nói những lời này, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào Lê Tinh. Đôi mắt đen như mực, sâu thẳm và trong sáng.Anh cảm thấy cô không có một điểm nào không tốt.Lê Tinh cảm thấy tim mình chợt rung lên. Cô không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn anh. Khoảng cách giữa hai người lúc này vô cùng gần. Tảng đá nhỏ bé khiến chân cô chạm vào chân anh, tay anh vòng qua vai cô, gần như ôm trọn cô vào lòng.Xung quanh nhà thờ yên tĩnh không một bóng người, chỉ có bầu trời đầy sao và một vầng trăng cong cong. Thỉnh thoảng trên cây gần đó vang lên vài tiếng ve. Không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của nhau.Khoảng cách quá gần, gần đến nỗi hơi thở của hai người quyện vào nhau. Bàn tay đang đặt trên vai cô dần trở nên nóng rực. Không biết là ai truyền cho ai, mà nhịp tim trong lồng ngực cũng đập càng lúc càng mạnh mẽ."Thình, thịch, thình thịch, thình thịch thình thịch..."Từng nhịp, từng nhịp, dồn dập không ngừng.Bốn mắt giao nhau, trong đôi mắt đen như mực ấy bừng lên một ngọn lửa, nóng rực đến mức ánh nhìn như muốn thiêu cháy người khác.Lê Tinh bị ánh mắt ấy nhìn đến khô cả miệng, cổ họng nghẹn lại. Cô vô thức cắn nhẹ phần thịt bên trong môi dưới, đôi môi đỏ mỏng manh khẽ lõm xuống, như mời gọi người ta muốn chạm vào và nếm thử.Đôi mắt Lục Huấn càng thêm thâm trầm. Bàn tay to lớn của anh đột ngột di chuyển lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má mềm mại của cô.Lòng bàn tay nóng hổi, thô ráp, mang theo cảm giác tê tê khiến Lê Tinh khẽ run lên, định né tránh, nhưng lại bị cánh tay anh giữ chặt."Em..." Lê Tinh mở miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn cứng, không phát ra được âm thanh nào."Anh làm sao? Em muốn nói gì?" Lục Huấn chủ động lên tiếng, giọng anh khàn khàn như có một lớp cát mịn, khiến người nghe cảm thấy ngứa ngáy trong tai.Lê Tinh vô thức nghiêng đầu tránh né. Cô muốn nói rằng khoảng cách giữa họ lúc này quá gần, khiến cô cảm thấy hoảng hốt. Nhưng họ là đối tượng của nhau, những cử chỉ thân mật riêng tư thế này chẳng có gì là không bình thường. Họ có thể nắm tay, ôm, thậm chí... hôn.Hôn.Anh sẽ hôn cô sao?Tim Lê Tinh đập mạnh một cái, ngước mắt nhìn anh. Trong ánh trăng như nước, cô thấy rõ yết hầu của anh đang chuyển động lên xuống, đường viền quai hàm sắc nét, gương mặt đẹp trai hoàn hảo, đôi môi của anh...Anh rất đẹp, điều này cô luôn biết. Đôi môi của anh cũng đẹp hơn hẳn đàn ông bình thường, viền môi rõ ràng tạo cảm giác sắc sảo, màu sắc cũng vừa vặn.Hôn... sẽ là cảm giác thế nào?Lần trước, Lê Tinh từng nói với Lục Huấn rằng ngoài đi mua sắm nhảy múa, cô còn hay đọc sách. Nhưng cô không nói rằng những cuốn sách cô đọc đều là tiểu thuyết. Những năm gần đây, cùng với sự cởi mở trong xã hội, không chỉ có thêm nhiều rạp chiếu phim và video đưa các tác phẩm điện ảnh Hong Kong hay nước ngoài vào, mà cả các hiệu sách mới cũng mọc lên không ít. Những đầu sách ở đó ngày càng đa dạng, từ các thể loại từng bị cấm như Kim Bình Mai, đến các tiểu thuyết kiếm hiệp hay ngôn tình Đài Loan...Những cuốn sách đó chính là bạn đồng hành trước giờ ngủ của cô trong vài năm qua. Các đoạn mô tả mờ ám hay cảnh thân mật trong đó thường khiến cô đỏ mặt, tim đập liên hồi. Thỉnh thoảng, vào ban đêm cô còn mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, sáng hôm sau thức dậy chỉ cảm thấy như mình bị rút cạn sức lực.Mỗi lần như vậy, cô đều xấu hổ đến mức trùm chăn kín mặt, nhưng đôi khi vẫn không nhịn được mà tò mò nghĩ, những cảnh thân mật trong truyện như hôn môi, liệu có thực sự giống như vậy không? Liệu có khiến người ta bối rối, run rẩy, trái tim loạn nhịp và... kích thích như thế?Ánh mắt Lê Tinh lại bất giác dừng trên đôi môi của Lục Huấn. Một đôi môi thực sự đẹp, đẹp theo cách hoàn toàn khác với cô. Nếu anh định hôn cô, cô nên đẩy anh ra sao?Nếu không đẩy, cô phải làm gì?Phản ứng thế nào?Nên e ấp ngại ngùng một chút?Hay táo bạo hơn?"Em muốn nói gì vậy, Tinh Tinh?" Lục Huấn cúi đầu nhìn đôi tai đỏ ửng của cô, bàn tay to lớn xoa nhẹ má cô, ngón cái chầm chậm vuốt ve làn da mịn màng rồi lại hỏi.Ánh mắt Lê Tinh đờ đẫn nhìn đôi môi anh khẽ mấp máy. Trong cơn hoang mang, đầu óc cô trống rỗng, rồi chính cô nghe bản thân mình thốt lên:
"Anh muốn hôn em sao?"Không gian đột ngột tĩnh lặng. Ngay cả tiếng ve kêu từ tán cây xa cũng ngừng bặt."Em... em không có ý đó! Ý em là, anh có định hôn em không? À không, ý em muốn nói là..."Lê Tinh đỏ bừng cả mặt, vội vàng mở lời giải thích nhưng phát hiện càng nói càng không đúng. Cô luống cuống đến mức chỉ muốn tự cắn vào lưỡi mình. Cuối cùng, cô cúi đầu buông thõng giọng: "Chắc là ý em cũng đại khái như thế... Chỉ là, em cảm giác, có lẽ...""Ừ, anh muốn."Lời Lê Tinh còn chưa dứt, giọng nói trầm ấm của Lục Huấn đã xen vào. Chỉ hai từ khàn khàn pha chút ý cười. Ngay giây sau, bàn tay thô ráp nhưng nóng rực của anh luồn ra sau gáy cô, giữ chặt lại rồi cúi người hôn xuống đôi môi đỏ thắm. Hơi thở nóng bỏng của anh cuộn trào như ngọn lửa, nhấn chìm cô hoàn toàn.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz