ZingTruyen.Xyz

Dang Edit Thap Nien 70 Thien Kim Huyen Hoc Xuong Nui

Editor: Frenalis

Chương 269: Tìm tài liệu

"Lang thú." Tô Tiểu Lạc gọi.

Lang thú xuất hiện từ hư không, giữ chặt người đàn ông kia tại chỗ.

Tô Tiểu Lạc bước nhanh tới, cởi chiếc áo khoác quân đội của mình ra, đắp lên hai chân của Mạnh Việt.

"Anh đã chịu khổ rồi!" Tô Tiểu Lạc thật sự khâm phục những người anh hùng như vậy, cũng vô cùng tiếc nuối cho anh ấy. Nếu đến sớm hơn một chút thì tốt rồi, chỉ tiếc số phận trêu ngươi.

"Không sao, quan trọng nhất là âm mưu của bọn chúng đã không thành công." Mạnh Việt nhìn Tô Tiểu Lạc với ánh mắt biết ơn, anh ấy thật sự sợ kỹ thuật mình nắm giữ không được người trong nước biết!

Lý tưởng của anh ấy là dẫn dắt người dân nước mình thật sự đứng lên trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật!

Phó Thiếu Đình nhanh chóng dẫn người xuất hiện, anh cởi chiếc áo khoác quân đội của mình ra, không nói không rằng khoác lên người Tô Tiểu Lạc. Tô Tiểu Lạc cảm thấy một luồng hơi ấm, áo khoác của anh rất lớn, bao bọc lấy cô.

"Mau đưa đồng chí Mạnh Việt đến bệnh viện." Phó Thiếu Đình ra lệnh.

Mạnh Việt nói: "Chờ một chút, tôi nói cho các cậu biết nơi tôi cất tài liệu đó trước. Tôi sợ tôi không sống đến lúc đó."

Mạnh Việt vẽ một bản đồ đơn giản đưa cho Phó Thiếu Đình. Phó Thiếu Đình đứng nghiêm, giơ tay chào anh ấy một cái.

Mạnh Việt được đưa đến bệnh viện.

Phó Thiếu Đình bảo Tô Tiểu Lạc đi tìm tài liệu cùng mình. Tô Hòa cũng định quay về bệnh viện, báo cáo tình hình với Tô Chính Quốc.

"Anh Sáu." Tô Tiểu Lạc gọi lại.

"Ừm, em yên tâm, anh về sẽ nói rõ ràng." Tô Hòa cười nói.

"Áo khoác của Phó Thiếu Đình đưa cho em rồi, hay là anh đưa áo khoác của anh cho Phó Thiếu Đình đi, chỗ đó chắc rất lạnh." Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng nói.

"...." Tô Hòa nhìn em gái mình, lại nhìn Phó Thiếu Đình, trong lòng có chút khó chịu.

"Anh đi mua thêm một chiếc nữa đi." Tô Tiểu Lạc cười trừ, chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội.

Dưới sự thúc giục của Tô Tiểu Lạc, Tô Hòa cởi áo khoác quân đội ra, đưa cho Phó Thiếu Đình với vẻ bực bội: "Anh đúng là số hưởng!"

Phó Thiếu Đình khẽ nhếch môi, cười nói: "Cảm ơn, nếu Phó Nhiễm biết cũng sẽ cảm ơn cậu."

Nghĩ đến Phó Nhiễm, Tô Hòa lập tức cười tươi: "Em đưa cả mũ cho anh nữa, anh nhớ nói với Phó Nhiễm nhé."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Tô Tiểu Lạc dặn dò: "Mau đi mua áo khoác quân đội đi, anh Sáu, đừng để bị cảm lạnh."

Tô Hòa "ừ" một tiếng rồi rời đi.

Thấy Phó Thiếu Đình đã đội mũ lên, Tô Tiểu Lạc mới nói: "Em đi lấy tài liệu cùng anh, nhưng anh cũng phải đi cùng em làm một việc."

"Không thành vấn đề." Phó Thiếu Đình không cần suy nghĩ liền đồng ý ngay.

"Ơ, anh cũng không hỏi là chuyện gì sao." Tô Tiểu Lạc thấy lạ, sao anh lại dễ nói chuyện như vậy.

"Em nói gì anh cũng nghe theo." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói.

Hai người ngồi xe trượt tuyết do ngựa kéo của lão Triệu đến ga tàu hỏa.

Lúc đó khi tàu đang chạy trên đường, Mạnh Việt đã phát hiện ra có gì đó không ổn. Để tài liệu không bị lộ ra ngoài, anh ấy đã ném tập tài liệu đó ra ngoài cửa sổ. Tập tài liệu được bọc một lớp da cừu, anh ấy thà hủy đi chứ không để rơi vào tay kẻ xấu.

Nhưng anh ấy đã cố tình chọn một nơi có biển báo để ném, để sau khi thoát khỏi nguy hiểm, có thể tìm lại tập tài liệu này.

Phó Thiếu Đình đi mua vé, hai người lên tàu. Đi khoảng hai tiếng, Tô Tiểu Lạc chỉ vào biển báo bên đường nói: "Chính là khu vực này."

Sau khi xuống tàu, vì không có phương tiện di chuyển nên hai người chỉ có thể đi bộ. Nhìn thì có vẻ gần, nhưng đi vẫn khá xa.

Phó Thiếu Đình dẫn đường phía trước, bước đi loạng choạng, vì đang ở trên núi nên mặt đường không bằng phẳng, thỉnh thoảng còn giẫm phải đá.

"Hay là để em đi trước." Tô Tiểu Lạc nói, ít nhất cô có thể tránh những viên đá này.

"Chờ lát nữa đi!" Tuyết quá dày, đi phía trước sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực. Hai người đi xiêu vẹo, anh đưa tay ra nói: "Nắm lấy anh."

Tô Tiểu Lạc không suy nghĩ nhiều, nắm lấy tay anh. Hai người đều đeo găng tay, nên không cảm thấy ngại ngùng.

Đi được một lúc, trên trời bắt đầu có tuyết rơi. Tuyết lớn che khuất tầm nhìn, trời cũng dần tối.

"Xem ra, không đi tiếp được nữa rồi." Tô Tiểu Lạc nói.

"Không sao, anh có mang theo lều trại, tạm nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai xem tình hình thế nào rồi tính tiếp."

"Được!" Tô Tiểu Lạc hưng phấn. "Anh chuẩn bị chu đáo thật đấy."

Phó Thiếu Đình mím môi, liếc nhìn cô: "Từ sau lần gặp chuyện đó, anh chuẩn bị sẵn mọi thứ cho an toàn."

Quan trọng nhất là, có túi không gian của Tô Tiểu Lạc, có thể cất giữ rất nhiều đồ.

Lều trại được làm bằng vải bạt màu xanh quân đội chống thấm nước, có khả năng chịu lạnh nhất định, độ bền cũng rất cao, thích hợp để dựng trại.

Phó Thiếu Đình nhanh chóng dựng xong lều.

Hai người vào trong lều, lấy đèn pin ra soi sáng, gió lạnh rít gào, lạnh đến run người.

Tô Tiểu Lạc lấy ra mấy lá bùa lửa, đặt vào trong một cái chậu, hơi ấm dần dần lan tỏa. Phó Thiếu Đình chỉ mang theo một chiếc giường xếp, anh nói: "Em ngủ trên này đi."

"Không cần đâu, anh ngủ đi, em có thể ngồi thiền." Tô Tiểu Lạc trải một tấm đệm dưới đất, lại lót thêm một chiếc áo khoác lên trên.

Nhưng hơi lạnh thật sự quá nặng, Tô Tiểu Lạc lại bày trận pháp ngăn gió tuyết bên ngoài. Nhưng làm vậy rất hao tổn tinh thần lực, đến nửa đêm cô không chịu đựng được nữa.

Tuyết lớn bên ngoài gào thét thổi lều trại kêu phần phật. Tô Tiểu Lạc buồn ngủ vô cùng, người nghiêng sang một bên. Phó Thiếu Đình nhanh tay ôm lấy cô. Phó Thiếu Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của cô, khóe miệng khẽ cong lên.

Cô đúng là không hề đề phòng anh.

Phó Thiếu Đình đặt cô lên giường xếp, đắp chăn cho cô. Còn mình thì ngồi trên tấm đệm của cô, nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tiểu Lạc bị một mùi thơm đánh thức.

Cô phát hiện mình đang nằm trên giường xếp, có chút không chắc chắn chuyện gì đã xảy ra hôm qua. Chẳng lẽ hôm qua cô đuổi Phó Thiếu Đình đi, tự mình leo lên đây ngủ sao?

Cô không xấu xa như vậy chứ!

Cô mở lều ra, cẩn thận ló đầu ra ngoài. Lại phát hiện Phó Thiếu Đình đang nhóm lửa ngoài kia, còn đang nướng thịt thỏ.

"Oa, thỏ ở đâu ra vậy?" Tô Tiểu Lạc quên mất chuyện vừa rồi mình đang buồn bực, ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó chờ ăn.

Sáng sớm đã được ăn thịt thỏ nướng, đây là cuộc sống thần tiên gì vậy!

Phó Thiếu Đình khẽ cong môi: "Sáng nay lúc dậy, con thỏ tuyết này tự chạy đến."

"Tự chạy đến, ngoan ngoãn vậy sao?" Hai mắt Tô Tiểu Lạc sáng ngời.

"Ừm." Phó Thiếu Đình đáp.

"Vậy bây giờ chín chưa? Có thể ăn được chưa?" Tô Tiểu Lạc lại hỏi.

"Chờ lát nữa anh nướng thêm một cái bánh bao, buổi sáng không nên ăn đồ nhiều dầu mỡ."

"Được, em cũng biết nướng." Tô Tiểu Lạc lấy từ trong túi không gian của mình ra mấy xiên que, thành thạo xiên hai cái bánh bao vào.

Tâm trạng rất tốt, còn ngân nga hát.

Phó Thiếu Đình mỉm cười, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ lạ thường.

Hai người ăn sáng xong, mặt trời cũng đã lên cao, lập tức thu dọn lều trại, tiếp tục lên đường.

Ăn sáng no nê, đi đường có sức. Tô Tiểu Lạc đi phía trước, giúp hai người tiết kiệm được không ít thời gian.

Buổi trưa ăn tạm một ít đồ, buổi chiều liền tìm thấy tập tài liệu mật được bọc da cừu. Nó bị chôn dưới gốc cây thông, chỉ lộ ra một góc nhỏ. Nếu không có Tô Tiểu Lạc đi cùng, thật sự chưa chắc đã tìm thấy.

"Được rồi, em đã giúp anh tìm thấy tài liệu rồi, anh cũng nên đi cùng em làm một việc."

Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 270: Nụ cười của anh còn đẹp hơn cả cực quang

Phó Thiếu Đình liếc nhìn tập tài liệu, sau đó cất vào túi không gian, cũng không hỏi Tô Tiểu Lạc muốn đi đâu, chỉ nói: "Đi thôi!"

"Hửm? Anh không sợ nguy hiểm sao?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.

"Nếu gặp nguy hiểm, em gọi anh cùng đi." Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô, thản nhiên nói: "Anh sẽ rất vui."

"..." Tô Tiểu Lạc trừng mắt nhìn anh.

Gặp nguy hiểm thì gọi anh?

Không ngờ anh lại là người thích mạo hiểm như vậy.

Tô Tiểu Lạc ra vẻ nghiêm túc: "Đã lớn rồi, biết có nguy hiểm thì nên tránh đi chứ."

Phó Thiếu Đình nheo mắt, bước chân khựng lại, giọng nhàn nhạt hỏi: "Em đang nói anh già sao?"

Tô Tiểu Lạc không để ý anh dừng lại, cả người đụng vào anh, "á" lên một tiếng ngã thẳng ra đất.

May mà tuyết đủ dày, ngã không đau lắm. Nhưng vì mặc quá nhiều quần áo, nên cử động không tiện. Tô Tiểu Lạc vùng vẫy hồi lâu, cũng không đứng dậy được, cô bực bội hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Phó Thiếu Đình cố nén cười, đưa tay về phía cô: "Đang suy nghĩ."

Tô Tiểu Lạc nghiến răng, nắm chặt lấy tay Phó Thiếu Đình, sau khi đứng dậy liền đẩy mạnh anh một cái. Phó Thiếu Đình ngã ngửa ra sau, theo phản xạ ôm lấy eo Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc cứ thế ngã vào người anh, "chụt" một cái hôn lên mặt anh.

Tô Tiểu Lạc vội vàng ngồi dậy, mặt nóng bừng, mở to mắt hai mắt, che mặt lại.

Trời đất ơi! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cảnh tượng trong mơ như tái hiện lại.

Phó Thiếu Đình nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn cô chằm chằm. Tô Tiểu Lạc muốn đứng dậy, nhưng tuyết dưới chân không chịu hợp tác, cứ trượt đi, lại ngã xuống.

"Bực mình!"

Phó Thiếu Đình nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, đôi môi mím chặt. Anh vòng tay qua eo cô, nhẹ giọng nói: "Đừng cử động, để anh."

"Hửm?" Tô Tiểu Lạc còn chưa kịp phản ứng, đã bị lật người nằm xuống đất.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Cô nhìn thấy chiếc cằm góc cạnh của Phó Thiếu Đình, và đôi mắt đang cười của anh.

Xấu hổ quá đi mất.

Phó Thiếu Đình đứng dậy, đưa tay về phía cô.

Lần này Tô Tiểu Lạc không dám giở trò nữa, sau khi đứng dậy, bèn phủi tuyết trên người, ánh mắt dừng lại trên đôi chân dài của Phó Thiếu Đình, lẩm bẩm: "Chân dài đúng là có lợi."

Thấy Phó Thiếu Đình đi về phía mình, Tô Tiểu Lạc vội vàng giải thích: "Em không cố ý."

Dù có cố ý, chết cũng không nhận.

Phó Thiếu Đình quấn lại chiếc khăn quàng cổ bị bung ra cho cô, nói: "Là lỗi của anh, khiến em bị ngã."

Ơ?

Sao lại dễ nói chuyện vậy?

Nhưng đúng là lỗi của anh, Tô Tiểu Lạc hắng giọng nói: "Vậy chúng ta xuất phát thôi!"

Trên quãng đường tiếp theo không còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

Nơi Tô Tiểu Lạc muốn đến là ở trên đỉnh núi. Cô quan sát xung quanh, cuối cùng chọn một vị trí dưới gốc cây tùng ngàn năm.

Lúc này đã là bảy giờ tối, nhân lúc trời chưa tối hẳn, Phó Thiếu Đình lại dựng lều trại.

Bên ngoài vang lên giọng nói vui vẻ của Tô Tiểu Lạc: "Phó Thiếu Đình, xem em bắt được gì này?"

Phó Thiếu Đình đi ra ngoài, liền thấy Tô Tiểu Lạc đứng đó với vẻ ngoài xinh xắn, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Trên tay cô đang cầm một con thỏ trắng như tuyết.

"Lại là con thỏ tuyết ngoan ngoãn chạy đến nữa sao?" Phó Thiếu Đình trêu chọc.

"Không phải đâu, đây là một con thỏ tuyết nổi loạn, em phải vất vả lắm mới bắt được nó." Tô Tiểu Lạc cười nói.

"Được, vậy lát nữa em ăn nhiều một chút." Phó Thiếu Đình giơ tay nhận lấy con thỏ đi xử lý.

Tô Tiểu Lạc thì đi tìm thêm rất nhiều củi, nhóm lửa lên, xung quanh cũng sáng hơn nhiều.

Phó Thiếu Đình đặt con thỏ đã được sơ chế lên nướng, con thỏ tuyết này hơi béo, nướng đến kêu xèo xèo, mùi vị cũng đặc biệt thơm.

Tô Tiểu Lạc chống cằm, nhìn Phó Thiếu Đình đối diện. Bàn tay của anh cũng đẹp, giống như tác phẩm nghệ thuật vậy.

Người ta nói đàn ông nghiêm túc là lúc đẹp trai nhất.

Theo Tô Tiểu Lạc, đàn ông nghiêm túc nướng thịt thỏ còn đẹp trai hơn.

"Đây là nơi em muốn đến sao?" Phó Thiếu Đình phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.

"Vâng, chính là đây." Tô Tiểu Lạc nhìn đồng hồ, "Chắc khoảng một tiếng nữa."

"Lúc đó thịt thỏ cũng nướng xong rồi, hoàn hảo!"

Phó Thiếu Đình khẽ cười, nói: "Em thật sự rất dễ vui vẻ."

"Vậy anh không vui sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi ngược lại.

"Không buồn cũng không vui." Phó Thiếu Đình thu lại vẻ mặt, từ sau khi cô mất tích, rất ít chuyện có thể khiến anh xúc động.

Dường như làm gì cũng vô nghĩa.

"Vậy anh không bằng suy nghĩ việc nhận em làm sư phụ đi, anh rất phù hợp đấy." Tô Tiểu Lạc nói đùa.

Phó Thiếu Đình bắt chước giọng điệu của cô lúc xưa: "Muốn làm sư phụ của anh, tiêu chuẩn cũng không thấp đâu."

"Ồ, còn ra vẻ đây." Tô Tiểu Lạc liếc nhìn anh.

"Đương nhiên, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, ở bên cạnh em lâu như vậy, ít nhiều cũng phải học hỏi một chút." Phó Thiếu Đình dịu dàng nhìn cô, mang theo chút trêu chọc.

Tô Tiểu Lạc không nhịn được cười: "Đến lúc đó anh đừng có nói là em dạy hư anh đấy nhé."

"Em đúng là công lao to lớn." Ánh mắt Phó Thiếu Đình như sao trời, tràn ngập hình bóng cô.

Bị anh nhìn như vậy, Tô Tiểu Lạc không tự chủ được mà tim đập nhanh hơn. Người này, sao lại đẹp trai như vậy chứ?

Xung quanh đột nhiên sáng bừng lên.

Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu, chỉ vào bầu trời nói: "Phó Thiếu Đình, anh mau nhìn kìa, cực quang!"

Trên bầu trời xuất hiện những dải ánh sáng đẹp mắt như mộng ảo, đủ màu sắc như thể ai đó đã đánh đổ bảng pha màu vậy. Những dải ánh sáng này lúc sáng lúc tối, khiến người ta phải kinh ngạc.

Đặc biệt là hình dạng của chúng phong phú đa dạng, lại biến hóa khôn lường. Tô Tiểu Lạc không khỏi nhìn đến ngây người, thật sự là kỳ công của tạo hóa.

"Wow, anh xem, cái kia có giống con nai nhỏ không?" Tô Tiểu Lạc chỉ vào một chỗ, hét lớn.

"Giống."

"Haha, chú Triệu không lừa em, đẹp thật đấy." Tô Tiểu Lạc cười tươi. "Phó Thiếu Đình, anh nói xem, có phải rất đẹp không?"

"Rất đẹp." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói.

Tô Tiểu Lạc nhíu mày: "Sao anh cứ lặp lại lời em vậy? Anh không thể dùng từ ngữ của mình để miêu tả sao? Nhìn xem, trình độ tiếng Trung của anh cũng kém quá."

Phó Thiếu Đình hỏi: "Vậy thịt thỏ nướng này, em còn muốn ăn không?"

"Ăn, đương nhiên là ăn rồi." Tô Tiểu Lạc nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh anh, ngoan ngoãn nghe lời.

Phó Thiếu Đình xé cho cô một cái đùi thỏ: "Ăn từ từ thôi, đều là của em."

"Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, em chia cho anh một nửa, một mình ăn có gì vui chứ!" Tâm trạng Tô Tiểu Lạc rất tốt, khó có lúc hào phóng.

Phó Thiếu Đình chiều theo ý cô, cũng xé một miếng thịt. Hai người vừa xem vừa ăn, không khí lạnh xung quanh dường như cũng không còn lạnh nữa.

"Anh nói xem, cuộc sống của thần tiên có sung sướng như chúng ta bây giờ không?" Tô Tiểu Lạc đột nhiên hỏi.

Ánh mắt Phó Thiếu Đình sâu thẳm, dường như đang suy nghĩ điều gì: "Niềm vui nằm ở trong lòng, anh không biết người khác thế nào, chỉ biết bây giờ tâm trạng anh rất tốt."

"Ơ, chỉ là rất tốt thôi sao?" Tô Tiểu Lạc không hài lòng với câu trả lời của anh, cô cố chấp nói: "Hôm nay anh chưa cười lấy một cái, anh không biết cười sao? Cười một cái cho em xem nào."

"Anh cười em sẽ vui hơn sao?"

"Đúng vậy!"

Phó Thiếu Đình xoa trán thở dài, dưới ánh sáng cực quang tuyệt đẹp, anh lộ ra một nụ cười. Tô Tiểu Lạc thậm chí quên cả ăn miếng thịt thỏ thơm phức trên tay, nhất thời không phân biệt được là cực quang đẹp hơn, hay nụ cười của anh đẹp hơn.

Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz