Dang Edit Thap Nien 70 Thien Kim Huyen Hoc Xuong Nui
Editor: Frenalis Chương 13: Bạn trai cô đẹp trai thật đấyPhó Thiếu Đình từ trước đến nay không tin chuyện ma quỷ, càng không nói đến việc nhìn thấy có người giả thần giả quỷ trước mặt anh như vậy.Tô Tiểu Lạc hỏi: "Nói đi, các người chết như thế nào?"Ôn Dữ lạnh toát sống lưng, nhỏ giọng hỏi: "Cô ta đang nói chuyện với ai vậy?"Phó Thiếu Đình hừ lạnh một tiếng: "Không khí."Đường Tiểu Thiên lùi về phía sau nửa bước, bầu không khí này thật sự khiến anh ấy cảm thấy hơi rợn người.Tô Tiểu Lạc viết đầy một trang giấy, sau đó đưa tờ giấy cho Ôn Dữ: "Anh đi bắt người đi!"Ôn Dữ nhìn chằm chằm vào chữ trên tờ giấy, lông mày nhíu chặt lại. Chủ yếu là nội dung trên tờ giấy này quá hoang đường, hơn nữa hung thủ cũng... khó tin.Đường Tiểu Thiên nói đùa: "Chữ của cô viết cũng đẹp đấy."Tô Tiểu Lạc liếc anh ta ấy cái: "Sao, các anh không tin tôi à?""Không phải không tin, chỉ là..." Đường Tiểu Thiên ngập ngừng, hung thủ này thật sự quá khó tin."Chuyện kỳ lạ trên đời này nhiều lắm, các anh chưa gặp phải không có nghĩa là không tồn tại." Tô Tiểu Lạc cười bọn họ kiến thức hạn hẹp. "Dù sao đây chính là sự thật, các anh tin hay không thì tùy."Ôn Dữ không tin, Đường Tiểu Thiên cũng có chút nghi ngờ.
Phó Thiếu Đình xem qua ghi chép của Ôn Dữ, trầm ngâm một tiếng nói: "Đi bắt người.""Thiếu Đình?" Ôn Dữ kinh ngạc nhìn anh, rõ ràng không ngờ anh ta sẽ nói đỡ cho Tô Tiểu Lạc."Tôi không phải tin cô ta, tôi chỉ tin trực giác của mình." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói."Cô ta là phụ nữ, sao có thể gây án? Hiện trường thì giải thích thế nào?" Ôn Dữ cau mày, "Không chỉ con dâu bị xâm hại, mà ngay cả hai người đàn ông trong nhà cũng bị xâm hại.""Đúng vậy!" Đường Tiểu Thiên từ trước đến nay luôn tin tưởng lời Phó Thiếu Đình nói, lúc này cũng dao động. "Chuyện này căn bản không nói thông."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis"Não là thứ tốt, tiếc là các anh không có." Tô Tiểu Lạc nhướng mày, Phó Thiếu Đình này tuy nói chuyện khó nghe, nhưng không thể nghi ngờ cũng có chút đầu óc. "Cô ta là người lưỡng tính, các anh bắt cô ta lại sẽ biết."Người lưỡng tính?Đối với bọn họ mà nói, đây quả thực là chuyện chưa từng nghe thấy.Ôn Dữ không trì hoãn thêm nữa, lại một lần nữa rời đồn cảnh sát, đưa người duy nhất sống sót đang ở khách sạn đến bệnh viện kiểm tra. Mọi chuyện quả nhiên đúng như Tô Tiểu Lạc nói, người sống sót là người lưỡng tính.Dưới sự thẩm vấn nghiêm khắc của bọn họ, hung thủ nhanh chóng khai nhận chi tiết tội ác của mình.Vụ án này nhanh chóng gây chấn động Vệ Thành, từ khi xảy ra vụ án đến khi phá án không quá hai mươi tư tiếng. Ôn Dữ càng được ca ngợi là thám tử Sherlock Holmes đương đại, danh tiếng vang xa, nhanh chóng được đăng báo.Tô Tiểu Lạc ở đồn cảnh sát đợi bọn họ, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.Lúc ba người Phó Thiếu Đình trở về, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trơn bóng của cô, hàng mi dài cong vút như chiếc quạt nhỏ in bóng xuống mí mắt.Cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, nước miếng ở khóe miệng dưới ánh nắng chiếu rọi phát ra ánh sáng."Bánh bao nhỏ, đùi gà, bánh bao chiên nước, trứng luộc, ngon quá..."Nghe thấy giọng nói của cô, ba người không khỏi bật cười, xem ra cô gái này thèm ăn đến phát điên rồi.Đường Tiểu Thiên nói: "Thiếu Đình, nếu anh không có thời gian, tôi cùng cô ấy đi ăn."Phó Thiếu Đình thu hồi ánh mắt, khẽ ho một tiếng, thản nhiên nói: "Không cần, đã đánh cược thì phải chịu thua."Anh đi tới dùng ngón tay chọc vào vai Tô Tiểu Lạc. Tô Tiểu Lạc nắm lấy tay anh, không hề báo trước cắn một cái."Cứng thật." Tô Tiểu Lạc đột nhiên mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, sau khi thấy rõ thứ trong tay không phải đùi gà, vội vàng ném đi với vẻ ghét bỏ.Phó Thiếu Đình chắp tay ra sau lưng, hơi cau mày nói: "Không phải muốn đi ăn sao, còn không đi?"Tô Tiểu Lạc cầm túi xách nhỏ của mình, vẫy tay chào Ôn Dữ và Đường Tiểu Thiên, đuổi theo.Tô Tiểu Lạc chưa từng đi xe buýt, đi theo sau Phó Thiếu Đình lên xe. Nhân viên bán vé đến trước mặt Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc chỉ vào Phó Thiếu Đình nói: "Anh ta mua vé."Vẻ mặt nhân viên bán vé ngưỡng mộ: "Bạn trai cháu đẹp trai thật đấy!""Không phải bạn trai!" Hai người đồng thanh, nhìn nhau một cái rồi lại tách ra.Nhân viên bán vé cười nịnh nọt: "Dì hiểu mà, hai đứa mới quen nhau đúng không? Qua một thời gian nữa là ổn thôi!""Dì hiểu lầm rồi, cô ấy không phải bạn gái cháu." Phó Thiếu Đình vội vàng phủi sạch quan hệ với cô."Dì đừng nói nữa, anh ấy ngại đấy." Tô Tiểu Lạc giả vờ e thẹn nói."Hiểu mà, hiểu mà, sao con trai lại còn ngại ngùng hơn con gái vậy." Nhân viên bán vé cười nhận lấy tiền, bước qua bọn họ. "Chồng dì lúc mới quen cũng ngại ngùng như vậy, qua một thời gian dài thì thay đổi hẳn!"Mọi người trên xe đều bật cười thấu hiểu.Phó Thiếu Đình liếc Tô Tiểu Lạc một cái, Tô Tiểu Lạc cố ý không nhìn anh. Xe chạy, cô không chú ý cả người ngã nhào vào lòng Phó Thiếu Đình.Va vào mũi đau điếng.Phó Thiếu Đình cau mày, duỗi một ngón tay ấn lên trán đẩy cô ra, giữ khoảng cách với cô.Tô Tiểu Lạc xoa xoa mũi, vội vàng nắm lấy tay vịn.Sau khi đến trạm, Tô Tiểu Lạc lấy cuốn sổ nhỏ ra, trên đó viết chi chít chữ. Đây đều là thông tin cô hỏi dì Trương, hy vọng bánh bao chiên nước ở đây ngon.Ở đây có rất nhiều quán ăn vặt, vì gần đây có trường cấp hai, còn có mấy nhà máy.Phó Thiếu Đình phát hiện, Tô Tiểu Lạc dường như rất quen thuộc với nơi này. Chỉ có người địa phương mới biết quán nào ăn ngon nhất, nhưng Tô Tiểu Lạc mới đến Vệ Thành mấy ngày, vậy mà lại nắm rõ như lòng bàn tay.Tô Tiểu Lạc phụ trách mua, Phó Thiếu Đình phụ trách trả tiền, chẳng mấy chốc trên tay đã xách đầy túi lớn túi nhỏ."Cậu trai, hai đứa mua nhiều như vậy, ăn hết sao?" Chủ quán là một bà cụ lớn tuổi, thấy lãng phí nên không khỏi hỏi thêm một câu."Cô ấy thích là được." Phó Thiếu Đình chỉ phụ trách trả tiền."Yêu đương thôi mà đã chiều chuộng như vậy, sau này biết làm sao?" Bà cụ lẩm bẩm, bà là người có tư tưởng truyền thống, con dâu không thể nuông chiều. "Như nhà tôi này, con dâu tôi chưa bao giờ dám nói nhiều.""Hèn chi lúc mẹ chồng bà bệnh nặng, bà không nói một câu nào, thậm chí còn đóng cửa lại." Tô Tiểu Lạc miệng nhét đầy thức ăn, nhìn chằm chằm vào cái bóng sau lưng bà cụ nói."Cô, cô nói bậy gì đó?" Bà cụ chột dạ cao giọng."Cháu có nói bậy hay không, bà không biết sao?" Tô Tiểu Lạc nuốt xuống thức ăn nói, "Nhà bà có phải vẫn luôn không thuận lợi không? Nếu bà còn không thành tâm hối cải, con trai bà sẽ gặp chuyện lớn đấy.""Cô, cô đừng nói bậy." Bà cụ tức giận, "Mấy người đi đi, tôi không bán nữa.""Anh Thiếu Đình, chúng ta đi thôi, tôi cũng không muốn ăn nữa!" Tô Tiểu Lạc kéo Phó Thiếu Đình đi, lè lưỡi với bà cụ.Cô thở dài nói: "Phụ nữ hà tất phải làm khó phụ nữ."Phó Thiếu Đình tò mò hỏi: "Cô nói con trai bà cụ sẽ gặp chuyện, là gặp chuyện gì?"Vẻ mặt Tô Tiểu Lạc thần bí: "Anh cứ coi như tôi nói bậy nói bạ đi."Tô Tiểu Lạc không nói, Phó Thiếu Đình cũng không hỏi thêm nữa. Tô Tiểu Lạc từng miếng từng miếng nhỏ ăn bánh bao chiên nước, đợi cô làm xong bùa bình an, cô còn có thể ăn thêm mấy lần nữa.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 14: Hôm nay anh thuộc về ai?Hai người đến trước một quầy bán hoành thánh, Phó Thiếu Đình gọi một bát.Tô Tiểu Lạc cắm cúi ăn, lặng lẽ liếc nhìn Phó Thiếu Đình.Phó Thiếu Đình ăn rất nho nhã, anh vốn là người quý khí, dù chỉ ăn hoành thánh, nhưng lại giống như đang thưởng thức món ngon vật lạ vậy."Tôi cũng muốn một bát!"
Tô Tiểu Lạc gọi với chủ quán."Cô chắc chứ?" Phó Thiếu Đình nhướng mày, liếc nhìn đống đồ ăn Tô Tiểu Lạc đã mua trên bàn."Tất nhiên!" Tô Tiểu Lạc mặt không đổi sắc nói.Chủ quán nhanh chóng bưng thêm một bát hoành thánh.
Tô Tiểu Lạc háo hức cắn một miếng hoành thánh, mùi thơm của thịt lan tỏa trong miệng.Thực sự rất ngon!Cô đưa bánh bao chiên nước của mình đến trước mặt Phó Thiếu Đình.Phó Thiếu Đình nhướng mày hỏi: "Cô không ăn hết sao?"Biết thừa rồi còn hỏi!Trên đường đi, Tô Tiểu Lạc đã ăn một cái bánh hoa quế, năm cái bánh bao chiên nước, một cái chân gà hầm, bây giờ lại gọi thêm một bát hoành thánh.
Cho dù cô có ăn khỏe đến đâu, thì cũng thực sự không ăn hết nổi."Anh là một người đàn ông cao một mét tám mươi lăm, một bát hoành thánh sao mà no được? Tôi đây là chia sẻ đồ ăn ngon với anh."Phó Thiếu Đình cũng không vạch trần, vừa rồi không biết là ai ôm chặt túi đồ, sợ người khác cướp mất."Tôi ăn một bát hoành thánh là đủ rồi, những món ngon này cứ để cô từ từ thưởng thức."Tô Tiểu Lạc tặc lưỡi, người này trông đã lạnh lùng rồi, lời nói ra sao còn lạnh lùng hơn.Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại bên đường. Tô Vãn cùng mấy người bước xuống xe, Ôn Đình nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Thật không biết xấu hổ!"Tô Tiểu Lạc trừng mắt nhìn cô ta, Ôn Đình lập tức theo bản năng trốn ra sau lưng Đường Tiểu Thiên.Đường Tiểu Thiên cười nói: "Họ nghe nói hai người ra ngoài dạo phố, nên muốn đi cùng, hai người không ngại chứ!""Sao có thể chứ?" Tô Tiểu Lạc vội vàng vẫy tay gọi Đường Tiểu Thiên lại, "Bánh bao chiên nước này ngon lắm, anh thử xem."Đường Tiểu Thiên thụ sủng nhược kinh ngồi xuống, dưới ánh mắt của Tô Tiểu Lạc, anh ấy ăn hết cái này đến cái khác."Anh Thiếu Đình, anh cũng phải mời em và Vãn Vãn ăn chứ!" Ôn Đình bất mãn nói.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisPhó Thiếu Đình và nhà họ Tô có hôn ước từ bé, nếu Tô Tiểu Lạc không được tìm thấy, thì người có hôn ước với Phó Thiếu Đình sẽ trở thành Tô Vãn.Bây giờ Phó Thiếu Đình đi dạo phố với một cô bảo mẫu là có ý gì."Chuyện này có gì đâu, muốn ăn gì thì cứ mua." Đường Tiểu Thiên không nhận ra bầu không khí kỳ lạ lúc này, cười chào Tô Vãn và Ôn Đình ngồi xuống."Em không muốn ngồi cùng với bảo mẫu." Vẻ mặt Ôn Đình chán ghét, ngồi cùng với một cô bảo mẫu, bị người ta nhìn thấy thật mất mặt."Hôm nay anh Thiếu Đình là của tôi, cô không muốn ngồi cùng với tôi, thì hẹn hôm khác vậy." Tô Tiểu Lạc mỉm cười, học theo giọng điệu của Ôn Đình."Cô! Đồ không biết xấu hổ! Anh Thiếu Đình sao có thể là của cô chứ?" Ôn Đình kéo Tô Vãn một cái."Anh Thiếu Đình, anh nói xem hôm nay anh thuộc về ai?" Tô Tiểu Lạc chống cằm, ánh mắt trong veo nhìn Phó Thiếu Đình, hỏi bằng giọng điệu nũng nịu.Đường Tiểu Thiên há hốc mồm, mắt đảo qua đảo lại giữa Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc, không ngờ tình hình lại trở nên phức tạp như thế này.Phó Thiếu Đình thản nhiên nói: "Muốn ăn thì ăn, đừng nói nhảm."Tô Tiểu Lạc lập tức nghe lời: "Đúng vậy, muốn ăn thì ăn, không ăn thì đi. Kiếp trước cô là bà tám, vẫn chưa làm đủ sao?""Cô mới là bà tám!" Vốn dĩ Phó Thiếu Đình không bênh vực họ, Ôn Đình đã không vui rồi. Bây giờ Tô Tiểu Lạc lại còn mắng cô ta, Ôn Đình lập tức muốn nổi đóa. "Cả nhà cô đều là bà tám!""Đã mắng người nhà của tôi, thì cô không được mắng tôi nữa." Tô Tiểu Lạc uy hiếp."Cứ mắng cô đấy! Cô cái đồ không biết trời cao đất dày... Hu hu hu..." Ôn Đình nói được một nửa, thì phát hiện mình không nói nên lời, cô ta trừng mắt nhìn."Ôn Đình, cậu sao vậy?" Tô Vãn lo lắng hỏi."Ư ư ư." Ôn Đình chỉ vào miệng mình, không phát ra tiếng được."Không phải đã nói rồi sao, người miệng tiện sẽ gặp báo ứng." Tô Tiểu Lạc nhướng mắt."Anh Thiếu Đình, giúp em đưa Ôn Đình đến bệnh viện xem sao được không?" Tô Vãn cầu xin.Tô Tiểu Lạc kéo góc áo Phó Thiếu Đình: "Không cho đi, nhiệm vụ của anh hôm nay là đi cùng tôi."Phó Thiếu Đình hơi nhíu mày, nói: "Tiểu Thiên, cậu đi đưa đi."Đường Tiểu Thiên bị gọi tên, vội vàng đứng dậy. Tô Vãn lại nhìn Phó Thiếu Đình một cái, sau đó mới không cam lòng rời đi."Cô làm à?" Phó Thiếu Đình hỏi."Cô ta không sao đâu, rất nhanh sẽ khỏi thôi, tôi chỉ là không muốn để họ làm phiền chúng ta." Tô Tiểu Lạc không nhịn được cong khóe môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo toát lên nụ cười tinh nghịch.Phó Thiếu Đình xoay người đi trả tiền, rồi hỏi: "Còn muốn đi đâu nữa?"Tô Tiểu Lạc ăn no căng bụng, cười nói: "Đi dạo thôi, vừa đi vừa nghĩ."Phó Thiếu Đình cũng không thúc giục cô, lặng lẽ đi theo sau cô."Phòng ghi hình là gì?" Tô Tiểu Lạc chỉ vào phòng chiếu phim bên cạnh hỏi."Là nơi chiếu phim." Phó Thiếu Đình nói."Phim là gì? Có ăn được không?" Vẻ mặt Tô Tiểu Lạc ngây thơ hỏi.Phó Thiếu Đình: "..."Phó Thiếu Đình dẫn Tô Tiểu Lạc vào phòng chiếu phim xem một bộ phim kinh dị. Vừa vào bên trong, lập tức tối om.Tô Tiểu Lạc vừa vào đã cảm nhận được sự lạnh lẽo. Nhìn lên chỉ thấy một đám đầu người đen kịt."Bộ phim này không ăn được rồi.""Cái gì?" Phó Thiếu Đình khó hiểu hỏi, phim đã bắt đầu chiếu.Tô Tiểu Lạc đột nhiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, miệng lẩm bẩm, xung quanh cô nổi lên ánh sáng vàng nhạt.Phó Thiếu Đình kinh ngạc phát hiện những người xung quanh như bị đứng hình, mà ở cuối phòng chiếu phim đột nhiên xuất hiện một cánh cửa lớn.Ánh sáng chói mắt, Phó Thiếu Đình giơ tay che lại. Khi ánh sáng dần dần biến mất, từng bóng đen bước về phía cánh cửa đó.Phó Thiếu Đình nheo mắt, những bóng người đó khiến mắt anh không khỏi ươn ướt.Trên người họ có người quấn băng, có người bị thương, có người cụt tay gãy chân. Nhưng trong tay họ đều cầm vũ khí, có súng, có gậy gỗ..."Bảo vệ đất nước.""Không thể để chúng bắt nạt người dân của chúng ta.""Dù có mất mạng, chúng ta cũng phải đuổi giặc ngoại xâm ra khỏi quê hương của chúng ta.""Anh em, chúng ta không thể gục ngã.""..."Những tiếng nói từ sâu thẳm tâm hồn đó, là tín ngưỡng của họ, là động lực để họ tiến về phía trước.Họ không muốn rời đi, còn muốn dùng sinh mạng để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ người dân của mình.Dù trên người đầy thương tích, nhưng vẫn không quên sứ mệnh của mình.Phó Thiếu Đình giơ tay lên, chào họ một cách nghiêm trang."Các đồng chí, các đồng chí đã chiến thắng rồi, có thể yên nghỉ rồi."Phó Thiếu Đình vừa dứt lời , những bóng người đó như được dát lên một lớp ánh sáng vàng. Họ xúc động rơi nước mắt bước về phía cánh cửa lớn.Từng bóng người dần dần tan biến.Chỉ có một bóng người đứng lưỡng lự trước cửa lớn, không chịu rời đi.Tô Tiểu Lạc mở mắt hỏi: "Anh, còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành?"Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
Phó Thiếu Đình xem qua ghi chép của Ôn Dữ, trầm ngâm một tiếng nói: "Đi bắt người.""Thiếu Đình?" Ôn Dữ kinh ngạc nhìn anh, rõ ràng không ngờ anh ta sẽ nói đỡ cho Tô Tiểu Lạc."Tôi không phải tin cô ta, tôi chỉ tin trực giác của mình." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói."Cô ta là phụ nữ, sao có thể gây án? Hiện trường thì giải thích thế nào?" Ôn Dữ cau mày, "Không chỉ con dâu bị xâm hại, mà ngay cả hai người đàn ông trong nhà cũng bị xâm hại.""Đúng vậy!" Đường Tiểu Thiên từ trước đến nay luôn tin tưởng lời Phó Thiếu Đình nói, lúc này cũng dao động. "Chuyện này căn bản không nói thông."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis"Não là thứ tốt, tiếc là các anh không có." Tô Tiểu Lạc nhướng mày, Phó Thiếu Đình này tuy nói chuyện khó nghe, nhưng không thể nghi ngờ cũng có chút đầu óc. "Cô ta là người lưỡng tính, các anh bắt cô ta lại sẽ biết."Người lưỡng tính?Đối với bọn họ mà nói, đây quả thực là chuyện chưa từng nghe thấy.Ôn Dữ không trì hoãn thêm nữa, lại một lần nữa rời đồn cảnh sát, đưa người duy nhất sống sót đang ở khách sạn đến bệnh viện kiểm tra. Mọi chuyện quả nhiên đúng như Tô Tiểu Lạc nói, người sống sót là người lưỡng tính.Dưới sự thẩm vấn nghiêm khắc của bọn họ, hung thủ nhanh chóng khai nhận chi tiết tội ác của mình.Vụ án này nhanh chóng gây chấn động Vệ Thành, từ khi xảy ra vụ án đến khi phá án không quá hai mươi tư tiếng. Ôn Dữ càng được ca ngợi là thám tử Sherlock Holmes đương đại, danh tiếng vang xa, nhanh chóng được đăng báo.Tô Tiểu Lạc ở đồn cảnh sát đợi bọn họ, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.Lúc ba người Phó Thiếu Đình trở về, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trơn bóng của cô, hàng mi dài cong vút như chiếc quạt nhỏ in bóng xuống mí mắt.Cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, nước miếng ở khóe miệng dưới ánh nắng chiếu rọi phát ra ánh sáng."Bánh bao nhỏ, đùi gà, bánh bao chiên nước, trứng luộc, ngon quá..."Nghe thấy giọng nói của cô, ba người không khỏi bật cười, xem ra cô gái này thèm ăn đến phát điên rồi.Đường Tiểu Thiên nói: "Thiếu Đình, nếu anh không có thời gian, tôi cùng cô ấy đi ăn."Phó Thiếu Đình thu hồi ánh mắt, khẽ ho một tiếng, thản nhiên nói: "Không cần, đã đánh cược thì phải chịu thua."Anh đi tới dùng ngón tay chọc vào vai Tô Tiểu Lạc. Tô Tiểu Lạc nắm lấy tay anh, không hề báo trước cắn một cái."Cứng thật." Tô Tiểu Lạc đột nhiên mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, sau khi thấy rõ thứ trong tay không phải đùi gà, vội vàng ném đi với vẻ ghét bỏ.Phó Thiếu Đình chắp tay ra sau lưng, hơi cau mày nói: "Không phải muốn đi ăn sao, còn không đi?"Tô Tiểu Lạc cầm túi xách nhỏ của mình, vẫy tay chào Ôn Dữ và Đường Tiểu Thiên, đuổi theo.Tô Tiểu Lạc chưa từng đi xe buýt, đi theo sau Phó Thiếu Đình lên xe. Nhân viên bán vé đến trước mặt Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc chỉ vào Phó Thiếu Đình nói: "Anh ta mua vé."Vẻ mặt nhân viên bán vé ngưỡng mộ: "Bạn trai cháu đẹp trai thật đấy!""Không phải bạn trai!" Hai người đồng thanh, nhìn nhau một cái rồi lại tách ra.Nhân viên bán vé cười nịnh nọt: "Dì hiểu mà, hai đứa mới quen nhau đúng không? Qua một thời gian nữa là ổn thôi!""Dì hiểu lầm rồi, cô ấy không phải bạn gái cháu." Phó Thiếu Đình vội vàng phủi sạch quan hệ với cô."Dì đừng nói nữa, anh ấy ngại đấy." Tô Tiểu Lạc giả vờ e thẹn nói."Hiểu mà, hiểu mà, sao con trai lại còn ngại ngùng hơn con gái vậy." Nhân viên bán vé cười nhận lấy tiền, bước qua bọn họ. "Chồng dì lúc mới quen cũng ngại ngùng như vậy, qua một thời gian dài thì thay đổi hẳn!"Mọi người trên xe đều bật cười thấu hiểu.Phó Thiếu Đình liếc Tô Tiểu Lạc một cái, Tô Tiểu Lạc cố ý không nhìn anh. Xe chạy, cô không chú ý cả người ngã nhào vào lòng Phó Thiếu Đình.Va vào mũi đau điếng.Phó Thiếu Đình cau mày, duỗi một ngón tay ấn lên trán đẩy cô ra, giữ khoảng cách với cô.Tô Tiểu Lạc xoa xoa mũi, vội vàng nắm lấy tay vịn.Sau khi đến trạm, Tô Tiểu Lạc lấy cuốn sổ nhỏ ra, trên đó viết chi chít chữ. Đây đều là thông tin cô hỏi dì Trương, hy vọng bánh bao chiên nước ở đây ngon.Ở đây có rất nhiều quán ăn vặt, vì gần đây có trường cấp hai, còn có mấy nhà máy.Phó Thiếu Đình phát hiện, Tô Tiểu Lạc dường như rất quen thuộc với nơi này. Chỉ có người địa phương mới biết quán nào ăn ngon nhất, nhưng Tô Tiểu Lạc mới đến Vệ Thành mấy ngày, vậy mà lại nắm rõ như lòng bàn tay.Tô Tiểu Lạc phụ trách mua, Phó Thiếu Đình phụ trách trả tiền, chẳng mấy chốc trên tay đã xách đầy túi lớn túi nhỏ."Cậu trai, hai đứa mua nhiều như vậy, ăn hết sao?" Chủ quán là một bà cụ lớn tuổi, thấy lãng phí nên không khỏi hỏi thêm một câu."Cô ấy thích là được." Phó Thiếu Đình chỉ phụ trách trả tiền."Yêu đương thôi mà đã chiều chuộng như vậy, sau này biết làm sao?" Bà cụ lẩm bẩm, bà là người có tư tưởng truyền thống, con dâu không thể nuông chiều. "Như nhà tôi này, con dâu tôi chưa bao giờ dám nói nhiều.""Hèn chi lúc mẹ chồng bà bệnh nặng, bà không nói một câu nào, thậm chí còn đóng cửa lại." Tô Tiểu Lạc miệng nhét đầy thức ăn, nhìn chằm chằm vào cái bóng sau lưng bà cụ nói."Cô, cô nói bậy gì đó?" Bà cụ chột dạ cao giọng."Cháu có nói bậy hay không, bà không biết sao?" Tô Tiểu Lạc nuốt xuống thức ăn nói, "Nhà bà có phải vẫn luôn không thuận lợi không? Nếu bà còn không thành tâm hối cải, con trai bà sẽ gặp chuyện lớn đấy.""Cô, cô đừng nói bậy." Bà cụ tức giận, "Mấy người đi đi, tôi không bán nữa.""Anh Thiếu Đình, chúng ta đi thôi, tôi cũng không muốn ăn nữa!" Tô Tiểu Lạc kéo Phó Thiếu Đình đi, lè lưỡi với bà cụ.Cô thở dài nói: "Phụ nữ hà tất phải làm khó phụ nữ."Phó Thiếu Đình tò mò hỏi: "Cô nói con trai bà cụ sẽ gặp chuyện, là gặp chuyện gì?"Vẻ mặt Tô Tiểu Lạc thần bí: "Anh cứ coi như tôi nói bậy nói bạ đi."Tô Tiểu Lạc không nói, Phó Thiếu Đình cũng không hỏi thêm nữa. Tô Tiểu Lạc từng miếng từng miếng nhỏ ăn bánh bao chiên nước, đợi cô làm xong bùa bình an, cô còn có thể ăn thêm mấy lần nữa.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 14: Hôm nay anh thuộc về ai?Hai người đến trước một quầy bán hoành thánh, Phó Thiếu Đình gọi một bát.Tô Tiểu Lạc cắm cúi ăn, lặng lẽ liếc nhìn Phó Thiếu Đình.Phó Thiếu Đình ăn rất nho nhã, anh vốn là người quý khí, dù chỉ ăn hoành thánh, nhưng lại giống như đang thưởng thức món ngon vật lạ vậy."Tôi cũng muốn một bát!"
Tô Tiểu Lạc gọi với chủ quán."Cô chắc chứ?" Phó Thiếu Đình nhướng mày, liếc nhìn đống đồ ăn Tô Tiểu Lạc đã mua trên bàn."Tất nhiên!" Tô Tiểu Lạc mặt không đổi sắc nói.Chủ quán nhanh chóng bưng thêm một bát hoành thánh.
Tô Tiểu Lạc háo hức cắn một miếng hoành thánh, mùi thơm của thịt lan tỏa trong miệng.Thực sự rất ngon!Cô đưa bánh bao chiên nước của mình đến trước mặt Phó Thiếu Đình.Phó Thiếu Đình nhướng mày hỏi: "Cô không ăn hết sao?"Biết thừa rồi còn hỏi!Trên đường đi, Tô Tiểu Lạc đã ăn một cái bánh hoa quế, năm cái bánh bao chiên nước, một cái chân gà hầm, bây giờ lại gọi thêm một bát hoành thánh.
Cho dù cô có ăn khỏe đến đâu, thì cũng thực sự không ăn hết nổi."Anh là một người đàn ông cao một mét tám mươi lăm, một bát hoành thánh sao mà no được? Tôi đây là chia sẻ đồ ăn ngon với anh."Phó Thiếu Đình cũng không vạch trần, vừa rồi không biết là ai ôm chặt túi đồ, sợ người khác cướp mất."Tôi ăn một bát hoành thánh là đủ rồi, những món ngon này cứ để cô từ từ thưởng thức."Tô Tiểu Lạc tặc lưỡi, người này trông đã lạnh lùng rồi, lời nói ra sao còn lạnh lùng hơn.Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại bên đường. Tô Vãn cùng mấy người bước xuống xe, Ôn Đình nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Thật không biết xấu hổ!"Tô Tiểu Lạc trừng mắt nhìn cô ta, Ôn Đình lập tức theo bản năng trốn ra sau lưng Đường Tiểu Thiên.Đường Tiểu Thiên cười nói: "Họ nghe nói hai người ra ngoài dạo phố, nên muốn đi cùng, hai người không ngại chứ!""Sao có thể chứ?" Tô Tiểu Lạc vội vàng vẫy tay gọi Đường Tiểu Thiên lại, "Bánh bao chiên nước này ngon lắm, anh thử xem."Đường Tiểu Thiên thụ sủng nhược kinh ngồi xuống, dưới ánh mắt của Tô Tiểu Lạc, anh ấy ăn hết cái này đến cái khác."Anh Thiếu Đình, anh cũng phải mời em và Vãn Vãn ăn chứ!" Ôn Đình bất mãn nói.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisPhó Thiếu Đình và nhà họ Tô có hôn ước từ bé, nếu Tô Tiểu Lạc không được tìm thấy, thì người có hôn ước với Phó Thiếu Đình sẽ trở thành Tô Vãn.Bây giờ Phó Thiếu Đình đi dạo phố với một cô bảo mẫu là có ý gì."Chuyện này có gì đâu, muốn ăn gì thì cứ mua." Đường Tiểu Thiên không nhận ra bầu không khí kỳ lạ lúc này, cười chào Tô Vãn và Ôn Đình ngồi xuống."Em không muốn ngồi cùng với bảo mẫu." Vẻ mặt Ôn Đình chán ghét, ngồi cùng với một cô bảo mẫu, bị người ta nhìn thấy thật mất mặt."Hôm nay anh Thiếu Đình là của tôi, cô không muốn ngồi cùng với tôi, thì hẹn hôm khác vậy." Tô Tiểu Lạc mỉm cười, học theo giọng điệu của Ôn Đình."Cô! Đồ không biết xấu hổ! Anh Thiếu Đình sao có thể là của cô chứ?" Ôn Đình kéo Tô Vãn một cái."Anh Thiếu Đình, anh nói xem hôm nay anh thuộc về ai?" Tô Tiểu Lạc chống cằm, ánh mắt trong veo nhìn Phó Thiếu Đình, hỏi bằng giọng điệu nũng nịu.Đường Tiểu Thiên há hốc mồm, mắt đảo qua đảo lại giữa Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc, không ngờ tình hình lại trở nên phức tạp như thế này.Phó Thiếu Đình thản nhiên nói: "Muốn ăn thì ăn, đừng nói nhảm."Tô Tiểu Lạc lập tức nghe lời: "Đúng vậy, muốn ăn thì ăn, không ăn thì đi. Kiếp trước cô là bà tám, vẫn chưa làm đủ sao?""Cô mới là bà tám!" Vốn dĩ Phó Thiếu Đình không bênh vực họ, Ôn Đình đã không vui rồi. Bây giờ Tô Tiểu Lạc lại còn mắng cô ta, Ôn Đình lập tức muốn nổi đóa. "Cả nhà cô đều là bà tám!""Đã mắng người nhà của tôi, thì cô không được mắng tôi nữa." Tô Tiểu Lạc uy hiếp."Cứ mắng cô đấy! Cô cái đồ không biết trời cao đất dày... Hu hu hu..." Ôn Đình nói được một nửa, thì phát hiện mình không nói nên lời, cô ta trừng mắt nhìn."Ôn Đình, cậu sao vậy?" Tô Vãn lo lắng hỏi."Ư ư ư." Ôn Đình chỉ vào miệng mình, không phát ra tiếng được."Không phải đã nói rồi sao, người miệng tiện sẽ gặp báo ứng." Tô Tiểu Lạc nhướng mắt."Anh Thiếu Đình, giúp em đưa Ôn Đình đến bệnh viện xem sao được không?" Tô Vãn cầu xin.Tô Tiểu Lạc kéo góc áo Phó Thiếu Đình: "Không cho đi, nhiệm vụ của anh hôm nay là đi cùng tôi."Phó Thiếu Đình hơi nhíu mày, nói: "Tiểu Thiên, cậu đi đưa đi."Đường Tiểu Thiên bị gọi tên, vội vàng đứng dậy. Tô Vãn lại nhìn Phó Thiếu Đình một cái, sau đó mới không cam lòng rời đi."Cô làm à?" Phó Thiếu Đình hỏi."Cô ta không sao đâu, rất nhanh sẽ khỏi thôi, tôi chỉ là không muốn để họ làm phiền chúng ta." Tô Tiểu Lạc không nhịn được cong khóe môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo toát lên nụ cười tinh nghịch.Phó Thiếu Đình xoay người đi trả tiền, rồi hỏi: "Còn muốn đi đâu nữa?"Tô Tiểu Lạc ăn no căng bụng, cười nói: "Đi dạo thôi, vừa đi vừa nghĩ."Phó Thiếu Đình cũng không thúc giục cô, lặng lẽ đi theo sau cô."Phòng ghi hình là gì?" Tô Tiểu Lạc chỉ vào phòng chiếu phim bên cạnh hỏi."Là nơi chiếu phim." Phó Thiếu Đình nói."Phim là gì? Có ăn được không?" Vẻ mặt Tô Tiểu Lạc ngây thơ hỏi.Phó Thiếu Đình: "..."Phó Thiếu Đình dẫn Tô Tiểu Lạc vào phòng chiếu phim xem một bộ phim kinh dị. Vừa vào bên trong, lập tức tối om.Tô Tiểu Lạc vừa vào đã cảm nhận được sự lạnh lẽo. Nhìn lên chỉ thấy một đám đầu người đen kịt."Bộ phim này không ăn được rồi.""Cái gì?" Phó Thiếu Đình khó hiểu hỏi, phim đã bắt đầu chiếu.Tô Tiểu Lạc đột nhiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, miệng lẩm bẩm, xung quanh cô nổi lên ánh sáng vàng nhạt.Phó Thiếu Đình kinh ngạc phát hiện những người xung quanh như bị đứng hình, mà ở cuối phòng chiếu phim đột nhiên xuất hiện một cánh cửa lớn.Ánh sáng chói mắt, Phó Thiếu Đình giơ tay che lại. Khi ánh sáng dần dần biến mất, từng bóng đen bước về phía cánh cửa đó.Phó Thiếu Đình nheo mắt, những bóng người đó khiến mắt anh không khỏi ươn ướt.Trên người họ có người quấn băng, có người bị thương, có người cụt tay gãy chân. Nhưng trong tay họ đều cầm vũ khí, có súng, có gậy gỗ..."Bảo vệ đất nước.""Không thể để chúng bắt nạt người dân của chúng ta.""Dù có mất mạng, chúng ta cũng phải đuổi giặc ngoại xâm ra khỏi quê hương của chúng ta.""Anh em, chúng ta không thể gục ngã.""..."Những tiếng nói từ sâu thẳm tâm hồn đó, là tín ngưỡng của họ, là động lực để họ tiến về phía trước.Họ không muốn rời đi, còn muốn dùng sinh mạng để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ người dân của mình.Dù trên người đầy thương tích, nhưng vẫn không quên sứ mệnh của mình.Phó Thiếu Đình giơ tay lên, chào họ một cách nghiêm trang."Các đồng chí, các đồng chí đã chiến thắng rồi, có thể yên nghỉ rồi."Phó Thiếu Đình vừa dứt lời , những bóng người đó như được dát lên một lớp ánh sáng vàng. Họ xúc động rơi nước mắt bước về phía cánh cửa lớn.Từng bóng người dần dần tan biến.Chỉ có một bóng người đứng lưỡng lự trước cửa lớn, không chịu rời đi.Tô Tiểu Lạc mở mắt hỏi: "Anh, còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành?"Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz