Dang Edit Thap Nien 70 Thien Kim Huyen Hoc Xuong Nui
Editor: Frenalis Chương 105: Anh cố tình đến đưa cơm cho tôi sao?"Đồng chí A Bố Y, tỉnh lại đi!"
Phó Vân Hải đè nén sự hoảng loạn trong lòng, nhiều năm chinh chiến, trải qua vô số trận đánh đã tôi luyện nên tính cách bình tĩnh. Thế nhưng giờ phút này nhìn thấy A Bố Y như vậy, lòng anh rối như tơ vò.Cảm giác này khiến anh kinh hãi."Thật tốt khi được gặp anh." A Bố Y mỉm cười đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt Phó Vân Hải. "Em còn tưởng mình không bao giờ gặp lại anh được nữa."Trong đầu Phó Vân Hải trống rỗng, những giấc mơ khiến người ta day dứt hiện lên trước mắt từng cảnh một."Vân Hải.""Vân Hải.""Vân Hải à!"Bóng dáng áo xanh trắng đứng bên bờ sông, tết một bím tóc dài, bên tai cài bông hoa đỏ anh hái tặng.Khuôn mặt cô dần trở nên rõ ràng, đôi mắt long lanh nhìn anh như biết nói: "Được chưa? Bị người khác nhìn thấy, lại cười em mất."Phó Vân Hải vỗ tay đi vòng quanh cô: "A Bố Y thật xinh đẹp!""A Bố Y, em sẽ không sao đâu." Phó Vân Hải kiểm tra vết thương của cô, vết thương ở trên vai. Cô đã băng bó sơ qua, hiện tại cơ bản không có vấn đề gì.Nhưng bây giờ cô đang sốt cao, ý thức cũng dần mơ hồ. Phó Vân Hải cõng cô trên lưng chậm rãi đi ra cửa hang."A Bố Y, đừng bỏ cuộc, em sẽ ổn thôi.""Tại sao... tại sao?""Tại sao gì?" Phó Vân Hải nhẹ nhàng nói chuyện với cô."Tại sao không nhớ em?"Phó Vân Hải cảm nhận được một giọt nước mắt rơi trên mặt mình, trái tim anh thắt lại. Câu hỏi này anh càng không thể trả lời, ngay cả bác sĩ cũng không thể giải thích được."Anh xin lỗi."Anh bước nhanh xuống núi, đến điểm tập kết, Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc đang đợi ở đó, Phó Nhiễm mừng rỡ đến phát khóc: "Là A Bố Y, anh trai chị tìm thấy chị ấy rồi.""Nhanh lên, vết thương của A Bố Y bị nhiễm trùng, đang sốt cao, cần đưa đến trạm xá ngay lập tức."Ba người vội vã quay trở lại, một số người tìm kiếm cũng đã về hết. Phó Vân Hải ra lệnh cho những người khác ở lại đây, xem còn ai chưa được cứu không. Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisTô Tiểu Lạc không đi theo, cô còn phải ở lại đây chờ con sói nuốt Cung Bổn. Mỗi oán linh đều phải xé xác Cung Bổn một lần, hình phạt này e rằng phải đến nửa đêm mới kết thúc.Những người dọn dẹp hiện trường vẫn đang tiến hành tìm kiếm kỹ lưỡng.Tô Tiểu Lạc ngồi xếp bằng bắt đầu thiền định. Đến nửa đêm mới có người mang đồ ăn đến. Mọi người bận rộn cả nửa đêm, bụng đều đã đói meo, thật là cơn mưa đúng lúc.Phó Thiếu Đình theo chỉ dẫn của nhân viên hiện trường đi vào trong, không bao lâu thì nhìn thấy Tô Tiểu Lạc ngồi xếp bằng trên mặt đất.Cô gái nhỏ giống như búp bê trong tranh tết, vừa ngoan ngoãn lại vừa xinh đẹp.Đùi gà?Tô Tiểu Lạc đột ngột mở mắt ra, chạm phải ánh mắt của Phó Thiếu Đình.Phó Thiếu Đình lúng túng dời mắt, đưa hộp cơm trong tay ra.Tô Tiểu Lạc nhận lấy hộp cơm, mở ra xem, trên cơm canh có một chiếc đùi gà, đôi mắt cô cong thành hình trăng khuyết vì vui sướng, "Phó Thiếu Đình, anh thật là tốt."Phó Thiếu Đình khoanh tay, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh nhìn quanh, thi thể của Cung Bổn đã được đưa đi, nhưng trên mặt đất vẫn còn lưu lại một vũng máu.Bên trong rất tối. Anh không khỏi hỏi: "Cô ở đây không sợ sao?"Nếu là cô gái bình thường, chắc chắn muốn tránh xa nơi này càng xa càng tốt!Tô Tiểu Lạc phồng má liếc xéo anh: "Tôi gan dạ hơn anh đấy, anh còn sợ cả Tiểu Bạch."Phó Thiếu Đình hơi xấu hổ, nhóc con này nói chuyện thật chua ngoa.Anh bước đến bên bàn làm việc của Cung Bổn, trên giá sách toàn là sách y học. Anh thuận tay cầm một cuốn sách lên xem, nhưng có một cuốn lại không thể nào lấy ra được. Anh khẽ động, giá sách bỗng nhiên chuyển động.Một mặt khác của giá sách xoay lại, lộ ra một chồng hồ sơ bệnh án dày đặc.Anh cầm một cuốn lên xem, lúc này mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ không còn thần trí mà anh gặp trước đó."Bọn chúng lại dám cắt bỏ thùy trán của những người này." Phó Thiếu Đình nhíu mày.Hành vi như vậy, thật sự là đáng giận. Cắt bỏ thùy trán là để kiểm soát tốt hơn, để thực hiện hành vi phạm tội với họ.Tô Tiểu Lạc ăn cơm xong, duỗi người thỏa mãn, hỏi: "Anh cố tình đến đây đưa cơm cho tôi sao?"Vừa rồi cô đã liếc nhìn ra ngoài, những người khác đều ăn bánh bao dưa muối với một quả trứng, chỉ có phần của cô không chỉ có đùi gà, mà còn có cơm nóng."Đây là bác Trình chuẩn bị cho cô, vừa rồi tôi có hâm nóng lại." Phó Thiếu Đình nói."Bà ấy chuẩn bị cho tôi?" Tô Tiểu Lạc ngạc nhiên, "Tại sao bà ấy lại chuẩn bị cho tôi?"Chuyện này rất không bình thường!Phó Thiếu Đình nhún vai: "Nhưng mà tôi đến để đón cô về, họ không yên tâm để cô ở đây một mình.""Tôi có gì phải lo lắng chứ." Tô Tiểu Lạc đè nén sự khác thường trong lòng, sống đến từng này tuổi, người quan tâm đến cô nhất chính là sư phụ. Nhưng từ sau khi cô thu phục con mèo Đại Bạch, sư phụ cũng không còn quan tâm đến cô lắm.Sư phụ nói cô không đi quậy phá người khác đã là may mắn lắm rồi.Phó Thiếu Đình hỏi: "Đi được chưa?"Tô Tiểu Lạc búng tay một cái, cảnh tượng trước mắt Phó Thiếu Đình lập tức thay đổi."Tôi biết lỗi rồi, xin các người tha cho tôi." Cung Bổn bị xé xác linh hồn hàng trăm hàng nghìn lần, từ lần thứ một trăm đã không chịu đựng nổi, bắt đầu liên tục cầu xin tha thứ.Tô Tiểu Lạc nhếch mép cười nhạt: "Gieo gió gặt bão, ông tưởng chết là có thể kết thúc tất cả sao, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy."Cung Bổn đã ngoan ngoãn, hắn nào còn dám gào thét với Tô Tiểu Lạc nữa. Cô gái có vẻ ngoài ngoan ngoãn này còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, có rất nhiều cách để trừng trị hắn."Khó trách cô không đi!" Phó Thiếu Đình nhìn chằm chằm Cung Bổn với vẻ thích thú, nhưng không có chút thương hại nào. Tội ác mà bọn chúng gây ra ở đây, dù có bị chém nghìn nhát cũng không đủ."Anh thử máy bay thế nào rồi?" Tô Tiểu Lạc hỏi."Có tôi ở đây, còn có thể xảy ra chuyện gì sao?" Ánh mắt Phó Thiếu Đình hơi u ám, cảm thán nói: "Trước đây tôi từng lái một chiếc máy bay chiến đấu nước ngoài, so với máy bay trong nước bây giờ đúng là một trời một vực.""Anh đã làm rất tốt rồi." Tô Tiểu Lạc an ủi, "Tương lai sẽ ngày càng tốt hơn, quốc vận của chúng ta hưng thịnh, sau này nhất định sẽ trở thành sự tồn tại không thể xem thường trên thế giới!""Vậy còn đế quốc của chúng tôi thì sao?" Cung Bổn không nhịn được hỏi."Đất nước của các người tội ác tày trời, là điều mà Thiên Đạo không cho phép." Tô Tiểu Lạc nhìn hắn: "Tôi đã từng nói với ông rồi, gieo gió gặt bão, cho dù là quốc gia hay cá nhân, đều phải chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm.""Không, không thể nào!" Cung Bổn không thể chấp nhận được, "Chúng tôi đã làm nhiều như vậy, kết quả chỉ là công cốc sao?"Ánh mắt Phó Thiếu Đình kiên định, lạnh lùng nói: "Kẻ nào xâm phạm Trung Hoa, dù xa cũng phải giết! Các người sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào để ức hiếp nhân dân chúng tôi, xâm phạm đất nước chúng tôi nữa. Nếu còn dám đến, nhất định sẽ khiến các người có đi không có về!"So với nỗi đau về linh hồn bị xé nát, Cung Bổn càng tuyệt vọng hơn khi hy vọng của hắn hoàn toàn tan vỡ.: Thống trị toàn thế giới.Không, sẽ không như vậy. Bọn họ nhất định sẽ trở lại!Cung Bổn đau đớn nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi ý chí và niềm tin mà hắn luôn tự hào."Sói!" Tô Tiểu Lạc gọi.Con sói xuất hiện, một ngụm nuốt chửng linh hồn của Cung Bổn."Nhóc con, ta cần một chút thời gian để hấp thụ, không chơi với ngươi nữa." Dứt lời, nó trở lại ngọc cổ.Phó Thiếu Đình cũng không thấy ngạc nhiên: "Trên người cô có không ít bí mật.""Khiến anh kinh ngạc rồi sao?" Tô Tiểu Lạc cười hì hì."Về nhà thôi!" Phó Thiếu Đình xoa đầu cô."Tóc tai tôi rối hết rồi!" Tô Tiểu Lạc lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, ánh mắt rơi trên mái tóc được chải chuốt cẩn thận của anh, sớm muộn gì cô cũng phải xoa đầu anh một cái.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 106: Không thích còn phải giả vờ thích sao?Về đến nhà đã sáu giờ, Tô Vãn nghe thấy tiếng xe liền đến bên cửa sổ, thấy Tô Tiểu Lạc từ trên xe Phó Thiếu Đình bước xuống.Cái con Tô Tiểu Lạc này! Tại sao ngày nào cũng bám lấy anh Thiếu Đình?Cô ta khoác áo khoác xuống lầu, chặn Tô Tiểu Lạc ở cửa: "Tại sao anh Thiếu Đình lại đưa cô về?"Tô Tiểu Lạc hờ hững nói: "Liên quan gì đến cô?""Sao lại không liên quan đến tôi?" Tô Vãn sốt ruột nói: "Bác Trịnh rất thích tôi, cô hiểu điều này có nghĩa là gì không?""Liên quan gì đến tôi!" Tô Tiểu Lạc rất mệt, lười để ý đến cô ta.Tô Vãn chặn đường cô: "Bác Trịnh rất thích tôi, cô cũng biết đấy, nhà họ Tô và nhà họ Phó có hôn ước từ bé. Nếu không có gì thay đổi, anh Thiếu Đình sẽ là vị hôn phu của tôi.""Cô cũng nói là nhà họ Tô và nhà họ Phó có hôn ước, cô đâu phải người nhà họ Tô, nhỡ đâu cháu gái ruột của nhà họ Tô trở về, còn là của cô sao?" Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười."Cháu gái ruột nhà họ Tô sẽ không trở về đâu!" Tô Vãn nhất thời lỡ lời."Sao cô biết?" Tô Tiểu Lạc nhíu mày."Cô ấy, cô ấy mười mấy năm nay không xuất hiện, sao có thể đột nhiên trở về?" Tô Vãn hối hận, vội vàng giải thích."Tránh ra!" Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nói. "Đừng để tôi nói lần thứ hai."Tô Vãn sợ hãi miễn cưỡng tránh đường, ở phía sau lại nói thêm một câu: "Bác Trịnh rất thích tôi, không thích cô, cô đừng mơ tưởng hão huyền nữa.""Bác Trịnh thích cô thì cô đi mà sống với bác Trịnh." Tô Tiểu Lạc không thèm để ý, "Người không thích tôi nhiều lắm, bà ta thì tính là gì?"Tô Tiểu Lạc đi lên lầu, nhìn thấy Trình Nhã đứng ở cửa. Cô nhếch mép cười tự giễu, bước vào phòng đóng cửa lại.Trình Nhã bước xuống lầu, sắc mặt không được tốt, đặc biệt là khi nghe Tô Vãn nói "sẽ không trở về", trong lòng như bị dao đâm vậy. Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisTô Vãn nhìn thấy Trình Nhã cũng giật mình. Bà ấy ra từ lúc nào, nghe được bao nhiêu rồi?Tô Vãn lặng lẽ đi theo Trình Nhã vào bếp, cẩn thận nhận lỗi: "Mẹ, vừa rồi, vừa rồi con là tức giận quá. Mẹ đừng giận, con không cố ý.""Không sao, bây giờ còn sớm, con lên ngủ thêm đi." Trình Nhã nói.Tô Vãn còn muốn nói gì đó nhưng cô ta rất biết nhìn sắc mặt, biết rằng bây giờ có nói gì cũng vô ích. Cô ta quay người rời đi, định bụng đợi khi nào tâm trạng Trình Nhã tốt hơn rồi sẽ dỗ dành.Trình Nhã ngồi trên ghế sofa, tay mân mê chiếc khóa trường mệnh của Niếp Niếp , lặng lẽ đỏ hoe mắt.Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Con gái của bà ấy rốt cuộc đang ở đâu?Chẳng lẽ thật sự không thể trở về sao?Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, bà ấy lau nước mắt, cất chiếc khóa trường mệnh vào túi."Không phải mẹ bảo con lên ngủ thêm sao, sao lại xuống đây nữa rồi?" Trình Nhã quay đầu lại, phát hiện là Tô Tiểu Lạc, không khỏi lúng túng nói: "Là con à!"Tô Tiểu Lạc xuống rót nước, không ngờ lại thấy Trình Nhã đang ngồi khóc ở đây. Cô rót nước xong, đang định lên lầu thì thấy Trình Nhã lại ngồi ngẩn người ra đó.Cô đi tới ngập ngừng nói: "Con gái ruột của bác... vẫn còn sống."Trình Nhã mừng rỡ: "Thật sao? Ta còn có cơ hội gặp lại con bé không?""Cô ấy sống rất tốt, tuy có người ghét bỏ cô ấy nhưng cũng có người yêu thương cô ấy." Tô Tiểu Lạc nhàn nhạt nói. Chỉ là bác không thích cô ấy, càng thích đứa con gái hiện tại hơn. Cho dù nhận nhau thì sao, có thể thay đổi được gì?Cô rũ mắt xuống: "Duyên phận là thứ không thể cưỡng cầu."Tô Tiểu Lạc đi rồi, Trình Nhã ôm lấy khóa trường mệnh khóc rất lâu.*****Tô Tiểu Lạc tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa. Cô rửa mặt xong, xuống lầu thì mọi người đã chuẩn bị ăn cơm."Nhóc con, mẹ cháu đã chuẩn bị đùi gà cho cháu đấy." Tô Chính Quốc cười nói.Tô Vãn và Tô Tiểu Lạc đều ngẩn người, Trình Nhã lúng túng bưng thức ăn ra.Tô Vãn giả vờ như không để tâm hỏi: "Sao hôm nay nhà mình ăn uống thịnh soạn thế ạ?"Tô Chính Quốc cười: "Mẹ cháu nói Tiểu Lạc đến nhà mình lâu như vậy mà lại gầy đi, nên đã nhờ người mua một con gà. Cố ý đợi Tiểu Lạc về, hầm cho con bé ăn đấy!"Trình Nhã nhận thấy ánh mắt của hai người đều nhìn mình, cười gượng gạo: "Cả nhà cùng ăn."Tô Vãn ghen tị nói: "Trước đây chẳng phải mới lấy gà từ nhà thím Hồ về sao, cũng có thấy cô ta ăn ít đâu! Cũng chẳng thấy cô ta gầy đi chỗ nào cả!"Tô Tiểu Lạc quả thực không hề gầy, ngược lại còn béo lên một chút.Có gà có cá, thỉnh thoảng lại cùng anh Sáu ra ngoài hàng ăn. Từ khi xuống núi đến giờ, đúng là không thiếu đồ ăn ngon.Có một kiểu gầy, gọi là người khác thấy con gầy.Tô Chính Quốc không vui lên tiếng: "Cũng đúng, Tô Vãn ở nhà chúng ta ăn mười mấy năm cũng có thấy gầy đâu."Mặt Tô Vãn lúc xanh lúc trắng.
Tô Chính Quốc nào quan tâm nó vui hay không, ông nói mấy câu lấy lòng, hòa hoãn quan hệ của nhóc con với Trình Nhã, liên quan gì đến nó?Nó ăn uống ở đây mười mấy năm, nhóc con vừa về ăn chút đồ ăn mà cũng ganh tị? Tô Chính Quốc không thích đứa trẻ nào có lòng dạ hẹp hòi, không có tầm nhìn, nhỏ nhen.Trình Nhã vội vàng hoà giải: "Thôi nào, đừng nói nữa. Không ăn cơm thì thức ăn nguội hết bây giờ."Tô Chính Quốc xé một cái đùi gà cho Tô Tiểu Lạc: "Nhóc con thích ăn đùi gà nhất, ăn nhanh đi.""Cảm ơn ông nội." Tô Tiểu Lạc cũng không khách sáo.Trình Nhã thấy vậy liền xé nốt cái đùi gà còn lại: "Cái đùi này, Vãn Vãn ăn nhé.""Mẹ, con không ăn đâu. Tô Tiểu Lạc thích thì để cả hai cái cho cô ta." Tô Vãn hờn dỗi nói, úp bát cơm của mình lại."Được, thế mới ngoan." Tô Chính Quốc nào quan tâm Tô Vãn thật sự nghĩ như vậy hay là cố ý nói móc. Ông cầm lấy cái đùi gà trong tay Trình Nhã, đặt vào đĩa của Tô Tiểu Lạc, "Nhóc con, ăn hết thì ăn, không ăn hết thì tối hâm lại ăn tiếp, đều là của cháu."Tô Vãn tức đến đỏ cả mắt. Đùi gà đã bị ông nội lấy mất, cô ta cũng không tiện lấy lại.Tô Chính Quốc không thích Tô Vãn, mấy đứa trẻ nhà họ Tô có gì đều nói thẳng, cả nhà bày trò tâm cơ với nhau làm gì?Tô Tiểu Lạc có thì cứ nhận, ngọt ngào nói: "Ông nội thật tốt."Tô Vãn càng cảm thấy mình thừa thãi, cơm cũng chẳng ăn được mấy miếng, liền lên lầu về phòng.Trình Nhã không nhịn được nói: "Bố à, bình thường bố ít nói mấy câu đi, làm Vãn Vãn buồn rồi.""Haiz, quả nhiên là già rồi, bị người ta ghét bỏ. Cái nhà này, ngay cả nói một câu cũng phải nhìn sắc mặt người khác sao?" Tô Chính Quốc tức giận nói."Ông nội đừng giận, cháu kiếm tiền nuôi ông." Tô Tiểu Lạc vội vàng khuyên nhủ."Nhóc con, sau này ông nội chỉ trông cậy vào cháu thôi." Tô Chính Quốc vui mừng nói: "Không được thì ông lại mặt dày xin thêm một cái sân nhỏ, hai ông cháu mình chuyển ra đó ở.""Bố, con không có ý đó." Trình Nhã hoảng hốt, nếu thật sự để ông cụ chuyển ra ngoài, thì người trong đại viện sẽ nhìn bà ấy như thế nào?"Ừ, tôi biết, cô chê tôi không biết ăn nói." Tô Chính Quốc cả đời thẳng thắn quen rồi, thích là thích, không thích là không thích, chẳng lẽ già rồi, còn bị người ta yêu cầu phải thích đứa cháu nào sao?"Không có, là con, là con nói sai rồi." Trình Nhã thở dài.Vốn dĩ ông cụ không thích Tô Vãn, mọi người đều nhìn ra được nhưng không rõ ràng. Nhưng từ khi Tô Tiểu Lạc đến, so sánh một chút lập tức hiện rõ.Bà ấy quay người đi vào bếp."Nhóc con, cháu đừng để bụng, bà ấy chỉ là không có tâm cơ thôi." Tô Chính Quốc sợ Tô Tiểu Lạc buồn!"Ông nội, cháu đâu phải đồng tiền, chẳng lẽ còn bắt người ta ai cũng phải thích sao?" Tô Tiểu Lạc không để tâm, người ta đến thế gian này một chuyến, có những người sinh ra đã là khách qua đường."Quả nhiên phải là cháu gái nhà họ Tô chúng ta, thật sáng suốt!" Tô Chính Quốc giơ ngón tay cái lên, trong lòng càng thêm vui mừng.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
Phó Vân Hải đè nén sự hoảng loạn trong lòng, nhiều năm chinh chiến, trải qua vô số trận đánh đã tôi luyện nên tính cách bình tĩnh. Thế nhưng giờ phút này nhìn thấy A Bố Y như vậy, lòng anh rối như tơ vò.Cảm giác này khiến anh kinh hãi."Thật tốt khi được gặp anh." A Bố Y mỉm cười đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt Phó Vân Hải. "Em còn tưởng mình không bao giờ gặp lại anh được nữa."Trong đầu Phó Vân Hải trống rỗng, những giấc mơ khiến người ta day dứt hiện lên trước mắt từng cảnh một."Vân Hải.""Vân Hải.""Vân Hải à!"Bóng dáng áo xanh trắng đứng bên bờ sông, tết một bím tóc dài, bên tai cài bông hoa đỏ anh hái tặng.Khuôn mặt cô dần trở nên rõ ràng, đôi mắt long lanh nhìn anh như biết nói: "Được chưa? Bị người khác nhìn thấy, lại cười em mất."Phó Vân Hải vỗ tay đi vòng quanh cô: "A Bố Y thật xinh đẹp!""A Bố Y, em sẽ không sao đâu." Phó Vân Hải kiểm tra vết thương của cô, vết thương ở trên vai. Cô đã băng bó sơ qua, hiện tại cơ bản không có vấn đề gì.Nhưng bây giờ cô đang sốt cao, ý thức cũng dần mơ hồ. Phó Vân Hải cõng cô trên lưng chậm rãi đi ra cửa hang."A Bố Y, đừng bỏ cuộc, em sẽ ổn thôi.""Tại sao... tại sao?""Tại sao gì?" Phó Vân Hải nhẹ nhàng nói chuyện với cô."Tại sao không nhớ em?"Phó Vân Hải cảm nhận được một giọt nước mắt rơi trên mặt mình, trái tim anh thắt lại. Câu hỏi này anh càng không thể trả lời, ngay cả bác sĩ cũng không thể giải thích được."Anh xin lỗi."Anh bước nhanh xuống núi, đến điểm tập kết, Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc đang đợi ở đó, Phó Nhiễm mừng rỡ đến phát khóc: "Là A Bố Y, anh trai chị tìm thấy chị ấy rồi.""Nhanh lên, vết thương của A Bố Y bị nhiễm trùng, đang sốt cao, cần đưa đến trạm xá ngay lập tức."Ba người vội vã quay trở lại, một số người tìm kiếm cũng đã về hết. Phó Vân Hải ra lệnh cho những người khác ở lại đây, xem còn ai chưa được cứu không. Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisTô Tiểu Lạc không đi theo, cô còn phải ở lại đây chờ con sói nuốt Cung Bổn. Mỗi oán linh đều phải xé xác Cung Bổn một lần, hình phạt này e rằng phải đến nửa đêm mới kết thúc.Những người dọn dẹp hiện trường vẫn đang tiến hành tìm kiếm kỹ lưỡng.Tô Tiểu Lạc ngồi xếp bằng bắt đầu thiền định. Đến nửa đêm mới có người mang đồ ăn đến. Mọi người bận rộn cả nửa đêm, bụng đều đã đói meo, thật là cơn mưa đúng lúc.Phó Thiếu Đình theo chỉ dẫn của nhân viên hiện trường đi vào trong, không bao lâu thì nhìn thấy Tô Tiểu Lạc ngồi xếp bằng trên mặt đất.Cô gái nhỏ giống như búp bê trong tranh tết, vừa ngoan ngoãn lại vừa xinh đẹp.Đùi gà?Tô Tiểu Lạc đột ngột mở mắt ra, chạm phải ánh mắt của Phó Thiếu Đình.Phó Thiếu Đình lúng túng dời mắt, đưa hộp cơm trong tay ra.Tô Tiểu Lạc nhận lấy hộp cơm, mở ra xem, trên cơm canh có một chiếc đùi gà, đôi mắt cô cong thành hình trăng khuyết vì vui sướng, "Phó Thiếu Đình, anh thật là tốt."Phó Thiếu Đình khoanh tay, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh nhìn quanh, thi thể của Cung Bổn đã được đưa đi, nhưng trên mặt đất vẫn còn lưu lại một vũng máu.Bên trong rất tối. Anh không khỏi hỏi: "Cô ở đây không sợ sao?"Nếu là cô gái bình thường, chắc chắn muốn tránh xa nơi này càng xa càng tốt!Tô Tiểu Lạc phồng má liếc xéo anh: "Tôi gan dạ hơn anh đấy, anh còn sợ cả Tiểu Bạch."Phó Thiếu Đình hơi xấu hổ, nhóc con này nói chuyện thật chua ngoa.Anh bước đến bên bàn làm việc của Cung Bổn, trên giá sách toàn là sách y học. Anh thuận tay cầm một cuốn sách lên xem, nhưng có một cuốn lại không thể nào lấy ra được. Anh khẽ động, giá sách bỗng nhiên chuyển động.Một mặt khác của giá sách xoay lại, lộ ra một chồng hồ sơ bệnh án dày đặc.Anh cầm một cuốn lên xem, lúc này mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ không còn thần trí mà anh gặp trước đó."Bọn chúng lại dám cắt bỏ thùy trán của những người này." Phó Thiếu Đình nhíu mày.Hành vi như vậy, thật sự là đáng giận. Cắt bỏ thùy trán là để kiểm soát tốt hơn, để thực hiện hành vi phạm tội với họ.Tô Tiểu Lạc ăn cơm xong, duỗi người thỏa mãn, hỏi: "Anh cố tình đến đây đưa cơm cho tôi sao?"Vừa rồi cô đã liếc nhìn ra ngoài, những người khác đều ăn bánh bao dưa muối với một quả trứng, chỉ có phần của cô không chỉ có đùi gà, mà còn có cơm nóng."Đây là bác Trình chuẩn bị cho cô, vừa rồi tôi có hâm nóng lại." Phó Thiếu Đình nói."Bà ấy chuẩn bị cho tôi?" Tô Tiểu Lạc ngạc nhiên, "Tại sao bà ấy lại chuẩn bị cho tôi?"Chuyện này rất không bình thường!Phó Thiếu Đình nhún vai: "Nhưng mà tôi đến để đón cô về, họ không yên tâm để cô ở đây một mình.""Tôi có gì phải lo lắng chứ." Tô Tiểu Lạc đè nén sự khác thường trong lòng, sống đến từng này tuổi, người quan tâm đến cô nhất chính là sư phụ. Nhưng từ sau khi cô thu phục con mèo Đại Bạch, sư phụ cũng không còn quan tâm đến cô lắm.Sư phụ nói cô không đi quậy phá người khác đã là may mắn lắm rồi.Phó Thiếu Đình hỏi: "Đi được chưa?"Tô Tiểu Lạc búng tay một cái, cảnh tượng trước mắt Phó Thiếu Đình lập tức thay đổi."Tôi biết lỗi rồi, xin các người tha cho tôi." Cung Bổn bị xé xác linh hồn hàng trăm hàng nghìn lần, từ lần thứ một trăm đã không chịu đựng nổi, bắt đầu liên tục cầu xin tha thứ.Tô Tiểu Lạc nhếch mép cười nhạt: "Gieo gió gặt bão, ông tưởng chết là có thể kết thúc tất cả sao, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy."Cung Bổn đã ngoan ngoãn, hắn nào còn dám gào thét với Tô Tiểu Lạc nữa. Cô gái có vẻ ngoài ngoan ngoãn này còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, có rất nhiều cách để trừng trị hắn."Khó trách cô không đi!" Phó Thiếu Đình nhìn chằm chằm Cung Bổn với vẻ thích thú, nhưng không có chút thương hại nào. Tội ác mà bọn chúng gây ra ở đây, dù có bị chém nghìn nhát cũng không đủ."Anh thử máy bay thế nào rồi?" Tô Tiểu Lạc hỏi."Có tôi ở đây, còn có thể xảy ra chuyện gì sao?" Ánh mắt Phó Thiếu Đình hơi u ám, cảm thán nói: "Trước đây tôi từng lái một chiếc máy bay chiến đấu nước ngoài, so với máy bay trong nước bây giờ đúng là một trời một vực.""Anh đã làm rất tốt rồi." Tô Tiểu Lạc an ủi, "Tương lai sẽ ngày càng tốt hơn, quốc vận của chúng ta hưng thịnh, sau này nhất định sẽ trở thành sự tồn tại không thể xem thường trên thế giới!""Vậy còn đế quốc của chúng tôi thì sao?" Cung Bổn không nhịn được hỏi."Đất nước của các người tội ác tày trời, là điều mà Thiên Đạo không cho phép." Tô Tiểu Lạc nhìn hắn: "Tôi đã từng nói với ông rồi, gieo gió gặt bão, cho dù là quốc gia hay cá nhân, đều phải chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm.""Không, không thể nào!" Cung Bổn không thể chấp nhận được, "Chúng tôi đã làm nhiều như vậy, kết quả chỉ là công cốc sao?"Ánh mắt Phó Thiếu Đình kiên định, lạnh lùng nói: "Kẻ nào xâm phạm Trung Hoa, dù xa cũng phải giết! Các người sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào để ức hiếp nhân dân chúng tôi, xâm phạm đất nước chúng tôi nữa. Nếu còn dám đến, nhất định sẽ khiến các người có đi không có về!"So với nỗi đau về linh hồn bị xé nát, Cung Bổn càng tuyệt vọng hơn khi hy vọng của hắn hoàn toàn tan vỡ.: Thống trị toàn thế giới.Không, sẽ không như vậy. Bọn họ nhất định sẽ trở lại!Cung Bổn đau đớn nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi ý chí và niềm tin mà hắn luôn tự hào."Sói!" Tô Tiểu Lạc gọi.Con sói xuất hiện, một ngụm nuốt chửng linh hồn của Cung Bổn."Nhóc con, ta cần một chút thời gian để hấp thụ, không chơi với ngươi nữa." Dứt lời, nó trở lại ngọc cổ.Phó Thiếu Đình cũng không thấy ngạc nhiên: "Trên người cô có không ít bí mật.""Khiến anh kinh ngạc rồi sao?" Tô Tiểu Lạc cười hì hì."Về nhà thôi!" Phó Thiếu Đình xoa đầu cô."Tóc tai tôi rối hết rồi!" Tô Tiểu Lạc lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, ánh mắt rơi trên mái tóc được chải chuốt cẩn thận của anh, sớm muộn gì cô cũng phải xoa đầu anh một cái.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 106: Không thích còn phải giả vờ thích sao?Về đến nhà đã sáu giờ, Tô Vãn nghe thấy tiếng xe liền đến bên cửa sổ, thấy Tô Tiểu Lạc từ trên xe Phó Thiếu Đình bước xuống.Cái con Tô Tiểu Lạc này! Tại sao ngày nào cũng bám lấy anh Thiếu Đình?Cô ta khoác áo khoác xuống lầu, chặn Tô Tiểu Lạc ở cửa: "Tại sao anh Thiếu Đình lại đưa cô về?"Tô Tiểu Lạc hờ hững nói: "Liên quan gì đến cô?""Sao lại không liên quan đến tôi?" Tô Vãn sốt ruột nói: "Bác Trịnh rất thích tôi, cô hiểu điều này có nghĩa là gì không?""Liên quan gì đến tôi!" Tô Tiểu Lạc rất mệt, lười để ý đến cô ta.Tô Vãn chặn đường cô: "Bác Trịnh rất thích tôi, cô cũng biết đấy, nhà họ Tô và nhà họ Phó có hôn ước từ bé. Nếu không có gì thay đổi, anh Thiếu Đình sẽ là vị hôn phu của tôi.""Cô cũng nói là nhà họ Tô và nhà họ Phó có hôn ước, cô đâu phải người nhà họ Tô, nhỡ đâu cháu gái ruột của nhà họ Tô trở về, còn là của cô sao?" Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười."Cháu gái ruột nhà họ Tô sẽ không trở về đâu!" Tô Vãn nhất thời lỡ lời."Sao cô biết?" Tô Tiểu Lạc nhíu mày."Cô ấy, cô ấy mười mấy năm nay không xuất hiện, sao có thể đột nhiên trở về?" Tô Vãn hối hận, vội vàng giải thích."Tránh ra!" Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nói. "Đừng để tôi nói lần thứ hai."Tô Vãn sợ hãi miễn cưỡng tránh đường, ở phía sau lại nói thêm một câu: "Bác Trịnh rất thích tôi, không thích cô, cô đừng mơ tưởng hão huyền nữa.""Bác Trịnh thích cô thì cô đi mà sống với bác Trịnh." Tô Tiểu Lạc không thèm để ý, "Người không thích tôi nhiều lắm, bà ta thì tính là gì?"Tô Tiểu Lạc đi lên lầu, nhìn thấy Trình Nhã đứng ở cửa. Cô nhếch mép cười tự giễu, bước vào phòng đóng cửa lại.Trình Nhã bước xuống lầu, sắc mặt không được tốt, đặc biệt là khi nghe Tô Vãn nói "sẽ không trở về", trong lòng như bị dao đâm vậy. Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisTô Vãn nhìn thấy Trình Nhã cũng giật mình. Bà ấy ra từ lúc nào, nghe được bao nhiêu rồi?Tô Vãn lặng lẽ đi theo Trình Nhã vào bếp, cẩn thận nhận lỗi: "Mẹ, vừa rồi, vừa rồi con là tức giận quá. Mẹ đừng giận, con không cố ý.""Không sao, bây giờ còn sớm, con lên ngủ thêm đi." Trình Nhã nói.Tô Vãn còn muốn nói gì đó nhưng cô ta rất biết nhìn sắc mặt, biết rằng bây giờ có nói gì cũng vô ích. Cô ta quay người rời đi, định bụng đợi khi nào tâm trạng Trình Nhã tốt hơn rồi sẽ dỗ dành.Trình Nhã ngồi trên ghế sofa, tay mân mê chiếc khóa trường mệnh của Niếp Niếp , lặng lẽ đỏ hoe mắt.Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Con gái của bà ấy rốt cuộc đang ở đâu?Chẳng lẽ thật sự không thể trở về sao?Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, bà ấy lau nước mắt, cất chiếc khóa trường mệnh vào túi."Không phải mẹ bảo con lên ngủ thêm sao, sao lại xuống đây nữa rồi?" Trình Nhã quay đầu lại, phát hiện là Tô Tiểu Lạc, không khỏi lúng túng nói: "Là con à!"Tô Tiểu Lạc xuống rót nước, không ngờ lại thấy Trình Nhã đang ngồi khóc ở đây. Cô rót nước xong, đang định lên lầu thì thấy Trình Nhã lại ngồi ngẩn người ra đó.Cô đi tới ngập ngừng nói: "Con gái ruột của bác... vẫn còn sống."Trình Nhã mừng rỡ: "Thật sao? Ta còn có cơ hội gặp lại con bé không?""Cô ấy sống rất tốt, tuy có người ghét bỏ cô ấy nhưng cũng có người yêu thương cô ấy." Tô Tiểu Lạc nhàn nhạt nói. Chỉ là bác không thích cô ấy, càng thích đứa con gái hiện tại hơn. Cho dù nhận nhau thì sao, có thể thay đổi được gì?Cô rũ mắt xuống: "Duyên phận là thứ không thể cưỡng cầu."Tô Tiểu Lạc đi rồi, Trình Nhã ôm lấy khóa trường mệnh khóc rất lâu.*****Tô Tiểu Lạc tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa. Cô rửa mặt xong, xuống lầu thì mọi người đã chuẩn bị ăn cơm."Nhóc con, mẹ cháu đã chuẩn bị đùi gà cho cháu đấy." Tô Chính Quốc cười nói.Tô Vãn và Tô Tiểu Lạc đều ngẩn người, Trình Nhã lúng túng bưng thức ăn ra.Tô Vãn giả vờ như không để tâm hỏi: "Sao hôm nay nhà mình ăn uống thịnh soạn thế ạ?"Tô Chính Quốc cười: "Mẹ cháu nói Tiểu Lạc đến nhà mình lâu như vậy mà lại gầy đi, nên đã nhờ người mua một con gà. Cố ý đợi Tiểu Lạc về, hầm cho con bé ăn đấy!"Trình Nhã nhận thấy ánh mắt của hai người đều nhìn mình, cười gượng gạo: "Cả nhà cùng ăn."Tô Vãn ghen tị nói: "Trước đây chẳng phải mới lấy gà từ nhà thím Hồ về sao, cũng có thấy cô ta ăn ít đâu! Cũng chẳng thấy cô ta gầy đi chỗ nào cả!"Tô Tiểu Lạc quả thực không hề gầy, ngược lại còn béo lên một chút.Có gà có cá, thỉnh thoảng lại cùng anh Sáu ra ngoài hàng ăn. Từ khi xuống núi đến giờ, đúng là không thiếu đồ ăn ngon.Có một kiểu gầy, gọi là người khác thấy con gầy.Tô Chính Quốc không vui lên tiếng: "Cũng đúng, Tô Vãn ở nhà chúng ta ăn mười mấy năm cũng có thấy gầy đâu."Mặt Tô Vãn lúc xanh lúc trắng.
Tô Chính Quốc nào quan tâm nó vui hay không, ông nói mấy câu lấy lòng, hòa hoãn quan hệ của nhóc con với Trình Nhã, liên quan gì đến nó?Nó ăn uống ở đây mười mấy năm, nhóc con vừa về ăn chút đồ ăn mà cũng ganh tị? Tô Chính Quốc không thích đứa trẻ nào có lòng dạ hẹp hòi, không có tầm nhìn, nhỏ nhen.Trình Nhã vội vàng hoà giải: "Thôi nào, đừng nói nữa. Không ăn cơm thì thức ăn nguội hết bây giờ."Tô Chính Quốc xé một cái đùi gà cho Tô Tiểu Lạc: "Nhóc con thích ăn đùi gà nhất, ăn nhanh đi.""Cảm ơn ông nội." Tô Tiểu Lạc cũng không khách sáo.Trình Nhã thấy vậy liền xé nốt cái đùi gà còn lại: "Cái đùi này, Vãn Vãn ăn nhé.""Mẹ, con không ăn đâu. Tô Tiểu Lạc thích thì để cả hai cái cho cô ta." Tô Vãn hờn dỗi nói, úp bát cơm của mình lại."Được, thế mới ngoan." Tô Chính Quốc nào quan tâm Tô Vãn thật sự nghĩ như vậy hay là cố ý nói móc. Ông cầm lấy cái đùi gà trong tay Trình Nhã, đặt vào đĩa của Tô Tiểu Lạc, "Nhóc con, ăn hết thì ăn, không ăn hết thì tối hâm lại ăn tiếp, đều là của cháu."Tô Vãn tức đến đỏ cả mắt. Đùi gà đã bị ông nội lấy mất, cô ta cũng không tiện lấy lại.Tô Chính Quốc không thích Tô Vãn, mấy đứa trẻ nhà họ Tô có gì đều nói thẳng, cả nhà bày trò tâm cơ với nhau làm gì?Tô Tiểu Lạc có thì cứ nhận, ngọt ngào nói: "Ông nội thật tốt."Tô Vãn càng cảm thấy mình thừa thãi, cơm cũng chẳng ăn được mấy miếng, liền lên lầu về phòng.Trình Nhã không nhịn được nói: "Bố à, bình thường bố ít nói mấy câu đi, làm Vãn Vãn buồn rồi.""Haiz, quả nhiên là già rồi, bị người ta ghét bỏ. Cái nhà này, ngay cả nói một câu cũng phải nhìn sắc mặt người khác sao?" Tô Chính Quốc tức giận nói."Ông nội đừng giận, cháu kiếm tiền nuôi ông." Tô Tiểu Lạc vội vàng khuyên nhủ."Nhóc con, sau này ông nội chỉ trông cậy vào cháu thôi." Tô Chính Quốc vui mừng nói: "Không được thì ông lại mặt dày xin thêm một cái sân nhỏ, hai ông cháu mình chuyển ra đó ở.""Bố, con không có ý đó." Trình Nhã hoảng hốt, nếu thật sự để ông cụ chuyển ra ngoài, thì người trong đại viện sẽ nhìn bà ấy như thế nào?"Ừ, tôi biết, cô chê tôi không biết ăn nói." Tô Chính Quốc cả đời thẳng thắn quen rồi, thích là thích, không thích là không thích, chẳng lẽ già rồi, còn bị người ta yêu cầu phải thích đứa cháu nào sao?"Không có, là con, là con nói sai rồi." Trình Nhã thở dài.Vốn dĩ ông cụ không thích Tô Vãn, mọi người đều nhìn ra được nhưng không rõ ràng. Nhưng từ khi Tô Tiểu Lạc đến, so sánh một chút lập tức hiện rõ.Bà ấy quay người đi vào bếp."Nhóc con, cháu đừng để bụng, bà ấy chỉ là không có tâm cơ thôi." Tô Chính Quốc sợ Tô Tiểu Lạc buồn!"Ông nội, cháu đâu phải đồng tiền, chẳng lẽ còn bắt người ta ai cũng phải thích sao?" Tô Tiểu Lạc không để tâm, người ta đến thế gian này một chuyến, có những người sinh ra đã là khách qua đường."Quả nhiên phải là cháu gái nhà họ Tô chúng ta, thật sáng suốt!" Tô Chính Quốc giơ ngón tay cái lên, trong lòng càng thêm vui mừng.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz