Dam My Part 1 Vi Nguoi Re Tinh Dam Sau
Đối với người bình thường mà nói, một trăm đồng vàng đã là một món tiền lớn bất ngờ, chỉ cần sống tằn tiện, gần như cả đời sẽ không thiếu tiền, nhưng đối với Tông Khuyết mà nói, ngay cả vốn ban đầu cũng không tính.Thời đại này không có cái gọi là đầu tư, gần như toàn bộ của cải đều tập trung trong tay quý tộc, mà muốn tích lũy của cải thì phải móc từ tay quý tộc ra.Tông Khuyết không vội rời đi, mà dùng những tài nguyên có sẵn chưng cất và điều chế những thứ mình cần, mùi thuốc nồng nặc trước đó chuyển thành hương hoa lan tỏa, khiến không ít người hầu đi ngang qua đều không nhịn được hít hà.Bá tước Hande cũng không vội để hắn đi, ngược lại cảm thấy giữ lại một vị bác sĩ như vậy, trong một thời gian dài sắp tới không cần phải lo lắng nữa.Bá tước Hande có thể tham dự yến tiệc, nhận lời mời, trạng thái khỏe mạnh khiến nhiều người kinh ngạc, cũng từ miệng ông ta mà họ biết đến vị bác sĩ thần kỳ Abram."Viên thuốc màu đen, thật sự không phải là ma thuật của ác ma ư?""Nghe nói cậu ta có tóc đen mắt đen, giống như ác ma trong truyền thuyết vậy.""Ôi, thân ái, nếu ác ma có thể chữa bệnh, ai còn quan tâm cậu ta là gì chứ?""Ác ma gì chứ, chẳng qua chỉ là một quý tộc sa cơ, dùng tiền vàng là được, đâu cần dùng đến linh hồn."Trong giới quý tộc có không ít người mắc đủ loại bệnh tật, có người ăn không ngon, có người ngủ không yên, có người bị thương, thậm chí còn có người mắc bệnh nặng.Bá tước Hande ra giá cao với bên ngoài, đưa người bệnh đến trang viên chữa trị, nhưng số vàng trả cho Tông Khuyết chỉ bằng một phần mười, thậm chí còn ít hơn.Nhưng hết bệnh này đến bệnh khác mà trong mắt mọi người là không thể chữa trị đều được chữa khỏi, cũng khiến danh tiếng bác sĩ Abram ở phủ bá tước Hande vang dội."Con trai, đây là thứ cậu xứng đáng nhận được." Bá tước Hande đặt một túi vàng trước mặt Tông Khuyết cười nói, "Số này đã vượt xa một nghìn đồng vàng mà ta hứa cho cậu lúc ban đầu rồi.""Đúng vậy." Tông Khuyết nhìn những đồng vàng rơi ra trong túi nói, "Rất cảm ơn ngài đã mang đến mối làm ăn cho tôi.""Không có gì, cậu chữa khỏi bệnh cho ta, ta nên báo đáp cậu." Bá tước Hande cười nói."Tiền công của tôi đã thanh toán xong, tôi cũng nên dọn ra ngoài ở." Tông Khuyết nói."Không vội, cậu cứ tự nhiên ở lại trang viên này, ta rất vui lòng chiêu đãi ân nhân cứu mạng của mình." Bá tước Hande ngăn cản."Tôi chỉ dọn ra ngoài, nếu có bệnh nhân, ngài vẫn có thể đưa đến cho tôi." Tông Khuyết nói.Mắt bá tước Hande sáng lên, ông ta vỗ vai Tông Khuyết nói: "Đương nhiên, y thuật của cậu là tuyệt vời nhất, ta có thể sắp xếp nhà cho cậu, phòng ngủ kia thật sự quá nhỏ so với cậu.""Được, cảm ơn." Tông Khuyết cầm theo vàng của mình rời đi, ngày hôm sau chuyển đến một căn nhà nhỏ ở nơi phồn hoa trong thành.Hắn không tiếp bệnh nhân bên ngoài, chỉ đặt làm những dụng cụ cần thiết để nghiên cứu đồ của mình, điều này khiến bá tước Hande phái người theo dõi mấy ngày sau cảm thấy rất an tâm, ông ta đếm những đồng vàng mà các quý tộc đưa đến, gần như muốn nằm trong đó: "Thật sự kiếm được rất nhiều tiền."Nhưng thuốc của ông ta ngày một vơi đi, đến khi sắp hết thì vết thương khâu ở bụng lại đau nhức, giống như kiến bò gặm nhấm liên tục, khiến ông ta trằn trọc, thao thức suốt đêm.Bá tước Hande thậm chí không kịp thay bộ quần áo dành riêng cho quý tộc, vội vàng lên xe ngựa chạy đến nơi của căn nhà nhỏ kia.Sau tiếng gõ cửa liên hồi, ánh nến trong căn nhà nhỏ sáng lên, bá tước Hande gần như bị người hầu khiêng xuống xe, mồ hôi lạnh toát ra nhìn thiếu niên mở cửa: "Bác sĩ Abram, vết thương của tôi rất đau...""Khiêng vào đi." Tông Khuyết nhường cửa nói.Người hầu khiêng ông ta vào, theo hiệu lệnh của Tông Khuyết lui ra ngoài, Tông Khuyết bưng giá cắm nến đặt lên chiếc bàn đã được dọn dẹp ngăn nắp, ngồi xuống chiếc sô pha ở phía đối diện nói: "Ngài cảm thấy thế nào?""Rất đau, vô cùng khó chịu, cảm giác như mình sắp chết đến nơi vậy." Bá tước Hande ôm bụng nhìn thiếu niên đang ngồi im lặng bên cạnh nói, "Tại sao lại như vậy? Cứu tôi!""Bởi vì lúc đó ngài chỉ đưa một trăm đồng vàng, tôi chỉ có thể dùng y thuật trị giá một trăm đồng vàng cho ngài." Giọng Tông Khuyết bình thản, "Vết thương không được kịp thời làm sạch và cắt chỉ, có lẽ đã bị hoại tử rồi."Ánh nến khẽ lay động nhưng không đủ để chiếu sáng toàn bộ căn phòng, bá tước Hande toát mồ hôi lạnh nhìn thiếu niên phía sau ánh nến, mái tóc đen như vậy, đôi mắt phản chiếu ánh nến nhảy nhót nhưng lại vô cùng sâu thẳm bình tĩnh, khiến hắn trông thật giống ác ma trong truyền thuyết: "Cậu là ác ma...""Vẫn có thể chữa, nhưng nghiêm trọng hơn trước rất nhiều." Tông Khuyết nói, "Khi nào ngài trả hết tiền khám bệnh cho tôi, khi đó tôi sẽ chữa khỏi cho ngài, nếu ngài muốn dùng dao của binh lính kề vào cổ tôi, có thể kéo cả ngài cùng chết, tôi không sợ."Bá tước Hande hít sâu một hơi, biết đối phương nói thật: "Ta lập tức chuẩn bị cho cậu."Đợi đến khi bệnh của ông ta khỏi hẳn rồi sẽ đến xử lý tên này.Bá tước Hande ra lệnh, một xe ngựa chở đầy vàng được vận chuyển đến căn nhà nhỏ, Tông Khuyết cũng mời ông ta vào phòng phẫu thuật lần nữa, tiến hành một ca phẫu thuật mới.Người hầu và binh lính đều canh giữ bên ngoài, ánh nến trong căn nhà nhỏ sáng suốt đêm, nhưng đến tận ban ngày vẫn không thấy ai mở cửa ra."Bác sĩ? Ca phẫu thuật của ngài xong chưa?" Người hầu có chút lo lắng tiến lên hỏi."Đã gần một ngày rồi.""Nhưng nếu làm phiền bác sĩ, bệnh của bá tước không khỏi, chúng ta đều sẽ bị trừng phạt."Người hầu đợi rất lâu, mãi đến khi trong căn nhà nhỏ truyền ra tiếng kêu đau đớn, bọn họ mới vội vã xông vào, nhìn thấy bá tước vẫn nằm trên bàn phẫu thuật, cả người ướt đẫm vì đau đớn, dụng cụ bên cạnh đã được thu dọn, nhưng lại bày một trăm đồng vàng và một lọ thuốc, bên trong đựng đầy những viên thuốc, còn bác sĩ Abram tiến hành phẫu thuật đã biến mất không dấu vết.Cơn đau của bá tước Hande giảm bớt sau khi uống thuốc theo lời dặn trong thư để lại, nhưng một trăm đồng vàng kia cũng được người hầu đặt trước giường ông ta."Bá tước, bác sĩ Abram chỉ để lại một trăm đồng vàng, những đồng vàng khác đều mang đi rồi." Người hầu cẩn thận nói.Chuyện này quá huyền diệu, tuy căn nhà nhỏ có cửa sau, nhưng một người mang theo cả xe ngựa vàng biến mất khỏi thành Yas một cách lặng lẽ, giống hệt ác ma trong truyền thuyết đến đi tự do.Bá tước Hande nhìn một trăm đồng vàng vương vãi kia, trong lòng lại đột nhiên hoảng loạn, ông ta nhớ đối phương đã nói, cái giá một trăm đồng vàng chỉ dùng y thuật trị giá một trăm đồng vàng, mà ý của hắn bây giờ là chỉ dùng y thuật trị giá chín trăm đồng vàng thôi ư."Nhanh, nhanh đi tìm người về, bất chấp tất cả phải tìm người về cho ta!!!" Bá tước Hande trợn mắt nói."Vâng." Người hầu lui xuống.Binh lính thành Yas khắp nơi dán cáo thị tìm kiếm bác sĩ Abram, người này dường như chưa từng xuất hiện trên thế giới mà đã biến mất không dấu vết."Y thuật của bác sĩ Abram thật sự không tệ, Hande quá tham lam." Một quý phu nhân mặc váy lộng lẫy nói trước gương, "Tham lam có thể dùng ở nhiều chỗ, nhưng đắc tội bác sĩ, sự tham lam của lão chỉ có thể báo ứng lên cơ thể lão.""Phu nhân, eo của ngài hình như lại nhỏ đi một cỡ." Nữ hầu hầu hạ khen ngợi."Viên thuốc bác sĩ Abram cho rất hữu ích, thứ này dù có bao nhiêu tiền cũng không mua được." Phu nhân cười nói, "Chỉ có Hande mới ngu ngốc như vậy.""Vâng, ngài nói đúng!" Nữ hầu nói.Việc bá tước Hande tìm kiếm bóng dáng Abram khắp nơi khiến không ít quý tộc từng được chữa trị ban đầu rất lo lắng, nhưng lại phát hiện bệnh của mình không hề tái phát, còn Hande tuy vẫn sống khỏe mạnh trên đời nhưng cơ thể ông ta lại bắt đầu béo phì trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz