Dam My La Ta Sai
"Ngươi lại dám đến !"Giọng nói lạnh băng vang lên từ phía ánh sáng. Giọng nói quen thuộc nhưng lại cực độ rét lạnh làm trái tim của Hạ Tử Duyệt như đông cứng lại, siết chặt, thắt đau. Vì sao hắn lại đến? Vì sao hắn lại dám đến? Điều đó không phải rất rõ ràng sao? " Ta là vì ngươi mà đến. "Hạ Tử Duyệt dừng bước, phía trước là ánh sáng ảm đạm mang theo mùi máu tươi nồng nặc, phía sau là bóng đêm vô tận cùng áp lực kinh người. Hắn đứng đó, giữa ranh giới bóng đêm và ánh sáng, giữa áp lực và mùi máu, lên tiếng trả lời. Nghe câu trả lời của Hạ Tử Duyệt, giọng nói kia khẽ cười. Giọng cười nhỏ nhẹ lại mang theo sự chán ghét cùng phẫn hận. " Vì ta? Là ta? Hay "ta" ở bên kia? "Kèm theo giọng nói là một thân ảnh dần dần hiện rõ. Một thân xích y, một đầu tử sắc, đôi mắt lạnh băng, con ngươi bạch sắc. Không khí xung quanh dường như bị kết băng. Phía sau lưng người đó, một cánh đồng băng màu huyết sắc. Máu tươi đóng băng, khắp nơi phủ đầy sắc đỏ. Cho dù sau này có một cuộc sống tươi đẹp, Hạ Tử Duyệt cũng không thể nào quên được cảnh sắc này. Thân ảnh kia lạnh băng cúi nhìn nam nhân đang sững sờ trước mặt. Y không hiểu, nam nhân này đến cùng có gì tốt để cậu ấy phải trả cái giá đắt như vậy? Trước kia là một con điệp yêu, lần này lại là một con người. Điệp yêu không nói, dù sao nó cũng không làm tổn thương cậu ấy, nhưng nam nhân trước mắt lại khác. Hắn làm tổn thương cậu. Vì hắn, cậu ấy lại chối bỏ y. Là từ chối sự tồn tại của y. A, y quên mất, không phải chỉ cậu chối bỏ sự tồn tại của y, bọn họ, tất cả bọn họ đều như vậy, không chấp nhận sự tồn tại này của y."Hạ Tử Duyệt, ngươi cút đi. Cho dù ngươi có nói gì đi nữa, ta cũng sẽ không chấp nhận sự tồn tại của ngươi.""Bản năng, ta biết. Ta làm cậu ấy tổn thương, nhưng..."Không để Hạ Tử Duyệt nói hết câu, "Tử" đã cắt ngang lời hắn. Giọng y càng ngày càng lạnh, kèm theo đó là sự chăm chọc rõ ràng. "Bản năng? Ha ha. Hạ Tử Duyệt, ngươi cũng đã biết ngươi tổn thương cậu ta. Nhưng ngươi có biết cậu ta cảm thấy như thế nào không? Ngươi không biết. Các ngươi đều không biết. Phải. Chính vì lý do đó mà ta vĩnh viễn không chấp nhận ngươi. Cút đi. Nếu không muốn tán hồn chốn này thì nhanh chóng cút khỏi đây."Nhìn Hạ Tử Duyệt cúi đầu, "Tử" nở nụ cười chăm chọc. Một kẻ như vậy, một kẻ đến chuyện có thể ngẩn đầu nhìn y cũng không làm được như vậy vó đáng để y cũng như cậu ta phải chịu đựng nhiều như vậy sao? Hắn nói, y là bản năng, sao? Bản năng sao? Ha ha. Chỉ sau 1 giấc ngủ, y cứ như vậy biến thành bản năng.Nghe thấy lời nói của "bản năng", Hạ Tử Duyệt chỉ có thể im lặng. Hắn quả thật không thể nào cảm nhận được sự đau đớn của Tử. Hắn biết chứ. Nhưng cũng vì thế, hắn mới ở đây, cố gắng tìm hiểu. Hắn mới nơi đây, hy vọng cậu có thể chấp nhận sự tồn tại của hắn, chia sẽ nổi đau cùng hắn. Nhưng là, y lấy cái quyền gì để nói hắn? Y, chính sự tồn tại của y cũng làm cho cậu ấy đau khổ. Chính vì sự tồn tại của y làm cậu dằn vật khó chịu. Nếu sự tòn tại của hắn là sai, thì sự tồn tại y có đúng không?Từ từ ngẩn đầu lên. Nhìn sâu vào đôi mắt bạch sắc. Từng câu, từng chữ nói "Phải, là ta sai. Phải, là ta tổn thương cậu ấy. Phải, ta không có quyền cầu xin thự tha thứ của cậu ấy. Phải, đều là lỗi của ta. Nhưng, ngươi có quyền gì nói ta? Nếu như ta sai, vậy sự tồn tại của ngươi đúng sao? Ta sai, ta trực tiếp làm cậu ấy tổn thương, nhưng ngươi chính là kẻ đã gián tiếp làm cậu ấy. Ta không nên xuất hiên trong cuộc sống của cậu ấy, mà ngươi cũng không nên tồn tại trong sinh mệnh của cậu ấy. Ta yêu cậu ấy, ta nguyện dùng sinh mạng của ta vì cậu ấy. Nhưng bởi vì ta nhận ra quá chậm, nên đã thương tổn cậu ấy. Cũng bởi vì vậy, cũng bởi vì ta tổn thương cậu ấy nên ngươi. Ta không cầu mong ngươi chấp nhận sự tồn tại của ta. Ta chỉ xin ngươi hãy biến mất, hay buông tha cho Tử. Cậu ấy đau khổ lắm. Ta biết, ngươi chính vì Tử mà sinh ra. Nhưng sự tồn tại của ngươi chỉ làm Tử thêm đau đớn mà thôi. "Dứt lời, Hạ Tử Duyệt nhìn "bản năng". Cũng bởi vì nhìn đến, nên hắn nhận ra, Y trước hết sửng sốt sau đó lại như bừng tỉnh. Cuối cùng, Hạ Tử Duyệt nhìn thấy "bản năng" cười. Nụ cười chua xót, tang thương, chăm chọc, cuồng loạn. Hạ Tử Duyệt tự hỏi, vì sao y lại cười như vậy. Tại sao lúc đó hắn lại cảm thấy tim mình run rẫy đau đớn? Vì sao hắn lại cảm thấy bất an? Vì sao lại muốn chạm vào y? Hắn chỉ nghe, sau tràn cười kia, hắn chỉ nghe y nói. Giọng nói không còn lạnh băng như trước, lời nói không còn vô cảm như trước. Nó, chỉ mang theo sự bi thương mà thôi."Ha. Phải. Ta không nên tồn tại. Ha. Phải, ta chỉ là "bản năng". Là ta không nên tồn tại. Tử, có phải ngươi cũng chán ghét ta? Có phải hay không ngươi cũng không muốn ta tồn tại?"Hạ Tử Duyệt bất giác quay người, Tử im lặng đứng đó từ khi nào. Trên khuôn mặt cậu nhuốm đầy sự bi thương không khác gì "bản năng". Chỉ nghe cậu nhẹ nhàng mở miệng, hướng "bản năng" nói hai chữ "Xin lỗi.""Xin lỗi? Tử, vì sao ngươi lại xin lỗi ta? Có phải hay không chính ngươi cũng cảm thấy ta không nên tồn tại? Có phải hay không ngươi cũng như bọn họ? A, ta quên mất, ngươi cũng như họ, chối bỏ sự tồn tại của ta. Ha. Ta tồn tại chính là sai trái. Ha ha."Chỉ thấy, "bản năng" đôi mắt ngấn lệ. Chỉ thấy, "bản năng" đau thương nồng đậm. Chỉ thấy, "bản năng" chua sót chăm chọc. Hạ Tử Duyệt chỉ thấy, Tử đến trước mặt " bản năng" đưa tay đỡ lấy hồn thể đang run rẫy. Chỉ nghe, Tử liên tục nói câu xin lỗi."Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi. Ta xin lỗi. Ta không phải muốn chối bỏ ngươi. Xin lỗi. Ta không phải không muốn nhìn thấy ngươi. Xin lỗi. Chỉ là, ta quá ích kỉ. Ta không muốn ngươi cũng như ta động tâm. Ta sợ ngươi sẽ từ bỏ ta. Chỉ là, ta không ngờ ngươi lại như vậy. Ta không ngờ bọn họ lại cho ngươi là "bản năng". Ta không ngờ ngươi sẽ vì ta mà lựa chọn khóa ký ức. Ta xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi. ""Xin lỗi. Vì cái gì ngươi phải xin lỗi. Ta là ngươi, người cũng là ta. Ta tồn tại vì ngươi. Ngươi nhờ có ta mà tồn tại. Tại sao phải xin lỗi ta? Phải chăng, người nên xin lỗi ta chính là cái Tam giới này. Thực mệt. Ta mệt. Tử. Ta đưa thân thể này cho ngươi. Trước khi ta hoàn toàn tức giận mà phá hủy toàn bộ tam giới, ta nên chìm sâu vào giấc ngủ. Cũng như lúc đó. Đừng quan tâm đến sự tồn tại của ta. Cứ làm điều ngươi muốn. Bởi vì ta cũng như ngươi. Cũng yêu hắn."Trong sự ngỡ ngàng của Hạ Tử Duyệt, người mà hắn gọi là "bản năng" từ từ biến mất. Biển hãi linh hồn màu đỏ đen cũng dần vỡ vụn. Hạ Tử Duyệt nhìn thấy Tử im lặng đứng lên. Mọi thứ dần thay đổi. Tử, một đầu tử sắc, một thân bạch y hắc tuyến, đôi con ngươi hắc bạch, khí tức lạnh lùng vô tâm. Toàn bộ mọi thứ, đều trở nên như trước kia. Trước mặt Hạ Tử Duyệt là một Tử mà y quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn. Chỉ thấy, Tử quay người, nhìn hắn. Khẽ mỉm cười với hắn.Trước khi Hạ Tử Duyệt quay lại thân xác của bản thân, trước khi rời khỏi biển hải linh hồn của Tử, Hạ Tử Duyệt nghe được một câu chuyện xưa. Một câu chuyện làm hắn không dù không muốn tin cũng chỉ có thể tin......................Vốn, thân thể này là của "Tử" , chính là cái "bản năng" trong lời của Hạ Tử Duyệt. Còn Tử lúc này là do một lần vô tình mà xuất hiện.Năm đó, khi bị đánh vỡ nguyên anh, linh hồn của y bị tách ra. Tử mà Hạ Tử Duyệt gặp được chính là nhất hồn mang thất tình lục dục. Mà chủ nhân của thân thể này, Tử Nguyệt lại là một người không có cảm xúc. Khi ấy, Tử Nguyệt khi biết được nhất hồn của mình hóa thực thể tồn tại trong biển hải của bản thân, y chỉ khóa nó lại. Y không hề có ý định tiêu trừ nó. Chỉ là khi đó, Tử chỉ là một nhất hồn khuyết thiếu, không hề có ý thức. Vậy nên cậu không thể câu thông với Tử Nguyệt, chỉ đành im lặng bị khóa bên trong biển hải. Năm mà Tử Nguyệt tìm giúp Thiên Đế Nhật linh, bởi vì sức mạnh của Nhật linh, Tử dần dần có ý thức riêng. Tử Nguyệt cũng biết rõ điều đó. Nhưng bởi vì khi đó cậu không đủ khả năng để khống chế cơ thể, nên Tử Nguyệt cũng mặc kệ cậu.Năm đến Yêu giới tìm Nguyệt Linh. Trong nhiều lần vô tình, Tử nắm giữ được thân thể. Đó cũng là lúc mà cậu cảm nhận được thế giới bên ngoài. Khi đó cũng là lúc cậu gặp được Điệp yêu Nguyệt. Tử Nguyệt biết cậu như vậy, cũng không ngăn cản. Cậu có thể cảm nhận được, Tử Nguyệt đã chấp nhận cậu. Cũng đúng, dù sao họ cũng là một người.Khi trở lại Thiên giới, Tử Nguyệt nắm giữ quyền khống chế cơ thể, muốn tách nhất hồn cho Thiên đế. Cũng bởi vì sự việc tách nhất hồn, Tử đã có thể hoàn toàn nắm giữ được cơ thể. Nhưng lúc đó, Tử Nguyệt lại lựa chọn chìm vào giấc ngủ. Không thể làm gì khác, Tử chỉ đành đi cùng y. Cho đến lần tỉnh lại ấy, Tử phát hiện cậu có thể nắm giữ cơ thể, là hoàn toàn nắm giữ cơ thể. Cậu bắt đầu tìm hiểu thứ mà cậu luôn muốn tìm hiểu " tình" . Tử muốn biết, Tử Nguyệt cũng không muốn quản. Y từ lúc đó đều yên lặng trong biển hải. Lúc ấy, khi gặp Hạ Tử Duyệt, người đầu tiên động tâm không phải Tử, người đầu tiên yêu Hạ Tử Duyệt chính là Tử Nguyệt. Cũng bởi vì y yêu Hạ Tử Duyệt nên Tử mới muốn tìm hiểu. Dần dần, cậu cũng yêu người tên Hạ Tử Duyệt kia. Nhưng là, Tử sợ. Cậu sợ vì Hạ Tử Duyệt, Tử Nguyệt sẽ triệt tiêu bản thân. Hơn cả, mọi đau khổ mà Hạ Tử Duyệt mang đến, ngươi chịu đựng lại là Tử Nguyệt. Vậy nên cậu rất sợ. Lúc quay về Vô thanh hàn cung, lúc chư thần cho rằng Thần quân của họ lại chìm vào giấc ngủ, thực chất đó là lúc mà Tử cùng Tử Nguyệt tranh cãi. Bởi vì bản thân là người chịu gánh chịu mọi thương tổn. Bởi vì bản thân là người luôn hứng chịu mọi sự đen tối nhất. Bởi vì bản thân là người gánh chịu áp lực của tội ác cùng giết chóc. Bơi vì y vì sự tồn tại của cậu, Tử Nguyệt quyết định phong bế ký ức của bản thân. Nhưng là cả hai không ngờ, chuyện đó không những không có ích, lại làm dằn vặt cho cả hai linh hồn.Lúc Hạ Tử Duyệt bước chân vào biển hãi linh hồn, Tử Nguyệt đã ra quyết định, y sẽ lại chìm vào giấc ngủ. Để cả hai tạm hời hòa nhập. Như vậy ký ức bị phong bế sẽ được giải trừ.Nhưng Tử không ngờ, mà khi biết chuyện Hạ Tử Duyệt cũng không ngờ, đến cuối cùng hai người bọn họ lại một lần nữa làm Tử Nguyệt tồn thương.Tử Nguyệt, không phải chỉ chìm vào giấc ngủ nữa, y hoàn toàn hòa nhập với Tử. Tử Nguyệt không phải chỉ phông bế ký ức nữa, lần này y chính là phong bế linh hồn........................................................"Thế hai vị thần quân sau này như thế nào ạ? Họ có bên nhau không?"Giọng trẻ con mang theo sự thắc mắc vang lên. Bé nhìn vị Tinh quân ca ca trước mặt, mong chờ câu trả lời của y.Thanh Yên mỉm cười xoa mái tóc ngắn củn của đứa trẻ, cất tiếng "Sau ngày hôm đó, hai người bọn họ cùng nhau tỉnh lại, cùng nhau vượt qua thử thách của Thiên giới..."Không kịp nghe hết câu của Thanh Yên, đứa bé hào hứng hỏi"Có phải bọn họ thành thân không? Có phải hôn lễ sẽ rất lớn không? A, ta cũng muốn có hôn lễ lớn, thật linh đình."Thanh Yên bật cười, sau lại im lặng. "Không đâu. Bọn họ không thành thân. Nhưng lại thề hẹn vĩnh viễn bên nhau. ""Tại sao họ không thành thân? Họ trải qua nhiều đau thương như vậy mà?" Đứa bé không hiểu lại đưa ra câu hỏi."Bởi vì hai người bọn họ đang chờ. Chờ người kia chủ động tỉnh lại."Đứa bé bỉu môi, tỏ vẻ không vui"Tại sao lại cứ phải chờ? Người kia không phải đã cùng với Tử ca ca hợp thành một thể rồi hay sao?"Thanh Yên nhẹ nhàng lắc đầu. Giọng nói mang theo sự u buồn"Là bởi vị họ ân hận. Ân hận vì đã làm tổn thương người kia. Nhưng mà. Dù sao thì hai người họ cũng cùng nhau du ngoạn tam giới. Một là chờ đợi người kia, một là tận hưởng nhân sinh. Như vậy cũng tốt lắm rồi, không phải sao? A, còn có, nhóc con cũng nên đi tu luyện đi. Không sẽ bị đày xuống nhân giới mà tu luyên đó.""Aaaa, ta quên mất." - đứa bé vội vàng đứng lên - " Thanh Yên ca ca, lần sau nếu có cơ hội huynh lại kể cho ta nghe những câu chuyện xưa nữa nhé."Thanh Yên nhìn bé con vọi vàng rời đi, khẽ mỉm cười. Đã hơn trăm vạn năm kể từ ngày đó, Thiên giới cũng đã thay đổi. Những đứa trẻ được sinh ra từ tình yêu của chư thần. Vừa sinh ra đã mang thần cách, được tu luyện tại thiên giới. Mọi thứ đều tốt dẹp hơn. Tiếng trẻ con làm thiên giới vốn uy nghiêm trở nên náo nhiệt hơn.Thanh Yên không biết, hai vị kia hiện đang ở thời- không nào. Nhưng y biết, hai vị ấy sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Không xa không rời. Thật tốt. Như bọn họ, thật tốt.___HOÀN___fufu. hoàn chính văn roài đó. đa tạ những ai đã theo dõi truyện tới giờ. chân thành cảm ơn. Những ai không hiểu điều gì cứ việc hỏi. ta sẽ giải thích cho.Còn sự việc của Tử và Tử Nguyệt, nếu mọi người chú ý sẽ thấy nó giải thích rất nhiều thứ trong truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz