ZingTruyen.Xyz

Dam My La Ta Sai

Hạ Tử Duyệt luôn cho rằng, bản thân hắn hiểu rất rõ những thứ mà Tử đang phải chịu đựng, cảm nhận rất rõ nổi đau của Tử. Bởi lẽ, chính bản thân hắn cũng vô cùng đau khổ. Nhưng là, chỉ trong hai ngàn năm, Hạ Tử Duyệt liền biết, hắn sai rồi. Hắn không phải Tử, những thứ mà Tử chịu không phải thứ mà hắn có thể hiểu được. Hắn luôn nghĩ, Tử rất đau. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới, một chữ "rất" kia hoàn toàn không đủ để diễn tả cảm xúc của Tử.  

Hai ngàn năm, Hạ Tử Duyệt hơn vạn lần tự tay gạt đi những giọt nước mắt của Tử. Dù rằng đôi mắt kia vẫn nhắm chặt. Dù rằng, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có. Dù rằng, vẫn luôn luôn chìm trong cơn mơ. Nhưng Tử vẫn rơi nước mắt. Đôi mắt đó, cứ lẳng lặng mà thắm đẵm vị mặn. Đến lúc ấy, Hạ Tử Duyệt liền biết hắn lại sai. Hắn hoàn toàn không biết Tử đau nhiều như thế nào. Không, từ " nhiều " kia hoàn toàn không đúng. Đến cùng, Tử đến cùng đau bao nhiêu? Hắn không biết. Hạ Tử Duyệt hắn hoàn toàn không biết.

Vốn luôn bên cạnh Tử, Hạ Tử Duyệt luôn cho rằng, hắn vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy Tử tỉnh dậy. Hắn luôn cho rằng vĩnh viễn cũng không chờ được ngày đó. Tử là một Thần Quân. Mệnh của một Thần Quân dài gần như vĩnh hằng. Nhưng hắn, chỉ là một Phụ thần, vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một Phụ thần không có thần cách. Mệnh hắn, ngắn lắm. Hắn dùng 7 ngàn năm để lấy được cơ hội nhìn thấy Tử, lại dùng mất hai ngàn năm này Mệnh hắn nhiều lắm chỉ còn hơn 3 ngàn. 

Ba ngàn, đối với người chốn nhân giới, dài lắm. Nhưng đối với Thiên giới, ngắn lắm. Ba ngàn, đối với nhân giới, đó là một nhân sinh lâu dài. Nhưng ba ngàn, đối với Thiên giới, chung quy chỉ là một con số.

Hắn rất sợ, sợ hắn không chờ được.

Nhưng rồi, một ngày sau hai ngàn năm kia, Hạ Tử Duyệt nhận ra sự thay đổi của Tử. Tử, không rơi nước mắt nữa, giấc ngủ của Tử an ổn hơn. Một nổi bất an tràng ngập linh hồn Hạ Tử Duyệt, nhưng hắn chung quy không biết hắn đang bất an điều gì. Nhưng rất nhanh, rất nhanh Hạ Tử Duyệt liền nhận được câu trả lời cho sự bất an kia.

Như thường lệ, Hạ Tử Duyệt lại bước đến căn phòng quen thuộc kia. Nhưng Hạ Tử Duyệt vạn lần không ngờ, khi đôi tay hắn nhẹ đẩy cánh cửa ra, trước mặt hắn là mái tóc tím dài quá chân được vấn gọn gàng, một thân xích y làm nổi bật hơn làn da trắng nõn. Không biết vì điều gì, khi nhìn thân ảnh quen thuộc luôn vận bạch y kia, nay trên thân lại là màu đỏ tươi của máu, Hạ Tử Duyệt lại vô cùng sợ hãi. Hắn muốn lên tiếng, hắn muốn nói cho người đang ngồi phía trước kia rằng, hắn không thích cậu như vậy, không thích cậu vận xích y.

Không đợi Hạ Tử Duyệt lên tiếng, thân ảnh xích y kia khẽ quay đầu nhìn hắn. Đối mắt đó, đôi mắt dị sắc hắc bạch bất đồng đó, sao lại lạnh lẽo như vậy? Sao lại xa lạ như vậy? Chủ nhân đôi mắt khẻ lên tiếng. Giọng nói vô cùng quen thuộc kia lại không mang một tý cảm xúc nào. Mà nội dung câu nói kia, lại làm tim hắn đau hơn rất nhiều.

"Ngươi là ai?"

Ngươi là ai, sao? Hắn chờ lâu như vậy, đến cuối cùng chỉ nhận được ba chữ đó thôi sao? Hắn biết, bản thân hắn sai. Nhưng cái giá hắn trả, quá đắt rồi. Nhưng hắn có thể làm được gì? Nói với cậu, hắn là người cậu yêu sao? Nói với cậu những chuyện hắn làm trong quá khứ? Để rồi, cậu một lần nữa phải chịu đau khổ sao? Vậy nên, trước ánh nhìn lạnh nhạt vô tình kia, Hạ Tử Duyệt cuối người, cung cung kính kính trả lời.

"Bẩm Thần Quân, ta là một tân Phụ thần. Do nghe danh Thần Quân đã lâu, vậy nên đến đây diện kiến."

"Là do Lục cho ngươi vào? Lục đến cùng đang làm gì vậy chứ?"

Hạ Tử Duyệt có thể nghe rất rõ ràng, thanh âm không mặn không nhạt, không cao không thấp kia lại trở nên ôn hòa hơn kia nhắt đến Lục. Hắn, Hạ Tử Duyệt hắn, vậy mà ngay cả Lục Cũng không bằng. 

Nở nụ cười tự giễu bản thân. Hắn lấy cái gì mà so sánh với Lục đây? Hắn liên tục tổn thương người quan trọng nhất trong đời hắn, Lục lại vì người quan trọng nhất của mình mà làm trái nguyên tắc. Lục, chưa từng tổn thương cậu. Nhưng hắn, chuyện hắn làm đủ để Tử quên hắn. Vậy nên, Tử thật sự lựa chọn quên hắn. Như giấc mơ kia hắn, Tử quên mất hắn mất rồi.

Cố gắng nở nụ cười, bản thân hắn biết rõ lúc này mình có bao nhiêu xâu xí.

"Thần Quân, gặp được người là vinh hạnh của ta. Nếu người có việc, ta xin cáo lui trước vậy."

Cuối người quay lưng rời đi. Nếu Tử lựa chọn quên đi Hạ Tử Duyệt hắn, vậy thỉ để Hạ Tử Duyệt kia chìm vào quá khứ đi. Dù gì thời gian hắn không còn bao nhiêu. Cứ yên lặng nhìn cậu là tốt rồi. 

......

Nhìn bóng lưng đơn độc u tịch như muốn nhấn chìm toàn bộ ánh sáng xung quanh kia, Tử lâm vào trầm tư. Khi vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, cậu luôn càm thấy bản thân vừa quên mất đi thứ gì đó. Nó, có lẽ rất quan trọng, cũng có lẽ không hề đáng để tâm. Chỉ là, khi nhìn thấy nụ cười sứt mẻ không trọn vẹn kia, Tử cảm thấy một cổ bi thương lạ lẫm lang tràng vào lòng ngực cậu. Vì đâu có sự bi thương kia? Vì đâu lại có cảm giác không nỡ? Vì đâu, lại quen thuộc nhưng lại xa lạ như vậy? Vì đâu, lại quên đi? 

....

Thời gian sau đó, Hạ Tử Duyệt thật sự làm như không biết Tử,mà Tử lại thật sự không nhớ ra Hạ Tử Duyệt. Bọn họ, cứ như hai người xa lạ. Nhưng chính bản thân bọn họ hiểu rõ, luôn im lặng nhìn người kia, luôn tự hỏi vì sao.

- "Vì sao lại không thể dứt ra?"

-"Vì sao lại quen thuộc như vậy?"

-"Vì sao lại muốn một lần nữa có được người ấy?"

-"Vì sao vĩnh viễn cũng không thể nhận ra?"

....

Cả thiên đình không ai không nhận ra sự thay đổi của cả hai. Thân làm một vị ca ca luôn mang theo tình cảm vặn vẹo đối với đệ đệ song sinh của mình, Thiên đế là người nhận ra rõ ràng nhất. Thiên đế vô cùng lo lắng. Rõ ràng, nếu Tử quên đi, ngài hẳn phải vui mới đúng. Nhưng ngài nhận ra rất rõ, dù đã quên đi nó, Tử vẫn muốn chú ý người kia, vẫn muốn nhớ ra người đó. Tử, dù đã lựa chọn quên đi, nhưng vẫn muốn tìm lại. Điều đó làm ngài vô cùng lo lắng. 

Thái Thượng Lão Quân từng nói

"Bản năng của Thần Quân đã nảy sinh ra nhận thức riêng của mình. Nó cảm nhận được sự tồn tại của đoạn ký ức kia sẽ làm tổn thương Thần Quân, vậy nên nó xóa đi đoạn ký ức đó. Nhưng nhận thức của Thần quân lại không chấp nhận điều đó, vậy nên sinh ra sự đối kháng ngầm. Ngài ấy, rõ ràng đã quên đi, nhưng lại luôn muốn nhớ lại. Nếu như không có cách làm cả hai hòa nhập, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến linh hồn ngài ấy."

Người nọ, bản năng chọn quên đi, ý thức lại muốn lưu giữ. Người nọ, rõ ràng quên đi, nhưng vẫn muốn nhớ lại. Người nọ, trân trọng thứ đã làm người nọ đau. Nhưng người kia, lại lựa chọn tránh xa. Bọn họ, đều đã đưa ra nó, lựa chọn. Thế nhưng, lựa chọn ấy, lại một lần nữa họ đến bờ vực của sự đau khổ. Liệu, họ có hay không nhận ra sai lầm trong sự lựa chọn của mình?

___END___

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz