ZingTruyen.Xyz

Dam My La Ta Sai


Có người từng nói: "Cuộc sống vốn dĩ là sự lựa chọn. Mỗi người đều có rất nhiều sự lựa chon cho một việc. Nhưng chỉ có duy nhất một lần để chọn. Chọn đúng, ngươi sẽ có được thứ ngươi mong muốn. Chọn sai, ngươi sẽ mất đi thứ ngươi đang có. Từ đầu đến cuối, được và không được, chỉ khác biệt bởi sự lựa chọn. Bất quá, có rất nhiều điều mà con người không thể lựa chọn. Tỷ như thế giơi mà ngươi sống, tỷ như gia đình mà ngươi được sinh ra, tỷ như phụ mẫu ngươi... Ngươi không thể lựa chọn những thứ đó. Nhưng ngươi có thể lựa chọn thay đổi nó."

Dạ cũng vậy. Ngài không có quyền lựa chọn thế giới mà ngài sống. Ngài không có quyền lựa chọn phụ mẫu sinh ra mình. Ngài cũng không có quyền lựa chọn huynh đệ họ hàng. Bất quá, Dạ không biết họ hàng của mình là ai. Dạ chỉ biết, bản thân ngài có một đệ đệ song sinh. Có phụ thân hung tàn nhiều lần muốn thấy mạng ngài và đệ đệ ngài. Mẫu thân mất đi từ lúc ngài cùng đệ đệ được sinh ra.

Tên của ngài, Dạ Nguyệt, đêm trăng. Nghe thực hay. Tên đệ đệ ngài, Tử Nguyệt, trăng tím. Nghe thật xinh đẹp. Nhưng tên của hai người họ, Dạ Tử Nguyệt, đêm trăng tím, đó là một đêm kinh hoàng của cả đại lục sùng thực lực này. Đêm trăng tím, hay còn gọi đêm trăng chết, đó là đêm mà mặt trăng vốn màu vàng chuyển dần sang tím. Những kẻ tu tiên, tu ma trên đại lục liền mất ý thức của con người. Điên cuồng chém giết. Đối với những gia đình bình thường, đó chẳng khác gì một đêm chết chóc. Dạ cùng đệ đệ mình sinh ngay trong đêm đó. Vậy nên, mẫu thân chết là do họ. Phụ thân chán ghét họ.

Nhưng Dạ không cần, bởi vì, bên cạnh ngài đã có đệ đệ ngài yêu thương nhất. Không biết từ khi nào, Dạ liền đem đệ đệ này bỏ vào tim, sau đó, không đem ra được nữa. Ngài biết, thứ tình cảm đó là gì. Đó là thứ tình cảm luyến ái vặn vẹo dơ bẩn nhất trên thế giới này. Ngài sẽ không bao giờ thể hiện nó trước mặt đệ đệ ngài. Mà, cho dù có thể hiện ra đi nữa, đệ đệ ngài cũng sẽ không nhận ra. Bởi lẽ, từ lúc sinh ra thì Tử, Tử Nguyệt, đệ đệ ngài từ lúc sinh ra liền khuyết thiếu thứ gọi là tình cảm.

Vì mang theo thứ tình càm nhơ nhuốc này, Dạ đã liên tục đưa ra những lựa chọn trong đời mình. Năm 2 tuổi liền cùng đệ đệ giết chết phụ thân, năm 4 tuổi cùng đệ đệ cướp đoạt và lừa gạt. Năm 6 tuổi cùng đệ đệ trở thành thủ lĩnh. Năm 10 tuổi cùng đệ đệ giết hại dân làng. Năm 11 tuổi đốt cháy ngôi làng.

Nhìn ngôi làng nghi ngúc khói kia, nhìn những cái xác không rõ hình dạng đang bốc cháy. Lại nhìn đệ đệ với khuôn mặt vô cảm đang đứng bên cạnh, khi đó, Dạ nghĩ "nếu như chư thần hỏi tội, mình sẽ nhận hết toàn bộ tội lỗi. Chỉ cần đệ ấy vui là được."

Vậy nên ngài lại đưa ra nhiều lựa chọn khác. Đệ đệ muốn tu luyện, ngài lựa chọn cùng tu luyện. Đệ đệ muốn giúp bọn người tu chân, ngài liền cùng đệ đệ đánh đuổi ma tộc. Đệ đệ muốn phá hủy thế giới này, ngài liền cũng đệ đệ phá hủy nó. Đệ đệ muốn thành thần, ngài liền cùng đệ đệ thành thần. Đệ đệ muốn ngài thành Thiên Đế, ngài liền khiêu chiến thiên uy. Nhưng là... ngài vạn lần không muốn ngồi trên ngôi vị này. Cô đơn lắm, nặng nề lắm. Nhưng vì Tử muốn, nên Dạ lựa chọn ngồi đó.

Thế nhưng... đệ đệ ngài, người ngài mang mối tình vặn vẹo ấy lại yêu một người khác, lại vì người khác mà liên tục đưa ra những lựa chọn sai lầm. Tại sao chứ, tại sao lại là tên đó? Dạ, hay nên nói là Thiên Đế không biết đến cùng ngài có bao nhiêu lần muốn hủy diệt tên kia. Nhưng chung quy ngài vẫn không làm được. Người đó, là người mà Tử lựa chọn. Mà Dạ, ca ca Tử, lại lựa chọn chấp nhận sự lựa chọn kia.

Nhưng mà, ngay lúc này, nhìn thân ảnh huyền y đang quỳ dưới kia, Thiên Đế chỉ mong sao hắn vĩnh viễn không tồn tại? Hắn, tên khốn đó đã làm tổn thương người mà ngài yêu thương nhất trên thế giang này. Tên khốn đó là người đã làm Tử khóc.

Nhưng là... tên khốn đó lại là người duy nhất có thể bước vào thế giới đóng kính của Tử. Ngài căm ghét hắn, ngài ghen tỵ hắn. Vì cái gì là hắn chứ không phải ngài?

Nhưng đế cùng,ngài cái gì cũng không làm. Chỉ lạnh lùng nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói với hắn

"Ngươi là người đệ ấy đem tâm của mình cho ngươi, cũng là người làm tâm đệ ấy tổn thương. Ngươi vốn không có quyền để gặp đệ ấy. Nhưng chỉ duy nhất mình ngươi mới có thể giúp đệ ấy hồi phục. Chung quy cũng chỉ có ngươi mới có thể bước vào trái tim đệ ấy. Ngươi... đi đi. Đến Vô Thanh hàn cung. Đệ ấy đang ở đó. Chỉ là, có thể vào ai không phải xem là ngươi."

"Ta lấy tư cách là một huynh trưởng nói cho ngươi biết, ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội. Nếu ngươi lại làm tổn thương đệ ấy. Ngươi không cần tồn tại nữa."

Nhìn tên khốn nào đó hướng Vô Thanh hàn cung mà đi, Thiên Đế khẽ thở dài.

"Thanh Yên a Thanh Yên, ngươi nói xem, đến cùng là ta chọn đúng hay lại chọn sai?"

Thanh Yên chỉ im lặng đứng phía sau Thiên Đế. Chung quy, có một vài chuyện mà con người này không thể nào hiểu được.

......

Hạ Tử Duyệt bước nhanh đến nơi gọi Vô Thanh hàn cung kia. Trên đường đi, hắn gặp được bất kì một ai. Nơi ấy, cứ như bị tách khỏi Thiên giới, bị tách khỏi tam giới. Đơn độc, tịch mịch, vô tình, vô cảm và cũng như cái tên, vô thanh. Không có bất kì âm thanh nào. Mọi thứ bị bao trùm bởi màu của bóng đêm. Không gió, trăng không sao cũng không một vật sống. Yên tĩnh như vậy, có thật sẽ có người sống sao? Tịch mịch như vậy, có thể sống được sao?

Nhưng Hạ Tử Duyệt nhanh chống nhận ra sự thật. Tử, luôn chìm trong giấc ngủ. Vì luôn ngủ, thì đâu cần màu sắc, vì luôn không tỉnh, thì đâu cần âm thanh. Hay nên nói, ngay từ đầu, Tử đã không hề có hứng thú với chúng.

Nhưng đó là lần đầu tiên, hứng thú với hắn, giúp hắn, yêu hắn, tổn thương vì hắn. Đó là lần đầu tiên trong đời Tử có được những cảm xúc đó. Nhưng Hạ Tử Duyệt, cái người đó lại một lần nữa đẩy Tử đến bờ vực vô cảm kia.

Mệt mỏi lắm. Tử đã nói vậy.

Chạm vào kết giới mà ngay cả Thiên Đế cũng vô phương phá giải kia, Hạ Tử Duyệt im lặng rơi nước mắt. Rõ ràng biết người phía bên kia bức tường vô hình này, nhưng ta vĩnh viễn cũng không thể với tới. Rõ ràng gần như vậy, nhưng thực chất lại xa xôi vô cùng.

Im lặng quá, tịch mịch quá, cô đơn quá. Phía bên kia bức tường vô hình kia, là một người lựa chọn chìm vào giấc mộng để quên mọi chuyện. Phía bên này là một người im lặng cuối đầu đựa vào khoảng không. Bên ngoài, ồn ào như thế, náo nhiệt như thế. Nhưng sao trái tim ta lại tịch mịch như thế. Ngước nhìn, cái gì cũng không thấy. Chỉ là một khoảng trắng xám của trận pháp cách âm. Cuối đầu, cái gì cũng không có, chỉ là màu đất đá đen tuyền.

Hạ Tử Duyệt ở đó, phía bên ngoài bức tường vô hình kia bảy ngàn năm. Không nói, không làm, cũng không rời khỏi. Im lặng nhìn vào phía bên kia bức tường. Nơi mà ngươi hắn yêu đang chìm vào giấc ngủ.

Ta tự hỏi, đến khi nào ta gặp được người? Bên ngoài kia, hoa nở không bao lâu lại tàn, tàn không bao lâu lại nở. Bên ngoài kia, yêu thú muôn màu muôn vẻ vui tươi chơi đùa. Hợp lại tan, tan lại hợp. Bên ngoài kia, Từng người từng người tìm được hạnh phúc thuộc về bản thân, tay trong tay hạnh phúc. Bên ngoài kia, bao người chết đi rồi lại chuyển sinh. Nhưng sao ta chờ mãi nhưng ngươi không thấy ngươi. Ta sai rồi. Vậy nên, đừng bỏ mặt ta. Ta sai rồi, vậy nên gặp ta một lần, được chứ? Ta, buồn lắm, cô đơn lắm. Ta đau lắm, tịch mịch lắm. Ta... mệt mỏi lắm.

___END___


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz