Dam My Ket Hon Muoi Nam
Chương 52: Em muốn bắt đầu bước tiếp theo rồi
—
Phản ứng sinh lý là phản ứng sinh lý, cái này nằm ngoài tầm kiểm soát của Tang Dịch Minh, anh và Phương Ngôn đã lâu lắm rồi không ngủ cùng nhau, chưa kể lúc này còn ở gần Phương Ngôn như vậy, khi nãy anh đứng cạnh giường đã có phản ứng rồi.Nhưng bây giờ sự tập trung của Tang Dịch Minh đều đặt lên sự căng thẳng của Phương Ngôn, ôm Phương Ngôn và vỗ lưng cậu, đợi cho đến khi Phương Ngôn ngủ say rồi mới đứng dậy.Cứ cứng như vậy sẽ không ngủ được, Tang Dịch Minh lại đi vào phòng tắm tắm rửa rồi mới nằm xuống ngủ tiếp.Sau khi ngủ một giấc, sáng hôm sau Phương Ngôn đã đỡ hơn, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ có Tang Dịch Minh vẫn coi chuyện này chuyện quan trọng, vẫn đang nghĩ đến lời bác sĩ Vương dặn, có thể đưa Phương Ngôn đi làm gì đó khác, cố gắng hết sức chuyển hướng sự chú ý của Phương Ngôn.Sau khi ăn sáng xong, Tang Dịch Minh hẹn công ty sửa sữa và nhà thiết kế đến khu tập thể xem nhà. Bọn họ đến nhà dì út đón ông bà ngoại trước, sửa chữa và thiết kế thế nào đều nghe theo đề xuất của bà ngoại ông ngoại, dù sao thì thẩm mỹ của người trẻ khác với bọn họ, chỉ cần bọn họ thích và sống thoải mái là được.Công ty sửa chữa và nhà thiết kế xem nhà xong thì đưa ra một vài phương án thiết kế, cuối cùng ông bà ngoại quyết định chọn kiểu nhà có sân phong cách Trung Quốc. Thế nhưng đến khi lựa chọn vật liệu trang trí, hai ông bà già lại xót tiền nên toàn chọn vật liệu ở mức trung bình.Phương Ngôn và Tang Dịch Minh cũng không đổi lại ngay trước mặt hai người mà sau đó tìm riêng công ty sửa chữa, thay thế thành những vật liệu sửa chữa tốt nhất.Buổi trưa hai người cùng nhau ăn ở nhà dì út, Thê Nam không có nhà mà ở bên ngoài ăn cơm nhưng vẫn gọi video với bọn họ. Cả nhà đều có ý tưởng trong việc tân trang và sửa sang khu nhà tập thể, cứ vừa nói chuyện vừa ăn như vậy cũng đã vài tiếng trôi qua.Buổi tối dì út bảo bọn họ ở lại nhà ăn cơm, Tang Dịch Minh nói anh còn có hẹn nên đưa Phương Ngôn đi luôn, sau đó lái xe đi qua gần hết thành phố và đến khu phố cổ."Chúng ta đang đi đâu đây?""Lát nữa là đến rồi."Chiếc xe rẽ tới rẽ lui trên một con đường cũ rợp bóng cây, sau đó dừng lại trước một tòa nhà hai tầng kiểu cũ yên ắng, trên cánh cửa gỗ gạch đỏ sơn đen treo một tấm biển năm chữ bắt mắt —— Không chỉ là xăm hình."Anh đưa tôi đến đây làm gì?""Đi xăm hình với anh."Tang Dịch Minh nắm tay Phương Ngôn đẩy cánh cửa gỗ ra, anh nói 'Đi xăm hình với anh' nghe đơn giản như nói 'Đi uống cà phê với anh' vậy.Phương Ngôn không biết nên nói gì mà đi theo bước chân của Tang Dịch Minh vào bên trong: "Anh muốn xăm hình sao?""Ừm, chủ cửa hàng này là bạn của anh em, anh em từng xăm hình ở đây rồi, cậu ấy cũng giới thiệu chủ cửa hàng này cho anh."Cảnh vật xung quanh và cách trang trí của toàn bộ tiệm xăm rất có cá tính, vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy những bức ảnh chụp hình xăm đủ kiểu khác nhau treo trên tường. Bầu không khí nghệ thuật độc đáo và phô trương ập vào mặt, người tiếp đón bọn họ ở tầng 1 là một chàng trai có hình xăm trên tay, rõ ràng là có quen Tang Dịch Minh nên dẫn bọn họ lên thẳng tầng 2.Tầng 1 là khu vực tiếp khách và nghỉ ngơi, tầng 2 là studio xăm hình, người xăm cho Tang Dịch Minh là quản lý cửa hàng Bùi Nhận, một người đàn ông để râu quai nón hơn bốn mươi tuổi, thấy bọn họ đi lên thì đặt hình vẽ trong tay xuống chào hỏi bọn họ."Cậu Tang, đúng giờ thật."Tang Dịch Minh bắt tay với ông chủ, ông chủ lại nhìn Phương Ngôn bên cạnh Tang Dịch Minh, không cần đoán cũng biết cậu là ai. Lúc Tang Dịch Minh tìm anh ta thiết kế ảnh đã kể về bạn đời của mình là Phương Ngôn, hình mà anh muốn xăm hôm nay đều liên quan đến người đàn ông trông cực kỳ bắt mắt bên cạnh.Chỉ là lúc đó Tang Dịch Minh nói anh sẽ đến một mình, nhưng bây giờ lại đưa cả Phương Ngôn đến đây luôn."Vị này chắc là thầy Phương nhỉ, xin chào."Tang Dịch Minh giới thiệu cho Phương Ngôn: "Đây là ông chủ Bùi."Phương Ngôn bắt tay với quản lý cửa hàng: "Xin chào, ông chủ Bùi.""Hai cậu nghỉ ngơi trước đi." Bùi Nhận xoay người đi vào nhà vệ sinh: "Tôi đi rửa tay trước đã, lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu."Hình ảnh đã được thiết kế và chốt từ trước, hôm nay Tang Dịch Minh đến để xăm hình, vốn dĩ anh định đến một mình nhưng bác sĩ Vương bảo là nên chuyển hướng sự chú ý của Phương Ngôn, vậy nên anh đã đưa Phương Ngôn đi cùng.Tang Dịch Minh cởi áo khoác ra treo lên mắc áo gần đó, sau đó xắn ống tay áo sơ mi bên trái lên vài lần cho đến khi vượt quá khuỷu tay, để lộ ra cánh tay với đường nét cân đối và săn chắc.Phương Ngôn không cần đoán nữa, chỗ Tang Dịch Minh muốn xăm chính là vết sẹo đã bị xẻng nện vào. Sau khi Bùi Nhận rửa tay xong đi ra, anh ta nhìn ống tay áo đã xắn lên của Tang Dịch Minh rồi nói: "Sẹo của cậu nằm ở phía trên, lúc xăm có thể sẽ bị vướng ống tay áo, hay là cậu cứ cởi áo sơ mi ra đi, như vậy sẽ tiện hơn một chút."Tang Dịch Minh ngồi trên ghế xăm cởi áo sơ mi ra, nghĩ đến chuyện có thể sẽ phải cởi áo sơ mi nên hôm nay anh còn mặc một chiếc áo ba lỗ cộc tay màu trắng bên trong, Phương Ngôn nhận lấy chiếc áo sơ mi trong tay anh, không treo lên giá treo đồ mà tự giữ.Khi việc xăm hình chính thức bắt đầu, Phương Ngôn không còn ngồi trên ghế sofa nữa mà di chuyển một chiếc ghế từ bên cạnh sang ngồi bên tay phải của Tang Dịch Minh. Tang Dịch Minh đang nằm dựa trên ghế, anh muốn xăm cánh tay trái nên giơ cánh tay phải lên gác lên tay Phương Ngôn.Phương Ngôn vẫn đang giữ chiếc áo sơ mi Tang Dịch Minh cởi ra, nghe tiếng máy xăm vang lên rè rè, mặc dù không nhìn thì cậu vẫn có thể tưởng tượng được cảm giác kim đâm vào da, chưa bao lâu thì mồ hôi trong lòng bàn tay đã thấm ướt áo sơ mi.Thỉnh thoảng Tang Dịch Minh sẽ tìm chủ đề để nói chuyện với Phương Ngôn, lúc thì nói về việc chọn đồ nội thất nào cho sân sau nhà bà ngoại, lúc thì lại nói về chuyện xin visa vào tuần sau và cả tối nay ăn gì.Lúc làm việc Bùi Nhận không quen nói chuyện, giữa chừng có nghỉ ngơi một lần, chỗ Phương Ngôn ngồi không nhìn rõ hình cần xăm, cậu chỉ dùng tai lắng nghe tiếng máy xăm chứ không cố tình nhìn.Mãi cho đến khi Bùi Nhận xăm xong và tắt máy xăm, dán miếng dán phục hồi lên cánh tay Tang Dịch Minh và nói "Xong rồi", Phương Ngôn mới cầm áo sơ mi đi sang bên trái Tang Dịch Minh để xem.Chung quy thì kích thích thị giác trực tiếp nhất và trí tưởng tượng luôn khác nhau, không phong phú và huyền bí như những hoa văn trên bức tường ảnh ở tầng 1 mà thiên về phong cách chi tiết hơn, giống như một tác phẩm nghệ thuật dịu dàng.Vết sẹo trên cánh tay trái của Tang Dịch Minh đã bị bông tuyết che phủ hoàn toàn, không chỉ một bông mà dọc theo hướng vết sẹo đi lên là một chuỗi bông tuyết có trật tự trong hỗn loạn. Thậm chí Phương Ngôn chỉ nhìn thôi mà còn có thể cảm nhận được gió mùa đông, những bông tuyết đó bị gió thổi sang một bên.Những bông tuyết hình vương miện sáu góc đã được thiết kế lại với đường nét thiên hướng cứng cáp, trên mỗi nét vẽ chính đều có những tinh thể băng nhỏ vươn ra ngoài, cũng được tạo thành từ những đường nét.Phương Ngôn nhìn thật kỹ, có rất nhiều nét ngang và rất nhiều chữ "khẩu" (口), Phương Ngôn nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên, đợi đến khi cậu nhận ra chữ trên đó thì có hơi không thể tin nổi.Tang Dịch Minh đứng dậy lấy áo sơ mi để mặc lại: "Ngôn Ngôn, đưa áo sơ mi cho anh."Phương Ngôn không buông tay mà vẫn nắm lấy cánh tay của Tang Dịch Minh để nhìn, cậu lại nhìn từ đầu đến cuối để chắc chắn rằng không phải là ảo giác của mình, trong tất cả đường nét của bông tuyết đều ẩn giấu rất nhiều rất nhiều chữ, rất nhiều rất nhiều chữ "Ngôn" (言).Từng nét ngang đi kèm với từng chữ "khẩu", nét chấm trên cùng của chữ Ngôn di chuyển theo hình dạng bông tuyết, thiết kế thành các tinh thể băng nhỏ kéo dài ra ngoài, các tinh thể băng lớn là những chữ Ngôn lớn, các tinh thể băng nhỏ là những chữ Ngôn nhỏ.(*) cách viết chữ Ngôn 👇🏻 xem minh hoạ viết sẽ có một nét chấm trên cùng, sau đó đến 3 nét ngang và 1 chữ "khẩu" dưới cùng.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz