Dam My Ket Hon Muoi Nam
Chương 35: Cuối cùng em cũng về rồi
—
Tang Dịch Minh nói nhiều như vậy, Phương Ngôn sao có thể không có cảm giác gì được? Đó là người mà cậu đã yêu nhiều năm như vậy mà.Nếu buổi tối hôm đó không tình cờ nghe thấy, nếu cậu không biết Tang Dịch Minh từng nghĩ đến chuyện ly hôn và từ bỏ, không biết đến sự tạm bợ và không yêu của anh thì có lẽ đã chìm sâu trong cuộc hôn nhân mà cậu tự cho là yên ổn và bình thường.
Cậu sẵn sàng hùa theo Tang Dịch Minh cả đời, tình nguyện trở thành một con thú bị nhốt trong lồng.Nhưng bây giờ Phương Ngôn, con thú bị mắc kẹt chỉ muốn rút đôi chân dính đầy bùn và vùng vẫy thoát ra, cậu muốn sau khi nhảy ra khỏi lồng mới nhìn lại bọn họ lần nữa.
Bởi vì Phương Ngôn đã không thể phán đoán chính xác cảm giác của mình được nữa, giống như cậu không thể cảm nhận được sự tạm bợ của Tang Dịch Minh năm năm trước, và như bây giờ cũng không thể cảm nhận được sự níu kéo của Tang Dịch Minh là vì điều gì.
Là vì xuất phát từ thói quen trong mười năm qua sao? Thói quen đối với một người trong mười năm.Nhưng thói quen không phải là tình yêu, thói quen nếu có thể làm quen được thì đương nhiên cũng sẽ từ bỏ được.
Hơn nữa, nếu cuộc sống mười năm này lặp lại một lần nữa, Phương Ngôn không sẵn lòng.
Điện thoại trong túi Phương Ngôn reo lên, là Thê Nam gọi.Cả buổi trưa bọn họ chỉ chụp hình thôi chứ không ăn gì cả, bây giờ đã hơn hai giờ rồi, Thê Nam nói mọi người đều đã đói và muốn đi ăn.
Phương Ngôn ngẩng đầu lên, thấy Thê Nam và ba người còn lại đã ngồi trên xe, Thê Nam còn bấm còi bíp bíp hai tiếng.
Phương Ngôn đang định đi về phía Thê Nam thì lại nghe hắn nói trong điện thoại: "Không phải Tang Dịch Minh lái xe đến đây à? Cậu lên xe anh ấy, hai người đi theo bọn anh là được, bọn anh lái xe chậm một chút, đợi hai người ở đường cái phía trước. Bạn anh bảo trong thành phố có một nhà hàng Nga không tệ, chúng ta đi thử xem sao."
Thê Nam nói xong thì cúp điện thoại, đạp ga lái xe ra ngoài, Phương Ngôn lê đôi chân như khúc gỗ của mình lên chiếc xe mà Tang Dịch Minh lái tới.
Chiếc xe việt dã Tang Dịch Minh thuê đã cũ lắm rồi, khi đạp ga sẽ kêu lên ầm ầm, trong xe còn có mùi dầu vẩn đục khó ngửi tích tụ quanh năm rất hăng.
Đại lý cho thuê xe mà Tang Dịch Minh đến vào buổi sáng đã cho thuê hết mấy chiếc xe tốt làm xe cưới, xe việt dã có thể lái đường núi chỉ còn mỗi chiếc này. Anh không muốn lãng phí thời gian đi tìm một chỗ khác, thế là chịu đựng mùi khó ngửi rồi ký hợp đồng thuê xe.Để cửa sổ mở thì quá lạnh, đóng cửa sổ thì mùi lại nồng nặc, ngay cả Phương Ngôn cũng không chịu nổi nên hạ một phần ba cửa sổ xuống, đưa mũi ra ngoài.
Phương Ngôn hít thở vài hơi không khí trong lành bên ngoài rồi quay sang nhìn Tang Dịch Minh, có thể đoán được từ khóe miệng đang xụ xuống của anh rằng bây giờ anh đang rất cáu kỉnh.
Cũng đúng, một người khó tính như vậy mà có thể chịu đựng được chiếc xe này, không biết anh đã lái đến đây như thế nào.Việc chụp ảnh trong hai ngày tiếp theo diễn ra rất suôn sẻ, bọn họ bay từ Nội Mông về vào ngày 13 tháng giêng. Các giáo viên ở trường Phương Ngôn sẽ bắt đầu đến trường khai giảng sớm hơn học sinh hai ngày, cần chuẩn bị những công việc cho ngày khai giảng từ trước.Sau chuyện xảy ra với Lý Tĩnh lần trước, hiệu trưởng đã đặc biệt tổ chức một cuộc họp toàn thể giáo viên, mặc dù sự việc vừa rồi không liên quan gì đến Phương Ngôn nhưng cũng đã đánh lên một hồi chuông cảnh tỉnh cho cậu. Hiệu trưởng và trưởng phòng giáo vụ nhấn mạnh hết lần này đến lần khác về an toàn của học sinh và vấn đề yêu sớm, còn nhắc nhở giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp rằng chỉ cần phát hiện tình hình của học sinh trong lớp không ổn, bất kể là yêu sớm, bắt nạt hay các vấn đề nghiêm trọng phát sinh từ áp lực học tập thì nhất định phải báo lên trên cho nhà trường và phụ huynh ngay lập tức.Trưởng phòng giáo vụ cũng tìm Phương Ngôn nói chuyện riêng, hỏi cậu không ít về tình hình hiện tại của Lý Tĩnh.
Sau khi Phương Ngôn từ Nội Mông trở về có đến nhà Lý Tĩnh một chuyến, trông Lý Tĩnh đã đỡ hơn trước không ít, sau đó cậu lại trò chuyện thêm lần nữa với mẹ Lý Tĩnh. Cảm xúc của mẹ Lý Tĩnh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, còn kể một vài chuyện thú vị trong chuyến du lịch nghỉ đông của bọn họ.Phương Ngôn thành thật kể lại tình hình của Lý Tĩnh nhưng trưởng phòng giáo vụ vẫn gõ đầu bút lên bàn, nhắc nhở cậu rằng lần đầu tiên làm giáo viên chủ nhiệm có thể dịu dàng nhưng tuyệt đối không được lỏng lẻo.
Trong hai tuần đầu tiên sau khi đi học lại, Phương Ngôn bận không ngơi nghỉ, cho dù không có tiết tự học tối thì cậu cũng sẽ đợi đến khi đèn trong ký túc xá tắt hết mới về nhà.Phương Ngôn đã chuyển đến một căn hộ của Thê Nam, căn hộ cách rất xa trường học nên ngày nào Phương Ngôn cũng phải dậy sớm hơn một tiếng hơn, không kịp làm bữa sáng mà xuống quầy bán đồ ăn dưới lầu mua một cái bánh bao và một ly sữa đậu nành, sau đó bắt xe buýt rồi chuyển sang tàu điện ngầm để đến trường, cho dù có bắt xe thì cũng sẽ bị kẹt cả tiếng đồng hồ vào giờ cao điểm buổi sáng.Phương Ngôn vẫn luôn để ý đến những căn nhà gần trường, định sẽ mua một căn nhưng có xem đi xem lại thì khu nhà phù hợp nhất và cũng thích nhất thế mà lại là khu dân cư mà cậu và Tang Dịch Minh ở.Gần trường, môi trường tốt, sạch sẽ, giao thông cũng thuận tiện, đi bộ đến trường là vừa đẹp.Cuối tuần, Phương Ngôn cùng người môi giới đi xem một vài căn nhà ở khu dân cư khác nhưng cậu vẫn chưa hài lòng lắm, nếu không phải bố cục nhà không được thì là ánh sáng không được.Hơn nữa, rất nhiều khu vực gần trường là khu dân cư cũ, đường ống và mạch điện đã cũ kỹ, nếu đã là nơi định sống đến hết đời thì Phương Ngôn chắc chắn phải chọn một nơi mình thích mới được.Sau khi xem ba căn nhà mà vẫn không hài lòng, cuối cùng Phương Ngôn vẫn phải hẹn người môi giới đi xem một căn nhà trong khu dân cư ban đầu, nhà thì cậu hài lòng, người môi giới cũng khen lấy khen để nhưng Phương Ngôn vẫn do dự.Sống trong cùng một khu dân cư với Tang Dịch Minh, không tránh khỏi sẽ gặp lại nhau sau này.Phương Ngôn thật sự không thể làm đến mức không hề để tâm, vì vậy chỉ có thể tránh xa.--Phương Ngôn ở bên này xem nhà thì Tang Dịch Minh bên kia cũng làm việc liên tục hơn hai tuần liền. Công việc tồn đọng trước và sau Tết đều cần phải xử lý, về cơ bản thì ngày nào cũng phải ở lại công ty đến nửa đêm mới được về, cho dù có không tăng ca ở công ty thì xã giao cũng không ngơi nghỉ.Nửa đêm Tang Dịch Minh lê tấm thân trống rỗng về lại căn nhà trống không, càng ngày càng không muốn về nhà. Trong nhà không có tí hơi người nào cả, ngay cả tiếng bước chân của mình cũng có tiếng vọng lại, dội vào tường rồi bật lại bên tai anh, không ngừng nhắc nhở anh rằng trong nhà chỉ có mình anh, không có Phương Ngôn ở đây.Tin nhắn chúc ngủ ngon Phương Ngôn nhận được chưa bao giờ ngừng, lần nào cũng là hơn hai giờ sáng nửa đêm, sáng hôm sau cậu ngủ dậy mới thấy.Ngoài chúc ngủ ngon ra, có lần Phương Ngôn cũng nhận được tin nhắn khác. Đó là bốn giờ sáng thứ bảy, Tang Dịch Minh gửi liên tiếp ba tin nhắn, không phải nội dung gì đặc biệt mà chỉ có ba tin nhắn có tên cậu.Phương Ngôn.Phương Ngôn.Phương Ngôn.......Tin nhắn của Tang Dịch Minh vào tối hôm sau vẫn chỉ có chúc ngủ ngon.Tang Dịch Minh biết Phương Ngôn đã chuyển đến căn hộ của Thê Nam, đôi khi buổi sáng Phương Ngôn vừa ra ngoài sẽ nhìn thấy bữa sáng treo trên tay nắm cửa, chạm vào túi vẫn còn nóng.Có hôm Tang Dịch Minh dậy sớm đậu xe trước trường Phương Ngôn, từ xa nhìn thấy Phương Ngôn vội vã chạy từ ga tàu điện ngầm đến trường, nhìn giờ thì có lẽ là sắp đi muộn.Mái tóc Phương Ngôn cố tình nuôi dài để chụp ảnh trong kỳ nghỉ đông đã được cắt ngắn, bà ngoại đã cắt cho cậu, thậm chí còn ngắn hơn bình thường.Tang Dịch Minh luôn cảm thấy Phương Ngôn có cắt tóc ngắn trông cũng không được nhiều sức sống như trước, không biết có phải là vì vội và chạy quá nhanh nên hơi nhếch nhác hay không.Buổi tối lúc Tang Dịch Minh ra khỏi công ty, nếu như không muốn về nhà thì sẽ lái xe đến dưới lầu căn hộ Phương Ngôn đang ở.Sáng sớm thì Phương Ngôn đã ngủ rồi, cho dù không ngủ thì Tang Dịch Minh cũng biết Phương Ngôn sẽ không cho anh lên lầu, anh chỉ nhìn ở dưới lầu một cái rồi đi.Không phải Tang Dịch Minh không muốn tìm Phương Ngôn, câu "Có được không?" mà anh hỏi ở thung lũng sông Ergun, câu trả lời của Phương Ngôn là "Không được."Bên cạnh cái cây phủ đầy tuyết bên thung lũng sông, Phương Ngôn nhìn vào mắt anh và nói: "Tang Dịch Minh, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa, rồi sẽ có một ngày anh sẽ quen với cuộc sống không có em thôi."Tang Dịch Minh không quen, bây giờ anh càng ngày càng không quen với những ngày tháng không có Phương Ngôn.Sự không quen của anh không chỉ là vì trong cuộc sống không có Phương Ngôn, không chỉ vì phòng ngủ bị trống một nửa, bàn ăn sáng bị trống một nửa, cơ thể bị trống một nửa, cuộc sống bị trống một nửa.Mà sự không quen của anh tràn ra khỏi cơ thể, Tang Dịch Minh có thể cảm nhận được lồng ngực mình trống rỗng, cho dù có lâu hơn nữa cũng không thể quen được.--Sinh nhật của Tang Dịch Minh là vào đầu tháng 3, nếu như trợ lý Trần không nhắc thì anh hoàn toàn không nhớ sinh nhật mình.Trước khi kết hôn với Phương Ngôn, ông nội anh sẽ nấu một bát mì vào buổi sáng ngày sinh nhật anh, ba mẹ anh sẽ chuyển một khoản tiền vào thẻ ngân hàng của anh, như vậy xem như là đã mừng sinh nhật rồi.Tang Dịch Minh không để ý nhiều đến thông báo thẻ ngân hàng, đôi khi đã nhiều ngày trôi qua, khi nhìn lịch anh mới chợt nhớ ra hôm ăn mì là sinh nhật mình.Tang Dịch Minh không có bất kỳ điều ước sinh nhật nào cả, thời gian đã đẩy anh về phía trước, cứ hết năm này qua năm khác trôi qua như vậy.Sau khi kết hôn với Phương Ngôn, sinh nhật anh cũng đều do Phương Ngôn nhắc, Phương Ngôn sẽ chuẩn bị từ một tháng trước, hỏi anh muốn quà sinh nhật gì, Tang Dịch Minh không có gì đặc biệt muốn có nên toàn nói là 'Gì cũng được'.Vào buổi tối hôm sinh nhật, Tang Dịch Minh sẽ bảo trợ lý Trần hủy bỏ mọi sắp xếp từ trước để ăn tối với Phương Ngôn.Đôi khi Phương Ngôn sẽ đặt nhà hàng bên ngoài, đôi khi Phương Ngôn sẽ tự chuẩn bị ở nhà. Rượu vang, hoa tươi, đèn trên bàn ăn sẽ được chỉnh sang độ sáng hơi mờ nhưng bầu không khí vừa phải, dưới ánh đèn là những món ăn được Phương Ngôn dày công chuẩn bị.Cho dù có ăn ở nhà thì hôm đó Phương Ngôn cũng sẽ cố tình ăn diện một chút, cậu vốn đã đẹp sẵn rồi nên khi ăn diện như vậy, ngay cả một người không bao giờ chú ý đến tiểu tiết như Tang Dịch Minh hai mắt cũng sáng lên, không thể dời sự chú ý ra khỏi Phương Ngôn.Bởi vì bầu không khí luôn luôn rất tốt nên tối hôm đó, bọn họ sẽ di chuyển từ bàn ăn lên giường tự nhiên hơn bao giờ hết.Trước đây ở trên giường, chỉ cần Phương Ngôn cau mày hoặc tỏ ra không chịu nổi thôi là Tang Dịch Minh sẽ dừng lại ngay lập tức, thế nhưng vào ngày sinh nhật, Tang Dịch Minh sẽ đặc biệt "dung túng" cho bản thân, không quá quan tâm đến cảm nhận của Phương Ngôn nhưng tuyệt đối vẫn sẽ không đến mức mất kiểm soát.Một khi con người mất kiểm soát thì sẽ có một lần, hai lần, ba lần, Tang Dịch Minh tự cho rằng mình sẽ không có lần thứ hai.Nhưng bây giờ anh đã có thể cảm nhận được rõ ràng, lần thứ hai không được phép xảy ra trong anh đã bắt đầu lung lay sắp đổ và có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.Vào ngày sinh nhật, Tang Dịch Minh đã xử lý xong công việc từ sớm, anh gửi tin nhắn cho Phương Ngôn, hỏi cậu có thời gian ăn cơm cùng nhau không, Phương Ngôn trả lời anh là không có thời gian.Buổi chiều Tang Dịch Minh về nhà rất sớm, nấu cho mình một bát mì đơn giản.Tối hôm đó Phương Ngôn không có tiết tự học tối, sau khi tan trường thì rời khỏi trường quay lại nhà của cậu và Tang Dịch Minh.Thời tiết sau tháng ba lúc nóng lúc lạnh, trước Tết cậu chỉ mang mỗi quần áo dày mùa đông đi nên định quay về thu dọn vài chiếc áo len mỏng và áo khoác mỏng.Mấy ngày nay dù cố ý hay vô tình thì trợ lý Trần đều tiết lộ lịch trình của Tang Dịch Minh cho Phương Ngôn trên WeChat. Phương Ngôn biết gần đây ngày nào Tang Dịch Minh cũng tăng ca, xã giao cũng nhiều, bệnh ho vẫn chưa khỏi, giữa chừng có đi bệnh viện kiểm tra và chụp X-quang ngực, bác sĩ bảo vùng phổi hơi viêm nhưng uống thuốc gì cũng không thấy khỏi.Bây giờ vẫn chưa đến bảy giờ, Phương Ngôn nghĩ giờ này chắc là Tang Dịch Minh sẽ không có nhà.Nhưng cậu vừa bước vào cửa thì nhìn thấy đôi giày da được xếp ngay ngắn dưới tủ ở huyền quan, Tang Dịch Minh đã về.Phương Ngôn đứng ở cửa do dự một lúc rồi vẫn xỏ dép đi vào, cậu thu dọn đồ xong là đi ngay, sẽ không ở lại quá lâu.Phương Ngôn quét mắt nhìn phòng khách một vòng, căn nhà này không có bất kỳ thay đổi gì kể từ khi cậu rời đi, nơi nào cũng sạch sẽ nhưng cậu không ngờ là trên bàn ăn lại có bát đũa chưa dọn dẹp.Cậu bước tới nhìn thì thấy trong bát có mì đang ăn dở, quả trứng bên trong còn chưa động vào, phần mì còn lại đã trương lên rồi, nước súp đã bị mì hút sạch, đũa thì đặt ngay bên cạnh.Tang Dịch Minh rất ít khi không dọn dẹp bát đũa, có lẽ là có chuyện gì gấp, Phương Ngôn liếc nhìn phòng làm việc đang đóng chặt một cái, nghĩ rằng Tang Dịch Minh đang xử lý công việc trong phòng làm việc.Cửa phòng ngủ đang mở, Phương Ngôn đi thẳng vào, lúc bước vào mới phát hiện hoá ra Tang Dịch Minh không có trong phòng làm việc, trong phòng tắm có tiếng nước chảy.Phương Ngôn không hề có ý định đi nhìn thử xem sao nhưng nếu muốn vào phòng thay đồ lấy đồ thì phải đi ngang qua cửa phòng tắm. Hơn nữa, Tang Dịch Minh sẽ thường đóng cửa khi tắm, nếu để cửa mở thì bình thường chỉ rửa tay hoặc rửa mặt.Phương Ngôn đi ngang qua cửa phòng tắm, sau đó lập tức đóng đinh ngay tại chỗ.Tang Dịch Minh đang tắm ở bên trong, vì cửa mở, trong phòng tắm không có nhiều hơi nước nên Phương Ngôn có thể nhìn thấy rõ ràng.Tang Dịch Minh nghiêng người, nhắm mắt ngửa cổ lên hướng về phía dòng nước, cột nước chảy xuống má và trái cổ của anh, tay phải đặt ở trước thắt lưng.Phương Ngôn chưa bao giờ nhìn thấy một Tang Dịch Minh như vậy, Tang Dịch Minh trông giống như một người không có ham muốn, cũng chưa bao giờ tự mình giải quyết, ít nhất Phương Ngôn chưa từng nhìn thấy nên sốc tại chỗ đến mức quên mất việc hít thở.Tang Dịch Minh cảm thấy có người nên đột nhiên mở mắt ra, vừa quay đầu lại thì nhìn Phương Ngôn, người vừa rồi không ngừng lóe lên trong đầu mình.Vừa rồi cảm giác của anh có làm sao cũng không đúng nên mãi không lên đỉnh được, bây giờ chỉ nhìn mặt Phương Ngôn thôi mà cơ thể bị dồn nén cuối cùng cũng tìm được chỗ giải toả.Đôi mắt đẫm nước và đầy dục vọng của Tang Dịch Minh lúc nhìn Phương Ngôn rất sâu, một tiếng rên khẽ thoát ra từ đôi môi hé mở, gạch men trên bức tường trước mặt đã bẩn.Đợi đến khi Tang Dịch Minh phản ứng lại, anh nhanh chóng dùng nước dội sạch người, tắt vòi nước rồi rút chiếc khăn tắm ra khỏi móc treo quần áo, ngay cả nước trên đầu và người cũng không lau mà quấn khăn quanh eo rồi bước thẳng ra ngoài."Anh, vừa nãy..." Phương Ngôn biết mình nên rời đi nhưng đôi chân của cậu lại không nghe theo sai khiến.Hai mắt Tang Dịch Minh đỏ hoe, dùng lòng bàn tay ướt rượt kéo cằm Phương Ngôn rồi cúi đầu hôn xuống: "Phương Ngôn, cuối cùng em cũng về rồi..."—Tiểu Minh nhỏ: Cuối cùng cũng nhìn thấy bà xã rồi, hoàn toàn không nhịn nổi, khóc luôn QAQGin: trẻ không ịt em, già bắn máy bay trong cô đơn =))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz