Dam My Hung Trai
"Đội trưởng, ngươi chạy trốn thật là nhanh, chớp mắt liền không thấy." Nữ hài gập người liên tiếp thở dốc.
"Bảo ngươi rèn luyện, ngươi không nghe, cả ngày làm mập trạch." Hạ Vân Chu nói
"Không... Không được... Mập trạch khiến cho ta vui sướng." Nữ hài rốt cục suyễn được rồi, đứng thẳng lưng lên, nhìn thấy Trì Kính Uyên liền , trợn to hai mắt.
"Thật đẹp trai a, suất ca ngươi hảo, ta gọi Điền Điềm, ngươi kêu ta Sweetheart hoặc là tiểu Điềm Điềm cũng được. Ta xem mắt ngươi hiện ra hoa đào, mệnh trung thiếu ta, phu thê cung bóng loáng bằng phẳng nhuận hoa văn tuyến ít ỏi, sau khi kết hôn nhất định tình cảm hoà thuận, cùng ta nhất định là giai ngẫu thiên thành." Điền Điềm nói liền muốn kéo tay Trì Kính Uyên, bị Hạ Vân Chu gọn gàng ngăn lại.
"Biệt cả ngày nhìn thấy suất ca liền phạm hoa si, cùng ngươi giai ngẫu thiên thành đối tượng đều sắp đếm không hết." Hạ Vân Chu dùng thân thể ngăn trở Điền Điềm tầm mắt, Điền Điềm đẩy ra Hạ Vân Chu, liên tiếp đến xem Trì Kính Uyên.
"Đội trưởng, cậu ấy thật đẹp trai a, ta thực thích loại hình này." Điền Điềm kích động nắm lấy ống tay áo Hạ Vân Chu
Hạ Vân Chu khắc chế chính mình tưởng trợn trắng mắt kích động:"Ngươi sưu tập tem sao?"
"Khụ khụ, xin lỗi a Trì tiên sinh, tiểu hài nhi không hiểu chuyện, nói mò." Hạ Vân Chu xoay người đi cùng Trì Kính Uyên nói chuyện, Trì Kính Uyên xua xua tay nói không ngại.
Đường Đường ôm Ngô Du ngồi ở trên ghế dài, chờ đợi xe cứu thương lại đây.
Trì Duy Ngọc tại một bên cạnh trong coi Tiền Huy Minh, trên cổ Tiền Huy Minh có hai đạo vết tích rõ ràng, hiện tại cũng không dám ngồi gần Ngô Du
"Kính Uyên, ngươi chạy đi đâu?" Trì Duy Ngọc đứng lên hỏi.
"Xin lỗi, có chút việc."
Trì Duy Ngọc cũng không đuổi theo hỏi tiếp, mà là nhìn một nam một nữ sau lưng Trì Kính Uyên
"Oa! suất ca ôn nhu a, ngày hôm nay thực sự là gặp vận may." Điền Điềm hứng thú bừng bừng muốn đoán mệnh cho Trì Duy Ngọc thì bị Hạ Vân Chu kéo lại vệ y mũ.
"Khụ khụ khục... Đội...trưởng, mau buông ra." Điền Điềm trở tay đánh cái tay Hạ Vân Chu
"Nghiêm túc đi, mau trông chừng Ngô tiểu thư" Hạ Vân Chu liếc mắt một cái liền nhìn ra Trì Kính Uyên nói trên người Ngô tiểu thư có âm sát khí vờn quanh, cùng vừa nãy hắn lần theo là đồng dạng khí tức.
"Ồ." Điền Điềm đi tới bên cạnh Ngô Du, lấy ra một lá bùa, trong miệng lẩm bẩm, sau đó phóng lá bùa đến trên trán Ngô Du
"Phốc." Ngô Du đột nhiên hộc ra dịch thể máu đen.
"Khụ khụ..." Kịch liệt ho khan hai tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
Đường Đường như thấy bọn giang hồ bịp bợm, sợ đến chụp thẳng mặt Ngô Du:"Biểu tỷ! Ngươi đừng làm ta sợ a."
Điền Điềm vung tay lên, nói: "Không có chuyện gì, sau này phơi nắng nhiều là tốt rồi."
Đường Đường nửa tin nửa ngờ nhìn Điền Điềm, lại nhìn Ngô Du, mới vừa rồi trên mặt Ngô Du còn hoàn bao phủ một tầng tử khí, hiện tại lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên hồng nhuận.
Lẽ nào thật sự gặp được cao nhân rồi? Đường Đường không thể tin được nhìn Ngô Du rồi lại nhìn Điền Điềm.
Ở bên cạnh, Tiền Huy Minh thấy, liên tục lăn lộn chạy tới nắm lấy ống quần Hạ Vân Chu:"Cao nhân, cứu ta, cứu ta."
Hắn vừa mở miệng, cổ họng liền khàn khàn như đá mài
Hạ Vân Chu nhìn về phía cổ của hắn, kia hai đạo vết bầm cùng dấu ngón tay, tại trên cổ của hắn hiện ra đến vô cùng doạ người.
"Ta... Ta mấy ngày nay đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy có nữ nhân muốn mạng của ta." Tiền Huy Minh âm thanh phát run, lâm vào trong khủng hoảng cực độ
Hạ Vân Chu nhìn nhìn mặt hắn, liền quay đầu đối Điền Điềm nói: "Ngươi xem hắn có phải là trúng đào hoa sát không?"
Điền Điềm đi tới nhìn Tiền Huy Minh:"Cũng thật là, chung quanh lưu tình, háo sắc túng dục, yêu thích trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng trách dính đào hoa sát."
Tiền Huy Minh bị nàng nói tới mặt đỏ lên, cái gì cũng không phản bác được.
"Bất quá cũng không phải đại sự gì, thay đổi một chút bố cục phong thủy trong nhà, chú ý điều dưỡng, ít tầm hoan, qua một đoạn thời gian thì sẽ được hoá giải." Điền Điềm nói
"Đại sư! Ngài, ngài xem thời điểm nào có thể đến nhà ta một chuyến? Tiền bạc có thể thương lượng." Ánh mắt của Tiền Huy Minh nhìn nàng không đứng đắn, hai mắt tỏa sáng lộ ra âm mưu
Điền Điềm chà xát cánh tay nổi da gà, lui về sau một chút:"Ta không hiếm lạ tiền của tra nam giãy giụa."
Đường Đường rất là tán thành, nhất thời cảm thấy được cô nương nhìn người thật không tệ.
Tiền Huy Minh khóc như cha mẹ chết, vừa nhìn về phía Hạ Vân Chu, Hạ Vân Chu là nam nhân, nhất định sẽ lý giải hắn.
Hạ Vân Chu tuy rằng là nam nhân, nhưng không lý giải được loại hành vi chân đạp n thuyền của hắn, bất quá căn cứ giải quyết việc chung, theo nguyên tắc có tiền mà không kiếm lời là người ngu, hắn vẫn là nhận vụ này.
"Hừ, nam nhân đều là đại móng heo." Điền Điềm ôm cánh tay đứng cách rất xa Hạ Vân Chu
Hạ Vân Chu bất đắc dĩ đỡ trán, đối Tiền Huy Minh nói: "Bùa này ngươi mỗi ngày đeo, ngoại trừ lúc tắm, khi khác đều không thể gỡ xuống. Sau bảy ngày, vết tích trên cổ tự nhiên sẽ tiêu trừ."
Tiền Huy Minh nhất thời đối Hạ Vân Chu cảm ân đái đức.
Vừa vặn đồng sự của Trì Kính Uyên đến, nhìn thấy Hạ Vân Chu ở đây liền biết việc này Hạ Vân Chu đã xử lý, liền yên tâm trở về.
Xe cứu thương đem Ngô Du cùng Đường Đường hai người chở đi, Hạ Vân Chu cùng Điền Điềm dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Tiền Huy Minh, cùng Tiền Huy Minh đến nhà của hắn.
Hạ Vân Chu cùng Trì Kính Uyên bỏ thêm vi tin, Điền Điềm cũng nháo phải thêm, thuận tiện bỏ thêm vi tin Trì Duy Ngọc (vi tin?)
Vui vẻ lấy điện thoại di động, "Thật tốt, liền thu thập được hai cái."
Hạ Vân Chu: "..." Cảm giác tổ bọn họ sớm muộn sẽ giải tán.
Trì Kính Uyên đi trên đường, suy nghĩ về tin tức Hạ Vân Chu nói với cậu, người chết trên tàu hoả là Trần Lập Khoa, người chết trên xe buýt là Ngô Thục Quyên, hai người là quan hệ mẫu tử, trải qua điều tra, phụ thân của Trần Lập Khoa mất sớm, là mẫu thân một người nuôi hắn lớn lên
Trần Lập Khoa, ba mươi mốt tuổi, đã kết hôn, theo hàng xóm nói, tinh thần vợ hắn không được tốt, thường thường nửa đêm có thể nghe thấy tiếng nàng khóc, sau đó không biết ngày nào, cửa không khóa, thê tử của hắn chạy, đến bây giờ cũng không tìm được người.
Hiện tại không mấy nhà nguyện ý nói về chuyện của Trần Lập Khoa, Hạ Vân Chu bên này chạy vài chuyến cũng mới hỏi ra điểm tin tức.
Trì Kính Uyên trực giác nói cho cậu biết, thê tử Trần Lập Khoa hơn nửa đã chết, có thể mẹ con Trần Lập Khoa đã qua đời, vợ Trần Lập Khoa có chết cũng không trọng yếu.
Người duy nhất quan tâm, đại khái chỉ có cha mẹ nàng
Không đúng.
Trì Kính Uyên lấy di động ra gọi điện thoại cho Trâu Bình, bảo hắn hỗ trợ tra một chút, gần đây bố mẹ vợ Trần Lập Khoa có đến cục công an báo tìm người hay không
Trì Duy Ngọc thấy Trì Kính Uyên cau mày, nguyên bản nhìn cậu đã có hơi chút ác liệt, như vậy thoạt nhìn càng thêm mấy phần hung hãn, bất quá vẫn rất đẹp trai.
"Nghỉ hè mà còn phải lo lắng vụ án, ngươi cũng quá bận rộn đi." Trì Duy Ngọc lùi lại mấy bước, cầm máy ảnh SLR:"Đến, cấp tiểu thúc thúc cười một cái."
Trì Kính Uyên, mặt càng lạnh hơn
"Ha ha ha, quá hung ác." Trì Duy Ngọc đưa cho Trì Kính Uyên xem, trong ảnh Trì Kính Uyên gương mặt lạnh lùng, hai mắt bắn ra hàn quang, nhìn chằm chằm ống kính.
"Tiểu thúc?"
Trì Kính Uyên cùng Trì Duy Ngọc đồng thời quay đầu lại, là Trì Thụy An, bên cạnh có mấy nữ sinh cùng một cái nam nhân khí chất nho nhã đeo kính
Trì Thụy An vừa nhìn thấy Trì Kính Uyên, trên mặt bỗng nhiên chợt lóe một tia không tự nhiên, hắn xoa xoa tay, cười gượng:"Ca, sao ngươi lại tới đây cũng không nói với ta một tiếng?"
Trì Kính Uyên tự nhiên chú ý tới biểu tình cứng nhắc của Trì Thụy An, cậu trả lời như không có chuyện gì xảy ra: "Cùng tiểu thúc đi dạo."
Trì Duy Ngọc chủ động giải thích: "Là ta kéo Kính Uyên đi, không nghĩ đến gặp được ngươi ở đây."
"A, ân, nguyên lai là như vậy." Trì Thụy An sờ sờ gáy mình cười cười
"Thật đẹp trai a, Thụy An, hai vị kia là thân thích của ngươi sao?" Mấy nữ sinh kích động chọc chọc Trì Thụy An.
Trì Thụy An gật gật đầu, giới thiệu: "Vị này chính là tiểu thúc của ta, mới vừa từ nước ngoài trở về, là nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở nước ngoài, giành được rất nhiều thưởng."
Mấy nữ sinh nghe hai mắt phát sáng, mặt sùng bái nhìn Trì Duy Ngọc:"Tiểu thúc ngươi thật trẻ tuổi a."
Trì Duy Ngọc cười cười, không lên tiếng.
"Thụy An, mới vừa nghe ngươi gọi ca, vị suất ca này là ca ca ngươi sao?" Một nữ sinh hỏi.
Trì Thụy An gật đầu: "Ừm."
"Có thật không? Trước đây chưa từng nghe ngươi nói đến, là anh em ruột sao?"
"Đúng vậy." Trì Thụy An cười có chút miễn cưỡng.
Các nữ sinh hiển nhiên không phát hiện, chìm đắm trong vui sướng khi phát hiện hai vị suất ca:"Ca ca ngươi thật đẹp trai a, chân thật dài nha, không giống ngươi chút nào."
Trì Thụy An sợ các nàng hỏi nhiều sự tình của Trì Kính Uyên, cứng ngắc nói sang chuyện khác:"Tiểu thúc, ca, vị này chính là giảng viên dạy ta, Triệu giáo sư."
"Trì tiên sinh, đã lâu không gặp." Triệu Hằng mỉm cười cùng Trì Kính Uyên chào hỏi.
"Đã lâu không gặp, không nghĩ tới Triệu tiên sinh dĩ nhiên là lão sư giảng dạy cho Thụy An." Trì Kính Uyên kỳ thực không hi vọng Trì Thụy An cùng Triệu Hằng tiếp xúc gần quá, dù sao Triệu Hằng người này có điểm đáng ngờ.
Trì Thụy An kinh ngạc nhìn Trì Kính Uyên cùng Triệu Hằng:"Ca, ngươi và Triệu giáo sư nhận thức nhau sao?"
Trì Kính Uyên gật gật đầu, ngược lại là Triệu Hằng ôn hòa giải thích: "Nhắc cũng khéo, ta đi công tác trở về, vừa vặn cùng Trì tiên sinh ngồi cùng xe, Trì tiên sinh an vị bên cạnh ta."
"Giáo sư cùng ca ca của Thụy An thật là hữu duyên a." Có nữ hài nói, Trì Thụy An ánh mắt lóe lên một cái, không tiếp lời.
Buổi tối Trì Kính Uyên cùng Trì Duy Ngọc sau khi trở về, liền tại giao lộ mỗi người đi một ngả, Trì Duy Ngọc gọi lại cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái, để cho cậu trở về.
Trì Kính Uyên vốn là muốn cùng nói chuyện với Trì Thụy An, bảo hắn ít tiếp xúc cùng Triệu Hằng, nhưng lại tìm không ra lý do chính đáng, cuối cùng vẫn là thôi, có lẽ là cậu đa tâm
"Không vui?" Một cái âm thanh đột nhiên vang lên bên cạnh tai cậu
Trì Kính Uyên giật mình ngẩng đầu, dịu dàng dưới ánh trăng, Thích Ý Đường vẫn một thân Đường trang màu trắng, tay áo phiêu nhiên, nhìn thoáng qua.
Người nếu như có dáng dấp như vậy, đại khái sẽ có chút hư huyễn đi, như giấc mộng Nam Kha (Xem thêm về điển tích giấc mộng Nam Kha: https://hoavouu.com/a1057/giac-nam-kha)
Cậu phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu:"Không có, Nhị thúc đang chờ ta?"
"Ừm."
"Có chuyện gì không?" Trì Kính Uyên đi lên trước, đẩy cửa ra, hỏi.
Thích Ý Đường trong thanh âm ngậm lấy ý cười nhỏ đến mức không thể nghe thấy:"Không có chuyện gì liền không thể tới tìm ngươi sao?"
Trì Kính Uyên ngơ ngác: "Không có."
Thích Ý Đường thấy cậu có chút sững sờ, giơ tay phất đi cánh hoa chẳng biết lúc nào rơi trên bả vai cậu:"Ta chỉ là có chút tưởng niệm."
Đại khái là ánh trăng tối nay quá đẹp, Trì Kính Uyên sững sờ hỏi một câu: "Tưởng niệm gì a?"
Thích Ý Đường mi mắt buông xuống, môi mỏng khẽ mở, thổ lộ ra một chữ: "Ngươi."
"Bảo ngươi rèn luyện, ngươi không nghe, cả ngày làm mập trạch." Hạ Vân Chu nói
"Không... Không được... Mập trạch khiến cho ta vui sướng." Nữ hài rốt cục suyễn được rồi, đứng thẳng lưng lên, nhìn thấy Trì Kính Uyên liền , trợn to hai mắt.
"Thật đẹp trai a, suất ca ngươi hảo, ta gọi Điền Điềm, ngươi kêu ta Sweetheart hoặc là tiểu Điềm Điềm cũng được. Ta xem mắt ngươi hiện ra hoa đào, mệnh trung thiếu ta, phu thê cung bóng loáng bằng phẳng nhuận hoa văn tuyến ít ỏi, sau khi kết hôn nhất định tình cảm hoà thuận, cùng ta nhất định là giai ngẫu thiên thành." Điền Điềm nói liền muốn kéo tay Trì Kính Uyên, bị Hạ Vân Chu gọn gàng ngăn lại.
"Biệt cả ngày nhìn thấy suất ca liền phạm hoa si, cùng ngươi giai ngẫu thiên thành đối tượng đều sắp đếm không hết." Hạ Vân Chu dùng thân thể ngăn trở Điền Điềm tầm mắt, Điền Điềm đẩy ra Hạ Vân Chu, liên tiếp đến xem Trì Kính Uyên.
"Đội trưởng, cậu ấy thật đẹp trai a, ta thực thích loại hình này." Điền Điềm kích động nắm lấy ống tay áo Hạ Vân Chu
Hạ Vân Chu khắc chế chính mình tưởng trợn trắng mắt kích động:"Ngươi sưu tập tem sao?"
"Khụ khụ, xin lỗi a Trì tiên sinh, tiểu hài nhi không hiểu chuyện, nói mò." Hạ Vân Chu xoay người đi cùng Trì Kính Uyên nói chuyện, Trì Kính Uyên xua xua tay nói không ngại.
Đường Đường ôm Ngô Du ngồi ở trên ghế dài, chờ đợi xe cứu thương lại đây.
Trì Duy Ngọc tại một bên cạnh trong coi Tiền Huy Minh, trên cổ Tiền Huy Minh có hai đạo vết tích rõ ràng, hiện tại cũng không dám ngồi gần Ngô Du
"Kính Uyên, ngươi chạy đi đâu?" Trì Duy Ngọc đứng lên hỏi.
"Xin lỗi, có chút việc."
Trì Duy Ngọc cũng không đuổi theo hỏi tiếp, mà là nhìn một nam một nữ sau lưng Trì Kính Uyên
"Oa! suất ca ôn nhu a, ngày hôm nay thực sự là gặp vận may." Điền Điềm hứng thú bừng bừng muốn đoán mệnh cho Trì Duy Ngọc thì bị Hạ Vân Chu kéo lại vệ y mũ.
"Khụ khụ khục... Đội...trưởng, mau buông ra." Điền Điềm trở tay đánh cái tay Hạ Vân Chu
"Nghiêm túc đi, mau trông chừng Ngô tiểu thư" Hạ Vân Chu liếc mắt một cái liền nhìn ra Trì Kính Uyên nói trên người Ngô tiểu thư có âm sát khí vờn quanh, cùng vừa nãy hắn lần theo là đồng dạng khí tức.
"Ồ." Điền Điềm đi tới bên cạnh Ngô Du, lấy ra một lá bùa, trong miệng lẩm bẩm, sau đó phóng lá bùa đến trên trán Ngô Du
"Phốc." Ngô Du đột nhiên hộc ra dịch thể máu đen.
"Khụ khụ..." Kịch liệt ho khan hai tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
Đường Đường như thấy bọn giang hồ bịp bợm, sợ đến chụp thẳng mặt Ngô Du:"Biểu tỷ! Ngươi đừng làm ta sợ a."
Điền Điềm vung tay lên, nói: "Không có chuyện gì, sau này phơi nắng nhiều là tốt rồi."
Đường Đường nửa tin nửa ngờ nhìn Điền Điềm, lại nhìn Ngô Du, mới vừa rồi trên mặt Ngô Du còn hoàn bao phủ một tầng tử khí, hiện tại lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên hồng nhuận.
Lẽ nào thật sự gặp được cao nhân rồi? Đường Đường không thể tin được nhìn Ngô Du rồi lại nhìn Điền Điềm.
Ở bên cạnh, Tiền Huy Minh thấy, liên tục lăn lộn chạy tới nắm lấy ống quần Hạ Vân Chu:"Cao nhân, cứu ta, cứu ta."
Hắn vừa mở miệng, cổ họng liền khàn khàn như đá mài
Hạ Vân Chu nhìn về phía cổ của hắn, kia hai đạo vết bầm cùng dấu ngón tay, tại trên cổ của hắn hiện ra đến vô cùng doạ người.
"Ta... Ta mấy ngày nay đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy có nữ nhân muốn mạng của ta." Tiền Huy Minh âm thanh phát run, lâm vào trong khủng hoảng cực độ
Hạ Vân Chu nhìn nhìn mặt hắn, liền quay đầu đối Điền Điềm nói: "Ngươi xem hắn có phải là trúng đào hoa sát không?"
Điền Điềm đi tới nhìn Tiền Huy Minh:"Cũng thật là, chung quanh lưu tình, háo sắc túng dục, yêu thích trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng trách dính đào hoa sát."
Tiền Huy Minh bị nàng nói tới mặt đỏ lên, cái gì cũng không phản bác được.
"Bất quá cũng không phải đại sự gì, thay đổi một chút bố cục phong thủy trong nhà, chú ý điều dưỡng, ít tầm hoan, qua một đoạn thời gian thì sẽ được hoá giải." Điền Điềm nói
"Đại sư! Ngài, ngài xem thời điểm nào có thể đến nhà ta một chuyến? Tiền bạc có thể thương lượng." Ánh mắt của Tiền Huy Minh nhìn nàng không đứng đắn, hai mắt tỏa sáng lộ ra âm mưu
Điền Điềm chà xát cánh tay nổi da gà, lui về sau một chút:"Ta không hiếm lạ tiền của tra nam giãy giụa."
Đường Đường rất là tán thành, nhất thời cảm thấy được cô nương nhìn người thật không tệ.
Tiền Huy Minh khóc như cha mẹ chết, vừa nhìn về phía Hạ Vân Chu, Hạ Vân Chu là nam nhân, nhất định sẽ lý giải hắn.
Hạ Vân Chu tuy rằng là nam nhân, nhưng không lý giải được loại hành vi chân đạp n thuyền của hắn, bất quá căn cứ giải quyết việc chung, theo nguyên tắc có tiền mà không kiếm lời là người ngu, hắn vẫn là nhận vụ này.
"Hừ, nam nhân đều là đại móng heo." Điền Điềm ôm cánh tay đứng cách rất xa Hạ Vân Chu
Hạ Vân Chu bất đắc dĩ đỡ trán, đối Tiền Huy Minh nói: "Bùa này ngươi mỗi ngày đeo, ngoại trừ lúc tắm, khi khác đều không thể gỡ xuống. Sau bảy ngày, vết tích trên cổ tự nhiên sẽ tiêu trừ."
Tiền Huy Minh nhất thời đối Hạ Vân Chu cảm ân đái đức.
Vừa vặn đồng sự của Trì Kính Uyên đến, nhìn thấy Hạ Vân Chu ở đây liền biết việc này Hạ Vân Chu đã xử lý, liền yên tâm trở về.
Xe cứu thương đem Ngô Du cùng Đường Đường hai người chở đi, Hạ Vân Chu cùng Điền Điềm dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Tiền Huy Minh, cùng Tiền Huy Minh đến nhà của hắn.
Hạ Vân Chu cùng Trì Kính Uyên bỏ thêm vi tin, Điền Điềm cũng nháo phải thêm, thuận tiện bỏ thêm vi tin Trì Duy Ngọc (vi tin?)
Vui vẻ lấy điện thoại di động, "Thật tốt, liền thu thập được hai cái."
Hạ Vân Chu: "..." Cảm giác tổ bọn họ sớm muộn sẽ giải tán.
Trì Kính Uyên đi trên đường, suy nghĩ về tin tức Hạ Vân Chu nói với cậu, người chết trên tàu hoả là Trần Lập Khoa, người chết trên xe buýt là Ngô Thục Quyên, hai người là quan hệ mẫu tử, trải qua điều tra, phụ thân của Trần Lập Khoa mất sớm, là mẫu thân một người nuôi hắn lớn lên
Trần Lập Khoa, ba mươi mốt tuổi, đã kết hôn, theo hàng xóm nói, tinh thần vợ hắn không được tốt, thường thường nửa đêm có thể nghe thấy tiếng nàng khóc, sau đó không biết ngày nào, cửa không khóa, thê tử của hắn chạy, đến bây giờ cũng không tìm được người.
Hiện tại không mấy nhà nguyện ý nói về chuyện của Trần Lập Khoa, Hạ Vân Chu bên này chạy vài chuyến cũng mới hỏi ra điểm tin tức.
Trì Kính Uyên trực giác nói cho cậu biết, thê tử Trần Lập Khoa hơn nửa đã chết, có thể mẹ con Trần Lập Khoa đã qua đời, vợ Trần Lập Khoa có chết cũng không trọng yếu.
Người duy nhất quan tâm, đại khái chỉ có cha mẹ nàng
Không đúng.
Trì Kính Uyên lấy di động ra gọi điện thoại cho Trâu Bình, bảo hắn hỗ trợ tra một chút, gần đây bố mẹ vợ Trần Lập Khoa có đến cục công an báo tìm người hay không
Trì Duy Ngọc thấy Trì Kính Uyên cau mày, nguyên bản nhìn cậu đã có hơi chút ác liệt, như vậy thoạt nhìn càng thêm mấy phần hung hãn, bất quá vẫn rất đẹp trai.
"Nghỉ hè mà còn phải lo lắng vụ án, ngươi cũng quá bận rộn đi." Trì Duy Ngọc lùi lại mấy bước, cầm máy ảnh SLR:"Đến, cấp tiểu thúc thúc cười một cái."
Trì Kính Uyên, mặt càng lạnh hơn
"Ha ha ha, quá hung ác." Trì Duy Ngọc đưa cho Trì Kính Uyên xem, trong ảnh Trì Kính Uyên gương mặt lạnh lùng, hai mắt bắn ra hàn quang, nhìn chằm chằm ống kính.
"Tiểu thúc?"
Trì Kính Uyên cùng Trì Duy Ngọc đồng thời quay đầu lại, là Trì Thụy An, bên cạnh có mấy nữ sinh cùng một cái nam nhân khí chất nho nhã đeo kính
Trì Thụy An vừa nhìn thấy Trì Kính Uyên, trên mặt bỗng nhiên chợt lóe một tia không tự nhiên, hắn xoa xoa tay, cười gượng:"Ca, sao ngươi lại tới đây cũng không nói với ta một tiếng?"
Trì Kính Uyên tự nhiên chú ý tới biểu tình cứng nhắc của Trì Thụy An, cậu trả lời như không có chuyện gì xảy ra: "Cùng tiểu thúc đi dạo."
Trì Duy Ngọc chủ động giải thích: "Là ta kéo Kính Uyên đi, không nghĩ đến gặp được ngươi ở đây."
"A, ân, nguyên lai là như vậy." Trì Thụy An sờ sờ gáy mình cười cười
"Thật đẹp trai a, Thụy An, hai vị kia là thân thích của ngươi sao?" Mấy nữ sinh kích động chọc chọc Trì Thụy An.
Trì Thụy An gật gật đầu, giới thiệu: "Vị này chính là tiểu thúc của ta, mới vừa từ nước ngoài trở về, là nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở nước ngoài, giành được rất nhiều thưởng."
Mấy nữ sinh nghe hai mắt phát sáng, mặt sùng bái nhìn Trì Duy Ngọc:"Tiểu thúc ngươi thật trẻ tuổi a."
Trì Duy Ngọc cười cười, không lên tiếng.
"Thụy An, mới vừa nghe ngươi gọi ca, vị suất ca này là ca ca ngươi sao?" Một nữ sinh hỏi.
Trì Thụy An gật đầu: "Ừm."
"Có thật không? Trước đây chưa từng nghe ngươi nói đến, là anh em ruột sao?"
"Đúng vậy." Trì Thụy An cười có chút miễn cưỡng.
Các nữ sinh hiển nhiên không phát hiện, chìm đắm trong vui sướng khi phát hiện hai vị suất ca:"Ca ca ngươi thật đẹp trai a, chân thật dài nha, không giống ngươi chút nào."
Trì Thụy An sợ các nàng hỏi nhiều sự tình của Trì Kính Uyên, cứng ngắc nói sang chuyện khác:"Tiểu thúc, ca, vị này chính là giảng viên dạy ta, Triệu giáo sư."
"Trì tiên sinh, đã lâu không gặp." Triệu Hằng mỉm cười cùng Trì Kính Uyên chào hỏi.
"Đã lâu không gặp, không nghĩ tới Triệu tiên sinh dĩ nhiên là lão sư giảng dạy cho Thụy An." Trì Kính Uyên kỳ thực không hi vọng Trì Thụy An cùng Triệu Hằng tiếp xúc gần quá, dù sao Triệu Hằng người này có điểm đáng ngờ.
Trì Thụy An kinh ngạc nhìn Trì Kính Uyên cùng Triệu Hằng:"Ca, ngươi và Triệu giáo sư nhận thức nhau sao?"
Trì Kính Uyên gật gật đầu, ngược lại là Triệu Hằng ôn hòa giải thích: "Nhắc cũng khéo, ta đi công tác trở về, vừa vặn cùng Trì tiên sinh ngồi cùng xe, Trì tiên sinh an vị bên cạnh ta."
"Giáo sư cùng ca ca của Thụy An thật là hữu duyên a." Có nữ hài nói, Trì Thụy An ánh mắt lóe lên một cái, không tiếp lời.
Buổi tối Trì Kính Uyên cùng Trì Duy Ngọc sau khi trở về, liền tại giao lộ mỗi người đi một ngả, Trì Duy Ngọc gọi lại cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái, để cho cậu trở về.
Trì Kính Uyên vốn là muốn cùng nói chuyện với Trì Thụy An, bảo hắn ít tiếp xúc cùng Triệu Hằng, nhưng lại tìm không ra lý do chính đáng, cuối cùng vẫn là thôi, có lẽ là cậu đa tâm
"Không vui?" Một cái âm thanh đột nhiên vang lên bên cạnh tai cậu
Trì Kính Uyên giật mình ngẩng đầu, dịu dàng dưới ánh trăng, Thích Ý Đường vẫn một thân Đường trang màu trắng, tay áo phiêu nhiên, nhìn thoáng qua.
Người nếu như có dáng dấp như vậy, đại khái sẽ có chút hư huyễn đi, như giấc mộng Nam Kha (Xem thêm về điển tích giấc mộng Nam Kha: https://hoavouu.com/a1057/giac-nam-kha)
Cậu phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu:"Không có, Nhị thúc đang chờ ta?"
"Ừm."
"Có chuyện gì không?" Trì Kính Uyên đi lên trước, đẩy cửa ra, hỏi.
Thích Ý Đường trong thanh âm ngậm lấy ý cười nhỏ đến mức không thể nghe thấy:"Không có chuyện gì liền không thể tới tìm ngươi sao?"
Trì Kính Uyên ngơ ngác: "Không có."
Thích Ý Đường thấy cậu có chút sững sờ, giơ tay phất đi cánh hoa chẳng biết lúc nào rơi trên bả vai cậu:"Ta chỉ là có chút tưởng niệm."
Đại khái là ánh trăng tối nay quá đẹp, Trì Kính Uyên sững sờ hỏi một câu: "Tưởng niệm gì a?"
Thích Ý Đường mi mắt buông xuống, môi mỏng khẽ mở, thổ lộ ra một chữ: "Ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz