ZingTruyen.Xyz

Dam My Hoan Tinh Dau Den Tre Yeu Yeu Nhat Ngon

Hắn cúi đầu, cắn vai Chung Diệp...

֍

Đúng lúc này thì Lục Việt đến, bà trìu mến xoa tóc Lâm Tri Dịch: "Tiểu Dịch à, mẹ con đỡ hơn chưa?"

"Như cũ thôi ạ." Vẻ mặt Lâm Tri Dịch thản nhiên, dường như chẳng hứng thú chuyện gì: "Dì, lát nữa ba con sẽ đến, con đi trước."

"Còn chưa ăn gì mà." Lục Việt giữ cậu lại.

Lâm Tri Dịch xua tay: "Con ăn không vào, tối qua con chăm mẹ cả đêm, mệt lắm nên muốn về trước."

Lục Việt đau lòng, thở dài: "Được rồi, dì gọi xe đưa con về."

Lâm Tri Dịch vẫy tay chào Lục Cẩn Thừa và Chung Diệp, trước khi đi còn đến gần Lục Cẩn Thừa nói nhỏ: "Dù anh phản bội liên minh, nảy sinh hứng thú với tình yêu nhưng dù sao em vẫn sẽ ủng hộ anh, cố lên."

"Cố cái gì chứ?"

Lâm Tri Dịch bĩu môi, nhìn Chung Diệp: "Anh cũng có khiếu thẩm mỹ đó."

Chung Diệp đứng tại chỗ, hai tay sau lưng xấu hổ quấn vào nhau, cậu thấy Lục Cẩn Thừa và cậu bé kia đang nhỏ to gì đó nhưng Lục Việt bên cạnh nên cậu còn chưa dám ngẩng đầu, huống chi là nhìn Lục Cẩn Thừa. Thấy thiếu niên kia cứ cười cười, lòng Chung Diệp tê rần, lần đầu trong đời tò mò muốn biết hai người kia nói cái gì.

Lục Cẩn Thừa ho mấy tiếng, chưa kịp giải thích thì Lâm Tri Dịch đã rời đi.

Hắn khó xử nhìn Chung Diệp, liếc mắt thấy ánh mắt nửa cười nửa không của Lục Việt, biết bản thân bị lộ hai lần liên tiếp nên lên cơn hậm hực, nghiêm mặt về phòng, Lục Việt thấy thế bật cười, bà vòng tay qua vai Chung Diệp, nói: "Tiểu Diệp xuống lầu ăn bánh với dì nhé, để nó ở đây một mình đi."

Chung Diệp chẳng dám trái lời, ngoan ngoãn theo Lục Việt xuống.

Trên cầu thang, bà cười nói: "Trước giờ Cẩn Thừa không bao giờ ăn bánh ngọt cùng người khác, nó bảo thấy người ta vừa nói chuyện vừa cắt bánh, chẳng khác nào phun hết nước bọt lên đó rồi. Con có thể thấy nó bị bệnh sạch sẽ nặng lắm, từ năm cấp hai đã từ chối việc tổ chức sinh nhật, từ chối ăn bánh ngọt, từ chối tham gia mọi hoạt động xã hội."

Nghe vậy mà Chung Diệp không kinh ngạc, ngược lại thấy hơi đau lòng.

Thật ra Lục Cẩn Thừa chẳng phải kẻ lập dị, chỉ là có phương thức biểu đạt không giống người khác thôi, vụng về nhưng rất thẳng thắn, chưa từng giấu diếm ý nghĩ của mình.

"Nhưng nó vẫn là một đứa trẻ ngoan." Lục Việt nhìn cậu, dịu dàng: "Dì tin rằng khi nó trưởng thành hơn, mấy khuyết điểm tính cách đó sẽ biến mất. Tiểu Diệp, dì mong con không ghét bỏ người bạn này."

Chung Diệp giật mình, vội vàng lắc đầu: "Sao con có thể ghét cậu ấy được ạ? Cẩn Thừa rất ưu tú."

Đây là lần đầu tiên cậu gọi "Cẩn Thừa", nói xong liền im bặt, mặt nóng hổi, tay chân mất tự nhiên, Lục Việt mỉm cười dẫn cậu đi lấy bánh, còn để đầu bếp Tiểu Tây cắt cho cậu một phần, Tiểu Tây thích làm việc này lắm, đặc biệt cho Chung Diệp miếng chocolate trắng to đùng. Cậu cúi đầu cảm ơn: "Chúc mừng sinh nhật Tiểu Tây nhé. Anh có chuẩn bị quà cho em rồi, xíu nữa đưa em được không?"

Tiểu Tây ngọt ngào: "Cảm ơn anh ạ."

Vừa lúc Nghiêm Hủ bước tới, anh ta chưa từng thấy cậu bé xa lạ đang trò chuyện với Tiểu Tây này, dì Vương bèn giới thiệu: "Đứa nhỏ đó là con trai Diêu Diễm. Trước có ở lại đây một đoạn thời gian, khá hợp với Tiểu Tây và cậu Cẩn Thừa."

Nghiêm Hủ nhướng mày, có vẻ không tin: "Khá hợp với Cẩn Thừa à?"

"Cậu Cẩn Thừa không cự tuyệt đứa trẻ đó mấy, lúc đầu thì hơi bài xích, sau này còn chủ động cho cậu ấy mượn vở ghi chép."

Nghiêm Hủ nhìn Chung Diệp một lượt từ trên xuống, anh ta cười hiền nhìn dì Vương: "Vậy tôi phải cảm ơn cậu bé đó mới được. Làm bạn với Cẩn Thừa không dễ đâu."

"Ai nói không phải chứ?"

Sau khi dì Vương rời đi, Nghiêm Hủ rút một ít khăn giấy đưa cho Chung Diệp, chỉ vào vết bánh trên tay cậu: "Lau đi."

Chung Diệp nhận lấy, ập vào mắt cậu là đôi giày da tinh xảo, trang nhã, sau đó là bộ vest với họa tiết tương tự, ấn tượng đầu tiên của cậu là: Người này rất quan tâm vẻ ngoài của mình.

Cậu rụt rè ngẩng đầu, xoay người, kính cẩn nói: "Cảm ơn."

"Anh là Nghiêm Hủ, anh trai Cẩn Thừa."

Chung Diệp nhìn kỹ liền thấy vết bầm tím trên mắt Nghiêm Hủ, ít nhiều đã bị gọng kính vàng che khuất, giọng anh ta nhẹ nhàng, nhìn chung có vẻ nhã nhặn, không tạo cảm giác áp bức thường thế của các alpha. Cậu nghĩ đến mấy lời của Diêu Diễm khi trước, người này lợi dụng cái chết của cha ruột Lục Cẩn Thừa để chọc tức hắn nên Chung Diệp chẳng có ấn tượng tốt mấy, cậu cố tình tránh ánh mắt Nghiêm Hủ.

"Xin chào, tôi tên Chung Diệp."

"Anh khá ngạc nhiên khi biết em là bạn Cẩn Thừa, nó khó kết bạn lắm."

Chung Diệp không muốn nói nhiều: "Chúng tôi không phải bạn bè, chỉ là người quen thôi."

"Nơi này nhiều người quá, nếu em thấy ồn thì ra sân sau dạo thử xem, anh vừa thấy dì Diêu ở đó."

Chung Diệp cảm giác như mình được tha vậy, vội nói: "Vâng, cảm ơn."

Sau khi cậu rời đi, Nghiêm Hủ nhìn lên lầu hai liền thấy Lục Cẩn Thừa đang xuống, hắn có vẻ đang tìm ai đó trong đám đông, hình như là không tìm thấy nên nôn nao lắm, vội vàng đi xuống. Nghiêm Hủ nâng ly, nhấp một ngụm rượu, thấy Lục Cẩn Thừa có vẻ khang khác.

Phải thừa nhận Lục Cẩn Thừa di truyền toàn bộ ưu điểm bên ngoài của Lục Việt, cộng thêm dáng người cao một mét tám lăm, đẳng cấp vượt trội, dù mặc áo len quần tây bình thường cũng rất xuất chúng. Mấy nhân vật nổi danh đều bị hắn thu hút, Lục Việt và Nghiêm Văn Đào đi đến, giới thiệu hắn với bạn bè của mình.

Chắc họ đang nhắc đến cấp bậc pheromone của Lục Cẩn Thừa nên khách khứa mới lộ ra ánh mắt tán thưởng như vậy. Dù vẻ mặt của Lục Cẩn Thừa rất khó chịu nhưng đám đông vẫn vây xung quanh trò chuyện.

Rượu xuống cổ họng trở nên đắng nghét, lòng Nghiêm Hủ có chút chán ghét.

Lục Cẩn Thừa đến, Nghiêm Hủ liền chặn lại: "Mày đang tìm cậu bé kia à?"

Lục Cẩn Thừa cau mày: "Liên quan gì đến anh?"

"Nó tên là Chung Diệp à? Sau mày có thể yêu con trai giúp việc nhỉ?" Nghiêm Hủ ra vẻ tiếc hận, lắc đầu thương xót: "Hai đứa chúng mày thuộc về hai thế giới khác nhau, ở cạnh nhau chắc gì có kết quả tốt, với khả năng của mày thì tương lai hẳn rất tươi sáng, cơ mà thế này, tao thấy cũng chưa chắc."

Anh ta đến gần, nhỏ giọng vào tai Lục Cẩn Thừa: "Như cuộc thi lần trước ấy, đang thi thì suy sụp tinh thần, chưa làm xong đã lủi đi trốn, còn xếp hạng bét nữa chứ, lỡ rớt đại học thì phải làm sao?"

Lục Cẩn Thừa nén giận, nói: "Cút."

"Nó biết mày bị rối loạn lưỡng cực và rối loạn cảm xúc không nhỉ?"

"Ý anh là gì?"

Mục đích đã thành, Nghiêm Hủ nhếch miệng, thấp giọng: "Nó biết mày mỗi khi phát bệnh là như thằng điên không?"

Chưa kịp nói xong đã bị Lục Cẩn Thừa đá xuống đất, lưng đập vào bàn bánh của Tiểu Tây phát ra âm thanh chói tai, chiếc bánh năm tầng rơi xuống đất tạo thành một đống hỗn độn.

Nghiêm Văn Đào và Lục Việt muốn can, vừa lại gần đã bị pheromone của Lục Cẩn Thừa dọa sợ, lúc này pheromone của hắn vừa hung dữ vừa sắc bén, ngay cả Lục Việt cũng bị đè ép, bà chỉ có thể nhích từng bức, gần như cầu xin: "Cẩn Thừa, đừng xúc động! Nghe lời mẹ, đừng xúc động!"

Lục Cẩn Thừa lại đá một cước, Nghiêm Hủ rên rỉ đau đớn.

Hắn thoát ra khỏi cơn giận, thở hổn hển nhìn xung quanh.

Lại là cái nhìn kinh hãi và ghê tởm đó.

Giờ đây tất cả mọi người, không chỉ là người giúp việc hay tài xế, đều biết con trai Lục Việt là kẻ mất trí, đánh anh kế công khai.

Lục Cẩn Thừa cười khẩy: không bằng khiến mọi thứ tệ hơn.

Hắn giơ nắm đấm lên, tính đánh thẳng vào mặt Nghiêm Hủ, trong tiếng kinh sợ, có người lao đến ôm lấy hắn.

Cảm nhận đầu tiên của Lục Cẩn Thừa không phải là hương thơm dễ chịu đó mà là làn da mềm mại của Chung Diệp. Hai má cậu dán chặt vào gáy, hai tay thì ôm chặt cổ hắn.

Rất mềm, rất ấm.

Sau đó là hương thơm ngọt ngào.

Tay Chung Diệp chạm vào tóc Lục Cẩn Thừa, dù sợ chết khiếp vẫn dỗ dành: "Không sao đâu, không sao đâu."

Cũng như đêm đó, dỗ hắn như dỗ em bé.

Cơn giận của Lục Cẩn Thừa dần lắng xuống, lúc lâu sau liền quỳ xuống đất như kiệt sức, Chung Diệp cũng quỳ theo, hắn nhìn Nghiêm Hủ đang giãy dụa đằng kia, cố nén cảm giác muốn giết người xuống.

Hắn cúi đầu, cắn vai Chung Diệp, rồi nhắm mắt lại.

Chung Diệp đau lắm nhưng không buông ra, vẫn vuốt tóc Lục Cẩn Thừa, dịu dàng: "Ngoan nào."

------------------------------------------------------------

Tác giả nhắn nhủ:

Lục Cẩn Thừa: Vợ tôi chắc nghĩ tôi đáng sợ lắm.

Người chăm sóc - Chung Diệp: Huhu chú sư tử nhỏ đang thương, vuốt lông nào...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz