ZingTruyen.Xyz

[Đam mỹ - HOÀN] Sư tôn luôn muốn bù đắp lại - Mộc Tử Mặc Bạch

[Sư tôn] Chương 93: Chiến đấu đến cùng 【chương kết】(Trung)

maitranc

❦Sư tôn tổng tưởng tái bổ cứu hạ❦

»» Sư tôn luôn muốn bù đắp lại ««

**maitran.wordpress.com**

– Trung –

Hai người rất nhanh đã đến tầng thứ tám, ở nơi đó, Lâm Tiêu thấy được Nhất.

"Chủ tử, tôn thượng." Vẻ mặt Nhất mang  theo vài phần lo lắng, hiển nhiên, nếu Quân Mặc không đến, hắn tuyệt đối  sẽ nhịn không được lao ra đi tìm.

Quân Mặc gật đầu: "Như thế nào?"

Nhất rất nhanh nói: "Trận pháp tám tầng  trước đã giải trừ toàn bộ, tầng sau, chúng ta vào không được. Người phía  trước đã xử lý sạch sẽ, những người đó quả nhiên là người của Huyền  Thiên Điện, Hiên Viên Triệt hẳn là trốn vào tầng cao, hơn nữa..."

Nhất nói đến chỗ này, thật sâu hít một hơi: "Thuộc hạ hoài nghi, Lý Thuần Phong ở ngay tại tầng chín!"

Quân Mặc gật đầu, cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, hết thảy, đều trong tính toán của hắn.

Hắn nói: "Rất tốt, ngươi chỉ cần đi làm  việc, nơi này giao cho ta cùng sư tôn. Nhớ kỹ, toàn bộ thí luyện động từ  giờ trở đi phong bế, bất luận là ai, tự tiện xông vào đều giết không  tha."

Nhất ngưng trọng gật đầu, sau khi kính cẩn nói một tiếng với hai người, liền vội vàng đi.

Đối với sao Bắc Đẩu tuyệt sát trận, Quân  Mặc từ rất sớm bắt đầu bố trí, cho nên toàn bộ ám bộ dù vì sự tình thình  lình xảy ra mà cảm thấy có chút bối rối, nhưng vẫn rất nhanh tìm đến vị  trí của mình, hết toàn lực đi làm việc của mình.

Thời điểm Quân Mặc từ thí luyện động ra  tới và lúc nói tới tuyệt sát trận, Nhất liền biết, những người sắp đặt  hơn hai năm nên sử dụng hết, bọn họ rốt cuộc vẫn đuổi kịp trước khi  Huyền Chân tông hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, đem tin tức truyền ra  ngoài.

Hiện giờ, ở bên ngoài ma đạo hẳn là đã vì  thế lực của Huyền Thiên Điện và Quân Mặc mà loạn thành một đoàn. Mà  chính đạo, mặc dù Lý Thuần Phong để lại không ít người gây rối, nhưng có  Hiên Viên Thành khống chế hoàng thất, thắng bại bất quá năm mươi năm  mươi thôi.

Mà bọn họ, thì chỉ cần chuyên tâm ứng phó  sao Bắc Đẩu tuyệt sát trận, vì Quân Mặc và Lâm Tiêu tranh thủ càng  nhiều thời gian là đủ rồi.

Trên thực tế, trận pháp này đích thật là  rất khó, nhưng chỉ rất khó thôi, đối với Quân Mặc mà nói, từ lúc hắn  biết trận pháp này khởi động, mỗi một việc hắn làm, mỗi một an bài, đều  vì rải đường sau này, mỗi một bước, đều dựa theo dự tính của hắn tiến  hành đâu vào đấy.

Nhìn lối ra tầng thứ tám, Quân Mặc quay  đầu nhìn về phía Lâm Tiêu, ôn thanh hỏi: "Chuyện hợp tịch đại điển còn  chưa kịp cùng sư tôn thương lượng, sư tôn có giận ta?"

Lâm Tiêu hí mắt nhìn một khắc, đưa tay kéo lấy vạt áo Quân Mặc, trực tiếp hôn lên môi hắn.

Đáp án của Lâm Tiêu cho tới bây giờ không  cần nói cũng biết, một khi ra quyết định sẽ không hối hận, nếu quyết  định dứt bỏ băn khoăn hưởng thụ hiện tại có được, sẽ quý trọng lẫn nhau  mỗi một phân mỗi một hào, không làm mấy chuyện đùa giỡn giả vờ.

Mặc dù, hắn vẫn cảm thấy như vậy có chút mất thể diện.

Lời nói của hắn mang theo vài hương vị  hấp dẫn hiếm thấy, sau khi kết thúc hôn sâu liền hôn khóe miệng Quân  Mặc, trong thanh âm mang theo khàn khàn: "Ta không ngại sớm hơn mấy  ngày."

Quân Mặc sau khi hơi ngẩn ra, nhịn không  được bật cười lên, trở tay ôm chặt cả người Lâm Tiêu, đem người đặt trên  thạch bích hung hăng hôn một trận, nhìn ánh mắt Lâm Tiêu, nói từng chữ:  "Ta bất cứ lúc nào, cũng sẽ không phụ sư tôn mảy may."

Lâm Tiêu ân một tiếng, ngón tay đè gáy hắn xuống, trán đụng vào nhau: "Ta biết. Ta tin."

Lâm Tiêu tin hắn, từ đầu đến cuối đều  tin, cho nên bất luận Quân Mặc làm chuyện gì, mặc dù lúc ấy còn không  biết vì sao, lại từ đầu đến cuối sẽ kiên định mà đứng ở bên cạnh Quân  Mặc.

Tựa như lúc này đây, thời điểm tất cả mọi  người bị tuyệt sát trận biến thành thất kinh, Lâm Tiêu lập tức cũng cảm  giác được Quân Mặc cũng không kinh hoảng, ngược lại, Quân Mặc thậm chí  còn có chút hưng phấn, đó là một loại cảm giác hưng phấn và hung ác khi  gặp kẻ địch, Lâm Tiêu cảm nhận được cảm đồng thân thụ*, lại một chữ  không hỏi đứng bên cạnh nhìn hắn bố trí.

*đồng cảnh ngộ hiểu nhau

"Đời trước..." Quân Mặc đem mặt mình vùi vào cổ Lâm Tiêu, thấp giọng nói: "Đời trước, ta chết trong sao Bắc Đẩu tuyệt sát trận."

Tay Lâm Tiêu ôm Quân Mặc đột nhiên căng thẳng, trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ nhàng mà ân một tiếng.

"Lúc ấy tất cả mọi người bị bức đến cực  hạn, chúng ta tiến vào thí luyện động, nơi này là sơ hở duy nhất của sao  Bắc Đẩu tuyệt sát trận, sau đó, chúng ta đến tầng thứ chín, thời điểm  tới gần tuyệt sát trận, chúng ta đến chỗ sâu nhất tầng chín, Lâm Thanh  Thanh vì cùng Hiên Viên Triệt chạy đi, kéo dài tốc độ co rút lại của  trận pháp, khi qua một chỗ ảo trận thượng cổ, đẩy ta xuống."

Quân Mặc đã từng nói qua hắn chết như thế nào, nhưng hắn không nói qua, hắn lại chết ở một nơi như vậy.

Chẳng qua trận pháp này lại không biết  xảy ra sai lầm gì, thiêu hủy thân thể hắn, lại cầm tù thần hồn hắn, ngọn  lửa giống như địa ngục, nung khô hắn suốt trăm năm.

Lâm Tiêu không biết nên làm sao an ủi  hắn, chỉ có thể trả lại cho hắn ôm chầm kiên định nhất: "Về sau có ta ở  đây, cho nên không cần sợ."

Quân Mặc cười khẽ gật đầu, ôn nhu mà hôn nhẹ một chút xuống mi tâm Lâm Tiêu.

"Mặc dù rất không muốn quấy rầy các  ngươi, nhưng mà, thấy ngươi ôm người của ta như vậy, luôn làm trong lòng  ta cảm thấy khó chịu đến cực điểm."

Một âm thanh ôn nhuận đến cực điểm vang  lên trong thí luyện động, mang theo vài phần tức giận, vài phần cười  khẽ, thời điểm pha tạp lại, giống như là đến từ một người điên.

Trên thực tế, người này thật sự là người điên đi.

Cửa động trước mặt chậm rãi mở ra, lộ ra  sương mù mênh mông, một bóng người chậm rãi từ trong đó đứng lên, một  thân mãng bào màu đen, mặt trắng như ngọc, thần sắc ôn nhuận, không phải  Lý Thuần Phong thì là ai.

Quân Mặc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng không buông ra tay ôm Lâm Tiêu.

Lý Thuần Phong hí mắt cười nói: "Như thế  nào? Tiểu bảo bảo còn không học được cuộc sống rời đi phụ thân làm sao  sinh hoạt một mình sao? Vậy thật đúng là rất bi thảm, bất quá đáng tiếc,  cha ngươi đã định trước là người của ta, nếu ngươi không buông như vậy,  không bằng, để ta đưa ngươi đi chết đi, như thế, ngươi không cần lo  lắng sống một mình không qua được."

Quân Mặc không chút lay động khi bị hắn kích thích, thản nhiên mà nhìn thoáng qua áo mãng bào trên người hắn, chợt cười:

"Cả người đen như vậy, chính là da của  ngươi sao? Một vết thương ngang hông kia, thoạt nhìn càng rất thú vị,  thiên kiếp lần trước bổ trúng à?

Chậc, nếu không phải ngươi thật sự là quá  già, ta nhất định bắt ngươi, sau khi lột da nấu lên ăn, nghe nói thịt  rắn non mềm nhất... song nếu là ngươi, thật sự là làm cho người ta không  nuốt nổi."

Lý Thuần Phong đưa tay nhẹ nhàng cọ dưới  mũi, vui vẻ trên mặt tuy rằng còn, nhưng trong mắt chỉ còn lại một mảnh  lạnh như băng và sát ý vặn vẹo: "Người chế nhạo ta đều đã chết, kẻ không  chết hôm nay thì chính là đang đi tìm chết, lá gan của ngươi rất lớn,  chắc hẳn rất ngon, chờ ta giết ngươi, nhất định nấu lá gan của ngươi cho  Tiêu ăn."

Thời điểm hắn nhìn về phía Lâm Tiêu, biểu  tình lại biến thành ôn nhu đến cực điểm, cười nói: "Tiêu, đến chỗ này  của ta, ngày sau ta mang theo ngươi chơi, thế nào?"

Lâm Tiêu lãnh mặt không động, thậm chí cũng không giương mắt nhìn hắn.

Lý Thuần Phong không khỏi lộ ra vẻ ảo não: "Ngươi nhìn xem, lại đang cáu kỉnh, thói quen này cũng không tốt, phải sửa."

Hắn thân mật mà cười hai tiếng, hừ nói:  "Tiêu, lại đây, đến bên ta, ta có thể không so đo chuyện ngươi cùng ta  đối nghịch trong khoảng thời gian này, thế nào?"

Thấy vẻ mặt trào phúng của Quân Mặc, mà Lâm Tiêu lại bất vi sở động, hắn lắc đầu thở dài nói:

"Quân Mặc chẳng qua là một nhân vật trong  sách của ngươi thôi, hắn thậm chí ngay cả nhân vật chính cũng không  phải, một pháo hôi như vậy, ngươi cho là thích hắn hay sao?

Chớ lừa gạt mình, ngươi bất quá là bị  biểu hiện của hắn che mắt mà thôi, trên thực tế, hắn thích ngươi chẳng  qua vì ngươi sáng tạo ra hắn, các ngươi là căn nguyên, hắn thích ngươi,  giống như là sói con thích mẫu thú, nhưng chờ sói con lớn lên, việc bọn  chúng làm, cũng không phải là hiếu thuận ngươi, mà là tranh đoạt hết  thảy của ngươi, thậm chí giết ngươi.

Chẳng lẽ ngươi cho là, hắn thật sự thích  ngươi sao? Nếu ta là căn nguyên của hắn, hắn cũng sẽ thích ta, chờ một  ngày kia hắn nghĩ rõ ràng, hắn liền sẽ biết, đây căn bản không phải ái  tình gì, thích gì, hắn rất nhanh sẽ chán ghét ngươi, đến lúc đó, ngươi  còn lại cái gì?

Cho nên, nghe lời, đến bên ta, ta đáp ứng  ngươi, về sau không bao giờ cùng ngươi chơi những trò chơi đó, ngươi  muốn ta sủng ngươi thế nào, ta liền sủng ngươi thế ấy, được hay không?

Ngươi xem, chúng ta mới là người thân cận  nhất trong thế giới này, chúng ta quen biết hai đời, dây dưa mười mấy  năm, mà ngươi cùng vật nhỏ này nhận thức bao lâu? Hắn, thật sự hiểu  ngươi sao?"

Lâm Tiêu mím môi, rốt cuộc ngẩng đầu lên: "Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"

Lý Thuần Phong mỉm cười, ôn thanh nói: "Ngươi muốn hỏi ta cái gì cũng có thể, ta cái gì cũng không gạt ngươi."

Lâm Tiêu lộ ra một nụ cười cổ quái:  "Ngươi, sẽ đẻ trứng sao?" Lâm Tiêu ác ý mà nhếch lên cánh môi, cười ha  hả: "Trứng rắn có vằn, ẩm ướt, nếu ngươi sẽ, ta liền không giết ngươi,  nuôi ngươi đẻ trứng, được không?"

Khuôn mặt tuấn tú của Lý Thuần Phong phút  chốc cứng đờ, tất cả biểu lộ trên mặt đều đông lại trong nháy mắt, tiêu  tán, sau đó biến thành một mảnh tĩnh mịch và trống rỗng, ánh mắt của  hắn lạnh như băng nhìn Lâm Tiêu, nhàn nhạt nói: "Sủng vật, nên có dáng  dấp của sủng vật nên có. Ngươi có thể hướng ta giơ móng vuốt, thậm chí  có thể cào ta bị thương, nhưng không nên sinh ra tâm tư dẫm trên đầu ta.  Tiêu, ngươi thật đúng là, càng ngày càng không nghe lời rồi đó."

Lâm Tiêu cười lạnh liên tục, nhìn chằm  chằm Lý Thuần Phong một lúc lâu, bỗng nhiên quay đầu đè Quân Mặc xuống  hung hăng hôn một phen, sau đó xoay người hướng về phía Lý Thuần Phong  vọt tới.

Giống như hệ thống nói, trên thế giới này, chỉ cần tu vi Lâm Tiêu không tăng, tu vi Lý Thuần Phong sẽ vĩnh viễn bị áp chế.

Hiện giờ, tu vi của Lâm Tiêu đã trở nên  giống như liều mạng áp chế Lý Thuần Phong, mà Lý Thuần Phong lại khổ  bức, không thể không gắt gao ngăn chặn tu vi của bản thân không dám làm  càn, bởi vì một khi chân khí bạo động, tu vi bất ổn, sẽ tạo thành khả  năng tiến giai, sau đó, đưa tới tử kiếp!

Đây quả thực là đưa lên cửa cho Lâm Tiêu đánh, không đánh, mới thật là ngốc.

Lý Thuần Phong còn cho mình là Lâm Tiêu  trước đây, hắn còn nghĩ bản thân là gia chủ của thế gia đệ nhất kinh đô?  Hắn còn tưởng rằng, Lâm Tiêu sẽ phải chịu nhiều hạn chế mà cùng hắn  chơi mấy trò trí lực?

Buồn cười!

Thứ tự cao tự đại này, vừa hưởng thụ  khoái cảm nghiền áp chỉ số thông minh của người khác, vừa chơi đùa cảm  xúc của người khác, nhưng không biết, nếu không phải đại gia tộc Lý gia  mấy trăm năm cống hiến, mấy thế hệ giao tranh tích góp từng tí một thế  lực khổng lồ, dựa vào hắn cũng dám đùa giỡn người khác như vậy?!

Hắn còn nghĩ... nơi này là đế đô sao? !

Hắn còn nghĩ... sau lưng của hắn có một Lý gia mạnh hơn hắn sao?!

Hắn còn nghĩ... Lâm Tiêu vẫn là một người cô đơn?!

"Ta sớm đã nuốn nói cho ngươi một câu,"  Lâm Tiêu chậm rãi cười, bỏ đi ngoại bào phiêu dật, trực tiếp một thân  trang phục nhẹ nhàng lại thêm vào vô số trận pháp, hướng phía Lý Thuần  Phong đi tới: "Lý Thuần Phong ngươi giống như món đồ chơi, lão tử nuốn  xử ngươi đã lâu rồi!"

Lời còn chưa dứt, phủ đầu là một thiết quyền trực tiếp bay về phía cằm của Lý Thuần Phong.

Phịch!

Một tiếng trầm, nắm tay của Lâm Tiêu ở giữa cằm Lý Thuần Phong, trực tiếp đánh đến hắn nghiêng đầu, hàm răng có chút lung lay.

Lý Thuần Phong không ngờ Lâm Tiêu hướng  lại đây là vì trực tiếp đánh nhau với mình, tất cả động tác của Lâm Tiêu  thậm chí cũng không dùng đến bất luận thủ đoạn tu chân gì của thế giới  này, Lâm Tiêu dường như, thật sự chỉ là muốn hung hăng đánh mình một  trận mà thôi.

"Ngươi..."

Lý Thuần Phong muốn hỏi cái gì, lại bị  Lâm Tiêu cười lạnh dùng chân đá đến triệt để nghẹn giọng, mà thay đổi  thành kêu gào thảm thiết, sau đó, đúng là trực tiếp biến ra nguyên hình!

Con mãng xà màu đen thật lớn thoạt nhìn  lành lạnh khủng bố, một đôi mắt hung ác vô tình, con ngươi thẳng đứng  lóe ra hắc quang, hiển nhiên là hoàn toàn bị chọc giận.

Nhưng mà Lâm Tiêu có từng sợ hắn?

Mắt thấy Lý Thuần Phong lại bị mình trực  tiếp đá ra nguyên hình, lập tức liền cười lạnh nói: "Biến thái lãnh  huyết, đen đúa cả người, thân xác này, quả nhiên là thích hợp với  ngươi!"

Lâm Tiêu nói chuyện, động tác lại không mảy may chậm lại.

Chỉ thấy Lâm Tiêu sau khi nhảy một cái,  cả người trực tiếp giẫm lên thân rắn rộng hơn hai lần, nhảy lên đầu rắn,  phủ đầu rút ra một thanh chủy thủ, xì một tiếng chui vào óc rắn!

Tê tê tê!

Con mãng xà phát ra tiếng gào thét thống  khổ, con ngươi thẳng đứng nhất thời sung huyết, cả thân mình chỉ còn lại  có thiên tính hung ác của loài thú, chỗ nào còn có nửa phần lý trí của  nhân loại?

Trong lòng Lâm Tiêu càng thêm trào phúng,  một bàn tay gắt gao bắt lấy chuôi chủy thủ, dựa vào lực của chủy thủ  cắm trên đầu rắn, đứng vững vàng trên đó, sau đó nâng nắm đấm lên thật  cao, hét lớn một tiếng, phịch một quyền đánh xuống!

Phù!

Sâm mãng nhất thời lảo đảo một chút, trực tiếp bị đánh gục.

Nó bỗng nhiên ngửa đầu rống lên, quỳ rạp  trên mặt đất điên cuồng lăn lộn, lại không nghĩ vừa động, lại làm cho  toàn bộ thí luyện động đều chấn động.

Lâm Tiêu ngưng mắt nhìn, chỉ thấy rắn dài  thật lớn, thế nhưng chỉ có hơn nửa phần trên ở thí luyện động, nửa phần  dưới thì chôn trong sương mù, làm người ta nhìn không thấy.

"Sư tôn! Hắn là mượn trận pháp, đem một  nửa thân thể của mình từ hắc ma sâm lâm lại đây, một nửa khác còn ở  trong rừng rậm!" Thanh âm Quân Mặc bỗng nhiên truyền đến, mang theo vô  hạn ác ý: "Nó chỉ có thể di chuyển nửa người, sư tôn chỉ cần để ý dày vò  nó thế nào! Đồ nhi sẽ giúp sư tôn làm chuyện khác, sư tôn, nhất định  muốn chơi thật khoái trá!"

Lâm Tiêu đích xác chơi mà còn rất khoái trá, hắn chưa từng hả giận như giờ phút này.

Một quyền kia đánh đến vảy mãng xà bay  tán loạn, huyết nhục bay tứ tung, mỗi một quyền đi xuống, đều có một úc  khí từ trong lồng ngực Lâm Tiêu lao ra, dần dần chỉ còn lại khí thế hào  phóng và thoả sức cuồng sảng, đúng là càng đánh càng hung mãnh.

Lý Thuần Phong muốn chấn động thân mình  đem người rớt xuống, lại vì nguyên nhân trận pháp, chỉ có thể khống chế  nửa người trên, mà khi hắn biến thành nhân loại, Lâm Tiêu càng thêm hưng  phấn mà đánh vào chỗ chết của hắn, nhất là thích đánh vào mặt.

Lý Thuần Phong chưa bao giờ khuất nhục  giống như hiện tại, gông cùm xiềng xiếc của hắn quá nhiều, không thể rời  đi một chỗ vốn chính là một vấn đề thật lớn, hiện giờ thêm một cái ——  Quân Mặc.

Tiểu vương bát đản này cũng không biết là  dùng biện pháp gì, chỉ cần hắn dám xông lên hạ tử thủ với Lâm Tiêu,  Quân Mặc thế nào cũng xông lên cùng hắn liều mạng, mà phương thức liều  mạng, cũng làm Lý Thuần Phong tràn ngập bất an.

Quân Mặc chỉ cầu bảo hộ, không cầu mặt  khác, thậm chí ngay cả Lâm Tiêu bận rộn cũng không giúp, chẳng qua tận  mắt nhìn thấy Lâm Tiêu và Lý Thuần Phong đánh thành một đoàn. Nhưng loại  đứng ở ngoài xem hai người chiến đấu, Lý Thuần Phong không thể không  cẩn thận.

"Lâm Tiêu, ngươi đừng ép ta!" Lý Thuần  Phong tê thanh kêu lên, thân mình đột nhiên uốn éo, ầm vang cùng Lâm  Tiêu đánh vào đồng thời, trực tiếp làm người ngã trên mặt đất, sau đó  thân rắn cứng rắn nghiền áp lên.

Lâm Tiêu trong miệng tràn ra máu tươi,  lại không có chút nào lui bước. Hắn cười lạnh một tiếng, như trước làm  như không nghe được, một cước đá vào thân rắn, đá ra một hố to trên thân  rắn cứng chắc, sau đó thừa cơ nhảy ra, một lần nữa xông lên phía Lý  Thuần Phong.

Bịch bịch bịch...

Một người một rắn triệt để đánh thành một  đoàn, vả lại càng đánh càng điên cuồng, càng đánh càng kịch liệt, hai  người dần dần quên hết thảy chung quanh, Lâm Tiêu cũng từ lúc ban đầu  tay trần, biến thành tay cầm trường kiếm.

Lý Thuần Phong mỗi một lần công kích đều  làm vết thương Lâm Tiêu tăng thêm một phân, mà Lâm Tiêu mỗi một lần công  kích đều làm trên người Lý Thuần Phong thiếu một mảng vảy lớn, lột bỏ  một mảng huyết nhục, vô số vết thương bị sấm sét bổ ra cháy đen.

"Ha ha... Thống khoái!"

Lâm Tiêu thét dài một tiếng, quần áo bị  máu tươi nhiễm đỏ thoạt nhìn giống như hồng y yêu dã chói mắt, nói trắng  ra, hắn giờ phút này, đúng là hừng hực tuỳ tiện chưa bao giờ có.

Hai người càng đánh càng hung mãnh, bỗng nhiên, động tác Lâm Tiêu hơi ngừng, mà Lý Thuần Phong lại là trực tiếp cương tại chỗ.

Trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến tiếng  sấm ầm vang thật lớn, ngay sau đó, một tia chớp trống rỗng bổ ra, đúng  là đem toàn bộ chín tầng mây đánh tan đi.

Lâm Tiêu ngửa đầu nhìn về phía không  trung ngày càng dày đặc mây đen, vẻ mặt đầy vui vẻ, nhìn Lý Thuần Phong,  chậm rãi nói: "Ta sắp tiến giai."

Hai thế làm người thống khổ, tất cả thù  hận, cảm xúc tiêu cực, đều tiêu tán trong một hồi thoả chí tràn trề,  trong lòng Lâm Tiêu không có úc khí, lòng khoan dung liền rộng rãi, quy  luật thế gian giam cầm hắn không còn là gông cùm xiềng xiếc của hắn, cho  nên, hắn tiến giai.

Mình rắn của Lý Thuần Phong quỳ rạp trên  mặt đất, thân thể thật lớn lạnh run, phút chốc đem toàn bộ thân mình  đứng lên, bị kinh hách khởi động vô số lưới phòng hộ, nhưng vô dụng,  linh khí trong thân thể đâm trái đâm phải vẫn bao vây hắn —— hắn sắp  tiến giai!

Kinh hách thật lớn làm Lý Thuần Phong  không ổn, thậm chí cũng không phát hiện, thân thể của mình đã toàn bộ  xuất hiện trong thí luyện động, thấy Lâm Tiêu đã khoanh chân ngồi, bắt  đầu vận chuyển công pháp tiến giai, liền hướng phía Lâm Tiêu nhào qua.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm hắn sắp vọt tới bên người Lâm Tiêu, lại phịch một tiếng đụng vào một quầng sáng nhìn không thấy!

Là trận pháp!

Hắn phù một tiếng ngã trên mặt đất, thân  thể cao lớn ngã thành một đoàn, cũng thời gian này, hắn mới phát hiện,  thân thể của mình toàn bộ đều đến thí luyện động.

⊱ ────── {⋅. maitran.wordpress.com .⋅} ────── ⊰

Ψ(≧ω≦)Ψ Còn phần cuối nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz