ZingTruyen.Xyz

[Đam mỹ - HOÀN] Sư tôn luôn muốn bù đắp lại - Mộc Tử Mặc Bạch

[Sư tôn] Chương 16: Sư tôn oa oa oa

maitranc

❦Sư tôn tổng tưởng tái bổ cứu hạ❦

»» Sư tôn luôn muốn bù đắp lại ««

**maitran.wordpress.com**

Chương 16: Sư tôn oa oa oa

Trong sơn cốc tiếng mưa tí tách, trên  đường khắp nơi đều gồ ghề, một cước đạp xuống, liền lảo đảo một cái, vận  khí không tốt sẽ đụng đầu vào thân cây bên cạnh, hoặc là té vào vũng  nước lớn, hồi lâu cũng không bò dậy nổi.

Quân Mặc đã thất tha thất thểu chạy trong  mưa lâu rồi, hắn bị thương rất nặng, trên lưng là một dấu răng máu chảy  đầm đìa, mỗi lần nhúc nhích đều sẽ tràn ra một lượng máu lớn.

Đó là lúc bị bầy sói vây đánh mấy ngày  hôm trước lưu lại, lúc ấy vì bảo vệ Lâm Tiêu, hắn không hề nghĩ ngợi  liền nhào qua, kết quả trúng một hơi.

Sau đó hỗn chiến, các loại nguy hiểm đánh tới, càng làm trên người hắn thêm vô số vết thương.

Nhưng hắn không rảnh đánh giá những thứ  này, làm cho hắn thấp thỏm chính là, ngoại trừ lúc máu văng lên mặt Lâm  Tiêu, tròng mắt của Lâm Tiêu hơi chấn động ra, người này lại không có  phản ứng khác, giống như là...

Đã chết.

Tại sao có thể như vậy?

Trong lòng Quân Mặc sinh ra một loại khó  chịu không chỗ phát tiết, hắn ôm thật chặt người trong ngực, khi cúi đầu  chỉ thấy người này mặt tái nhợt và nhắm chặt mắt.

Chân khí gần như khô kiệt, hắn không còn  một chút sức, chân khí che chở người trong ngực liền tan vỡ, mưa lạnh  như băng giội xuống, nháy mắt liền làm ướt mái tóc dài đen như mực, một  thân quần áo vốn màu đỏ càng thêm chói mắt.

"Sư tôn, ngươi đừng ngủ, chúng ta lập tức  tới, lập tức có thể tìm được nơi an toàn." Hắn sốt ruột nói, dưới chân  lảo đảo một cái, chân như nhũn ra, nhất thời cả người đều ngã vào đống  đá phía trước.

Lần này nếu đụng vào sẽ đau chết.

Tay Quân Mặc ôm Lâm Tiêu đột nhiên siết  chặt, uốn éo thân mình liền dùng lưng mình cứng rắn đụng phải, mang theo  âm thanh như sét đánh.

Tê.

Hắn đau đến hít một hơi lãnh khí, cũng  không lòng dạ nào quan tâm lưng của mình, theo bản năng ôm thật chặt  người trong ngực, vội vàng nhìn qua, muốn xác nhận người này có bị đụng  vào hay không, chẳng qua là vừa nhìn lại lập tức ngây dại.

Lâm Tiêu trong ngực hắn không biết khi  nào mở mắt, con ngươi thanh lãnh tối tăm kia đang nghiêm túc nhìn hắn,  giọt mưa lớn như hạt đậu rơi trên mặt cũng không thể làm cho Lâm Tiêu  chớp mắt một chút.

Quân Mặc không khỏi lộ ra một nụ cười vui mừng: "Sư tôn, thật tốt quá, ngươi rốt cuộc tỉnh."

Trong lòng hắn vui sướng, nhất thời càng  quên cảm giác đau đớn phía sau lưng, trên gương mặt tuấn lãng biểu lộ nụ  cười trong sáng, mặc dù ở nơi này đêm mưa âm u lạnh lẽo, lại cũng làm  cho trước mắt sáng ngời.

Lâm Tiêu yên lặng mà nhìn hắn một cái,  chậm rãi chớp chớp đôi mắt, đôi môi mỏng tái nhợt kia lại vẫn không nhúc  nhích mà mím chặt.

Lâm Tiêu giống như vừa mới thanh tỉnh,  ánh mắt có chút mê mang, nhẹ nhàng giật giật bả vai, khuôn mặt trắng  bệch, nháy mắt lại thêm vài phần lặng im.

Quân Mặc trong lòng trầm xuống, mấy ngày  nay, Lâm Tiêu hễ tỉnh lại sẽ luôn lâm vào ưu tư ngăn cách vạn vật, làm  hắn hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Hắn theo bản năng mà nắm thật chặt tay  Lâm Tiêu, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, ngươi đừng không nói lời nào, ngươi  tùy tiện nói gì cũng được, ngươi nói gì ta cũng nghe, được hay không?"

Thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào, cúi  đầu đem mặt chôn vào cổ Lâm Tiêu, khiến chất lỏng ấm áp làm nóng cổ Lâm  Tiêu: ""Đừng không để ý tới ta được không? Lần này là ta sai, ta bị ép  không có cách nào, bọn họ ngay cả Huyền Chân tông cũng có thể lẻn vào.  Ta... ta không muốn lại nhìn thấy tình cảnh Quân gia lúc ấy."

Thời điểm hắn nói chuyện, thật cẩn thận  khởi động chân khí che phủ Lâm Tiêu, thanh âm khàn khàn: "Ta không biết  sư tôn là thế nào, nhưng ta nhìn ra được, tu luyện của sư tôn xảy ra vấn  đề, trong tình huống như thế, ta... ta sao có thể để cho bọn họ uy hiếp  sư tôn?

Chỉ cần ta chết liền không có việc gì,  chỉ cần ta rớt xuống vách núi, bọn họ cho dù muốn tìm sư tôn gây phiền  toái, cũng không có khả năng. Nếu biết sư tôn cũng sẽ nhảy xuống theo,  ta nhất định không làm như vậy!"

Nếu biết Lâm Tiêu có thể vì hắn làm được bước này, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Muốn tìm một người đối tốt với mình, rất  khó a, hắn tin tưởng trên thế giới này không ai có thể đối với hắn tốt  như vậy nữa, không ai có thể vì hắn làm đến nước này nữa.

Bất luận làm gì cũng tốt, nói dối, gạt  người, trù tính những thứ gì, thậm chí giết người diệt khẩu cũng có thể,  chỉ cần sư tôn có thể tha thứ hắn, hắn làm cái gì cũng nguyện ý, huống  hồ là bị những người đó tiếp tục đuổi giết?

Đã ba ngày, hắn dùng hết tất cả biện  pháp, cũng chưa từng nghe qua Lâm Tiêu phát ra một tiếng, cho dù là bảo  hắn "Cút"? Cho dù là mắng hắn cũng được, vì sao không nói lời nào? Vì  sao lộ ra bộ dáng tâm như tro tàn này?

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Tại sao biến thành như vậy?

Hắn rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ mới có thể làm cho trong mắt người này dâng lên hy vọng?

Hắn thống khổ cực kỳ, cũng nghẹn khuất cực kỳ, loại cảm giác không thể nào xuống tay này làm cả người hắn đều sắp sụp đổ.

Nhưng mà Lâm Tiêu sẽ để ý tới Quân Mặc  sao? Cũng sẽ không, mặc dù trong mắt Lâm Tiêu có một chút mềm mại, mặc  dù cảm thấy suy nghĩ của người này ngốc chết, mặc dù...

Kệ xác cái mặc dù đi, hắn phải đối mặt chính là gì?

Một cái mười năm nữa sao?

A, hắn sai, ở thế giới tu chân, nữa này chỉ sợ không phải mười năm, mà là trăm năm, thậm chí lâu hơn.

Đời trước hắn còn có thù hận chống đỡ,  liều chết cũng muốn tính kế Lâm gia và Lý gia, đời này chẳng lẽ hắn đi  hận tiểu tử trước mắt hãm hại "Phụ thân" không thành này?

Chẳng lẽ hắn còn có thể lần nữa tính kế,  để "Thân nhi tử" trước mắt này muốn sống không được muốn chết cũng không  xong? Nhân tiện tâm tình tốt lại một lần đồng quy vu tận?

"Sư tôn, phía trước có một sơn động, chúng ta trốn một chút." Quân Mặc thấp giọng nói.

Lâm Tiêu thản nhiên nâng mí mắt một chút, lại lạnh lùng rũ xuống.

Vẻ vui sướng trên mặt Quân Mặc nhất thời  dày đặc, khóe miệng nhịn không được liền giương lên —— thật tốt, sư tôn  vừa mới nhìn ta, hắn lại nguyện ý giương mắt đối với ta.

"Sư tôn, sơn động này rất bí mật, ta nhóm  lửa, sư tôn sẽ không lạnh." Quân Mặc lại nói, thật cẩn thận nhóm lửa,  sau đó đem Lâm Tiêu ôm đến bên đống lửa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc  hắn.

Lâm Tiêu rũ mắt, đè xuống cơn sóng sôi  trào nơi đáy mắt, hắn không động, đại khái chỉ cổ có thể nhúc nhích một  chút, cho nên hắn bây giờ nên dùng đầu đập chết tên ngu ngốc này sao?

Làm như vậy, sẽ đưa tới dã thú, nói không chừng còn sẽ đưa tới những thứ không nên tới. (Tôn tôn anh bình tĩnh, Mặc Mặc muốn sưởi ấm cho anh thôi màヽ( ̄ω ̄(。。 )ゝ)

Quân Mặc vẫn luôn chú ý vẻ mặt Lâm Tiêu,  thấy hắn vẫn không nói lời nào, có chút thất vọng chớp chớp đôi mắt, môi  mỏng nhẹ nhàng mím lại, từ túi không gian lấy ra một bộ quần áo, nhẹ  giọng nói: "Sư tôn, y phục của ngươi dơ rồi, ta thay quần áo cho sư tôn  trước, sau đó xử lý vết thương một chút cho sư tôn. Có chút đau, ta sẽ  hết sức cẩn thận."

Cẩn thận ông nội ngươi!

Nhìn Quân Mặc kéo ra quần áo của mình, Lâm Tiêu mặt không đổi sắc nới rộng ánh mắt, cánh môi càng mím chặt hơn.

Hắn muốn há mồm bảo người này cút đi, tốt  nhất để hắn tự sinh tự diệt, nhưng thân thể hắn lại không chịu sự khống  chế của hắn, chỉ ngậm chặt miệng, mặc dù hắn vận dụng tinh thần cực  lớn, thế nhưng cũng chỉ có thể làm cổ họng phát ra vài tiếng mơ hồ thôi.

Quần áo cởi ra, đường cong thân thể hắn  bại lộ trong không khí lạnh như băng, giống như gốm sứ bị vỡ, một mảnh  tái nhợt trong huyết sắc.

Vết bầm đen ở ngực là khi che chở cho Quân Mặc đụng trúng.

Chỗ rách trên lưng là khi rơi xuống bị đá tổn thương, có nhiều chỗ thâm có thể thấy được xương.

Các loại vết thương, vết đao ở thắt lưng, là lúc lại đây giúp Quân Mặc chắn đao gặp phải.

Mà hai chân thon dài kia bị thương nặng  nhất, kiếm khí vốn hướng về phía Quân Mặc đều bị hắn nhận lấy, đánh  thẳng vào chân, một cái liền chặt đứt gân mạch!

Lâm Tiêu không nhìn đến hai chân, hắn cũng không thấy được.

Giờ phút này hắn bị một bàn tay Quân Mặc  ôm dưới nách, nghiêng mình trong ngực Quân Mặc, toàn bộ lưng và chân  trần trụi đều ánh vào đôi mắt của thiếu niên.

Loại tình huống khó chịu không thể khống chế làm mắt hắn đỏ lên, càng thêm tối tăm và hắc ám, rốt cuộc đánh vào lòng.

"Buông, tay."

Hắn khàn khàn cổ họng, chậm rãi nói, trên  mặt chôn trong ngực Quân Mặc hiện ra một nụ cười nhàn nhạt quỷ dị có  chút vặn vẹo, thấm lạnh cốt tủy của người khác.

Hắn phiền nhất, phiền nhất loại không thể khống chế này, như thịt nằm trên thớt bị người lăn qua lộn lại mà nhìn.

"Sư, sư tôn..."

Quân Mặc run rẩy gọi một tiếng, không những không buông tay, ngược lại ôm chặt hơn nữa.

Trên người thiếu niên mang theo nhiệt độ  cơ thể nóng rực, hốc mắt đỏ lên nhào vào trong ngực hắn, gò má đặt trên  lồng ngực hắn, nóng đến độ cả người hắn cũng ngẩn ngơ, mà hành động kế  tiếp thiếu niên giống như vô lại, càng làm cho hắn mông muội.

"Sư tôn, đều là ta không tốt, là ta hại sư tôn bị thương nặng như vậy, oa oa oa..."

Quân Mặc nói xong, lại ôm hắn mà bắt đầu khóc rống lên!

⊱ ────── {⋅. maitran.wordpress.com .⋅} ────── ⊰

Chiêu số 1 trong 3 chiêu "Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ" đây sao ( ̄  ̄|||)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz