ZingTruyen.Xyz

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

ლ maitran.wordpress.com ლ

Trong lòng Doanh Chính lửa giận hừng hực thiêu đốt, nhưng hắn đã sớm qua độ tuổi la hét ầm ĩ, đánh người đập đồ để phát tiết cảm xúc.

Bởi vậy, từ trên mặt hắn không nhìn ra một chút dấu vết tức giận nào, chỉ có ngón tay nắm chặt quyển sách để lộ nội tâm phẫn nộ của Doanh Chính.

Tần Tử Sở!

Hắn thật đúng là không thể chờ để nói cho trẫm biết, cùng trẫm thân mật mâu thuẫn cỡ nào, lại hết lần này đến lần khác đem một nam nhân xấu xí, mặt thoạt nhìn không còn chút máu kéo vào ngực, còn cố tình biểu diễn cho trẫm xem.

Doanh Chính nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Khi hắn mở mắt, tà hỏa nơi đáy mắt đã hoàn toàn bị áp chế, trong đôi mắt không giống người thường chỉ còn lại bình tĩnh và lãnh khốc.

Sự lựa chọn của Tần Tử Sở trẫm vẫn luôn hiểu rõ, hắn sẽ làm gì trẫm cũng sớm có chuẩn bị, chẳng qua không ngờ lúc tận mắt nhìn thấy, khống chế sự phẫn nộ của mình sẽ khó khăn như vậy.

Doanh Chính tự giễu nở nụ cười, mở sách ra, thong thả đọc từng chữ.

Mấy thứ này từ lúc Lã Bất Vi cố ý áp chế, hắn cũng đã đọc hết sức lưu loát, nhưng lần thứ hai đọc lại, câu chữ quen thuộc lại làm cho Doanh Chính dần dần thoát khỏi sự trói buộc của cảm xúc, càng ngày càng bình tĩnh.

Doanh Chính không chút gấp gáp.

Hắn biết nỗi sợ gần như khắc cốt ghi tâm của Tần Tử Sở đối với hắn sẽ thúc giục Tần Tử Sở chủ động đi tới trước mặt mình.

Đến lúc này, đến phiên hắn muốn làm gì thì làm.

Doanh Chính hài lòng cong lên khóe môi, nhưng trong lòng bởi vì chuyện mình hiểu rõ mà không vui vẻ lắm.

Không người nào cao hứng nổi khi người mình thích sợ mình.

Doanh Chính nghĩ đến đây, cảm xúc càng thêm suy sụp.

Mặc dù hắn vô tình, nhưng chưa thể tới mức hy vọng mọi người trong thiên hạ sợ hãi mình, hơn nữa, khi người này là Tần Tử Sở, hai chữ "Sợ hãi" lại càng làm người chán ghét.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Doanh Chính, chưa đến ba khắc, Tần Tử Sở đã mang sắc mặt thăm dò, thật cẩn thận tiến vào tẩm phòng.

Hắn rụt rè nhìn trộm Doanh Chính, trong lòng rối rắm có nên tiến lên hay không.

Doanh Chính cười trong lòng, hơi hạ tầm mắt xuống, làm ra vẻ như đang chuyên chú đọc sách.

Tần Tử Sở ngồi trong phòng, chỉ cảm thấy tim mình đập như tiếng trống.

"Thịch, thịch, thịch!" Tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực Tần Tử Sở, cơ hồ sắp từ trong ngực hắn nhảy ra ngoài, nhưng thấy Doanh Chính không liếc nhìn mình một cái, hắn không có dũng khí chủ động mở lời.

Ngồi đến lúc hai chân run lên, rốt cuộc Tần Tử Sở ra vẻ vô ý, nói với cung nữ vẫn đứng trong phòng: "Các ngươi đều lui xuống đi, ta phải nghỉ trưa."

Các cung nữ nhìn trộm về phía Doanh Chính, chờ chỉ thị của hắn.

Doanh Chính gật đầu, lúc này các cung nữ mới nối đuôi nhau ra ngoài.

Các nàng không nể mặt làm Tần Tử Sở đỏ mặt lên, xấu hổ không ngẩng đầu nổi.

Tầm mắt Tần Tử Sở dạo qua một vòng trong tẩm phòng, dừng ở một bộ chăn đệm duy nhất trên mặt đất.

Mắt hắn chợt lóe, do dự quay đầu nhìn Doanh Chính.

Tần Tử Sở thấy Doanh Chính vẫn xem mình như không khí, đành nản chí di chuyển đến cạnh chăn đệm, cởi trường bào, mang tâm trạng ấm ức tiến vào chăn, thật sự đi "Nghỉ trưa".

"Tháo búi tóc ra, nếu không thì ngủ không thoải mái." Không đợi Tần Tử Sở nhắm mắt lại, Doanh Chính bỗng nhiên mở miệng.

Hắn quý trọng cuộn sách lại, rốt cuộc đứng dậy đi từng bước đến trước mặt Tần Tử Sở, từ trên cao nhìn xuống.

Tần Tử Sở lập tức hiện ra vẻ kích động.

Doanh Chính chậm rãi quỳ trước mặt Tần Tử Sở, cúi đầu kề sát vào hắn.

Thẳng đến khi khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, hắn mới khẽ nói: "Tại sao không tháo búi tóc. Sau khi ngươi hồi cung không phải tiếp đãi ai, yên tâm nghỉ ngơi một lát đi."

Vừa nói chuyện, Doanh Chính vừa đưa tay khoát lên đỉnh đầu Tần Tử Sở, ngón tay có chút lưu luyến từ hai má hắn mơn trớn, dừng ở trâm cài tóc, rút ra khỏi mái tóc đen dày.

Ngọc trâm bị Doanh Chính nắm trong tay, bàn tay hắn hơi dừng lại, đem ngọc trâm đặt cạnh gối của Tần Tử Sở, xoay người, không ngờ lại tỏ vẻ phải rời đi.

Cơ hội ngàn năm một thuở như vậy Tần Tử Sở làm sao bỏ qua!

Tần Tử Sở liền đưa tay kéo tay áo Doanh Chính, dùng sức kéo về hướng của mình, nam hài cao tới ngực hắn lại không chút sứt mẻ.

Tần Tử Sở buông tay áo Doanh Chính, trực tiếp nắm lấy cánh tay.

Nhưng vừa mới tiếp xúc với thân thể Doanh Chính, cả người Tần Tử Sở lại sững sờ.

Hắn không dám tin đứng dậy, vén cao tay áo Doanh Chính —— cánh tay thoáng chốc lộ ra.

Tốc độ cao lớn của Doanh Chính rất dễ làm người ta liên tưởng tới mấy chữ "Phát dục quá độ", chiều cao hiện tại của hắn, đừng nói năm tuổi, nói đã mười ba, mười bốn tuổi sợ rằng cũng có người tin.

Hài tử cao lớn không hiếm thấy, nhưng chẳng những cao mà còn rắn chắc...

Quá đáng!

Tần Tử Sở nhịn không được nhéo cánh tay Doanh Chính, xác định dưới ngón tay mình đều là cơ bắp hàng thật giá thật —— từng khối từng khối cứng rắn như sắt, với lực tay của Tần Tử Sở, căn bản không nhéo được.

Tần Tử Sở giương mắt về phía Doanh Chính vẫn luôn chăm chú nhìn hắn, không khỏi nghi hoặc nói: "Tại sao dáng vẻ của ngươi lại đáng sợ như vậy?"

"Đối với ngươi bộ dạng của trẫm... xấu xí?" Doanh Chính hơi nhíu mày lại, thoạt nhìn càng khó hiểu hơn so với Tần Tử Sở.

Tuy rằng người lục quốc không ít kẻ truyền nhau tướng mạo của hắn xấu xí như ác quỷ, nhưng đời trước, từ cử chỉ của nữ nhân hậu cung mỗi lần nhìn thấy hắn đều quấn quýt si mê không thôi, Doanh Chính vẫn hết sức có lòng tin với tướng mạo của mình.

Sự thật cũng như thế.

Ngày thường ngũ quan của Doanh Chính góc cạnh phân minh, lúc tóc buộc lên hết có thể nhìn thấy rõ mỹ nhân tiêm*.

*mỹ nhân tiêm: nếu đường chân tóc ở chính giữa trán tạo thành một đầu nhọn hướng xuống dưới như hình chữ M gọi là "mỹ nhân tiêm". Thuyết nhân tướng học cho rằng, nam có "mỹ nhân tiêm" dịu dàng đa tình, biết chăm sóc đối phương, lại nói chuyện khéo léo. Vì vậy, bên cạnh họ có rất nhiều người khác phái theo đuổi, tính tình vô cùng lãng tử đào hoa.

Khuôn mặt hắn uy nghiêm, đôi mày kiếm xéo lên càng tôn thêm khí thế kinh người, song mâu khác hẳn với thường nhân dường như vừa sâu như biển, lại vừa nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào ai thật lâu sẽ làm người đó không kiềm chế được mà run rẩy, đôi môi cũng góc cạnh phân minh.

Nếu không phải bây giờ tuổi còn nhỏ, trên mặt vẫn mang vẻ mũm mĩm như hài nhi, e rằng khí thế sẽ càng thêm kinh người, làm người ta không dám đối diện.

... Nhưng kỳ thật, môi của Doanh Chính rất thích hợp để hôn.

Tần Tử Sở nhìn hắn, trong đầu bỗng nhiên thoáng qua một câu không thể tin nổi.

Bản thân Tần Tử Sở không khỏi rùng mình, khi nhìn Doanh Chính lần nữa, trước sau không thể đem điều này ném ra khỏi đầu.

"Tử Sở?" Doanh Chính nắm chặt bàn tay Tần Tử Sở quơ quơ.

Tần Tử Sở lập tức tỉnh lại.

Hắn mất tự nhiên, bất an nở nụ cười, nhưng sau giây lát vẻ mặt lại căng thẳng, dị thường nghiêm túc nói: "A Chính lớn lên tướng mạo rất đẹp. Lời của ta lúc nãy ý nói ngươi mới năm tuổi, thế nhưng nhìn giống như một tiểu tử choai choai."

Doanh Chính nhìn vào mắt Tần Tử Sở, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Hắn nhẹ giọng nói: "Đọc sách hồi lâu, ta cũng mệt mỏi. Tử Sở không ngại để ta chen chúc với ngươi chứ? Dù sao trong cung cũng không còn nơi khác để ta có thể nghỉ ngơi."

Tần Tử Sở liền nhường ra một nửa bên đệm của mình, Doanh Chính rất nhanh cởi bỏ xiêm y, trực tiếp tiến vào ổ chăn.

Một luồng hơi lạnh lập tức theo động tác của Doanh Chính ùa vào, làm Tần Tử Sở thoáng chốc run lên một chút.

Doanh Chính liền tiến đến bên cạnh hắn, mở ra cánh tay, gắt gao vòng qua bên hông Tần Tử Sở, cả người đều dán lên người hắn.

Lồng ngực nóng bỏng chỉ cách Tần Tử Sở qua hai lớp vải đơn bạc, hơi thở ấm áp của Doanh Chính thổi vào ngực hắn, làm Tần Tử Sở càng thêm khẩn trương, thân thể cứng ngắc giống như một khối thịt khô.

Doanh Chính nghiêng đầu gối lên cánh tay Tần Tử Sở, bỗng nhiên mở miệng nói: "Lúc trẫm chín tuổi là lần đầu tiên xuất tinh."

Cánh tay hắn chuyển động, ngón tay trượt theo sống lưng Tần Tử Sở, dừng ở phía dưới trung y*, hơi vén lên phía trước, bàn tay thuận thế tiến vào trong, trực tiếp dán lên lưng Tần Tử Sở.

*trung y: áo mặc bên trong áo khoác

Tần Tử Sở thốt lên một tiếng than nhẹ.

Ngay sau đó, Doanh Chính như không có gì, tiếp tục nói: "Tần Tử Sở, ngươi còn nhớ có một ngày lúc sáng sớm, quần ướt, vạt áo đều dính dấu vết không? Đêm đó là trẫm giúp ngươi xoa nắn một chút."

Σ(っ °Д °;)っ mẹ, mẹ nó! Lượng tin tức này cũng quá lớn rồi!

Xin để cho ta tỉnh táo suy nghĩ xem những lời này có ý gì đã!

Ngươi tuyệt đối không phải đang ám chỉ mông của ta bốn năm sau sẽ không còn an toàn chứ, tuyệt đối không phải như vậy đúng không!

Tần Tử Sở lập tức đẩy vai Doanh Chính, muốn đem Doanh Chính đẩy ra thật xa, giống như khi hắn còn bé.

Nhưng Doanh Chính cầm cổ tay Tần Tử Sở, Tần Tử Sở liền không thể mảy may lay động hắn.

"Trẫm nên cám ơn ngươi đã phái Tần Sơ tới dạy trẫm. Hắn vẫn luôn dốc hết sức truyền dạy cho trẫm, để báo đáp hai người các ngươi, trẫm cũng rất cố gắng học tập." Doanh Chính nói những lời giận dữ xong, tâm tình đặc biệt khoái trá, cong khóe miệng cười một tiếng.

Hắn đem Tần Tử Sở kéo đến bên cạnh mình, một lần nữa tựa lên cánh tay Tần Tử Sở, nhàn nhã nói: "Quả nhiên là 'Đạo trời bù đắp cho người siêng năng'. Bây giờ Tử Sở có thể làm gì trẫm? Trẫm thì muốn làm gì ngươi cũng được."

Lời này phiên dịch lại chính là "Ngươi không thể", nhưng ba chữ "Ngươi không thể" lại quá mức kích thích thần kinh của nam nhân.

Đầu óc của Tần Tử Sở trước kia coi như ôn hòa bình tĩnh, lập tức bị Doanh Chính liên tục đả kích, hỗn độn mơ hồ.

Hắn tức giận trừng mắt với Doanh Chính, thốt ra: "Ngươi làm được gì chứ? Dù ta cởi hết cùng ngươi nằm một chỗ, ngươi cái gì cũng không làm được!"

Tần Tử Sở nói xong dời tầm mắt, khiêu khích nhìn thoáng qua dưới thân Doanh Chính, khóe miệng cong lên giễu cợt.

Doanh Chính nghe xong lời này lại chỉ bình tĩnh cười.

Hắn đem hai má dán lên cổ Tần Tử Sở, dùng môi cảm nhận mạch máu đang đập, vặn cánh tay Tần Tử Sở, đồng thời chạm đến phía sau, ở chỗ lõm của khe mông phác hoạ qua lại vài cái.

Doanh Chính rốt cuộc mở miệng nói: "Tần Tử Sở, ngươi có biết lúc trẫm không có cách phân thân với những nữ nhân ở hậu cung, làm sao để an ủi các nàng không?"

Doanh Chính bỗng nhiên nheo mắt lại, nở nụ cười khiến Tần Tử Sở sợ hết hồn.

Hắn dùng giọng điệu đặc biệt ôn hòa thân mật nói: "Chuẩn bị cho các nàng rất nhiều món đồ chơi, để người cầm đồ chơi giúp các nàng giết thời gian."

Thân thể Tần Tử Sở không thể khống chế mà run lên, gắt gao nhìn Doanh Chính giống như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị phản kháng.

Doanh Chính vỗ nhẹ trên lưng Tần Tử Sở trấn an một chút, giống như năm đó khi hắn còn nhỏ, Tần Tử Sở dịu dàng thân thiết làm như vậy.

Cho đến khi thân thể căng thẳng của Tần Tử Sở từ từ thả lỏng, hắn mới nói tiếp: "Trẫm tất nhiên không nỡ để người khác chạm vào ngươi, không bằng mấy ngày này chúng ta cùng nghiên cứu một chút xem mấy thứ kia nên dùng như thế nào?"

(╯‵□′)╯︵┻━┻ ngươi còn dám nói về giới hạn nữa sao!

Lão tử là cha ngươi! Là cha ruột ngươi! ! !

"Doanh Chính, ngươi có phải là người không? Sao có thể nói ra lời như thế!" Tần Tử Sở không thể nhịn được nữa, giận dữ hét lên.

Doanh Chính nghe xong lời này lại cười hết sức vui vẻ, hắn nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc sẽ nổi giận với trẫm."

"Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu điên cuồng, muốn dùng loại chuyện này để làm ta sợ?" Tần Tử Sở chẳng những không được lời của Doanh Chính an ủi, ngược lại càng thêm tức giận.

Doanh Chính giương mắt nhìn Tần Tử Sở, đặc biệt hào phóng thừa nhận: "Trẫm không hù dọa ngươi, lời trẫm nói là thật."

... Khoan, từ từ đã! Chẳng lẽ ngươi tính cho ta dùng thật sao?

。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。

A Chính à, anh muốn ăn tát sao, tự tin quá đà rồi щ(゜ロ゜щ)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz