Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu
ლ maitran.wordpress.com ლ
Tần vương phát ra tiếng cười hoà nhã, quay đầu nhìn về phía Doanh Chính, thấp giọng hỏi: "A Chính nói xem, chuyện thiên tử nhà Chu liên kết với đại thần cố ý lừa gạt Đại Tần ta, nên đối đáp thế nào?"Doanh Chính nhẹ giọng nói: "Nhà Chu chẳng qua chiếm được trăm dặm, ngày thường thuế má còn không đủ chi tiêu, đến nỗi nợ nần chồng chất, lại còn dám xưng bừa là thiên tử, thật sự là quá nực cười."Tần vương nghe Doanh Chính nói xong, cười ha hả.Ông khinh thường nhìn về phía thừa tướng nhà Chu đang run rẩy quỳ trên mặt đất, cao giọng nói: "Hài đồng của Đại Tần ta cũng biết Chu thiên tử thế nào, các ngươi lại còn dám dẫn theo lục quốc, mưu đồ đánh Tần? Nếu ngươi đến đây, cũng không cần rời đi, hãy ở chỗ này chờ đại quân Tần quốc san bằng lãnh thổ bé nhỏ của nhà Chu đi."Thừa tướng nhà Chu không để ý trên đầu mình đầy mồ hôi.Hắn vội vàng đi đến bên chân Tần vương, kéo vạt áo của Tần vương nhất quyết không buông tay.Thừa tướng nhà Chu run rẩy nói: "Quốc chủ Tần quốc minh giám, thiên tử đã tám mươi tuổi, ngài tuổi già sức yếu, những năm gần đây vẫn luôn nằm trên giường bệnh, căn bản không có sức lo quốc sự, đến nỗi chỉ còn hư danh, bị người khác nắm giữ triều chính. Loạn thần tặc tử này đã tách khỏi nhà Chu, tự xưng là vua. Bởi vì không được lòng dân, mới có thể vì lợi ích của mình cố ý đứng ra, hy vọng dựa vào uy danh của lục quốc ở phía đông, lấy thế hợp tung để tấn công Tần quốc, tạo nên uy danh thiên tử cho hắn. Nhưng Chu thiên tử chân chính tuyệt đối không có ý này!"Tần vương chí tại thiên hạ, đương nhiên biết chuyện Chu thiên tử sức yếu nhiều bệnh, không thể thống trị quốc gia, dẫn đến quyền lực của nhà Chu nằm trong tay Tây Chu công.Nhưng bất luận Đông Chu công hay Tây Chu công, đối với Tần vương mà nói, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là tên hề ngày thường lười nhảy nhót, căn bản không xứng để gọi là đối thủ.Hôm nay bọn họ chọc giận Tần vương, Tần vương hoàn toàn không để tâm tùy tiện phái ra mấy vạn quân, cũng đủ san bằng vương triều nhà Chu đã sớm không còn vinh quang như xưa, để nó hoàn toàn biến mất trong dòng chảy của lịch sử.Tần vương chẳng muốn nhiều lời với thừa tướng nhà Chu nữa.Ông phất tay, bọn thị vệ lập tức bao vây, đánh thừa tướng nhà Chu ngất xỉu, giống như dắt chó đem hắn lôi ra khỏi chính điện, giam lại.Thừa tướng nhà Chu bị giam giữ vì chọc giận Tần vương tuyệt đối sẽ không được hưởng thụ đãi ngộ như Bình Nguyên Quân, cuộc sống chờ đợi hắn nhất định hết sức thê thảm.Phạm Tuy biết tình hình đã định, trao đổi ánh mắt với Chương Lê.Hắn chủ động mở miệng nói với Tần vương: "Lần này Đường Tuy mang theo vàng bạc đi ngoại quốc, du thuyết với hào kiệt của các quốc gia. Hắn đã làm cho nhóm môn khách của công tử và quốc chủ các nước vì tiền tài mà tranh giành lẫn nhau. Trước mắt, các quốc gia đều cãi nhau túi bụi, hoàn toàn không còn lòng dạ nào tiếp tục thảo luận chiến thuật tấn công Đại Tần. Đường Tuy còn nhận được tin, liên quân của lục quốc tụ tập ở hai nơi Dương Thành và Hoàng Thành của Hàn quốc, ngày qua ngày tiêu hao lương thảo, quân đội tỏ ra hết sức bất an."Chương Lê theo sau nói: "Quốc chủ, Tây Chu công thích đao to búa lớn, chí lớn nhưng tài mọn, liên quân do hắn thống lĩnh căn bản không chịu nổi một kích, lúc này xuất chiến, đúng là cơ hội tốt trời ban."Tần vương nghe được lời này, đương nhiên vô cùng kích động.Nhưng ông còn chưa quên Bạch Khởi vài ngày trước đó nhắc tới "Binh mệt ngựa kém, xuất chiến tất bại", nhịn không được có chút lo lắng nhìn sang Bạch Khởi.Bạch Khởi bước ra, quỳ trên mặt đất, trực tiếp lên tiếng: "Nếu lần này Quốc chủ bằng lòng tấn công liên quân lục quốc, Bạch Khởi hy vọng có thể dẫn binh xuất chiến."Trên mặt Tần vương thoáng chốc cười tươi như hoa.Ông vỗ mặt bàn, nói không ngớt: "Tốt lắm! Võ An Quân bằng lòng xuất chiến, Đại Tần ta tất thắng, quả nhân còn lo lắng gì! Bạch Khởi nhận lệnh, quả nhân cho phép ngươi làm chủ soái mang mười vạn tinh binh xuất chiến, tất cả chuẩn bị chiến đấu, do Chương Lê phụ trách điều động."Có những lời này của Tần vương, bộ máy quốc gia của Tần quốc liền dùng tốc độ hoạt động siêu việt mà vận hành.Sau mùa thu hoạch, lập tức triệu tập binh mã, thẳng tiến hai nơi Dương Thành và Hoàng Thành của Hàn quốc.Lúc này, lục quốc ở phía đông cũng chưa có bất kỳ kẻ nào từ trong hư vinh tranh quyền thống lĩnh liên quân lục quốc mà thanh tỉnh, bọn họ vẫn mơ mộng đẹp "Chỉ cần hợp lại, nhất định có thể đánh bại Tần quốc", không ngừng tranh quyền đoạt lợi.Càng gay go chính là, sách lược dùng vàng bạc mua chuộc sủng thần bên cạnh quốc chủ các nước của Tần vương hết sức hữu hiệu, làm quốc chủ Yến quốc và Tề quốc, hai quốc gia hoàn toàn không tiếp giáp với Tần quốc, đều động lòng.Trên thực tế, quốc chủ Triệu quốc vừa mới bị Tần đánh đến thảm bại cũng vô cùng sợ hãi đối đầu với Tần quốc lần này.Chỉ có Hàn quốc mất đi mười bảy huyện Thượng Đảng, lâm vào nguy cấp và Sở quốc bị Tần thiêu hủy tông miếu mới không lay động, hy vọng có thể đánh thắng Tần quốc ở Hàm Cốc Quan, không còn khả năng xuất binh nữa.Triệu vương một vòng lại một vòng đi quanh hoàng cung vừa mới xây.Hoàng cung này bất luận thế nào cũng không thể sánh với hoàng cung Hàm Đan, nhưng với thực lực hiện nay của Triệu quốc, thật sự không đáp ứng nổi sự hoang phí của Triệu vương, hắn chỉ có thể chấp nhận.Thời gian qua Triệu Hách và Lâu Hoãn đều là đại thần thân cận của Triệu vương, thấy Triệu vương do dự, không khỏi đưa mắt ra hiệu lẫn nhau.Ngay sau đó, Triệu Hách nhẹ giọng nói với Triệu vương: "Quốc chủ, Triệu quốc ta hai lần liên tiếp bị Tần quốc đánh bại, lòng dân tan rã, lòng quân bất định, quốc gia tiêu hao quá lớn, căn bản không đối phó nổi cuộc chiến tiếp theo với Tần. Tại sao quốc chủ còn muốn kiên trì chứ?"Triệu vương bỗng dừng bước, trên mặt hiện ra vẻ khuất nhục, nhịn không được nói: "Không lấy lại được Hàm Đan, sau này quả nhân làm sao còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông trong tông miếu. Chỉ cần lần này đánh thắng Tần, nói không chừng quả nhân có thể cùng liên quân một mạch đánh tới Hàm Dương, báo thù rửa hận."Triệu Hách lấy của Đường Tuy rất nhiều vàng bạc, nên lúc này sao lại không ra sức khuyên bảo Triệu vương?Hắn tiếp tục nói: "Triệu quốc liên tiếp thua trận, hao binh tổn tướng, ngay cả tướng quân Liêm Pha nổi danh như vậy cũng không thể đối đầu cùng quân Tần. Thần thật sự lo lắng, lần này quốc chủ tiếp tục chống Tần thất bại nữa, lại phải cắt đất bồi thường, từ nay về sau hoàn toàn không còn lực phản kháng."Triệu vương nghe Triệu Hách miêu tả tương lai, sợ tới mức mặt tái ngắt, ánh mắt hoảng loạn bất an nhìn loạn quanh triều đình.Liêm Pha lập tức phản bác: "Theo thần nghĩ, trận chiến này nên đánh."Ngu khanh* trước đến nay đều là phái chủ chiến, thấy lần này Triệu vương sắp bị Triệu Hách vô sỉ thuyết phục cầu hòa, hắn lập tức đi ra, cao giọng nói: "Quốc chủ ngàn vạn lần không nên như thế. Tần quốc tuy mạnh, nhưng không mạnh bằng lục quốc hợp lại. Những năm gần đây, Tần quốc một lòng muốn thôn tính lục quốc, thay thế Chu thiên tử, lòng lang dạ sói, mọi người đều biết. Dù Triệu quốc của chúng ta không ngừng thỏa hiệp với Tần quốc, nhưng đất đai của chúng ta sát bên Tần quốc, nếu Tần quốc muốn đánh, vẫn sẽ lấy Tam Tấn** chúng ta mà khai đao. Thay vì bỏ ra nhiều tiền của nuôi Tần quốc ăn mãi không no, tại sao không dùng số tiền kia để lôi kéo Sở quốc, Hàn quốc và Ngụy quốc? Ít nhất bọn họ cùng lập trường với chúng ta, có thể hợp lại tấn công Tần quốc. Như vậy, dù cho sau này hợp đàm, Tần quốc ở vào thế bất lợi, Triệu quốc ta cũng có cơ hội sinh tồn."*khanh: chức quan thời xưa**Tam Tấn: ba họ lớn nước Tấn, với sự đồng ý của vua Chu, chia nước Tấn thành ba nước Hàn, Triệu, và Ngụy.Triệu vương nghe Ngu khanh nói xong, trong lòng rõ ràng vừa mới muốn cầu hòa lại chuyển thành đánh Tần tốt hơn.Lâu Hoãn vừa thấy thế, thoáng chốc hung ác nheo mắt lại.Hắn đi đến trước mặt Ngu khanh, không khách khí nói: "Quốc chủ đối xử với Ngu thượng khanh không tệ, lúc trước ngươi chỉ có thể mang giày cỏ, là quốc chủ tặng cho ngươi hai trăm lượng vàng, một đôi ngọc bích và thân phận thượng khanh. Ngu khanh hôm nay tại sao không nghĩ tận trung vì quốc chủ, ngược lại hại quốc chủ?!"Ngu khanh trong mắt tràn đầy nghi hoặc, không khỏi nhìn Lâu Hoãn nói: "Ngươi có ý gì?"Lâu Hoãn hừ lạnh một tiếng, quỳ gối trước mặt Triệu vương, lớn tiếng nói: "Quốc chủ, sau trận chiến Trường Bình, ban đầu thần nói chi bằng đáp ứng, thành thật dâng cho Tần quốc sáu tòa thành, để có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức; lời Ngu thượng khanh nói không khác bây giờ là mấy, kích động quốc chủ tin tưởng hắn. Kết quả dẫn tới trận chiến Hàm Đan, đến nỗi không những phải dâng lên sáu tòa thành, thậm chí còn mất đi Hàm Đan tổ tông lưu lại và mười hai tòa thành khác vào tay quân Tần. Hôm nay, Ngu thượng khanh lại nói như vậy! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Muốn làm cho Triệu quốc ta mất nước mới yên tâm sao?!"Ngu khanh bị hắn chặn họng đến nỗi không biết phải nói gì.Nhưng Ngu khanh nói kỳ thật không sai chút nào.Trận chiến Hàm Đan sở dĩ thất bại là do lương thảo không đủ, viện quân không đến đúng lúc mà tạo thành, cũng không phải bởi vấn đề chiến thuật.Nhưng trận chiến Trường Bình và trận chiến Hàm Đan thất bại là hiện thực đặt trước mặt Triệu vương, hắn chưa bao giờ là một quân chủ có mưu lược và tầm nhìn xuất sắc, bởi vậy, nghe Lâu Hoãn quật lại xong, tâm tư vừa mới dao động nháy mắt bị dập tắt.Triệu vương không thèm nhìn Ngu khanh một cái, ngay cả lão tướng Liêm Pha vẫn đứng trên triều đình cũng có vẻ không kiên nhẫn.Triệu vương khoát tay, giận dữ nói: "Ngu khanh và Liêm Pha, các ngươi lui ra đi! Thua trận thì còn mặt mũi gì mà nói tiếp tục đánh Tần, đừng nói Bạch Khởi, ngay cả Vương Kiền các ngươi cũng không đánh lại."Liêm Pha mặt trắng bệch, lão tướng này vì Triệu quốc chinh chiến sa trường nhiều năm, hoàn toàn không chấp nhận được điều Triệu vương vừa nói, thân thể cao to lung lay.Bỗng nhiên, Liêm Pha đột nhiên ngã ra đất, hôn mê bất tỉnh.Triệu vương bị Liêm Pha làm cho hoảng sợ.Nhưng nghĩ đến tại sao Liêm Pha té xỉu, hắn lập tức nổi trận lôi đình, hết sức bất mãn to tiếng: "Đưa tướng quân Liêm Pha về nhà, nếu hắn già rồi, thì đem vị trí nhường lại, tĩnh dưỡng cho tốt đi."Ngu khanh còn muốn lên tiếng.Nhưng sau khi nghe Triệu vương xử trí Liêm Pha, hắn thở dài một hơi, hết sức thất vọng với Triệu vương, đi theo Liêm Pha bị khiêng lên, cùng rời khỏi hoàng cung.Liêm Pha qua hồi lâu mới tỉnh lại trong phủ của mình, sau khi nghe được Triệu vương đối xử với ông ra sao, thoáng chốc nôn ra một ngụm máu tươi, lớn tiếng cười thảm nói: "Có vua như thế, trời muốn diệt Triệu rồi!"Không đợi người nhà kịp phản ứng, Liêm Pha đã tiện tay cầm lấy vũ khí, đột nhiên cắt cổ của mình, cả người ngã ra giường, tắt thở bỏ mạng.Quý phủ của Liêm Pha thoáng chốc khóc lóc vang trời.Không đến nửa ngày, tin Liêm Pha bị Triệu vương chọc giận đến tự sát đã truyền khắp Triệu quốc, làm cho lòng người hoảng sợ, càng không người nào dám chiến đấu.Sau khi Lâu Hoãn nhận được tin này, mò mẫm xuống hầm chứa vàng bạc, không lo nói: "Chết một Liêm Pha có là gì, Triệu quốc ta người tài liên tục xuất hiện, còn thua một lão nhân gần đất xa trời sao."Hắn không chút nghĩ ngợi, liền đem tin thành công thuyết phục Triệu vương bỏ qua việc đánh Tần viết lên thẻ tre, phái người đưa đến chỗ Đường Tuy.Sau khi Đường Tuy nhận được tin này, liền vui mừng đem tin truyền về nước, khiến Tần vương phấn khởi không thôi.Doanh Chính ngồi bên cạnh ông cùng chia sẻ tin tốt này, nhưng trên mặt Doanh Chính một chút xíu vui vẻ cũng không có.Từ lần nói chuyện trước đến nay đã qua năm tháng, nhưng khi Tần Tử Sở phụng mệnh tiến cung, chưa từng đi vòng qua liếc hắn một cái.Doanh Chính siết chặt nắm tay, trong lòng nghĩ: ngươi trốn được nhất thời, nhưng chẳng lẽ có thể trốn được cả đời?Sớm hay muộn cũng có một ngày, ngươi phải trở về cung Hàm Dương này, kế thừa vương vị!Đến lúc đó trẫm muốn xem ngươi còn dám trốn đi nơi nào!。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。
Lục quốc có mấy ông vua bất tài thế này, hèn gì mất nước. (一。一;;)
Tần vương phát ra tiếng cười hoà nhã, quay đầu nhìn về phía Doanh Chính, thấp giọng hỏi: "A Chính nói xem, chuyện thiên tử nhà Chu liên kết với đại thần cố ý lừa gạt Đại Tần ta, nên đối đáp thế nào?"Doanh Chính nhẹ giọng nói: "Nhà Chu chẳng qua chiếm được trăm dặm, ngày thường thuế má còn không đủ chi tiêu, đến nỗi nợ nần chồng chất, lại còn dám xưng bừa là thiên tử, thật sự là quá nực cười."Tần vương nghe Doanh Chính nói xong, cười ha hả.Ông khinh thường nhìn về phía thừa tướng nhà Chu đang run rẩy quỳ trên mặt đất, cao giọng nói: "Hài đồng của Đại Tần ta cũng biết Chu thiên tử thế nào, các ngươi lại còn dám dẫn theo lục quốc, mưu đồ đánh Tần? Nếu ngươi đến đây, cũng không cần rời đi, hãy ở chỗ này chờ đại quân Tần quốc san bằng lãnh thổ bé nhỏ của nhà Chu đi."Thừa tướng nhà Chu không để ý trên đầu mình đầy mồ hôi.Hắn vội vàng đi đến bên chân Tần vương, kéo vạt áo của Tần vương nhất quyết không buông tay.Thừa tướng nhà Chu run rẩy nói: "Quốc chủ Tần quốc minh giám, thiên tử đã tám mươi tuổi, ngài tuổi già sức yếu, những năm gần đây vẫn luôn nằm trên giường bệnh, căn bản không có sức lo quốc sự, đến nỗi chỉ còn hư danh, bị người khác nắm giữ triều chính. Loạn thần tặc tử này đã tách khỏi nhà Chu, tự xưng là vua. Bởi vì không được lòng dân, mới có thể vì lợi ích của mình cố ý đứng ra, hy vọng dựa vào uy danh của lục quốc ở phía đông, lấy thế hợp tung để tấn công Tần quốc, tạo nên uy danh thiên tử cho hắn. Nhưng Chu thiên tử chân chính tuyệt đối không có ý này!"Tần vương chí tại thiên hạ, đương nhiên biết chuyện Chu thiên tử sức yếu nhiều bệnh, không thể thống trị quốc gia, dẫn đến quyền lực của nhà Chu nằm trong tay Tây Chu công.Nhưng bất luận Đông Chu công hay Tây Chu công, đối với Tần vương mà nói, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là tên hề ngày thường lười nhảy nhót, căn bản không xứng để gọi là đối thủ.Hôm nay bọn họ chọc giận Tần vương, Tần vương hoàn toàn không để tâm tùy tiện phái ra mấy vạn quân, cũng đủ san bằng vương triều nhà Chu đã sớm không còn vinh quang như xưa, để nó hoàn toàn biến mất trong dòng chảy của lịch sử.Tần vương chẳng muốn nhiều lời với thừa tướng nhà Chu nữa.Ông phất tay, bọn thị vệ lập tức bao vây, đánh thừa tướng nhà Chu ngất xỉu, giống như dắt chó đem hắn lôi ra khỏi chính điện, giam lại.Thừa tướng nhà Chu bị giam giữ vì chọc giận Tần vương tuyệt đối sẽ không được hưởng thụ đãi ngộ như Bình Nguyên Quân, cuộc sống chờ đợi hắn nhất định hết sức thê thảm.Phạm Tuy biết tình hình đã định, trao đổi ánh mắt với Chương Lê.Hắn chủ động mở miệng nói với Tần vương: "Lần này Đường Tuy mang theo vàng bạc đi ngoại quốc, du thuyết với hào kiệt của các quốc gia. Hắn đã làm cho nhóm môn khách của công tử và quốc chủ các nước vì tiền tài mà tranh giành lẫn nhau. Trước mắt, các quốc gia đều cãi nhau túi bụi, hoàn toàn không còn lòng dạ nào tiếp tục thảo luận chiến thuật tấn công Đại Tần. Đường Tuy còn nhận được tin, liên quân của lục quốc tụ tập ở hai nơi Dương Thành và Hoàng Thành của Hàn quốc, ngày qua ngày tiêu hao lương thảo, quân đội tỏ ra hết sức bất an."Chương Lê theo sau nói: "Quốc chủ, Tây Chu công thích đao to búa lớn, chí lớn nhưng tài mọn, liên quân do hắn thống lĩnh căn bản không chịu nổi một kích, lúc này xuất chiến, đúng là cơ hội tốt trời ban."Tần vương nghe được lời này, đương nhiên vô cùng kích động.Nhưng ông còn chưa quên Bạch Khởi vài ngày trước đó nhắc tới "Binh mệt ngựa kém, xuất chiến tất bại", nhịn không được có chút lo lắng nhìn sang Bạch Khởi.Bạch Khởi bước ra, quỳ trên mặt đất, trực tiếp lên tiếng: "Nếu lần này Quốc chủ bằng lòng tấn công liên quân lục quốc, Bạch Khởi hy vọng có thể dẫn binh xuất chiến."Trên mặt Tần vương thoáng chốc cười tươi như hoa.Ông vỗ mặt bàn, nói không ngớt: "Tốt lắm! Võ An Quân bằng lòng xuất chiến, Đại Tần ta tất thắng, quả nhân còn lo lắng gì! Bạch Khởi nhận lệnh, quả nhân cho phép ngươi làm chủ soái mang mười vạn tinh binh xuất chiến, tất cả chuẩn bị chiến đấu, do Chương Lê phụ trách điều động."Có những lời này của Tần vương, bộ máy quốc gia của Tần quốc liền dùng tốc độ hoạt động siêu việt mà vận hành.Sau mùa thu hoạch, lập tức triệu tập binh mã, thẳng tiến hai nơi Dương Thành và Hoàng Thành của Hàn quốc.Lúc này, lục quốc ở phía đông cũng chưa có bất kỳ kẻ nào từ trong hư vinh tranh quyền thống lĩnh liên quân lục quốc mà thanh tỉnh, bọn họ vẫn mơ mộng đẹp "Chỉ cần hợp lại, nhất định có thể đánh bại Tần quốc", không ngừng tranh quyền đoạt lợi.Càng gay go chính là, sách lược dùng vàng bạc mua chuộc sủng thần bên cạnh quốc chủ các nước của Tần vương hết sức hữu hiệu, làm quốc chủ Yến quốc và Tề quốc, hai quốc gia hoàn toàn không tiếp giáp với Tần quốc, đều động lòng.Trên thực tế, quốc chủ Triệu quốc vừa mới bị Tần đánh đến thảm bại cũng vô cùng sợ hãi đối đầu với Tần quốc lần này.Chỉ có Hàn quốc mất đi mười bảy huyện Thượng Đảng, lâm vào nguy cấp và Sở quốc bị Tần thiêu hủy tông miếu mới không lay động, hy vọng có thể đánh thắng Tần quốc ở Hàm Cốc Quan, không còn khả năng xuất binh nữa.Triệu vương một vòng lại một vòng đi quanh hoàng cung vừa mới xây.Hoàng cung này bất luận thế nào cũng không thể sánh với hoàng cung Hàm Đan, nhưng với thực lực hiện nay của Triệu quốc, thật sự không đáp ứng nổi sự hoang phí của Triệu vương, hắn chỉ có thể chấp nhận.Thời gian qua Triệu Hách và Lâu Hoãn đều là đại thần thân cận của Triệu vương, thấy Triệu vương do dự, không khỏi đưa mắt ra hiệu lẫn nhau.Ngay sau đó, Triệu Hách nhẹ giọng nói với Triệu vương: "Quốc chủ, Triệu quốc ta hai lần liên tiếp bị Tần quốc đánh bại, lòng dân tan rã, lòng quân bất định, quốc gia tiêu hao quá lớn, căn bản không đối phó nổi cuộc chiến tiếp theo với Tần. Tại sao quốc chủ còn muốn kiên trì chứ?"Triệu vương bỗng dừng bước, trên mặt hiện ra vẻ khuất nhục, nhịn không được nói: "Không lấy lại được Hàm Đan, sau này quả nhân làm sao còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông trong tông miếu. Chỉ cần lần này đánh thắng Tần, nói không chừng quả nhân có thể cùng liên quân một mạch đánh tới Hàm Dương, báo thù rửa hận."Triệu Hách lấy của Đường Tuy rất nhiều vàng bạc, nên lúc này sao lại không ra sức khuyên bảo Triệu vương?Hắn tiếp tục nói: "Triệu quốc liên tiếp thua trận, hao binh tổn tướng, ngay cả tướng quân Liêm Pha nổi danh như vậy cũng không thể đối đầu cùng quân Tần. Thần thật sự lo lắng, lần này quốc chủ tiếp tục chống Tần thất bại nữa, lại phải cắt đất bồi thường, từ nay về sau hoàn toàn không còn lực phản kháng."Triệu vương nghe Triệu Hách miêu tả tương lai, sợ tới mức mặt tái ngắt, ánh mắt hoảng loạn bất an nhìn loạn quanh triều đình.Liêm Pha lập tức phản bác: "Theo thần nghĩ, trận chiến này nên đánh."Ngu khanh* trước đến nay đều là phái chủ chiến, thấy lần này Triệu vương sắp bị Triệu Hách vô sỉ thuyết phục cầu hòa, hắn lập tức đi ra, cao giọng nói: "Quốc chủ ngàn vạn lần không nên như thế. Tần quốc tuy mạnh, nhưng không mạnh bằng lục quốc hợp lại. Những năm gần đây, Tần quốc một lòng muốn thôn tính lục quốc, thay thế Chu thiên tử, lòng lang dạ sói, mọi người đều biết. Dù Triệu quốc của chúng ta không ngừng thỏa hiệp với Tần quốc, nhưng đất đai của chúng ta sát bên Tần quốc, nếu Tần quốc muốn đánh, vẫn sẽ lấy Tam Tấn** chúng ta mà khai đao. Thay vì bỏ ra nhiều tiền của nuôi Tần quốc ăn mãi không no, tại sao không dùng số tiền kia để lôi kéo Sở quốc, Hàn quốc và Ngụy quốc? Ít nhất bọn họ cùng lập trường với chúng ta, có thể hợp lại tấn công Tần quốc. Như vậy, dù cho sau này hợp đàm, Tần quốc ở vào thế bất lợi, Triệu quốc ta cũng có cơ hội sinh tồn."*khanh: chức quan thời xưa**Tam Tấn: ba họ lớn nước Tấn, với sự đồng ý của vua Chu, chia nước Tấn thành ba nước Hàn, Triệu, và Ngụy.Triệu vương nghe Ngu khanh nói xong, trong lòng rõ ràng vừa mới muốn cầu hòa lại chuyển thành đánh Tần tốt hơn.Lâu Hoãn vừa thấy thế, thoáng chốc hung ác nheo mắt lại.Hắn đi đến trước mặt Ngu khanh, không khách khí nói: "Quốc chủ đối xử với Ngu thượng khanh không tệ, lúc trước ngươi chỉ có thể mang giày cỏ, là quốc chủ tặng cho ngươi hai trăm lượng vàng, một đôi ngọc bích và thân phận thượng khanh. Ngu khanh hôm nay tại sao không nghĩ tận trung vì quốc chủ, ngược lại hại quốc chủ?!"Ngu khanh trong mắt tràn đầy nghi hoặc, không khỏi nhìn Lâu Hoãn nói: "Ngươi có ý gì?"Lâu Hoãn hừ lạnh một tiếng, quỳ gối trước mặt Triệu vương, lớn tiếng nói: "Quốc chủ, sau trận chiến Trường Bình, ban đầu thần nói chi bằng đáp ứng, thành thật dâng cho Tần quốc sáu tòa thành, để có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức; lời Ngu thượng khanh nói không khác bây giờ là mấy, kích động quốc chủ tin tưởng hắn. Kết quả dẫn tới trận chiến Hàm Đan, đến nỗi không những phải dâng lên sáu tòa thành, thậm chí còn mất đi Hàm Đan tổ tông lưu lại và mười hai tòa thành khác vào tay quân Tần. Hôm nay, Ngu thượng khanh lại nói như vậy! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Muốn làm cho Triệu quốc ta mất nước mới yên tâm sao?!"Ngu khanh bị hắn chặn họng đến nỗi không biết phải nói gì.Nhưng Ngu khanh nói kỳ thật không sai chút nào.Trận chiến Hàm Đan sở dĩ thất bại là do lương thảo không đủ, viện quân không đến đúng lúc mà tạo thành, cũng không phải bởi vấn đề chiến thuật.Nhưng trận chiến Trường Bình và trận chiến Hàm Đan thất bại là hiện thực đặt trước mặt Triệu vương, hắn chưa bao giờ là một quân chủ có mưu lược và tầm nhìn xuất sắc, bởi vậy, nghe Lâu Hoãn quật lại xong, tâm tư vừa mới dao động nháy mắt bị dập tắt.Triệu vương không thèm nhìn Ngu khanh một cái, ngay cả lão tướng Liêm Pha vẫn đứng trên triều đình cũng có vẻ không kiên nhẫn.Triệu vương khoát tay, giận dữ nói: "Ngu khanh và Liêm Pha, các ngươi lui ra đi! Thua trận thì còn mặt mũi gì mà nói tiếp tục đánh Tần, đừng nói Bạch Khởi, ngay cả Vương Kiền các ngươi cũng không đánh lại."Liêm Pha mặt trắng bệch, lão tướng này vì Triệu quốc chinh chiến sa trường nhiều năm, hoàn toàn không chấp nhận được điều Triệu vương vừa nói, thân thể cao to lung lay.Bỗng nhiên, Liêm Pha đột nhiên ngã ra đất, hôn mê bất tỉnh.Triệu vương bị Liêm Pha làm cho hoảng sợ.Nhưng nghĩ đến tại sao Liêm Pha té xỉu, hắn lập tức nổi trận lôi đình, hết sức bất mãn to tiếng: "Đưa tướng quân Liêm Pha về nhà, nếu hắn già rồi, thì đem vị trí nhường lại, tĩnh dưỡng cho tốt đi."Ngu khanh còn muốn lên tiếng.Nhưng sau khi nghe Triệu vương xử trí Liêm Pha, hắn thở dài một hơi, hết sức thất vọng với Triệu vương, đi theo Liêm Pha bị khiêng lên, cùng rời khỏi hoàng cung.Liêm Pha qua hồi lâu mới tỉnh lại trong phủ của mình, sau khi nghe được Triệu vương đối xử với ông ra sao, thoáng chốc nôn ra một ngụm máu tươi, lớn tiếng cười thảm nói: "Có vua như thế, trời muốn diệt Triệu rồi!"Không đợi người nhà kịp phản ứng, Liêm Pha đã tiện tay cầm lấy vũ khí, đột nhiên cắt cổ của mình, cả người ngã ra giường, tắt thở bỏ mạng.Quý phủ của Liêm Pha thoáng chốc khóc lóc vang trời.Không đến nửa ngày, tin Liêm Pha bị Triệu vương chọc giận đến tự sát đã truyền khắp Triệu quốc, làm cho lòng người hoảng sợ, càng không người nào dám chiến đấu.Sau khi Lâu Hoãn nhận được tin này, mò mẫm xuống hầm chứa vàng bạc, không lo nói: "Chết một Liêm Pha có là gì, Triệu quốc ta người tài liên tục xuất hiện, còn thua một lão nhân gần đất xa trời sao."Hắn không chút nghĩ ngợi, liền đem tin thành công thuyết phục Triệu vương bỏ qua việc đánh Tần viết lên thẻ tre, phái người đưa đến chỗ Đường Tuy.Sau khi Đường Tuy nhận được tin này, liền vui mừng đem tin truyền về nước, khiến Tần vương phấn khởi không thôi.Doanh Chính ngồi bên cạnh ông cùng chia sẻ tin tốt này, nhưng trên mặt Doanh Chính một chút xíu vui vẻ cũng không có.Từ lần nói chuyện trước đến nay đã qua năm tháng, nhưng khi Tần Tử Sở phụng mệnh tiến cung, chưa từng đi vòng qua liếc hắn một cái.Doanh Chính siết chặt nắm tay, trong lòng nghĩ: ngươi trốn được nhất thời, nhưng chẳng lẽ có thể trốn được cả đời?Sớm hay muộn cũng có một ngày, ngươi phải trở về cung Hàm Dương này, kế thừa vương vị!Đến lúc đó trẫm muốn xem ngươi còn dám trốn đi nơi nào!。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。
Lục quốc có mấy ông vua bất tài thế này, hèn gì mất nước. (一。一;;)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz