ZingTruyen.Xyz

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

ლ maitran.wordpress.com ლ

Thân là một hài tử xinh đẹp đáng yêu, lại thông minh hơn người, Doanh Chính vẫn luôn rất được Hoa Dương phu nhân yêu thích. ><

Nàng cả đời không sinh được nam hài, bởi vậy, càng lớn tuổi thì càng trọng nam khinh nữ.

Bây giờ nàng hầu như xem toàn bộ nam hài đều tốt cả.

Thấy con cháu cùng mình nói chuyện nghiêm túc, Hoa Dương phu nhân cười tươi như hoa.

Nàng mang theo tâm trạng trêu đùa hài tử nói: "Quốc chủ không nói, thì A Chính liền không muốn tới gặp ta sao?"

Doanh Chính bình tĩnh nói: "Mỗi sáng sớm con đều tới đây, nhưng phu nhân lại thường không rảnh."

Hoa Dương phu nhân bị tiểu bối vạch trần việc này nên thẹn quá hoá giận, nhưng nghĩ đến tuổi của Doanh Chính căn bản không hiểu việc này, trong lòng lại có chút đắc ý việc bản thân vẫn có thể làm Thái tử trụ say mê đến không biết trời đất.

Nàng thẹn thùng cười, trong tay ôm hài tử, lúc nhìn về phía Tần Tử Sở mới bắt đầu nói đến việc nghiêm chỉnh.

"Tử Sở, sau khi Tín Lăng Quân bị Ngụy quốc trục xuất, giữa hắn và Ngụy vương chia rẽ huyên náo cả thiên hạ đều biết. Dường như Ngụy vương sợ quốc chủ tức giận, ngoại trừ đưa quốc thư tới tạ lỗi ra, còn có một bức thư khác đưa đến tay Thái tử —— Ngụy vương hy vọng đem một nữ nhi gả cho nhi tử của Thái tử làm chính thất. Con..." Hoa Dương phu nhân nói xong, băn khoăn nhìn Doanh Chính trong ngực, trên mặt hiện ra vẻ khó xử.

Công bằng mà nói, thực lực của Ngụy quốc không mạnh.

Nhưng phía bắc Ngụy quốc giáp với Hàn, Triệu, phía nam thông với Sở quốc, phía đông gần Tề, Lỗ, Vệ, có thể giao hảo với nhiều quốc gia.

Chỉ cần được Ngụy quốc trợ giúp thì bất luận tấn công quốc gia nào, Tần quốc cũng có thể từ trung tâm giao thông tiện lợi.

Chỗ tốt trong đó không cần nói cũng biết.

Doanh Chính mâu quang chợt lóe, nhìn về phía Tần Tử Sở.

Trong lòng hắn nghĩ: đây là một khoản giao dịch rất tốt, nếu là trẫm, sẽ đồng ý ngay.

Tần Tử Sở nghe xong lời này thì một chút phản ứng cũng không có, bình tĩnh nói: "Không biết phụ thân nhìn trúng ai lấy nữ nhi của Ngụy vương?"

Trong mắt Hoa Dương phu nhân hiện lên vẻ thất vọng, nhưng sau khi sờ tóc Doanh Chính, vẫn là vui mừng thay hắn.

Nàng nhẹ giọng nói: "Thái tử đương nhiên vẫn thích Hề nhi, nhưng ta nói với hắn Hề nhi trước kia lấy tỷ tỷ của Triệu vương làm chính thất, sao có thể tái giá với nữ nhi của Ngụy vương, đến lúc đó đều trở thành người thân của quốc chủ, giữa Triệu, Ngụy còn có quan hệ thông gia, chẳng phải là thành người một nhà sao. Vì vậy mới khuyên nhủ hắn, nhưng ta thấy Thái tử cũng chưa từ bỏ hy vọng. nếu con mở miệng bằng lòng lấy nữ nhi của Ngụy vương, về sau sẽ không lo; bây giờ con không không muốn lấy nàng, chỉ sợ sự việc sẽ có chút khó khăn."

"Con sẽ không cưới thê tử, nếu thân phận không cao, con lo các nàng không được giáo dục tốt, ức hiếp A Chính; thân phận cao, con càng sợ lòng dạ các nàng không tốt, vẫn sẽ ức hiếp A Chính." Tần Tử Sở rốt cuộc hạ tầm mắt nhìn ra xa, trong đôi mắt ôn nhu không có một tia miễn cưỡng.

Hoa Dương phu nhân nhẹ nhàng thở dài, đưa tay sờ hai má Tần Tử Sở, nụ cười trên mặt có chút mất mát: "Tử Sở, nếu con không phải là con trai trưởng của ta, nói không chừng ta sẽ muốn câu dẫn con. Thái tử đối với ta cũng rất tốt, nhưng... ta đang suy nghĩ, không biết nữ tử nào may mắn gả cho con."

Nhìn mỹ nhân nhiều lần cũng sẽ thấy bình thường, bây giờ Tần Tử Sở đối mặt với Hoa Dương phu nhân, trong lòng cũng rất bình tĩnh.

Hắn vội vàng dập đầu với Hoa Dương phu nhân, cảm kích nói: "Thái tử có hai mươi mấy nhi tử, trong số đó phu nhân có thể chọn Tử Sở, mà còn luôn vạch kế hoạch chu đáo cho con, phái người tâm phúc trông nom để A Chính lớn lên bình an, đây là may mắn của con. Cuộc sống này, mười điều thì có tám, chín là không như ý muốn, Tử Sở không dám nói điều khác, nhưng con nhất định dốc hết khả năng để nửa đời sau của phu nhân được suông sẻ."

"Đúng vậy, hắn có hai mươi mấy nhi tử, nhưng có liên quan gì đến ta đâu." Một giọt lệ bỗng nhiên rơi xuống từ khóe mắt của Hoa Dương phu nhân, nàng đưa tay che miệng, ánh mắt mở to, lặng lẽ rơi lệ.

Nàng đem Doanh Chính trả về ngực Tần Tử Sở, vội vàng bỏ lại một câu "Đưa công tử trở về". Sau đó, xoay người chạy vào hậu điện.

Tần Tử Sở nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Hoa Dương phu nhân, tâm trạng cũng suy sụp theo.

Sau khi đi vào thời Chiến quốc, mỗi ngày Tần Tử Sở đều sống vô cùng đầy đủ, nên hiếm có thời gian hồi tưởng lại cuộc sống vui vẻ trước đây của mình, nhưng phản ứng của Hoa Dương phu nhân hôm nay khiến cho hắn nhớ tới chuyện đã xảy ra trước khi tới đây.

Trong nhất thời, trên mặt Tần Tử Sở cũng mất đi nụ cười.

Hắn dắt tay Doanh Chính, chậm rãi trở về.

Sau khi trở lại tẩm phòng, Tần Tử Sở trực tiếp nằm vào đệm, bỗng cảm thấy thân tâm mỏi mệt.

Doanh Chính đứng ở cửa nhìn người đang cuộn mình vùi sâu trong đệm —— sống lưng gầy cong lại, toàn bộ co thành một khối.

Thoạt nhìn, Tần Tử Sở dường như có chút đáng thương.

Hắn khẳng định trong lòng: Tần Tử Sở đang khổ sở.

... Bởi vì Hoa Dương phu nhân rơi lệ sao?

Không, Tần Tử Sở cũng không giống Thái tử trụ thích mỹ nhân khóc đến hoa xuân đái vũ, như vậy là vì chuyện bọn họ nói trước đó.

Doanh Chính đi từng bước một đến bên Tần Tử Sở, ngồi ở trước mặt hắn, Tần Tử Sở đang khẽ chau mày, môi nhẹ nhàng cong lên đầy chán ghét.

Doanh Chính cảm thấy nét mặt này hoàn toàn không nên xuất hiện trên mặt của Tần Tử Sở.

Hắn không thích vẻ mặt không cao hứng của Tần Tử Sở.

Doanh Chính đưa ngón tay nhỏ nhắn ra, đặt trên ấn đường của Tần Tử Sở, nhẹ nhàng xoa, khẽ nói: "Ngươi từng bị tình nhân của ngươi phản bội sao?"

Tần Tử Sở mở mắt ra, mệt mỏi mỉm cười một chút, đưa tay nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Doanh Chính, cùng đặt lên trán mình.

Hắn hơi vặn vẹo thân thể một chút, ngửa mặt nằm trong đệm, lộ ra vẻ hoài niệm: "Trước khi ta tới đây, ta vừa mới biết được tin, hắn và biểu muội của ta đang ở cùng một chỗ."

Không đợi Doanh Chính nói gì, Tần Tử Sở bỗng nhiên nở nụ cười, hắn nhẹ giọng nói: "Vòng luẩn quẩn tan tan hợp hợp ta đã xem qua không ít, thời đại kia của ta và bây giờ chênh lệch rất nhiều, có điều nam nhân và nam nhân ở cùng một chỗ vẫn là chuyện mất mặt. Nhưng dù là nam hay nữ, bất luận tình cảm gì cũng là sự phiêu lưu, ta chưa bao giờ cảm thấy bây giờ có gì khác biệt, tình cảm cũng cần phải dụng tâm vun đắp. Mặc dù kết quả không như ta kỳ vọng, nhưng ta vẫn nghĩ quyết định chia tay mà ta đưa ra là chính xác."

"...nhưng đưa ra quyết định chính xác, cũng không có nghĩa là ta không khó chịu." Tần Tử Sở vừa nói vừa đưa ra một tay đang nhàn rỗi, ôm Doanh Chính áp vào trong ngực của mình, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của hắn.

Bỗng nhiên, Tần Tử Sở đổi đề tài, kéo cả Doanh Chính đang nằm cũng trúng đạn: "Cho nên, ngươi không cần có nhiều thành kiến như vậy đối với nữ nhân, cho dù là thích nam nhân cũng sẽ bị lừa. Ai lúc còn trẻ không gặp phải mấy kẻ cặn bã chứ."

Doanh Chính lười biếng nhấc lên mí mắt, liếc Tần Tử Sở đang tự mình giáo huấn đến hăng say, khóe miệng hé ra nụ cười lạnh.

Lại đang giáo huấn trẫm?

Xem ra ngươi thật sự là một chút cũng không biết, không có đế vương nào không ghi thù.

"Ngươi khổ sở là bởi vì giống với Hoa Dương phu nhân, không thể sinh hài tử cho hắn, cho nên hắn tìm nữ nhân khác?" Doanh Chính dựa theo tư tưởng cổ hủ của mình, vô cùng tự nhiên hỏi.

Tần Tử Sở thoáng chốc bị lời này làm cho nín thở.

_(:з" ∠)_ tại sao trong nháy mắt ta cảm thấy mình đang xem sinh tử văn, nhất định là ảo giác.

Tần Tử Sở nghiêm túc giải thích: "Chỗ của ta không phải ai cũng cần kéo dài huyết mạch đời sau, cho nên tình cảm đơn thuần là tình cảm, hài tử không phải là điều cần thiết để hai người cùng một chỗ. Hiểu không? Đó là kết tinh của tình yêu, không phải là mục đích của hôn nhân."

"Rất hiển nhiên, hắn lựa chọn 'Mục đích', đem 'Tình yêu' của ngươi ném ra sau đầu." Doanh Chính xem nhẹ giải thích của Tần Tử Sở, nhắm thẳng vào vấn đề chính.

Tần Tử Sở bình tĩnh nói: "Có lẽ là ta quá ngây thơ rồi."

"Không tệ." Doanh Chính bình tĩnh gật đầu đồng ý với sự tự đánh giá của Tần Tử Sở, sau đó giọng càng thêm lãnh khốc nói: "Một khi đã quyết định độc chiếm người khác, như vậy ngươi đã bại lộ nhược điểm chí mạng của mình, để hắn tùy ý tổn thương ngươi."

Doanh Chính nói xong lời này, nâng mắt nhìn Tần Tử Sở, rút bàn tay ra, ngồi thẳng dậy, thẳng thắn yêu cầu: "Trẫm mặc kệ ngươi đã từng có cuộc sống hỗn loạn cỡ nào, hiện tại không cho phép có quan hệ với nam nhân nữa."

"... Ta vốn dĩ cũng chỉ là nói chuyện yêu đương bình thường, ở chung với nhau mà thôi..." Tần Tử Sở cảm thấy bản thân đã nói không nên lời.

"Không người mai mối mà lại quan hệ bất chính! Tần Tử Sở! Ngươi thế nhưng còn làm ra chuyện vô sỉ như vậy!" Ánh mắt Doanh Chính nhìn Tần Tử Sở rốt cuộc bừng lên vẻ giận dữ thật sự, bàn tay tròn trĩnh đập vào chăn.

Yêu nhau mà không vì mục đích kết hôn thì đều là chơi qua đường, nhưng mà...

┭┮﹏ ┭┮ chẳng lẽ, ta thật sự là chơi qua đường sao?

Σ( ° △ °|||)︴ không đúng!

Tại sao chuyện bình thường như thế, mỗi lần bị Thủy Hoàng đế nói, cuối cùng ta đều cảm thấy chính mình không đúng chứ!

Không thể đưa ra bằng chứng để chứng minh đó không phải là lỗi của ta!

Tần Tử Sở rốt cuộc giật mình ngồi dậy.

Hắn đặt Doanh Chính tại chỗ, vội vàng nói: "Chúng ta đều là nói chuyện yêu đương rồi kết hôn, chỉ có một số rất ít mới có người mai mối... Không đúng, có người mai mối cũng cần nói chuyện yêu đương! ... Ta rốt cuộc đang nói cái gì?"

Tần Tử Sở đã muốn khóc không ra nước mắt, càng nói càng loạn.

Rốt cuộc hắn hoàn toàn buông tha việc giải thích điểm khác biệt với Doanh Chính, nằm trở lại trong đệm, rầu rĩ nói: "Để cho ta yên tĩnh một lát. Ta không muốn cùng một người cổ có bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế nói chuyện."

Doanh Chính thu hồi vẻ giận dữ ngụy trang trên mặt, cọ vào ngực Tần Tử Sở, gối lên cánh tay hắn, khẽ nói: "Nếu lúc nửa đêm mỗi tháng, ngươi vẫn luôn thành thành thật thật thỉnh thoảng thư giải, trẫm sẽ không ngăn cản ngươi." (thư giải: tự giải quyết =)) )

Tần Tử Sở nằm trên giường, tứ chi đang giãn ra chợt buộc chặt, cả người cương thành tượng đá.

Mỗi tháng, lúc nửa đêm, thỉnh thoảng thư giải...

Mỗi tháng, nửa đêm, thư giải...

Nửa đêm, thư giải...

Thư giải...

"Tại sao buổi tối ngươi không đi ngủ! Lớn lên sẽ không cao nổi! Người lùn là không có tương lai!" Tần Tử Sở nghiến răng nghiến lợi nói.

Sắc mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt lại không tự chủ được né tránh Doanh Chính.

(*/ω\*) đêm khuya thanh vắng lại bị người ta nhìn thấy thật sự là rất ngượng ngùng.

Người nhìn thấy lại là... Thủy Hoàng đế bệ hạ... nhi đồng...

_(:з" ∠)_ giới hạn cuối cùng cũng đã bị đâm thủng, làm thế nào bây giờ!

Không biết là có thể vá lại không?

Quên đi, không cần để ý chuyện này, dù sao từ đầu đã có khe hở.

Doanh Chính nhướng mày mỉm cười, thấp giọng nói: "Mặt của ngươi thật là đỏ."

Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Tần Tử Sở, giống như là rất vừa lòng nheo mắt lại, lộ ra nụ cười đáng yêu.

Hắn tiếp tục nói: "Còn rất trơn bóng."

Gương mặt Tần Tử Sở ngày càng nóng, lỗ tai cũng như thiêu đốt, vội vàng gạt tay Doanh Chính đang phủ trên mặt mình ra, cuối cùng nhìn thẳng vào linh hồn bên trong thân thể nhỏ bé.

( ⊙ o ⊙) trong nháy mắt giống như ngồi trước mắt chính là nam nhân trưởng thành tràn đầy lực áp bách.

"Ngươi, ngươi đừng sờ loạn!" Tần Tử Sở mạnh miệng trừng Doanh Chính.

Doanh Chính thuận thế thu hồi tay, vặn vẹo thân thể, dùng chân cọ lên thắt lưng của Tần Tử Sở, nhẹ giọng nói: "Trẫm giàu có nhất thiên hạ, bất kỳ cái gì cũng sờ được."

(╯‵□′)╯︵┻━┻ đây rốt cuộc xem là bị lão nam nhân đùa giỡn, hay bị hài tử ngang bướng đùa giỡn!

。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。

Quả là không theo kịp cuộc nói chuyện về chủ đề: tình yêu, hôn nhân, gia đình của hai anh =))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz