ლ maitran.wordpress.com ლ
Tần Tử Sở hạ tầm mắt liếc nhìn Doanh Chính một cái, khẽ cười thành tiếng. ><Hắn đưa tay véo khuôn mặt mũm mĩm của Doanh Chính, bình tĩnh nói: "Không có ngươi, mỗi ngày ta cũng có thể ăn thịt. Chó gà heo cá, mặc sức lựa chọn. Nhi tử thân mến, có lẽ ngươi quên, bây giờ ta là phụ thân của ngươi."Doanh Chính nhìn Tần Tử Sở, giọng còn thản nhiên hơn hắn, khẽ nói: "Lúc người của lục quốc cho rằng Lã Bất Vi là phụ thân của trẫm, trẫm còn dám giết bọn họ. Nếu ngươi chiếm thân thể của phụ thân trẫm, trẫm phải tiễn ngươi đi, thì mới là tôn kính với phụ hoàng. Tần Tử Sở, ngươi nói đúng không?"Nụ cười trên mặt Tần Tử Sở cứng đờ, chợt phát hiện điều mình cho là ưu điểm kỳ thật là nhược điểm.Mà hắn thật sự, thật sự sắp biến thành người chết._(:з」∠)_ ta thật sự quá ngốc!Vì cái gì không sớm nhớ ra đây là một niên đại mê tín!"Muốn ăn thịt sao?" Doanh Chính ra vẻ thản nhiên nói.Tần Tử Sở nhếch miệng, véo mặt hắn một cái, ôm hắn trở về.Doanh Chính thoải mái vùi trong ngực Tần Tử Sở, thấp giọng nói: "Như thế nào, sợ ư? Trẫm thấy lá gan của ngươi cũng không nhỏ chút nào. Lúc này, tấn công mạnh mẽ Hàm Đan có lẽ tổn thất rất lớn, nhưng nhất định có thể đạt được thắng lợi. Nhưng mà ngươi biết hay không, ba nước Triệu, Hàn, Vệ đều là hậu duệ của Tấn quốc, nếu đoàn kết lại chống Tần, trận chiến này e rằng sẽ có chuyển biến rất lớn. Đến lúc đó, tiền tuyến thất bại, Đại Tần ta sẽ tổn thất bao nhiêu —— ngươi biết không?! Một phần mười quân tinh nhuệ! Nhưng tính mạng của một phần mười quân Tần cũng không quan trọng bằng việc tiêu diệt Triệu quốc, bởi vì trận chiến này một khi thất bại, liên quân ba nước nhất định thẳng tiến Tần quốc để lấy lại đất đai bị mất. Mười bảy huyện của Thượng Đảng*, tiến có thể đánh, lui có thể thủ cũng trở về tay bọn họ. Tiến vào mười bảy huyện của Thượng Đảng chính là vào vị trí hiểm yếu ở phía đông các quốc gia, nếu mất nơi đây, hậu hoạ vô cùng. Tần Tử Sở, trẫm nói một chút cũng không sai, ngươi rất nhân từ nương tay."
*Thượng Đảng: đất của nước Hàn, nguyên nhân bùng nổ trận Trường Bình. Quân Tần bao vây quận Thượng Đảng trong mấy năm. Tướng giữ Thượng Đảng liệu thế không giữ được, bèn đem thành dâng vua Triệu, để làm cho Tần giận Triệu, tất dời quân đánh Triệu, bấy giờ Triệu phải cùng Hàn hợp sức để chống Tần. Vua Triệu nhận Thượng Đảng nhưng lại không cử đại binh đi cứu trợ. Mãi tới khi vua Triệu cử danh tướng Liêm Pha đi cứu thì Thượng Đảng bị Tần lấy rồi. Liêm Pha đi đến ải Trường Bình thì gặp quân Tần.Doanh Chính nói xong, lộ ra ánh mắt thâm trầm vượt quá bộ dáng hài đồng của hắn lúc này.Ánh mắt của hắn từ trên mặt Tần Tử Sở dời đi, nhìn bầu trời bao la, thấp giọng nói: "Nếu có dịp, trẫm muốn gặp Võ An Quân bách chiến bách thắng một lần."Khóe miệng Tần Tử Sở không khỏi run rẩy một chút: "Ngươi không biết sát tâm của hắn rất nặng sao? Bạch Khởi mỗi lần giết đến hai mươi vạn, bốn mươi vạn tù binh."Doanh Chính cười lạnh một tiếng: "Lòng dạ đàn bà, đại quân Tần quốc của ta tổng số là bao nhiêu? Ngươi thấy nếu muốn trông coi bốn mươi vạn đại quân, thì cần bao nhiêu người?"Tần Tử Sở nghe vậy bỗng im lặng.Doanh Chính liếc mắt nhìn hắn, nghĩ trong lòng: mặc dù mềm lòng, nhưng cũng không phải vô phương cứu chữa.Hắn tiếp tục nói: "Ngươi cũng hiểu rõ, cách làm của Võ An Quân cũng không sai chút nào. Giữ lại những tù binh này sẽ vô cùng lãng phí lương thảo và binh sĩ của Đại Tần ta. Huống chi, thiên hạ rất ít người vô tình, tù binh tuyệt đối sẽ không thể trơ mắt nhìn đại quân Tần quốc tàn sát bạn bè thân thiết của họ, một khi bất ngờ tạo phản thì sợ là hậu phương của quân ta cũng không yên. Tuy rằng cách làm của Võ An Quân thoạt nhìn tàn nhẫn vô tình, nhưng lại rất có trách nhiệm đối với sự an nguy của tướng sĩ Đại Tần."Tần Tử Sở không phải là người không hiểu chuyện, nghe vậy gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, cho dù là giam vào ngục, cũng không thể chứa nhiều người như vậy, hơn nữa lương thực để nuôi sống bọn họ quả thật là vấn đề lớn."Tần Tử Sở nhớ ở niên đại này, cuộc sống ăn no mặc ấm là điều người ta muốn nhất, bởi vậy, ý nghĩa của lương thực tuyệt đối không giống như ở hiện đại.Doanh Chính đối với việc Tần Tử Sở thẳng thắn nhận sai có chút kinh ngạc, không khỏi giương mắt nhìn về phía Tần Tử Sở.Hắn vốn tưởng rằng Tần Tử Sở có tài hùng biện, nhất định sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy, mà là tranh cãi một phen, phản ứng của Tần Tử Sở làm cho hắn mở rộng tầm mắt."Làm sao vậy? Cổ giương cao như vậy không có gì chứ?" Tần Tử Sở đưa tay đỡ sau gáy của Doanh Chính.Bàn tay ấm áp phủ lên toàn bộ phần cổ và gáy của Doanh Chính, ngón tay mềm mại men theo xương sống của hắn nhẹ nhàng ma xát, Doanh Chính thấy ngứa ngáy trong người, khóe miệng nhịn không được khẽ nhếch lên."A Chính sợ nhột? Nghe nói nam nhân sợ nhột thì sẽ sợ lão bà..."Tần Tử Sở nhìn nam hài trong ngực co lại bả vai, thân thể run rẩy, nhịn không được cười theo.Hắn tiến đến bên tai Doanh Chính nói khẽ, trong âm thanh ấm áp tràn đầy sự trêu đùa, hơi thở ấm áp lại ẩm ướt phả vào gáy của Doanh Chính.Thân thể Doanh Chính cứng đờ, nhưng ngón tay của Tần Tử Sở nhẹ nhàng vuốt lên cột sống của hắn khiến run rẩy trên người ngày càng nhiều.Rốt cuộc hắn không nhịn được phát ra tiếng cười trong trẻo.Mặc dù cười rất vui vẻ, nhưng trong lòng Doanh Chính đang nghiến răng nghiến lợi nói: nếu ngươi biết là sau khi trẫm trưởng thành, sờ soạng chỗ này sẽ có kết quả gì, bây giờ sẽ không chơi đùa vui vẻ đến thế.Thật ra Tần Tử Sở cũng sợ Doanh Chính cười lâu sẽ đau bụng.Không lâu sau hắn liền dừng động tác trên tay lại, chủ động xoa bụng cho Doanh Chính."Bụng không thấy khó chịu chứ?" Ánh mắt của Tần Tử Sở dừng trên bụng Doanh Chính, động tác trên tay vô cùng nhẹ nhàng.Doanh Chính giương mắt nhìn vẻ mặt của Tần Tử Sở, đưa tay bắt lấy ngón tay của hắn, thấp giọng nói: "Việc này không tao nhã, trở về rồi hãy xoa tiếp.""... Tại sao đột nhiên ngươi lại để ý đến hình tượng?" Tần Tử Sở nhất thời có ảo giác mình bị một tia sét đánh trúng.Σ( ° △ °|||)︴nhưng lúc ngươi còn bé đái dầm, ị ra quần, cũng không thấy thẹn thùng đỏ mặt a!Tại sao bây giờ đột nhiên lại để ý đến hình tượng.Ai có thể cho ta biết, rốt cuộc giữa chừng đã xảy ra chuyện gì không?Nghe Tần Tử Sở nói, ánh mắt Doanh Chính trở nên lạnh lùng.Hắn nhắm mắt lại, không muốn cãi nhau với Tần Tử Sở, chẳng qua là chợt hiểu ra Tần Tử Sở không có ý định che giấu điều gì —— nhưng đối với Doanh Chính mà nói, đây là nhược điểm của Tần Tử Sở.Hắn khẽ nói: "Tần Tử Sở, ngươi chưa từng cạo qua chòm râu."Huyết sắc trên mặt Tần Tử Sở chợt biến mất, bàn tay che cằm, nhìn thẳng vào Doanh Chính.Qua hồi lâu, Tần Tử Sở mới mở miệng: "Sao ngươi lại chú ý tới chuyện này?"Doanh Chính lắc đầu: "Ngươi cũng chưa từng cố gắng che giấu việc này. Về sau quả thật nên chú ý nhiều hơn."Tần Tử Sở cúi đầu "Ân" một tiếng, khi hai người trở về phòng, nói khẽ: "Cám ơn ngươi đã quan tâm ta."Doanh Chính bình tĩnh nhếch môi, quay đầu nhìn về phía hắn.Chờ Tần Tử Sở tự tay đem mình đặt lên giường, Doanh Chính mới nói: "Sau này không nên sờ loạn sau gáy của trẫm, nữ nhân sờ qua đều bị trẫm giết."Tần Tử Sở thoáng chốc ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, khuôn mặt trắng nõn của hắn liền đỏ ửng, ngay cả tai cũng đỏ lên.Ánh mắt của Doanh Chính chợt lóe, thu phản ứng của Tần Tử Sở vào mắt, biết hắn nghe hiểu ý của mình.Doanh Chính nói sang chuyện khác: "Mang trẫm cùng đi nghe Phạm Tuy giảng bài."Tần Tử Sở trực tiếp từ chối yêu cầu của Doanh Chính, hắn đưa tay ấn vào trán Doanh Chính: "Ngươi cho Phạm Tuy là Tần Sơ sao? Chắc chắn hắn có thể nhìn ra ngươi không phải là hài tử mới sinh bình thường."Doanh Chính liền phản bác lại lời của Tần Tử Sở: "Ngày đầu tiên Tần Sơ ở trong sân liền phát hiện trẫm không giống người thường, ngay cả điểm này ngươi cũng không chú ý tới, thật sự là không có đề phòng."Tần Tử Sở cứng nhắc nói: "... Nhưng hắn xử sự rất bình thường, cũng chưa nói qua việc của ngươi.""Tướng mạo của trẫm trời sinh khác với thường nhân, nên vốn không bình thường." Doanh Chính bình tĩnh tuyên bố sự thật này, nháy mắt làm hơi thở của Tần Tử Sở nghẹn lại, không thể lên cũng không thể xuống được._(:з」∠)_ bất luận Doanh Chính làm gì ta cũng thấy là bình thường, nhưng ta luôn bị cái thế giới xấu xa này làm cho thất vọng toàn tập.Tần Tử Sở hoàn toàn ngậm miệng lại, theo yêu cầu của Doanh Chính, mang theo hắn cùng đi đến lớp học của Phạm Tuy.Phạm Tuy quả thật tài hoa hơn người.Phương pháp giảng bài của hắn hết sức khác biệt, Tần Tử Sở lấy thân phận một giảng viên ngành kỹ thuật nghe giờ học của hắn cũng cảm thấy rất thu hút.Chương trình học của Phạm Tuy, ngay từ đầu luôn luôn giảng một câu chuyện lịch sử chân thật, tiếp đó đưa ra quan điểm của hắn, sau đó mới tới nội dung chính —— Phạm Tuy sẽ đứng trên một lập trường khác, triệt để phủ định quan điểm trước đó của mình, một lần nữa lại nêu ra thảo luận.Lần đầu tiên Tần Tử Sở nghe chương trình học của Phạm Tuy, quả thực khiến hắn nhanh chóng bái phục.┭┮﹏ ┭┮ nếu năm đó thầy cô môn lịch sử có công lực thần kỳ như vậy, nhất định ta sẽ không đi đến phòng ngủ để kéo chân tên kia, không trở về trường học.Sẽ càng không quen phải một tên cặn bã. (chắc là kể về tên người yêu phụ bạc kiếp trước đây mà)Ôi, chuyện cũ không đáng để nhắc tới."Hôm nay dường như tinh thần của công tử không được tốt?" Phạm Tuy cuộn lại thẻ tre, nhìn về phía Tần Tử Sở, đồng thời nheo mắt lại, vạch trần trạng thái của hắn.Tần Tử Sở nở nụ cười, đem Doanh Chính nằm trong ngực ra trước mặt Phạm Tuy.Hắn lộ ra vẻ mặt vừa nuông chiều, lại vừa phiền não, nhẹ giọng nói: "A Chính nhất định phải đi theo ta."Quả nhiên Phạm Tuy tỏ ra bình thản giống như lời Doanh Chính đã nói, bình thản đến mức làm cho người ta thất vọng.Phạm Tuy gật đầu, dặn bảo cung nữ bên cạnh: "Chuẩn bị một cái đệm mềm cho tiểu công tử, tuổi hắn còn nhỏ, thoải mái là được."Nói xong, Phạm Tuy tình cảm nhìn Doanh Chính, giống như đối xử với Tần Tử Sở, nói với Doanh Chính: "Nếu tiểu công tử hiểu, có thể nghe một chút, nếu thấy nhàm chán thì tự mình ngủ yên."Doanh Chính vẫn chưa ngụy trang vẻ mặt non nớt, hắn nghiêm mặt gật đầu, lắc lư ngồi trên đệm, giống như cún con vẫn thích làm nũng, dựa vào người Tần Tử Sở.Tần Tử Sở không chút nghĩ ngợi đưa tay ôm vai Doanh Chính, để cho hắn có thể thoải mái dựa vào mình, sau đó ngừng lại.Tần Tử Sở cúi đầu nhìn Doanh Chính, đúng lúc Doanh Chính ngẩng đầu nhìn lên.Ánh mắt màu nâu sẫm dịu dàng và đôi mắt song đồng đen nhánh gặp nhau, trong mắt Doanh Chính tràn ngập ý cười, Tần Tử Sở cũng nâng lên khóe miệng.Phạm Tuy thấy phụ tử bọn họ thân mật như thế, vui mừng gật đầu, không ngờ lời mình nói ra nháy mắt lại lôi kéo sự chú ý của Tần Tử Sở và Doanh Chính."Hiềm khích giữa ta và Võ An Quân, chắc hẳn công tử biết rõ, đã vậy, hôm nay có thể đoán suy nghĩ của ta về hắn." Phạm Tuy bình tĩnh mỉm cười.Hắn không chút áp lực nói ra chuyện xấu của mình: "Ta là người Ngụy quốc, nhưng Ngụy vương nhát gan đa nghi, còn triều đình từ trên xuống dưới cùng nhau hãm hại ta, suýt nữa hại ta chết. Ta biết rất nhiều người kể cho quốc chủ về việc ta báo thù, cũng cảm thấy ta bụng dạ hẹp hòi, nhưng có lẽ không ai biết được, từ sau khi bị người ta ném vào nhà xí, ta không thể nào ngửi nổi mùi thối, nếu không sẽ ói không ngừng, cho đến lúc run rẩy mê man. Nhưng tại sao Võ An Quân không hại ta, ta lại cố tình muốn hãm hại hắn chứ?"Tần Tử Sở không chút do dự nói: "Địa vị quyền thế. Công trạng của Võ An Quân to lớn. Hắn bách chiến bách thắng, mà Đại Tần ta đang trong thời kì bành trướng, tướng lĩnh so với mưu sĩ có vẻ quan trọng hơn nhiều, nếu Võ An Quân không chết, e rằng tướng quốc không có ngày nổi danh."Phạm Tuy vô cùng phóng khoáng thừa nhận: "Lời công tử nói không sai, nhưng chưa đủ."Tần Tử Sở do dự một hồi, rốt cuộc lắc đầu.Doanh Chính mới dùng âm thanh mềm mại chậm rãi nói: "Bởi vì hắn đáng chết!"。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。
Tử Sở à, ngoài anh ra thì không ai thấy Doanh Chính là đứa trẻ bình thường đâu, cũng không ai dám trêu đùa như thế ( ̄ー ̄)