ლ maitran.wordpress.com ლ
Rốt cuộc, ròng rã một năm rưỡi sau khi sinh con, thân thể của Triệu Cơ lại đạt được thỏa mãn lần nữa.Mặt nàng đỏ ửng, nằm trong ngực của nam nhân, ngón tay vuốt ve qua lại cơ ngực nở nang của nam nhân, nhịn không được đến gần hôn lên, mềm mại nói: "Ngươi là ai? Hãy đi theo ta. Ta có thể mang ngươi rời khỏi Hàm Đan ngột ngạt này."Triệu Cơ nói xong lời này, lộ ra vẻ chán ghét.Tuy rằng Triệu quốc đã sớm nhận được tin Tần quốc sắp tấn công, tích cực chuẩn bị chiến tranh, cũng không ngừng phái sứ thần thông qua phương pháp ngoại giao để cố gắng liên kết với các nước chư hầu khác, nhưng ưu thế chiến tranh vẫn không ngừng nghiêng về phía Tần quốc.Bởi trận chiến Trường Bình qua đi, Triệu quốc tổn thất bốn mươi vạn đại quân tinh nhuệ nhất.Con số này vượt quá một phần tư tổng số quân Triệu đang đóng quân.Trong bốn mươi vạn đại quân, thậm chí còn bao gồm toàn bộ kỵ binh của Triệu quốc.Nói cách khác, khi Triệu quốc mất hết kỵ binh, thì đã hoàn toàn mất đi quyền chủ động trong chiến tranh, không thể chủ động đánh dã chiến*.
*dã chiến: đánh nhau không có chiến tuyến nhất địnhHọa vô đơn chí, Yến quốc ở phía bắc của Triệu quốc, thừa dịp sức mạnh của Triệu quốc xuống dốc không phanh, từ phía sau đâm một đao.Yến quốc phái ra quân đội chủ động tấn công Triệu quốc, mặc dù cuối cùng không đủ để uy hiếp Triệu quốc, nhưng cũng làm chậm tốc độ chuẩn bị chiến đấu với Tần quốc của Triệu quốc.Nhưng bất luận Triệu quốc chuẩn bị đầy đủ thế nào, sức mạnh quốc gia không bằng lúc trước là sự thật.Triệu quốc không thể không co lại toàn bộ chiến tuyến, đổi từ tấn công sang phòng thủ, chọn sách lược phòng thủ, quân đội rút khỏi một số thành trì không quan trọng, toàn bộ cư dân địa phương, lương thảo và vật tư quân sự cũng kéo vào trong thành Hàm Đan.Chỉ cần là vật tư không thể mang đi thì thiêu hủy toàn bộ, quân Triệu thậm chí chặn cả sông và nguồn nước, để cố thủ thành Hàm Đan.Bởi vì hành động vườn không nhà trống này, lúc Vương Lăng mang theo đại quân của Tần quốc tiến vào lãnh thổ Triệu quốc, lại như vào chỗ không người.Quân Tần một đường tiến quân thần tốc, lúc đến dưới chân thành Hàm Đan mới bị Võ An Quan và Bì Lao Quan chống cự một chút.Không tới một tháng, bọn họ đã hoàn toàn đập tan sự chống cự của hai tòa thành nhỏ này, bao vây Hàm Đan.Nhưng thành công của Tần quốc cũng chỉ đến đây là chấm dứt.Dù liên tiếp phát động tấn công mạnh mẽ, nhưng lúc này Triệu quốc đối mặt với nguy cơ nước mất nhà tan, cộng thêm nhớ tới thù hận khi trận chiến Trường Bình kết thúc, thành Hàm Đan vậy mà lại chống cự quyết liệt ngoài sức tưởng tượng.Triệu quốc trên dưới một lòng, toàn dân kháng chiến, thật sự dùng tinh thần đoàn kết lần lượt ngăn cản sự tấn công của quân Tần.Trong một tháng, số người thương vong của quân Tần đã gần hai vạn, nhưng thành Hàm Đan vẫn phòng thủ kiên cố.Sau đó, Vương Kiền thay đổi sách lược, đổi công thành thủ, đánh theo kiểu tiêu hao, bây giờ người trong thành Hàm Đan mới hoàn toàn trợn tròn mắt.Bọn họ đã đói bụng đến nỗi phải gặm cả vỏ cây mà sống!Mặc dù toàn dân đều ra sức chống Tần, nhưng không thể không nói, luôn có những người không có tình cảm với quốc gia, hay thề cùng sống cùng chết với quốc gia.Nam nhân trước mắt Triệu Cơ là người như thế.Vừa nghe Triệu Cơ nói, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên, hưng phấn nói: "Lời này là thật?"Triệu Cơ cười hài lòng, nũng nịu nói: "Nói thật hay nói dối, để xem ngươi có làm tốt hay không đã."Nam nhân kề sát vào, hôn lên khuôn mặt của Triệu Cơ, vội vàng nói: "Nhất định hầu hạ nàng thoải mái."Triệu Cơ nghe vậy liền nhếch môi, khuôn mặt xinh đẹp hớn hở hiện ra vẻ quyến rũ đã lâu không thấy, sau một lúc lâu dây dưa hôn cùng nam tử, rốt cuộc nhớ tới việc hỏi tên của hắn: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai?""Ta tên Lao Ái. Từ nay về sau, nhất định hầu hạ nàng thoải mái." Nam nhân nói xong, ân cần thay quần áo cho Triệu Cơ.Hắn đỡ thân thể yểu điệu mệt mỏi của Triệu Cơ, từng bước một từ cửa sau trở về trong phủ của Lã Bất Vi.Sự khoan nhượng của Lã Bất Vi đối với Lục Kiều đã hết mức.Bởi vì hắn cảm thấy, nếu Lục Kiều có thể bình an sinh ra hài tử —— cho dù là nữ hài cũng tốt —— hắn cũng có thể tìm được cơ hội, một lần nữa đem thê tử và hài tử của Tử Sở công tử hộ tống về Tần quốc.Đây quả thật là công lớn, đủ để Lã Bất Vi thoát khỏi địa vị thương nhân thấp hèn.Nhưng mà, nếu Lục Kiều đã từng ở kỹ viện, như vậy sinh hài tử xong, Lục Kiều cũng không cần phải sống tiếp.Lã Bất Vi ôm nam hài trong ngực, cũng cảm thấy đáng yêu.Hắn vẫn luôn ôm hài tử mới sinh chưa mở mắt, ngồi cả ngày trong phòng không ra ngoài, bởi vậy, căn bản không chú ý tới người hầu ở chỗ của Triệu Cơ nhiều thêm một người.Chờ đến lúc hài tử tròn một tháng tuổi, rốt cuộc hắn cũng lại một lần nữa mua chuộc được lính canh cửa thành Hàm Đan, thành công dắt cả nhà từ cửa nam Hàm Đan rời đi.Xe bò lắc lư làm người ta phiền lòng, Triệu Cơ một mình ngồi ở xe phía sau, vì sợ nàng sẽ làm hại nhi tử của "Tử Sở công tử".Nàng nhịn không được nhấc lên bức màn, nhìn về phía thành Hàm Đan dần dần biến mất trong tầm mắt, ánh mắt lộ ra vẻ lưu luyến."Tiểu mỹ nhân à, ngươi làm sao vậy?" Âm thanh láu cá vang lên phía sau Triệu Cơ, một đôi tay to lớn đã vội vàng kéo vạt áo của nàng xuống.Triệu Cơ nhẹ giọng nói: "Sao ngươi dám vào đây."Nhưng tay nàng lại hết sức phối hợp kéo đai lưng của Lao Ái, không lâu sau, hai người đã vội vàng quấn vào nhau, bắt đầu động tác.Lại nói, vận may của Lã Bất Vi vẫn luôn rất tốt, giống như khả năng quan sát của hắn vậy.Sau khi Lã Bất Vi rời thành Hàm Đan không bao lâu, Vương Kiền thay thế Vương Lăng bắt đầu chỉnh đốn, mang đến thêm mười vạn tinh binh.Vương Kiền mang đến rất nhiều lương thảo và dược phẩm cùng vũ khí cần sử dụng gấp, nháy mắt binh sĩ Tần quốc yên ổn vượt qua mùa đông đáng sợ ở thành Hàm Đan."Quốc chủ ra lệnh liều mạng, thề đoạt được thành Hàm Đan!" Vương Kiền lớn tiếng hô, đột nhiên ném bình rượu trong tay xuống đất, hung hăng đập nát.Binh lính uống rượu trước khi xuất chiến, lớn tiếng hò hét: "Chết vạn lần cũng không chối từ!"Tiếng gào thét từ xa truyền vào trong thành Hàm Đan, giống như tiếng gầm của hổ lang trước bữa ăn.Vương Kiền cũng chẳng hề sợ chiến tranh.Trên thực tế, thân là binh sĩ Tần quốc, bất luận già trẻ đều không sợ chiến tranh, đây là cách nhanh nhất để bọn họ thăng quan tiến chức.Nhưng tư chất chiến đấu của Vương Kiền không bằng Bạch Khởi, bởi vậy, lần này Võ An Quân kiên quyết từ chối trận chiến Hàm Đan, đối với Vương Kiền mà nói vừa là một kỳ ngộ, đồng thời cũng là thách thức.Chỉ cần lần này đoạt được thành Hàm Đan, sự thăng quan tiến chức của mình sẽ không thành vấn đề!Thậm chí, hắn còn có thể lưu danh sử sách, công trạng vượt cả Võ An Quân không dám ra ngoài chiến đấu.Vương Kiền có mệnh lệnh của Tần vương, hắn căn bản không quan tâm tới thương vong.Yêu cầu hiện tại của quân Tần chính là tấn công, tấn công, liều lĩnh hết thảy điên cuồng tấn công!Thư mà Tín Lăng Quân Ngụy quốc đưa cho Bình Nguyên Quân "Nhất định dẫn quân tiến đến" bị Tần quốc chặn lại, Vương Kiền biết với tính cách trung hậu đến ngay thẳng của Tín Lăng Quân, chỉ cần Tín Lăng Quân nói điều gì thì hắn tuyệt đối sẽ không lật lọng.Nếu không thể đánh hạ Hàm Đan trước khi quân đội của Ngụy quốc tới, Tam Tấn* nhất định tạo ra tình thế vây kín quân Tần.
*Tam Tấn: ba họ lớn nước Tấn, với sự đồng ý của vua Chu, chia nước Tấn thành ba nước Hàn, Triệu, và Ngụy.Đến lúc đó, sự tình sẽ ngày càng phiền toái.Dưới sự tấn công tới tấp như vậy, người Triệu quốc bên trong thành Hàm Đan dù ý chí có kiên định, quả thật cũng không thể giống như quân Tần có lương thực đầy đủ, trang bị hoàn hảo.Một ngày trôi qua, "quân đội Ngụy quốc" của Tín Lăng Quân vẫn chưa xuất hiện, nhưng Hàm Đan đã thế suy sức yếu."Các ngươi muốn làm gì? Đồ vô lại táng tận lương tâm, dám trộm hài tử của ta để ăn sao!"Bên trong thành Hàm Đan, tiếng khóc thét chói tai hỗn loạn của nữ tử truyền ra xa, Vương Kiền ở trong soái trướng cũng có thể đủ nghe được rõ ràng.Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, khóe miệng dần dần lộ ra nụ cười: "Chúng ta cách ngày thắng lợi không xa."Vương Kiền nghĩ trong lòng: không ngờ sinh thời, ta còn có hi vọng vượt qua công trạng của Võ An Quân.Trong cung Hàm Dương, Tần Tử Sở ôm Doanh Chính xem thư do thuộc hạ trình lên.Trong thư không chỉ có việc chính trị của các nơi, còn có chiến báo tiền tuyến gởi về.Hắn nhìn tin mà Vương Kiền đưa tới, trong lòng không nỡ.Dịch tử nhi thực*, nhiều chuyện đáng sợ.
*dịch tử nhi thực: kẻ đói quá, phải đổi con cho nhau mà ăn thịt... Nhưng chuyện như vậy lại đang ở trước mặt hắn, không còn là sử sách, mà là một phần cuộc sống chân thật."Tử Sở, con đang suy nghĩ gì đó?" Tần vương vừa ngẩng đầu, thấy Tần Tử Sở vẻ mặt cứng nhắc, nhìn chằm chằm thư trên tay, thuận miệng hỏi.Tần Tử Sở đem thư đặt lên bàn của Tần vương, nhịn không được thấp giọng nói: "Quốc chủ, Tử Sở có một kế sách, có thể không để cho binh sĩ của Đại Tần ta phải thương vong thê thảm như thế.""A?" Tần vương cảm thấy hứng thú, nhướng mày.Ông ngừng việc đang làm, gõ nhẹ vài cái lên mặt bàn, trực tiếp hỏi: "Nói xem, rốt cuộc là diệu kế gì."Tần Tử Sở gục đầu xuống, che dấu trụ chính mình trong mắt thương hại quang mang, nhẹ giọng nói: "Nhi tử của Mã Phục Quân Triệu quốc là Triệu Quát, quốc chủ chắc có nghe nói qua về người này."Khi Tần vương nghe được hai chữ "Triệu Quát", lập tức lộ ra nụ cười châm chọc.Ông không khách khí nói: "Đương nhiên quả nhân biết hắn là ai. Nếu hắn không kiêu căng ngạo mạn làm loạn sự bố trí của Liêm Pha, có lẽ Bạch Khởi cũng không tiêu diệt bốn mươi vạn quân Triệu nhanh như vậy."Tần Tử Sở thở dài một cái, thấp giọng nói: "Mấy ngày nay Tử Sở đi theo tướng quốc Phạm Tuy học sử, đọc qua một chút chuyện xưa của hắn. Con cảm thấy, mặc dù người này không có tài, cũng có khả năng của mưu sĩ. Triệu Huệ Văn Vương đã từng yêu cầu Mã Phục Quân trong một tháng phải hạ được nơi binh mã dồi dào, hơn nữa dễ thủ khó công là Mạch Khâu. Lúc ấy Triệu Quát đề xuất một kế sách —— hậu đãi cho tù binh. Hắn từ miệng của tù binh bị bắt biết được Mạch Khâu kỳ thật đã sớm cạn kiệt lương thực, sau đó mỗi ngày không ngừng cung cấp lương thảo cho Mạch Khâu. Cuối cùng làm cho Mạch Khâu tự sụp đổ."Tần vương lập tức khoát tay: "Việc này không ổn. Hiện tại Triệu quốc và chúng ta có huyết hải thâm thù, dù cung cấp lương thảo cho thành Hàm Đan, bọn họ cũng sẽ không mở cửa thành ra, như vậy chẳng phải giúp thêm cho vận mệnh của quân địch sao."Tần Tử Sở nghe vậy mỉm cười, tràn đầy tin tưởng nói: "Như vậy, chúng ta có thể sửa đổi kế sách. Trước trận đánh, bắc một cái nồi lớn, không ngừng đun nấu gạo thịt để ăn, đến lúc đó mùi đồ ăn bay vào trong thành Hàm Đan, không quá vài ngày liền có thể thấy được hiệu quả. Ý chí của con người cũng qua không nổi cái bụng."Tần vương suy xét một hồi, gật đầu nói: "Khả thi. Đi, nhanh chóng đem biện pháp của Tử Sở truyền cho Vương Kiền, nếu thấy không hiệu quả, lại tấn công một lần nữa."Tần Tử Sở đối với việc Tần vương dễ dàng liền tiếp nhận ý kiến của mình có chút cảm động, chóp mũi hơi cay cay.Tần vương thấy mắt hắn đỏ ngầu dường như có chút hoài niệm, tầm mắt của Tần vương nhịn không được nhìn một vòng dáng vẻ mảnh khảnh của Tần Tử Sở.Ông không vui nói: "Tại sao con nghĩ ra biện pháp như vậy, chẳng lẽ lúc ở Triệu quốc bị người ta bỏ đói sao?""Dĩ nhiên không có chuyện đó." Tần Tử Sở vội vàng nói.Nhìn thời gian, hắn liền cáo từ Tần vương, trở về chỗ của mình để tiếp thu chương trình học của Phạm Tuy.Doanh Chính vùi trong ngực hắn, bỗng nhiên lên tiếng: "Về sau, mỗi ngày trẫm đều sẽ cho ngươi ăn thịt."。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。
Đúng là Triệu Cơ và Lao Ái có duyên với nhau ╮(─▽─)╭