ZingTruyen.Xyz

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

ლ maitran.wordpress.com ლ

Tần Tử Sở đột nhiên quay người lại. ><

Bình phong trong lều chủ soái đã được lấy đi, lộ ra vẻ mặt của Long Dương Quân, vừa xinh đẹp lại vừa thiếu sức sống.

Mắt của hắn không còn ánh sáng, toàn thân mặc một bộ quần áo mỏng tanh màu đỏ, có thể gọi là "Bại hoại thuần phong mỹ tục", cả người nhìn qua thật không giống như người còn sống.

"... Cái này... quốc chủ Ngụy quốc có ý gì?" Tần Tử Sở không nhịn được nhíu mày.

Tuy rằng hắn vẫn nhớ rõ hai mũi tên thù địch của Long Dương Quân, nhưng qua nhiều ngày bình tâm, thù hận đã phai nhạt theo thời gian.

Huống chi bộ dáng hiện tại của Long Dương Quân, hắn hoàn toàn không cần tra tấn —— sinh khí cả người của Long Dương Quân đã bị Ngụy vương phá hủy.

Tấn Bỉ trung thành với Ngụy vương, nhưng suy cho cùng ông dẫn binh nhiều năm, có danh dự của mình, đối mặt với vấn đề của Tần Tử Sở, thật sự khó có thể trả lời.

Lúc này Long Dương Quân lại phát ra một tiếng cười yếu ớt, bàn tay vẫn đặt lên vết thương cũ chưa lành trên xương sườn, chậm rãi từng bước một đi đến trước mặt Tần Tử Sở.

Hắn thấp giọng nói: "Quốc chủ đem tặng ta cho Tử Sở công tử làm lễ vật, công tử tùy ý đánh giết hay chơi đùa cũng được. Tử Sở công tử cảm thấy thế nào?"

Vừa nói chuyện, Long Dương Quân đã đứng trước mặt Tần Tử Sở.

Nếu Tần Tử Sở không ôm Doanh Chính, chỉ sợ hắn đã sà vào ngực của Tần Tử Sở, nhưng cho dù có Doanh Chính cách trở, mặt của Long Dương Quân vẫn kề sát vào Tần Tử Sở.

Tần Tử Sở có thể nhìn rõ cả lớp lông tơ mịn màng trên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Long Dương Quân, thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm truyền ra từ người hắn.

Nhưng lúc này Tần Tử Sở lại tỉnh táo lạ thường.

Hắn không phản ứng với việc Long Dương Quân cố ý tiếp cận, trực tiếp nói với Tấn Bỉ: "Quốc chủ Ngụy quốc chỉ có yêu cầu này sao? Ta nhớ rõ trước khi mình rơi xuống nước hình như gặp được một người trẻ tuổi ăn mặc như một quý tộc của Triệu quốc, chẳng lẽ Ngụy quốc đã cự tuyệt yêu cầu của Triệu quốc sao?"

Quay lại đề tài chính sự, thái độ của Tấn Bỉ kế tiếp liền bình thường hơn nhiều.

Ông ta bình tĩnh đem một quyển thẻ tre trao cho Tần Tử Sở, miệng nói: "Đây là quốc thư do quốc chủ tự mình viết, hy vọng Tử Sở công tử có thể đưa đến trước mặt của Thái tử, hơn nữa nói tốt cho Ngụy quốc chúng ta vài câu."

Tần Tử Sở biết mình nên làm bộ làm tịch mở thẻ tre ra nhìn vài lần.

Nhưng văn tự sử dụng thời Chiến quốc tuy rằng gọi chung là "Đại triện", thì hình thức viết của mỗi một quốc gia đều khác nhau.

(╯‵□′)╯︵┻━┻ huống chi hắn còn là một kẻ lơ mơ thất học!

Xem cũng không hiểu? ! *gào thét-ing*

Mở ra làm gì?

Để mất mặt trước đại tướng của Ngụy quốc sao!

Tần Tử Sở nhìn sang Chương Lê, Chương Lê liền vô cùng ăn ý tiếp nhận thẻ tre, mà Tần Tử Sở bày ra dáng vẻ hơi kiêu ngạo, mở miệng nói: "Nếu là quốc thư, như vậy Tử Sở cũng không mở ra. Ý tướng quân là định phái người đưa chúng ta trở về Hàm Dương?"

Tấn Bỉ vội vàng nói: "Việc này là đương nhiên. Ngụy quốc sẽ phái năm trăm binh lính hộ tống công tử về nước."

Nghe được lời này, trái tim đang lơ lửng của Tần Tử Sở rốt cuộc buông xuống, điều hắn sợ nhất chính là Tấn Bỉ mở miệng yêu cầu để Doanh Chính lại làm con tin!

Tần Tử Sở nở nụ cười chân thành, khách sáo nói: "Tướng quân quả là chu đáo, Tử Sở thật không biết nên cảm tạ thế nào."

"Công tử khách sáo rồi. Không biết công tử tưởng muốn lên đường hôm nay, hay qua mấy ngày nữa?" Tấn Bỉ liền hỏi.

Trong lòng Tấn Bỉ hy vọng Tần Tử Sở lập tức rời đi.

Ngụy quốc ở vào thế khó xử giữa Triệu quốc và Tần quốc, càng có thể nhanh chóng xác định được thái độ của Tần quốc, bọn họ cũng càng nhanh cho Triệu quốc một câu trả lời thuyết phục.

Bằng không sự tình càng kéo dài, sợ rằng sẽ phát sinh biến cố.

Lo lắng của Tần Tử Sở và Tấn Bỉ không khác nhau.

Hắn cũng sợ càng kéo dài, Ngụy quốc sẽ bị Triệu quốc thuyết phục, ngược lại giam giữ mình, làm cho con đường trở về Tần càng thêm trắc trở.

"Sự việc gấp gáp không nên chậm trễ, một khi đã như vậy, hôm nay Tử Sở sẽ lên đường." Tần Tử Sở ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tấn Bỉ, ăn ý nói.

Tấn Bỉ nói thật nhanh: "Ta lập tức phái binh, bây giờ khách tướng quân Tân Viên Diễn sẽ hộ tống công tử trên đường về."

Tần Tử Sở hơi sửng sốt, nhớ tới "Tân Viên Diễn" chính là vị khách tướng quân thích nhân nhượng và khôn khéo kia.

Hắn nghĩ trong lòng: trước kia Tân Viên Diễn đối với mình vô cùng khách sáo, hơn nữa hai người từng gặp mặt một lần, sắp xếp như vậy, trên đường nhất định sẽ không khó xử.

Rất tốt.

Vì thế, Tần Tử Sở nhận ý tốt của Tấn Bỉ, cảm kích nói: "Đa tạ Tấn Bỉ tướng quân."

Nói xong, Tần Tử Sở ôm Doanh Chính đi ra khỏi lều, Chương Lê yên lặng đi theo sau hắn.

Đợi trong lều không còn người ngoài, ánh mắt của Tấn Bỉ dời đến trên người Long Dương Quân, nhịn không được thở dài.

"Tướng quân cần gì thở dài? Ta đã sớm biết quốc chủ sẽ không hết lòng đối với ta, mỹ nhân phi tần của hắn từ trước đến nay không ít." Long Dương Quân nói chuyện giọng có chút trào phúng.

Nhưng trong mắt của hắn vẫn không có ánh sáng, lời nói ra lại như là không hề liên quan đến mình.

Tấn Bỉ nhịn không được nói: "Long Dương Quân vốn không cần như thế, ngày sau sang Tần quốc chỉ sợ bị người ta chà đạp, kính xin kiềm chế tức giận."

Long Dương Quân cười khổ một tiếng, lại như đã trưởng thành trong một đêm.

Giọng nói của hắn lộ ra một vẻ thất vọng như đã nhìn thấu cõi trần: "Ta biết, đa tạ Tướng quân. Kỳ thật dù sao chăng nữa... thì cũng đã như vậy."

Long Dương Quân nói xong, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

Hắn cười đến nỗi miệng vết thương phát đau, lê bước chậm rãi đi ra khỏi lều, hoàn toàn không để ý các loại tầm mắt tràn ngập ác ý và hèn hạ soi lên người mình, bình tĩnh đi đến ngoài lều của Tần Tử Sở, đứng lại, lặng im sẵn sàng chờ đợi Tần Tử Sở trừng phạt.

Tần Tử Sở căn bản không có hành lý, hiện nay toàn bộ việc ăn, mặc, ở, đi lại đều do Tấn Bỉ giúp đỡ.

Điều duy nhất làm cho hắn khó xử chính là hổ mẹ bên trong lều.

Ngón tay nhẹ nhàng ma xát lông dưới cằm của hổ mẹ, thay nó gãi ngứa, Tần Tử Sở quay đầu nói với tiểu tướng: "Ta có thể đem nó theo sao?"

Tiểu tướng là tâm phúc của Tấn Bỉ, hơn nữa tuổi trẻ lại chu đáo, lần này hộ tống Tần Tử Sở về Tần, hắn cũng có phần.

Nghe Tần Tử Sở hỏi, hắn vội vàng nói: "Công tử thích cái gì cứ mang đi. Súc vật này trên núi có cả đống, giết đám này còn có đám khác."

Thân thể hổ mẹ nhất thời cứng đờ, cơ bắp toàn thân căng thẳng, tránh khỏi ngón tay của Tần Tử Sở, quỳ rạp trên mặt đất đối với tiểu tướng "Gào ——!" quát lớn một tiếng.

Trong lều, mọi người nhất thời yên tĩnh, đều có chút phòng bị, Tần Tử Sở lại nhịn không được cười ra tiếng.

Hắn tiếp tục gãi lông dưới cằm của hổ mẹ, hổ mẹ lắc lắc cái đuôi, nhe răng nhọn với tiểu tướng, ngửa đầu để Tần Tử Sở phục vụ.

"Vậy xin đa tạ." Tần Tử Sở trấn an hổ mẹ xong, lại đưa Doanh Chính xuống dưới bụng của nó uống sữa một lần nữa.

Ngay sau đó, mọi người đứng dậy, đi ra khỏi lều.

Tần Tử Sở vừa ra ngoài liền thấy Long Dương Quân chỉ mặc áo mỏng đứng trong gió rét run rẩy, phản ứng đầu tiên không phải là báo thù, mà là "Thân thể thật tốt nha, chống được cái lạnh", nhưng trong nháy mắt, mặt hắn trở nên không chút thay đổi.

Tần Tử Sở tùy tiện dặn dò tiểu tướng: "Nếu Long Dương Quân cùng đi với chúng ta, để cho hắn ngồi cùng một xe với hổ mẹ đi."

Long Dương Quân nghĩ Tần Tử Sở nhất định sẽ làm khó mình, cũng không nghĩ rằng làm khó lại gần như nói đùa vậy.

Hổ mẹ bị trói lại có gì đáng sợ?

Ngoại trừ người có lá gan quá nhỏ sẽ tự hù dọa chính mình, thì căn bản không hề nguy hiểm.

Hắn lộ vẻ quái dị liếc Tần Tử Sở một cái, chẳng nói câu nào bắt kịp tiểu tướng, quay đầu bước đi, không chút chống cự.

Tần Tử Sở không hứng thú bĩu môi, cùng Chương Lê đi lên chiếc xe ngựa lộng lẫy nhất.

Bên trong xe ngựa rất rộng rãi thoải mái, có thể chứa được đến mười nam nhân trưởng thành nằm trong đó, dưới đáy buồng xe trải một tấm da thú thật dày, ở giữa có một cái bàn thấp được đóng đinh vào đáy xe, dưới bàn bày một lư hương nhỏ, không ngừng tỏa ra mùi thơm thanh nhã thoải mái.

Trước đó Tần Tử Sở có bao nhiêu bất mãn, nhìn thấy cách bài trí như vậy cũng trở nên bình tĩnh, huống hồ, niềm hưng phấn có thể bình an về nước đã sớm làm nhạt đi những cảm xúc khác.

Hắn trực tiếp đi lên xe ngựa, sau khi vào buồng xe, liền không muốn di chuyển.

Tần Tử Sở có chút suồng sã mở ra tứ chi, nằm thẳng trên giường đệm bằng da, khóe miệng lộ ra nụ cười thoải mái.

Chương Lê ngồi ngay ngắn bên cạnh Tần Tử Sở, nhìn bộ dáng lúc này của hắn, thấp giọng nói: "Mấy ngày nay, công tử đã chịu vất vả."

Tần Tử Sở cũng không đứng dậy, nhắm mắt lại khẽ cười, nói: "Nghe người ta nói nhân sinh trên đời, phải qua nhiều gian khổ là để trải nghiệm. Nói như vậy, bây giờ ta càng xui xẻo, thì về sau chẳng phải là sẽ càng được thư thái sao? Tiên sinh, ngươi nói có đúng không?"

Chương Lê nghe xong lời này, cười rộ lên, nhịn không được cười nói: "Công tử rộng lượng. Có binh sĩ Ngụy quốc bảo vệ, nói vậy chúng ta rất nhanh có thể tới được Hàm Dương."

Các chiến sĩ Ngụy quốc trang bị hoàn hảo, bên hông xách lưỡi dao sắc bén, đạo tặc trên đường phải nhượng bộ thoái lui, bọn họ vô cùng thuận lợi về tới Hàm Dương.

Sau khi trình lên quốc thư, Tần Tử Sở liền được Thái tử triệu vào cung.

Tần Tử Sở đi xuống xe, hít sâu một hơi, cảm thán nói: "Cung Hàm Dương, rốt cuộc ta đã đến."

Nói xong, hắn cúi đầu, mỉm cười nhìn Doanh Chính đã lớn hơn nhiều trong ngực, hôn lên ấn đường của hắn, nhẹ giọng nói: "A Chính, chúng ta đã về nhà."

Doanh Chính theo động tác nâng mình lên của Tần Tử Sở, nhìn về phía cung Hàm Dương, dục vọng quyền lực bấy lâu lại dâng lên trong lòng hắn.

Đời trước, để đoạt lại quyền hành từ trong tay của Lã Bất Vi và Lao Ái, hắn hao tổn tâm cơ, lãng phí nhiều thời gian; đời này có nam nhân như Tử Sở công tử vô cùng thuận theo mình làm phụ thân, hắn muốn nắm giữ quân đội, nhất định sẽ dễ như trở bàn tay!

Doanh Chính không tự chủ được nhếch môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt phản chiếu ánh nắng trưa chói lọi.

Nội thị có trách nhiệm truyền tin không lâu sau trở lại .

Sắc mặt hắn đầy vẻ vui mừng, quỳ trước mặt Tần Tử Sở, cung kính cao giọng hô lên: "Cung nghênh Tử Sở công tử về nước. Quốc chủ mời Tử Sở công tử yết kiến."

Nói xong, cũng không nhìn tới Tân Viên Diễn đang chờ tại chỗ, nội thị sau khi đứng dậy, trực tiếp nói với Tần Tử Sở: "Tử Sở công tử, mời đi bên này."

Tần Tử Sở quay đầu lại, khách sáo nói với Tân Viên Diễn đang chờ: "Phiền khách tướng quân chờ, gặp qua quốc chủ rồi, ta lập tức sẽ giới thiệu khách tướng quân."

Ngay sau đó, hắn nhìn về phía Chương Lê, đưa mắt ra hiệu: "Tiên sinh, mời đi theo ta."

Chương Lê lập tức đi ra, theo sau Tần Tử Sở, cùng với nội thị đi vào chính điện.

Tần vương tóc trắng xoá, khuôn mặt uy nghiêm, cho dù mặc một bộ y phục hàng ngày thoải mái cũng khí thế kinh người, mà ngồi phía sau hắn là một người trung niên tinh thần có chút uể oải, vẻ mặt lo lắng.

Vừa thấy Tần Tử Sở xuất hiện, người trung niên đột nhiên đứng lên, kích động nói: "Dị Nhân, ngươi trở về bình an!"

Tần Tử Sở lập tức dừng bước, trực tiếp quỳ trên mặt đất, dập đầu sát đất, đem mặt chôn vào bóng râm, dùng âm thanh kích động giống như vậy, nói: "Phụ thân, đứa con bất hiếu đã về nước."

Tần Tử Sở nhân cơ hội nâng hài tử trong ngực lên, khoe trước mặt Tần vương và Thái tử, tự hào giới thiệu: "Đây là con ta, Doanh Chính."

Doanh Chính đối diện với tầm mắt của Tần vương và Thái tử, phối hợp "Ê a" một tiếng, lập tức nghe được hai tiếng kinh hô.

"Song đồng!"

"Đứa nhỏ này lại có đôi mắt giống thánh nhân!"

Trong lòng Tần Tử Sở đắc ý nói: phàm nhân ngu xuẩn, nam thần của ta đương nhiên là lạnh lùng, đẹp trai, điên cuồng, bá đạo, khí phách như vậy!

。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。

Vừa về đã khoe con rồi, anh tưởng anh là cha người ta thật đó à ╭(╯3╰)╮

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz