ZingTruyen.Xyz

[Đam mỹ - HOÀN] Loạn Tần - Kim Linh Tử

♡Chương 34♡ Rơi xuống nước

maitranc

ლ maitran.wordpress.com ლ

Tần Tử Sở và Chương Lê đồng thời im lặng, nhìn thẳng về phía Long Dương Quân.

Tiếp đó cả đoàn người cũng trở nên yên tĩnh, ven sông chỉ còn lại tiếng mưa rơi gõ trên khung cửa sổ và âm thanh chảy xiết không ngừng của nước sông.

Khóe miệng của Long Dương Quân gợi lên nụ cười lạnh, cánh cung như vầng trăng tròn, trong mắt hắn dường như đang phát ra sát ý thực sự.

"Ngươi nói mình có phải là rất đáng chết không? Doanh Dị Nhân, ngươi mà cũng dám nói lời bất kính với quốc chủ!" Long Dương Quân lạnh giọng quát hỏi, không chút che dấu bảo vệ người trong lòng.

Tần Tử Sở lộ ra nụ cười vô vị. ><

Tần Tử Sở không biết vì sao rõ ràng đã lừa được Long Dương Quân đi rồi, thế mà vẫn bị hắn nhìn ra sơ hở đi vòng vèo trở lại, nhưng không thể nghi ngờ, mình vẫn còn chưa sống đủ đâu.

"Ta, đương nhiên sẽ không tự nói mình đáng chết." Tần Tử Sở kéo lên khóe miệng cứng nhắc, âm thanh hơi run rẩy.

Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với việc mạng sống bị đe doạ, tim Tần Tử Sở đập dồn dập.

Mặt trời lặn dần, biến mất ở đường chân trời, mưa lại càng lúc càng lớn, mây đen cuồn cuộn che khuất bầu trời, từ đằng xa dường như còn truyền đến vài tiếng sấm.

Bầu trời đêm không một chút ánh sáng, nhưng Tần Tử Sở lại có cảm giác quỷ dị rằng mũi tên đang chỉa thẳng vào ấn đường của hắn lóe lên tia sáng.

Bỗng nhiên, nhà đò "Phốc" một tiếng nhảy xuống sông tháo chạy!

Long Dương Quân cười lạnh, ác ý nói: "Thuyền phu cũng chạy, để ta xem các ngươi còn có thể trốn chỗ nào?"

Sau lưng của Tần Tử Sở rất nhanh đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn không dám cử động.

Lúc này, tiếng vó ngựa hỗn độn chợt vang lên trong núi, cùng tiếng mưa rơi gấp gáp đan vào nhau như báo hiệu sinh mệnh đang bị đe dọa.

Ngựa bất an giậm chân, từ mũi vang lên một tiếng kêu, lắc đầu vẫy đuôi, lôi kéo khiến buồng xe lung lay, phát ra tiếng "Cót két" làm người ta ê ẩm, nhưng xa phu chỉ lo ôm đầu cuộn mình run rẩy trong góc, hoàn toàn không dám tiến lên một bước, ngăn ngựa di chuyển.

Không khí lạnh cóng khiến cho người ta hít thở cũng rất nhẹ.

"Bọn Tân Viên Diễn mà đến, nhất định sẽ ngăn ta lại." Long Dương Quân lầm bầm một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng thả ra, mũi tên nhọn đã mang theo sức mạnh kinh hồn bay thẳng đến ấn đường của Tần Tử Sở!

Vút ——

Trong màn đêm u tối, mũi tên nhọn phát ra âm thanh kinh hoàng, như là bàn tay của tử thần đang nắm chặt lấy cổ Tần Tử Sở!

Tần Tử Sở không tinh thông võ nghệ nên khả năng chiến đấu thấp, mà Chương Lê cũng là một văn sĩ, mũi tên nhọn đang bắn thẳng đến, thế nhưng cả hai người chỉ có thể mở to mắt nhìn.

Trong nháy mắt, hô hấp của Tần Tử Sở trở nên vô cùng dồn dập, bàn tay hắn theo bản năng ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực, nhưng nhất thời bị Long Dương Quân khiến cho khiếp sợ, ngay cả một chút sức lực né tránh cũng không có.

Doanh Chính sắp bị sự ngu xuẩn của Tần Tử Sở làm cho phát điên!

Chẳng lẽ ngươi không thể nhúc nhích một chút sao? Khoảng cách xa như vậy, sở trường của Long Dương Quân chính là kiếm thuật, không phải là bắn cung!

Nhưng Doanh Chính vẫn là một hài tử mới sinh yếu đuối vô lực, động tác hoàn toàn không thể linh hoạt nhanh nhẹn giống như trước kia, ngay cả thỉnh thoảng cử động tay chân một chút đều cảm thấy mệt mỏi không thôi.

Nhưng mà người cũng sẽ bị bắn chết chính là... Doanh Chính hắn!

Lúc này Doanh Chính bất chấp mọi thứ, dùng tới vũ khí lợi hại nhất của mình, bất thình lình há mồm cắn vào ngực Tần Tử Sở.

"A!" Tần Tử Sở phát ra một tiếng kêu sợ hãi, lại không để ý tới mũi tên nhọn đang bay đến trước mặt, vội vàng cúi đầu nhìn xem hài tử trong ngực mình có phải đang khó chịu hay không.

Không đợi hắn kịp phản ứng động tác lúc này của mình khiến người ta vui mừng cỡ nào, Tần Tử Sở đã kêu một tiếng đau đớn.

Thì ra mũi tên của Long Dương Quân lại trượt qua gò má của hắn, để lại trên mặt vết thương rất sâu.

Mũi tên của Long Dương Quân bắn ra có sức mạnh cực đại, xé gió mà đến, phát ra âm thanh trầm thấp, hung hăng ghim vào trong khung xe, phần lông đuôi vẫn còn lay động, bên trong chiếc xe yên tĩnh phát ra tiếng vù vù.

Cả chiếc xe ngựa đều đang lung lay mạnh theo hướng mũi tên bắn ra.

Dường như người kéo xe ngựa cũng cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương, giậm chân đi về phía trước mấy bước, nhưng lại không vượt quá giới hạn của con thuyền, không dám nhảy xuống dòng nước chảy xiết.

Máu trên gò má của Tần Tử Sở chảy xuống, mùi máu tanh lập tức tản ra trong không khí.

Biến cố đột nhiên phát sinh này rốt cuộc làm cho Chương Lê tỉnh táo lại.

Hắn lớn tiếng quát to, nhào tới trước mặt Tần Tử Sở đem hắn che chắn: "Công tử, công tử! Ngươi bị thương có nghiêm trọng không?"

Khắp vùng đất Cửu Châu, chiến loạn đã diễn ra hàng trăm năm, bất kỳ thần dân của một quốc gia nào cũng trải qua không ít chém giết.

Vài năm trước Triệu quốc lại vừa mới loạn lạc, làm cho thanh niên trai tráng đều bị chết hết trong trận chiến Trường Bình, nam nhân có thể sống sót không phải là người già yếu, thì cũng là kẻ nhu nhược, nhát như thỏ đế.

Đối với dân thường chật vật mưu sinh mà nói, thể diện chưa bao giờ là thứ quan trọng.

Lúc này vừa thấy Long Dương Quân thật sự dám giương cung bắn chết Tần Tử Sở, rốt cuộc bọn họ không để ý mình đang ở giữa sông, tất cả bắt chước người chèo thuyền nhảy xuống sông chạy thoát thân.

"Công tử, chúng ta làm sao bây giờ?" Chương Lê hoàn toàn luống cuống tay chân.

Thuyền bị thuyền phu dùng dây thừng thô ráp, to như cổ tay của một nam tử trưởng thành buộc chặt vào bờ sông, hắn dùng hết sức kéo ra cũng không được, mà nút buộc dây của thuyền phu, Chương Lê cũng không biết cởi bỏ thế nào.

Trong nhất thời, cả ba người bọn họ lại bị nhốt trên thuyền không có cách nào rút lui.

"Các ngươi còn muốn chạy? Hôm nay ta nhất định phải lấy mạng của các ngươi!" Long Dương Quân lại lấy tên từ trong bao ra, hai mũi tên liên tiếp, lần thứ hai hướng về phía Tần Tử Sở.

Chương Lê giang hai cánh tay che trước mặt Tần Tử Sở, thở gấp nói: "Tần quốc không có ý động võ với Ngụy quốc, Long Dương Quân tại sao lại muốn đối phó với Dị Nhân công tử?"

May là không đề cập tới chuyện này, nhưng một khi nhắc với Long Dương Quân chuyện hắn bị chủ tớ Tần Tử Sở lừa gạt, Long Dương Quân càng nổi trận lôi đình, lớn tiếng nói: "Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta? Cuộc chiến giữa Tần quốc và Triệu quốc có quan hệ gì với Ngụy quốc của ta, các ngươi nếu nói thẳng ra danh tính, ai muốn làm khó dễ các ngươi? Nhưng chủ tớ các ngươi cố tình giấu đầu lộ đuôi, lừa gạt sứ đoàn của ta, không để cho các ngươi biết tay, Tần quốc các ngươi thật nghĩ là Ngụy quốc của ta có thể tùy tiện đùa giỡn sao?!"

Lời còn chưa dứt, Long Dương Quân đã buông ngón tay nắm trên dây cung ra.

Rốt cuộc Tần Tử Sở bất chấp mọi thứ, lúc này hắn và Chương Lê bị nhốt trên thuyền, đã là cá chậu chim lồng, cho dù có thể dựa vào sự bảo vệ của Chương Lê lần thứ hai trốn thoát khỏi mũi tên của Long Dương Quân, nhưng trong tình huống không có người giúp đỡ, cũng chỉ khiến Chương Lê hy sinh tính mạng vô ích thôi.

Hắn một tay ôm lấy Doanh Chính, một tay kia dùng sức lôi bàn tay Chương Lê, đột nhiên kéo hắn từ trong xe nhảy ra, trực tiếp nhảy vào dòng sông không thấy đáy.

Tần Tử Sở chỉ cảm thấy thân thể dường như bị cái gì đó xé ra, y bào phát ra một âm thanh xé rách thật dài, khiến thời điểm hắn rơi xuống hoàn toàn bị mất hết sức lực.

Nâng thân thể nhỏ bé của Doanh Chính lên cao, Tần Tử Sở một tay cố sức xé rách tay áo dài vướng víu trên người, đạp mạnh một cước, mới hoàn toàn đem nó cởi ra.

orz cảm tạ thời đại học không thể không học ba năm môn thể dục!

Tần Tử Sở vì tránh phiền phức, mỗi học kỳ đều lựa chọn bơi lội.

Các thầy cô dùng chân hung hăng đạp hắn, quả thực giúp cho hắn học được kỹ năng bơi lội này, vì vậy, mặc dù không trở thành kiện tướng bơi lội, Tần Tử Sở vẫn chỉ dựa vào hai chân mà nổi trên mặt nước.

Chỉ mới đầu mùa xuân, nước sông vẫn lạnh thấu xương, Tần Tử Sở rất nhanh liền bị cóng đến nỗi tay chân tê dại, nhưng từ đầu đến cuối hắn đem Doanh Chính giơ thật cao trên mặt sông, không để cho tã lót bị ướt.

Nam hài bất an ngọ nguậy trên lòng bàn tay của hắn, Tần Tử Sở run rẩy đôi môi bị đông cứng, âm thanh run run nói: "A, A Chính ngoan, không... không nên cử động. Ta, ta sẽ không giữ được ngươi. Không được, không được rơi vào trong nước... nước sông rất lạnh, ngươi sẽ, sẽ bị bệnh."

Thân thể của Doanh Chính cứng đờ, nháy mắt dừng lại, tránh không cử động tứ chi.

Đăng cơ bốn mươi năm, hắn không tín nhiệm người nào, nhưng... có thể thà rằng mình bị lạnh cũng không để cho hắn bị thương một chút, thì bất luận vị "Tử Sở công tử" này là ai, hắn cũng thiếu nợ một ân tình.

Mạo hiểm tín nhiệm một lần, cũng không sao!

Tần Tử Sở không dám dừng lại nhiều, hết sức hướng về bờ bên kia bơi đi, nhưng nước sông vẫn chảy xiết đẩy hắn ra hạ lưu, Tần Tử Sở ở giữa sông quay vài vòng, khiến cho hắn hoàn toàn không phân biệt được hướng nào mới là bờ bên kia.

Hắn ngâm mình trong nước, thậm chí không dám lên tiếng gọi tên Chương Lê, chỉ sợ lộ ra vị trí để Long Dương Quân nghe được, lại bị một mũi tên bắn lén.

Cũng không biết ở trong nước sông lạnh như băng bao lâu, Tần Tử Sở đã lạnh đến mức tinh thần mơ hồ, nhưng hắn vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại: "A Chính ngoan, sắp đến rồi, chúng ta sẽ tới bờ bên kia ngay, đừng sợ, đừng sợ. Ngoan, ta ở bên cạnh ngươi, đừng sợ."

Nhưng hai chân của hắn rốt cuộc không còn sức lực, cứng ngắc giơ hai tay, nước chảy bèo trôi.

Tần Tử Sở cuối cùng mất đi ý thức.

Chương Lê không giỏi bơi lội, quần áo bị ngâm trong nước làm hắn chìm xuống đáy sông, nhưng dường như có cái gì đó vẫn luôn cắn áo của hắn kéo đi, để cho hắn không hoàn toàn chìm xuống, chỉ có thể trôi nổi trên mặt nước, đầu óc hắn choáng váng.

Bị nước sông chà xát, Chương Lê cả người đều mê muội.

Thứ đang kéo Chương Lê từ từ khép lại, đem hắn kẹp ở giữa, nhiệt độ cơ thể lại xuyên qua quần áo lạnh lẽo truyền đến cho hắn một chút ấm áp.

Không biết qua bao lâu, Chương Lê rốt cuộc dần tỉnh táo lại, vươn tay sờ một cái, lại là lớp lông ướt đẫm, hắn xúc động thở dài một tiếng: "Ngựa tốt, nhờ có các ngươi, nếu không mạng nhỏ của ta đã thôi rồi."

Hắn vuốt ve vài cái trên lông ngựa, chủ động đưa tay ôm lấy cổ ngựa, cố sức xoay người leo lên lưng ngựa.

Ngay sau đó, Chương Lê không ôm nhiều hy vọng nói: "Có thể đi tìm xem công tử ở nơi nào không?"

Hai con ngựa cùng phát ra tiếng hí nhỏ, con ngựa còn lại cứu Chương Lê bơi tới bên cạnh hắn, dùng cái mũi ướt át cọ trên mặt Chương Lê một chút, rồi liền thay đổi phương hướng đi về phía trước.

Chương Lê lo lắng nhìn nước sông, nhưng bầu trời mây đen dầy đặc, đưa tay lên không thấy rõ năm ngón, hắn hoàn toàn không thấy được gì.

Lại nói ở một nơi khác, sau khi Tần Tử Sở và Chương Lê nhảy vào giữa sông Hoàng Hà, rốt cuộc Tân Viên Diễn và Thiếu Nguyên Quân đã dẫn người đuổi tới.

Tân Viên Diễn vừa thấy chiếc thuyền trôi dập dềnh trên mặt sông, không tìm thấy ngựa kéo xe, thoáng chốc cho rằng Tần Tử Sở đã bị Long Dương Quân bắn trúng, ngã xuống sông.

Hắn liền không kiềm chế được khổ sở trong lòng, tức giận quát Long Dương Quân: "Ngươi sao lại kích động như vậy! Thái tử của Tần vương vừa mới lập Dị Nhân công tử làm con trai trưởng không bao lâu, ngay cả Tần vương cũng từng hỏi ý Triệu vương có nên đem Dị Nhân công tử đón về nước, đổi con tin khác hay không. Ngươi chỉ vì cơn giận nhất thời đã bắn hắn rơi xuống giữa sông mất mạng, đây là muốn để cho Ngụy quốc chôn cùng ngươi sao?"

Long Dương Quân vừa nghe lời này, rốt cuộc cũng nhớ tới lời dặn của Ngụy vương, sắc mặt kế đó trắng bệch, nhưng hắn vẫn ngoan cố, liều chết chống đỡ nói: "Vậy có gì khó, Ngụy và Triệu liên minh, chưa chắc không liều mạng được với Tần quốc."

Tân Viên Diễn than vãn không thôi.

Hắn chú ý đến Thiếu Nguyên Quân đứng gần đó, liếc mắt một cái, không nhiều lời, nhưng nghĩ trong lòng: thực lực của Tề quốc lớn, nhưng ngay cả thủ đô của Tề quốc còn không thể tránh được sự tấn công của Tần quốc, thà là ký kết thoả thuận đồng minh không xâm phạm lẫn nhau, Ngụy quốc bọn họ chẳng qua là một lãnh thổ nhỏ, làm sao dám đắc tội Tần quốc được.

Không được, hắn nhất định phải lập tức chuẩn bị một phong thư, viết nội dung rõ ràng, phái người đưa cho quốc chủ, để cho hắn mau chóng lo liệu.

。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。

Biết bơi đúng là có ích thật, nhưng không biết bơi như chú Lê mà lại có ngựa cứu đúng là mạng lớn mà ╮(^▽^)╭

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz