Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu
ლ maitran.wordpress.com ლ
Tần Tử Sở có phần bị thay đổi lớn trước mắt làm cho chấn động không phản ứng kịp.Khi hắn và Chương Lê thảo luận con đường trở lại Tần quốc thì tiến vào Ngụy quốc, sau đó ngược dòng lên xuyên qua một mảnh lãnh thổ nhỏ của vua nhà Chu, cuối cùng trở lại Hàm Dương là phương pháp đơn giản và nhanh nhất.Nhưng hiện tại thật vất vả mới bước lên đất của Ngụy quốc, không đợi tới được bờ sông Hoàng Hà, Tần Tử Sở lại phát hiện mình sẽ bị đuổi ra ngoài?"Ngươi chờ một chút." Tần Tử Sở không đợi nam tử xinh đẹp rời đi, đi nhanh vài bước ngăn trước ngựa của hắn, cản đường đi của nam tử.Nam tử có chút bất mãn nhướng mày, cất giọng nói: "Ngươi có gì muốn nói?"Tần Tử Sở ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, nhịn không được bướng bỉnh nói: "Ta không có hứng thú ở lại Ngụy quốc, nhưng ta muốn qua sông du lịch xung quanh. Mệnh lệnh của ngươi ta không thể tuân theo."Nam tử xinh đẹp cười nhạo một tiếng, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã vì lời Tần Tử Sở nói lơi lỏng không ít.Hắn bĩu môi, âm thanh thả lỏng cho Tần Tử Sở một lối thoát: "Vua nhà Chu? Lãnh thổ có vài huyện như vậy cũng có tư cách tự xưng là vua, thật là nói khoác mà không biết ngượng. Ngươi muốn đi liền đi mau, không cho phép ở lại Ngụy quốc. Ta xưa nay ghét nhất chính là mỹ nhân, lại để cho ta thấy ngươi, sẽ nhất định chào hỏi ngươi."Nếu đã đạt được mục đích, Tần Tử Sở cũng không cần phải nhiều lời nữa, hành lễ nói: "Đa tạ."Lập tức, hắn xoay người trở lại bên trong xe ngựa, buông xuống rèm cửa che lại tầm mắt của nam tử xinh đẹp.Chương Lê nhìn Tần Tử Sở vài lần, sau đó lắc đầu cười, có chút chế nhạo nói: "Công tử, nếu Chương Lê đoán không sai, người vừa rồi bất kính với ngươi hẳn là cận thần mà Ngụy vương vô cùng sủng ái."Tần Tử Sở cảm thấy nam tử xinh đẹp ở bên ngoài xe đầu óc quả thực là có vấn đề.Vẻ đẹp là trời cho, lại do cha mẹ ban ơn, người có được ưu thế trời sinh vốn nên coi là vinh hạnh.Huống chi, mình và nam tử kia không quen biết, hắn chỉ vì mình có vẻ ngoài đẹp liền cố ý tìm đến gây phiền toái —— nếu nam tử thật sự chán ghét mỹ nhân như thế vì sao còn ăn diện quá diễm lệ khoe khoang, dứt khoát ở trên mặt cắt mấy đao không phải cái gì cũng được giải quyết sao —— rõ ràng là không muốn nhìn thấy người khác đẹp hơn mình.Hành vi tiểu nhân, nói thẳng ra hắn đích thực là tiểu nhân, Tần Tử Sở không ngại kẻ ác, nhưng nếu người cùng phe mình mà như thế, hắn cũng sẽ không tán thưởng.Tần Tử Sở lắc đầu, vẫn mang theo một chút tức giận nói: "Ngụy vương sủng ái cận thần như vậy, chỉ sợ Ngụy quốc sắp suy yếu rồi."Chương Lê thấy Tần Tử Sở căn bản không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của mình, cười đến nỗi không ngừng được, giọng có chút thay đổi, nói: "Công tử hiểu lầm ý của ta, ta nói 'Cận thần' chính là luyến sủng, Ngụy vương không cách nào đem hắn vào hậu cung, rõ ràng 'bất chấp mọi sự phản đối mạnh mẽ' ra lệnh phong tước cho hắn —— người này chính là Long Dương Quân. Nhưng công tử cũng không cần vì thân phận của hắn mà xem thường người này, bản thân Long Dương Quân quả thật có chút bản lĩnh, hắn tinh thông kiếm thuật, lại rất giỏi về xem xét tình hình, nói chuyện mạch lạc, mấy lần đi sứ hắn đều thành công hoàn thành phó thác của Ngụy vương. Là một nhân tài, đáng tiếc, cùng quốc chủ dây dưa chuyện tình ái."Tần Tử Sở bị ba chữ "Long Dương Quân" làm chấn động một chút.Trong ấn tượng của hắn, ba chữ "Long Dương Quân" thường đi đôi với nghĩa xấu chỉ nam sủng các loại trong đó, bất kể nam nữ, dựa vào vua chúa để ngồi lên chỗ cao thì cả đời không thể xóa được vết nhơ.Nhưng hắn lại không nghĩ rằng Chương Lê sẽ đối với Long Dương Quân đánh giá cao như thế, trong giọng nói thậm chí còn có ý thương tiếc.Tần Tử Sở không khỏi hỏi: "Tiên sinh dường như rất tán thưởng Long Dương Quân?"Ngón tay Chương Lê gõ gõ đầu gối, sau khi do dự một chút nói: "Tài hoa của Long Dương Quân không thể nghi ngờ. Hiện tại Ngụy vương ở trước triều hay là hậu cung đều không rời khỏi hắn, hai người mỗi ngày làm bạn. Nhưng Long Dương Quân là một nam nhân, người thừa kế của Ngụy vương cũng không phải từ Long Dương Quân mà ra, tiếp tục như thế, không đến mười năm, một khi Ngụy vương mất, chỉ sợ kết cục của Long Dương Quân sẽ vô cùng thê lương."Tần Tử Sở khó hiểu không phải là điểm này, xưa nay làm nam sủng cho người khác liền khó có kết quả tốt.Hắn khó hiểu chính là: "Chẳng lẽ hoàng hậu của Ngụy vương không ngăn cản Ngụy vương sủng hạnh Long Dương Quân, mặc cho quan hệ sóng gió không yên của hai người bọn họ huyên náo nhiều năm như vậy?"Chương Lê không vòng vo nói: "Phàm là kim khẩu ngọc ngôn* của quân vương, đại thần nhiều lắm là khuyên can, việc làm sai trái của quốc chủ, ai cũng không ngăn được."*kim khẩu ngọc ngôn: miệng vàng lời ngọcTần Tử Sở nghe xong lời này, tiếp theo thở dài một cái.Hắn có chút đăm chiêu nhìn về phía Doanh Chính trong ngực, nghĩ trong lòng: đúng vậy, quả thật ai cũng không ngăn được.Nếu không nam thần là người có bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế* như vậy, sao lại không muốn núi tiên trên biển, ngược lại khăng khăng để cho Từ Phúc** tên thần vô lại này mang theo vàng bạc tiền của và đồng nam đồng nữ chạy đi cầu thứ tiên dược đồ bỏ đó chứ?*rối loạn ám ảnh cưỡng chế: một rối loạn tâm lý mãn tính, dấu hiệu phổ biến là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.**Từ Phúc: Từ Phúc được giao nhiệm vụ đi tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão từ các vị tiên sống trên núi Bồng Lai ngoài biển đông. Đội tàu của ông đã đi mất vài năm mà không tìm thấy ngọn núi này. Khi Tần Thủy Hoàng hỏi ông về việc này, Từ Phúc đã tâu rằng có một quái vật biển to lớn đã ngăn chặn đường đi và đề nghị dùng các cung thủ để giết chết quái vật. Tần Thủy Hoàng đồng ý và giao cho các cung thủ công việc đi giết quái vật. Từ Phúc sau đó lại lên đường nhưng đã không trở lại. Truyền thuyết cho rằng Từ Phúc đã tới Nhật Bản. Các kỹ thuật và kiến thức về nông nghiệp mà Từ Phúc đem theo được cho là đã góp phần cải thiện chất lượng cuộc sống của người Nhật cổ đại. Người Nhật thờ cúng ông như là "Thần nông nghiệp", "Thần y tế" và "Thần tơ lụa".Ngộ độc tu tiên* văn là một loại bệnh!*tu tiên: luyện đan, phục thuốc, an thần dưỡng tính để mong sống lâu không giào(≧口 ≦)o nam thần, đời này ta nhất định phải chữa khỏi cho ngươi!Doanh Chính đối diện với ánh mắt của Tần Tử Sở, nhất thời cảm thấy trong ánh mắt dịu dàng của hắn dường như có ngàn điều muốn nói.Nhưng bất kể thấy thế nào, đều là loại vẻ mặt "Ngươi thế nào lại tùy hứng như vậy" vừa bất đắc dĩ, lại vừa cưng chiều.Hắn cảm thấy sau lưng mình phía có chút lạnh run —— phụ hoàng của hắn lại muốn gì đây?# thế giới của phụ hoàng, trẫm vĩnh viễn không hiểu rõ #Không đợi Doanh Chính nghĩ sâu xa việc này, Tần Tử Sở đã mở miệng nói: "Tiên sinh nếu cảm thấy Long Dương Quân là một nhân tài, ngày sau tiêu diệt Ngụy quốc, đừng ngại kiểm tra so sánh một phen, cho hắn một chức vị. Chẳng qua, người làm việc chung với hắn, quyết không thể là kẻ thích nam nhân."Chương Lê nhìn Tần Tử Sở, ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc.Chương Lê còn chưa kịp mở miệng hỏi, Tần Tử Sở đã tiếp tục nói: "Long Dương Quân thích nam nhân, hay là nữ nhân, đối với công việc của hắn không ảnh hưởng. Trên thực tế, lấy cá nhân ta mà nói, nam nữ cũng là không hề gì , tình nhân vừa ý là tốt rồi, không cần thiết quan tâm quá nhiều đến việc bên ngoài, giới tính, tuổi tác, thân phận đều không phải là vấn đề. Nhưng hôm nay Long Dương Quân dựa vào sủng ái của Ngụy vương mà được phong tước vị, trên làm dưới theo, bên trong Ngụy quốc không biết từ nay về sau có bao nhiêu người dựa vào việc bám váy để có chức vị. Đại Tần ta tuyệt đối không thể dung túng tác phong không đúng đắn ấy. Nếu muốn quyền cao lộc hậu, dựa vào bản lĩnh thật sự của mình mà liều mạng đi."Chương Lê nghe xong sửng sốt, sau đó nở nụ cười, thấp giọng nói: "Ý của công tử mặc dù hay, nhưng hiện giờ, bên trong đề cử không tránh được họ hàng, bên ngoài tuyển chọn không tránh được kẻ địch. Chẳng lẽ công tử không cho phép tiếp tục thu nhận, tiến cử nhân tài hay sao?"Tần Tử Sở không chút nghĩ ngợi nói: "Công trạng của nam nhi Đại Tần đều là từ chiến trường liều mạng đổi về, vì sao người có học lại không làm theo? Nói là có bản lĩnh thực, thì như tất cả mọi người xung quanh, soạn sách lập truyện, đem học thuyết của mình lan truyền đi."Nói đến chỗ này Tần Tử Sở dừng một chút, ánh mắt phức tạp dừng trên người Doanh Chính, nhìn chăm chú vào mắt hắn nhẹ giọng nói: "Đại Tần tuy rằng dùng pháp gia, nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy ngu dân là một biện pháp tốt. Dù khoác lác ba hoa, bất cứ người nào cũng không thực sự là ngu ngốc, một vị quân vương có thể làm cho bọn họ ăn no mặc ấm mới đáng để đi theo. Hơn nữa, các trường phái ai cũng có sở trường riêng, tồn tại chính là hợp lý, không có học thuyết vô dụng, chỉ có người bóp méo ý nghĩa của học thuyết."Doanh Chính không biết đang nghe về đời trước của mình, nhưng hứng thú nói chuyện của Tần Tử Sở lại đến, mang theo một tâm trạng "Dù sao cũng đã bóc trần lịch sử đen tối của nam thần", việc đã lỡ rồi thì mặc kệ.Hắn tiếp tục nói: "Chẳng hạn như hạ lệnh đem toàn bộ sách vở trong nước đều thu gom hết, cho rằng như vậy có thể ngăn cản người khác xem sách mà học tập tri thức, kỳ thực là ngu xuẩn."Chương Lê không biết Tần Tử Sở thật ra đang nói chuyện với Doanh Chính, nhịn không được phát ra một tiếng "A?" nghi vấn.Lúc này Tần Tử Sở mới phát hiện mình nhất thời cao hứng, rốt cuộc nói những gì.Hắn vội vàng ngẩng đầu, né tránh tầm mắt chăm chú nhìn mình của Doanh Chính, che giấu nhìn về phía Chương Lê, mặt đỏ lên giải thích: "Chính là một ít ý nghĩ cá nhân nông cạn thôi.""Công tử nói thẳng là được, sao đột nhiên lại ngại ngùng." Chương Lê đã đến tuổi trung niên, nhìn bộ dáng xấu hổ của Tần Tử Sở, cảm thấy có chút buồn cười.Tần Tử Sở dần dần thoát khỏi tâm trạng xấu hổ vụng về, vẻ mặt khôi phục trạng thái bình thường.Sau khi hắng giọng một cái, hết sức bình tĩnh nói: "Khắc bia. Đem tên những gia đình có tiếng học giỏi khắc trên bia đá, để cho chúng đứng sừng sững ở ngoài cửa Hàm Dương cung, nhằm tạo điều kiện cho học sinh trong thiên hạ học tập nghiên cứu, phát huy truyền thống. Trên thế giới này cho dù là thánh nhân, cũng không thoát khỏi dây dưa với danh lợi, khác biệt chính là, danh lợi bọn họ và chúng ta theo đuổi khác nhau mà thôi. Bất kỳ một nhà học thuyết nào, cũng kỳ vọng có thể được quân chủ trọng dụng, hoàn toàn không cần một mình độc tôn, chỉ cần biểu hiện tốt, họ đều sẽ muốn liều mạng đem học thuyết của mình đưa lên vị trí cao nhất. Thiên hạ ít người đọc sách, nhưng mọi chuyện thường hay lan truyền từ miệng của người đọc sách —— như vậy, còn lo lắng gì?" (Ý là nếu được vua chiêu mộ, đối đãi tốt, các học giả sẽ truyền tai nhau, để đến chỗ vua dâng lên học thuyết của mình)Chương Lê kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới công tử tuổi còn trẻ nhưng lại sáng suốt như thế."Xem ra Tần Tử Sở thật sự bị Chương Lê khen đến ngượng ngùng.Lời hắn nói đều không phải là xuất từ suy nghĩ của bản thân, mà là dựa trên đánh giá lịch sử của vô số chuyên gia.Thủy Hoàng Đế bệ hạ cả đời làm qua hai việc ngu xuẩn, một việc là đốt sách chôn người tài, một việc khác là cầu thần tiên đến nỗi cuối cùng chết ở trên đường; nếu không, cho dù có khởi nghĩa nông dân, dựa vào sức chiến đấu hùng mạnh của quân Tần, kỳ thật sẽ có thời gian để Doanh Chính sửa chữa sai lầm của mình.Đương nhiên, Tần Tử Sở không tin Doanh Chính sẽ ý thức được sai lầm của mình, bởi vì người càng thành công thì càng khó có thể chấp nhận là mình sai lầm.Σ(っ °Д °;)っnói như vậy, con ta sau này chẳng phải là một hài tử cố chấp sao?!ヽ(*。>Д<)o cái này không phải là thật!!Cho rằng nam thần là người tốt?Tại sao đầu óc vừa thông suốt, thế giới đột nhiên trở nên thật đáng sợ.━━( ̄ー ̄*||━━ sẽ không, sẽ không như vậy, bình tĩnh!Ngày sau, nam thần có thể biến thành nam tử vĩ đại quét sạch ngàn quân, để cho ta thần phục, không cần tự hù dọa mình.Tần Tử Sở lén an ủi mình một phen, nhưng vẫn cảm thấy tim đập thình thịch không ngừng, ôm lấy Doanh Chính, tiến lại gần hôn lên mặt của hắn một cái.Tần Tử Sở nhìn dáng vẻ yên tĩnh của Doanh Chính, trong lòng rốt cuộc bình tĩnh lại, trong mắt hiện ra ý cười ấm áp, ngón tay nựng nịu hai má phúng phính, thấp giọng nói: "Sau này không cho đốt sách biết không? Tri thức quý giá hơn bất cứ điều gì khác."Hài tử mới sinh không khống chế được quai hàm của mình, nước bọt trong suốt theo khóe miệng của Doanh Chính kéo ra một sợi chỉ bạc lưu lại bên má, bọt nước tròn vo dính lên cổ, giọt nước bọt kế tiếp mới rơi xuống.Doanh Chính thân thể cứng đờ, trên mặt đã lộ ra vẻ giận dữ.Nhưng hắn lại chỉ có thể quơ qua quơ lại tứ chi giống như củ sen, bàn chân chỉ đạp được tay của Tần Tử Sở, còn không đạp tới mặt hắn."Được rồi, A Chính ngoan. Chẳng qua là để cho ngươi chảy ít nước bọt thôi, sao lại cáu kỉnh nhiều như vậy, bình thường ta chảy nước bọt trước mặt ngươi còn ít sao? Thay đổi mới công bằng chứ." Tần Tử Sở bị nhi tử đạp một cước, trong lòng lại chỉ cảm thấy nam thần ngay cả phát giận cũng đáng yêu muốn chết, dùng khăn mịn lau đi nước bọt của hài tử.Bàn tay hắn nâng lên mông tròn của nam hài, không nhịn được để cho Doanh Chính nằm sấp trên chân mình, vươn tay vỗ lên cái mông tròn của Doanh Chính một phen, hài lòng phát ra một tiếng thở dài.Chương Lê nhìn một màn trước mắt, mỉm cười nói: "Công tử thật là thích hài tử."Tần Tử Sở không chút nào phát hiện mình đã bị vạch trần, như thường lệ không cần nghĩ đã trả lời: "Ta có một mình A Chính là đủ rồi."━━━━━━━☆☆━━━━━━━ ♪♪♪ ヽ(ˇ∀ˇ )ゞChú Lê đúng là chuyện trên trời dưới đất gì cũng biết, sao rành chuyện nhà Ngụy vương thế? =))Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz