ZingTruyen.Xyz

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

"Ngươi thích, thích nói, nghe ta, a... trở về phòng." Tần Tử Sở nhịn không được ngửa cổ ra sau, ngón tay dùng sức bấu vào bắp thịt đầy đặn trên cánh tay Doanh Chính, trong đôi môi hơi sưng lên truyền ra từng tiếng than nhẹ không kiềm nén được.

Ngón tay Doanh Chính chen vào trong khe hở chật hẹp của hai cánh mông co dãn mười phần dưới thắt lưng, răng nanh ma sát xương quai xanh nhô ra của Tần Tử Sở.

Âm thanh mơ hồ của hắn truyền vào tai Tần Tử Sở: "Nhưng trẫm thích nhất là nghe âm thanh của ngươi phản bác trẫm —— bộ dáng ngươi bây giờ vừa khẩn trương vừa sợ hãi, cả người buộc chặt, đặc biệt mê người."

Nội thị vây quanh ngoài hậu điện không một ai ló đầu ra nhìn về phía trong điện.

Bởi vì đã từng có nội thị làm như vậy, đã sớm im hơi lặng tiếng biến mất ở nơi sâu thẳm của cung Hàm Dương.

Bây giờ nội thị đã sớm học được xem như mình mắt mù tai điếc, ý nghĩa tồn tại của bọn họ chính là phòng ngừa người ngoài xâm nhập vào nơi ở của quốc chủ.

Dù sao cuộc sống riêng của quân vương các nước đều hỗn loạn như vậy, Vương thái hậu dưỡng nam sủng, quốc chủ dưỡng nam sủng, Thái tử Đại Tần bọn họ đem quốc chủ cầm tù trong cung không được gặp ai, tùy ý đùa bỡn, cũng không phải trường hợp quá mức đặc biệt!

Tần Tử Sở căn bản không biết trận dây dưa kịch liệt này chấm dứt lúc nào.

Chờ đến khi hắn tỉnh lại, trên người bọc quần áo kỹ càng, chính mình vùi vào ngực Doanh Chính, mà Doanh Chính ở trần, triển lãm lồng ngực dày rộng và cánh tay cường tráng nhờ mỗi ngày tập võ mang đến.

Doanh Chính hết sức thả lỏng dựa vào cạnh bàn, trong tay nắm một cây bút lông, phê duyệt tấu chương, một tay khác vẫn nhẹ nhàng vỗ từng cái lên sống lưng Tần Tử Sở, tựa hồ không yên lòng sợ hắn ngủ không ngon.

Mặc dù trong cơ thể vẫn có dịch thể ẩm ướt không ngừng chảy xuống làm người ta xấu hổ, nhưng Tần Tử Sở nhìn thần sắc an tường của Doanh Chính, lại nhịn không được cong khóe miệng.

"A Chính." Tần Tử Sở khẽ gọi một tiếng.

Doanh Chính lập tức buông bút lông trong tay xuống, quay đầu thật cẩn thận đỡ lấy sống lưng và sau thắt lưng của Tần Tử Sở, nâng thân thể hắn, ôn nhu nhẹ giọng nói: "Ngươi tỉnh ngủ? Muốn rửa mặt chải đầu trước không."

Tần Tử Sở vươn tay bắt lấy cổ áo của hắn, mỉm cười đem môi dán lên.

Trong âm thanh xen lẫn một chút biếng nhác khi vừa thanh tỉnh, thấp giọng nói: "Trước hết để cho ta hôn ngươi."

Doanh Chính thuận thế xoay người, cánh tay chống hai bên cơ thể của Tần Tử Sở, để hắn ngửa mặt nghênh đón nụ hôn khẽ của mình, thấp giọng cười nói: "Trẫm cho là ngươi mỏi mệt, không nghĩ tới còn có khí lực sao?"

Nói xong, bàn tay của hắn đụng đến mông Tần Tử Sở, nắm chặt thịt mềm co dãn mười phần, đầu ngón tay lại đưa vào trong cơ thể Tần Tử Sở.

Tần Tử Sở vội vàng bắt lấy cánh tay hắn, không đủ sức ngăn cản: "A... A Chính, đừng tới nữa... Ách, a..."

Doanh Chính đè trên người hắn, phần dưới thắt lưng hai người chồng lên nhau cọ xát qua lại, nhưng sau khi Doanh Chính lấy ra dịch thể trong cơ thể Tần Tử Sở, thu hồi ngón tay, dù mãnh thú dưới thắt lưng mình vẫn kêu gào đói khát, vẫn ôn nhu cầm lấy tiểu Tử Sở, nhẹ nhàng an ủi hắn một lần liền dừng lại.

Lau rửa dấu vết ẩm ướt trên tay, Doanh Chính ân cần hầu hạ Tần Tử Sở mặc xong quần áo.

Ngay sau đó, hắn đã cầm tấu chương sớm đặt ở một bên, cùng Tần Tử Sở thương lượng: "Chuyện khoa khảo năm nay không còn kịp, luật Đại Tần vừa mới tiến hành. Trẫm tính toán mấy năm này trước tiên tìm một nhóm người thông hiểu luật pháp, có tài năng và học vấn, qua vài năm từ từ thêm vào trong quan lại."

Tần Tử Sở rất hiểu ý nghĩ của Doanh Chính.

So với phát huy tài năng cá nhân, Tần quốc hiện nay cần nhất chính là thống nhất pháp luật, để dân chúng quy về bản đồ Tần quốc đều hiểu được bầu trời trên đỉnh đầu đã thay đổi.

Thời đại chiến loạn lễ nhạc mai một, dân chúng dốt đặc cán mai không thể chủ động hiểu rõ luật pháp của Tần quốc.

Doanh Chính chẳng những muốn quản lý dân chúng yên ổn, còn muốn đề phòng tình huống bọn họ không chút hiểu biết luật pháp mà phạm pháp, sau khi bị trừng phạt, tâm sinh oán hận.

Như vậy, Doanh Chính cần nhất là quan viên tinh thông Tần luật.

Tỉ mỉ nhìn ý tưởng Doanh Chính viết xuống một lần, sau khi Tần Tử Sở cân nhắc một lát, nghiêm nghị mở miệng: "A Chính, ở phương diện khoa khảo này ngoại trừ chọn lựa ra có phải là nhân tài hay không, đầu tiên phải chú ý chính là ngăn chặn gian dối. Điểm này ngươi nghĩ phải ứng phó thế nào cho tốt chưa?"

Doanh Chính khẽ cười một tiếng, chẳng hề để ý nói: "Có thể lên làm quan viên của Đại Tần ta là vinh dự rất nhiều người cả đời khó có thể với tới, chắc chắn rất nhiều người muốn trà trộn. Người phẩm hạnh không tốt như vậy, làm quan cũng không thể là quan tốt, giết đi, không cần lãng phí thời gian vì bọn họ."

Tần Tử Sở sửng sốt, nhìn Doanh Chính nửa ngày không nói ra lời.

Doanh Chính nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tần Tử Sở, cũng ý thức được suy nghĩ của hai người bọn họ có lẽ lại không nhất quán.

Bởi vậy, hắn nhịn không được hỏi: "Tử Sở, suy nghĩ của ngươi khác với trẫm sao? Suy nghĩ của ngươi là gì?"

Tần Tử Sở rất muốn cười một cái, nhưng bất luận thế nào cũng không có biện pháp biểu lộ ra.

Hắn đưa tay xoa cơ mặt phát cương, nhịn không được thở dài, thấp giọng nói: "Không đề cập tới chuyện người tham gia khoa khảo gian dối bị bắt chém đầu. Ta nói trước khi bắt đầu cuộc thi, phòng ngừa gian dối xuất hiện ở phương diện ra đề mục, cùng với thời điểm chấm bài thi, dán tên họ, nơi sinh của thí sinh, phòng ngừa người chấm bài thi nhận hối lộ, chấm điểm quá cao."

Doanh Chính trầm mặc xuống theo.

Một lát sau, hắn mới nắm chặt bàn tay Tần Tử Sở, kéo Tần Tử Sở vào ngực mình, nhẹ giọng giải thích: "Tử Sở, pháp luật của Tần quốc ta quả thật ác liệt. Bởi vậy, càng không thể dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của người dùng thủ đoạn hèn hạ leo lên làm quan. Trẫm đương nhiên có thể không giết bọn họ, nhưng một đám thư sinh không có tài không có sức, cho dù là bắt đi lao động cưỡng bức, cũng không có tác dụng gì, thể lực của bọn họ không thể so sánh với dân phu."

Tần Tử Sở gật đầu, thần sắc vẫn có chút mệt mỏi, hiển nhiên không thể buông bỏ với trừng phạt quá mức ác liệt.

Hắn cầm tấu chương Doanh Chính tự tay viết, từ trên bàn lấy bút, điền vào nội dung, sau khi hoàn thành thì trên giấy dày đặc những tính toán.

Doanh Chính vuốt gò má của Tần Tử Sở, nhìn chăm chú vào bộ dáng mím chặt môi không nói một lời của hắn, sau khi do dự hồi lâu rốt cuộc nhịn không được nói: "Tử Sở, ngươi vẫn cảm thấy trẫm lập pháp quá mức nghiêm khắc đúng không?"

Tần Tử Sở hệ thống lời nói một chút, sau đó hơi có chút chần chờ mở miệng: "Gian dối trong mắt của ta khác với phạm những tội khác. Mặc dù chuyện này có thể tổn hại đến ích lợi của những người khác, nhưng thực chất, loại phương thức đầu cơ trục lợi này sẽ không nguy hại đến tính mạng của ai, khác với đốt, giết, bắt, cướp."

Nói xong, Tần Tử Sở nhịn không được thở dài lần nữa.

Hắn nắm chặt lại bàn tay Doanh Chính, ấn đường nhíu lại nói: "A Chính, kỳ thật ta vẫn cảm thấy dân phu khuân vác trì hoãn ngày đến, cũng phải chém hết là một loại hình phạt rất nghiêm trọng. Bọn họ đến trễ, dĩ nhiên nên phạt, nhưng kéo dài thời gian lao dịch cũng đã đủ rồi, không cần thiết giết chết toàn bộ bọn họ. Có lẽ mỗi một người cũng rất bình thường, bọn họ cũng có phụ mẫu thê nhi, nếu trong nhà mất đi lao động cường tráng, những người này làm sao sống đây? Thân nhân nhất định sẽ thương tâm khổ sở vì cái chết của bọn họ. Cứ như vậy, chúng ta cũng sẽ tạo ra rất nhiều thù hận. Các nơi dân tình không yên, khoan dung với dân, nghỉ ngơi lấy sức mới là chuyện nên làm nhất."

Tần Tử Sở nói xong những lời này, lại nói sang chuyện khác: "Sau ngươi mấy trăm năm, triều đại càng đối đãi khoan hồng với dân chúng, càng có thể có được thịnh thế chưa từng có. A Chính, ta cũng hy vọng đế quốc Đại Tần do ngươi tự tay thành lập, vĩnh viễn sẽ không sụp đổ, đem vinh quang hôm nay lan tỏa đến phút cuối cùng."

Tần quốc sở dĩ không thể lâu dài, ngoại trừ trưng dụng sức dân quá mức, xây dựng rầm rộ dẫn đến kêu than ầm ĩ ra, điểm trọng yếu nhất chính là, dân phu trưng dụng dù làm rất tốt, cũng vẫn có thể bị chém đầu bất cứ lúc nào.

Ở trong hoàn cảnh như vậy, ai có thể an tâm sinh sống?

Muốn phản kháng sự thống trị của Tần quốc là chuyện đương nhiên!

Tuy rằng tục ngữ luôn nói "Lời thật thì khó nghe", cũng không có ai thích nghe lời trái tai.

Mặc dù lúc Doanh Chính đối mặt với đại thần có thể tiếp thu đề nghị của bọn họ, nhưng trong lòng thật sự không thích.

Doanh Chính chẳng qua là sau khi cân nhắc được mất, cảm thấy "Nghịch nhĩ trung ngôn*" cho hắn nhiều lợi ích hơn, vì vậy mới có thể khiêm tốn tiếp thu.

*nói thật mất lòng, hoặc nói thẳng nghe trái tai

Nhưng Tần Tử Sở thì khác, dù lời hắn nói không hề có đạo lý, Doanh Chính cũng cảm thấy dễ nghe êm tai, huống chi, hiện giờ mọi chuyện Tần Tử Sở nói đều có lý?

"Ngày mai trẫm liền triệu tập đại thần, bắt đầu nghỉ ngơi chỉnh đốn luật pháp Đại Tần ta." Doanh Chính không chút do dự hứa hẹn.

Tần Tử Sở nhịn không được lộ ra khuôn mặt tươi cười, chợt nói: "Ta bỗng cảm thấy mình cũng có bản lĩnh Phong Hỏa hí chư hầu*."

*Phong Hỏa hí chư hầu: Chu U vương nhà Chu say mê Bao Tự nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười bèn nghe lời nịnh thần đốt đài Phong Hỏa thường dùng để triệu gọi chư hầu tới cứu giá mỗi khi có ngoại xâm. Bao Tự thấy chư hầu kéo quân đến tới chân thành mà không thấy bóng giặc, ngơ ngơ ngác ngác thì liền bật cười. Đến một thời gian sau, vua Chu lại sai đốt lửa lần nữa và các chư hầu lại bị lừa để Bao Tự có được tiếng cười. U vương say mê Bao Tự, xa lánh vương hậu họ Thân. Bao Tự sinh được một vương tử, U vương rất yêu quý, định lập làm thái tử và muốn phế truất thái tử Nghi Cữu. Cha Thân Hậu bèn liên hệ với quân Khuyển Nhung bên ngoài kéo vào đánh úp Cảo Kinh. U vương vội cho đốt lửa hiệu triệu chư hầu tới cứu, nhưng các chư hầu bị lừa vài lần nên tưởng vua đùa, không tới nữa. U vương mang Bao Tự và con nhỏ bỏ chạy, bị quân Khuyển Nhung đuổi theo giết chết. Riêng Bao Tự bị vua Khuyển Nhung bắt về cung để mua vui.

Doanh Chính lại gần hôn lên bờ môi của hắn, cười lớn nói: "Nếu Tử Sở muốn đốt Phong Hỏa đài tìm niềm vui, bây giờ trẫm có thể mang ngươi đi chơi ngay —— bất quá chư hầu chắc chắn gọi không tới."

Tần Tử Sở cười ra tiếng theo.

Chư hầu đã diệt, đây có lẽ là chuyện Doanh Chính đắc ý nhất.

Doanh Chính nói được thì làm được, bản khắc Đại Tần luật vốn đã đưa đi lập tức bị gọi dừng, ngày hôm sau vừa lên triều, hắn lập tức đem ý của Tần Tử Sở công bố xuống.

"Việc này do Hàn Phi và... Lý Tư cùng chủ trì. Cô hy vọng hai người các ngươi có thể thận trọng đối đãi việc này, đem phán xử trọng tội giết người và chặt đứt tứ chi trong Tần luật giảm bớt phù hợp, lấy lao dịch thay thế." Thời điểm Doanh Chính nói chuyện vẻ mặt hết sức trịnh trọng.

Hàn Phi vội vàng dập đầu, mở miệng nói: "Thần, thần tuân chỉ, nhưng thần có, có một chuyện không rõ —— nếu, nếu hiện tại sửa đổi luật pháp, vậy chiếu lệnh hôm qua đã truyền đạt xuống khoa khảo các nơi nên trả lời như thế nào?"

Doanh Chính bình tĩnh nói: "Hai người các ngươi dẫn người mau chóng sửa đổi luật pháp, sau khi kết thúc cô lập tức xem qua, giao bản khắc cho thợ. Cô sẽ phái người đem luật pháp Đại Tần khắc thành sách, bán cho người muốn tham gia khoa khảo, việc này không cần lo."

"Dạ, thần, thần nhất định dốc hết toàn lực." Hàn Phi lập tức dập đầu tiếp nhận nhiệm vụ quan trọng này.

Con người đều đứng ở góc độ khác nhau xem xét vấn đề.

Hàn Phi đương nhiên là nhân vật đại biểu của học phái Pháp gia, nhưng người thân của hắn cũng đã ở dưới thống trị của Tần quốc, có thể ở một hoàn cảnh sống thoải mái, dù phạm luật vẫn có thể giữ được tính mạng và tứ chi đầy đủ, đây là may mắn lớn!

Việc này, quả thực không giống như tác phong làm việc của Thái tử Chính, nhưng hắn lại có thể làm ra lựa chọn như vậy.

Hàn Phi triệt để bái phục đối với trí tuệ của Doanh Chính.

So với Hàn Phi vì cảm nhận được trách nhiệm mà quyết định phải đem luật pháp Đại Tần tu chỉnh xong nhanh một chút, Lý Tư nhiều năm trước cho tới nay vẫn luôn không được trọng dụng mà có chút uất ức, thời điểm nghe thấy công việc hết sức quan trọng rơi xuống đầu mình, cả người đều ngốc.

"Thái, Thái tử thật sự nói để cho sư huynh đệ ngươi và ta đồng thời chủ trì việc này?" Lý Tư kích động phạm vào tật xấu như Hàn Phi.

Hàn Phi gật đầu, nghiêm túc nói: "Việc này, là sự thật."

Lý Tư ngừng một lát, lập tức vọt tới cửa chính.

Hắn hướng về phía cung Hàm Dương quỳ xuống, không ngừng dùng sức dập đầu, cao giọng nói: "Thái tử tài đức sáng suốt, Lý Tư nhất định thề sống chết nguyện trung thành vì Thái tử! ! !"

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

Nhờ TS mà dân chúng đỡ khổ, người người đều được lợi. ٩(^ᴗ^)۶, với lại TS không hại nước hại dân như cái bà Bao Tự kia (^⌒^*)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz