ZingTruyen.Xyz

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

Diêu Cổ im lặng gật đầu, sắc mặt nặng trĩu không giống bình thường —— hắn tựa hồ vô cùng băn khoăn đối với lời mình muốn nói.

Tần Tử Sở cũng không thúc giục Diêu Cổ mở miệng, ngược lại quan tâm nói: "Diêu Khanh không cần phiền não vì việc này, nếu quả nhân có suy đoán như vậy, sẽ cùng Phạm Tuy tướng quốc và Chương Lê tiên sinh thảo luận một phen."

Nghe Tần Tử Sở an ủi, Diêu Cổ thở phào nhẹ nhõm.

Hắn có chút thấp thỏm nhìn về phía Tần Tử Sở, ngay sau đó, nằm sấp trên mặt đất tự trách nói: "Đa tạ quốc chủ rộng lượng. Diêu Cổ, Diêu Cổ sinh ra không phải là người Tần quốc, việc này không thể mở miệng lung tung."

Tần Tử Sở trầm mặc xuống theo.

Sau đó, mặt hắn mang nụ cười khổ tâm, nhẹ giọng nói: "Cuối cùng sẽ có một ngày, quả nhân có thể làm khắp thiên hạ đều là dân chúng của Đại Tần, không bao giờ để cho nhân tài gặp oan khuất hoặc không dám mở miệng vì lợi ích của quốc gia. Diêu Khanh đứng lên đi, ngươi lập công lớn, châu báu này đều mang về, quả nhân còn muốn ban thưởng thêm cho ngươi."

Lời vừa dứt, nội thị lập tức bưng lên vàng bạc châu ngọc đã chuẩn bị.

Tần vương Tử Sở trực tiếp đi từ hậu cung vào chính điện, Diêu Cổ thấy rất rõ.

Nói cách khác, trước khi Tần vương Tử Sở còn chưa biết hắn mang về tin tức rốt cuộc là tốt hay xấu, đã chuẩn bị ban thưởng cho mình.

Trong lòng Diêu Cổ càng cảm động không dứt, người vốn có thể nói hay cãi giỏi bây giờ ngược lại không biết nên nói gì.

"Diêu Khanh đi đường mệt nhọc, người nhà của ngươi cũng rất nhớ ngươi. Quả nhân không giữ ngươi lại, mau trở về nhà nghỉ ngơi đi." Tần Tử Sở ôn hòa kết thúc cuộc gặp mặt của hắn với Diêu Cổ.

Diêu Cổ nhìn tư thế từ đầu đến cuối có chút cứng nhắc và sắc mặt trở nên trắng bệch của Tần Tử Sở, cũng vội vàng nói: "Thần cáo từ."

Sau đó, Diêu Cổ vội vàng rời đi.

Diêu Cổ vừa đi, Tần Tử Sở lập tức thả lỏng mình, nhận lấy đệm êm Doanh Chính đưa, nằm xuống.

Hắn thả lỏng thở ra một hơi, sau đó nhìn sang Doanh Chính, nhẹ nhàng nhướng mày, thấp giọng nói: "A Chính, ngươi nói nếu trong quân có người bị mua chuộc, sẽ là người nào?"

Doanh Chính ngồi vào bên cạnh Tần Tử Sở, vỗ vỗ bụng hắn: "Nằm sấp lại, trẫm thay ngươi xoa bóp thắt lưng."

Tần Tử Sở không chút ngượng ngùng trở mình, nằm sấp trước mặt Doanh Chính.

Doanh Chính mâu quang chợt lóe, tay lại quy củ khoát lên thắt lưng của Tần Tử Sở, tràn đầy sức lực thay hắn nhu ấn da thịt căng thẳng và cứng nhắc dưới trường bào.

Tần Tử Sở hưởng thụ cảm giác thoải mái gân mạch dần dần giãn ra, qua một hồi lâu mới nói: "A Chính tại sao biết làm cái này?"

Doanh Chính dừng một chút, sau đó, thần sắc bình tĩnh nói: "Trước chín tuổi, trẫm vốn là người hầu; bây giờ, sau khi tập võ tự nhiên cũng sẽ càng hiểu thêm —— ngươi cảm thấy tốt hơn không?"

Tần Tử Sở gật đầu, từ xoang mũi phát ra tiếng hừ nhẹ nhàng, thở gấp nói: "Rất tốt."

Khóe miệng Doanh Chính nhếch lên, bàn tay dừng trên bắp đùi của Tần Tử Sở bị hắn hôm qua hung hăng nắm lấy.

Hắn dùng sức bóp một cái, Tần Tử Sở lập tức hít lãnh khí kêu lên: "A Chính, nhẹ, nhẹ một chút! Đau quá!"

Doanh Chính thoáng thả nhẹ sức lực trên tay, trong miệng lại nói: "Sau này đừng luôn trêu chọc trẫm, vào thời điểm như thế này, trẫm không khống chế được chính mình."

Nói xong, Doanh Chính dùng âm thanh ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Bây giờ không ấn, ngươi sẽ khó chịu vài ngày."

Tần Tử Sở còn muốn biện bạch nữa, nhưng trên đùi nhận một chút lại một chút ấn đẩy, thoải mái đến mức hắn ngậm miệng không nói thêm nữa.

"Ngồi dậy, đem chân khoát lên đùi trẫm." Doanh Chính vỗ vỗ mông của Tần Tử Sở, dù bị che lại bởi miện phục nặng nề vẫn nhếch lên đường cong mượt mà.

Sắc mặt hắn nghiêm túc, âm thanh cũng hết sức lãnh đạm, tựa hồ còn kèm theo tức giận nhàn nhạt.

Tần Tử Sở vẫn chưa nghĩ nhiều, cho là bắp thịt trên đùi mình bị đau rất nghiêm trọng làm Doanh Chính không cao hứng.

Hắn nghe lời đứng dậy, đem chân khoát lên đầu gối của Doanh Chính.

Bàn tay Doanh Chính lập tức đưa vào dưới trường bào, ở trong chính điện cung Hàm Dương, mượn vạt áo trường bào bao phủ mà nắm lấy bộ phận bên dưới, dùng tay ma sát lên xuống.

Tần Tử Sở không khống chế được phát ra một tiếng kêu khẽ.

Hắn lập tức gục đầu xuống, cắn chặt môi của mình.

Kết thúc lần này, Doanh Chính dường như không có việc gì rút bàn tay ra, thấp giọng nói: "Phụ vương cảm thấy tốt hơn nhiều đi?"

Hắn rút ra một cái khăn lụa, lau đi dấu vết ướt át trong lòng bàn tay.

Khi Tần Tử Sở trừng mắt, Doanh Chính chợt trả lời vấn đề Tần Tử Sở đưa ra lúc nãy: "Diêu Cổ nói không sai, nếu có người dám bán đứng Đại Tần ta, người này nhất định là một người sinh ra tại Tần quốc... Hơn nữa hắn ở trong quân Lý Mục địa vị nhất định không thấp, có thể nắm giữ rất nhiều binh quyền. Trẫm nghĩ, người này là Phàn Ư Kỳ."

"A Chính, tại sao ngươi nghĩ là hắn?" Nháy mắt nghe tên "Phàn Ư Kỳ", Tần Tử Sở lập tức nhíu mày.

"Phàn Ư Kỳ" tên người này nghe như sấm bên tai, đối với Tần Tử Sở mà nói cũng gần như vậy.

Ít nhất tên Phàn Ư Kỳ đối với Tần Tử Sở mà nói có nhiều ấn tượng hơn so với Mông Ngao, kẻ tạo cơ hội cho Kinh Kha mang đầu mình đến để ám sát Tần vương là người này!

*Phàn Ư Kỳ: một vị tướng Tần. Tần Thủy Hoàng rất giận Phàn Ư Kỳ và muốn lấy đầu ông. Biết được điều đó, Phàn Ư Kỳ quyết định tự sát để tạo cơ hội ám sát vua Tần. Với cái đầu Phàn Ư Kỳ và bản đồ nước Yên, Kinh Kha đã có cơ hội để tiếp cận Tần Thủy Hoàng.

Doanh Chính thấp giọng mỉm cười, dùng một giọng điệu khinh miệt nói: "Phàn Ư Kỳ người này mặc dù có chút chiến công, nhưng cho tới bây giờ không phải là tướng tài, hơn nữa cực kỳ sợ chết."

Khi nói chuyện, trong mắt Doanh Chính bắn ra hai mũi đao nhọn.

Hắn hơi nheo mắt lại, dùng âm thanh đặc biệt ôn tồn nói: "Thiên hạ không có mấy Võ An Quân, bởi vậy, trẫm chưa từng chờ mong có tướng lãnh bách chiến bách thắng. Tướng lãnh thua trận có rất nhiều, nhưng Phàn Ư Kỳ hết lần này tới lần khác sợ trẫm sẽ giết mà bỏ chạy sang Yến quốc, tìm Yến vương Hỉ che chở."

Giọng Doanh Chính bỗng nhiên chuyển lãnh, cực kỳ phẫn nộ nói: "Lúc trước Lý Tín cũng từng thua trận, Đại Tần ta một hơi tổn thất hai mươi vạn binh sĩ, trẫm cũng không làm gì Lý Tín. Sợ rằng ban đầu Phàn Ư Kỳ không chỉ là vì bại binh mới chạy trốn. Nếu hắn sợ chết như vậy, trẫm sẽ để cho hắn sau khi chạy khỏi lãnh thổ Đại Tần, nếm thử thống khổ toàn bộ người nhà bị hắn liên lụy tới chết. Nghe nói sau khi người nhà của hắn chết, hắn ở Yến quốc hàng đêm không thể ngủ, trẫm vui vẻ cực kỳ."

Nghe đến mấy chuyện này, Tần Tử Sở nhíu chặt mày.

Một lát sau, hắn như có điều suy nghĩ nói: "Diêu Cổ trước khi rời đi nói qua, nếu đất Triệu đại loạn, đất đai Đại Tần ta thiên tân vạn khổ đánh hạ chỉ sợ khó thống trị lại... Giáp với biên giới Triệu ngoại trừ Đại Tần, chỉ còn lại có Yến quốc và Tề quốc. Chẳng lẽ việc này lại liên quan đến Yến vương Hỉ? Cho nên, lúc này Diêu Cổ đi sứ Yến quốc, Yến vương Hỉ mới có thể cho là chúng ta nhìn thấu kế hoạch của hắn, bị dọa sợ chết khiếp, lập tức đem Đốc Kháng lấy ra, hy vọng tiêu tan rủi ro?"

Nếu không, chẳng qua là bị sứ thần hù dọa mấy câu liền đem cả vùng thu một phần ba thuế của cả nước nhường lại, Yến vương Hỉ làm việc cũng không khỏi quá phô trương.

Doanh Chính bình tĩnh gật đầu, thấp giọng nói: "Đúng vậy, dù không trúng lắm."

Hắn ngẩng mắt lên nhìn Tần Tử Sở, bỗng nhiên có chút ác ý nở nụ cười, bình tĩnh nói: "Bất luận là ai, trẫm cũng phải bắt kẻ này ra."

"A Chính, ngươi đã có cách —— nói một chút đi." Vừa thấy ánh mắt Doanh Chính, Tần Tử Sở đã hiểu được hắn đã tính trước việc bắt gian tế."

Doanh Chính cười nắm bàn tay Tần Tử Sở dán lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ xát.

Hắn nhẹ giọng nói: "Liên tục phái ra vài tâm phúc đi biên quan trước để 'Răn dạy' Lý Mục vì vẫn không xuất binh đánh Hung Nô, không hề làm chỉ biết tiêu hao lương thảo, phía dưới cũng có thể đem sự tình nói rõ ràng với Lý Mục, để hắn an tâm."

Ánh mắt Tần Tử Sở lập tức sáng lên, cười nói: "Thật là một biện pháp tốt."

Đúng là biện pháp tốt đáng kinh ngạc!

Lý Mục có thể biết việc này là Tần vương liên hợp với hắn để bắt nội gian, nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy Lý Mục tướng quân sau khi tìm đến Tần quốc, lại một lần nữa bị Tần vương Tử Sở vứt bỏ.

Tần vương và Lý Mục sinh ra hiềm khích, muốn phế bỏ chức tướng lãnh của Lý Mục, đem hắn áp giải về Hàm Dương hỏi tội.

Nội gian biết cơ hội tốt như vậy, làm sao lại không có bất kỳ hành động gì chứ?

Chỉ cần hắn động, liền lập tức có thể chộp lấy hắn!

Tần Tử Sở tiến lên trước, nhìn ánh mắt của Doanh Chính, ngón tay trượt trên sống mũi cao thẳng của hắn, ôn nhu nói: "A Chính, ngươi thật hẹp hòi."

Doanh Chính hơi ngẩng mặt lên, để đầu ngón tay của Tần Tử Sở dừng trên môi mình, nhẹ nhàng cắn.

Hắn không khách khí nói: "Kế phản gián là thủ đoạn Đại Tần ta chơi còn dư lại, không ngờ còn có người muốn dùng chiêu giống vậy trở lại đối phó trẫm. Nếu hắn tự cho là thông minh, trẫm nhất định phải làm cho người này biết cái gì là gậy ông đập lưng ông thật sự."

"Nếu thật là Phàn Ư Kỳ, ngươi định làm như thế nào?" Tần Tử Sở đột nhiên hỏi một câu.

Nụ cười trên mặt Doanh Chính chuyển lãnh, ánh mắt âm trầm nói: "Đời trước là mất đi người nhà, đời này trẫm muốn cho người nhà của hắn biết Phàn Ư Kỳ làm gì bậy, dùng lời ác độc nhất mắng hắn, rồi chết đi. Trẫm muốn xem Phàn Ư Kỳ còn có thể tham sống sợ chết hay không."

Tần Tử Sở vẫn không thể quen với hình phạt "Một người phạm pháp, cả nhà liên luỵ."

Bởi vậy, hắn nhịn không được khuyên: "Cần gì chứ? Người nhà của hắn là vô tội."

Doanh Chính lắc đầu, thấp giọng nói: "Được lợi ích không chỉ một mình Phàn Ư Kỳ độc hưởng, cho nên người nhà của hắn đều là tội nhân của Đại Tần."

"Cũng không phải là như thế." Tần Tử Sở lắc đầu, thở dài.

Hắn nhìn về phía Doanh Chính nghiêm túc nói: "Bất luận ngươi nói gì, về điểm này, ta không thể đồng ý với quan điểm của ngươi."

Doanh Chính liếc Tần Tử Sở, không lên tiếng.

Hắn biết đây lại là do khoảng cách thời gian giữa hai người mang đến, ở thời đại này bất luận quốc gia tiếp nhận cải cách chính trị của một nhà học thuật trường phái nào, cũng thi hành tội liên đới, ý nghĩ của Tần Tử Sở vượt mức quy định rất nhiều, đã định trước không thể làm người tiếp nhận.

Nhưng dù không làm được chuyện không liên luỵ bất kỳ ai, Doanh Chính vẫn nhượng bộ.

Hắn nắm bàn tay Tần Tử Sở, nghiêm túc nói: "Tử Sở, trẫm có thể chỉ giết kẻ phản quốc và phụ thân, nhi tử của hắn, nhưng gia nhân khác phải làm lao dịch đền tội."

Tần Tử Sở không nghĩ tới Doanh Chính lại nhượng bộ nhiều như vậy, không khỏi ngây người nhìn hắn.

Qua một hồi lâu, Tần Tử Sở cảm động nở nụ cười, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.

Thiết kế kế hoạch để câu được tên nội gian đương nhiên không thể giao cho người vốn là người Tần quốc làm, nếu không, nếu có người quen biết với nội gian để lộ tin tức, không bắt được người, Tần Tử Sở và Lý Mục đều phải cưỡi trên lưng cọp.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng người chọn ra vẫn là Diêu Cổ, hắn lại đề cử ba môn khách khác đến từ Triệu quốc, Ngụy quốc và Sở quốc cùng hoàn thành.

"Việc này, chỉ có thể giao phó cho Diêu Khanh. Quả nhân hổ thẹn, vốn định cho ngươi nghỉ ngơi trong nước một vài ngày, không nghĩ đến nhanh như vậy đã buộc ngươi lần thứ hai rời đi."

Ánh mắt hắn lộ ra một vẻ áy náy nhàn nhạt.

Diêu Cổ sợ chính là lần trước lời mình tiết lộ bị Tần Tử Sở hoài nghi, cho là mình châm ngòi ly gián.

Bởi vậy, lúc này đây bất luận Tần Tử Sở bảo hắn làm như thế nào, hắn sẽ vui vẻ tiếp nhận, huống chi là chuyện chỉ giao phó cho bề tôi tâm phúc này?

Chỉ cần thành công hoàn thành việc này, hắn có thể hoàn toàn trở thành đại thần quốc chủ tín nhiệm.

"Thần cũng không mỏi mệt, có thể vì quốc chủ phân ưu là Diêu Cổ có phúc. Diêu Cổ lần này đi, nhất định làm thỏa đáng việc này!" Diêu Cổ tràn đầy tin tưởng.

Loại sứ thần bôn ba chung quanh giống hắn, am hiểu nhất chính là đấu đá nhau, ở phương diện này, nhóm võ biền trong quân đội sợ rằng xách giày cho hắn cũng không xứng.

Tần Tử Sở thấy Diêu Cổ nắm chắc việc này như vậy, cũng an tâm không ít.

Tâm tình của hắn vô cùng vui vẻ nói: "Được, như vậy quả nhân sẽ chờ tin tốt của Diêu Khanh."

Diêu Cổ quỳ xuống đất lễ bái.

Sau đó, hắn mang theo quân đội khí thế vạn quân, xuất phát hướng về biên cảnh của Triệu và Hung Nô.

Ra roi thúc ngựa* chạy hai tháng, Diêu Cổ rốt cuộc mang theo ba môn khách xuất hiện tại biên cương đầy gió bụi.

*ra roi thúc ngựa: chỉ việc đã nhanh lại còn thúc cho nhanh thêm

Hắn quay đầu thấp giọng nói với ba người: "Các ngươi mỗi người mang năm trăm giáp sĩ, cách một ngày đi vào trong quân, nhất định phải lớn tiếng trách cứ Lý Mục tướng quân trước mặt mọi người. Với cách làm người của Lý Mục tướng quân, hắn nhất định sẽ chủ động tiến đến tìm ngươi thỉnh tội, giải thích, đến lúc đó dưới tình huống không có người thứ hai, đưa thư quốc chủ tự tay viết cho Lý Mục tướng quân. Chờ ta đến sau, liền có thể được việc."

Diêu Cổ giao phó xong, các môn khách đều xuất phát.

Diêu Cổ đứng tại chỗ nhìn theo quân kỳ lắc lư trong gió, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười thoải mái.

Trong lòng hắn nghĩ: quốc chủ đối xử tử tế với người tìm Tần quốc nương tựa như thế, thật sự là may mắn của bọn họ.

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

AC thật sự gian xảo mà, toàn giả vờ tức giận để ăn đậu hũ =))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz