Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu
♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆
Diêu Cổ chủ động ngồi ở thượng vị* cùng Quách Khai.*thượng vị: vị trí bên trênHắn khách khí cúi đầu, cảm kích nói: "Ta vốn chỉ là nhi tử của một lính canh, không ngờ Quách Thượng Khanh lại bằng lòng trợ giúp ta, Diêu Cổ thật sự vô cùng cảm kích."Quách Khai cười ha hả, bộ dáng có vẻ hết sức tiên phong đạo cốt*.*tiên phong đạo cốt: phong cách của người tu tiênHắn khoát tay áo, ôn hòa nói: "Lão phu ghét nhất chính là những kẻ ỷ mình có chút công lao, đối với đồng liêu la la quát quát. Nếu lúc Lý Mục vào cửa đã từng cho binh sĩ ẩu đả cùng ngươi, việc lão phu vừa làm có gì sai đâu?"Diêu Cổ căn bản không nói qua với Quách Khai lời như thế, nhưng có người chủ động tìm lý do cho hắn vu cáo Lý Mục, Diêu Cổ cầu còn không được.Hắn theo lời của Quách Khai, nói: "Nếu không có Quách Thượng Khanh trợ giúp, dù nhiều châu báu hơn nữa việc này cũng không thể thành, Diêu Cổ vô cùng cảm kích.""Ôi ~ lời này của Diêu Thượng Khanh cũng không đúng rồi. Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, có lỗi với ngươi chính là có lỗi với ta. Quách Khai ta làm sao có thể buông tha cho Lý Mục?" Quách Khai nói xong, trong mắt lộ ra vẻ ác độc.Hắn đè nén nói: "Mỗi ngày phái người truyền tin cho quốc chủ, hôm nay muốn lương thảo, ngày mai muốn lương thảo, ngày mốt còn muốn lương thảo, lão phu thật sự ghét bọn vũ phu này. Ở biên quan ăn uống no say, sau khi trở về còn phải ra tiền khao thưởng bọn họ. Một đám đều là sâu mọt quốc gia."Diêu Cổ im lặng duy trì nụ cười trên mặt, đối với việc này cũng không xen vào.Trong lòng hắn rõ, chẳng qua là vì Quách Khai ngoại trừ có thể làm cho quốc chủ Triệu quốc vui lòng ở ngoài miệng, căn bản không có bản lãnh thật sự gì, cho nên mới nhìn không vừa mắt các danh tướng Triệu quốc.Diêu Cổ trong lòng khinh thường nghĩ: nếu là Đại Tần ta, Tử Sở công tử hận không thể được hiền sĩ trong thiên hạ bày mưu tính kế vì ngài, loại người vô dụng giống như Quách Khai sao có thể có đất cắm dùi.Mà đức hạnh như Quách Khai, lại là sủng thần của Triệu vương? Hừ!Lúc trước lão tướng Liêm Pha rõ ràng là hộ tống Triệu vương bình an trốn chạy sang phương Bắc, dọc đường thành công đánh hạ tộc Hung Nô hơn trăm dặm, cho Triệu quốc dịp huy hoàng một lần nữa.Ai mà không biết chính là vì Quách Khai nhìn Liêm Pha không vừa mắt, xuyên tạc với quốc chủ Triệu quốc, mới làm Triệu vương cảm thấy Liêm Pha bảo vệ Hàm Đan nhát gan, chưa từng gắng sức, cuối cùng nhục nhã tới chết?Nếu Liêm Pha không chết, nói không chừng hắn còn có thể thuận tiện mang về nước nhiều hơn một danh tướng, để Tử Sở công tử càng thêm vui vẻ.Mặc dù trong lòng Diêu Cổ khinh thường Quách Khai, nhưng trên mặt không nhìn ra chút dấu vết nào, biểu hiện thân như người nhà.Hắn dập đầu lần nữa, hai mắt kích động đến rơi lệ: "Quách Thượng Khanh nói phải! Chính là đám vũ phu này, ngày thường diễu võ dương oai, thật sự là đáng ghét đến cực điểm. Nhãn quang kiến thức của Quách Thượng Khanh thật sự là không ai bằng, quốc chủ Triệu quốc có được Quách Thượng Khanh làm bề tôi, thật sự là thượng thiên ban ân."Diêu Cổ là người tài Tần vương trọng dụng, có thể nghe hắn không để ý tới điểm mấu chốt mà thổi phồng, Quách Khai rất nhanh đắc ý, quên cả đông tây nam bắc.Quách Khai cao hứng cười to, giống như lão đại ca dùng sức vỗ vai Diêu Cổ, ghé sát vào tai Diêu Cổ nói: "Đến, chúng ta hôm nay hợp ý, lão phu dạy ngươi một biện pháp đối phó với đối thủ, chắc chắn trăm lần đều hiệu nghiệm —— nói xấu với quốc chủ là bọn họ không hề có lòng thần phục, hay lén lút nói lời bất mãn."Diêu Cổ trong lòng giật mình, nhưng trên mặt lại không hề thay đổi.Hắn thiên ân vạn tạ* nói: "Đa tạ Quách Thượng Khanh chỉ điểm. Vậy... chuyện tướng quân Lý Mục?"*thiên ân vạn tạ: cảm ơn ân huệ ngàn vạn lầnQuách Khai di chuyển thân thể, không vòng vo khoát tay, tràn đầy tin tưởng nói: "Diêu Khanh không cần lo lắng, sáng sớm mai, ta bảo đảm Lý Mục bị đánh đến gần chết, trói trở về. Đến lúc đó ta tìm cơ hội, cho ngươi đem hắn mang đi, muốn chém muốn giết đều tùy Diêu Khanh."Diêu Cổ lập tức lộ ra vẻ vừa phẫn nộ lại vừa chờ mong, cao giọng nói: "Tốt, đa tạ Quách Thượng Khanh, sau khi chuyện thành công, có hậu tạ nữa, ta nhất định phải báo thù lúc trước!"Quách Khai nghe được hai chữ "Hậu tạ", ánh mắt sáng lên.Hắn chính là vì vàng bạc tiền của, chuyện đã nói xong, Quách Khai không ở lại nữa.Tùy tiện chắp tay, Quách Khai xem xét cẩn thận chung quanh, sau khi xác định không ai phát hiện, đứng dậy vội vàng rời đi.Diêu Cổ chán ghét hừ lạnh một tiếng, một cước đá văng đệm lót Quách Khai vừa ngồi.Hắn tựa vào cạnh cửa, một tay chống cằm liếc ra cửa sổ, bỗng nhiên lười biếng mở miệng: "Tần Sơ, ngươi xuất hiện đi, đừng trốn."Tần Sơ trực tiếp từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong, Diêu Cổ thuận thế đưa chân ngay vị trí hắn sắp rơi xuống.Tần Sơ nhất thời không thấy, ngã về phía trước.Nhưng những năm gần đây, võ công của Tần Sơ ngày càng thông thạo, gặp chuyện như vậy, không phải ngã như người thường, ngược lại ở tại chỗ lăn một vòng, tìm đúng phương hướng, vọt tới trước mặt Diêu Cổ.Tần Sơ đưa tay chặn cổ hắn, đem Diêu Cổ vây chặt dưới thân không thể nhúc nhích."Ngươi đá ta làm gì?" Mi dài của Tần Sơ khẽ nhếch, gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ không vui.Diêu Cổ theo động tác ép xuống của hắn, nằm thẳng trên mặt đất, có chút làm càn nói: "Tử Sở công tử để cho ngươi bảo vệ ta? Ngài nhất định nói qua 'Diêu Khanh khéo mồm khéo miệng, hơn cả thiên quân vạn mã'."Tần Sơ có chút kinh ngạc nhìn Diêu Cổ, thốt ra: "Chẳng lẽ công tử chính miệng đề cập qua với ngươi?"Diêu Cổ thoáng chốc nở nụ cười nhẹ.Hắn nhẹ giọng nói: "Võ tướng xuất thân nam sủng, quả nhiên đầu óc không tốt."Lời tuy là không lọt tai, nhưng giọng điệu Diêu Cổ rất ôn hòa, trên mặt cũng không có loại giả vờ thân thiết như khi đối mặt với Quách Khai.Những năm gần đây, Tần Sơ ở trong quân, lời thô tục gì chưa từng nghe qua? Một câu trêu chọc của Diêu Cổ bất quá là gió mát qua tai, không hề có lực sát thương.Hắn buông Diêu Cổ ra, ngồi đối diện, Diêu Cổ lại vẫn biếng nhác nằm trên mặt đất.Diêu Cổ hướng Tần Sơ giơ cằm lên, mang theo hương vị dụ dỗ, tươi cười nói: "Muốn biết ta làm sao đoán ra lời dặn của Tử Sở công tử không?"Tần Sơ nhìn bộ dáng này của Diêu Cổ, lập tức nghĩ đến trên đường hắn luôn cố làm ra vẻ huyền bí, nói thẳng: "Không muốn."Diêu Cổ lập tức bò dậy, từ từ đến bên Tần Sơ, hỏi lại một lần: "Ngươi thật sự không muốn?"Tần Sơ lãnh tĩnh nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Hoàn toàn không muốn."Tần Sơ trong lòng nghĩ: dù sao ngươi biết hay không biết, Tử Sở công tử dặn bảo, ta cũng phải nghe theo.Một khi đã như vậy, truy tìm nguồn gốc hay không vốn không hề có ý nghĩa.Tần Sơ biểu hiện mình không có hứng thú hết sức rõ ràng, nhưng trên mặt Diêu Cổ lại hiện ra vẻ tức đến khó thở.Hắn dùng lực kéo lấy ống tay áo của Tần Sơ, lập tức nói: "Ngươi không muốn biết ta càng muốn nói cho ngươi biết —— nếu không phải Tử Sở công tử sợ ta chuyến này không an toàn, ngài hà tất cho ngươi mang theo kỵ binh? Đại Tần ta từ trên xuống dưới ai mà không biết ngươi là tâm phúc của ngài, mà kỵ binh mới huấn luyện ra là pháp bảo thắng lợi của thời điểm chiến tranh."Tần Sơ nhạy cảm nắm được tâm tình của Diêu Cổ.Hắn mở mắt ra, thấy mặt Diêu Cổ đến quá gần, nhẹ giọng nói: "Ngươi được Tử Sở công tử không tiếc đại giới bảo vệ như vậy, ngươi cảm động chứ. Nếu cảm động thì sử dụng thủ đoạn khắp người báo đáp công tử, dùng miệng kích động liên minh ngũ quốc đi."Diêu Cổ chỉ cảm thấy trước mặt mình hiện ra luồng hơi thở, hai hàng mi dài như cây quạt nhỏ đập vào tầm mắt của hắn.Hô hấp của hắn không khỏi cứng lại, gương mặt thanh tú hơi có chút đỏ lên.Tần Sơ nhíu mày trước phản ứng của Diêu Cổ, đẩy hắn từ đầu gối của mình xuống."Bịch ——!" một tiếng, Diêu Cổ ngã úp sấp nằm trên đất, hắn liếc Tần Sơ một cái, bỗng nhiên nói: "Khó trách Ngụy vương lúc trước thà rằng huyên náo cả triều cũng muốn phong tước ban thưởng cho ngươi."Tần Sơ nén giận trừng mắt với Diêu Cổ.Hắn trầm giọng nói: "Công tử chỉ nói đừng để ngươi bị trọng thương, tổn hại tính mạng, ta đánh người rất có chừng mực."Diêu Cổ chẳng những không biết dừng, ngược lại tiến lên trước, vươn tay sờ mặt Tần Sơ.Tay Tần Sơ dùng một chút lực, Diêu Cổ lập tức "Rầm ——" ngã mạnh trên mặt đất.Tần Sơ không chút lưu tình nhấc chân đá vài cái vào bụng Diêu Cổ, sau đó lộ ra nụ cười chói mắt với hắn: "Diêu Khanh có một câu nói rất đúng, ta là tâm phúc của công tử, cho dù đánh ngươi, ngươi có có thể làm khó dễ được ta? Ngày sau cẩn thận một chút, nếu không ngày ngươi bị đánh còn rất nhiều."Dứt lời, Tần Sơ xoay người bước đi.Diêu Cổ ôm bụng, thở hổn hển trên mặt đất thật lâu mới từ từ bình ổn dạ dày đang sôi trào.Hắn nhìn chằm chằm cửa lớn rộng mở, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ hắn, vốn chỉ thuận miệng đùa một câu, nhưng ngươi cười như vậy làm người ta làm sao tỉnh táo lại. Ngươi cho rằng ta bị đánh ít lắm sao? Tần Sơ, ngươi chờ cho ta!"Thân ảnh Tần Sơ bỗng xuất hiện từ ngoài cửa, biểu tình tức giận bất bình của Diêu Cổ thoáng chốc cứng đờ trên mặt.Tần Sơ nhướng mày, chậm rãi dạo bước đến bên Diêu Cổ.Hắn giống như không nghe thấy lời Diêu Cổ nói, lấy ra một ít rượu thuốc xoa lên vết bầm trên bụng, ngay sau đó, lần nữa một quyền lại một quyền đánh tiếp vào bụng Diêu Cổ, làm Diêu Cổ kêu rên không ngừng."Không sợ bị đánh, liền chịu đựng đi." Bỏ lại những lời này, Tần Sơ hoàn toàn rời đi.Diêu Cổ nằm trên mặt đất, cảm thấy bụng của mình quả thực sắp nứt ra rồi.Hắn ôm bụng tức giận một trận, mới chậm chạp đứng lên.Diêu Cổ oán giận nói: "Không phải nói mình đánh người có chừng mực sao? Vậy dáng vẻ có chỗ nào là đúng mực, nổi giận cũng không nói thẳng."Nói xong, Diêu Cổ thu hồi vẻ mặt, khôi phục tác phong hiền lành dối trá, sửa sang lại quần áo, đi ra cửa phòng.Hắn nhìn binh lính canh giữ ngoài cửa một vòng, mỉm cười nói: "Các vị mới vừa nghe được động tĩnh gì sao?""Bẩm Diêu Khanh, chưa từng nghe được một chút động tĩnh nào!" Mấy chục binh sĩ giọng đều nhịp quát to.Trong mắt Diêu Cổ hiện lên một tia xấu hổ, trong lòng nghĩ: thà là các ngươi không trả lời!Nói như vậy chẳng khác nào nói cho ta biết cái gì cũng nghe thấy, còn nghe được rõ mồn một?Hắn ho khan vài tiếng, làm bộ làm tịch nói: "Vất vả cho các vị. Việc ngày mai, còn phải làm phiền các vị tốn nhiều sức."Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ hai, không đợi Lý Mục đầu óc mơ hồ mở miệng nói một câu, đã bị Triệu vương tước sạch chức quan, trói vào trong lao.Ngồi ở nơi đổ nát, trên mặt Lý Mục lộ ra cười khổ, lẩm bẩm: "Hơn mười năm canh phòng biên cương, lại nhận được kết quả hôm nay.""... Người ở bên trong là tướng quân Lý Mục sao?" Gương mặt xinh đẹp gần như có thể thắp sáng nhà lao xuất hiện trước mặt Lý Mục.Không đợi Lý Mục mở miệng, nam nhân mặc trang phục đẹp đã một kiếm chém đứt khóa nhà lao, kéo Lý Mục chạy vội ra phía ngoài."Ngươi là ai?" Thương tích của Lý Mục đối với hắn mà nói căn bản không nghiêm trọng, dưới chân hắn di chuyển thật nhanh.Nhưng tình huống trước mắt thật sự có chút bất ngờ, hắn nhịn không được lên tiếng hỏi.Nam nhân xinh đẹp quay đầu lại, thẳng thắn nói: "Ta là tướng Tần, gọi Tần Sơ, Phiếu công chúa được Triệu vương ra lệnh trở về, Tử Sở công tử để ta hộ tống công chúa về nước. Lúc vào cung đúng lúc nghe nói tướng quân bị bỏ tù, ngày mai cũng bị chém đầu. Mời tướng quân theo ta về Tần?"Lý Mục nghe lời Tần Sơ nói, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn hoài nghi đây là kế phản gián của người Tần.Nhưng theo tính nết của Triệu vương, dù không phải là kế phản gián, Triệu vương làm ra quyết định như vậy cũng có vẻ rất bình thường!Sau khi im lặng một lát, Lý Mục bỗng cười khổ một tiếng, gật đầu, chủ động mang theo Tần Sơ tiếp tục chạy về phía trước: "Được, chúng ta đi mau."━━━━━━━☆☆━━━━━━━Mọi chuyện đã thuận buồm xuôi gió (^ω~)Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz