ZingTruyen.Xyz

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

★ Thay răng★

"Tử Sở, tỉnh tỉnh."

Âm thanh của Doanh Chính có vẻ hết sức mơ hồ, Tần Tử Sở mơ mơ màng màng, từ trong mũi "Ân?" một tiếng, mở hai mắt ra.

Hắn không biết mình ngủ lúc nào, nhưng hiện tại bên trong cả tòa biệt quán Ủng cung, toàn bộ nhóm cung nô đều quỳ trên mặt đất chờ hắn tiếp kiến, chỉ có Doanh Chính vẫn ngồi trên lưng ngựa, nắm thật chặt hai tay của hắn, đề phòng hắn từ trên ngựa ngã xuống.

"A Chính, được rồi, ta đã tỉnh." Tần Tử Sở buông tay ra, ánh mắt rõ ràng, cả người từ từ tỉnh lại.

Lúc này bầu trời đã hoàn toàn mờ mịt, nhóm cung nô trong biệt quán Ủng cung đốt đuốc, nơi mà mắt có thể nhìn đến đều bị nhuộm thành màu chanh ấm áp.

Trên người hắn phủ áo choàng của Doanh Chính, bao bọc rất chặt chẽ, không cảm thấy gió lạnh.

Tần Tử Sở sờ lại bàn tay Doanh Chính, quả nhiên thấy lạnh như băng.

Hắn vội vàng xuống ngựa, cởi áo choàng xuống phủ lên người Doanh Chính, hai tay nắm chặt bàn tay Doanh Chính, truyền hơi ấm vào lòng bàn tay.

Tần Tử Sở nhẹ giọng nói: "Ngươi mau đi uống chút canh gừng, ta đi gặp Tuân Huống tiên sinh."

Doanh Chính lắc đầu, vẫn cứ kéo Tần Tử Sở về phòng: "Trẫm đã phái người nói cho Tuân Huống tiên sinh, ngươi đi đường vất vả, ngủ thiếp đi. Đêm nay, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."

Tần Tử Sở theo bản năng nói một câu: "Trên đường đi bụi đất thổi vào mặt, chẳng lẽ không tắm sao?"

Doanh Chính mặt tối sầm, xoay người ra khỏi phòng.

Hắn nói: "Ngươi ngủ trước, trẫm tắm rửa xong sẽ trở lại."

Tần Tử Sở còn hơi mơ mơ màng màng, nằm vào chăn đệm ấm áp, không lâu sau, hắn lại ngủ.

Doanh Chính vội vã tắm, rất nhanh để tóc dài ướt đẫm mà trở về.

Vừa thấy Tần Tử Sở ngủ đến hai gò ửng sáng, lo lắng trong lòng Doanh Chính đột nhiên biến mất tăm.

Tần Tử Sở miệng nói dễ dàng, nhưng Doanh Chính là một người tâm cao khí ngạo, nếu có người dám sỉ nhục hắn giống như Thái tử Trụ sỉ nhục Tần Tử Sở, Doanh Chính nhất định sẽ làm người này hối hận.

Bởi vậy, hắn cảm thấy Tần Tử Sở quả thực là nhận hết ủy khuất.

Lúc Tần Tử Sở ở trên đường nhịn không được ngủ trên vai hắn, Doanh Chính rất sợ Tần Tử Sở khó chịu.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Tần Tử Sở, Doanh Chính rốt cuộc an tâm.

Doanh Chính nhẹ nhàng miêu tả gương mặt khoan khoái của Tần Tử Sở trong lúc ngủ mơ, sắc mặt vẫn luôn căng thẳng trầm tĩnh lại, nhẹ nhàng nằm vào chăn, đem Tần Tử Sở ôm vào lòng.

Thống nhất lục quốc đã từng mang đến cho Doanh Chính vinh quang vô tận, nhưng bây giờ so với lục quốc, hắn hy vọng có thể giám sát chặt chẽ Tần Tử Sở, không để cho Tần Tử Sở gặp bất trắc gì.

Trời cao cho Doanh Chính theo đuổi sinh mệnh một lần nữa, dù hắn không có hào hứng đối với sinh mệnh mới, nhưng với sự tham lam của mình, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tần Tử Sở là theo đuổi suốt đời của Doanh Chính!

Doanh Chính đang ngủ mơ ôm chặt thân hình thon dài trong ngực, khóe miệng nở nụ cười.

Ngày hôm sau lúc Tần Tử Sở thanh tỉnh, tinh thần thoải mái, một tâm trạng tốt đã từ lâu chưa từng có quanh quẩn trong lòng hắn.

Hắn cười nhẹ một tiếng, chọt vào Doanh Chính hơi thở hài hòa, cũng đang lên giường nghỉ ngơi theo mình, cổ tay đột nhiên bị nắm thật chặt.

Doanh Chính mở ra cặp mắt bất đồng với người thường, thần sắc mê mang nhìn Tần Tử Sở.

Tần Tử Sở trong lòng khẽ động, nhịn không được áp sát lại hôn hôn lên trán hắn, ôn nhu nói: "A Chính mệt mỏi thì ngủ thêm một lát."

Doanh Chính há mồm, gật đầu.

Bỗng nhiên, vẻ mặt hắn cứng đờ, đưa tay che miệng lại, mặt từ từ đỏ lên!

Σ(っ °Д °;)っ ngươi, ngươi bỗng nhiên đỏ mặt cái gì a?

Tần Tử Sở kinh ngạc nhìn gương mặt đỏ bừng của Doanh Chính, gương mặt non nớt của Doanh Chính dần dần dịu xuống, trở nên cứng nhắc và nghiêm túc.

Hắn gục đầu xuống, bỗng nhiên giật miệng, "Phốc ——!" một tiếng, phun ra bốn cái răng hoàn chỉnh.

Răng bóng loáng màu trắng rơi vào lòng bàn tay của Doanh Chính, mặc dù giữ gìn vô cùng khỏe mạnh, nhưng răng này căn bản rất ngắn, vừa nhìn cũng biết là răng sữa.

Doanh Chính ngẩng đầu, Tần Tử Sở gần như nháy mắt liền phát hiện môi hắn hơi hướng vào chỗ lõm phía trong miệng.

Tần Tử Sở nhịn không được sửng sốt một chút, theo bản năng đưa tay hướng vào miệng Doanh Chính sờ soạng.

Doanh Chính né tránh động tác của Tần Tử Sở, kích động nói: "Khoảng trống thật lớn!"

Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Tử Sở và Doanh Chính đều ngây ngẩn cả người.

Tần Tử Sở chợt cười to.

Hắn đưa tay ôm lấy bả vai Doanh Chính, cười nói: "Được rồi, đừng né tránh, ta biết ngươi rơi ra bốn cái đều là răng cửa. Hở thành như vậy! Ha ha ha ha!"

Tần Tử Sở đưa tay, ý cười không giảm nói: "Đưa răng cho ta, ta muốn giữ làm kỷ niệm."

"... ?" Doanh Chính dùng ánh mắt tràn ngập nghi vấn nhìn về phía Tần Tử Sở, môi lại mím rất chặt, không cho một chút không khí lộ ra.

Tần Tử Sở vỗ nhẹ vài cái trấn an trên lưng hắn, ôn nhu nói: "Sau này ngươi thay răng đều phải giữ lại, ta lấy cái hộp nhỏ xếp vào, đây là dấu hiệu ngươi trưởng thành, rất có giá trị kỷ niệm."

Lỗ tai Doanh Chính có chút đỏ lên, lại vẫn gật đầu đem răng sữa bỏ vào lòng bàn tay của Tần Tử Sở.

Tần Tử Sở đứng dậy vỗ vai Doanh Chính, mỉm cười nói: "Được rồi, mấy ngày nay không muốn nói, thì thành thật chờ răng mới mọc ra, đừng chạy khắp nơi. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, thích hợp để ta đi thăm Tuân Huống tiên sinh."

Doanh Chính mặt lạnh gật đầu.

Tần Tử Sở nhịn không được lại hôn lên trán hắn, rồi mới thay ngoại bào trịnh trọng hơn, rời khỏi tẩm phòng.

Tuổi Tuân Huống đã rất già.

Lúc ông năm mươi tuổi đã từng đến Tần quốc du lịch, cũng gặp được Tần vương khiến Tần quốc đứng đầu chư hầu.

Tuân Huống muốn vị vua kia thi hành tư tưởng chính trị và sách lược trị quốc của mình.

Mặc dù cuối cùng chưa thể được Tần vương tán thưởng, nhưng Tuân Huống vẫn cảm thấy đó là một trải nghiệm vui vẻ.

Ở Tần quốc, dân chúng an cư lạc nghiệp, thật thà chất phác, chính trị trong sạch, hoàn toàn phủ định ý nghĩ Tần vương dã man tàn bạo trong lòng Tuân Huống, quả thực là đại diện điển hình cho một quốc gia yên ổn trong lòng ông.

Lúc này, ông lại đứng trên lãnh thổ Tần quốc, không chỉ bởi vì thương xót môn sinh đắc ý Hàn Phi trở thành tù nhân của Tần quốc, còn có một bí mật không muốn ai biết.

Kỳ thật, vài năm nay giữa Tuân Huống và Xuân Thân Quân đã chiếu cố ông có nhiều mâu thuẫn chồng chất.

Xuân Thân Quân được Sở vương tán thưởng, trong nhà có ba ngàn hào phú, môn khách.

Bởi vì Sở vương không có con, vài năm nay Xuân Thân Quân liên tiếp vì Sở vương mà lựa chọn mỹ nhân tướng mạo hoà nhã, đưa vào trong cung, vì thế chiếm được càng nhiều tín nhiệm và sủng ái của Sở vương.

Nhưng so với những chuyện ở mặt ngoài này, tin tức Tuân Huống biết còn nhiều hơn —— Xuân Thân Quân đã từng đem chuyện xấu đến hỏi ý kiến Tuân Huống nên xử lý thế nào!

"Quốc chủ không có con, nhưng hắn đã từng đáp ứng với Lý Viên, lấy muội muội của hắn vào cung, nhưng tiểu nữ tử này nũng nịu đa tình, ta đã thu dùng." Xuân Thân Quân nói xong, vẻ xấu hổ trên mặt chợt lóe rồi biến mất.

Không đợi Tuân Huống mở miệng, Xuân Thân Quân đã tiếp tục nói: "Muội muội của Lý viên mang thai. Bọn họ và ta thương lượng, chi bằng đem nàng theo kế hoạch đưa vào trong cung, nếu sinh hạ một nam hài, chính là người kế nhiệm quốc chủ. Tiên sinh cảm thấy việc này thế nào?"

Tuân Huống nhìn vẻ mặt vô cùng chờ đợi của Xuân Thân Quân, trong mắt lóe ra dã tâm bừng bừng, hiển nhiên đã có quyết đoán đối với chuyện này.

Tuân Huống trong lòng đã rõ.

Ông biết rõ Xuân Thân Quân lúc này đã thấy lợi tối mắt, bất luận ông nói cái gì, cũng không thể thay đổi quyết định của Xuân Thân Quân.

Nhưng Tuân Huống vẫn là một người vô cùng kiên trì, biết mình không thể thay đổi ý tưởng của Xuân Thân Quân, vẫn cứ đánh mất chức quan mà Xuân Thân Quân tiến cử cho mình.

Tuân Huống lắc đầu, chân thành nói với Xuân Thân Quân: "Tuân Huống không có tài cán giúp đỡ Xuân Thân Quân, chỉ hy vọng chuyên tâm mở trường nhận học trò, không muốn xen vào chuyện thiên hạ."

Mặc dù Xuân Thân Quân đối với chuyện không liên quan mà Tuân Huống bỗng nói ra này cảm thấy bối rối, nhưng hắn vẫn ngầm thừa nhận lựa chọn của Tuân Huống, ôn hòa nói: "Nếu Tuân Huống tiên sinh muốn mở trường nhận học trò, ta có một chỗ rộng lớn, đưa cho tiên sinh."

Nói xong, Xuân Thân Quân trực tiếp rời đi.

Không quá ba ngày, Tuân Huống liền được tin Xuân Thân Quân dâng muội muội của Lý Viên cho Sở vương.

Trong lòng Tuân Huống đối với cách làm của Xuân Thân Quân hết sức khinh thường, nhưng ông đã nhận ân huệ của Xuân Thân Quân, cũng không thể nói uất ức trong lòng với bất kỳ ai.

Đúng lúc này nhận được tin, môn sinh đắc ý Hàn Phi bị cầm tù ở Tần quốc, trong lòng Tuân Huống chợt động.

Ông mang theo đệ tử nguyện ý tiếp tục học tập, khước từ nhà cửa Xuân Thân Quân cung cấp, đưa gia đình vào đô thành Hàm Dương của Tần quốc.

Tuân Huống an tĩnh ngồi trong sân.

Nhà cửa bố trí cho ông hết sức rộng rãi, đủ để ông và các đệ tử cư trú.

Biệt quán Ủng cung điều kiện tốt đẹp, hơn hẳn cung Hàm Dương nổi tiếng đẹp và tĩnh mịch của Tần quốc.

Tuân Huống cũng từng nghe qua về tòa biệt quán, nhưng ông không ngờ vị Tử Sở công tử chưa từng gặp mặt này có thể được Tần vương coi trọng, ban nơi này cho Tử Sở công tử cư trú.

Tuân Huống cẩn thận đánh giá chỗ ở tạm thời, trong lòng nghĩ: Tử Sở công tử tuổi còn trẻ, không biết sẽ là hạng người gì?

"Lão sư, đệ tử có một chuyện không rõ." Một người trẻ tuổi quần áo cũ kỹ, lại cố gắng ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, xuất hiện trước mặt Tuân Huống.

Trên mặt Tuân Huống lập tức lộ ra nụ cười ôn hòa: "Có chuyện gì không rõ?"

Tầm mắt của người trẻ tuổi có chút si mê, dạo một vòng quanh sân.

Ngay sau đó, hắn mở miệng nói: "Lão sư có ý tham gia vào môn hạ của Tử Sở công tử, mới cố tình đến sao? Từ hành động của Tần vương và Tử Sở công tử, không khó phát hiện, Hàn Phi hắn cũng không nguy hiểm tính mạng, nhưng lão sư cố ý tới vì hắn."

Tuân Huống cười, nhẹ giọng nói: "Cùng Hàn Phi có liên quan, nhưng cũng không phải tất cả đều là vì hắn, ta cũng rất muốn gặp vị Tử Sở công tử này một lần."

"A? Tuân Huống tiên sinh cũng có ý này sao?" Một âm thanh trong trẻo ấm áp từ ngoài cửa truyền đến.

Cửa cung lập tức bị đẩy ra, một nam tử mặc hồng sam xuất hiện trước mặt mọi người, làm cho bọn họ nhất thời cảm thấy trước mắt sáng lên.

Tám gã thị vệ bảo hộ hai bên, nam tử hồng sam đi từng bước một đến trước mặt Tuân Huống.

Trên mặt hắn nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt mặc dù sâu xa như đại dương, nhưng lại tràn ngập mị lực.

Khi người trẻ tuổi đưa mắt nhìn về phía mọi người, bọn họ cơ hồ không khống chế được biểu tình trên mặt mình mà mỉm cười theo.

"Tại hạ Tử Sở, bái kiến Tuân Huống tiên sinh, hôm qua có nhiều sơ suất, xin tiên sinh thứ lỗi." Tần Tử Sở tự mình ngồi trước mặt Tuân Huống, hướng ông thi lễ, cử chỉ trịnh trọng.

Hắn nhìn lão nhân trước mặt, bỗng đưa ra một câu hỏi làm Tuân Huống khiếp sợ không thôi: "Tiên sinh đã từng có ý theo Đại Tần ta, không biết bây giờ có còn suy nghĩ này hay không?"

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

Thay một lượt bốn cái răng, dấu hiệu trưởng thành cũng khác người ta (⌒_⌒;)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz