ZingTruyen.Xyz

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

Tần Tử Sở cười cười, nhẹ giọng nói: "Phi công tử tinh thông quyền mưu. Thủ đoạn nắm quyền kiểm soát thần dân, chắc hẳn Phi công tử rõ hơn Tử Sở nhiều, chẳng lẽ ngươi không hiểu được khi nào nên biểu lộ khuôn mặt tươi cười đối với thần dân sao?"

Vẻ mặt lần lượt xanh rồi trắng của Hàn Phi làm Tần Tử Sở thấy có chút đáng tiếc.

Hắn mở miệng lần nữa nói: "Phi công tử vẫn chưa từng tiếp xúc qua việc chính trị? Tâm tư sâu không lường được, khiến thần tử không thể chạm tới của bậc đế vương đương nhiên có thể dễ làm thần dân kinh sợ, nhưng quan trên độ lượng thì càng có thể làm cho người khác thêm thả lỏng và tín nhiệm. Muốn nắm bắt sự "Độ lượng" này, chỉ có thể từ từ tìm tòi."

Tần Tử Sở để lại lời này xong, bị Doanh Chính sớm đã không kiên nhẫn kéo lên xe, hai người lập tức giục ngựa đi trước.

Doanh Chính gần như mang giọng điệu chán ghét nói: "Tử Sở vì sao phải nhắc nhở Hàn Phi? Hắn là kẻ nhanh nhẹn tài trí như vậy, ngươi chỉ cần nói một câu, hắn hầu như có thể thông hiểu toàn bộ thủ đoạn của ngươi, ngay sau đó viết ra toàn bộ nội dung, tìm ra biện pháp ngươi sắp sửa vận dụng."

Tần Tử Sở nhịn không được cười ra tiếng.

Hắn không khách khí đánh giá: "Hàn Phi thông minh, hơn nữa quá thông minh. Nhưng người thông minh đều ngạo mạn, luôn cảm thấy trong thiên hạ, người có thể so sánh với mình không nhiều lắm, thường cảm thấy bản thân cao siêu quá ít người hiểu —— nói về điểm này, Hàn Phi cũng không ngoại lệ. Nhưng trên người hắn có một khuyết điểm chí mạng, vì thân thể Hàn Phi thiếu hụt, chưa từng thật sự bước vào quyền lực, trong tay cũng chưa từng nắm giữ quyền hành. Bởi vậy, bất luận hắn phân tích mưu kế và thủ đoạn của đế vương thấu triệt ra sao, bản thân Hàn Phi cũng không có bản lĩnh kiểm soát nội dung mình viết."

Tần Tử Sở nói xong, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, thấy chân trời xanh thẳm.

Hắn bình tĩnh nói: "Người làm vua, lúc thống trị thiên hạ hay có nghi vấn không giải quyết được, sau khi đọc sáng tác của hắn, sẽ cảm thấy sáng tỏ thông suốt; nhưng Hàn Phi lại chưa từng có bản lĩnh làm vua. Hắn chẳng qua là một người viết sách, thế thôi."

Nói đến đây, Doanh Chính nhíu mi hỏi: "Ý của ngươi là, hắn và Triệu Quát là cùng một loại người? Nhưng trẫm cảm thấy Hàn Phi thật sự có bản lĩnh."

Tần Tử Sở lắc đầu: "Ta cũng không có ý này. Tài trí của Hàn Phi hơn xa Triệu Quát, hắn thiếu chính là từng trải cuộc sống mà thôi. Nếu cho Hàn Phi thời gian vài năm ở triều đình rèn luyện, mà còn để hắn tiếp xúc với cuộc sống phố phường thật sự. Quốc gia mà Hàn Phi trợ giúp chỉ sợ sẽ trở thành kình địch của ngươi."

Tần Tử Sở liếm đôi môi hơi khô, có chút khó khăn nói: "A Chính, sau khi gặp qua người thật, ta phát hiện mình có chút không nỡ giết Hàn Phi. Nhưng giữ lại có phải... sẽ để cho hắn trở thành phiền toái lớn của Đại Tần ta hay không?"

Doanh Chính nờ nụ cười tự tin.

Hắn khoát tay lên mu bàn tay của Tần Tử Sở, cao giọng nói: "Trẫm vẫn là câu nói kia, nếu ngươi thích, giữ lại hắn không sao cả."

Tần Tử Sở lập tức hài lòng nở nụ cười.

Hắn thấp giọng trêu chọc: "Lời này của A Chính thật khí phách, nghe như là lúc nói lời yêu thương với nữ hài tử —— mua tuỳ ý, không cần tiết kiệm tiền cho ta."

Lỗ tai Doanh Chính có chút đỏ lên, trong miệng lại nói: "Toàn bộ thiên hạ đều là của trẫm, ngươi thích thì trực tiếp để cho bọn họ dâng lên là được rồi."

╰(*°▽°*)╯ Doanh Chính quả nhiên là nam thần, ngay cả nói chuyện cũng khiến người ta thích!

Không biết Doanh Chính phóng ngựa đưa hắn đến nơi nào, khi bọn họ nghỉ ngơi, Tần Tử Sở phát hiện mình ở trong rừng cây vắng vẻ.

Lúc này, giữa núi chợt truyền đến một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc!

Ánh mắt Tần Tử Sở sáng lên, phúc chí tâm linh*.

*phúc chí tâm linh: vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn.

Hắn kinh hỉ quay đầu nói với Doanh Chính: "Là hổ mẹ lúc trước cho ngươi sữa tươi?"

Doanh Chính gật đầu, đỡ Tần Tử Sở xuống ngựa.

Ánh mắt hắn nhìn phía xa xa giải thích: "Ta thấy lúc trước ngươi không đành lòng giết nó, nhưng trong cung không thể để mãnh thú nguy hiểm như vậy vào, rất rắc rối. Vừa lúc trẫm theo bên cạnh quốc chủ, có thể biết chút ít chuyện. Hổ mẹ đã được trẫm dời vào nơi này. Nơi này cũng là một biệt quán, quốc chủ lớn tuổi, tuyệt đối sẽ không đến nơi này, đúng lúc bố trí ổn thoả cho nó."

Tần Tử Sở có chút bất ngờ nói: "Ta cho rằng biệt quán của quốc chủ chỉ thích xây dựng ở lân cận thành Hàm Dương."

Doanh Chính cười, thấp giọng nói: "Nơi này cách thành Hàm Dương cũng không xa. Đi, ta mang ngươi đi dạo một vòng."

Tần Tử Sở vừa tiến vào chính viện biệt quán, lập tức cảm nhận được hơi nước ẩm ướt trong không khí, toàn bộ làn da tựa hồ cũng bị không khí ôn hoà bao bọc.

Hắn chớp chớp đôi mắt, nhịn không được dò hỏi: "Chẳng lẽ nơi này có suối nước nóng?"

Doanh Chính đắc ý mà dè dặt gật đầu.

Hắn ra vẻ lãnh đạm nói: "Hôm nay đúng lúc không có việc gì làm, Tử Sở đừng ngại cùng trẫm ở trong này nghỉ ngơi một vài ngày. Thời điểm thoải mái không nhiều."

Trong nháy mắt, Doanh Chính nhìn về phía Tần Tử Sở, khóe miệng hiện ra một tia cười nhạt.

Thấy Tần Tử Sở nhìn qua, Doanh Chính mới nhẹ giọng giải thích: "Không tới ba năm, thiên hạ nhất định đại loạn."

Tần Tử Sở khó hiểu nói: "A? Tại sao ngươi nói như vậy? Chẳng lẽ quốc chủ mất đi có ảnh hưởng lớn như vậy đối với những quốc gia khác sao?"

Doanh Chính lắc đầu, cau mày, thấp giọng nói: "Tề quốc bây giờ không ổn, trước khi chúng ta rời khỏi cung Hàm Dương, trẫm vừa mới nhìn đến tin tức tiến cống của Tề quốc cho Đại Tần ta ở trên bàn của quốc chủ. Giữa ngũ quốc còn lại, chỉ sợ có xung đột khác sắp bùng nổ mà thám tử còn chưa điều tra ra."

Tần Tử Sở đưa tay, đặt ngón tay thon dài ở ấn đường của Doanh Chính, nhẹ nhàng xoa đi nếp nhăn.

Hắn cười khẽ, nói: "Mâu thuẫn giữa bọn họ chính là cơ hội của chúng ta. A Chính, ngươi không nên luôn nhíu mày, tuổi còn nhỏ mà như vậy, nhìn không đáng yêu."

"... Đáng yêu?" Doanh Chính liếc Tần Tử Sở một cái.

Tần Tử Sở lập tức sửa lại lời nói: "Ta là nói, ấn đường ngươi khắc sâu như vậy, ánh mắt lộ ra vẻ tàn ác quá nặng."

Doanh Chính không lo nở nụ cười, dắt Tần Tử Sở đi thẳng vào sâu trong biệt quán.

Hắn vừa đi vừa nói: "Được, sau này trẫm sẽ nhớ không nhíu mày. Chúng ta coi như là tranh thủ lúc rảnh rỗi, ở chỗ này dừng lại ít ngày, thoải mái một chút —— gần đây ngươi vội đến nỗi gầy đi rất nhiều."

Tần Tử Sở ấm áp trong lòng, nắm chặt lại bàn tay Doanh Chính, cùng mười ngón tay của hắn đan vào nhau, ôn nhu nói: "Một khi đã như vậy, dừng lại nhiều hơn vài ngày cũng không sao."

Không lâu sau, hai người đã ngâm mình trong suối nước nóng.

Doanh Chính chợt mở miệng nói: "Tử Sở, ngươi dường như đặc biệt thích sạch sẽ? Gia cảnh rất tốt sao."

Tần Tử Sở sửng sốt một chút, liền nói: "Tắm nước nóng ở thời đại của ta là việc rất bình thường, thời đại kia đã phát triển đến mức ngươi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi."

Tần Tử Sở nói đến đây tạm dừng một chút, sau đó lấy tiêu chuẩn giáo dục hiện tại làm so sánh: "Người xấp xỉ tuổi ta, ai ai cũng đọc sách biết chữ, hơn xa bây giờ."

Doanh Chính nghe được nội dung này, trong lòng quả thật vô cùng kinh ngạc.

Nhưng không lâu sau, hắn bỗng nói: "Nhiều người đọc sách biết chữ, người hồ ngôn loạn ngữ cũng nhiều hơn sao?"

Tần Tử Sở nhịn không được cười thành tiếng.

Hắn từ từ đến trước mặt Doanh Chính, cười hỏi: "Chẳng lẽ ở nông thôn, người không biết chữ nói hưu nói vượn liền ít đi sao? Không ai là không tán gẫu chuyện không hay. Phẩm đức của một người ra sao, không có chút liên quan gì đến việc đọc sách."

Thuận miệng bỏ qua vấn đề này, Tần Tử Sở không biết thế nào chợt nhớ tới Phiếu công chúa đã gặp trước khi xuất môn.

Hắn nhịn không được mở miệng nói: "Đưa Phiếu công chúa trở về thì sao? Nàng là nữ hài còn nhỏ tuổi, chúng ta thanh lý thám tử bên cạnh nàng cũng không nhìn ra, có thể thấy nàng không phải là một cô nương có tâm kế. Nhưng cho dù là ở lại cung Hàm Dương, hay biệt quán Ủng cung, nàng cũng là phiền toái."

Thái độ của Tần Tử Sở vô cùng rõ ràng, Doanh Chính đối với tiểu công chúa này cũng không có ác cảm sâu hơn, nói thẳng: "Nàng về nước cũng sẽ không có kết cục tốt gì. Nếu ngươi không muốn để nàng gặp tai ương, cứ tìm cho nàng một nam nhân bình thường, cưỡng chế gả đi, nàng cũng sẽ yên tĩnh."

"Như vậy sao được!" Tần Tử Sở lập tức lắc đầu.

Thấy sắc mặt Doanh Chính chuyển lãnh, Tần Tử Sở cười khổ mà nói: "A Chính, nếu ngươi thích một người, hắn chẳng những cự tuyệt ngươi, còn cố ý đem cho nam nhân khác, sỉ nhục ngươi từ thân đến tâm như vậy..."

"Đây không phải là việc ngươi đang làm sao?" Doanh Chính bình thản nói, chợt bắt đầu lôi nợ cũ ra, "Ngươi thừa dịp trẫm nhỏ tuổi, không ít lần đánh mông trẫm, lại còn thường xuyên nói trẫm là bạo quân. Như thế nào? Làm thế nào với trẫm cũng được, đối với tiểu cô nương thì không hạ thủ?"

"... Đây căn bản không phải một chuyện, được chứ?" Tần Tử Sở bị phản ứng của Doanh Chính đánh bất ngờ đến trở tay không kịp.

Hắn chỉ có thể cứng nhắc nói một câu, im miệng sững sờ tại chỗ.

Doanh Chính hừ lạnh một tiếng, áp lực nói: "Chớ để trẫm từ miệng ngươi nghe được những người ngưỡng mộ ngươi, còn có người ngươi ngưỡng mộ."

Tần Tử Sở quả thực muốn quỳ trước logic của Doanh Chính!

Hắn nắm chặt bàn tay Doanh Chính, nhẹ giọng nói: "Ta cho là mình biểu đạt đủ rõ ràng."

"Nhưng ánh mắt của ngươi lại luôn dừng trên người kẻ khác, nhất là nữ nhân xinh đẹp." Doanh Chính trước sau không ngẩng lên, giọng nói vừa kháng cự vừa chán ghét, nhưng bàn tay lại gắt gao kéo Tần Tử Sở không chịu thả lỏng.

Tần Tử Sở ôm lấy Doanh Chính, vỗ nhẹ sau lưng hắn, một chữ cũng không nói thêm nữa.

Tiếng bước chân nhẹ đến gần, đạp gãy cành khô nơi suối nước nóng, một thân ảnh sặc sỡ màu vàng và nâu đen đan xen chui ra từ phía sau thân cây.

Nó đứng bên cạnh ao, vươn móng vuốt ra thăm dò, nhưng sau khi hơi nước mang theo mùi lưu huỳnh tiến vào mũi, đột nhiên hắt hơi một cái.

Hổ mẹ dùng sức lắc đầu, nhảy vài cái đến vị trí cách xa ba thước, nhe răng trợn mắt lộ ra vẻ sốt ruột.

"Để cho trẫm yên tĩnh một chút." Doanh Chính nhắm mắt lại, tỏ thái độ không muốn nói nhiều.

Tần Tử Sở chỉ liếc Doanh Chính một cái, đứng dậy bước đi, lại giống như không chút nào lưu luyến.

Doanh Chính nghe động tĩnh, đột nhiên mở mắt ra, hung tợn nhìn theo bóng dáng của Tần Tử Sở.

Mắt hắn đầy tức giận, nghĩ trong lòng: trẫm kêu ngươi đi, ngươi liền thật sự rời đi. Trước đó trẫm không cho phép ngươi để người khác thích, tại sao vẫn có nhiều người có ý định xấu xa với ngươi như vậy!

Tần Tử Sở đi chân trần lướt qua bên cạnh hổ mẹ, hổ mẹ vốn đứng trên mặt đất không nhúc nhích bỗng dùng móng vuốt chụp chân Tần Tử Sở, làm hắn ngã ra đất, tự đến gần ngửi mùi trên người Tần Tử Sở nhiều lần.

Một lát sau, nó như nhớ ra nam nhân trước mắt là ai, dùng chỗ móng vuốt có thịt dày vuốt ve qua lại thân thể Tần Tử Sở, cái đầu xù lông cọ vào ngực Tần Tử Sở, dường như thúc giục hắn đứng dậy nhanh một chút, đi theo mình.

Tần Tử Sở bối rối nhìn hổ mẹ.

Động tác của hổ mẹ càng tỏ ra dồn dập, hắn đành phải nắm chặt trường bào trên người, đi theo hổ mẹ hướng vào rừng.

Đường trong rừng rất trơn, trên đất đầy bùn, Tần Tử Sở suýt té ngã mấy lần, nếu dọc đường không phải hổ mẹ ngoảnh lại để hắn dựa vào đứng vững thân thể, từ từ chờ đợi hắn, hắn chắc chắn phải nằm trên mặt đất không dậy nổi.

"Ngao ~?" Nắm lông mềm mại đáng yêu nghe được tiếng động, lập tức lảo đảo chạy đến bên chân Tần Tử Sở.

Cơ thể lông xù lăn thành một khối bên chân hắn, móng vuốt còn chưa có sức đạp vào nhau, mở ra ôm lấy chân Tần Tử Sở, nhảy lên trên.

... Cũng rất hoạt bát đáng yêu a.

(╯‵□′)╯︵┻━┻ thì ra nơi này không chỉ có một lão hổ sao?! Thật đáng sợ! ! !

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

Đi nghỉ ngơi mà còn tìm được thú cưng =))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz