ZingTruyen.Xyz

[Đam mỹ / EDIT] Tà Thần Tối Thượng Phát Sóng Trực Tiếp Thần Quái - Tuế Thời Khâm

Chương 92: ☀️🥂Cống thoát nước

Mac-Tu-Thien

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Sau khi cô bé đi lạc, cặp bố mẹ kia không ngừng tìm kiếm khắp con phố, nhưng tìm từ đầu đường đến cuối hẻm vẫn không tìm thấy manh mối nào về cô bé.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở bóng dáng của một nam một nữ, nhưng cảnh quay kết thúc quá vội vàng, như bị ai đó cắt đứt.

"Kỳ lạ là tại sao trên tay họ lúc nào cũng kéo theo cái vali nhỉ?"

"Bên trong chắc là có thứ gì đó rất quan trọng."

"Dù quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng việc con gái đi lạc chứ, tôi nghĩ cái vali kia chắc chứa đựng một bí mật nào đó không thể để lộ ra ánh sáng."

"Ai là người quay phim bọn họ? Mục đích của bọn họ khi đi đến con phố này là gì? Những điều này hiện giờ vẫn chưa rõ ràng."

Các streamer thi nhau thảo luận, cảm thấy manh mối thứ hai quá mơ hồ, tràn đầy nghi vấn.

Đúng lúc này, âm thanh tinh linh Ngôi Sao, Tiểu Hắc một lần nữa vang lên: "Các ngươi phải tìm kiếm thứ bị mất trong đoạn ghi hình trên con phố này."

【Lễ Hội Mùa Hè --- Chủ đề: Lễ Hội Hoa Đăng Phố Quỷ.】

【Cửa ải 2: Tìm kiếm thứ đã bị đánh mất. 】

【Tổng điểm ở cửa ải này ---

1, Số điểm đạt được sẽ được tính dựa theo tỷ lệ phần trăm của tiến độ tìm kiếm. (Tính theo tổng điểm của đội)

2, Trong quá trình tìm kiếm, mỗi lần kích hoạt nhiệm vụ đặc biệt sẽ nhận được thêm điểm.】

Các streamer xem xong thông báo của hệ thống liền sôi nổi bàn tán.

"Thứ bị mất? Chẳng lẽ là tìm cô bé đó?"

"Nhưng chỉ có một cô bé thôi, chẳng phải là cuối cùng chỉ có một người có thể nhận được điểm?"

"Hay cửa ải thứ hai lại là cửa ải cá nhân?"

Trong toa xe của Trúc Dật, mọi người đều rất bình tĩnh hồi tưởng đoạn ghi hình vừa rồi.

Bọn họ cũng không nghi ngờ tính thật giả của đoạn ghi hình này, bởi vì Chu Lam Lam đã thấy trước thông tin chính xác thông qua năng lực dự cảm.

Vật bị mất mà cửa ải thứ hai yêu cầu bọn họ tìm kiếm thực ra là cô bé, nhưng nhiệm vụ chắc chắn không chỉ một cô bé duy nhất, đây không phải là cửa ải cá nhân. Thứ bọn họ cần tìm là có lẽ là cô bé đã bị chia thành nhiều mảnh nhỏ, rơi rải rác khắp mọi ngóc ngách trên con phố này.

Vì vậy, cửa ải này mới được tính theo tiến độ tìm kiếm, có lẽ khi bọn họ thu thập được 50% mảnh nhỏ của cô bé, họ sẽ nhận được 50 điểm khen thưởng.

Tuy rằng nghe có vẻ rất tà dị khi chia một người ra theo tỷ lệ phần trăm như vậy.

Đúng lúc này, bên ngoài toa xe của bọn họ, các chủ bá vậy mà bất tri bất giác biến mất, toàn bộ âm thanh trên con phố thậm chí nhỏ hơn không ít, khiến con phố trở nên quạnh quẽ.

Rất nhanh, những người trong toa tàu phía trước bọn họ cũng bốc hơi trong nháy mắt. Bọn họ quay đầu lại, phát hiện những chủ bá đã biến mất đều đang mê mang đứng trong làn sương mù.

"Con đường này rốt cuộc dài đến thế nào vậy..." Bạch Cửu nhìn số người càng ngày càng ít phía trước mà cảm thán một câu, "Chúng ta sẽ không bị nó đưa đến cuối phố chứ."

Dọc đường đi, xe ngắm cảnh không hề chuyển hướng, sau khi ra khỏi màn sương mù dày đặc, nó vẫn duy trì hành trình đi thẳng.

Theo lý thuyết, một con phố cổ như vậy sẽ không quá dài, xe ngắm cảnh lẽ ra đã đến cuối từ lâu. Nhưng giờ đây bọn họ vẫn đang ngồi trên xe, phía trước vẫn là đám sương mù mông lung và con đường lát đá dường như vô tận.

Chưa đầy mười giây sau khi Bạch Cửu nói xong, bọn họ chợt cảm thấy hoa mắt, trong chớp mắt đã thấy mình đang đứng vững trên đường phố.

"Trời ạ..." Bạch Cửu dừng lại, cảm thấy miệng mình như được khai quang vậy.

"Tốt quá, khu vực này dường như không có chủ bá nào khác." Lam Trù nhìn xung quanh, trong không khí có làn sương mù nhàn nhạt, nhưng không đến mức không nhìn thấy rõ những thứ xung quanh, chỉ khiến mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ hơn một ít, tạo ra một bầu không khí không chân thực.

Lam Trù đột nhiên trừng lớn mắt, kinh ngạc khẽ mím môi: "Mấy người bán hàng rong đó biến đi đâu rồi?"

Là biến mất khi bọn họ vẫn còn trên xe, hay là sau khi bọn họ xuống xe?

Cậu ta vậy mà hoàn toàn không để ý.

"Tôi cũng không để ý." Chu Lam Lam nghe vậy cũng nhớ ra mình đã thấy chi tiết này trong dự cảm của cô nhưng cô cũng không coi trọng những chi tiết này.

"Có vẻ như mình không thể hoàn toàn dựa vào năng lực dự cảm, quan sát cũng là một chuyện rất quan trọng." Cô thầm nghĩ.

Trúc Dật nhìn sang hai bên đường phố, có một lối đi bộ hẹp hòi, cách vài chục mét lại trồng một cây hòe. Bên cạnh lối đi bộ và đường cái đều được chất đầy bởi các quầy hàng nhỏ, nhưng giờ đây, những chủ tiệm đáng lẽ đang trông quầy đều biến mất.

Xa hơn là những ngôi nhà dọc đường, có loại là nhà gỗ cũ kỹ như căn nhà họ gặp ở cửa ải đầu tiên, cực kỳ nguyên sinh. Ngoài ra còn có những tòa nhà khoảng sáu tầng, nhưng những tòa nhà này trông như đã bị thời gian ăn mòn, màu sắc của bức tường bên ngoài đã phai màu.

Những ngôi nhà này dựa vào sát nhau, có những con hẻm tối tăm hẹp hòi không có ánh đèn, không biết dẫn đến đâu.

"Con đường này dường như là vô tận, chúng ta cần phải vào các ngõ hẻm để tìm đồ." Trúc Dật nói, "Dù sao nơi này và hiện thực hoàn toàn khác nhau, không thể dùng góc nhìn hiện thực để đối đãi nơi này."

Mọi người đồng tình sâu sắc với câu nói của Trúc Dật, bọn họ cũng không lựa chọn, định tùy tiện chọn một ngõ hẻm để đi vào.

"Cố gắng tránh né các streamer khác." Lam Trù liếc nhìn thoáng qua Trúc Dật, "Dù tương lai Chu tiểu thư nhìn thấy không thay đổi sau lần dự cảm thứ hai, nhưng nếu chúng ta tránh tiếp xúc với các đội khác, Trúc Dật sẽ không bị cuốn vào nhiệm vụ PK."

"Số phận đôi khi có thể thay đổi, nhưng đôi khi sự thay đổi đó chỉ phát sinh vì bản thân chúng ta thay đổi." Lộc Khởi nghe vậy thì nói, "Khi sự cân bằng bị phá vỡ, vận mệnh sẽ dùng sức mạnh của nó để tạo ra sự cân bằng."

Lam Trù nghe xong thì không biết nên trả lời như thế nào, dù sao Lộc Khởi rất ít khi nói những lời nghe có vẻ thần bí như vậy, cậu ta cảm thấy Lộc Khởi bị Trúc Dật lây bệnh ảo giác.

"Chỉ là một đề nghị thôi." Cuối cùng cậu ta bất lực nói.

Trúc Dật bất động thanh sắc liếc nhìn Lộc Khởi một cái, cảm thấy những lời này nghe có chút quen tai, còn làm người nghe cảm thấy bực bội, thậm chí đồ đằng ở phần gáy sau mái tóc dài cũng hơi nhói đau.

Lộc Khởi thấy cậu nhíu mày, hơi cúi đầu nhìn vào mắt cậu để xác nhận: "Em không sao chứ?"

Trúc Dật lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến một kẻ đáng ghét mà thôi."

Lộc Khởi nghe vậy, đáy mắt thoáng cứng đờ.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Bạch Cửu đã đứng ở bên cạnh những quầy hàng ven đường ngắm nghía những món đồ được bày bán.

Cậu ta đột nhiên phát hiện trong đống đèn lồng có một chiếc đèn lồng giống hệt chiếc đèn lồng mà cô bé trong đoạn phim đã cầm.

"Mọi người lại đây xem, cái đèn lồng này có phải là cái đèn lồng của cô bé không?" Cậu ta gọi mọi người lại xem.

Trúc Dật đi đến cầm chiếc đèn lồng lên để xác nhận, quả thật giống hệt cái đèn lồng trong đoạn phim.

"Chắc phải có manh mối gì đó chứ?" Bạch Cửu nói, "Mở ra xem nào?"

Họ nhanh chóng phanh thây cái đèn lồng hình gia đình ba người kia ra, nhưng thoạt nhìn như chúng chỉ là một chiếc đèn lồng phổ thông, hơn nữa là chiếc đèn lồng màu sắc rẻ tiền.

"Thôi, có lẽ chỉ là cùng loại đèn lồng mà thôi." Bạch Cửu thở dài, ném chúng sang một bên.

Không ngờ chiếc đèn lồng hình gia đình ba người lăn vào vũng nước trên mặt đất, thân đèn lập tức bị nước làm ướt, trên hình ba người nhỏ xuất hiện một dòng chữ.

Ghép lại chính là --- cống thoát nước.

"Đây là một manh mối sao?" Lam Trù hỏi lại.

Đây là một thu hoạch rất lớn, một cái chỉ dẫn có phương hướng rõ ràng, thậm chí còn chính xác hơn cảnh tượng một căn phòng đơn độc mà Chu Lam Lam nhìn thấy trong dự cảm của mình.

Bọn họ lập tức chạy đi lục soát các quầy hàng đèn lồng gần đó, nhưng ngoài chuỗi đèn gia đình ba người mà Bạch Cửu tìm thấy, không còn chiếc đèn lồng nào tương tự.

Những chiếc đèn lồng khác cũng bị họ ném vào vũng nước, nhưng không giống chuỗi đèn kia, chúng không có dòng chữ nào ẩn giấu bên trong.

"Bạch giáo chủ, lúc nãy cậu tìm thấy cái đèn lồng đó như thế nào vậy?" Chu Lam Lam buồn bực hỏi Bạch Cửu.

"Tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ tùy tay tìm thôi." Bạch Cửu cũng rất bối rối, chiếc đèn lồng có chữ này như tự động nhảy vào tay cậu ta vậy.

"...... Cậu đúng là còn 'âu' hơn cả Trúc Dật." Lam Trù không khỏi cảm thán, dù sao cậu ta và Trúc Dật từng cùng nhau tham gia hai lần phát sóng trực tiếp, đã được chứng kiến 'âu khí' khiến người ta nghiến răng nghiến lợi của Trúc Dật.

*Âu ở đây là may mắn á

Bọn họ không lục soát quá xa, thứ nhất là con phố này không có điểm cuối, thứ hai là không biết khi nào bọn họ sẽ chạm trán streamer khác, hoặc tình cờ gặp đội ngũ của hiệp hội Sứ Giả Ánh Sáng. Cuối cùng Lộc Khởi nhắc nhở họ, có thể hầu hết các streamer khác đã tiến vào ngõ hẻm để bắt đầu tìm kiếm, không cần lãng phí thời gian ở một manh mối đã bị vắt kiệt.

Lời của Lộc Khởi như đánh thức người trong mộng, ba người Lam Trù vốn còn đang lưu luyến với những quầy hàng bên ngoài lập tức hiểu ra mình đã tìm nhầm chỗ.

Đây không phải một con phố thật, ngõ hẻm cũng không phải ngõ hẻm thật. Tất cả giống như một trò chơi, trên cùng một địa điểm chỉ có một manh mối.

Đây mới là tư duy vượt ải chính xác.

Bọn họ nhanh chóng nhặt những chiếc đèn lồng vừa ném xuống đất đặt lại chỗ cũ, mục đích là không để các đội khác dễ dàng phát hiện ra bí mật này.

Bạch Cửu cảm thấy chiếc đèn lồng hình gia đình ba người kia có lẽ sẽ còn có ích ở phần sau của cửa ải, vì thế cậu ta cất chúng vào trong túi.

Bọn họ cũng thuận tay cầm vài chiếc đèn lồng thông thường làm công cụ chiếu sáng, họ chọn ngõ hẻm gần nhất để đi vào.

Chỉ khi tiến đến gần lối vào, cả ngõ hẻm mới như vừa được giải trừ khỏi một chiếc hộp kín, có chút ánh sáng rò rỉ từ khe hở.

Ngõ hẻm thật sự rất hẹp, nhà cửa hai bên chèn ép không gian này, khoảng cách giữa hai bức tường chỉ đủ để hai người trưởng thành đi song song. Trên vách tường dán tầng tầng lớp lớp poster quảng cáo, có chỗ vì dán quá nhiều lớp nên đã bắt đầu bong tróc.

Khi bọn họ bước vào ngõ hẻm này, chỉ cảm thấy hai bức tường xi măng rách nát bẩn thỉu mang đến một cảm giác áp bức kỳ lạ, sau khi tiến thêm một bước mới nhận ra cảm giác áp bức này không đến từ hai bức tường này, mà đến từ bóng tối không thể bị ánh sáng xuyên thấu trong ngõ hẻm này.

Sau khi đi được khoảng 50 mét, hai bức tường xi măng đột nhiên kết thúc, không gian trở nên rộng rãi hơn.

Phía sau là một cái sân kiểu cũ, không phải sân của tứ hợp viện, mà là sân nhà của nhiều hộ gia đình, chủ yếu là các tòa nhà cũ. Tầng một mở các tiệm mạt chược, phòng trà, quầy đồ ăn vặt, tiệm tắm rửa, quán mát xa, tiệm cắt tóc làm đẹp.

Tuy nhiên, mấy người bọn họ còn chưa thực sự bước vào, hiện tại họ chỉ là cảm nhận được bố cục tầng một giống với sân nhà kiểu đó.

"Tôi cảm thấy bầu không khí này âm trầm quá." Bạch Cửu trốn giữa bọn họ, nhìn về phía cửa sổ của một căn phòng tối đen như mực trong tòa nhà cách đó không xa.

Cậu ta như thấy có thứ gì đó trên cửa sổ, nhưng hơi xa, ánh sáng từ đèn lồng và đèn pin rất khó để nhìn rõ đồ vật đó là gì.

Trúc Dật nhìn lại theo ánh mắt của cậu ta, trong tình huống có đeo mắt kính, thị lực cậu vẫn tốt hơn người bình thường rất nhiều, đặc biệt là dưới tình huống cậu đã có thể chủ động kiểm soát tầm nhìn của mình, cậu có thể sử dụng lực lượng để khiến cải thiện cơ thể của mình.

Cậu nhìn qua chỗ Bạch Cửu đang nhìn, có người đang dán mặt vào cửa sổ nhìn chằm chằm bọn họ.

Khi ánh mắt Trúc Dật nhìn qua, người kia vừa lúc tiếp xúc với cậu. Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, rình coi bọn họ trong bóng tối.

"Không biết chỗ đó có thứ gì, tôi thấy một bóng người, chúng ta đi qua xem đi." Bạch Cửu vừa nói vừa dùng đèn pin chỉ về phía đó.

Khóe miệng của Trúc Dật có chút run rẩy: "Ta nghĩ ngươi đừng nên đi xem thì hơn."

Bạch Cửu nghi hoặc: "Tại sao?"

Trúc Dật nói: "Chắc không có ai trong chúng ta muốn nâng ngươi đi đâu."

Bạch Cửu sửng sốt, sắc mặt lập tức trắng bệch, lập tức dùng tốc độ ánh sáng để tắt đèn pin.

"Ha ha, tôi cũng nghĩ vậy." Cậu ta cười rất khó coi, "Không thấy thì không biết."

Những người khác cũng hiểu bên kia hẳn có thứ gì đó mà bọn họ không muốn nhìn thấy. Không phải ai cũng sợ hãi ma quỷ như Bạch Cửu, ví dụ như Lam Trù, nhưng nếu không có ích lợi gì, gặp phải chỉ làm trì hoãn thời gian của bọn họ, lãng phí đạo cụ của họ.

"Trước tiên chúng ta phải tìm xem xung quanh có cống thoát nước nào không." Lam Trù nói, "Đi xuống sớm một chút đi, để tránh ---"

Để tránh gặp người của hiệp hội Sứ Giả Ánh Sáng.

Trong lòng Lam Trù vẫn canh cánh chuyện này.

Bọn họ rất nhanh đã đi ngang qua ngôi nhà Bạch Cửu vừa chỉ vào, mọi người đều nhìn thấy thứ đang dán trên cửa sổ.

Đây không phải là một trải nghiệm dễ chịu, đặc biệt trong hoàn cảnh tối đen như mực như bây giờ, thấy một người xa lạ không giống nhân loại đang dán mặt vào cửa sổ nhìn mình, tròng mắt thậm chí còn theo chuyển động theo bước đi của bọn họ.

Bọn họ bước vào trong sân, tầng một hầu hết bị giàn phơi đồ nối giữa các căn nhà trên tầng hai che khuất, hơi giống một hội chợ buôn bán bị phong kín.

Trên cửa kính của các cửa hàng đều dán những dòng chữ được tạo bằng băng dính đỏ, nội dung là tên cửa hàng này.

Lúc này Trúc Dật chú ý đến tấm biển nhỏ trên cửa của những cửa hàng kia, trên đó ghi số nhà chính xác.

Những tấm biển đó đều treo một chuỗi tiền xu.

Chuỗi tiền xu đó được xâu bằng một sợi tơ đỏ, Trúc Dật cảm thấy chất liệu sợi chỉ đỏ đó hơi giống đạo cụ "Sợi Tơ Đỏ Thẩm Máu Của Chó Đen" được bán trong cửa hàng của Ngôi Sao.

Tuy nhiên, sợi chỉ đỏ ở đây có màu sắc tươi đẹp hơn, không giống như đạo cụ sợi tơ của Ngôi Sao có màu đỏ sẫm gần như chuyển thành màu đen.

"Tại sao mỗi nhà đều treo sợi chỉ đỏ này vậy?" Cậu lẩm bẩm, định dùng cán đèn lồng chọt thử.

Sắc mặt của Chu Lam Lam đột nhiên tái mét, cô quát lên: "Đừng động vào chúng nó, cũng đừng dùng tay chạm vào!"

Mọi người nhìn về phía cô, cô cảm thấy rất xấu hổ vì sự thất thố của mình, giải thích với mọi người: "Tôi cảm thấy chúng rất nguy hiểm, tốt nhất đừng động vào những sợi tơ này trước khi chúng ta tìm hiểu rõ chúng là gì."

Bạch Cửu nhớ lại người dán trên cửa sổ lúc nãy, giơ hai tay tán thành với Chu Lam Lam: "Có thể là một khi gỡ những sợi tơ này xuống, mấy cánh cửa này sẽ mở toang ra, sau đó người bên trong... Tạm gọi là người đi, sẽ lao ra."

"Ta thấy không giống người lắm." Trúc Dật bổ sung một câu, rút tay về.

Chu Lam Lam lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Trên mặt đất phía trước." Lộc Khởi chiếu đèn pin về phía trước, mọi người theo ánh sáng của đèn pin nhìn thấy một nắp cống trên mặt đất.

Bọn họ vì bầu không khí quỷ dị của các cửa hàng ở tầng một và những chuỗi tiền xu treo trên biển số nhà, suýt nữa là bỏ lỡ thứ mà bọn họ đã tìm suốt nửa ngày.

Nắp cống là loại cũ nhất, chỉ cần dùng lực là có thể mở ra, việc này đương nhiên là giao cho Lộc Khởi.

Lộc Khởi cũng không từ chối, nhanh chóng mở nắp cống ra, hơn nữa khi lấy ra, vô tình làm nó vỡ thành hai nửa.

Vừa mở nắp cống, một mùi hương khó tả liền xông ra, sắc mặt của mọi người lập tức trở nên cực kỳ khó coi, kể cả Lộc Khởi vốn không có biểu tình gì cũng hiếm khi nhíu chặt mày, nếp nhăn giữa trán có thể kẹp chết một con muỗi bay ra từ miệng cống.

"Trên đèn lồng của cậu, tại sao lại xuất hiện ba chữ 'cống thoát nước'." Lam Trù cứng đờ quay đầu, khô khan hỏi Bạch Cửu.

"Làm sao tôi biết được, tôi đâu phải là tinh linh Ngôi Sao, Tiểu Hắc." Bạch Cửu bịt mũi, biểu cảm vô cùng kháng cự.

Trúc Dật và Chu Lam Lam trực tiếp lùi lại một bước, dùng hành động để thể hiện sự không cam lòng của mình.

"Làm sao bây giờ?"

Bọn họ nhìn nhau, chẳng lẽ không đi xuống? Ai biết mảnh nhỏ của cô bé trong cống thoát nước có thể chiếm bao nhiêu phần trăm chứ.

"Ta nhớ điểm được tính theo tổng điểm của đội ngũ, vậy tất cả chúng ta cùng đi khám phá một chỗ có phải là quá phí thời gian không?" Trong lúc mọi người đang rối rắm, Trúc Dật đột nhiên nói, "Ta đề nghị chúng ta chia ra mà hành động."

"Cậu chỉ đang muốn kiếm cớ để không phải xuống thôi." Lam Trù liếc mắt một cái đã nhìn thấu mưu kế của cậu.

Trúc Dật nhún vai: "Chúng ta chia thành hai tổ, một tổ đi tìm căn phòng Chu tiểu thư đã thấy trong dự cảm, tổ kia thì... ha ha." Cậu dùng ngón tay chỉ vào miệng cống thoát nước đang mở rộng.

"Được." Lộc Khởi phát biểu ý kiến của chính mình, "Hai hướng hành động sẽ nhanh hơn."

"Lý thuyết đúng là vậy---" Lam Trù không tìm được lý do để phản đối đề nghị này, "Ai tìm căn phòng đó, ai xuống dưới?"

"Đơn giản thôi, dùng oẳn tù tì để quyết định ai xuống." Trúc Dật mỉm cười.

"Nhưng chúng ta có năm người..." Chu Lam Lam nói, "Phân chia thế nào?"

"Cống thoát nước nguy hiểm hơn một chút, ba người dưới cống, hai người trên mặt đất."

Bạch Cửu cũng lập tức gật đầu: "Tôi đồng ý." Ít nhất cậu ta còn có một nửa cơ hội để tránh bị mùi hôi xâm nhập.

Lam Trù nhìn cậu ta và Trúc Dật, lập tức có dự cảm không hay.

Nima, trong đội ngũ của bọn họ có tận hai Âu hoàng...

Nhưng Chu Lam Lam và Lộc Khởi đều đồng ý, Lam Trù cũng không thể không chấp nhận, hơn nữa trong lòng còn thầm cầu nguyện mình có thể được Âu hoàng bám thân một lần.

Cuối cùng cậu ta đành bi thảm chấp nhận sự sắp xếp của vận mệnh.

Cậu ta, Lộc Khởi và Chu Lam Lam xuống cống thoát nước, còn hai người Trúc Dật và Bạch Cửu thoải mái ở lại trên mặt đất.

Kết quả đúng như dự đoán ban đầu của cậu ta.

Quả nhiên người bình thường không thể chống lại Âu hoàng.

Trúc Dật và Bạch Cửu tươi cười đứng bên cạnh nắp cống, nhìn bọn họ leo xuống từ miệng cống. Sau khi ba người tiến vào cống thoát nước an toàn, bọn họ liền dùng một tấm ván gỗ che miệng cống lại để tránh bị các streamer khác phát hiện.

Năm người biến thành hai người, Bạch Cửu cảm thấy xung quanh lập tức quạnh quẽ hơn không ít, nỗi sợ hãi vừa bị mùi nước tanh tưởi của cống thoát nước hòa tan một lần nữa quay về với cậu ta.

"Trúc Dật, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Cậu ta nhìn quanh, sợ từ đâu nhảy ra một con quỷ.

"Chúng ta vào trong tòa nhà nhìn xem." Trúc Dật nói, "Chu tiểu thư đã phác họa sơ bộ căn phòng đó, chúng ta tùy ý vào một căn phòng rồi dựa vào hình dáng căn hộ để phán đoán."

"Đúng vậy, nơi này chỉ có ba tòa nhà, sau khi xác định được hình dáng của căn hộ, chỉ cần lục soát từng tầng một là được." Bạch Cửu gật đầu nói.

"Đừng lạc quan quá, đây chỉ là một cái hẻm nhỏ, nếu căn phòng đó không có ở đây, có lẽ chúng ta phải ra ngoài rồi tiến vào một con hẻm mới." Trúc Dật nói.

Thấy trên mặt Bạch Cửu lộ ra dáng vẻ mê mang, cậu tiếp tục: "Nhưng theo suy đoán hiện tại, chúng ta không cần quay lại đường cũ. Vì đây không phải thế giới thật, nên các ngõ hẻm này chắc chắn có chỗ kết nối với nhau."

Bạch Cửu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt quá."

Bọn họ đi về phía một tòa nhà khác gần nhất với bọn họ, rẽ qua một góc, tránh tiệm mạt chược và quầy đồ ăn vặt ở tầng một, tiến vào tòa nhà thứ hai.

Bước vào là một không gian tối tăm hơn, dưới ánh đèn, bọn họ thấy tầng một ở tòa nhà thứ hai cũng là các cửa hàng nhỏ do cư dân mở.

Bạch Cửu đi sát bên cạnh Trúc Dật, trong lòng cậu ta không ngừng kêu gọi Thần Chân Thành, hy vọng ngài cho cậu ta dũng khí.

Trúc Dật vừa đi vừa nghe thấy tiếng lải nhải trong đầu, lần đầu tiên cảm thấy một tín đồ có thể ồn ào như vậy, vì vậy cậu không kiên nhẫn cắt đứt mọi cảm ứng với Bạch Cửu.

Bạch Cửu hoàn toàn không biết, vẫn không ngừng kêu gọi Thần Chân Thành. Mỗi khi niệm tên thần, cậu ta liền cảm thấy lá gan của mình lớn hơn rất nhiều.

"Chắc không sao đâu, chỉ cần mình và Trúc Dật không động vào chuỗi tiền xu trên biển số nhà, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Cậu ta thầm nghĩ, ánh mắt đột nhiên dừng ở một cửa hàng quần áo.

Cậu ta thấy năm người có chiều cao khác nhau, bọn họ không mặc quần áo, nhưng thân hình đều rất thon thả, tóc dài đến ngang hông, đôi mắt trợn to, đang dán vào cửa kính nhìn chằm chằm bọn họ.

Bạch Cửu lập tức không tiếng động phát ra một tiếng thét chói tai, suýt nữa đã mềm chân ngồi bệt xuống đất, định thần lại mới thấy đó chỉ là năm con ma-nơ-canh.

"Làm tôi sợ muốn chết, tôi cứ tưởng chúng vừa cử động." Bạch Cửu đổi tay cầm đèn lồng, "Là tôi đa nghi quá."

"Cậu không đa nghi, chúng đúng là vừa cử động." Trúc Dật nhìn cửa hàng quần áo kia, năm con ma-nơ-canh trong nháy mắt đã thay đổi tư thế tạo dáng, như muốn chui ra từ khe cửa của cửa hàng.

"Chạy!"

Cậu nhỏ giọng nói, quay người chạy lên tầng hai, Bạch Cửu sợ hãi, vội vàng chạy theo cậu.

Chỉ nghe thấy tiếng mở cửa vang lên trong tòa nhà tĩnh lặng, sau đó là tiếng bước chân thịch thịch thịch.

"Lên lầu, lên tầng cao hơn." Trúc Dật quay đầu nói với cậu ta.

Những tòa nhà này là loại cũ nhất, mỗi tầng chỉ có hai hộ gia đình, cửa nhà đối diện nhau, không có chỗ nào khác để trốn.

Năm con ma-nơ-canh di chuyển không nhanh, khi bọn họ chạy lên tầng ba, chúng mới đi hết cầu thang tầng một.

Trúc Dật đứng trước cửa một căn phòng ở tầng ba, lấy một món đạo cụ từ túi ra --- Chìa khóa vạn năng (bản phỏng chế).

Đạo cụ màu xanh, giá trị 80.000 điểm tích phân, streamer có thể sử dụng nó để mở một cánh cửa. (Điều kiện tiên quyết là cánh cửa này có thể mở bằng vũ lực.) Mỗi lần phát sóng trực tiếp chỉ dùng được hai lần, tổng giới hạn sử dụng là 30 lần. (Hiện đã dùng 24/30 lần)

Đạo cụ này được lấy từ đội ngũ đã ma sát với bọn họ khi xếp hàng chờ vào Quỷ Kính, họ đến để ăn vạ đạo cụ, kết quả bị Trúc Dật lấy được năm món đạo cụ từ trên người bọn họ.

Đây là đạo cụ thực dụng nhất trong năm món đạo cụ bọn họ lấy được, nhưng đáng tiếc đã bị sử dụng 24 lần, chỉ còn sáu lần sử dụng. Nếu không, mấy người kia đã không đưa đạo cụ này cho bọn họ.

Cánh cửa mở ra, Trúc Dật đẩy cửa vào, kéo Bạch Cửu vào theo.

Vừa đóng cửa lại, họ liền nghe thấy năm con ma-nơ-canh đã lên tầng hai.

Bạch Cửu nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần bọn họ, cậu ta định nhìn qua mắt mèo, nhưng vừa mới áp mắt vào, sắc mặt cậu ta đột nhiên tái mét, cậu ta lập tức lùi lại.

"Trúc Dật, mắt mèo này bị lắp ngược."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz