Dam My Edit Ta Than Toi Thuong Phat Song Truc Tiep Than Quai Tue Thoi Kham
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)Một câu ẩn chứa tình ý sâu xa có thể sử dụng ở bất cứ hoàn cảnh nào, nhưng Trúc Dật nghe xong câu đó thì thấy trong lòng bỗng căng thẳng như cá bị mắc câu, cậu bắt đầu nghi ngờ liệu thân phận mình có bị lộ tẩy một cách đơn giản như vậy hay không.Đáy mắt cậu như bị mây mù bao phủ, chốc lát đã bị cơn mưa rào đánh tan.Dù Lộc Khởi có giữ địa vị cao trong giáo hội nào đó thì anh cũng không thể biết được thân phận thật của cậu. Câu nói này không phải là câu vạch trần, mà là một lời thăm dò."Tín ngưỡng có thể dẫn lối cho kẻ lạc đường, nhưng ta có gì để chỉ dẫn ngươi?" Lông mi của Trúc Dật khẽ run rẩy, để ánh nắng vàng vụn vặt chiếu lên mặt cậu."Tín ngưỡng chỉ là thứ hư ảo mờ mịt." Lộc Khởi đáp, "Tôi không cần chỉ dẫn, tôi chỉ muốn xua tan nỗi sợ.""Ngươi cũng biết sợ?" Trúc Dật không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ khiếp sợ của Lộc Khởi trông như thế nào, người này dường như chỉ có khả năng khiến người khác sợ hãi."Em nghĩ con người sợ nhất điều gì?" Lộc Khởi không trả lời, hỏi ngược lại cậu."Con người..." Trúc Dật nhớ lại thanh âm của tín đồ. Nếu nói họ sợ điều gì, tất cả đều liên quan đến thời gian.Thời gian mang theo biệt ly, thời gian gặm nhấm tuổi xuân, thời gian mang đến cái chết.Từ khi sinh ra, con người đã bắt đầu cuộc đua với thời gian, nhưng rốt cuộc vẫn bị thời đuổi kịp bước chân."Có lẽ là sợ thời gian trôi qua đi." Trúc Dật nói."Tôi không sợ hãi thời gian trôi đi." Lộc Khởi lắc đầu, "Khi lặn xuống biển sâu, tất cả mọi người chỉ thấy một màu đen tĩnh mịch, dòng nước không ngừng chảy, mà người lặn thì chẳng biết bao giờ mới có thể tới điểm cuối. Quá trình ấy khiến người ta tưởng mình sẽ mãi mãi chìm trong hư vô. Tôi sợ chính là thứ vĩnh hằng ấy."Trúc Dật biết Lộc Khởi chỉ dùng biển sâu làm ẩn dụ, nhưng khi nghe thấy từ này, tim cậu vẫn không nhịn được mà nhảy dựng, có cảm giác như lời này của Lộc Khởi có hàm ý gì khác."Chờ đến khi ngươi chạm đáy biển, chẳng phải đã thoát khỏi cảm giác đó sao?" Trúc Dật nói, "Vĩnh hằng ngươi thấy không phải là vĩnh hằng thật sự.""Thần nhìn thời gian cũng không phải là thời gian thật sự." Lộc Khởi đáp.Trúc Dật nghe vậy thì có chút kinh ngạc. Từ góc độ của thần linh, khái niệm thời gian của họ hoàn toàn khác với khái niệm thời gian của con người. Lời Lộc Khởi càng gần với tư duy của thần minh."Không hổ là tín đồ có sức mạnh tín ngưỡng nồng đậm, ngay cả tư duy cũng biến đổi trong quá trình truy cầu thần tính." Trúc Dật thầm nghĩ."Vậy ta có giúp ích gì trong quá trình ngươi phá vỡ sự vĩnh hằng ấy sao?" Cậu hỏi tiếp."Có lẽ là ý nghĩa tồn tại của tôi dừng lại ở trong cái vĩnh hằng ấy." Lộc Khởi mỉm cười.Với Trúc Dật, lời này chính là Lộc Khởi đang nghiêm trang nói hươu nói vượn. Lộc Khởi sở hữu sức mạnh tín ngưỡng nhiều như vậy, rõ ràng là nhân vật cấp giáo chủ của một giáo phái nào đó. Dù bản thân anh có thật sự hoang mang, vị thần anh tôn thờ cũng có thể cho anh câu trả lời.Trúc Dật càng không cho rằng Lộc Khởi là tín đồ của mình bởi vì cậu chưa từng nghe thấy lời cầu nguyện nào từ anh.Trúc Dật tò mò đến mức vò đầu bứt tai, cậu rất muốn biết rốt cuộc Lộc Khởi đang thờ phụng thần thánh phương nào, nhưng Lộc Khởi chưa bao giờ để lộ ra việc anh là một người có tín ngưỡng, vừa rồi đối phương cũng chuyển đề tài lên người cậu, cho nên cậu không có biện pháp tiếp tục hỏi them về đề tài này.Cậu không thể nói thẳng rằng cậu phát hiện trên người anh có năng lượng tín ngưỡng, cho nên mới cảm thấy tò mò.Sau khi bàn tính nhỏ của Trúc Dật bị lật đổ, sự nhụt chí phủ qua sự rung động ban đầu."Cơm trưa của hai vị, mời dùng bữa." Người phục vụ bưng khay đồ ăn ra, đặt trước mặt họ.Khung cảnh vốn thưa thớt đã dần có nhiều người hơn, có vài nhóm lục tục tiến vào nhà ăn.Quán rượu Hắc Ti bên cạnh cũng bắt đầu có người ra vào, nhưng quán rượu này chỉ chính thức buôn bán vào ban đêm nên nó vắng hơn nhiều nhà ăn này.Có mấy người đi vào quán rượu, thu dọn đồ trang trí đang phơi bên ngoài, vừa nói vừa cười đẩy cửa đi vào quán rượu.Lộc Khởi thấy Trúc Dật nhìn chằm chằm về hướng quán rượu, vì thế anh hỏi cậu đang nhìn gì."Những người này là chủ bá đúng không?" Trúc Dật biết Lộc Khởi chắc chắn sẽ biết nội tình của quán rượu Hắc Ti."Quán rượu này là do chủ bá mở." Lộc Khởi nói, "Mặt tiền cửa hàng này là do hội trưởng hiệp hội Ưng Phường, Hạ Phi Ưng đứng tên. Chủ yếu là dùng để các công hội trao đổi thông tin và buôn bán đạo cụ."Trúc Dật gật gật đầu, bảo sao lần trước họ gặp Tiền Hải ở đây, hắn ta tỏ vẻ như mình là chủ nhân.Đúng lúc đó, cửa quán rượu bên cạnh mở, một người bê một tấm bảng từ bên trong ra, trên đó ghi --- Lễ Hội Mùa Hè, bình chọn cá nhân, hoan nghênh đăng ký".Người bê tấm bảng ra là một thanh niên tóc tém, mặc áo vận động màu đỏ và quần đùi. Hắn điều chỉnh vị trí tấm bảng xong liền muốn đi vào quán rượu, hắn bỗng nhiên liếc thấy hai người đang ngồi ở vườn hoa.Hắn đi vòng qua vườn hoa, đến bên cạnh bàn của hai người: "Trúc Dật! Tôi cuối cùng cũng được thấy người thật."Trúc Dật đánh giá hắn một lúc lâu: "Ngươi là ai?"Nam sinh tóc tém như bị đả kích: "Thì ra cậu không biết tôi à."Lộc Khởi mở miệng: "Võ Ngoạt của Ưng Phường."Võ Ngoạt nghe vậy liền tự hào bổ sung: "Tôi là Võ Ngoạt của tiểu đội Dũng Giả, gọi tôi là tiểu Võ là được.""A, thì ra ngươi cùng phe với Tiền Hải." Trúc Dật nhớ tới Tiền Hải cứ năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt bọn họ xoát độ tồn tại."Cậu biết đội trưởng của chúng tôi à." Tiểu Võ nói, "Anh ấy cực kỳ chú ý cậu nha.""Phải không?" Trúc Dật nói, "Lần sau có thể bảo hắn đừng xuất hiện trước mặt ta nữa được không?"Tiểu Võ lần đầu tiên nghe được có người ghét bỏ Tiền Hải, hắn lập tức khiếp sợ hỏi: "Vì sao?"Trúc Dật trả lời: "Ta sợ đến hoảng hốt."Trong cổ họng tiểu Võ như có thứ gì nghẹn lại, trong lúc nhất thời, hắn không biết nên kể câu chuyện cười này với các đồng đội của mình rồi cùng nhau cười ầm lên, hay nên bênh vực kẻ yếu (đội trưởng) trước mặt người ngoài.Hắn còn chưa nghĩ xong, Trúc Dật liền chỉ vào tấm bảng trước cửa quán rượu Hắc Ti: "Tấm bảng kia là gì?""Cái kia a." Tiểu Võ nhìn theo tay cậu, "Là hoạt động cá nhân liên quan đến Lễ Hội Mùa Hè do công hội của chúng tôi tổ chức.""Hoạt động cá nhân?""Muốn tham gia Lễ Hội Mùa Hè do chính phủ tổ chức là phải báo danh theo đội ngũ, mỗi đội chỉ có tám người, nhưng tổng số người tham gia thuộc về cùng một công hội lại không bị hạn chế. Cho nên các đội nhỏ trong công hội sẽ hợp tác với nhau, đối với chủ bá theo phong cách cá nhân, đây là chiến thuật biển người. Các chủ bá đơn độc đó dù làm thế nào cũng không thể đấu lại một hiệp hội lớn." Tiểu Võ giải thích."Ưng Phường rất coi trọng hệ sinh thái trong hệ thống Ngôi Sao, cho nên chúng tôi sẽ thường tổ chức các hoạt động giao lưu. Chúng tôi sẽ chọn hợp tác với 3 hiệp hội lớn cùng 6 công hội xếp hạng cao nhất để chấm điểm biểu hiện cá nhân của các streamers." Hắn tiếp tục nói, "Sau đó Ưng Phường sẽ trao giải thưởng cho những chủ bá xuất sắc. Người đoạt giải còn được ưu tiên gia nhập các công hội, trở thành giám khảo.""Làm thế có lợi gì cho các ngươi?""Để ổn định hệ sinh thái của hệ thống Ngôi Sao mà thôi." Tiểu Võ gãi đầu, "Hơn nữa điều này lại có thể thu hút nhân tài ưu tú cho chúng tôi, tránh tình trạng 'mò kim đáy biển'."Hắn quay sang nói với Trúc Dật: "Thế nào, cậu muốn tham gia Lễ Hội Mùa Hè không? Hải đội đang có ý định đưa cậu vào tiểu đội Dũng Giả, chỉ ngại quy củ của công hội, không cho phép anh ấy tự ý đưa người ngoài vào tiểu đội Dũng Giả. Nhưng nếu cậu tham gia Lễ Hội Mùa Hè trước, cậu sẽ có cơ hội gia nhập Ưng Phường."Tiểu Võ lại nhìn về phía Lộc Khởi: "Còn Lộc thần, tiểu đội Dũng Giả tạm thời không còn chỗ trống, đại ca của chúng tôi thích những người có trí lực cao hơn, chờ anh ấy đi rồi thì Trúc Dật có thể tiếp nhận vị trí của anh ấy. Nhưng với năng lực của Lộc thần, vào Ưng Phường cũng được vô số đặc quyền."Trúc Dật không phải là không biết việc Tiền Hải muốn chiêu mộ mình. Chỉ là mỗi lần Tiền Hải cố ý vô tình gặp mặt cậu, hắn không thể hiện ý đồ của mình một cách mãnh liệt. Mỗi lần đều chỉ thăm dò thái độ của cậu, nếu hắn nhìn ra Trúc Dật không muốn, hắn sẽ lảnh tránh không nói về chủ đề đó.Hắn nói chuyện cực kỳ có kỹ xảo, không khiến cuộc trò chuyện lâm vào ngõ cụt, tạo thành tình huống xấu hổ. Cho nên giờ Trúc Dật có chút nghi ngờ, dưới tình huống Tiền Hải không biết, tiểu Võ chắc đang tự ý giúp phó đội trưởng thực hiện ý nguyện.Trúc Dật nhìn về phía Tiểu Võ, đối phương có một khuôn mặt ngây ngô non nớt, gương mặt căng tròn đầy đủ protein, có hai cái má lúm đồng tiền rõ ràng.Thoạt nhìn chỉ mới 16 tuổi, trông còn nhỏ hơn Lam Trù một chút.Tuy hắn là thành viên tiểu đội Dũng Giả nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ, không thể khéo léo đưa đẩy như người lớn.Khí chất này quả thật là cách biệt một trời với phong cách cáo già gian thương xảo quyệt của Tiền Hải."Ta sẽ đăng ký tham gia Lễ Hội Mùa Hè, nhưng tạm thời không có ý định gia nhập công hội." Thái độ của Trúc Dật đối với tiểu Võ cực kỳ ôn hòa."Tại sao?!" Tiểu Võ khó hiểu, "Ưng Phường là công hội đứng đầu ba hiệp hội lớn, tiểu đội Dũng Giả còn sở hữu những đạo cụ chủ bá bình thường không thể tiếp xúc, tại sao cậu không muốn gia nhập?""Tiểu bằng hữu, mục tiêu ban đầu của ngươi sau khi trở thành chủ bá là gì?" Trúc Dật hỏi."Lúc ban đầu à?" Tiểu Võ ngước nhìn bầu trời xám xịt, "Tôi chỉ muốn về nhà, tôi không muốn trở thành vật hiến tế.""Ngươi đã làm chủ bá bao lâu rồi?""Một năm." Tiểu Võ nói, "Cậu hỏi cái này làm gì?""Ngươi không thắc mắc sao? Một năm ngươi đạt được nhiều tài nguyên như vậy từ Ưng Phường, tại sao ngươi vẫn chưa thực hiện được mục tiêu ban đầu?" Trúc Dật chống cằm nhìn hắn.Tiểu Võ nhíu mày.Đúng vậy, hắn đã sớm có đủ điểm tích lũy để đổi thẻ quyền lợi để rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp. Nhưng giờ đây, hắn không chỉ muốn về nhà đơn giản như vậy nữa.Hắn đã quen khoái cảm được cùng đồng đội đại sát tứ phương, quen với ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.Càng quan trọng hơn là, hắn muốn trở thành người loại ưu tú, thay đổi thân phận trước đây, không bao giờ phải chịu những thống khổ như khi hắn mới bắt đầu phát sóng trực tiếp.Nếu không nhờ Tiền Hải cứu hắn, hắn đã sớm chết trong những âm mưu ngươi lừa ta gạt của các chủ bá cấp Thanh Đồng rồi."Mục tiêu của ta giống với mục tiêu thuở ban đầu của ngươi, hơn nữa từ trước đến nay mục tiêu của ta chưa từng thay đổi" Trúc Dật mỉm cười, "Ưng Phường không phù hợp với những người thuần túy như ta."Chờ cậu lấy lại được bản thể, một trung tâm trang bị tầm thường sao có thể giam giữ cậu?"Tiểu Võ! Lại trốn ở đây ăn vụng hả? Mau chạy vào đây dọn bàn đi!" Một phụ nữ đẩy cửa quán rượu Hắc Ti, quát tiểu Võ."Tới ngay đây!" Tiểu Võ quay đầu đáp, người phụ nữ kia lại đi vào quán rượu."Cậu nói có lý..." Tiểu Võ nhìn chằm chằm ly pha lê chứa nước chanh trên bàn, "Khi về tôi sẽ nói rõ với Hải đội.""Tốt nhất đừng..." Trúc Dật lẩm bẩm, "Về chắc bị phạt..."Chắc do bị đả kích, hắn nói xong liền buồn rầu quay đầu chạy đi."Tốt nhất không nên ---" Trúc Dật mới nói được nửa câu, nửa câu sau đã chết non trong bụng cậu, "Trở về chắc hắn sẽ bị dạy dỗ...""Lễ Hội Mùa Hè này em phải cẩn thận." Lộc Khởi gắp một miếng thịt bò nói, "Nhiều người đang chờ cơ hội nhắm vào em đấy.""Chẳng phải đã có ngươi rồi sao?" Trúc Dật cười khẽ, "Chẳng lẽ ngươi không nên hộ tống thần minh của ngươi?""Tất nhiên là sẽ." Lộc Khởi vén những lọn tóc rơi trên mặt cậu, "Tôi sẽ nghe em sai bảo."Trúc Dật thầm nghi ngờ, cậu cảm thấy Lộc Khởi ngoài miệng nói những lời ngọt ngào, cuối cùng sẽ đòi cậu phải trả giá gấp trăm ngàn lần.Sau khi họ ăn uống xong, Lam Trù nhắn tin cho cậu, nói Bạch Cửu đã trở về, chỉ là lần này cậu ta có hơi thảm, cậu ta bị chặt đứt hai chân trong lần phát sóng trực tiếp này, phải dùng hai tay bò qua Quỷ Kính."Không đến nỗi vậy chứ? Lúc nãy ta xem livestream của hắn thì hắn vẫn còn tốt mà?""Vốn dĩ là ổn, cho đến khi cậu xuất hiện."Trúc Dật nghe vậy lập tức có chút chột dạ, có lẽ lúc đó cậu bị đám tín đồ mới kia làm tức giận, vô ý trút giận lên đầu Bạch Cửu.Bạch Cửu thân là tín đồ được cậu chú ý đặc biệt, chỉ cần cậu nguyện ý, Bạch Cửu có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.Lúc ấy Bạch Cửu trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên run bần bật, không phải vì điều gì khác, chỉ vì Trúc Dật đang nhìn cậu ta.Bạch Cửu ngốc đến choáng váng là điểm trừ, nhưng cậu ta cực kỳ nghe lời, hơn nữa dễ bị lừa dễ bị dỗ, người như vậy thật sự có chút quý.Nghĩ đến việc mình thiết chút nữa là lộng chết Bạch Cửu, cơn tức giận kìm nén trong long Trúc Dật lập tức tan thành mây khói.Kệ đi, hôm nay không tham quan Giáo Hội Chân Lý nữa, bài viết cảm nhận của Bạch Cửu có thể giảm từ 10,000 chữ xuống còn 8,000 chữ.Sau khi Lộc Khởi thanh toán hóa đơn, hai người tiện đường ghé qua trung tâm điều trị thăm Bạch Cửu.Bạch Cửu bởi vì mất đi cả hai chân, nên cậu ta cần được điều trị cấp độ hai. Nếu không phải cậu ta liên tục dùng Chân Đức Suất Chi Thần để khích lệ chính mình, có lẽ tinh thần cậu ta đã tổn thương nặng nề đến mức phải dùng liệu pháp cấp ba mới cứu được.Nhưng với chi phí của dịch vụ điều trị cấp hai, điểm tích lũy trước mắt của Bạch Cửu căn bản không đủ dùng. Khi nhân viên y tế nâng cậu vào khoang điều trị, cậu ta đã hôn mê bất tỉnh. Hệ thống tự động trừ điểm thưởng của cậu ta, kết quả vẫn thiếu 20,000 điểm tích lũy.Vẫn là nhờ 50 tín đồ Chân Đức Suất Chi Thần mà Bạch Cửu mới tuyển chọn đã cùng nhau gửi tiền thưởng cho giáo chủ mới có thể bù được gần hai vạn điểm tích lũy còn thiếu này.Lam Trù đã chạy đến trung tâm điều trị trước, thấy Trúc Dật và Lộc Khởi đến liền nói: "Điểm tích lũy của tôi đã bị tiêu sạch từ lần trước rồi, giờ không còn dư điểm tích lũy để giúp cậu ta."Trúc Dật nhìn con số 20,000 trên màn hình điện tử, những con số màu đỏ kia như một thanh đao máu đâm thẳng vào trái tim cậu.Đau lòng a!Cậu quay sang Lộc Khởi, lặp lại câu nói cũ: "Ta không phải là tín ngưỡng của ngươi sao? Ngươi không định làm gì cho tín ngưỡng của mình à?"Lộc Khởi không nói hai lời, đưa cổ tay quét qua máy tính tiền.Lam Trù: "?!"Khoang điều trị đã được nhận đủ điểm tích lũy, quá trình chữa trị bắt đầu.Dưới lớp kính trong suốt, sắc mặt tái nhợt như người sắp đi đời nhà ma của Bạch Cửu dần hồng hào trở lại."Tôi cảm thấy lần sau cậu đừng xem livestream của bất kỳ ai trong chúng tôi nữa." Lam Trù vẫn còn sợ hãi nói.Dù cậu ta không biết Bạch Cửu gặp nạn có liên quan đến Trúc Dật không, nhưng giác quan thứ sáu của cậu ta mách bảo cậu ta rằng việc bị Trúc Dật vây xem còn nguy hiểm hơn cả uống thuốc độc."Việc này không liên quan đến ta." Trúc Dật biện minh cho chính mình, "Không thể tước đoạt quyền lợi giải trí của ta ---""Đợi cậu ta tỉnh dậy rồi cậu tự nói với cậu ta đi." Lam Trù dừng lại một chút, "Cậu thu được điều gì từ lần livestream loại linh thể này?""Không có gì nhiều." Trúc Dật suy nghĩ, "Nếu phải nói thì... ta thu được một người.""Người?" Lam Trù nghe vậy thì suy tư một lát, "Cô Chu Lam Lam đó à?""Cô ta là một công cụ khá tốt." Trúc Dật đẩy kính lên nói.Cách đó ngàn dặm, Chu Lam Lam vừa mới bò dậy từ trong chăn, sau khi trải qua một hồi phát sóng trực tiếp kinh tâm động phách, tinh thần cô đã căng chặt tới cực điểm.Hơn nữa cô đã năm lần bảy lượt sử dụng năng lực dự cảm, sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, cô liền ngã vật ra giường, vẫn luôn ngủ đến tận chiều mới tỉnh lại.Trời tháng 8, Chu Lam Lam lại cảm thấy cả người đều lạnh buốt, cô mặc them một lớp áo khoác, sau đó bò dậy từ trên giường, đi đến trước gương rửa mặt bằng nước ấm.Chờ đến khi cả mặt cô ướt át mà ngẩng đầu lên, cô thấy ảnh ngược của chính mình trong gương, trong lúc nhất thời cô không dời mắt được.Cũng không phải do cô bị chính vẻ đẹp của mình hấp dẫn, mà là do cô nhìn thấy một ít ảo giác ở trong gương.Đây là năng lực trời sinh của cô, cô có thể nhìn thấy một ít hình ảnh trong lúc vô ý thức.Trong gương, cô thấy mình đứng trong một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, mỗi góc đều có một người phụ nữ mặc đồ trắng, những người phụ nữ ấy đều rũ đầu, lặng im không tiếng động chờ đợi, như đang chờ con mồi ở giữa phát điên.Cảnh tượng chuyển sang một con phố náo nhiệt, xung quanh có vô số đèn hoa xinh đẹp, rực rỡ lập lòe, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở nhộn nhịp. Vào lúc này, tất cả ánh đèn xung quanh đều biến mất, mọi người vốn đang vui cười cũng trở nên trầm mặc.Mọi người bắt đầu đi ngược, chỉ có cô là không giống mọi người.Một giọng nói bảo cô đừng quay đầu, nhưng cô lại không kìm được. Khi cô đang định xoay người lại, đầu cô đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt.Chu Lam Lam đột nhiên lùi lại một bước, thở gấp không ngừng nhìn chằm chằm chính mình trong gương.Kỳ thật sau khi năng lực của cô được tăng cường, cô đã kiểm soát được số lần kích phạt năng lực này.Nhưng hậu quả của việc tiêu hao quá nhiều tinh thần làm cô không thể khống chế được năng lực của chính mình.Cô nhớ lại những hình ảnh mình vừa thấy, có vẻ đó là một buổi phát sóng trực tiếp quy mô lớn, diện tích ít nhất lớn bằng cả một con phố.Chẳng lẽ đây là chủ đề lần phát sóng trực tiếp cưỡng chế tiếp theo của cô sao?Chu Lam Lam ngồi trước máy tính, bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan trên diễn đàn.Đột nhiên, quảng cáo sự kiện Lễ Hội Mùa Hè đột nhiên hiện lên.Chu Lam Lam ấn mở giao diện của sự kiện, phát hiện hình ảnh minh họa trong đó giống hệt những gì cô vừa nhìn thấy.Chủ đề lần này của Lễ Hội Mùa Hè là --- Lễ Hội Hoa Đăng Phố Quỷ.Chu Lam Lam đọc xong tên chủ đề thì càng chắc chắn về dự cảm vừa rồi của mình."Đùa cái gì vậy? Sao tôi lại tự nguyện tham gia loại hoạt động có đi mà không có về này?" Cô câm nín đóng lại trang web.Ngoài mặt cô tỏ vẻ không thèm để ý, thực tế nội tâm cô đã bắt đầu thấp thỏm lo âu.Thanh âm xuôi tai cô nghe thấy khi sử dụng năng lực dự cảm có chút quen, rốt cuộc là ai...Đúng lúc này, Chu Lam Lam nhìn thấy khung trò chuyện riêng ở góc dưới cùng bên phải có nhắc nhở mới.Cô không phải là chủ bá nổi danh gì, sau lần phát sóng trực tiếp này tuy thu hút được không ít sự chú ý, nhưng vừa ra khỏi buổi livestream cô liền ngã đầu ngủ, không biết lượng fans của mình tăng nhanh chóng vì sự đề cử của Nam Môn Đại Quan.Cho nên cô tưởng tin nhắn này là tin nhắn từ hệ thống.Vừa ấn mở, màn hình của cô đơ lại một lúc, Chu Lam Lam thụ sủng nhược kinh mà phát hiện trong đám tin nhắn thổ lộ là một cái tên quen thuộc.Trúc Dật."Chết tiệt! Thảo nào giọng nói đó nghe quen quen!" Chu Lam Lam lập tức có linh cảm chẳng lành.Cô ấn mở tin nhắn, giờ cô thấy ảnh chân dung tự chụp của Trúc Dật liền hơi sợ hãi.Quả nhiên câu đầu tiên Trúc Dật nói là hỏi cô có tham gia Lễ Hội Mùa Hè không.Chu Lam Lam rất muốn nói cô không muốn tham gia, nhưng trong buổi phát sóng trực tiếp trước cô đã nói ẩu nói tả rằng cần gì thứ cứ tìm cô.Quả nhiên Trúc Dật liền tìm tới cô.Vì sự tôn trọng đối với sinh mệnh, Chu Lam Lam rất muốn quên việc Trúc Dật và Lộc Khởi đã trợ giúp cô, sau đó thất tín bội nghĩa mà trực tiếp block bọn họ.Nhưng sau một hồi do dự, cô vẫn trả lời Trúc Dật.[Chu Lam Lam: Các cậu định tham gia à?]Cô không trả lời trực tiếp, tất cả sẽ còn đường xoay chuyển.[Trúc Dật: Ừ, ta coi trọng năng lực của ngươi, muốn ngươi đi cùng chúng ta.]Chu Lam Lam thấy tin nhắn thẳng thừng của Trúc Dật, lông mày có chút run rẩy.Trúc Dật chỉ kém việc viết rõ "Ngươi lại đây, công cụ người của chúng ta".[Chu Lam Lam: Là thế này, Trúc Dật, năng lực dự cảm của tôi có giới hạn số lần, lần phát sóng trực tiếp trước không hiểu sao tôi có thể dùng nhiều lần như vậy. Chắc là tình huống ngoại lệ ngẫu nhiên thôi.][Trúc Dật: Ngoại lệ đó chẳng phải vì cô cầu khẩn Chân Đức Suất Chi Thần sao?]Chu Lam Lam thấy những lời này, mắt tròn mắt dẹt.Sao Trúc Dật biết cô đã cầu khẩn Chân Đức Suất Chi Thần, chẳng lẽ cậu ấy cường hóa năng lực đọc tâm sao?Nhưng với cấp bậc của Trúc Dật, cậu không thể cường hóa được năng lực đọc suy nghĩ a.Chu Lam Lam vô cùng khiếp sợ, cái nhìn của cô với Chân Đức Suất Chi Thần càng thêm phức tạp.Tín ngưỡng đối với cô cùng lắm là cung phụng Chân Đức Suất Chi Thần trong nhà, không có việc gì thì thắp hương cầu khẩn.Bởi vì trong khái niệm của cô, thần minh cũng chỉ như vậy.Là một người không có tín ngưỡng, cung phụng tượng thần trong nhà đã là một bước đột phá.Dù việc cô có thể sử dụng năng lực dự cảm nhiều lần có liên quan đến thần minh hay không, Chu Lam Lam đã bị khơi dậy dục vọng tìm tòi nghiên cứu.Cô tiếp tục nhắn tin cho Trúc Dật.[Chu Lam Lam: Ý cậu là, năng lực dự cảm của tôi có thể được đề cao nhờ Chân Đức Suất Chi Thần?][Trúc Dật: Nếu ngươi không tin, có thể đến đây tìm ta.]Chu Lam Lam do dự nhìn địa chỉ Trúc Dật gửi đến, chải tóc rồi ra khỏi nhà.Chờ đến khi cô bước vào khu nhà phố trong Bất Dạ Thành, cô đột nhiên có cảm giác như mình đã lên thuyền tặc.Trúc Dật chờ cô ở dưới nhà, cậu đang mặc đồ ở nhà đơn giản, tóc tùy ý vuốt ra sau đầu, mắt kính kim loại lấp lánh dưới ánh mặt trời, hoàn toàn khác hình tượng trong phòng phát sóng trực tiếp. Cô lập tức có ảo giác như "một ngày không gặp như cách ba thu", tuy họ mới không gặp nhau mấy tiếng."Tiểu thư Chu, tôi có thể trả lời vấn đề của ngươi bây giờ." Trúc Dật tiến tới vươn tay với cô.Chu Lam Lam nhìn bàn tay trắng nõn sạch sẽ của cậu, lập tức có chút căng thẳng: "Tôi phải làm gì?""Nắm tay ta, ta sẽ cho ngươi cảm nhận sức mạnh của Chân Đức Suất Chi Thần." Trúc Dật mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz