[Đam mỹ/EDIT] Nam phụ thế thân chỉ muốn kiếm tiền
Chương 5
Buổi đêm an tĩnh không tiếng động qua đi.
Trải qua nửa buổi tối lăn lộn, Trần Bạch rốt cuộc ba giờ gần bốn giờ sáng cũng ngủ được, đến lúc tỉnh dậy đã là quá trưa.
Bò xuống giường, vừa lúc dùng bánh bao hấp tối hôm qua làm đồ ăn sáng, cậu khoác áo ra cửa, vừa đi xuống lầu vừa tiện mắt nhìn điện thoại.
Vì công việc, hôm qua cậu đã thêm WeChat trợ lý, sáng nay người này nhắn cho cậu một phần văn kiện.
Tuy thân thể đã lên dây cót, nhưng tế bào não vẫn chưa tỉnh, tạm thời chưa động đến tài liệu, cậu một lần nữa đem điện thoại cất vào trong túi, móc ra chìa khóa cửa hàng.
Hôm nay trời đẹp, trong cửa hàng ngập ánh mặt trời, cậu kéo ghế ngồi xuống, thân thể có chỗ dựa lập tức mềm nhũn, lười nhác ghé vào quầy phơi nắng.
Trong miệng ngậm bánh bao chậm rãi gặm, cậu thuận tay nhấc tay trái lên nhìn vết thương đã khép miệng.
Vẫn hơi đau, ngày hôm qua quả nhiên có hơi bôn ba, về sau phải nghĩ cách cân bằng một chút.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân người đi ngang qua.
Trần Bạch nằm quầy hé nửa mắt ra nhìn, thấy được một bóng người mặc áo khoác xám đi ngang qua.
Thân cao chân dài, vành nón kéo thấp, liếc mắt một cái là biết anh hàng xóm rồi. Đem ống tay áo kéo xuống, trong miệng vẫn ngậm bánh bao, nhưng cũng không gây trở ngại nói chào hỏi.
Một người ngậm bánh bao giơ tay chào, quả nhiên khiến người ta chú ý.
Người đàn ông chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhìn về phía thiếu niên, Trần Bạch vẫy vẫy tay đáp lại, khẽ cất tiếng chào buổi sáng.
Khách quan mà nói giờ không còn được tính là sớm, hơn nữa cậu nhìn qua cũng không giống là đã tỉnh ngủ.
Ánh mặt trời sáng ngời, chiếu vào người đang ngồi một đống ở quầy, trong miệng ngậm bánh bao từ tối hôm qua.
Vài lọn tóc vểnh bị nắng chiếu xuyên qua nhuộm thành màu vàng tơ, một đôi mắt nửa híp, đồng tử nhạt màu chưa tỉnh táo, nhưng vẫn nỗ lực tỏ vẻ tươi cười chào hỏi.
Nửa đêm hai giờ đi hấp bánh bao, giờ mệt là đúng.
Nhìn người đã mệt bẹp dí vẫn vẫy tay chào mình, Hứa Tư Niên hơi gật đầu, đáp một tiếng "Sớm".
Được đáp lại, người đang nằm bò ở quầy mới vừa lòng bỏ tay xuống, thuận tay lót phía dưới đầu, ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, phơi thái dương an tường nhắm mắt.
Một buổi sáng làm việc tốt đẹp bắt đầu từ việc ngủ.
"......"
"...... Ánh sáng đẹp quá."
"Đừng nói , chụpnữa nhanh đi, chụp xong còn phải về."
Tiếng ồn ào dần rộ lên trong khu phố cũ, người nãy giờ vẫn không nhúc nhích nằm ở quầy, mơ hồ nghe được âm thanh nói chuyện rốt cuộc cũng mở mắt ra.
Ngủ bù đến giờ, đầu óc vẫn luôn không quá thanh tỉnh bây giờ mới thấy thoải mái.
Đầu óc tỉnh rồi, nhưng bánh bao trong trí nhớ không có, cảnh chào hỏi hàng xóm cũng không có, Trần Bạch vừa ngẩng đầu đã thấy hai cô gái đang đứng cạnh cửa.
Đại khái là không nghĩ tới cậu sẽ đột nhiên tỉnh lại, hai cô gái tay cầm máy ảnh vẫn đang hướng tới bên này, hiển nhiên là đang chụp cậu, sau khi bị phát hiện thì động tác cứng đờ, kinh hoảng thất thố, liên thanh xin lỗi.
Trần Bạch dù sao cũng không thèm để ý chuyện này, ngáp một cái, ngồi thẳng dậy, một tay chỉ sườn mặt cười một cái, nói: "Nhớ xóa mấy tấm xấu nha."
Cậu tư thái nhẹ nhàng, cười cũng tùy ý, cả người ngập trong ánh nắng ấm áp, nhìn qua xác thật là không thèm để ý.
Một cô gái hơi do dự một chút, lúc sau như là đã hạ quyết tâm, tiến tới một bước, có chút thẹn thùng mà cười, nhỏ giọng hỏi: "Anh có muốn xem không? Ảnh nào cũng đẹp, không có xấu."
Trần Bạch nghiêng đầu, nể tình nhìn vào màn hình.
Người còn lại cũng đi tới, thói thích trò chuyện của cậu lại xuất hiện, vừa xem vừa bắt chuyện với hai cô.
Thì ra hai cô gái này là sinh viên của trường đại học gần đấy, học nhiếp ảnh, bài tập lần này yêu cầu chụp người, vì thế mới sang bên khu này chụp ảnh. Hai người ngại không dám cho người khác biết mình chụp họ, nên vừa vặn Trần Bạch đang ngủ là một mẫu chụp tuyệt vời.
Xem xong ảnh chụp, Trần Bạch liền bình luận: "May mà tôi ngủ không chảy nước miếng."
Cả hai nữ sinh đều cười rộ.
Vui vẻ nói chuyện phiếm được một lát thì hai người còn phải về lớp học nên rời đi.
Tạm biệt hai nữ sinh xong, Trần Bạch mới rốt cuộc đứng đắn làm việc, tiếp nhận hai đơn hàng, nhân tiện thời gian rảnh rỗi mở tài liệu sáng nay trợ lý gửi tới ra đọc.
Trợ lý đúng là gửi cho cậu một ít tin tức về bạch nguyệt quang.
Trước đó nội dung sách được truyền vào đầu cậu phải nói hơi phức tạp, vai phụ chủ yếu diễn trò đơn phương ngược luyến tình thâm với Thần Tài Hoắc, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện khác, không hề có thông tin gì mang tính tham khảo.
Cậu không muốn sống lại chỉ để diễn trò ngược luyến tình thâm đồng tính, mà muốn làm công việc ăn cơm kiếm được 12 vạn sau thuế kia. Muốn làm to ăn lớn, nhất định phải hiểu biết đầy đủ về bạch nguyệt quang.
Dựa theo thông tin trợ lý cung cấp, bạch nguyệt quang là người ít nói, nhu hòa, thân thể bởi vì một ít nguyên nhân nên không tốt lắm, còn có một chi tiết rất quan trọng là không thích tiếp xúc đụng chạm cơ thể với người khác.
Trợ lý tuy rằng không có nói rõ, nhưng Trần Bạch có thể mơ hồ phỏng đoán, Hoắc Xuyên cũng nằm trong đám người khác đấy.
Tại nhà hàng hôm qua cậu trốn đi vậy mà đúng thiết lập rồi.
Một phần văn kiện được xem xong, đang lúc tắt đi thì có cuộc điện thoại gọi tới.
Là chủ nhà, đầu bên kia ồn ào, hẳn là đang ở nơi đông đúc.
"Tiểu Trần à, bác bên này......"
Trần Bạch nghe đối phương nói, thuận tay xé ra tờ giấy để ghi lại nội dung.
Mới vừa làm xong hai chỗ, lại có thêm việc.
Có người muốn tìm thợ mở khóa nên gọi cho chủ nhà, nhưng chủ nhà giờ đang ở bệnh viện dẫn cháu đi tiêm vắc-xin, vừa xa vừa vướng người, không tiện nên đành bảo cậu làm.
Chỗ đó rất gần, ngay bên cạnh khu phố cũ.
Sau khi mang dụng cụ đến địa điểm, nhìn đến một khu bao vây kín kẽ này, cậu mới nhớ ra hôm qua nghe mọi người nói, bên này đang có một đoàn làm phim tới quay.
Hình như người muốn mở khóa cũng ở chỗ này.
Đứng ở cửa gọi vào số điện thoại chủ nhà đưa, cậu đơn giản nói vài câu.
Gọi xong, điện thoại còn chưa kịp cất vào túi, cậu thấy cửa lớn mở ra, một người cao cao gầy gầy từ trong cửa chạy ra, trước tiên nhìn quanh bốn phía.
Đợi tới khi người này nhìn đến mình, Trần Bạch đang chuẩn bị giơ tay chào thì người này quét mắt nhìn cậu từ đầu đến chân, rồi lại nhìn quanh quất.
Không tìm được người, hắn cúi đầu móc điện thoại ra ấn vài cái, một bên gọi điện thoại một bên lại lần nữa nhìn quanh.
Điện thoại trong túi Trần Bạch vang lên.
Khoảng cách cũng không xa, người đang gọi cũng chú ý lại đây, tầm mắt rốt cuộc một lần nữa nhìn vào cậu, một đôi mắt tràn đầy kinh nghi bất định, do dự một chút mới cẩn thận hỏi: "...... Mở khóa?"
Trần Bạch chỉ chỉ vào túi dụng cụ của mình.
"......"
Thật đúng là.
Biết là chủ tiệm mở khóa bảo sẽ có người khác tới giúp, nhưng không nghĩ người tới là người này.
Cúp điện thoại, hắn tiến lên, đến khi lại gần vẫn mắt hạ mày sâu nhìn cậu, không thể tin nổi nói: "Nghề các cậu từ bao giờ lại thành vầy rồi?"
Trần Bạch: "Hả?"
Như là đã chịu đả kích sâu sắc, anh trai cao gầy trong lúc nhất thời không có nói nữa, cậu cũng không hỏi, chỉ hỏi chỗ nào cần mở khóa.
Người này dẫn cậu tới chỗ bảo vệ lấy thẻ vào, sau đó dẫn cậu đi, nói: "Là phòng đạo cụ."
Anh trai này là người trong tổ đạo cụ, công tác hằng ngày là kiểm kê đạo cụ. Phòng đạo cụ có hai chìa khóa, một cái hắn cầm, một cái là tổ trưởng cầm. Lúc kiểm kê thì có việc đột xuất, thuận tay đem chìa khóa để trong phòng, kết quả khi trở về không biết là do người khác không cẩn thận đóng lại hay là gió lùa cho đóng.
Chìa khóa của tổ trưởng lần trước cho diễn viên mượn để lấy đạo cụ, mượn xong cũng tiện tay để trong phòng, chung số phận với cái chìa khóa kia. Tổ quay để nhờ máy trong phòng, lát nữa phải dùng, mà chìa khóa đều kẹt ở bên trong, nên chỉ có thể gọi người đến mở khóa.
Đối với tao ngộ này của anh trai, Trần Bạch chỉ có thể vỗ vai an ủi, nói đây là sự cố thôi.
Cậu một bên nói chuyện, một bên nhìn đoàn phim.
"Tìm minh tinh à?" Anh trai cao gầy có quá nhiều kinh nghiệm, rất hiểu người thường vào đoàn muốn làm cái gì, hảo tâm nhắc nhở, "Giờ không được, có một tổ đang diễn, một tổ diễn viên khác thì đang nghỉ ngơi trong phòng, không thể quấy rầy."
"Không phải."
Trần Bạch cảm ơn anh trai đã có lòng nhắc nhở, tầm mắt trước nay luôn hướng về tầng lớp lao động: "Tôi đang xem chỗ này có việc gì tôi làm được không."
Cậu nhân tiện hỏi: "Anh trai, các anh làm ở đây đãi ngộ thế nào?"
"......?"
Một giây im ắng qua đi, anh trai rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng Trần Bạch không nghe rõ.
Bởi vì có nói lớn hơn nữa thì cũng bị át mất. Cậu quay sang nhìn chỗ phát ra âm thanh, thấy cách đó không xa có một người đang mặc áo choàng, đối phương hẳn là đang mắng ai đấy, mặt với cổ đỏ bừng.
Trần Bạch tâm sinh kính nể.
Vị này nhìn hẳn là có chút tuổi rồi, vậy mà vẫn có thể gào thét được như vậy.
Nhìn theo tầm mắt cậu, anh trai cao gầy nói: "Đó là đạo diễn, giờ đang nổi nóng, đừng chọc ông ta."
Nghe thấy hương vị bát quái, Trần Bạch đang chuẩn bị ngáp nháy mắt liền bị nghẹn trở về.
Này cũng không phải chuyện gì cần giấu. Hắn nói đoàn phim có có một diễn viên đang tham gia đóng nhiều phim cùng một lúc, chỉ là một vai phụ, tuy rằng cảnh diễn không nhiều lắm nhưng vẫn phải diễn cùng với nhân vật chính, trước đó bởi đủ loại sự tình mà làm chậm tiến độ, rốt cuộc khi đứng trước máy quay thì diễn không đạt yêu cầu.
Đạo diễn đến lúc đó thì tức giận muốn thay diễn viên, chỉ có thể tổ chức buổi casting lại cho vai này. Giờ là đang bớt chút thời gian để casting, nhưng vẫn không tìm được ai phù hợp.
Với lại, ở đây mỗi một phút trôi qua giống như đốt vàng đốt bạc, mà nếu không mở được phòng đạo cụ, thì càng làm tiến độ chậm hơn.
"......"
Anh trai vừa nói vừa thống khổ lau mặt.
Trần Bạch vỗ vỗ vai an ủi: "Tôi sẽ cố gắng làm nhanh."
Cậu đã nói nhanh là phải nhanh.
Chìa khóa ở đây là loại phổ biến, không cần phí quá nhiều sức, vài cái là đã có thể mở ra.
"Cùm cụp", cửa mở ra. Cậu từ thế nửa ngồi xổm đứng dậy, lấy điện thoại, nở nụ cười chân thành xán lạn: "Anh trai, của anh là 50."
Đã nợ bốn trăm triệu thì vui nhất là lúc lấy tiền.
Cách đó không xa, đạo diễn rốt cuộc cũng ngừng nói.
Không phải là ông đã hết giận, mà là tổ bên kia được nghỉ ngơi, phó đạo diễn lại đây xem tình hình.
Đạo diễn xua tay: "Còn sao nữa, chẳng ai được cả."
Cát-xê chỉ có từng đó, người tốt mời không không được, người hợp đã kín lịch, người có sẵn thì chọn không ra. Hôm nay dành tận nửa ngày để casting mà vẫn chưa vừa ý ai.
Nhân vật lần này tuy chỉ là vai phụ, cảnh ít nhưng quan trọng. Đây là một người bệnh sống cùng khu với nữ chính, dù ốm yếu nhưng ôn hòa rộng rãi, là một người xuất hiện ít nhưng cảnh dàn đều suốt phim. Diễn lố quá thì kệch cỡm, diễn không tới thì không ra được nhân vật.
Phó đạo diễn hiểu ý đạo diễn, nhưng cũng thấy rõ hiện thực, nói: "Cứ chịu khó chọn lấy một người đi, thời gian không còn nhiều."
Nói xong, tầm mắt ông nhìn về phía cách đó không xa, hỏi: "Kia cũng là người tới casting hôm nay hả?"
"Cái gì," đạo diễn quay sang, nhìn kỹ mấy lần rồi nói, "Không phải."
Một khuôn mặt như thế, ông đã gặp thì sẽ không quên được.
Người của tổ đạo cụ đã nói sẽ tìm người tới mở khóa, bên kia phòng đạo cụ, vậy hẳn là người đến mở khóa rồi.
Sau đó bọn họ thấy người đang ngồi xổm đứng lên, hướng về bên này hơi xoay người lại.
Thân hình mảnh khảnh, nụ cười trên mặt sáng ngời chói mắt.
"Vụt" một tiếng, đạo diễn đứng dậy.
Nhận tiền xong đang định cầm túi dụng cụ rời đi, Trần Bạch đột nhiên bị đạo diễn gọi lại.
Đạo diễn hỏi cậu có muốn thử vai không.
Trần Bạch dựa vào hoàn cảnh đại khái có thể đoán được thử vai là làm gì.
Cậu biết tiền nào mình có thể kiếm, không có năng lực thì không làm, nên uyển chuyển từ chối.
Đạo diễn: "Diễn một vai người bệnh ôn nhu rộng rãi, thử vai không mất tiền, đậu vai thì tôi cho cậu tiền."
Trần Bạch: "OK."
Hai người ở phương diện nào đó cũng tính là hợp nhau.
Anh trai cao gầy với phó đạo diễn đứng một bên nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tận đến khi đầu óc hoạt động lại, anh trai rốt cuộc mới nhớ ra phải vào phòng đạo cụ lấy chìa khóa, phó đạo diễn thì đã đuổi theo hai người kia một đoạn.
Trần Bạch đi theo đạo diễn đến đầu đường bên kia. Đạo diễn chỉ vào căn nhà xám trắng có dây leo bò lên, nói: "Cậu đi lên lầu hai, bên đó có cái cửa sổ, thấy không?"
Nhà này là nhà của người bệnh, chỗ cửa sổ là phòng của anh ta. Việc cậu cần làm là lên lầu hai, ngồi bên cửa sổ viết chữ, nhìn thấy nữ chính đi ngang qua thì mở cửa ra, đưa cô xem những gì mình viết, rồi cười một cái là xong.
Chỉ là một buổi thử vai, nữ chính sẽ không thật sự tới phối diễn, nên cậu phải diễn ra một bộ có người ở đó.
Trần Bạch hỏi: "Viết cái gì?"
Đạo diễn nhìn thời gian, nói: "Viết cái gì cũng được, chỉ cần có động tác viết là được. Chuẩn bị xong thì bắt đầu."
Trần Bạch đã hiểu, xoay người bước vào trong nhà.
Tuy rằng không phải hiểu rõ, nhưng cậu cảm thấy ngoại trừ tính cách lạc quan rộng rãi còn chưa chắc chắn ra, thì thiết lập nhân cách người này khá giống bạch nguyệt quang, có lẽ có thể thử xem.
Căn nhà này nhìn qua cũng là một địa điểm quay, lầu một còn đang bày đồ, ray quay phim vẫn chưa dọn đi.
Vòng qua đồ đạc trên mặt đất, cậu lên lầu hai, tìm được phòng mà đạo diễn nói.
Cạnh cửa sổ đã bày sẵn giấy bút. Đứng ở bên này nhìn thử xuống có thể thấy rõ một đám người đang đứng dưới lầu.
Máy quay phim đã vào vị trí, đạo diễn cũng ở đó, xung quanh còn có không ít người, như là đang quay phim thật, bầu không khí yên lặng làm người ta căng thẳng.
Nhưng người quảng giao bẩm sinh sẽ không bởi vì nhiều người mà căng thẳng, ở phương diện nào đó mà nói, càng nhiều người càng dễ phát huy.
Trần Bạch vặn vặn cổ tay, nhắm mắt lại mở, cúi đầu cầm lấy bút.
Dưới cửa sổ, ở ven đường, đạo diễn cùng một đám người cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người bên cửa sổ.
Người xuất hiện, ý rằng casting chính thức bắt đầu.
Hôm nay nắng rất đẹp, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên khung cửa sổ gỗ, kính cửa sổ có vệt nước đã được lau đi, mơ hồ chỉ có thể nhìn ra có một bóng hình mảnh khảnh đứng cạnh.
Bóng cây chậm rãi lay động, thời gian đều như là yên lặng, chỉ có cây bút đang di chuyển.
"......"
Cây bút thong thả dừng lại. Người đứng sau cửa sổ hình như chú ý tới cái gì, đôi mắt cụp xuống khẽ ngước lên, buông bút.
Cửa sổ bị đẩy ra, bóng người mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng. Làn da tái nhợt ánh lên trong nắng trời, cặp mắt nhạt màu nhìn sang bên kia đường, tầm mắt di động nhìn theo, lúc sau dừng lại, rồi dường như sáng lên.
Người ở phía dưới vô thức nhìn theo tầm mắt cậu, lại phát hiện nơi đó không gì, chỉ là một đống đồ đạc chất đó.
Phó đạo diễn nhìn về phía đạo diễn, thấy đối phương quả nhiên đứng thẳng người lên, không nhìn đồng hồ nữa.
Chờ đến khi bọn họ quay đầu lại, người bên cửa sổ đã buông bút xuống, đem tờ giấy trong tay đưa ra ngoài cửa sổ, mặt mày thư hoãn, nhạt nhẽo cười một cái.
Bóng cây loang lổ, bình tĩnh không gợn sóng, bọn họ lại mạc danh nghe được tiếng lá cây đong đưa.
Có người chỉ cần đứng đó thôi nhưng đã như một cơn gió hè, không khí tựa hồ đều tươi mát thêm vài phần.
Một đám người tầm mắt không tự chủ được mà nhìn lên tờ giấy người đó giơ ra, muốn thấy rõ nội dung.
【 Thần Tài có thể rải thêm ít vàng không 】
【 Tối nay muốn ăn xíu mại 】
Câu đầu tiên đã bị gạch đi, chỉ để lại câu sau.
Mọi người: "......"
Cơn gió hè nháy mắt vèo vèo chạy đi, cảm giác tươi mát biến mất, hiện thực trở về.
Bọn họ không chỉ biết nguyện vọng giản dị nhất trong lòng thiếu niên, mà còn biết tối nay thực đơn của cậu có món gì.
Bảo viết gì thì viết, người này tự do phát huy, không hề ngại ngùng chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz