Dam My Edit Hoan Sau Khi Phan Dien Nhat Duoc Kich Ban
Dù gì cũng là thôn trấn, điều kiện sinh hoạt khác một trời một vực với Lạc Châu ngợp trong vàng son (*), miễn bàn đến giường cao gối mềm, có thể có một căn phòng rộng rãi sạch sẽ đã là không tệ.
(*) chỉ túy kim mê.Tiêu Cảnh làm việc chuyến này là người có địa vị cao nhất, dĩ nhiên chọn phòng ở tốt nhất, nhà nông này xây chẳng những rắn chắc, mà còn rộng lớn, xung quanh cũng không có phân và nước tiểu buồn nôn của động vật.Chỉ là thôn trấn bị Thiên Giáo tàn phá hồi lâu, hiện giờ khắp nơi vươn đầy tro bụi mạng nhện, còn có một số động vật không có mắt làm ổ ở chỗ này.Vì có thể để sư tôn đặt chân, Tiêu Cảnh liền đi vào phòng quét dọn, sư tôn dĩ nhiên là nán lại bên ngoài ngắm hoa ngắm trăng, chờ vào ở là được rồi."Phu nhân nói thật, ngài nên lưu tâm đi, bọn tiểu yêu tinh kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ."A Lữ vẫn không cam lòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chạy tới nói thầm bên tai Ôn Thanh Lan.Nhưng nghĩ cũng biết Ôn Thanh Lan căn bản nghe cũng không thèm nghe.A Lữ còn muốn nói gì đó, Tiêu Cảnh đã ở trong phòng kêu: "A Lữ, còn không qua đây hỗ trợ."A Lữ đành phải bất đắc dĩ chạy về phòng, trước khi đi còn có chút không yên tâm nhìn về phía Ôn Thanh Lan, trong lòng cầu nguyện phu nhân có thể đột nhiên thông suốt.Nhưng hiển nhiên, gã phải thất vọng rồi.Sau khi A Lữ rời đi, một thiếu nữ mặc váy xanh lam đi tới chỗ Ôn Thanh Lan.Thiếu nữ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, đúng là như đóa hoa như hoa như ngọc, nàng sinh điềm đạm đáng yêu, một khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, không chút phấn son, trông ngây thơ đơn thuần, không biết chuyện đời, tựa như muội muội đáng yêu nhà bên, trên tóc mai một đóa hoa nhung(*), càng có vẻ xinh xắn dễ thương.(*) hoa nhung tuyết hay còn gọi là hoa thùy trinh, một trong những loài hoa núi nổi tiếng ở Châu Âu. (hình trên đầu)Nhưng trong mắt thiếu nữ lại tràn đầy đau thương u sầu, khiến người nhìn run run trong lòng, muốn vuốt bỏ ưu thương của nàng.Nàng nhút nhát đi tới trước mặt Ôn Thanh Lan, hơn nửa ngày mới lấy hết can đảm nói: "Ngài...... Ngài là phu nhân của y đi, nô gọi Thủy Nhi, nhìn ngài khí chất cao quý phong tư hơn người, nô rất hâm mộ."Nói xong đôi mắt của nàng dần ảm đạm.Ôn Thanh Lan thoáng cho đối phương một cái nhìn, không nói tiếng nào xem đối phương muốn làm cái gì.Chỉ thấy thiếu nữ cắn chặt răng, đột nhiên quỳ xuống khóc cầu nói: "Nô biết thế này rất quá phận, nhưng nô thật sự rất yêu Tiêu tiên sinh, nô kiềm chế không được, công tử, nô không cầu thứ gì, cũng không dám vọng tưởng danh phận gì, chỉ cần ngài đồng ý để tiên sinh nhận nô, kêu nô đi theo bên người ngài bưng trà rót nước cũng được, hô quát đánh chửi đều được, nô nguyện ý làm tỳ nữ thấp hèn nhất, chỉ cầu có thể đi theo bên người Tiêu tiên sinh, cầu xin ngài, công tử, đúng rồi, nô còn có thể sinh con dưỡng cái cho Tiêu tiên sinh, công tử lại không được, nhưng nô nguyện ý đưa con cho công tử, củng cố địa vị của công tử, nô cái gì cũng không cầu, chỉ cầu có thể lưu lại."(*) Nô: tiếng phụ nữ tự khiêm xưng ngày xưa.Ôn Thanh Lan lãnh đạm nói: "Ừ, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng, không xứng với y."Coi như trong 《 Chí Thần Truyện 》hậu cung đồ đệ chay mặn gì cũng ăn, nhưng về sau sẽ không có, có lẽ Tiêu Cảnh sẽ cưới một nữ nhân cùng hiếu kính hắn, nhưng nữ nhân thế này làm vợ đồ đệ hắn, Ôn Thanh Lan một chút cũng không vui, hắn thấy chẳng ra sao.Nếu không phải cả người lười biếng không muốn động, Ôn Thanh Lan càng muốn giáo huấn đối phương, nhiệm vụ đi ra ngoài nguy hiểm như thế, không chịu nghỉ ngơi dưỡng sức, lại còn có thể nghĩ tới những chuyện tào lao này.Thiếu nữ không ngờ hắn lại nói như thế, sững sờ một lát, rồi tức khắc tan vỡ òa khóc lớn, nàng khóc nhu nhược động lòng người, làm lòng người ta cũng tan chảy, nếu để người khác nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng thương xót thiếu nữ thuần khiết đáng yêu này, đồng thời mắng chửi kẻ máu lạnh Ôn Thanh Lan, vậy mà có thể tâm địa cứng rắn ức hiếp con gái như thế.Đúng lúc Tiêu Cảnh thu dọn phòng xong đi ra, y vừa đi vừa nói: "Phòng dọn tốt rồi, có thể vào nghỉ ngơi."Thiếu nữ mắt thấy một chân Tiêu Cảnh bước ra cửa phòng, nàng bỗng nhiên hét lên một tiếng, xé vạt áo của mình nhảy xuống sông trước mặt Ôn Thanh Lan.Ôn Thanh Lan: "......"Tiêu Cảnh bị một tiếng hét thảm thương này làm cho kinh ngạc, không khỏi bước đến bên người Ôn Thanh Lan, lúc này y mới nhìn thấy một thiếu nữ vùng vẫy trong nước, không rõ đầu cua tai nheo vung tay áo, thiếu nữ liền lăng không bay lên ngã xuống mặt đất, thiếu nữ nhất thời xấu hổ ngượng ngùng liếc nhìn Tiêu Cảnh, nhưng Tiêu Cảnh không chú ý."Sao vậy?"Dù sao cũng đang ở dưới chân Thiên Giáo, trên đường lại gặp nhiều việc quỷ dị như vậy, tính cảnh giác của mọi người đều vô cùng cao, vốn đang rải rác nghỉ ngơi một bên, nghe tiếng người kêu thê lương thảm thiết, đều đi ra vây xem, ồn ào khó hiểu nhìn thiếu nữ trên mặt đất và Ôn Thanh LanLúc này trong đám người lao tới một người, người này nâng thiếu nữ dậy, cởi áo khoác lên người thiếu nữ, vừa phẫn nộ vừa lo lắng nói: "Sư muội, muội làm sao vậy, có phải có người ăn hiếp muội không?"Thiếu nữ nghe vậy bỗng nhiên che mặt khóc lóc.Người đỡ nàng lập tức nói: "Sư muội đừng sợ, sư phụ sư huynh sẽ làm chủ cho muội."Thiếu nữ khóc đứt gan đứt ruột, nghe đối phương an ủi, mới có dũng khí chỉ vào Ôn Thanh Lan nói: "Hắn..... hắn muốn quấy rối ta, thấy ta chống cự không theo, thì đẩy ta xuống nước muốn giết ta, ta trong lúc sợ hãi liền ngã xuống.""Cái gì?" Thanh niên vừa nghe, lập tức rút kiếm giận dữ chỉ vào Ôn Thanh Lan nói: "Mày cái thằng khốn ra vẻ đạo mạo này, không ngờ lại là người như thế, Tiêu tiên sinh, xin ngài chủ trì công đạo cho sư muội ta!"Nói xong, thanh niên cứ thế nửa quỳ với Tiêu Cảnh, vẻ mặt giận dữ nói.Thiếu nữ thốt ra lời này, xung quanh nhất thời cũng nghị luận sôi nổi, tuy lúc này dân phong cởi mở, nhưng con gái vẫn tương đối chú trọng danh tiết, càng không thể nào dùng loại chuyện này đem ra đùa giỡn, đều nhìn về phía Tiêu Cảnh, xem y muốn nói như thế nào.Tiêu Cảnh: "...."Y tin chắc phẩm vị của sư tôn không có kém như vậy, dùng sức mạnh là cái quỷ gì, dùng sức mạnh không thành liền đẩy xuống sông cái này cũng quá buồn cười, y mặt đẹp dịu ngoan như vậy, tùy ý sư tôn bóp nắn vo viên, sư tôn đều hờ hững với y, chẳng lẽ nữ nhân này lớn lên còn xinh đẹp hơn so với mình sao?Ôn Thanh Lan: "......"Đã lười phản ứng lại với trò khôi hài này, trực tiếp xoay xe lăn trở về nghỉ ngơi.Tiêu Cảnh thấy sư tôn có chút bực bội, vội vàng theo sau, lưu lại một bầy chờ xem kịch vui và người cầu chính nghĩa vẻ mặt mông lung đứng sững tại chỗ.Hai nhân vật trung tâm câu chuyện đã đi, vở tuồng nào còn có thể diễn tiếp, thiếu nữ cũng vạn vạn không ngờ tới kết cục như thế này, tức thì nước mắt lưng tròng đứng thẳng bất động tại chỗ, nhìn quanh bốn phía.Khóc cũng khóc không nổi nữa, Tiêu Cảnh lại không nhìn, thiếu nữ quẹt quẹt nước mắt, ấm ức bỏ đi, còn lại sư huynh đuổi theo sau mông nàng, những người khác thấy nhân vật chính đều đi rồi, cũng ào ào tản ra.Ẩn ở một nơi bí mật gần đó Lận Bạch thấy đại sát chiêu lại có thể kết thúc qua loa như vậy, không khỏi giậm chân thầm hận, miệng nói: "Không phải ngươi nói biện pháp này hữu dụng nhất sao?""Ai biết thái độ Tiêu tiên sinh sẽ như thế này, ta nói Tiểu Bạch à, không bằng ngươi thu tay lại đi, ta thấy Tiêu tiên sinh đối với phu nhân y cảm tình sâu đậm, ngươi căn bản không có chỗ chen chân.""Không thể!" Lận Bạch cả giận nói: "Ta nhất định sẽ đuổi hắn đi." Nói xong cũng phất tay áo bỏ đi."Phu nhân, tiểu nhân đã sớm nói ngài phải lưu tâm đi, xem đi, tiểu nhân không có mặt một lát, ngài đã bị hãm hại rồi." A Lữ đang muốn xoắn tay áo ra ngoài đứng trợ uy, vừa nhìn thấy Ôn Thanh Lan thì tức thì lại lải nhải.Nào ngờ Ôn Thanh Lan nhìn cũng không thèm nhìn A Lữ, trực tiếp lướt qua đối phương vào phòng.Tiêu Cảnh thấy thế, trong lòng lập tức kêu to không tốt, y cảnh cáo trừng mắt nhìn A Lữ, ' rầm ' đóng cửa phòng, A Lữ bị dập té chảy máu mũi, hậm hực đi ngốc trong sân.Trong phòng, Tiêu Cảnh cúi đầu chậm chạp đi theo sau Ôn Thanh Lan, thành thành thật thật hầu hạ Ôn Thanh Lan rửa mặt, đỡ thân thể không mấy nhanh nhẹn của sư tôn lên giường nghỉ ngơi.Ôn Thanh Lan lại là một vẻ mặt trầm lặng, mặc Tiêu Cảnh hầu hạ, cuối cùng nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần.Tiêu Cảnh nào dám đi nghỉ ngơi, chỉ dám cúi đầu quỳ gối ở mép giường, một bộ mặc người trách phạt, nhưng Ôn Thanh Lan lại không thèm liếc mắt nhìn y một cái.Tiêu Cảnh bỗng nhiên tủi thân vô cùng, y nào biết sẽ có người dùng chuyện thiếu não như thế quấy rầy sư tôn, làm sư tôn phiền chán.Huống chi nữ nhân kia còn đi câu dẫn sư tôn, tháo thắt lưng cởi áo trước mặt sư tôn thật không biết xấu hổ!Y còn chưa có câu dẫn sư tôn như vậy đâu, y cười một cái với sư tôn, sư tôn liền mắng y sấp mặt, làm hại y không dám làm ra hành động gì khác.Nhưng nghĩ tới hai ngày nay sư tôn vì mình mà dỗi người khác, trong lòng Tiêu Cảnh lại vui sướng (*).(*) 美滋滋 mỹ tư tư: ý chỉ người trong lòng có chuyện gì đó cao hứng nên vẻ mặt rất chi là đắc ý, vui vẻY bên này suy nghĩ miên man, bên kia tai Ôn Thanh Lan liền nghe âm thanh nhắc nhở tích tích tích của hệ thống, độ hắc hóa độ ngọt ngào độ thân mật không ngừng tăng lên hạ xuống, làm cho Ôn Thanh Lan hạn hán lời đến cực điểm.Một lát sau, Ôn Thanh Lan không thể nhịn được nữa mở mắt ra, lạnh mặt trách mắng: "Quỳ trên mặt đất làm gì, ngại mắt bản tôn phải không?"Lâu lắm không ai giáo huấn, đột nhiên đụng phải gương mặt lạnh băng của sư tôn, trong lòng Tiêu Cảnh một trận ủy khuất, tròng mắt y ướt đẫm nhìn về phía Ôn Thanh Lan, rất nhanh lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đệ tử biết sai, mong sư tôn trách phạt."Ôn Thanh Lan ngoài cười nhưng trong không cười lạnh lùng nói: "Ta phạt ngài làm cái gì, Tiêu tiên sinh, hiện giờ rất lợi hại mà, nào dám lại phạt ngài ."Lời này vừa nói ra, Tiêu Cảnh tức khắc run lên, quỳ càng thấp, giọng nói đậm mùi ấm ức: "Mong sư tôn trách phạt đệ tử, đệ tử có lỗi."Dáng vẻ cô vợ nhỏ này, Ôn Thanh Lan lại bùng lên lửa giận không biết tên, tiểu đồ đệ có khuôn mặt dài xinh đẹp, làm việc loằng ngoằng loằng nghèo kéo dài lê thê, cùng đại đồ đệ làm việc trầm ổn kia của hắn thật không thể so sánh.Hắn không khỏi xoay người, mắt không thấy tâm không phiền, trong miệng lạnh lùng nói: "Vậy ngươi cứ quỳ đi."Thốt ra lời này, Tiêu Cảnh yên tĩnh, quy củ quỳ gối bên giường, nhìn sư tôn nghỉ ngơi.Ôn Thanh Lan thầm nói một tiếng, thật là da ngứa thiếu đánh, rất nhanh thì chìm vào giấc ngủ.Có điều Ôn Thanh Lan không thể an ổn mà nghỉ ngơi một đêm, không lâu lắm, hắn đã được tiểu đồ đệ bế lên đặt trên xe lăn.Động tác lớn như vậy, hắn đương nhiên cũng thanh tỉnh, liền giương mắt nhìn về phía Tiêu Cảnh.Tiêu Cảnh lúc này vẻ mặt cảnh giác, con ngươi đen kịt của y lóe lên máu tanh chỉ dã thú đi săn mới có, không chớp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa nói: "Sư tôn, có địch tấn công, đệ tử mang người đi ra ngoài."Ôn Thanh Lan ngồi vững trên xe lăn, tùy ý đồ đệ đẩy hắn ra cửa phòng.Lúc này ở gian ngoài tất cả mọi người đã tỉnh dậy tụ tập lại một chỗ, những thứ vĩnh viễn không thể tỉnh lại cũng đều tỉnh lại.Bấy giờ, bên ngoài thôn nhỏ đã vây đầy quái vật xương khô hình người cứng ngắc, những quái vật này di chuyển theo nhịp điệu 'kèn kẹt kèn kẹt' vọt tới chỗ bọn họ.
(*) chỉ túy kim mê.Tiêu Cảnh làm việc chuyến này là người có địa vị cao nhất, dĩ nhiên chọn phòng ở tốt nhất, nhà nông này xây chẳng những rắn chắc, mà còn rộng lớn, xung quanh cũng không có phân và nước tiểu buồn nôn của động vật.Chỉ là thôn trấn bị Thiên Giáo tàn phá hồi lâu, hiện giờ khắp nơi vươn đầy tro bụi mạng nhện, còn có một số động vật không có mắt làm ổ ở chỗ này.Vì có thể để sư tôn đặt chân, Tiêu Cảnh liền đi vào phòng quét dọn, sư tôn dĩ nhiên là nán lại bên ngoài ngắm hoa ngắm trăng, chờ vào ở là được rồi."Phu nhân nói thật, ngài nên lưu tâm đi, bọn tiểu yêu tinh kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ."A Lữ vẫn không cam lòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chạy tới nói thầm bên tai Ôn Thanh Lan.Nhưng nghĩ cũng biết Ôn Thanh Lan căn bản nghe cũng không thèm nghe.A Lữ còn muốn nói gì đó, Tiêu Cảnh đã ở trong phòng kêu: "A Lữ, còn không qua đây hỗ trợ."A Lữ đành phải bất đắc dĩ chạy về phòng, trước khi đi còn có chút không yên tâm nhìn về phía Ôn Thanh Lan, trong lòng cầu nguyện phu nhân có thể đột nhiên thông suốt.Nhưng hiển nhiên, gã phải thất vọng rồi.Sau khi A Lữ rời đi, một thiếu nữ mặc váy xanh lam đi tới chỗ Ôn Thanh Lan.Thiếu nữ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, đúng là như đóa hoa như hoa như ngọc, nàng sinh điềm đạm đáng yêu, một khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, không chút phấn son, trông ngây thơ đơn thuần, không biết chuyện đời, tựa như muội muội đáng yêu nhà bên, trên tóc mai một đóa hoa nhung(*), càng có vẻ xinh xắn dễ thương.(*) hoa nhung tuyết hay còn gọi là hoa thùy trinh, một trong những loài hoa núi nổi tiếng ở Châu Âu. (hình trên đầu)Nhưng trong mắt thiếu nữ lại tràn đầy đau thương u sầu, khiến người nhìn run run trong lòng, muốn vuốt bỏ ưu thương của nàng.Nàng nhút nhát đi tới trước mặt Ôn Thanh Lan, hơn nửa ngày mới lấy hết can đảm nói: "Ngài...... Ngài là phu nhân của y đi, nô gọi Thủy Nhi, nhìn ngài khí chất cao quý phong tư hơn người, nô rất hâm mộ."Nói xong đôi mắt của nàng dần ảm đạm.Ôn Thanh Lan thoáng cho đối phương một cái nhìn, không nói tiếng nào xem đối phương muốn làm cái gì.Chỉ thấy thiếu nữ cắn chặt răng, đột nhiên quỳ xuống khóc cầu nói: "Nô biết thế này rất quá phận, nhưng nô thật sự rất yêu Tiêu tiên sinh, nô kiềm chế không được, công tử, nô không cầu thứ gì, cũng không dám vọng tưởng danh phận gì, chỉ cần ngài đồng ý để tiên sinh nhận nô, kêu nô đi theo bên người ngài bưng trà rót nước cũng được, hô quát đánh chửi đều được, nô nguyện ý làm tỳ nữ thấp hèn nhất, chỉ cầu có thể đi theo bên người Tiêu tiên sinh, cầu xin ngài, công tử, đúng rồi, nô còn có thể sinh con dưỡng cái cho Tiêu tiên sinh, công tử lại không được, nhưng nô nguyện ý đưa con cho công tử, củng cố địa vị của công tử, nô cái gì cũng không cầu, chỉ cầu có thể lưu lại."(*) Nô: tiếng phụ nữ tự khiêm xưng ngày xưa.Ôn Thanh Lan lãnh đạm nói: "Ừ, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng, không xứng với y."Coi như trong 《 Chí Thần Truyện 》hậu cung đồ đệ chay mặn gì cũng ăn, nhưng về sau sẽ không có, có lẽ Tiêu Cảnh sẽ cưới một nữ nhân cùng hiếu kính hắn, nhưng nữ nhân thế này làm vợ đồ đệ hắn, Ôn Thanh Lan một chút cũng không vui, hắn thấy chẳng ra sao.Nếu không phải cả người lười biếng không muốn động, Ôn Thanh Lan càng muốn giáo huấn đối phương, nhiệm vụ đi ra ngoài nguy hiểm như thế, không chịu nghỉ ngơi dưỡng sức, lại còn có thể nghĩ tới những chuyện tào lao này.Thiếu nữ không ngờ hắn lại nói như thế, sững sờ một lát, rồi tức khắc tan vỡ òa khóc lớn, nàng khóc nhu nhược động lòng người, làm lòng người ta cũng tan chảy, nếu để người khác nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng thương xót thiếu nữ thuần khiết đáng yêu này, đồng thời mắng chửi kẻ máu lạnh Ôn Thanh Lan, vậy mà có thể tâm địa cứng rắn ức hiếp con gái như thế.Đúng lúc Tiêu Cảnh thu dọn phòng xong đi ra, y vừa đi vừa nói: "Phòng dọn tốt rồi, có thể vào nghỉ ngơi."Thiếu nữ mắt thấy một chân Tiêu Cảnh bước ra cửa phòng, nàng bỗng nhiên hét lên một tiếng, xé vạt áo của mình nhảy xuống sông trước mặt Ôn Thanh Lan.Ôn Thanh Lan: "......"Tiêu Cảnh bị một tiếng hét thảm thương này làm cho kinh ngạc, không khỏi bước đến bên người Ôn Thanh Lan, lúc này y mới nhìn thấy một thiếu nữ vùng vẫy trong nước, không rõ đầu cua tai nheo vung tay áo, thiếu nữ liền lăng không bay lên ngã xuống mặt đất, thiếu nữ nhất thời xấu hổ ngượng ngùng liếc nhìn Tiêu Cảnh, nhưng Tiêu Cảnh không chú ý."Sao vậy?"Dù sao cũng đang ở dưới chân Thiên Giáo, trên đường lại gặp nhiều việc quỷ dị như vậy, tính cảnh giác của mọi người đều vô cùng cao, vốn đang rải rác nghỉ ngơi một bên, nghe tiếng người kêu thê lương thảm thiết, đều đi ra vây xem, ồn ào khó hiểu nhìn thiếu nữ trên mặt đất và Ôn Thanh LanLúc này trong đám người lao tới một người, người này nâng thiếu nữ dậy, cởi áo khoác lên người thiếu nữ, vừa phẫn nộ vừa lo lắng nói: "Sư muội, muội làm sao vậy, có phải có người ăn hiếp muội không?"Thiếu nữ nghe vậy bỗng nhiên che mặt khóc lóc.Người đỡ nàng lập tức nói: "Sư muội đừng sợ, sư phụ sư huynh sẽ làm chủ cho muội."Thiếu nữ khóc đứt gan đứt ruột, nghe đối phương an ủi, mới có dũng khí chỉ vào Ôn Thanh Lan nói: "Hắn..... hắn muốn quấy rối ta, thấy ta chống cự không theo, thì đẩy ta xuống nước muốn giết ta, ta trong lúc sợ hãi liền ngã xuống.""Cái gì?" Thanh niên vừa nghe, lập tức rút kiếm giận dữ chỉ vào Ôn Thanh Lan nói: "Mày cái thằng khốn ra vẻ đạo mạo này, không ngờ lại là người như thế, Tiêu tiên sinh, xin ngài chủ trì công đạo cho sư muội ta!"Nói xong, thanh niên cứ thế nửa quỳ với Tiêu Cảnh, vẻ mặt giận dữ nói.Thiếu nữ thốt ra lời này, xung quanh nhất thời cũng nghị luận sôi nổi, tuy lúc này dân phong cởi mở, nhưng con gái vẫn tương đối chú trọng danh tiết, càng không thể nào dùng loại chuyện này đem ra đùa giỡn, đều nhìn về phía Tiêu Cảnh, xem y muốn nói như thế nào.Tiêu Cảnh: "...."Y tin chắc phẩm vị của sư tôn không có kém như vậy, dùng sức mạnh là cái quỷ gì, dùng sức mạnh không thành liền đẩy xuống sông cái này cũng quá buồn cười, y mặt đẹp dịu ngoan như vậy, tùy ý sư tôn bóp nắn vo viên, sư tôn đều hờ hững với y, chẳng lẽ nữ nhân này lớn lên còn xinh đẹp hơn so với mình sao?Ôn Thanh Lan: "......"Đã lười phản ứng lại với trò khôi hài này, trực tiếp xoay xe lăn trở về nghỉ ngơi.Tiêu Cảnh thấy sư tôn có chút bực bội, vội vàng theo sau, lưu lại một bầy chờ xem kịch vui và người cầu chính nghĩa vẻ mặt mông lung đứng sững tại chỗ.Hai nhân vật trung tâm câu chuyện đã đi, vở tuồng nào còn có thể diễn tiếp, thiếu nữ cũng vạn vạn không ngờ tới kết cục như thế này, tức thì nước mắt lưng tròng đứng thẳng bất động tại chỗ, nhìn quanh bốn phía.Khóc cũng khóc không nổi nữa, Tiêu Cảnh lại không nhìn, thiếu nữ quẹt quẹt nước mắt, ấm ức bỏ đi, còn lại sư huynh đuổi theo sau mông nàng, những người khác thấy nhân vật chính đều đi rồi, cũng ào ào tản ra.Ẩn ở một nơi bí mật gần đó Lận Bạch thấy đại sát chiêu lại có thể kết thúc qua loa như vậy, không khỏi giậm chân thầm hận, miệng nói: "Không phải ngươi nói biện pháp này hữu dụng nhất sao?""Ai biết thái độ Tiêu tiên sinh sẽ như thế này, ta nói Tiểu Bạch à, không bằng ngươi thu tay lại đi, ta thấy Tiêu tiên sinh đối với phu nhân y cảm tình sâu đậm, ngươi căn bản không có chỗ chen chân.""Không thể!" Lận Bạch cả giận nói: "Ta nhất định sẽ đuổi hắn đi." Nói xong cũng phất tay áo bỏ đi."Phu nhân, tiểu nhân đã sớm nói ngài phải lưu tâm đi, xem đi, tiểu nhân không có mặt một lát, ngài đã bị hãm hại rồi." A Lữ đang muốn xoắn tay áo ra ngoài đứng trợ uy, vừa nhìn thấy Ôn Thanh Lan thì tức thì lại lải nhải.Nào ngờ Ôn Thanh Lan nhìn cũng không thèm nhìn A Lữ, trực tiếp lướt qua đối phương vào phòng.Tiêu Cảnh thấy thế, trong lòng lập tức kêu to không tốt, y cảnh cáo trừng mắt nhìn A Lữ, ' rầm ' đóng cửa phòng, A Lữ bị dập té chảy máu mũi, hậm hực đi ngốc trong sân.Trong phòng, Tiêu Cảnh cúi đầu chậm chạp đi theo sau Ôn Thanh Lan, thành thành thật thật hầu hạ Ôn Thanh Lan rửa mặt, đỡ thân thể không mấy nhanh nhẹn của sư tôn lên giường nghỉ ngơi.Ôn Thanh Lan lại là một vẻ mặt trầm lặng, mặc Tiêu Cảnh hầu hạ, cuối cùng nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần.Tiêu Cảnh nào dám đi nghỉ ngơi, chỉ dám cúi đầu quỳ gối ở mép giường, một bộ mặc người trách phạt, nhưng Ôn Thanh Lan lại không thèm liếc mắt nhìn y một cái.Tiêu Cảnh bỗng nhiên tủi thân vô cùng, y nào biết sẽ có người dùng chuyện thiếu não như thế quấy rầy sư tôn, làm sư tôn phiền chán.Huống chi nữ nhân kia còn đi câu dẫn sư tôn, tháo thắt lưng cởi áo trước mặt sư tôn thật không biết xấu hổ!Y còn chưa có câu dẫn sư tôn như vậy đâu, y cười một cái với sư tôn, sư tôn liền mắng y sấp mặt, làm hại y không dám làm ra hành động gì khác.Nhưng nghĩ tới hai ngày nay sư tôn vì mình mà dỗi người khác, trong lòng Tiêu Cảnh lại vui sướng (*).(*) 美滋滋 mỹ tư tư: ý chỉ người trong lòng có chuyện gì đó cao hứng nên vẻ mặt rất chi là đắc ý, vui vẻY bên này suy nghĩ miên man, bên kia tai Ôn Thanh Lan liền nghe âm thanh nhắc nhở tích tích tích của hệ thống, độ hắc hóa độ ngọt ngào độ thân mật không ngừng tăng lên hạ xuống, làm cho Ôn Thanh Lan hạn hán lời đến cực điểm.Một lát sau, Ôn Thanh Lan không thể nhịn được nữa mở mắt ra, lạnh mặt trách mắng: "Quỳ trên mặt đất làm gì, ngại mắt bản tôn phải không?"Lâu lắm không ai giáo huấn, đột nhiên đụng phải gương mặt lạnh băng của sư tôn, trong lòng Tiêu Cảnh một trận ủy khuất, tròng mắt y ướt đẫm nhìn về phía Ôn Thanh Lan, rất nhanh lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đệ tử biết sai, mong sư tôn trách phạt."Ôn Thanh Lan ngoài cười nhưng trong không cười lạnh lùng nói: "Ta phạt ngài làm cái gì, Tiêu tiên sinh, hiện giờ rất lợi hại mà, nào dám lại phạt ngài ."Lời này vừa nói ra, Tiêu Cảnh tức khắc run lên, quỳ càng thấp, giọng nói đậm mùi ấm ức: "Mong sư tôn trách phạt đệ tử, đệ tử có lỗi."Dáng vẻ cô vợ nhỏ này, Ôn Thanh Lan lại bùng lên lửa giận không biết tên, tiểu đồ đệ có khuôn mặt dài xinh đẹp, làm việc loằng ngoằng loằng nghèo kéo dài lê thê, cùng đại đồ đệ làm việc trầm ổn kia của hắn thật không thể so sánh.Hắn không khỏi xoay người, mắt không thấy tâm không phiền, trong miệng lạnh lùng nói: "Vậy ngươi cứ quỳ đi."Thốt ra lời này, Tiêu Cảnh yên tĩnh, quy củ quỳ gối bên giường, nhìn sư tôn nghỉ ngơi.Ôn Thanh Lan thầm nói một tiếng, thật là da ngứa thiếu đánh, rất nhanh thì chìm vào giấc ngủ.Có điều Ôn Thanh Lan không thể an ổn mà nghỉ ngơi một đêm, không lâu lắm, hắn đã được tiểu đồ đệ bế lên đặt trên xe lăn.Động tác lớn như vậy, hắn đương nhiên cũng thanh tỉnh, liền giương mắt nhìn về phía Tiêu Cảnh.Tiêu Cảnh lúc này vẻ mặt cảnh giác, con ngươi đen kịt của y lóe lên máu tanh chỉ dã thú đi săn mới có, không chớp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa nói: "Sư tôn, có địch tấn công, đệ tử mang người đi ra ngoài."Ôn Thanh Lan ngồi vững trên xe lăn, tùy ý đồ đệ đẩy hắn ra cửa phòng.Lúc này ở gian ngoài tất cả mọi người đã tỉnh dậy tụ tập lại một chỗ, những thứ vĩnh viễn không thể tỉnh lại cũng đều tỉnh lại.Bấy giờ, bên ngoài thôn nhỏ đã vây đầy quái vật xương khô hình người cứng ngắc, những quái vật này di chuyển theo nhịp điệu 'kèn kẹt kèn kẹt' vọt tới chỗ bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz