[Đam mỹ][Edit] Gặp phải ma tu, thần cũng khóc
Chương 9: Đáng đời
"Tỉnh rồi?" - Một giọng nam khô khốc vang lên bên tai.
Bầu không khí xung quanh rất yên tĩnh, hẳn là đang ở trong phòng, Cố Tây Châu nghĩ.
"Mày nói đi, mày bịa ra chuyện bị hiếp đúng không, nhất định là do mày học không tốt, đi dụ dỗ đàn ông!" - Người đàn ông bực bội, tức giận nói.
Cố Tây Châu mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên giường, tuy rằng đắp kín chăn nhưng lạnh toát cả người, đang nói chuyện thì điện thoại của người đàn ông trung niên vang lên, ông ta liếc mắt nhìn tên người gọi đến, mặc kệ cô gái nằm trên giường, đi ra ngoài để nghe điện thoại trước.
"Ông chủ, trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?"
"Cậu Lâm à, xin lỗi, tôi có lỗi với cậu! Là do con trai ngu ngốc của tôi, tại sao tôi lại sinh ra một đứa súc sinh như vậy! Nó còn động vào con gái cậu, con súc sinh này, tôi nhất định phải đánh chết nó!"
"Cậu Lâm, cậu cũng biết tôi chỉ có một đứa con trai như vậy, nếu thật sự nó phải đi tù, tôi, tôi rất đau lòng, cậu xem có thể giải quyết riêng không, tôi đưa cậu một triệu..."
Người đàn ông nghe điện thoại sững sờ, tay run run: "C... con gái tôi... bị con trai ông cưỡng hiếp?"
Người ở đầu dây bên kia nói: "Đúng, ừm, mấy đứa nhỏ này rảnh rỗi không có chuyện gì thì xem mấy cái video, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."
"Cậu Lâm, tôi bảo đảm việc này chỉ cần giải quyết riêng, cậu biết, tôi biết, ông trời biết, nếu con gái cậu không thi nổi đại học, tôi sẽ gửi nó ra nước ngoài, sẽ không có ai biết, cậu cũng không muốn chuyện của con gái mình bị người khác biết đúng không? Nói ra thì không ổn... đúng không?"
Người bên kia càng hứa nhiều, khóe miệng người đàn ông bên này càng có ý cười, nhưng giọng nói lại rất trầm, mang theo bất mãn, cùng đối phương cò kè mặc cả.
"Tôi muốn những thứ này sao? Đây là con gái của tôi, ông cho rằng tôi có thể bỏ qua chỉ vì những thứ này sao?"
Cố Tây Châu đang nằm trên giường nghe chữ được chữ mất, nhưng khi người đàn ông bước vào, hắn liền hiểu rõ tình hình, đây là ký ức của Lâm Viện, hắn giống như thay thế vị trí của cô, trở thành trải nghiệm của bản thân.
Cha của Lâm Viện trên miệng bảo là vì con gái, lại cò kè mặc cả với đối phương, đem chuyện Lâm Viện bị cưỡng hiếp lần này trao đổi với lợi ích, tiền tài, địa vị, hơn nữa, ông ta nắm trong tay nhược điểm này, ngay cả ông chủ cũng phải nể mặt ông ta.
Vài ngày sau, Lâm Viện mới hồi phục được một chút, vừa tỉnh lại liền túm người nhà hỏi thăm cảnh sát.
"Ba, khi nào thì cảnh sát tới?"
"Khi nào thì bọn họ mới tới, khăn quàng cổ của con đâu? Phía trên có... có tinh dịch của tên súc sinh kia, đúng vậy, là bằng chứng!"
"Mẹ, con khỏe rồi, con có thể đi lấy lời khai!"
Thiếu nữ liên tục hỏi, nhưng trong nhà không ai trả lời câu hỏi của cô, ngay cả người mẹ yêu quý nhất cũng có thái độ khác lạ.
"Viện Viện ngoan, thật ra nhà mình không báo cảnh sát, con vẫn phải học cấp ba rồi thi đại học, không thể vì chuyện này mà chậm trễ, không sao đâu, chỉ cần chúng ta không nói ra thì sẽ không có ai biết chuyện." - Mẹ của Lâm Viện động viên Lâm Viện theo yêu cầu của cha cô.
"Không, con không muốn, con muốn tố cáo nó! Con không quan tâm, con có thể thi đậu! Con có thể!" - Lâm Viện gào lên, khóc lóc thảm thiết.
Lại vài ngày sau, Lâm Viện thừa dịp người nhà không chú ý, gọi điện thoại báo cảnh sát.
"Không, không, làm ơn, hãy tin tôi, tôi muốn báo cảnh sát, tôi bị cưỡng hiếp!" - Cô gái tuyệt vọng ôm lấy viên cảnh sát bị người nhà đuổi ra cổng.
Các cảnh sát cũng hơi bất đắc dĩ, họ vừa muốn nói chuyện, thì cha của Lâm Viện đã tóm được cô rời khỏi phía cảnh sát, rồi tát vào mặt cô một cái.
"Mày không xấu hổ, nhưng tao xấu hổ!" - Ông ta quay sang nói chuyện với vài cảnh sát, chỉ chỉ đầu của mình, "Con gái tôi chỗ này không bình thường, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho các cậu!"
Vài cảnh sát muốn nói điều gì đó, nhưng bất lực, đối phương đã đóng cửa lại, họ không thể làm gì khác ngoài rời đi.
Cha của Lâm Viện túm tóc cô: "Mày nghĩ gọi cảnh sát có ích không? Chiếc khăn quàng cổ ở chỗ tao, không có khăn thì đừng nghĩ đến việc định tội cho nó, con nghe lời ba, tất cả tiền bạc ba làm ra sau này đều là của con, ba cũng là vì tốt cho cái nhà này!"
Lâm Viện trừng mắt nhìn ông, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lâm Viện ở nhà tuyệt vọng, điên cuồng la hét, cãi vã với gia đình, mặt mũi dữ tợn.
Cảm giác tuyệt vọng như vậy Cố Tây Châu chưa bao giờ trải qua, lần đau đớn nhất là khi hắn vừa xuyên qua một thế giới khác, nhưng hắn thích nghi được với cuộc sống ở đó rất nhanh.
Vài ngày sau, cô bình tĩnh trở lại trường học, lúc này Chu Liễu xuất hiện.
"Lâm Viện, rốt cuộc cậu bị sao vậy?"
"Cậu nói cho tớ biết, tớ sẽ giúp cậu!"
Sau khi cãi vã với cha mẹ ở cổng trường một lần nữa, thấy Chu Liễu tìm tới, Lâm Viện đã chịu kể ra mọi chuyện.
Sau khi bàn bạc với cô, Chu Liễu định dùng dư luận để khiến cảnh sát kiểm tra lại, tới điều tra chiếc khăn quàng cổ được giấu trong nhà!
Theo như kế hoạch, Chu Liễu vì cố ý tung tin đồn nên bị cảnh sát dẫn đi để điều tra, khi về thì xảy ra tranh cãi với Cao Hàng Nhất, Cao Hàng Nhất lỡ tay đẩy Chu Liễu rơi xuống lầu tử vong.
Bởi vì không có bằng chứng vật chứng, nên không thể chứng minh Chu Liễu là bị Cao Hàng Nhất đẩy ngã hay tự ngã xuống, nhà họ Cao lại đưa cho nhà Chu Liễu một số tiền lớn, nhà họ Chu không còn một mực chắc chắn rằng Chu Liễu chết là do mưu sát, không tố cáo Cao Hàng Nhất nữa.
Vụ việc này bất đắc dĩ trở thành một án tự sát.
Sau đó, tin đồn không biết lan truyền như thế nào, lại trở thành Chu Liễu cưỡng hiếp người khác cho nên nhảy lầu tự sát.
Lâm Viện không thể dung túng cho người khác vu khống Chu Liễu, vì vậy cô đã xin giáo viên tiếng Anh địa chỉ nhà của Chu Liễu, trốn học đến nhà họ Chu, nhưng những lời của nhà họ Chu như dội một gáo nước lạnh lên đầu cô, trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết cô.
"Người chết không thể sống lại, cho dù có bắt nó phải đền mạng, Chu Liễu cũng không thể sống lại, không bằng bắt bọn họ đưa tiền, ngày thường sống tốt hơn một chút."
Ngày hôm sau, trong lớp đang vang vọng tiếng đọc sách, cô liếc nhìn các bạn xung quanh, liếc nhìn Cao Hàng Nhất dương dương tự đắc, cô càng nghĩ càng tức giận, tại sao tiền lại có thể mua được trinh tiết của cô, có thể mua được mạng sống của cậu ấy?
Ánh mắt của Lâm Viện rơi vào chỗ ngồi trống bên cạnh, cô đột nhiên đặt cuốn sách trên tay xuống, đẩy cửa sổ lớp học ra dưới ánh nhìn của mọi người.
Cô quay đầu nhìn lại, lớp học này, những học sinh trong lớp, cô nhìn thấy khuôn mặt của Cao Hàng Nhất lộ ra vẻ sợ hãi.
Cô gái bay ra giữa không trung, Cố Tây Châu có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lâm Viện, là kinh hoàng và tuyệt vọng, cô nhìn chằm chằm vào những người đang nhìn mình từ trên cao, bao gồm cả tên súc sinh kia, cô mở miệng nói cái gì, thế nhưng Cố Tây Châu cuối cùng cũng không nghe rõ những lời cô nói.
Chỉ trong chốc lát đó, hắn dường như nghe thấy tiếng dây xích bị đứt, sau đó tất cả hình ảnh đột ngột kết thúc.
"Bim bim bim!"
Cố Tây Châu đột nhiên tỉnh lại, lập tức hoàn hồn, phát hiện mình đang chạy trên đường, trên đường có tiếng còi xe ô tô, phía trước còn có hai người đàn ông đang chạy. Hắn ngây ngẩn, đột nhiên có một bàn tay tóm lấy hắn kéo về phía sau.
"A-"
"Rầm!"
Cửa sổ kính trên đỉnh tòa nhà bất ngờ rơi từ độ cao hàng chục mét xuống, tông thẳng vào hai người đàn ông cách hắn một bước.
Cùng lúc đó, một tiếng gào lo lắng vang lên sau lưng hắn: "Anh Cố, anh Cố, anh không sao chứ!"
Một người đàn ông trẻ tuổi chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng phía trước, thầm tặc lưỡi, quay đầu nhìn Cố Tây Châu cẩn thận, hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Anh Cố, anh đuổi theo tội phạm cũng không cần liều mạng như vậy."
Cố Tây Châu sửng sốt.
Cậu đi tới kiểm tra hai người trên mặt đất, cau mày nói: "Má, hai người này, chết đến mức không chết thêm được nữa!" - Người đàn ông lấy điện thoại trong túi ra, đối chiếu mặt mũi một hồi.
"Hừ, hẳn là hai kẻ tù nhân trốn trại này rồi, mẹ nó, đến thành phố của chúng ta, vừa chạy vừa giết người, đáng đời! Đều là quả báo!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz