ZingTruyen.Xyz

Dam My Dang Tien Hanh Trom Long Trao Phung Tu Huong Minh Nguyet

Edit: Nananiwe

Trong hang ổ của mã tặc, kẻ ác thì bị chém đầu, người vô tội thì được cứu ra, nhóm binh sĩ còn thu được chiến lợi phẩm rất phong phú, không khí hiện tại vô cùng náo nhiệt. Nếu theo lẽ thường thì rất có thể Hạ Hầu Tuyên đã diễn thuyết một bài thật xúc động để cổ vũ sĩ khí, thu mua lòng người một phen.

Nhưng mà Hạ Hầu Tuyên không nói gì cả, trực tiếp giao việc phân phát chiến lợi phẩm cho Hứa Thắng và Trần Thục Dao, bản thân thì đi tới bên cạnh nghỉ ngơi: Thứ nhất, thân binh của hắn chắc chắn đang rất trông mong mà nhìn chằm chằm chiến lợi phẩm, nói tràng giang đại hải chỉ làm bọn họ mất kiên nhẫn thêm; thứ hai, Hạ Hầu Tuyên cũng không thích hợp nói to nói nhiều, một hai câu là được rồi, nếu nói nhiều hơn lại lộ ra quá bá đạo... Thôi, chắc chắn là không thỏa đáng.

Vì vậy Hạ Hầu Tuyên dứt khoát phất tay mặc kệ như nhà giàu mới nổi, khoan thai ôm quyền đứng dưới bóng râm cạnh hàng rào, nhìn mọi người vui tươi hớn hở phân chia tiền bạc.

Một lát sau, cảm giác chém giết căng thẳng trên chiến trường dần tản đi, tâm tình của Hạ Hầu Tuyên đã hoàn toàn bình phục. lông mày giãn ra, môi lộ ý cười nhàn nhạt: Qua trận chiến vừa rồi, cuối cùng thì mấy trăm người này cũng thật sự trở thành thân binh của hắn, làm sao hắn không vui cho được?

Lúc này, Tề tĩnh An đang nhàn rỗi cũng đi tới, Hạ Hầu Tuyên thấy hai mắt đối phương sáng ngời, cười rất ngọt ngào, hình như còn vui hơn hắn vài phần. Trái tim khẽ động, Hạ Hầu Tuyên bật thốt lên: "Tĩnh An, trận chiến này ta biểu hiện thế nào?"

"Đương nhiên là rất tốt." Tề tĩnh An không chút keo kiệt mà tán dương, cười khen: "Có ngươi xung phong lên trước để ra đòn phủ đầu, vừa có thể áp đảo kẻ địch, vừa để lại ấn tượng đầu tiên sâu sắc cho người của mình, quả thực là vô cùng tuyệt vời."

Tề tĩnh An tán dương một câu rất đơn giản nhưng lại nghe êm tai hơn tiếng hoan hô nhiệt liệt ngoài kia nhiều. Hạ Hầu Tuyên nghe xong không tự giác cong mày vui mừng, nhưng lại lập tức sinh ra cảm giác quẫn bách kỳ lạ: Nghe khen ngợi vài câu đã vui vẻ, sao bản thân lại ấu trĩ đến vậy được chứ? Nghĩ như thế, Hạ Hầu Tuyên nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, nghiêm mặt nói: "Tĩnh An là người ta tin tưởng nhất, ngươi không thể khen ta như vậy, phải tìm ra sơ suất để sửa chữa, tùy thời đả kích ta mới đúng."

"A?" Tề tĩnh An thấy Hạ Hầu Tuyên nháy mắt biến đổi sắc mặt, dáng vẻ nỗ lực kiềm chế kiêu ngạo, trong lòng cảm thấy vô cùng thú vị, cười tủm tỉm nói: "Ta cũng không muốn làm thần tử khuyên can để bị người ghét bỏ, nếu ngươi đang vui vẻ ta lại hắt nước lạnh, chẳng phải là chưa bao lâu sẽ thất sủng ư?"

Thất sủng? Hạ Hầu Tuyên liên tưởng đến hậu cung giai lệ, không khỏi bật cười nói: "Xem ra Tĩnh An cũng có vài phần tiềm chất nịnh thần, thật là lém lỉnh. Hơn nữa ngươi cũng xem nhẹ ta quá rồi, ta là loại người tính toán so đo với thần tử can ngăn sao?"

"Ồ, điều này cũng khó nói. Mọi người ai ai cũng thích phô ra bản thân rộng lượng, nhưng từ cổ chí kim, kết cục của thần tử can gián vẫn luôn thảm nhất... Cuộc sống sinh thời lạnh lẽo thê lương, sau khi chết để lại tiếng thơm; còn chẳng sảng khoái bằng làm nịnh thần kiêu ngạo một đời, chết rồi để lại tiếng xấu muôn đời." Tề tĩnh An buong lỏng tay, lộ ra biểu tình trêu ghẹo.

Hạ Hầu Tuyên cười hừ: "Nịnh thần chưa chắc đã kiêu ngạo một đời, có không ít người mới đắc ý được nửa đời đã bị xử trảm đấy."

"Đúng là như vậy, cho nên ta vừa không muốn làm trung thần, vừa chẳng muốn làm nịnh thần..." Khóe mắt Tề tĩnh An cong cong, cười đến có chút gian xảo: "Hợp nhất hai kiểu người này lại sẽ biến thành hiền thần, đó mới là mục tiêu của ta."

Hạ Hầu Tuyên khiêu mi, nói: "Ồ? Vậy Tĩnh An "hiền" một cái cho ta xem?"

Tề tĩnh An gật đầu nói: ""Hiền" cũng không phải việc khó, chỉ cần khen Điện hạ một câu như vừa nãy ta làm, sau đó thêm "nhưng mà" vào phía sau là được." Nói xong cười rất tự tin, tiếp tục nói: "Theo phong cách của hiền thần, có lẽ ta nên nói —— Tướng quân lĩnh quân tác chiến, biểu hiện tất nhiên là vô cùng tốt. Nhưng mà tướng quân thân thể vàng ngọc, sau này vẫn ít nên xung phong đi đầu thôi, cho thuộc hạ cơ hộ san sẻ với ngài đi... Với tài năng của tướng quân, chỉ cần đứng trong lều trại vẽ ra kế hoạch để quyết định thắng lợi ở ngàn dặm bên ngoài."

"Ha ha, nói hay lắm, ngoài mặt là khuyên ngăn, thực tế là nịnh bợ, còn tiện thể biểu hiện tấm lòng trung thành, đúng thật là đủ hiền... Hiền huệ như vậy, ta thích." Hạ Hầu Tuyên thấy Tề tĩnh An cười xán lạn, nhịn không được chọc chọc núm đồng tiền đáng yêu trên má y, chuyển chủ đề câu chuyện, đề cập đến khái niện "hiền thần" và "hiền thê", đùa giỡn người anh em tốt này của hắn một phen.

Trong lúc nhất thời, Tề tĩnh An mặt đỏ tai hồng đứng ngốc tại chỗ, tay chân không biết nên đặt ở đâu mới tốt, mơ mơ màng màng nghĩ: Thế mà công chúa lại đùa giỡn mình giữa chốn đông người như vậy, không chỉ nói miệng mà còn dùng hành động, nếu để người khác thấy được không phải sẽ cho rằng công chúa không nghiêm túc sao... Cơ mà như vậy cũng chẳng là gì cả, dù sao thì mình cũng không ngại, người sắp làm phò mã là mình chứ đâu phải bọn họ, người khác nghĩ thế nào cũng mặc kệ...

Nhìn thấy dáng vẻ Tề tĩnh An tròn mắt, vừa ngạc nhiên lại vừa ngại ngùng có chút mừng rỡ, Hạ Hầu Tuyên cười nhẹ một tiếng, thầm nghĩ đùa giỡn người anh em ngây thơ này của mình cũng rất thú vị... Hắn thoải mái thu tay lại, đang suy nghĩ xem sau này có nên thường xuyên đùa giỡn Tề tĩnh An không, coi như là gia vị cho cuộc sống.

Với thái độ "không có chút rụt rè nào" của Hạ Hầu Tuyên, Tề tĩnh An cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa ngọt ngào. Nhưng y lại lập tức nhận thấy mình đường đường là nam nhi mà lại bị vợ tương lai đùa giỡn đến mức không biết xoay sở kiểu gì không khỏi quá yếu thế. Vì vậy Tề tĩnh An đè thấp tiếng nói, đả kích một phen: "Thật không biết phải làm sao, nếu Tuyên muội không có tiềm chất làm vợ hiền, vậy ta chỉ có thể nỗ lực nhiều hơn thôi."

"Tuyên muội?!" Biểu tình trên mặt Hạ Hầu Tuyên cứng ngắc, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày trào ngược, răng nanh ê ẩm: "Tề tĩnh An, sau này không cho phép gọi ta như vậy nữa, nếu không sẽ cho ngươi biết mặt!" Cái xưng hô "Tuyên muội" này còn buồn nôn hơn "Tuyên Nhi" cả chục lần, Hạ Hầu Tuyên hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.

Tề tĩnh An lại nhún vai, đắc ý nở nụ cười, hoàn toàn không để lời uy hiếp này trong lòng.

Hai người trêu ghẹo nhau xong cũng không nói chuyện nữa, mà là lẳng lặng đứng sóng vai nhau, mặc cho bầu không khí ấm áp lan tỏa.

Lại qua một lúc nữa, Tần Liên Hoành dẫn theo chị dâu và cháu gái của hắn tới, cảm giác ái muội không tiếng động này hoàn toàn bị xua tan.

"Thảo dân Tần Cam thị mang theo tiểu nữ Dục Chung tới bái tạ tướng quân, đại ân đại đức của tướng quân đời này khó quên!" Sau khi Tần Liên Hoành chắp tay thi lễ, chị dâu và cháu gái của hắn đi tới trước mặt Hạ Hầu Tuyên, cung kính quỳ xuống đất, thành khẩn dập đầu bày tỏ lòng biết ơn.

"Mời hai vị đứng lên." Hạ Hầu Tuyên vươn tay đỡ dậy, ôn hòa nói: "Tần phu nhân, tiểu thúc Tần Liên Hoành đã đầu nhập dưới trướng ta nguyện ý trung thành, thân nhân của hắn cũng là trách nhiệm của ta, vì vậy không cần khách khí với ta."

Nhìn hai mẹ con dáng vẻ tiều tụy, cước bộ phù phiếm, lại thêm Tần Liên Hoành đứng bên cạnh rầu rĩ không vui, Hạ Hầu Tuyên đã hiểu ra tất cả: Hai mẹ con vẻ ngoài xinh đẹp này đã bị bọn mã tặc làm nhục... Tuy rằng dân phong Đại Ngụy cởi mở, chưa đến mức vì bị cưỡng bức mất đi trinh tiết mà bức tử phụ nữ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không để ý. Chuyện này nhất định sẽ gây trở ngại cho tương lai của hai người, nhất là bọn họ sẽ khép kín lòng mình.

Bởi vì vừa mới ở chung với Tề tĩnh An vô cùng vui vẻ, không khí vừa vặn, cho nên tâm tư Hạ Hầu Tuyên cũng mềm mại hơn rất nhiều. Hắn nảy sinh tình cảm thương tiếc bọn họ, dùng thái độ ôn hòa mà thân thiết dò hỏi: "Không biết Tần phu nhân và lệnh ái (con gái) có dự định gì chưa?"

Tần Cam thị nghe vậy trầm mặc một lát, trong mắt một mảnh ảm đạm, không biết đang suy nghĩ điều gì. Thấy tình hình như vậy, Tần Liên Hoành mặt mày nghiêm túc đứng bên cạnh nói: "Tẩu tẩu, mặc dù tài sản bên ngoài của chúng ta không còn nữa, nhưng với tình hình hiện tại của Tần gia, muốn bảo vệ tẩu và Dục Chung một đời không phải lo nghĩ vẫn không thành vấn đề... Giang Nam có ruộng đất thôn trang, Mân Đông có ôn tuyền từ đường, Lưỡng Quảng còn có lâm trường, tẩu và Dục Chung muốn ở đâu cứ chọn lựa, đệ sẽ hộ tống hai người đi."

Tần Liên Hoành sắp xếp như vậy đã coi như vô cùng săn sóc chị dâu và cháu gái: Rời xa nơi thương tâm, tới phương Nam có phong cảnh đẹp khí hậu tốt, từ nay về sau sống cuộc sống bình an không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền.

Nhưng Tần Cam thị lại từ chối ý tốt của Tần Liên Hoành, mím đôi môi khô khốc nói: "Ta muốn tới kinh thành." Lời vừa nói ra, vẻ mặt đã trở nên hoàn toàn kiên định.

Tần Cam thị không phải người phụ nữ bình thường, từ lúc gả vào Tần gia tới nay, Tần Cam thị vừa sinh con dưỡng cái, vừa hiếu thuận cha mẹ chồng, vừa bày mưu tính kế giúp trượng phu quản lý việc buôn bán, chuyện gia đình và chuyện làm ăn xử lý hài hòa thỏa đáng. Bởi vậy có thể thấy được, đây là một người phụ nữ vô cùng có năng lực.

"Trượng phu ta đã chết, nhi tử cũng chết rồi, Dục Chung mới mười nốn tuổi đã phải chịu nhiều khổ sở như vậy..." Nhắc tới nỗi đau đã trải qua nhiều ngày nay, ánh mắt Tần Cam thị lại ẩn chứa gió bão cực kỳ đáng sợ, nhưng biểu tình trên mặt vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm lòng người kinh hãi: "Ngắn ngủn mấy ngày qua, nỗ lực nửa đời người của ta đã bị hủy hoại trong chớp mắt, cho nên ta càng không muốn mấy mẫu đất, một tòa miếu hay một cánh rừng sống yên ổn nửa đời sau... Ta vô cùng cảm kích ý tốt của tiểu thúc, nhưng đây không phải mong muốn của ta."

Nói tới đây, trên người Tần Cam thị toát ra hơi thở lạnh giá, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp mà thong thả: "Điều ta muốn chính là tới kinh thành, tới xem kẻ thù của ta trông như thế nào, sau đó sống ở một nơi cách đó không xa... Hắn hủy hoại gia đình của ta, dù sao ta cũng nên "báo đáp" toàn bộ mới phải, nào có chuyện rời xa quê hương, tự lừa mình dối người?!"

"Tẩu tẩu!" Tần Liên Hoành chấn kinh nhìn Tần Cam thị. Hàng năm hắn bôn ba khắp nơi, mặc dù biết thê tử của ca ca là người rất có năng lực, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới nội tâm của tẩu tẩu lại kiên cường quyết tuyệt đến mức ấy.

"Tướng quân, dân phụ giúp trượng phu trông coi việc làm ăn buôn bán gần hai mươi năm, hiểu được cách xem sổ sách, quản lý cửa tiệm, biết lo liệu khai thông với quan phủ, cũng hiểu được phải lấy trung thực làm vốn liếng lôi kéo khách quý... Còn nữa, con đường nhập hàng hóa cần vận chuyển bằng đường bộ hay đường thủy tôi cũng rõ ràng." Tần Cam thị dùng ánh mắt lãnh đạm mà kiên định nhìn Tần Liên Hoành, sau đó xoay người nhìn Hạ Hầu Tuyên, không chút khiêm tốn "đẩy mạnh tiêu thụ" của bản thân, cuối cùng khẩn cầu: "Xin tướng quân cho tôi cơ hội chứng minh năng lực của mình... Những thứ khác không dám bảo đảm, nhưng ít nhất tôi có thể giúp ngài lấy tiền vốn sinh tiền lời, mở rộng con đường tiền tài."

Nhìn thấy người phụ nữ sau khi gặp biến cố trái tim trở nên kiên định như đá, trong lòng Hạ Hầu Tuyên cảm thấy vô cùng bội phục: Hắn đã sống trong hậu cung tròn mười năm, đương nhiên cũng biết phụ nữ nổi tâm ngoan độc sẽ đáng sợ như thế nào. Đàn ông xem thường phụ nữ là kẻ ngu xuẩn nhất.

Nhưng ngay sau đó Hạ Hầu Tuyên lại cảm thấy vi diệu: Trùng hợp thật, kẻ thù của Tần Cam thị vừa đúng là Từ thừa tướng! Đây không phải là lần đầu lão hồ ly tinh kia xem thường phụ nữ, thật sự đến lúc lão nên chịu báo ứng rồi.

Mà càng trùng hợp hơn chính là, hình như lý do Từ thừa tướng động thủ với Tần gia có chút dây mơ rễ má đến Hạ Hầu Tuyên.

Trước khi tiêu diệt mã tặc, Tần Liên Hoành nói suy đoán của hắn về nguyên nhân Tần gia bị diệt môn cho Hạ Hầu Tuyên biết: Có thể là do việc làm ăn của Tần gia đắc tội với mấy cửa hàng nào đó đầu nhập vào chỗ Từ thừa tướng, cũng có thể là do Tần gia bọn họ tích lũy được tiền tài bao nhiêu năm nay làm đường đường là Thừa tướng tam triều như ông ta xem mà thèm, nhưng lý do thật sự dẫn tới vụ diệt môn này hẳn là có liên quan đến quốc thư của người Tây Man...

Việc làm ăn của Tần gia thịnh vượng mấy chục năm nay chủ yếu là buôn bán hàng da, nếu muốn đầu cơ trục lợi hàng da, người Tần gia không thể nào không lui tới với người Tây Man, nên tin tức của bọn họ giữa hai nước cũng vô cùng linh thông. Theo những gì người Tần gia biết, năm nay người Tây Man hoàn toàn không gửi quốc thư nào tới Đại Ngụy cả!

Nghe được tin tức này, Hạ Hầu Tuyên thật sự cảm thấy vô cùng kinh ngạc: Ban đầu hắn tưởng lão già họ Từ kia bóp méo quốc thư, viết thêm một hàng chữ bên ngoài, không ngờ cả phong quốc thư đều là giả!

Rốt cuộc thì Từ thừa tướng muốn làm gì? Đối với vấn đề này, Hạ Hầu Tuyên chỉ có vài suy đoán mơ hồ, tạm thời vẫn chưa xác định được đáp án thật sự. Nhưng mà lão tặc kia không thể nào nhổ cỏ tận gốc Tần gia, ngược lại còn tặng thêm cho Hạ Hầu Tuyên hai người hữu dụng... Nhân quả tuần hoàn, quả thực kỳ diệu.

"Tần phu nhân, ta có vài cửa hàng ở kinh thành, việc làm ăn cũng thường thường, chỉ là thiếu người có năng lực để quản lý." Hạ Hầu Tuyên dùng ngữ điệu cực kỳ thân thiện và nhu hòa nói: "Nếu phu nhân đã muốn tới kinh thành, ta sẽ viết thư cho chưởng quầy để phối hợp sắp xếp công việc cho ngươi. Về phần lấy tiền sinh tiền thì ta thật sự rất mong chờ, nhưng mà cũng không nóng lòng. Đợi trận chiến này kết thúc, đến khi ta trở về thì phu nhân và lệnh ái cũng quen với cuộc sống kinh thành rồi, đến khi ấy chúng ta lại bàn tới chuyện này."

Trong mắt phát ra tia sáng hi vọng, Tần Cam thị quỳ sụp xuống, hành lễ tạ ơn: "Tướng quân thiện tâm, dân phụ nhất định sẽ tận lực báo đáp."

Nghe tiếng quỳ nặng nề xuống đất, Hạ Hầu Tuyên bày tỏ đồng tình vươn tay đỡ Tần Cam thị dậy: "Phu nhân không cần khách khí như vậy, chúng ta vốn là người một nhà."

Tần Cam thị nắm lấy tay Hạ Hầu Tuyên để đứng dậy, yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Công chúa, xin hãy gọi ta là Tố Linh... Tần gia đã mất, từ nay về sau trên thế gian này không còn Tần phu nhân nữa, chỉ còn Cam Tố Linh chưa chết."

"... Tố Linh, kẻ thù của ngươi cũng là kẻ thù của ta."

Cứ như vậy, dưới trướng của Hạ Hầu Tuyên lại nhiều thêm một người.

Hai mẹ con Cam Tố Linh quyết định quay về kinh thành, Tần Liên Hoành vốn muốn tự mình hộ tống bảo vệ nhưng lại bị cự tuyệt. Ý của Cam Tố Linh là muốn hắn ở lại nghe lệnh Hạ Hầu Tuyên, không cần vì hai mẹ con họ mà đánh mất cơ hộ theo đại quân lập công.

Chị dâu kiên cường như vậy làm Tần Liên Hoành cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Hạ Hầu Tuyên nghĩ nghĩ, thương lượng với Trần Thục Dao một chút, chọn bảy tám người trong Nương Tử quân ra để quay về kinh thành cùng mẹ con Cam Tố Linh. Bảy tám cô gái kia có người thì bị thương nhẹ trong trận chiến vừa rồi, có người thì không chịu nổi chiến tranh máu chảy tàn khốc, vừa lúc muốn trở về kinh. Như vậy một công đôi việc, Tần Liên Hoành cũng yên tâm ở lại bên cạnh Hạ Hầu Tuyên.

Đến khi tất cả mọi chuyện đã an bài xong thì mặt trời cũng đã về tây, đi đường suốt đêm là điều không thể, Hạ Hầu Tuyên dứt khoát ở lại hang ổ của mã tặc nghỉ ngơi một đêm, sáng mai khởi hành sớm.

Tối hôm ấy, đa số thân binh đều ôm chiến lợi phẩm vui vẻ chìm vào giấc ngủ, một bộ phận nhỏ thì ôm chiến lợi phẩm gác đêm, ai nấy đều thoải mái tự tại.

Nhưng mà Hạ Hầu Tuyên cũng không rảnh rỗi, có không ít chuyện cần hắn làm, đầu tiên là triệu tập quan hầu cận để mở "hội nghị tổng kết sau trận chiến". Mặc dù chiến dịch tiêu diệt mã tặc nho nhỏ này rất ngắn, chiến lược kế sách cũng rõ ràng đến mức có thể nói thẳng ra, nhưng Hạ Hầu Tuyên vẫn quyết định nuôi thành thói quen "cần phải tổng kết sau mỗi trận chiến" cho lực lượng nòng cốt của hắn: Tổng kết lại tiền căn hậu quả của chiến dịch lần này, thảo luận ưu khuyết điểm của kế sách, đánh giá công lao thành tích của chủ tướng và nhóm quan hầu cận... Thời gian sẽ chứng minh việc nuôi dưỡng thói quen này có ý nghĩa lớn đến mức nào.

Sau khi hội nghị kết thúc, những người khác đều đi ngủ cả, Hạ Hầu Tuyên còn muốn đề bút viết một phong thư, nhắc nhở người phụ trách quản lý của hắn tiếp đãi mẹ con Cam Tố Linh thật cẩn thận, nhất định không được chậm trễ... Thực tế thì người quản lý cửa tiệm giúp hắn là người nhà của Tú Di, đều là người thành thật, tuyệt đối không có chuyện bằng mặt không bằng lòng.

Ngẫm lại không còn chuyện gì gấp cần làm nữa, cuối cùng Hạ Hầu Tuyên mới đi ngủ: Làm công chúa thật không dễ dàng, vất vả là điều không tránh khỏi. Nhưng dù có vất vả hơn nữa thì cũng là gánh nặng ngọt ngào, hắn rất vui vẻ chịu đựng.

Hôm sau, đoàn người Hạ Hầu Tuyên tỉnh lại từ rất sớm, đẩy nhanh tốc độ lên đường, tất cả mọi người đều tràn đầy tinh lực, khí thế cuồn cuộn.

Vài ngày sau, hơn sáu trăm nhân mã của bọn họ từ Lũng Châu đã đuổi kịp đội ngũ chở lương của Trần Trường Thanh, hai quân hợp nhất cùng tiến thẳng tới đại doanh Hưng Khánh... Đối với việc này, Trần Trường Thanh không còn gì để nói, hơn nữa ông còn bại bởi tuyệt chiêu làm nũng của Trần Thục Dao, đáp ứng sẽ không nhắc tới việc Hạ Hầu Tuyên tách đội ngũ đi tiêu diệt thổ phỉ với Quách Lệnh Tuần.

Gần như là tất cả mọi việc đều thuận lợi, đi thêm một chút thời gian nữa, bọn họ chỉ còn cách đại doanh Hưng Khánh khoảng hai ngày đi đường, mà thời hạn quân lệnh còn tới bốn ngày. Đêm hôm ấy, ngay cả tâm tình của vị "thần mặt than" như Trần Trường Thanh cũng thả lỏng hơn nhiều, mang theo suy nghĩ "Nhiệm vụ sắp hoàn thành trọn vẹn" mà chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà hình như trời cao không muốn bọn họ quá dễ chịu, ngay đêm hôm ấy phát sinh dị biến.

Ai mà ngờ được, cách đại doanh Hưng Khánh chỉ trăm dặm đường đã sớm có mai phục, kẻ địch không biết là người ở đâu tới lại muốn cướp đốt lương thảo?!

Tác giả có lời muốn nói:

Ây da~ công chúa thu hoạch được quá nhiều, vì thế A Nguyệt tui không vừa mắt bọn họ quá dễ dàng như vậy ╮(╯▽╰)╭

Nghênh đón thử thách đi Tuyên muội ◉‿◉ Tề Tiểu An cũng phải biểu hiện tốt vào nha~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz