Dam My Da Tu Rat Lau
Trời đã khuya, mấy ngày nay những cơn mưa đầu hạ cũng đã bắt đầu. Ngoài lạnh trong ấm, gió thổi ngổn ngang. Trong phòng Hoành Khiêm đang gọi cho ai đó.- Con trai, baba nghe đây.Bên kia đầu dây, là tiếng cười nói giòn giã của Hoành Ca.- Baba, con nhớ baba.- Khiêm, baba cũng nhớ con. À, cả bé Yên nữa.- Hết hai tháng hè này gia đình mình sẽ được đoàn tụ rồi, gọi cả anh Giang và má Vân về là có thể mở đại tiệc, con sẽ xuống bếp nấu món sốt cay mà baba thích ăn nhất.- Nói mới nhớ, lâu rồi baba cũng chưa thử lại tay nghề của con, nhắc lại đã thấy thèm. À, mà bảo bối của ba đi chơi có vui không ?- Con đang ở An Dương.- À, An Dương, biển đẹp, nắng đẹp...- Con sẽ thực hiện kế hoạch của riêng con.- Của riêng con?- Vâng, ba chữ trọng tâm "của riêng con".- Cho nên...?- Cho nên con mong ba ba rút hết người của mình về đi ạ. Con sẽ tự bảo vệ tốt bản thân mình, hơn nữa còn có A Kình ở đây.Sau đó, sau đó nữa, không một lời hồi đáp. Một lúc lâu sau.- Con là ai chứ? là Hoành Khiêm. Con là con ai chứ? Là con của Hoành Ca này, chỉ nhiêu đấy thôi cũng đủ để ba nói câu "Ba tin con". Con cứ tự do làm điều mình thích, ngày mai con sẽ không thấy bọn họ nữa, ba đảm bảo.- Baba, con hứa chuyện này sẽ là chuyện đầu tiên cũng là chuyện cuối cùng con xin phép được giấu baba.- Không sao đâu con trai, trên đời nay ai mà không có bí mật của riêng mình. Con yên tâm ba sẽ không hỏi đám người khi bất kì chuyện gì của con. Nhưng con phải nhớ, sau lưng con luôn có baba, người sẽ mãi sẵn sàng bảo vệ con bất cứ lúc nào.- Baba.- Bảo bối.- Con cảm ơn người.- Con trai ba vui vẻ là được, Khiêm vui là ba cũng vui.- Vâng, mà trời cũng khuya lắm rồi, baba mau ngừng công việc lại rồi đi nghĩ đi ạ. Còn nữa trời dạo này lạnh lắm đó, baba nhớ phải đắp chăn kín chân vào.- Rồi rồi, con trai cũng ngủ đi.- Vâng, ba ngủ ngon.- Bảo bối ngủ ngoan.Ngoài cửa mưa vẫn cứ rơi, gió vẫn cứ thổi. Trong này, đèn vẫn cứ sáng.Lại trôi qua mấy ngày, mặt anh hết đỏ hẳn, kế hoạch cũng được bắt đầu. Buổi tối mưa lại rơi, gió lại thổi, điện thoại trên giường chợt lóe sáng.- Xin chào, Nam Tư nghe đây.- Heo, giờ này mới mấy giờ tối, ông đã ngủ rồi à!!!Tiểu Yên quát lớn vào điện thoại, làm Nam Tư giật bắn người.- Người nhỏ mà sao tiếng to dữ vậy, điết chết tui.- Dậy, dậy, dậy, tỉnh táo mau lên.- Có chuyện gì?Nam Tư cố rướn người ngồi dậy, tựa đầu vào vách tường, mắt vẫn nhắm nghiền.- Cứu người, tỉnh tỉnh tỉnh...Sau khi nghe hai chữ "cứu người", mắt cậu cũng đã mở to.- Hả, xảy ra chuyện gì?- Nhớ anh tui không?- Người anh lần trước hẹn mà không gặp được phải không? tiếc hổm giờ. Không lẽ, không lẽ anh ông có chuyện hả?- Không phải anh ấy, tui nói tới anh ấy là vì giờ tui bị anh ấy loi về Thanh Trung rồi nè, ở đó có chuyện, đi gấp quá nên chưa kịp nói với ông.- À... vậy thì cứu ai?- Là em trai tui.- Ông có em trai?- Có chứ sao không, là em họ hàng. Cha mẹ thằng bé mới mất cách đây mấy tuần vì tai nạn, nghe anh tui nói, nó cứ lầm lì miết, lần này về nhà sẵn thăm nó luôn. Ai ngờ đâu, nó lại chạy ngược xuống An Dương thăm tui chứ.- Rồi sao? kết quả đi.- Tui gọi điện mới biết được chuyện, tôi bảo nó về lại Thanh Trung nó lại không chịu. Nó nói muốn xuống An Dương ở chung với tui luôn. Mấy bữa nay, tui gọi điện hỏi thăm thì nghe giọng nó hình như là bệnh rồi. Mà cũng đúng, nó từ nhỏ yếu ớt, An Dương gió lại mạnh như vậy, thế mà nó cứ bảo là không sao. Hôm nay tui cũng gọi mà nói chẳng bắt máy. Ông chạy qua nhà tui xem thử dùm đi, tui lo quá.- Trời đất, chuyện cấp bách như thế mà ông còn có tâm trạng nó chuyện phiếm với tui đó hả, còn nói dài như thế, nói đại là chạy qua nhà ông đi, bó tay ông luôn.Sau khi tắt máy, Nam Tư mặc vội quần áo rồi chạy ra khỏi nhà. Trời bắt đầu mưa to. Đến nhà Tiểu Yên, cậu nhấn chuông nhiều lần mà không ai mở cửa. Thấy chuyện không ổn, câu vứt luôn chiếc xe đạp lăn lóc ở cổng, leo rào vào nhà, bấm mật khẩu mở cửa. Trong nhà một mảng tối ôm, Nam Tư quen tay bật đèn rồi chạy khắp nơi tìm người. Cuối cùng cậu dừng lại trước một căn phòng mở toang, không khí tuôn ra lạnh lẽo, nghe rõ mồn một tiếng cửa sổ đập rầm rầm, gió thổi mạnh, rèm cửa tung bay.Cậu chạy thẳng vào phòng, bật đèn, đóng cửa, dưới đất đã loang lỗ vài vũng nước mưa, trên giường có người đang co ro, thân nhiệt rất thấp, mặt mày tái nhợt. Đây chính là cậu em mà Tiểu Yên nhắc tới. Nam Tư vớ lấy chiếc remote điều hòa chỉnh lại nhiệt độ rồi chạy vội xuống nhà bếp nấu nước. Quần quật đến nửa đêm mới miễn cưỡng làm thân nhiệt cậu bé tăng lên được xíu. Nhưng cậu vẫn còn lo lắm, sau khi gọi điện mắng Tiểu Yên một trận mới ôm tâm tình thấp thỏm xuống bếp pha sữa, nấu cháo.Mọi việc xong xuôi, Nam Tư nhanh chóng trở lại phòng canh chừng cậu bé. Đến giờ bình tĩnh lại chút rồi, cậu mới ngồi nhìn kĩ cậu bé kia.Thật đẹp.Tuy là đang còn bệnh nhưng vẫn không chen được mấy đường nét thanh tú kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi bé xinh, mũi cao thẳng tắp, lông mi đen dày lại cong vút, chỉ có điều cặp chân mày kia vẫn còn nhíu mãi, như là tâm sự, như là ác mộng, mí mắt cũng hơn khẽ run lên. Nam Tư cảm thán, đúng là anh em với Tiểu Yên, cái loại sắc đẹp mị hoặc lòng người này. Cũng quá nguy hiểm cho xã hội đi. Thế rồi, không biết bao lâu, cơn mệt mỏi rủ nhau kéo tới, cậu không chống cự nổi nữa, ngủ thiếp đi.Đèn sáng suốt đêm.Buổi sớm đã lên, sau một trận mưa, trời trong xanh thẫm, những giọt sương vẫn còn tí tách vui đùa trên lá, nhảy qua từng nhành hoa rồi nhẹ nhàng gieo mình xuống đất. Trong phòng, ánh nắng mùa hạ len lỏi qua lớp rèn cửa, chiếu rọi đầu giường. Mí mắt khẽ lay động, Nam Tư tỉnh dậy. Sau khi so ra nhiệt độ bản thân và cậu bé không chệnh lệch mấy, mới xuống hâm cháo định bụng cho cậu bé ăn sau khi tỉnh.Đang bưng khay đồ ăn trở về phòng, bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ, làm cậu muốn thoát tim. Trong phòng, mảng thủy tinh vương vãi khắp nơi, còn cậu bé thì ngồi khụy rập dưới sàn. Nam Tư vội đặt khay lên bàn, chạy lại đỡ.- Này, này, này, em trai, em sao thế?Cậu đỡ cậu bé đến bên giường, vút vút lưng, nhỏ giọng an ủi:- Em trai, không sao, không sao. Em muốn uống nước phải không? Anh đi lấy cho em.Sau khi uống xong ly nước, cậu bé dần bình tĩnh lại, ngước mặt lên nhìn cậu. Một màn sương phủ́ đầy hai mắt, sâu thẩm, sâu mãi không thấy đáy. Cậu nhìn nó. Bị hút vào nó, bị nó kéo suốt vực sâu vạn trượng. Một giây, hai giây, lại ba giây, cậu mới hoàn hồn. Mắt bỗng nhiên đỏ, mũi bỗng nhiên cay. Cậu không hiểu, sao mình khóc?Cậu bé này chính là Hoành Khiêm và cái được gọi là kế hoạch kia, đơn giản cũng chỉ là giả thành một người xa lạ, không hơn không kém mà len lõi vào cuộc đời cậu, được bên cạnh cậu, được nhìn thấy cậu, được chăm sóc, được cùng cậu khóc cười. Chỉ hai tháng thôi, hai tháng, đủ rồi, anh không cầu gì khác.Vì thế, chuyện em trai gì đó đương nhiên là giả, nhưng mà chuyện anh bị bệnh thì lại là thật. Tiểu Yên không biết điều này, nó cứ tưởng là đang đóng kịch nên mới có thể dầm dà đùa giỡn. Còn anh, một xô nước lạnh lại thêm dần mưa cả đêm, không bệnh mới là chuyện lạ. Anh thật sự không muốn lừa gạt cậu thêm bất cứ chuyện gì. Để đến bây giờ, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt đó anh lại thêm chắc chắn về Tiểu Hy. Cậu, chính cậu cũng cảm nhận được anh.Rốt cuộc là có chuyện gì? Ký ức kiếp này mất đi hay vốn dĩ là ký ức kiếp trước còn đọng lại.- Anh là ai?Khó khăn lắm anh mới nói được ba từ, lại dùng ánh mắt lo sợ nhìn Nam Tư. Nam Tư vội vã gạt đi những giọt nước mắt vốn không cần thiết phải có trên khuôn mặt mình, cười cười đáp lời:- Anh là bạn của Tiểu Yên, cậu ấy nhờ anh qua xem em.- À... vậy, vậy thì chắc tối qua phiền anh rồi, em xin lỗi.Hoành Khiêm nhìn quầng thâm trên mắt cậu mà xót xa.- Sao lại xin lỗi!! bé con này.Nam Tư vươn tay, định xoa đầu anh, anh cũng đã tránh. Tay rơi vào khoảng không, cậu ho khan vài tiếng rụt tay về, lại vui vẻ cười nói:- Bé con còn mệt không? muốn ngủ xíu nữa hay ăn chút cháo rồi uống thuốc?- Cháo là anh nấu?- Ừ là anh, em ăn không?Anh khẽ cúi đầu, một tiếng "ừ" nho nhỏ bật ra từ cuống họng.- Vậy anh đi lấy, em chờ nha.Nam Tư niềm nở bưng chén cháo đến trước mặt Hoành Khiêm. Anh vươn tay nhận lấy nó.- Bé con tự ăn được không? hay là...- Em tự ăn được.Người ta chưa có nói muốn đút mà, sao từ chối thẳng thừng vậy. Ôm vẻ mặt ngậm ngùi, cậu ngồi xếp bằng trên giường nhìn anh ăn. Ăn rất ngoan, ngồi cũng rất ngoan. Ăn được nửa bỗng anh buông muỗng xuống, mắt không rời chén cháo, hỏi cậu:- Anh có giữ đồ của em không?- Hả?Mặt Nam Tư mù mịt "đồ?" thấy Hoành Khiêm giơ tay phải lên, lúc này cậu mới nhớ ra.- À, có có.Cậu lấy từ trong túi ra một sợi dây bằng bạc, vừa nhìn đã biết có từng rất lâu.- Tối qua lau người cho em, đã tháo ra, em không nhắc anh cũng quên mất, thật có lỗi.Cậu cười hề hề, chẳng thấy ý xin lỗi chút nào cả. Hoành Khiêm nhận lấy, là vòng tay, là một nửa yêu thương còn sót lại, là niềm tin duy nhất của anh.Một chữ "Hy" sớm đã không thấy rõ.- Tiểu Hy, thế nào? có ngon không?Nghe hai chữ thân thuộc ấy, mọi suy nghĩ trong anh bị kéo về thực tại. Anh trân trân nhìn cậu, nhịp tim tăng đột ngột.- Bé con sau thế, không ngon à?Vấn đề này anh không trả lời, anh chỉ tập trung vào vấn đề của anh.- Tiểu Hy?- Em không phải tên là Tiểu Hy à, trên sợi dây ghi vậy nên anh cứ tưởng...Cậu hết cười hề hề rồi lại tới hì hì hỏi anh:- Nếu không phải Tiểu Hy vậy em tên là gì?- Tiểu Hy... vâng, đúng là Tiểu Hy, đầy đủ là... Lạc Hy.Anh vẫn nhìn cậu, mắt không chớp mà nhìn cậu, lời không run mà nói cho cậu nghe. Anh là Lạc Hy...là Lạc Hy.Cái không khí ngột ngạt này chắc cũng chỉ có mình anh cảm được, chứ còn ai đó... Người ta vẫn cười ngây ngô, thuần khiết ở kia.- Lạc Hy... Lạc Hy, anh nhất định sẽ không bao giờ quên.Nụ cười đó, làm lòng anh như ngàn hoa nở rộ, môi không tự chủ được mà cong lên. Ánh mặt trời xuất hiện.- Vâng.Dừng một chút anh lại bổ sung:- Cháo rất ngon, không còn gì luyến tiếc.Lần này anh để cậu xoa đầu anh.- Luyến cái gì tiếc, ăn hết thì lấy thêm, bé con chờ chút.Cậu nhận lấy chén từ anh, đang bỏ chân xuống giường, tay đã bị nắm chặt.- Tiểu...- Hửm?- Anh Nam Tư...- Ừ, anh đây.- Em rất vui.Thông tin chưa xử lí kịp, không gian lặng như tờ. Anh kiên nhẫn lặp lại:- EM RẤT VUI.Kết thúc câu nói, mặt trời lại rộ, bừng sáng mà không gay gắt. Nó nhẹ nhàng, nó ngọt ngào, nó làm cảm xúc cậu... không thể diễn tả, không có từ nào đúng cả. Cậu chỉ biết chắc rằng: đứa bé này cần cậu.- Vui, vui thì tốt, anh cũng rất vui.Hai người trao nhau những cảm xúc chân thành nhất, không còn kiên dè, không còn xa cách. Chính xác, là thân thiết hơn.Sau khi uống thuốc, cơn buồn ngủ kéo tới, anh lại thiếp đi. Thức dậy, trăng cũng lên cao, ánh sáng mờ ảo soi rọi một góc phòng. Và ở đó, trên chiếc sofa dài đỏ rực, có một người, một người thiếu niên 17 tuổi, độ tuổi trẻ trung, năng động mà ngây ngô: ngây ngô chăm sóc anh, ngây ngô tin vào anh. Đó là Tiểu Hy của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz