ZingTruyen.Xyz

[ĐAM MỸ] [CAOH] TRIỀN MIÊN [RONMIN]

Chương 1. Ghen

minkinuest98

Trong khi hoàn thành chương 6 bộ Tổng giám đốc, mau tới chà đạp em đi. Mình đăng lại truyện mình viết ở nhà cũ ạ.

"Quách Duẫn Minh ... tên khốn nhà anh, anh mau lăn ra đây cho tôi."

Một tiếng quát tháo long trời lở đất phát ra từ bên ngoài cửa chính. Giọng nói mang đầy sự tức giận, có thể nhận thấy người nói đang nộ hỏa công tâm, lửa nóng cháy hừng hực. Bên cạnh đó là tiếng đá cửa tới tấp.

" Mẫn Hiền cục cưng... Mẫn Hiền bảo bối... Em đã về rồi ...Anh nhớ em. "

Trái ngược với sự tức giận của Mẫn Hiền, Quách Duẫn Minh vui mừng phấn khởi, chạy ra cửa đón bảo bối tâm can, thanh âm phát ra thập phần yêu thương, bội phần sủng nịnh. Nhìn thấy Mẫn Hiền liền nhào vô ôm hôn thắm thiết.

"Tránh xa tôi ra, cái đồ con rùa nhà anh. Nhớ tôi? Anh nhớ tôi mà làm cái trò này hả? Thật tức chết tôi mà. "

Nói đoạn Mẫn Hiền ném chiếc điện thoại vào Duẫn Minh, đôi mắt hình viên đạn nhìn anh, đi vào nhà.

Mẫn Hiền chạy nhanh tới phòng bếp, rót một cốc nước đầy, một hơi uống hết, thế nhưng ngọn lửa tức giận trong cậu vẫn chưa dập tắt được. Anh ta dám nhân cơ hội cậu về nhà thăm ba mẹ liền ngứa ngáy chân tay đi chọc ghẹo đàn em, lại còn dám chụp ảnh thân mật đăng lên mạng xã hội, thật tức chết bảo bảo mà.

" Mẫn Hiền, ý em là sao? Em đưa anh xem cái ảnh anh vừa mới đăng lên Instagram để làm gì? "

Duẫn Minh nhìn chiếc điện thoại rồi lại nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu. Duẫn Minh nghĩ anh đã làm gì sai mà bảo bối lại giận anh thế này.

"Anh còn hỏi tôi để làm gì sao? Anh dám nhân lúc tôi không có ở nhà liền đi ân ân ái ái với đàn em. Anh dám sau lưng tôi trêu hoa ghẹo nguyệt, lại còn công khai trên Instagram. Tôi đã nhìn nhìn nhầm anh rồi, anh cút ngay cho tôi."

Tổng xỉ vả cho Duẫn Minh một hồi, Mẫn Hiền tức đến muốn nổ tung, không muốn nhìn thấy anh nữa, cậu chạy vào phòng khóa cửa lại, nhìn qua gương mặt hình như mắt cậu đỏ lên rồi.

"Ha ha ha.... "

Vừa mới ngồi xuống ghế, anh một tay bụm miệng không dám phát ra tiếng quá to, người run lên vì cười.

" Bảo bối của mình ghen rồi. Thật không ngờ lúc bảo bối ghen lại đáng yêu đến vậy."

Duẫn Minh ngồi cười như một đứa trẻ được kẹo, bảo bối của anh đang tức giận vậy mà anh còn cười đến sảng khoái. Cười thoải mái rồi, bây giờ là lúc đi lấy lòng bảo bối, anh ra cửa kéo vali của Mẫn Hiền vào nhà, xong việc chạy xuống bếp nấu một nồi cháo thịt, bây giờ cũng gần 7 giờ tối rồi chắc hẳn bảo bối của anh đã đói bụng. Múc hai muỗng cháo vào bát con, Duẫn Minh với chiếc chìa khóa phòng ở kệ tủ, rồi bưng vô phòng ngủ của hai người.

" Cạch .... " Tiếng mở cửa vang lên.

"Mẫn Hiền bảo bối, anh nấu cháo cho em đây"

"Tôi bảo anh cút đi cơ mà. "

Mẫn Hiền vùi mình trong chăn nói vọng ra, giọng nói lạc hẳn đi, hình như cậu đã khóc rất nhiều.

"Bảo bối, em khóc sao? "
Duẫn Minh đặt bát cháo lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cậu, lo lắng hỏi. Anh rất thích nhìn bảo bối của anh lúc ghen, khi đó cậu rất là đáng yêu nhưng anh cũng rất ghét khi nhìn thấy cậu khóc, bởi vì khi đó tim anh rất đau.

Người nằm trên giường vẫn im lặng không hề nhúc nhích hay có dấu hiệu muốn trả lời câu hỏi. Duẫn Minh bỏ dép, vén một góc chăn , nằm lên giường ôm lấy cậu từ phía sau. Cảm nhận được hơi ấm bảo phủ lấy lưng mình, dần dần lan tỏa khắp cơ thể cậu, cậu lại càng khóc lớn hơn. Mẫn Hiền biết bản thân đã không thể rời xa anh nữa rồi, dù miệng cậu có nói muốn anh đi nhưng tâm cậu vẫn không thể nào rời bỏ anh. Khi anh ôm lấy cậu, dùng hơi ấm bao bọc cậu, cậu cảm thấy thật an tâm, làm sao cậu có thể rời bỏ anh đây?

" Bảo bối, anh sai rồi, anh không nên đăng bức ảnh kia lên, à không... Là không nên chụp ảnh như vậy với người khác. Tâm can bảo bối à... Anh chỉ có một trái tim thôi mà em đã lấy nó mất rồi"

Duẫn Minh xoay người Mẫn Hiền lại, để cậu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, anh tin rằng với đôi mắt kiên định của anh cậu sẽ hiểu.

"Hức... hức... anh nói ngọt lắm nhưng ... nhưng mà.... ưm"

Cậu còn chưa nói hết, môi đã bị anh đoạt lấy. Khi nãy xoay người cậu lại, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng lên vì vùi trong chăn quá lâu, đôi mắt hạnh ngập nước, lông mi lóng lánh cong vút, chiếc mũi hồng hồng, đôi môi đỏ mọng phấn nộn, anh đã không thể kiềm chế mà muốn chiếm đoạt cậu, cậu đáng yêu như vậy, xinh đẹp dụ nhân như vậy bảo sao anh có thể nhẫn nại.

Hôn trụ lấy đôi môi cậu, đầu lưỡi anh lướt qua hai cánh môi, tốc biến cạy mở bắt được chiếc lưỡi đinh hương cố gắng lẩn trốn phía sau hàm răng trắng. Hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau, cậu cố gắng chạy trốn anh hung bạo đuổi theo.

- Anh ... Anh .... Ưm....

Vừa mới thở được một chút anh lại tiến công thần tốc bắt lấy đôi môi cậu. Nhưng lần này bàn tay hư đốn của anh lại đặt trên nụ hoa nhỏ cách một lớp áo mà ma sát. Nụ hoa bị trêu đùa, cảm giác vừa khó chịu và thích thú.

Rời bỏ đôi môi mê người. Anh xoay người chế trụ cậu dưới thân, đôi bàn tay từ từ mở từng chiếc cúc áo. Cậu xấu hổ cực độ, nhắm nghiền mắt không dám nhìn anh, mặc cho anh loạn trên người mình. Đến khi cậu cảm thấy lành lạnh toàn thân mở mắt ra mới biết trên người cậu và anh đã chẳng còn mảnh vải nào.

" Cục cưng à, em ngại cái gì, đây đâu phải lần đầu của anh và em."

"Anh xấu xa... tôi ghét anh. Mau ra ngoài."

Bị anh nói lời trêu đùa, cậu thẹn quá hóa giận liền mắng anh.

"Nhưng làm sao mà đi cho nổi, em đã châm lửa thì phải tự mình dập tắt a. Cục cưng anh đến đây."

Áp thân mình lên người Mẫn Hiền, đầu lưỡi anh lướt qua vành tai cậu di chuyển xuống cần cổ, đặt nụ hôn lên đôi vai nõn nà. Mùi hương trên người cậu giống như mùi sữa, có vẻ tác dụng của sữa tắm rất công hiệu. Vừa thơm lại còn ngọt, đúng là yêu nghiệt của đời anh mà.

Đầu lưỡi anh đảo lộng khắp khuôn ngực cậu, hấp trụ nụ hoa nhỏ, day cắn nhiệt tình làm cậu run rẩy lên vì khoái cảm.

Duẫn Minh vừa tàn sát hai nụ hoa anh đào vừa trêu đùa ngọc hành xinh đẹp của cậu, bàn tay xấu xa mà di chuyển xuống khố hạ bí mật, không chút do dự nắm lấy ngọc hành ma sát, rồi cầm tiểu đệ đệ của cậu mà trừu sáp.

"A ... Minh..." 

Tiếng rên rỉ bộc phát trong miệng cậu, cậu khó chịu, cực kì khó chịu,toàn thân cậu như có hàng ngàn con kiến chạy quanh, ngứa ngáy vô cùng.

Đột nhiên Duẫn Mịnh cúi người xuống giữa hai chân cậu, lớn mật cầm lấy tiểu đệ đệ của cậu mà nếm thử, trước đây anh chưa bao giờ làm vậy với cậu và cậu cũng thế.

" Minh... đừng ... rất bẩn."

Từ trong khoái cảm Mẫn Hiền bừng tỉnh, khó khăn mở miệng.

Duẫn Minh không hề để ý tới câu nói của cậu, vẫn tiếp tục ngậm lấy tiểu thí thí, mút lộng, nuốt vào rồi nhả ra, tạo nên một thanh âm dâm mỹ.

"A ... ưm ..... "

Khoái cảm lan tỏa, dù cố gắng kìm nén nhưng thanh âm dụ nhân vẫn không ngừng phát ra.

Tiểu đệ đệ của Mẫn Hiền cứ thế liền chướng ngạnh, cứ thế liền muốn bắn. Một dòng tinh dịch màu trắng đục bắn lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

"A ... Minh ... em ... em xin lỗi."

" Không sao, bảo bối à, anh rất thích. Không hề bẩn, tất cả những gì của em đều sạch sẽ, đều xinh đẹp, Mẫn Hiền anh muốn em."

Đại nhục côn của anh đã trướng đến phát đau. Anh thực sự đã nhịn tới cực hạn. Một tháng cậu về quê là một tháng anh sống trong địa ngục, mỗi lần muốn anh đều phải tự giải quyết. Hiện tại cậu đã về, anh nhất định phải bắt cậu bù đắp.

Duẫn Minh không thể kiên nhẫn nắm lấy hai cánh mông căng tròn của cậu mà nhào nặn, nhìn tới huyệt động mê người mà nuốt nước miếng. Bông cúc của cậu rất đẹp , rất câu nhân, hồng hồng lại ẩm ướt.

"Mẫn Hiền, bông cúc của em thật mê người, anh rất nhớ nó nha."

Anh cúi người hôn lấy đôi môi cậu, phía dưới đã nhanh chóng đưa một ngón tay vào trong huyệt động chặt khít.

Cảm giác dị vật đang khám cơ thể mình, bất giác cậu run lên một phần vì lạnh một phần vì khoái cảm. Không nhanh không chậm anh lại tiến thêm một ngón tay nữa vào trong cậu mà khuấy đảo. Một tay vê nắn đầu nhũ bên trái, miệng hấp thụ đầu nhũ bên phải, phía bên dưới tay không ngừng đảo lộng miết vào tràng bích non mềm.

"A... A ... ưm... " Bị anh loạn đến thất hồn lạc phách, cậu lớn tiếng rên rỉ, cái mông vặn vẹo như muốn tay anh vào sâu hơn.

"Mẫn Hiền, anh thực sự rất muốn em, rất muốn ăn em, nuốt em vào bụng. Mẫn Hiền cho anh nha."

Bên dưới đã khuyếch chương, tao thủy của cậu chảy ra thấm ướt một mảnh ga giường. Anh rút ngón tay ra thay vào đó là nhục côn đỏ rực to lớn mà cương cứng, thư thái quét quanh huyệt động nhỏ rồi không hề báo trước liền đi vào.

" A ..... đau... "

Mẫn Hiền cong người đón nhận nhục bổng của anh. Cái đó của anh thực sự không phải loại bình thường, vừa dài vừa to, một cái liền đi vào khiến cậu đau đến nhíu mày, một tháng không làm nên thí mắt của cậu khó lòng mà chấp nhận nhục côn của anh cứ thế liền đi vào.

"Mẫn Hiền, em mau thả lỏng, bông cúc của em đang cắn anh, anh cũng rất đau a."

Cậu làm theo lời anh, hít sâu, thả lỏng thân thể. Anh vẫn nằm im trong cậu không vội vàng tiến công, đợi cho cậu thích ứng được với cây đại côn của mình trước đã. Tới khi thấy cậu hết nhíu mày, khuôn mặt đã thư giãn anh mới bắt đầu chuyển động.

"A...a...a... Minh, anh quá lớn."

"Bảo bối, em thật chặt, bên trong em thật nóng, cây côn của anh muốn tan mất."

Duẫn Minh hai tay đỉnh trụ cánh mông cậu, chậm rãi ra vào, mỗi cú thúc liền thật sâu, chạm tới điểm G mẫn cảm, cậu cong người điên cuồng mà rên rỉ.

-"A....a... ưm...a ...."

Anh bắt đầu luận động nhanh hơn, tần suất cao hơn. Mỗi cú thúc như muốn xé nát cậu, đâm vào nơi sâu cùng. Cậu có cảm giác như anh sắp đâm tới ruột cậu, quá sâu, quá nhanh. Trước mắt cậu một tầng sương mờ ảo, đầu óc không còn được tỉnh táo, lâng lâng như đang bay lên thiên đường. Mồ hôi của hai người quyện vào nhau, cả phòng tràn ngập mùi hương của ái tình cùng thanh âm dâm mỹ.

"Mẫn Hiền... em thật xinh đẹp, bông cúc hoa thật mê người, nó đang kẹp chặt anh."

"Ưm...a...a ....ân..."

Anh điên cuồng đỉnh lộng thắt lưng, cậu cũng nâng cánh mông nghênh hợp theo anh. Anh nằm lên người cậu, áp sát da thịt vào khuân ngực cậu, hôn lên đôi môi anh đào, thanh âm mê hồn vừa muốn phát ra lại ứ đọng trong cổ họng. Phía dưới cây đại côn vẫn ra sức tiến công.

Chán tư thế này, anh nâng cậu ngồi lên đùi mình, ôm lấy cậu, cả hai cùng lên xuống theo nhịp điệu.

" Ư ... a....a...."

Đầu óc cậu mông lung, khoái cảm đã đánh bại lí trí của cậu, khiến cậu không thể nghĩ được gì chỉ có thể hành động theo dục vọng.

Đột nhiên anh ngừng lại, để cậu nằm xuống, hôn lên khắp người cậu, hai bàn tay mơn trớn khám phá khắp cơ thể cậu. Phía dưới đột ngột mất đi khoái cảm khiến cậu rất khó chịu, rất ngứa ngáy. Cậu nâng mông, xoay quanh cộn thịt nóng bỏng nhưng vẫn không đủ. Cái cảm giác đang từ trên thiên đường liền bị đày xuống địa ngục thật khó có thể chấp nhận.

" Duẫn Minh mau cho em, em rất ngứa..."

"Muốn anh thì phải lấy lòng, mau gọi ông xã đi."

"Ông xã, mau cho em..."

"Thực ra anh chỉ muốn trêu em một chút nhưng anh cũng sắp không nhịn nổi rồi.  Em đã yêu thương ông xã như vậy anh liền cho em."

Duẫn Minh làm một đợt tổng tiến công, điên cuồng ra vào bên trong cậu, mỗi lần rút ra như còn mang theo cả mị thịt, mỗi lần thúc vào đều chính xác vào điểm G của cậu. Đối với cuồng dã của anh, cậu ngoài việc lớn tiếng rên rỉ cùng đỉnh lộng cánh mông tiếp hợp với anh liền không thể nghĩ gì hơn. Dục vọng giữa hai người đạt tới đỉnh điểm, anh kịch liệt trừu sáp, cậu điên cuồng phát ra thanh âm kiều mị. Thân thể cùng tâm trí đều trao cho anh, cậu cảm giác thắt lưng không còn là của mình nữa rồi, khoái cảm từ huyệt động truyền tới tiểu đệ đệ cứ như vậy đơn giản liền bắn ra.

Vậy mà cây đại bổng của anh vẫn mãnh liệt ra vào, tốc độ chỉ có tăng chứ không hề giảm. Mẫn Hiền chịu không nổi liền vừa khóc vừa cầu xin anh.

" Duẫn Minh... em chịu hết nổi... tha cho em đi....hức.... hức...."

Dường như anh không hề nghe thấy cậu cầu xin, vẫn hung hãn ra vào. Đến khi tới cực hạn, anh gầm nhẹ bắn vào trong cậu. Anh mệt mỏi nằm gục lên người cậu, tới khi này anh mới nghe thấy thanh âm nức nở của cậu.

"Mẫn Hiền, đừng khóc, đừng khóc, anh sai rồi, anh quá hung bạo với em, anh xin lỗi. "

Duẫn Minh nằm xuống bên cạnh cậu, xoay người cậu đối mặt với mình, lau nước mắt trên mặt cậu rồi ôm cậu vào lòng. Anh đã làm bảo bối ủy khuất rồi, lần sau phải ôn nhu hơn mới được. Cậu được anh ôm, nằm trong ngực anh cảm nhận hơi ấm từ anh liền an ổn nhắm mắt ngủ. Cậu ngủ rất ngon lành cho tới khi cảm giác được thứ trong người cậu đang trướng lên liền giật mình tỉnh giấc.

" Duẫn Minh... cái đó... anh mau đi ra. "

"Bảo bối, anh muốn ra lắm nhưng tiểu đệ đệ của anh lại rất lưu luyến bông cúc mê người của em, anh phải làm sao đây"

"Anh... đồ con rùa nhà anh mau đi ra"

"Bảo bối, cho anh lần nữa đi"

...

Đêm nay vẫn còn dài a.....

_Hết chương 1_
Dạo này mới lên trường nên bận quá chưa thể viết xong chương 6 cho truyện kia 😭😭😭😭😭
Truyện này còn 1 chương nữa nha mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz