Dam My Abo Toi Cuong Nhan Sinh He Thong Tieu Dieu
- Đây... đây là...Tiêu Diệp Minh cảm thấy thái dương hơi nhói, một bên banh khuôn mặt một bên giới thiệu.- Đây là Huyền Minh Sơn, Huyền Minh Đạo đại bản doanh. Chúng ta Nhạc Quốc có ba đạo môn lớn nhất, trong đó Thái Thanh Đạo được coi là chính quốc đạo thống, có Thái Thanh Chân Nhân làm quốc sư trong triều. Ngoài ra có La Phù Đạo, đạo này am hiểu nhất yểm thắng chi pháp, thạo tại trấn yểm cùng hạ chú. Cuối cùng là chúng ta Huyền Minh Đạo am hiểu kỳ môn độn giáp, xu cát tị hung.- Đợi một chút...Tiêu Diệp Minh vừa dứt lời, một đạo ánh sáng đã nhanh chóng phi tới.Liếc mắt tỏ vẻ "Ta đã nói rồi" với Đường Tuệ, Tiêu Diệp Minh lúc này chớp mắt, dò xét nhìn xem người mới đến. Đó là một người đàn ông trung niên râu dài, tóc búi đằng sau, khuôn mặt nghiêm túc, hai mắt lấp lóe có thần. Người này mặt một bộ đạo bào dài quá gối, sau lưng thêu hình thái cực, cầm trên tay một cái phất trần.- Tiêu sư đệ, ngươi trở về rồi à? Làm sao, đã hoàn thành điều sư phụ lão nhân gia giao phó chưa?Tiêu Diệp Minh nghe thế, trong tối trợn trắng mắt. Nguyên chủ nói là ra mở mang tầm mắt, thật ra là tầm long giúp chính mình đạo phái tiềm long mở đường. Thời đại phản vương nhiều như cẩu, anh tài đầy đất đi như thế này, các loại đại giáo đều ngoi lên, muốn trở thành chính thống đạo giáo. Về phần Thái Thanh Đạo, thì là đã cùng Nhạc Quốc vương thất buộc chặt, tìm mọi cách cũng phải chống cái thuyền này.Hắn cũng muốn giúp Huyền Minh Đạo phù long a, nhưng hệ thống đã giúp hắn chọn sẵn, hắn còn có thể làm gì!- Tiểu đệ tu vi còn nông cạn, ngược lại là thấy nữ hài này cùng ta đạo hữu duyên, nên đem tới để sư tôn xem qua.- Ồ...Trung niên đạo sĩ nheo mắt nhìn Đường Tuệ, rất là ngoài ý muốn. Ba đại đạo thống môn đồ không ai mà không mắt cao hơn đầu, khó ai mà vào được mắt xanh của bọn họ. Cũng không biết nữ hài bẩn thỉu này có gì đặc biệt?Hắn thử lẩm nhẩm tính toán, kết quả là... thường thường một cái nạn dân, sau đó gì cũng không có?!- Tốt a, vậy sư đệ liền đi vào đi thôi.Tiêu Diệp Minh chắp tay coi như chào hỏi, sau đó mang theo Đường Tuệ đi vào trong.Huyền Minh Đạo đại bản doanh đình đài lầu các vô cùng phân tán, nếu không phải có đạo thuật trong người, những thứ này đạo sĩ đi bộ từ nơi này qua nơi khác cũng thật sự phiền phức. Một đường xuyên qua, cho tới chính điện, Tiêu Diệp Minh mới chỉnh trang lại đạo bào, sau đó bước vào. Trên bàn thờ, khói hương nghi ngút, một pho tượng đang ngồi sừng sững. Pho tượng có mười cánh tay, trên mỗi bàn tay lại có một con mắt, hai con mắt trên mặt trái lại đóng chặt. Nghe nói đây là tượng của Huyền Minh Thái Ất Tiên Quân, có thần dị uy năng, là Huyền Minh Đạo trấn môn bảo vật.- Đệ tử Tiêu Diệp Minh bái kiến sư phụ.Đúng, tên này cũng là Tiêu Diệp Minh. Hắn thầm nghĩ, có lẽ là do hệ thống tạo ra, chứ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Cái hệ thống này, lại có thể từ không sinh có, mà lại thay đổi tư duy của tất cả mọi người, không ai nhận ra mảy may.Một lão nhân tóc bạc trắng, sắc mặt hồng hào đang ngồi khoanh chân quay lưng về phía cửa, nghe thấy Tiêu Diệp Minh nói vậy thì chỉ từ từ đáp.- Đi vào ngồi đi.Tiêu Diệp Minh dẫn theo Đường Tuệ tìm một cái bồ đoàn ngồi xuống, hất vạt áo ra che đi đầu gối, có vẻ giống như một người cổ đại.- Nhưng có tìm được nhân tuyển?Tiềm long, cũng không phải chỉ cần một người là đủ. Đúng là hóa chân long chỉ có một, nhưng tìm được nhiều kẻ có tư chất, mới có thể làm đá mài dao, cho tiềm long đánh đông dẹp bắc, dọn vật ngáng đường. - Đồ nhi tư chất ngu dốt, phụ sự mong đợi, nhưng thật ra tìm thấy kẻ này, chắc là có thể giúp ích.Lão giả ồ lên một tiếng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tiêu Diệp Minh. Bản thân hắn cũng không mong đợi gì, nhìn sang Đường Tuệ, khẽ dùng tay bấm quẻ, đồng tử chợt co rụt lại.- Vô Mệnh Nhân? Nàng từ đâu tới?Khí vận của một người chia làm hai phần, một phần thuộc mệnh cách, ý là bẩm sinh đã có, giống như có người sinh ra đã là nhân trung chi long, trời sinh hơn người một bậc, hậu thiên có cố gắng thế nào cũng không thể bù đắp. Một phần thì là thuộc về hậu thiên khí vận, phụ thuộc chức vị, danh tiếng, khí thế, nói chung là sức ảnh hưởng đối với người khác. Một người mệnh cách đỏ hồng, thì là quý tướng. Một người mệnh cách biến thành màu đen, nghĩa là khí số đã tận.Mà Đường Tuệ, thì hoàn toàn không có mệnh cách. Tiêu Diệp Minh dùng ánh mắt ý bảo Đường Tuệ đi ra ngoài, sau đó thì thầm to nhỏ.- Không có mệnh cách, đồng nghĩa với việc không bị thiên địa áp chế. Chúng ta huyền sĩ, không phải vẫn luôn phải dựa vào quý nhân, bởi vì không thể làm gì được những cái kia có chức vị tại người hay sao? Chi bằng...Hai sư đồ ngồi trong điện đường bàn bạc hồi lâu, Đường Tuệ ở bên ngoài chán muốn chết, hết nhìn đông đến nhìn tây. Chợt, nàng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào một nam tử đang đi hướng về bên này.Nam tử có khuôn mặt thanh tú tinh xảo, mang vẻ lạnh nhạt thản nhiên, tóc buộc cao ở đằng sau, xem ra chỉ lớn hơn thân xác này của Tiêu Diệp Minh vài tuổi.Nam tử liếc qua Đường Tuệ, khẽ gật đầu, sau đó bước vào trong. Tiêu Diệp Minh nhìn thấy người đến, liền đứng dậy.- Xin chào tiểu sư thúc.Đây (tạm thời) là sư thúc của hắn, tên là Vân Như Mộng, là đệ tử cuối cùng của sư tổ, chỉ lớn hơn hắn vài tuổi. Huyền sĩ có đủ loại dị thuật, quá trình lão hóa cũng bị kéo chậm, thành ra vị sư thúc này nhìn rất trẻ tuổi, giống như chưa tới ba mươi, lại có loại mị lực thuộc về người trưởng thành.Lần đầu phát hiện người này vậy mà tên là Vân Như Mộng, Tiêu Diệp Minh trong lòng nhổ nước bọt, cái tên này ở thế giới của hắn khẳng định sẽ bị nói là nương nương khang, mà lại quả thật người cũng như tên.Hắn tạm quên chính mình cũng trông như cái tiểu bạch kiểm, non nớt tiểu bạch kiểm.- Sư đệ, ngươi không phải đi theo tiềm long sao? Sao lại trở lại rồi?Nghe thế, Vân Như Mộng nhíu mày, dường như không quá muốn nói ra lý do. Huyền Minh Đạo muốn phụ tá tiềm long, chính là Hạ Hoài Uyên, Trấn Bắc Đại Tướng Quân đại danh đỉnh đỉnh.Sự tích của tên này cũng rất khúc chiết, quả thật là nhân vật chính điển hình. Trước kia Trấn Bắc Đại Tướng Quân là Hạ Hoài Quân, cha của Hạ Hoài Huyên. Cầm quân như thần, chiến chi tất thắng, chính là thứ mà người ta phải nói về Hạ Hầu Quân. Sau này, khả năng đó phần nào truyền cho Hạ Hầu Quân. Bởi vì binh sĩ dưới trướng đều quá tin phục Hạ Hầu Quân, nên bị một vị thượng thư tấu lên hoàng đế, rằng cha hắn có ý định tạo phản. Cả tộc nhà Hạ Hầu Quân bị chém đầu răn đe, riêng Hạ Hầu Uyên vì có Huyền Minh Đạo che chở, thậm chí phải đổi tên mới thoát được một kiếp.Sau này Hạ Hầu Uyên nhờ có Huyền Minh Đạo giúp sức, nhanh chóng gây dựng binh quyền, nhân thời loạn lạc nổi dậy tranh giành thiên hạ.Mỗi lần nghĩ đến cái này Hạ Hoài Quân, Tiêu Diệp Minh chỉ cảm thấy thái dương phát đau.Rõ ràng là tai tinh, người bên cạnh chết rồi, hắn vẫn còn sống không những tốt, mà là tốt vô cùng.Chết tiệt nhân vật chính mô bản!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz