ZingTruyen.Xyz

[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính

🍍[THIẾU GIA KIÊU CĂNG].7

AndrewPastel

Chương 7

Chuyển ngữ: Andrew Pastel | Cảnh sát chính tả: Hannyynehh

Lúc này, trên con đường nhỏ ngoài thành.

Tiếng vó ngựa từ xa vọng đến gần. Vài con chiến mã đen chở người lao nhanh qua lớp tuyết mềm. Dẫn đầu là một người đàn ông dáng vóc cao ráo, gương mặt bình thường đến mức không ai có thể nhớ rõ. Một tay hắn nắm chặt dây cương, miệng không ngừng chửi rủa giữa tiếng vó ngựa dồn dập.

Gió lạnh thổi tan lời hắn, những thuộc hạ đi sau chỉ loáng thoáng nghe được gì đó liên quan đến "tên nhóc dâm đãng" tỉnh lại sẽ thế nào, và tại sao Cố Hoài Du lại thúc giục gấp gáp như vậy.

Người đàn ông cải trang ấy chính là đại tướng quân Cố Cảnh Sách. Chỉ qua vài câu ngắn ngủi cũng đủ hiểu hắn với cái "đụ xong liền chạy" này, thật sự không cam tâm tình nguyện chút nào.

Tối qua, hắn đưa Đường Đường từ hoa lâu về, ban đầu Sơ Hạ lắm lời nói một câu rằng thiếu gia uống say sẽ mất tỉnh táo, nhắc hắn ban đêm phải chăm sóc cẩn thận. Cố Cảnh Sách tỏ vẻ nghiêm chỉnh, cúi đầu nhận lời yêu cầu của nữ tì. Sau đó, hắn thật sự đã "chăm sóc tỉ mỉ" cho vị tiểu thiếu gia này, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào trên cơ thể cậu, thậm chí chỗ sâu nhất thân làm gia nô này hắn cũng không bỏ qua.

Xong việc, Cố Cảnh Sách ôm lấy vị chủ nhân đầy mồ hôi và tinh dịch của mình, tắm rửa sạch sẽ cho cậu, rồi bôi thuốc tiêu sưng. Cuối cùng, hắn mới ôm Đường Đường ngủ một lát, cho đến khi giờ Sửu bị thuộc hạ bên ngoài đánh thức.

Đường phủ luôn có mật thám của hoàng thượng. Thuộc hạ không dám nói nhiều với Cố Cảnh Sách, chỉ tóm tắt tình hình. Nghe nói nhị công tử đến "thay ca", dù trong lòng không thoải mái, hắn vẫn hiểu nơi này không phải chỗ để nói chuyện, liền rời đi ngay trong đêm.

Chiến mã phi nhanh giữa tuyết, hơi thở ấm nóng từ mũi ngựa bốc lên từng làn khói trắng, để lại một dãy dấu chân dài trên đường. Cố Cảnh Sách giữ dây cương bằng một tay, đầu óc mơ màng nghĩ: Liệu tiểu thiếu gia có phát hiện không nhỉ?

Hắn tối qua rất cẩn thận. Ngoài việc làm hai bên mông trắng nõn của cậu đỏ bừng và để lại những dấu hôn trên sống lưng, hắn không để lại dấu vết nào khác. Thậm chí...

Nghĩ đến đây, Cố Cảnh Sách có chút hối hận. Tối qua hắn quá vội vàng, lẽ ra nên nếm thử môi của tiểu chủ nhân, cắn lấy chiếc lưỡi mềm mại ấy, ép cậu phải bật khóc, nghẹn ngào cầu xin, như thế mới thật hoàn mỹ.

Tên hạ nhân bất lương nghĩ đến cảnh ấy, đầu lưỡi không kiềm được liếm nhẹ hàm răng nanh. Giữa gió lạnh tuyết rơi, lòng hắn vẫn rực lửa. Đột nhiên, hắn bật cười, lòng thầm nghĩ: Nếu lần này không chạy, mà tiểu thiếu gia không phát hiện, hắn sẽ làm con chó ngoan vào ban ngày, ban đêm thì khiến cậu mang thai "chó con" của hắn.

Nếu cậu phát hiện... Hắn sẽ ngày đêm hầu hạ tiểu chủ nhân, đến khi cậu vừa khóc vừa thề sẽ không dám trêu chọc hắn nữa, còn phải rơi nước mắt mà sinh cho hắn một đàn "chó con"!

Đáng tiếc.

Hạ nhân bất lương thở dài một tiếng, lẩm bẩm: "Thật đáng tiếc..." Câu than thở ấy theo gió lạnh mùa đông mà tan biến.

——

Đường phủ.

Sau khi xem qua đoạn video hệ thống ghi lại đêm qua, Đường Đường vẫn giữ nguyên biểu cảm, trong khi đó, Cố Hoài Du tự mình đứng dậy, cầm quần áo bước đến, lạnh nhạt nói: "Thiếu gia, nên mặc đồ rồi."

Cố Hoài Du mặc một bộ huyền y đơn giản, giống hệt như Cố Cảnh Sách hôm qua. Tóc dài được buộc thành đuôi ngựa bằng một dải dây, trong ánh mắt và nét mặt mang vẻ tao nhã, hiền hòa. Thoạt nhìn, trông như một người có tính tình tốt... ừ tốt con mắt á chứ tốt.

Đường Đường giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, thầm nghĩ: Nếu đại thiếu gia là một con lang vương hung dữ, cắn chặt vào cổ họng con mồi không chịu nhả, thì nhị thiếu gia chính là một con rắn độc hiểm ác. Từng chút một, hắn khiến con mồi ngạt thở, sau đó mới đâm xuyên da thịt, bơm nọc độc vào cơ thể.

Cậu trầm mặc trong chốc lát. Cố Hoài Du ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc nhìn cậu, nhưng diễn xuất không hề để lộ sơ hở. Đường Đường hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh đứng dậy, đột nhiên khẽ kêu một tiếng, rồi vặn vẹo mặt mày, lấy tay ôm eo thì thầm sao lưng mình đau quá vậy.

Cố Hoài Du giúp cậu mặc áo, nghe thấy lời phàn nàn kỳ lạ ấy, đôi mắt thoáng qua một tia sáng lạnh. Khi ánh mắt lướt qua vết đỏ mờ ám trên cổ cậu, y đã xác nhận được nghi ngờ trong lòng.

Đầu gối y đau âm ỉ, cúi xuống giúp vị tiểu thiếu gia mặc y phục. Hơi thở chạm đến mùi hương nhàn nhạt trên người thiếu gia, một mùi thơm của loài hoa phú quý, đậm đà đến độ khiến người ta cảm thấy quyến rũ.

Đóa hoa kiêu sa được nuông chiều ấy, tựa hồ sau một đêm đã bị một ác nô đổ tràn sự cám dỗ, đến mức nở rộ hoàn toàn.

——

Đường gia đại phòng nhân khẩu ít ỏi. Nhân dịp hôm nay Đường Anh Thiều được nghỉ, ông liền gọi vài người con nhỏ đến dùng bữa cùng lão phu nhân ở Thuần Hóa Trai.

Đường Đường mặc kín mít, cầm lò sưởi tay khoan thai đến muộn, Cố Hoài Du giúp cậu tháo áo choàng lông chồn xuống, cậu lập tức đến bên bà nội hành lễ, sau đó ngồi bên cạnh kéo tay bà làm nũng.

Thiếu gia nhỏ có dung mạo xuất chúng, cả người rực rỡ kiêu sa như một đóa hoa phú quý. Khi không tức giận, miệng lưỡi ngọt ngào như được phủ mật ong. Lão phu nhân bị cậu chọc cười không ngừng, không khí giữa hai bà cháu rất hòa hợp. Cảnh này khiến Đường Dư Nghiên đứng bên cạnh nhìn ngứa mắt.

Hôm nay nàng ta mặc bộ đồ màu hồng, tóc búi cao, cài bộ trâm quý giá, trên tay còn cầm một chiếc khăn tay tinh xảo. Nàng vốn đang tự hào về trang phục mới của mình, nhưng khi liếc thấy Đường Đường lại đội kim quan đá quý mới, khoác áo choàng lông chồn mới, lòng nàng ta cay còn hơn ăn ớt hiểm.

Không chỉ mình nàng, Đường Ninh Tri cũng cảm thấy ghen tị. Mẹ ruột họ xuất thân thấp kém, chẳng có của hồi môn gì đáng giá. Nhiều năm qua cả gia đình phải sống nhờ vào sự chu cấp của cha, vậy mà vẫn không thể so được với Đường Đường—muốn mua gì thì mua, muốn mời ai uống rượu thì mời.

"Nhị đệ thật đúng là kiều quý", Đường Dư Nghiên chua ngoa lên tiếng, phá tan bầu không khí hòa hợp trên bàn ăn. "Nghe nói phòng của đệ phải dùng đến bốn lò sưởi than, thân làm tỷ tỷ như ta đây cũng không cần dùng đến nhiều như vậy."

Cố Hoài Du đứng bên cạnh, nhìn tiểu thiếu gia đang làm nũng với bà nội bỗng lạnh mặt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm: "Ở đâu ra cái đồ nghèo hèn vậy? Ngươi không dùng nổi lò sưởi thì trách ta à?"

"Đệ đệ ư? Ngươi xứng gọi ta vậy sao?"

"Ngươi!" Đường Dư Nghiên mắt đỏ hoe, tủi thân nhìn về phía Đường Anh Thiều, cắn môi tố cáo: "Cha, cha xem kìa—"

"Đủ rồi!"

Đường Anh Thiều còn chưa kịp nói gì, lão phu nhân đã trầm giọng, lạnh lùng hừ một tiếng: "Nghiên tỷ nhi, nếu con muốn than thở về than củi, ăn xong thì đi lấy một sọt. Có gì quý giá lắm đâu mà con lại cố ý lôi ra nhắc nhở."

Đường Dư Nghiên cảm thấy ánh mắt của đám nha hoàn đang nhìn mình, mặt đỏ bừng, lúng túng đáp lời, nhưng trong lòng giận điên lên.

"Con mụ già này!" Nàng ta nghiến răng thầm mắng. Rõ ràng nàng ta muốn ám chỉ Đường Đường một thiếu gia mà còn yêu chiều bản thân hơn cả một tiểu thư như nàng ta. Nhưng kết quả lại thành nàng ta nhỏ nhen, không chịu nổi chuyện em trai mình được phân phát thêm một chút lộc.

Đường Ninh Tri, anh trai của Đường Dư Nghiên, cùng một mẹ sinh ra, luôn biết lợi ích của mình gắn liền với cô em gái. Giờ đây thấy em mất mặt lớn, nét mặt anh ta khẽ co giật, nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu khởi động "hào quang quyến rũ", quay sang Cố Hoài Du nở một nụ cười đúng mực.

Dưới ánh hào quang quyến rũ, những nha hoàn ý chí yếu kém bất chợt cảm thấy đại thiếu gia thật sự là chi lan ngọc thụ, vượt xa cô tiểu thư nhỏ mọn kia, trông chả giống cùng một mẹ sinh ra gì cả.

[Hệ thống: Đinh— đang cấy virus... cấy thành công 30%]

Trước đây, Đường Ninh Tri đã gặp Cố Cảnh Sách hai lần, và cả hai lần đều sử dụng kỹ năng "nhất kiến khuynh tâm", sức mê hoặc như hotboy cổ đại Phan An lẫy lừng, nhưng vì anh ta là nhân vật ngoài ý muốn trong hệ thống thiên đạo đã sụp đổ, nên sức hút kỳ lạ vốn của thụ chính không còn tác dụng. Lại thêm Cố Cảnh Sách ý chí kiên định, trong lòng vẫn nghi ngờ anh ta, nên đến giờ anh ta không thể gài bẫy thành công.

Tất nhiên, với Cố Hoài Du cũng vậy.

Bây giờ, Đường Ninh Tri cười đến cứng cả mặt, nhưng không nhận được dù chỉ một ánh mắt. Đột nhiên, một tiếng cười nhẹ vang lên, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Chỉ thấy tiểu thiếu gia như đang xem trò vui, nhìn nét mặt căng cứng của Đường Ninh Tri, chậm rãi mở miệng: "Cố Hoài Du, qua đây gắp thức ăn cho ta."

"..."

Cố Hoài Du khẽ ngẩng đầu, nhìn tên nhóc kiêu ngạo nào đó sai khiến mình như một món đồ chơi, chỉ để chọc tức Đường Ninh Tri. Trong mắt y thoáng hiện lên vẻ u ám, nhưng nhanh chóng biến mất như chưa từng có, sau đó cầm đũa cả gắp thức ăn cho tiểu thiếu gia.

Y gắp, Đường Đường liền ăn, vừa nhai vừa liếc Đường Ninh Tri đang cắn chặt môi, làm bộ tức giận thay Cố Hoài Du, thấy rất thú vị. Gia quy nhà họ Đường không quá khắt khe, miễn là không có thức ăn trong miệng, họ có thể trò chuyện với người khác. Vì vậy, tiểu thiếu gia như con vẹt bắt đầu mở miệng liên tục để chọc tức mọi người.

"Ưm... măng này mềm quá."

"Ôi, hôm nay thịt chim cút cũng đậm đà, ăn kèm cháo thì không gì sánh bằng."

Đường Ninh Tri gần như nghiến chặt răng. Anh ta hiểu rõ Đường Đường đang cố tình nói với mình rằng: Cố Hoài Du là người của cậu, là món đồ chơi cậu nuôi. Dù anh ta có ngưỡng mộ tài năng của Cố Hoài Du đến đâu, thì y cũng chỉ có thể gắp thức ăn cho Đường Đường. Anh ta còn có thể làm được gì khác?

Những gì Đường Ninh Tri nghĩ đến, Cố Hoài Du tự nhiên cũng thấu hiểu. Nhị công tử lớn đến từng này tuổi, lần đầu tiên bị xem như món đồ chơi. Y thờ ơ gắp một lát gừng, đặt lên đĩa của Đường Đường.

Y lơ đãng nghĩ—tiểu thiếu gia cao ngạo, ngông cuồng này, đêm qua bị chính "món đồ chơi" mà mình miệt thị làm cho lưng mỏi, mông đau, rốt cuộc sẽ có biểu cảm gì? Liệu có vừa khóc vừa mắng người không?

"Khoai tây này... ừm..."

Tiểu thiếu gia không để ý bị trêu chọc, lập tức gắp miếng gừng bỏ vào miệng. Vừa định đắc ý khoe khoang, sắc mặt cậu chợt biến đổi, vội vàng che miệng lại.

"Ôi trời, sao lại ăn phải gừng thế này." Lão phu nhân liền gọi người mang trà lên.

Vị cay nồng của gừng xộc thẳng lên tận đỉnh đầu, khiến mắt Đường Đường đỏ hoe. Không chịu nổi hương vị này, cậu bèn đứng dậy, ra ngoài nhổ ra rồi súc miệng.

Một lúc sau, tiểu thiếu gia khoác áo đỏ rực quay lại, tức giận đùng đùng. Cậu giơ chân đá mạnh vào chân Cố Hoài Du, hạ giọng đe dọa: "Đồ chó, giỏi lắm, dám chơi ta à? Chờ đó, về nhà ta sẽ tính sổ với ngươi!"

Giọng cậu mềm mại, dù có cố gắng hung hãn đến đâu, vẫn giống như con mèo bị chọc giận. Huống hồ, đôi mắt ướt át long lanh của cậu trông thật cuốn hút.

Cố Hoài Du cúi đầu mặc cho cậu đá, huyền y dần hiện vài dấu chân, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười thoáng qua rồi tan biến. Y vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa, nhút nhát.

......

"Chát—"

Ngọn roi đen quất lên da thịt, trên cơ ngực rắn chắc liền xuất hiện vết đỏ. Những vệt hằn mờ ám lại càng nổi bật trên làn da trắng lạnh.

Trong phòng, bếp than cháy rực, mùi hương quý phái lan tỏa lười biếng. Tiểu thiếu gia vẫn khoác áo đỏ rực, ngồi trên ghế cao chạm trổ hoa văn, tay cầm roi, ánh mắt sắc lạnh nhìn người đang quỳ bên dưới. Cậu cười nhạt: "Ta chèn ép Đường Ninh Tri khiến ngươi khó chịu sao? Dám gắp gừng cho ta à, đồ khốn!"

Roi lại vụt xuống, sượt qua đầu ngực phải của Cố Hoài Du, để lại vết đỏ tươi. Cố Hoài Du để trần thân trên, quỳ trên mặt đất, khẽ rên một tiếng, gắng chịu cơn đau rát bỏng.

Xuất thân từ gia đình võ quan, Cố Hoài Du không phải thư sinh yếu đuối. Tuy y không giỏi binh pháp bằng anh trai, nhưng thể lực thì chẳng hề thua kém.

Giờ đây, y quỳ trên nền đất, làn da trắng lạnh, cơ ngực săn chắc, bụng với những đường nét cơ bắp rõ ràng. Các vết roi chằng chịt, đầu ngực bên phải cũng bị roi quất qua, đỏ tấy và căng cứng, vẻ gợi cảm đến lạ.

... Sự gợi cảm khiến Đường Đường muốn cắn. Cậu bất giác nuốt khan, lại quất thêm một roi nữa. "Chát!" Ngọn roi lần này quất thẳng lên đầu ngực phải của Cố Hoài Du.

"Hừm—"

Đầu ngực nhạy cảm bị roi đánh trúng, cơn đau rát bỏng qua đi, cảm giác ngứa ngáy khó tả liền ập tới.

Cơ bắp của Cố Hoài Du căng lên. Y thở dốc, ngẩng đầu, thấy Đường Đường ngồi trên ghế cao, ánh mắt khinh khỉnh nhìn y từ trên xuống. Yết hầu gợi cảm của y khẽ chuyển động, từng giọt mồ hôi lấm tấm trượt từ cổ xuống, qua cơ ngực rắn chắc, đọng lại trên đầu ngực đỏ tấy, chực chờ rơi xuống.

Quỳ gối, chịu roi, bị nhục mạ, tất cả những điều này, hôm nay Cố Hoài Du đã nếm trải trọn vẹn.

Ồ... Nếu không nhầm, người từng dẫm lên của quý của anh trai y, khiến hắn vừa đau vừa sung sướng, cũng chính là tiểu thiếu gia trước mắt.

Nhị công tử bị cảm giác cộng hưởng giữa cặp song sinh làm cho phát điên, y lặng lẽ quỳ dưới đất, như con rắn độc đang rình rập, dường như đang suy tính xem làm thế nào để tên công tử nhỏ ngông cuồng này phải trả giá.

Tiền dâm hậu sát sao?

./.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz